CHƯƠNG 86: TÔI LÀ CHỊ DÂU ANH ĐẤY!



Nghe thấy cô ấy nói dứt khoát quả quyết như vậy, đáy lòng của Hà Nhật Dương lại hiện lên một chút đau đớn.

Hắn không đáng lưu luyến như vậy sao? Nói đi là đi?

Người phụ nữ này, không có tim sao?

Hà Nhật Dương thoáng một cái liền đứng dậy, không còn quan tâm đến Tống Thanh, trực tiếp đi đến phòng ngủ.

Tống Thanh ngẩn ngơ.

Hắn muốn làm cái gì!

Đó là phòng ngủ a!

Hắn đi vào làm gì vậy?

Đây là phòng ngủ của mình và anh trai của hắn a...

Tuy rằng trước kia hai người cũng từng ngủ chung trên một chiếc giường nhiều lần, thế nhưng là lúc kia là ở bên ngoài, hơn nữa hắn còn không biết thân phận của mình!

Mà bây giờ là ở Nhà họ Hà, hơn nữa còn đã biết thân phận của mình rồi a!

Tống Thanh đi nhanh vọt tới, một phát tóm lấy cánh tay của Hà Nhật Dương, khó khăn mà nuốt xuống một ngụm nước miếng, nói: "Phòng ngủ, là của tôi."

Ánh mắt của Hà Nhật Dương dời xuống, rơi vào trên bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy cánh tay của mình.

Hắn không có tránh ra ngón tay của Tống Thanh, mắt phượng chúi xuống: "Sau đó?"

"Hà Nhật Dương, đừng quậy nữa! Đây không phải là ở cảnh hoa trang viên!" Tống Thanh cảm thấy mình sắp điên rồi.

Chị dâu và chú em ngủ chung một phòng?

Trời ạ, nếu truyền ra ngoài, mình còn làm sao đối mặt với những người khác của Nhà họ Hà?

"Ý của em là nói, chỉ cần ở cảnh hoa trang viên, thì có thể không kiêng nể gì cả mà ngủ chung với em ư?" Hà Nhật Dương dáng vẻ bình thản mà bóp méo ý nghĩa của Tống Thanh.

Tống Thanh hận không thể đem đầu lưỡi của mình cắn xuống.

Mình rốt cuộc đang nói cái gì a!

Cái này hoàn toàn không phải trọng điểm của vấn đề được không?

Tống Thanh nổi giận, ngẩng đầu rất nghiêm túc nói: "Hà Nhật Dương, tôi là chị dâu của anh a!"

Hà Nhật Dương cuối cùng cũng nhịn không nổi, quay người từ cư cao lâm hạ mà nhìn Tống Thanh: "Chị dâu? Hửm? Em khẳng định?"

Ngón tay thon dài tinh tế, nhẹ nhàng nhấc cằm của Tống Thanh, khiến cho cô ấy không thể không ngẩng đầu nhìn vào mình, Hà Nhật Dương từ từ cúi đầu xuống, hôn vào trên môi của Tống Thanh.

Tống Thanh cả người hoàn toàn ngây ngơ rồi.

Hà Nhật Dương, hắn... hắn... hắn đang làm cái gì a!

"Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi đi." Hà Nhật Dương trở tay nắm lấy cổ tay của Tống Thanh, dắt cô ấy đi vào cửa phòng ngủ.

Tống Thanh cuối cùng cũng bùng nổ rồi.

Một phát hất tay của Hà Nhật Dương ra: "Anh có lầm hay không a? tôi đã nói rồi, tôi là... ưm..."

Đột nhiên, môi của cô lập tức bị chận lại!

Tất cả lời nói của cô đều bị đối phương nuốt đi rồi.

Hà Nhật Dương ôm lấy eo ếch của Tống Thanh, trực tiếp đẩy đến bên tường, cúi đầu hung hãn hôn xuống.

Đây là nụ hôn đầu tiên khi cả hai người ở trong trạng thái tỉnh táo.

Đến được rất trực tiếp thô bạo như vậy.

Đến được khiến người ta chưa kịp chuẩn bị phòng ngự.

Đại não của Tống Thanh lập tức trống rỗng, ý niệm gì ở trong đầu cũng mất hết rồi.

Cô chỉ có thể bị động chịu đựng nụ hôn vô cùng bá đạo này đến từ Hà Nhật Dương.

Thật lâu, mới rời khỏi môi.

Hà Nhật Dương tà mị mà cười: "Còn muốn ở riêng với anh không?"

Ở... ở riêng?

Cái từ này dùng ở trên người chúng ta, thích hợp sao?

Tống Thanh lắc lắc đầu, vẻ mặt kinh hãi nhìn hắn.

Khóe miệng của Hà Nhật Dương hiện lên một nụ cười vô cùng tà khí: "À mà Thanh Thanh, em thật sự xem qua giấy kết hôn của em rồi sao?"

Giấy kết hôn?

Đầu óc của Tống Thanh bị thắt một hồi.

Cô hình như thật sự chưa chú ý qua chuyện này...

Dù sao người kết hôn, không phải là người cô thích...

Đợi chút, hắn hỏi như vậy rút cuộc là có ý gì?

Tống Thanh cảnh giác nhìn Hà Nhật Dương: "Anh muốn nói cái gì?"

Hà Nhật Dương tiện tay từ trong túi lấy ra một cái quyển sổ nhỏ màu đỏ, đặt ở trước mặt Tống Thanh quơ qua quơ lại: "Ngay cả chồng của mình là ai cũng không biết, còn dám cùng anh nói ở riêng? Hửm?"

Tống Thanh một phát giật lấy quyền sổ nhỏ màu đỏ, trong lúc mở ra, cả người của Tống Thanh đều kinh ngạc đến ngây cả người!

Đợi chút.

Xin lỗi.

Hãy cho tôi bình tĩnh lại ba phút trước đã!

Tại sao, tên được viết ở cột bạn đời, không phải là Hà Nhật Khang, mà là Hà Nhật Dương?

Được rồi, Tống Thanh thừa nhận, trong ngày kết hôn ấy, bởi vì cô là trò cười của tất cả mọi người, vì vậy ngay cả giấy kết hôn cô cũng chưa từng xem qua.

Thậm chí tất cả thủ tục đều là giao cho người khác làm đấy.

Thế nhưng đây không phải là trọng điểm!

Trọng điểm là, ai có thể giải thích một cái, tại sao chồng của cô không phải là Hà Nhật Khang, mà là Hà Nhật Dương?

Mình vô cùng khẳng định, người mà mình phải gả chính là Hà Nhật Khang a!

Nếu như là Hà Nhật Dương, Tống Ngọc Nhan làm sao đem cái cơ hội kết hôn này nhường cho mình?

Phải biết rằng, Hà Nhật Dương là nam thần trong lòng của Tống Ngọc Nhan a!

Không đúng không đúng, nhất định là ở đâu xảy ra vấn đề đấy!

Tống Thanh nhiều lần xác nhận cái giấy kết hôn này, vẫn cảm thấy mình đã xuất hiện ảo giác rồi.

"Chuyện là như thế nào..." Tống Thanh ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương.

"Rất đơn giản a. Em thay thế Tống Ngọc Nhan lấy chồng, anh thay thế anh trai đón dâu." Hà Nhật Dương tà mị mà cười: "Phu nhân, chúng ta có thể yên tâm đi ngủ được chưa?"

Khuôn mặt của Tống Thanh lập tức đỏ thấu cả mặt.

Hắn... hắn gọi mình... là phu nhân?

Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh lúng túng mà đỏ bừng cả mặt, quả thực là đáng yêu đến mức khiến người ta muốn cắn một cái.

Hà Nhật Dương đang dắt Tống Thanh ngây người như phỗng đi vào bên giường, đưa tay đem Tống Thanh thoáng một phát ấn xuống bên trên giường, ngẩng đầu liền muốn cởi nút áo của sườn xám ở trên cổ.

Động tác của Hà Nhật Dương, cuối cùng cũng thành công khiến Tống Thanh tỉnh táo lại.

Tống Thanh một phát bụm kín nút thắt ở trên ngực, nói lắp bắp: "Hà... Hà Nhật Dương, anh không phải là thật sự muốn cùng em..."

Hà Nhật Dương nhướn mày: "Cố ý muốn làm cái gì với em..."

"Cùng em... cùng... em... sinh... sinh..." Tống Thanh lắp bắp, lời nói lại như thế nào cũng nói không ra miệng.

Hà Nhật Dương càng ngày thích trêu chọc cô ấy: "Sinh cái gì?"

Khuôn mặt của Tống Thanh càng ngày càng đỏ lên.

"Hửm?" Hà Nhật Dương cố ý kéo dài âm cuối, giọng nói từ tính quả thực muốn cho lỗ tai mang thai (ý nói là giọng nói quá hay khiến người nghe động lòng).

Tống Thanh lại cũng không thể nói tiếp được nữa.

"Nếu như anh muốn..." Ngón tai thon dài của Hà Nhật Dương thuận theo cánh tay của Tống Thanh trượt xuống, ở trên bụng của cô ấy nhẹ nhẹ nhấn một cái: "Anh có thể phối hợp..."

Tống Thanh cảm thấy cả người cũng sắp bị thiêu cháy rồi.

Chỉ là bởi vì một động tác đơn giản như vậy của đối phương, nhân tử nào đó ở trong cơ thể của cô, lại lập tức bị đốt cháy rồi!

Con yêu nghiệt này, đại yêu nghiệt!

Một con siêu cấp yêu nghiệt câu dẫn người không nộp thuế!

Hà Nhật Dương quả thực là cực kỳ yêu biểu cảm này của Tống Thanh, ngón tay giơ lên, vê nặn gương mặt của Tống Thanh: "Sao? Biết được người chồng của em là anh, vui mừng đến ngu người rồi?"

Tống Thanh thốt ra: "Không phải, em sẽ không dựa vào anh đấy!"

Hà Nhật Dương nhướn mày: "Dựa vào anh? Em cảm thấy em có thể dựa vào anh sao? Em là còn nợ anh không ít tiền đấy! Trước khi khoản nợ chưa được trả hết, em cảm thấy em có thể đi đến đâu?"

Tống Thanh suy nghĩ một hồi, vậy mà cảm thấy lời nói của Hà Nhật Dương rất có lý!

"Em sẽ cố gắng trả hết nợ đấy!" Tống Thanh rất nghiêm túc mà nói: "Vậy chuyện mà anh đáp ứng cho em một tháng tiền lương là 700 triệu, còn có thể tiếp tục không?"

Hà Nhật Dương không cách nào chỉ cười nhẹ một tiếng, quay người ngồi ở bên cạnh Tống Thanh, ngửa ra sau, liền như vậy nằm ở trên giường, lười biếng nói: "Nếu như em biểu hiện có thể càng tốt thêm một chút, có lẽ cũng có thể tăng thêm."

"Vậy chúng ta... chúng ta còn muốn..." Khuôn mặt của Tống Thanh đỏ đến mức chừng như muốn nhỏ giọt nước xuống rồi.

"Muốn kêu anh ở trước mặt bà bao che cho em?" Mắt phượng của Hà Nhật Dương híp lại, thoáng một phát là đoán trúng nỗi lòng của Tống Thanh.

Tống Thanh lập tức gật gật đầu, tràn đầy mong chờ mà nhìn Hà Nhật Dương.

Hà Nhật Dương hướng về phía Tống Thanh ngoắc ngoắc ngón tay.

Tống Thanh lập tức sáp tới, tràn đầy mong chờ mà nhìn xem hắn.

"Muốn kêu anh bao che cho em, không phải là không được." Hà Nhật Dương cười tủm tỉm mà nói: "Hơn nữa anh còn có thể giúp em ở trước mặt người khác bao che nữa."

Trước mắt của Tống Thanh lập tức sáng lên.

