“Ừm, tuy đi ngủ lúc nào cũng được cơ mà――――đánh Old maid nào!”

Kanon kêu lên, hệt như lúc nhỏ đề nghị chơi bóng chuyền bãi biển.

Trên tay nhỏ là một bộ bài tây.

Cái vẻ mặt hào hứng đó, chắc kèo nhỏ đã tính rủ cả bọn chơi ngay từ đầu.

“Được đó, thế cược gì đây?”

Mia thích thú hỏi.

Chưa gì đã đặt cược lấy tinh thần chiến đấu rồi à.

“Thế thì người thua phải nghe lời người thắng như lần trước nhé, nhưng mà chơi Old Maid mà thắng một trận là xong thì chán quá. Hay thế này đi, người thua phải nói ra một bí mật của mình, thế nào?”

“Này……Cô bị ngốc à?”

“Thôi nào, vui là chính mà, không muốn nói cũng không sao. Là người thì ai chẳng có vài ba bí mật nho nhỏ?”

Mà thôi――――kệ vậy.

“Tuy nhiên bí mật ấy có được công nhận hay không hoàn toàn phụ thuộc vào người nghe. Nếu không thì lại có kiểu bí mật như ‘khi tắm mình luôn gội đầu trước’ cho xem.”

“Vậy là phải chuẩn bị tinh thần để chịu đựng xấu hổ ở mức độ nào đó nhỉ.”

“Chuẩn. Còn ai muốn hỏi gì không?”

Tôi, Mia và Rei đều không nghĩ ra được gì để hỏi cả.

Luật chơi Old Maid cũng đơn giản.

Nếu là bài tỉ phú với cả tá luật địa phương thì không nói, nhưng trong Old Maid người chơi chỉ cần rút từng lá từ tay đối phương và bỏ bài nếu rút được bài trùng.

Đầu trận không cần dùng chiến thuật. Nhưng khi về giữa và cuối trận, lúc đã dần nắm bắt được thói quen của đối phương thì mới bắt đầu cần tính toán.

Cơ mà kết quả đều phải dựa cả vào may mắn. Thế nên khác với bóng chuyền, ai cũng có cơ hội trở thành người chiến thắng.

“Nào, bắt đầu thôi!”

Cả đám ngồi xuống quanh bàn rồi bắt đầu bốc bài.

Nếu có ít bài trên tay lúc chia bài thì sẽ có cảm giác như mình đang nắm lợi thế về số lượng ――――nhưng thực tế chúng chẳng tạo được mấy khác biệt vì sau một chập các lá bài sẽ lẫn vào nhau.

Theo thứ tự Rei sẽ rút bài của Mia, Mia rút bài của tôi, tôi rút bài của Kanon và Kanon sẽ rút bài của Rei.

“Rồi, lá này.”

Rei rút bài từ tay Mia, cổ rút được một cặp trùng và đặt chúng trên bàn.

Nhìn thoáng qua một lượt, số bài trung bình trên tay mỗi người rơi vào khoảng bảy lá.

Tiện thể trên tay tôi không có lá Joker. Hy vọng đến cuối trận tôi không rút phải lá đó.

“Nào, rút đi.”

Kanon chìa bài ra trước mặt tôi.

Trên tay cổ có sáu lá. Không cần phải lo lắng.

Tôi đưa tay về phía là ngoài cùng.

“Ư!”

“……Hử?”

Khoảnh khắc tôi tính rút nó, nhỏ trợn tròn mắt.

Nhưng khi đưa tay về phía lá khác mắt nhỏ bình thường trở lại.

Tuy nhiên khi tôi đưa tay về phía lá ngoài cùng nhỏ lại tròn mắt lần nữa.

――――Phải kiểm tra cho chắc.

“Là lá này à?”

Tôi quyết định rút lá ngoài cùng.

Trên mặt lá bài là dòng chữ Joker.

Chẳng lẽ nhỏ này……chơi Old Maid dở tệ? (……Tóm lại phải xử lý lá Joker trên tay trước đã)

Cuối cùng tôi đã bị dụ và trở thành bên yếu thế nhất lúc này.

Đến lượt Mia rút bài từ tay tôi.

Phải tìm cách đẩy lá Joker cho cổ ……

“Theo phản ứng vừa nãy của Kanon, có vẻ Rintaro đã rút trúng lá Joker.”

“Hầy, bị cô phát hiện rồi.”

“Ừm. Tóm lại từ giờ phải rút cho cẩn thận mới được.”

Vừa nói Mia vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của tôi.

Còn tôi quyết định phó mặc cho số phận.

Giữ mặt lạnh không mấy khó khăn, trừ khi liên quan trực tiếp đến thắng thua.

Dù hiện tại chưa tống khứ được lá Joker, nhưng sau này vẫn còn cơ hội.

Ngược lại tôi thà giữ nó trong tay còn hơn để nó đi một vòng rồi trở về tay mình.

“Phư phư, quả nhiên dù đêm đến nhưng cậu vẫn không lộ sơ hở nhỉ.”

Cuối cùng cổ chọn rút một lá ưng ý.

Tuy không rút phải lá Joker, nhưng Mia cũng không rút được lá trùng nên cổ cứ để vậy mà chìa về phía của Rei.

Sau khi nhận ra Mia không rút trúng lá Joker qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Rei rút một lá bài với vẻ nhẹ nhõm.

Sau vài lượt rút bài, số bài trên tay cả bọn dần giảm đi trừ tôi, thằng vẫn giữ lá Joker trên tay.

Rồi cuối cùng――――

“Ừm, lá này”

Nói rồi Rei rút bài từ tay Mia.

Cô ấy đặt hai lá trên tay cùng với lá mình giữ lúc đầu xuống bàn, giờ trên tay cổ chỉ còn duy nhất một lá.

Đến lượt Kanon rút bài của Rei.

Nói cách khác lá đó sẽ được xử lý ngay trong lượt này.

“Chậc, để bà về nhất vậy.”

“Ừm, cảm ơn nha.”

Số bài trên tay Rei giảm về con số không.

Một chiến thắng nhẹ nhàng.

“Hừmm, tui rút xong rồi. Đến lượt ông.”

Sau khi Kanon bỏ bài, tôi đưa tay về phía số bài còn lại trên tay cổ.

Trên tay cổ chỉ còn hai lá. Có thể nói Kanon đã gần hoàn thành trận.

Ngược lại tôi đang giữ bốn lá. Một trong số đó là lá Joker.

Tôi buộc phải bốc nhiều cặp trùng nhất có thể để gia tăng tỉ lệ tống khứ lá Joker.

“Cứ rút đi. Ông vẫn còn lá Joker mà đúng không?”

“Đây không phải lúc để lơ là nhỉ ……”

Nghe theo trực giác, tôi rút lá bên trái.

Lá tôi rút trùng với một lá trên tay, thế là xoay sở chiếm được chút ưu thế.

Trên tay tôi còn lại ba lá. Thế này là đủ để người tiếp theo có thể rút trúng lá Joker.

“Nào, rút đi”

“……Mới ít bài đi một tí mà cậu táo bạo phết ha.”

Mia sẽ chịu bất lợi về mặt tinh thần vì sợ bốc trúng phải lá Joker. Trong thời điểm này việc lá Joker đổi tay sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả thắng thua.

“Thôi đủ rồi, lá này!”

Mia quyết định tắt não và rút đại một lá từ tay tôi.

Vào khoảnh khắc đó, tôi không kìm được mà nhếch mép cười.

Lá Joker đã không còn trên tay tôi.

“Khoan đã……! Mia, bà vừa bốc trúng lá đó hả?”

“Xin lỗi nha Kanon. Phiền bà xử lý nó giùm tui nhá.”

“Nằm mơ! Đừng hòng tui rút trúng!”

Uầy, dựng Flag kìa.

Nhưng đã quá muộn. Kanon duyên dáng rút lá Joker từ tay Mia.

Dù không thể nhìn được bài trên tay cổ, nhưng ánh mắt của cô nàng còn cho tôi biết nhiều hơn cả ngàn lời nói.

Trên tay nhỏ còn hai lá. Một trong số đó là Joker, suy ra tỉ lệ rút bài xịt là năm mươi năm mươi.

Tuy nhiên Kanon có một thói quen chết người mà nhỏ vừa để lộ lúc nãy.

“……Là lá này nhỉ.”

“Ơ!?”

Lá bài bị tước đi không thương tiếc, quả nhiên không phải lá Joker.

Biểu cảm của nhỏ quá dễ đoán. Thế này thì thua được mới sợ.

“Có vẻ tôi là người về nhì.”

Cuối cùng cũng xử xong mớ bài.

Trên tay tôi chỉ còn một lá. Mia sẽ rút bài từ tay tôi.

“Hừm……kệ đi, chỉ mới ván đầu thôi mà.”

Mia rút bài, phần tôi đến đây là xong.

Và đây chính là lúc bi kịch của Kanon bắt đầu.

“Chà, đến đây là kết thúc.”

Mia rút lá bài duy nhất còn lại trên tay tôi, nó trùng với một lá trên tay cổ.

Mia bỏ cặp bài trùng xuống, giờ cô chỉ còn một lá trên tay.

Lượt tiếp theo, Kanon phải bốc bài từ tay Mia. Tóm lại Kanon đã cầm chắc thất bại.

“……Lượt sau mấy người coi chừng tui.”

Kanon rút bài với vẻ mặt hờn dỗi.

“Bà nói sao cũng được, cơ mà nhanh ói ra bí mật của mình đi, nhé Kanon?”

“Tụi mình đã biết nhau được một thời gian dài, mình cũng rất muốn được nghe bí mật của Kanon.”

Bọn họ biết nhau lâu hơn thời gian tôi biết họ, nhưng cả Rei và Mia đều rất hứng thú với bí mật của Kanon.

Đúng là nếu ở cùng nhau lâu ngày thì sẽ có rất ít chuyện bản thân không biết về đối phương. Do đó tôi cũng rất tò mò.

“Rồi rồi……dù gì tui cũng là người bày ra trò này. Để tui nói cho mấy cậu một bí mật hẳn hoi.”

Trước giờ tôi chưa bao giờ thấy người nào tuyệt vọng mà đẹp đến thế này.

“Ừm…… khá là xấu hổ nhưng mà……gần đây, mình đã lùn đi một xăng-ti-mét.”

Àー, thế à……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện