Thân ảnh Mục Trần từ trên trời giáng xuống, dưới từng ánh mắt khiếp sợ, trực tiếp hướng đến những bạch ngọc đài của Huyền Mạch, mà hành động của hắn cũng không ngoài dự tính đứa đến xôn xao ngập trời.

"Cái gì? hắn muốn khiêu chiến Huyền Mạch?"

"Tiểu tử này thật quá cuồng vọng, Huyền Mạch có đến bảy vị trưởng lão trấn giữ, muốn cướp được từ tay bọn họ một ghế cũng phải đạt được bốn trận thắng"

"Đây đúng là nghe con không sợ cọp, đúng là châu chấu đá xe a"

"Khí phách cũng không nhỏ, nhưng cũng không sợ bị đè chết hay sao?"

vô số tiếng bàn luận xôn xao bộc phát ra, người ở đây đều bị lựa chọn của Mục Trần làm cho khiếp sợ, bởi vì xem xét cục diện trước mắt thì hiển nhiên Huyền Mạch là khối xương khó gặm nhất.

Mà trong suy nghĩ của rất nhiều người, lựa chọn của Mục Trần là cực kỳ lỗ mãng và không sáng suốt.

Dĩ nhiên, không chỉ bọn họ khiếp sợ, ngay cả thanh thiên, thanh huyên cùng những trưởng lão thanh mạch đều trợn mắt há mồm, bọn họ vốn còn tưởng Mục Trần có cách nào khác, ai ngờ lại chọn con đường dứt khoát như vậy, trực tiếp lực chọn phương thức hung hãn nhất.

Nhưng thế này sao có thể thắng?!

Huyền Mạch có bảy vị trưởng lão, ba vị linh phẩm thiên chí tôn, bốn vị tiên phẩm thiên chí tôn.

Nếu Mục Trần đã chọn công lôi, vậy phải đại bốn trận thắng, mới có thể từ trong tay Huyền Mạch cướp được 1 ghế, nhưng hiện giờ sự giúp đỡ của thanh mạch cũng vô cùng hạn chế, chẳng phải là nói, Mục Trần định dùng sức mình mình, vượt qua đợt công lôi này? Hắn lại tự dựa vào bản thân, đánh xuyên hàng thủ lôi của Huyền Mạch?

Chỉ cần suy nghĩ một chút là bọn họ có thể cảm thấy điều này vô cùng bất khả thi, dù sao Mục Trần bây giờ chẳng qua mới là linh phẩm sơ kỳ mà thôi, mà trong số bảy vị trường lão Huyền Mạch, thực lực thấp nhất cùng là tầng thứ này, những người khác đều cao hơn.

hơn nữa quan trọng nhất là, coi như Mục Trần thực sự bộc phát, đánh bại ba vị linh phẩm thiên chí tôn, nhưng muốn chiến thắng, tối thiểu cũng phải đánh bại một vị tiên phẩm thiên chí tôn mới được.

Lấy linh phẩm chiến tiên phẩm, đây càng là không thể tưởng tượng nổi.

Vì vậy xem ra, hành động lần này của Mục Trần, hầu như không có chút phần thắng nào.

"Tiểu tử này rốt cục đang làm gì?". Thanh Vân trưởng lão không kìm được, nói.

Thanh thiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lúc này, oán trách cũng vô dụng, hơn nữa tình trạng của thanh mạch bọn họ cũng đã thê thảm đến mức tận cùng rồi, cho dù đến lúc đó Mục Trần có thất bại đi nữa, vậy cũng không thể kém hơn, chỉ có điều là mất thêm một phần thể diện mà thôi.

Mà trong lúc ba vị trưởng lão thầm than, huyền la mặc tâm nhìn thấy cảnh này, cũng không nhịn được cười lạnh, châm chọc nói: "Thật là kẻ không biết sống chết, thực sự cho rằng tiến vào thiên chí tôn là có thể không chút kiêng kỵ sao? ở phù đồ cổ tộc ta, một linh phẩm sơ kỳ thiên chí tôn còn không có năng lực như vậy!"

Bên cạnh, đông đảo tộc nhân Huyền Mạch cũng nhao nhao gật đầu, trong mắt bọn họ, hành động này của Mục Trần chính là tự chuốc lấy nhục, không thể nghi ngờ.

Trên ngọn núi của thanh mạch, đông đảo tộc nhản thanh mạch hai mặt nhìn nhau, lần này, thậm chí ngay cả thanh linh cũng lộ ra vẻ lo âu, hiển nhiên nàng cũng bị lựa chọn của Mục Trần dọa sợ.

Dù sao, đây chính là bảy vị thiên chí tôn a!

Mục Trần muốn một đường xuyên thẳng qua, đây là sự tình khó có khả năng đến mức nào.

"Giỏi, không hổ là Mục Trần, khí phách này cũng gần đuổi kịp cha ta rồi, tiêu tiêu tỷ, tỷ cảm thấy Mục Trần có thể thắng không?". Bên cạnh chủ phong, lâm tĩnh vỗ vỗ tay, cười hi hi nói, nàng lại không giống mọi người - cảm thấy Mục Trần không biết trời cao đất rộng, mà ngược lại còn hết sức thưởng thức đối với khí phách của Mục Trần.

Tiêu tiêu nghe vậy, nghiêm túc suy nghĩ một chút, khuôn mặt đẹp lạnh lùng kiều mỵ cũng hiện lên một nụ cười động lòng người, nói: "Mục Trần là người nghĩ trước làm sau, tuyệt đối sẽ không làm chuyện lỗ mãng, nếu hắn làm như vậy thì hẳn là đã nắm chắc một chút"

Nói đến đây, nàng ngừng lại một chút, khẽ cười nói: "Có điều ta cũng thật tò mò,hắn cảm thấy nắm chắc rốt cục là từ chỗ nào"

Bên cạnh hai nàng, lâm điêu cùng dược trần nghe vậy, nhìn nhau cười một tiếng, nói: "Các ngươi cũng thật là coi trọng hắn"

Tuy rằng nói như thế, nhưng thần sắc của bọn họ, hiển nhiên cũng không cho rằng hành động này của Mục Trần là lỗ mãng, bọn họ mặc dù không hiểu rõ Mục Trần, nhưng nếu có thể làm nhân vật như Lâm Động, Tiêu Viêm coi trọng, vậy đủ để nói rõ người này tuyệt đối không phải người phàm.

Đã như vậy, nếu có thể làm ra một số kỳ tích khiến người ta không thể tin nổi thì cũng là chuyện nên có mà thôi.

Mà dưới tiếng xôn xao đầy trời, ở vị trí bạch ngọc đài đứng đầu của Huyền Mạch, mạch thủ Huyền Mạch - huyền quang cũng đem ánh mắt lạnh như băng nhìn thân ảnh của Mục Trần, giờ phút này, cho dù bằng định lực của hắn cũng không khỏi giận dữ mà cười, nói: "tốt, tốt, tốt, không hổ là con trai của Thanh Diên Tịnh, phách lực này thật đúng là bất phàm".

"Cũng được, nếu ngươi đã muốn lĩnh giáo thực lực của Huyền Mạch ta, vậy hôm nay bản tọa sẽ cho ngươi toại nguyện"

"Tất cả trưởng lão Huyền Mạch nghe lệnh, không cần nương tay, đề cho tội tử này biết một chút, thế nào là Huyền Mạch chi uy"

"Dạ!"

Nghe mạch thủ hạ lệnh, 6 vị trường lão khác đều đồng thời trầm giọng lên tiếng, sau đó đem ánh mắt bất thiện nhìn về Mục Trần, trước nhiều người như vậy mà tên này dám trực tiếp khiêu chiến Huyền Mạch bọn họ, đây là đang miệt thị bọn họ không thể nghi ngờ, vậy làm sao bọn họ có thể nhịn được?

Trên đỉnh chủ phong, đại trưởng lão phù đồ huyền nhìn cảnh này, ánh mắt lóe lên một cái, nhưng cũng không lên tiếng, hắn thấy, tính tình của Mục Trần này đúng là quá cuồng vọng, trước tiên để cho Huyền Mạch đè nhuệ khí của hắn xuống, khiến cho tiểu tử này hiểu được, dù có bước vào thiên chí tôn cũng không đủ tư cách làm bừa trước cửa phù đồ cổ tộc bọn họ.

Nhưng ngược lại, cũng không thể để tất cả trưởng lão Huyền Mạch thật sự giết Mục Trần, nếu như vậy, lấy tính tình của THanh Diên Tịnh, chắc chắn sẽ nảy sinh cừu hận đối với Phù Đồ cổ tộc, đến lúc đó nhất định sẽ hoàn toàn bạo phát, dù phù đồ cổ tộc có thể chế phục đi chăng nữa, tất nhiên cũng sẽ phải bỏ ra giá cao thảm trọng.

Đại trưởng lão tuyệt nhiên không muốn sự việc đến bước đó.

Trong lúc ý niệm xoay chuyển trong lòng phù đồ huyền, trên bầu trời, Mục Trần cũng không để ý tới ánh mắt châm chọc của những trưởng lão Huyền Mạch, thân ảnh vẫn không nhanh không chậm đáp xuống tòa ngọc đài.