"Xem trên phần chúng ta đã quen thuộc như vậy, hơn nữa em còn thiếu nợ anh nhiều tiền như vậy. Che chở một lần là thu phí một trăm nghìn, như thế nào?" Hà Nhật Dương cười tủm tỉm mà nhìn Tống Thanh nói.

"Hứ!" Tức giận đưa tay đánh vào cánh tay của Hà Nhật Dương: "Đã nói chúng ta đã quen thuộc như vậy rồi! Anh xem, em là thay thế Tống Ngọc Nhan gả tới đây, anh là thay anh cả của Nhà họ Hà mà cưới đấy. Hai người chúng ta đều là chiến hữu không có cách nào mới làm vậy a! Chúng ta theo lý nên hợp tác mới đúng a!"

Lúc này Tống Thanh cuối cùng cũng đã lấy lại được tinh thần rồi, trong phòng cũng chỉ có cô và Hà Nhật Dương.

Bởi vậy Tống Thanh đem sự cẩn trọng đều cất vào rồi, trực tiếp quỳ ngồi ở bên cạnh Hà Nhật Dương, cùng hắn cò kè mặc cả.

"Anh cũng không muốn cùng em phát sinh gì gì đó mà? Vậy trùng hợp rồi, em cũng không muốn thấy người sang bắt quàng làm họ! Hai chúng ta chỉ cần hợp tác, vượt qua một năm này, đến lúc đó đường ai nấy đi. Em cũng sẽ không dây dưa với anh, anh cũng không cần lo lắng em sẽ dựa vào anh! Chuyện tốt như vậy a!" Tống Thanh bắt đầu tràn đầy tự tin mà đề xuất ý kiến rồi.

Đáng tiếc, Hà Nhật Dương hoàn toàn không bị lừa!

Nghe thấy Tống Thanh lại một lần nữa nhắc đến một năm sau đó phải rời khỏi, đáy lòng của Hà Nhật Dương lại càng không thoải mái.

"Em rất muốn rời khỏi như vậy sao?" Hà Nhật Dương ngước mắt nhìn cô ấy.

Tống Thanh lúng ta lúng túng mà trả lời: "Cũng không phải là vô cùng muốn rời khỏi. Chủ yếu là, ký ức ở nơi đây thật sự quá không tốt. Em không muốn tương lai cả đời sống ở dưới nỗi ám ảnh. Anh cũng đã biết em là ai rồi, anh cũng có lẽ đã thăm dò được, em ở trong Nhà họ Tống là trải qua những ngày như thế nào..."

Mắt phượng của Hà Nhật Dương trầm trầm, không nói gì.

"Đến lúc đó thì hãy nói sau." Hà Nhật Dương để lại câu nói này, liền không để ý Tống Thanh rồi.

Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương đi vào phòng tắm, đáy lòng một hồi sốt ruột.

Hắn đây là rốt cuộc đã đồng ý hay là không đồng ý a?

Tắm rửa xong, hai người đều lên giường.

Được rồi, bản thân của Tống Thanh cũng thừa nhận.

Bởi vì mấy lần trước hai người cùng giường chung gối, cô bây giờ thật sự có chút quen cùng Hà Nhật Dương ngủ chung một giường lớn rồi.

Nhưng mà, sau khi chờ Tống Thanh chui vào chăn, mới nhớ được có gì đó bất thường.

Trước kia hai người cũng được tính là người xa lạ.

Người xa lạ cùng ngủ chung, ít nhiều gì vẫn phải có chút đề phòng đấy.

Nhưng mà, bây giờ bọn họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận á!

Đây hoàn toàn không giống như trước kia á!

Tống Thanh cẩn thận từng li từng tí nhìn sang Hà Nhật Dương.

Hà Nhật Dương hình như đã ngủ rồi.

Nhìn Hà Nhật Dương vẫn giống như trước kia, hình như không có gì khác lạ, đáy lòng của Tống Thanh thở phào một hơi, đồng thời, lại cũng có cảm giác mất mát nhàn nhạt.

Thôi đi, đi một bước tính một bước!

Còn có thời gian một năm, đến