Toàn bộ ánh mắt trong thiên địa cũng nhanh chóng bắn tới.

Trên tòa bạch ngọc đài này chính là một vị trưởng lão Huyền Mạch, tên là Huyền Hải, thực lực cũng đạt tới linh phẩm sơ kỳ, nhìn qua thì cùng một tầng thứ với Mục Trần.

Lúc này, tay áo của Huyền Hải trưởng lão bay phấp phới,ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Mục Trần, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc, chậm rãi nói: "Không ngờ nhản vật như thanh diên tịnh lại sinh ra một đứa con trai ngu xuẩn như vậy, thực lực linh phẩm sơ kỳ như ngươi, ở những nơi khác của đại thiên thế giới còn có thể ra oai, nhưng đến phù đồ cổ tộc ta cũng không cỏ tác dụng như ngươi nghĩ đâu"

Nhưng mà, đối với sự châm chọc của huyền hải trưởng lão này, Mục Trần làm như chưa từng nghe thấy, ánh mắt của hắn thậm chí vọt qua huyền hải, trực tiếp nhìn về phía bạch ngọc đài cao hơn.

"Tiểu bối, thật là vô lễ! Xem ra không có mẹ dạy, đúng là một Dã Tiểu tử không biết lễ nghi". Huyền hải thấy Mục Trần không thèm liếc mình một cái, nhất thời giận dữ quát lên.

Ánh mắt Mục Trần rốt cục chậm rãi thu hồi, không chút gợn sóng nhìn huyền hãi, nói: "Cút xuống đi, đừng có tự mình chuốc lấy cực khổ"

"Tiểu tử, ngươi muốn chết!"

Huyền hải giận đến mức mặt đỏ bừng, quát to một tiếng,trong nháy mắt thân thể bộc phát ra ức vạn đạo linh quang, cả thân hình nhanh chóng bành trướng, giống như người khổng lồ.

Mà thân thể của hắn trong nháy mắt cũng hóa thành linh thể, sáng chói cực kỳ, đồng thời tản ra vĩ lực cường hãn, giơ tay nhấc chân là thiên băng địa liệt.

ầm!

Huyền hải này một khi hiển lộ ra linh thể cũng chính là sẽ không nương tay, lòng bàn chân dẫm một cái, tòa bạch ngọc đài được chế tạo từ chất liệu đặc biệt nhất thời nứt ra một vết.

Mà thân ảnh của hắn cũng quỷ mị vọt ra xa, một hơi thở đã xuất hiện trước mặt Mục Trần, sau đó trên linh thể có từng đạo huyền ảo quang văn lan ra.

"Linh Mạch Thần Thông, Cự Linh CHủy Thiên Thủ"

Trong mắt huyền hải chợt lóe lên hung quang, vừa ra tay đã thi triển linh mạch thần thông cường hãn nhất, mặc dù ngoài miệng hắn luông quát Mục Trần là tiểu bối, nhưng vừa ra tay là xuất toàn lực, bởi vì hắn biết, bất kể thế nào Mục Trần cũng là một vị linh phẩm thiên chí tôn thử thiệt, thực lực tương cùng cấp bậc với hắn, nếu hắn không toàn lực đối phó, sợ là sẽ phải thua thiệt.

ầm!

huyền hải đánh ra một quyền, nắm đấm bành trướng trong nháy mắt, tựa như bàn tay của thần linh, chùy rơi xuống, ngay cả không gian cũng vỡ vụn, cả vùng đất bị xé rách, uy năng kinh khủng.

Nhìn thấy uy thế một quyền của huyền hải, không ít thiên chí tôn ở đây đều khẽ gật đầu, huyền hải này có thể trở thành trưởng lão phù đồ cổ tộc, đúng lả có vài phần năng lực.

Nhưng mà, khi bọn họ quét mắt tới Mục Trần, cũng không nhịn được mà sửng sốt, bởi vì bọn họ phát hiện Mục Trần vẫn không động đậy chút nào, mặc cho quyền kinh thiên kia đánh tới.

"Tiểu tử này, ngay cả né tránh mũi nhọn cũng không hiểu, chẳng là là ngu ngốc thật?"

Không ít người hai mặt nhìn nhau, huyền hải đã chiếm được tiên cơ, thế công kinh người, nếu là người bình thường cũng sẽ chọn né tránh trước tiên, tìm cơ hội phản công, nhưng thế nào mà Mục Trần này lại giống như một tên đầu gỗ đứng đần ra vậy?

Dưới vô số ánh mắt kinh nghi, kinh khủng quyền quang rốt cục ầm ầm tới, nhưng mà, ngay khi chuẩn bị đánh lên lồng ngực Mục Trần, rốt cục Mục Trần cũng xuất thủ.

Chĩ thấy hắn đưa bàn tay ra, nhẹ nhàng tiếp xúc với quyền quang kinh khủng kia.

Bành!

va chạm trong nháy mắt, tiếng nổ kinh thiên vang lên, mắt thường cũng có thể thấy được sóng trùng kích quét ngược ra, đánh cho bạch ngọc đài nứt rạn từng vết, nền đá không ngừng vỡ vụn ra.

Bụi mù tràn ngập, dần dần tan đi.

Từng ánh mắt nhanh chóng soi mói, sau đó liền hơi biến sắc mặt, ở giữa bạch ngọc đài, Mục Trần vẫn duy trì tư thế một tay chặn một quyền hung hãn của huyền hải.

Phiến đá xung quanh hắn đều hóa thành bột, nhưng chỉ duy một phiến đá dưới chân hắn là bình yên vô sự, thậm chí ngay cả thân thể của hắn cũng chưa từng di động chút nào!

ồn ào!

Trong thiên địa nhất thời bộc phát ra vài tiếng xôn xao, không ít thiên chí tôn của các siêu cấp thế lực ánh mắt ngưng lại, hiển nhiên không ngờ Mục Trần lại dễ dàng ngăn cản một quyền hung hãn của huyền hải như vậy.

Trong tiếng xôn xao đầy trời, sắc mặt huyền hải cũng là biến đổi, bởi vì trong cảm giác của hắn, một quyền lúc trước hắn dốc toàn lực, không giữ lại chút nào, nhưng lại tựa như đánh vào một cái hố đen, thân thể Mục Trần giống như một cái động không đáy, bất luận hắn đem linh lực đánh vào thế nào cũng không có chút tác dụng.

Trong lòng dâng lên một nỗi bất an, huyền hải định rút người lui lại, hiện tại chỉ có thúc giục chí tôn pháp tướng, thay vì cứng rắn đối chiến.

Nhưng mà, trong lúc hắn đang định rút lui, lại phát hiện ra tay của Mục Trần vững chắc như ưng trảo, bắt chặt lấy nắm đấm của hắn, khiến hắn không thể lui lại chút nào.

huyền hải ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt tràn đầy hờ hững sắc bén của Mục Trần.

"Nếu ngươi đã dùng linh mạch thần thông, vậy cũng thử của ta chút đi"

Mục Trần hờ hững nói, trong lòng bàn tay chợt có ngọn lửa màu tím hừng hực bốc lên, cuối cùng men theo quả đấm của huyền hải, bao phủ toàn thân thể của hắn.

Tử sắc hỏa viêm thiêu đốt, khiến huyền hải đại kinh, lúc này mới theo phản xạ mà thúc giục linh lực mênh mông phản lại, muốn dập tắt tử sắc hỏa viêm kia.

hừng hực!

Nhưng mà, sự việc kế tiếp cũng khiến hắn hoảng sợ thất sắc, chỉ thấy khi linh lực tiếp xúc với tử sắc hỏa viêm, không những không dập tắt được, ngược lại còn khiến linh lực bị cắn nuốt, hỏa viêm càng ngày càng mạnh mẽ, một luồng nhiệt độ kinh khủng tràn ngập, dưới nhiệt độ đó, cho dù thân thể hắn là linh thể cũng phải truyền đến cảm giác đau nhức.

a a a!

Tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong miệng huyền hải phát ra, lúc này, hắn giống như một ngọn đuốc sống chật vật quay ngược lại, bất kể hắn thúc giục linh lực thế nào đều không thể dập tắt được tử viêm, dưới sức nóng, thân thể của hắn bắt đầu bị thiêu đốt.

Mục Trần ánh mắt hờ hững, tiến lên một bước, một cước đá vào miệng huyền hải, sức lực một cước ở chân trực tiếp đá vỡ mồm huyền hải, mặt mũi be bét máu, mà thân hình của hắn bị Mục Trần đá bay, rầm một cái ngã ra khỏi bạch ngọc đài.

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, không ai có thể tưởng tượng, Huyền Hải trưởng lão này thậm chí ngay cả một chiêu của Mục Trần cũng không đỡ được đã thua rồi?

Làm xong những việc này, Mục Trần cũng không để ý đến tiếng kêu thê lương thảm thiết của huyền hải, hắn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn những trưởng lão Huyền Mạch khác đang biến sắc, thanh âm không chút gợn sóng chậm rãi vang lên

"Không chịu nổi một kích, người kế tiếp"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện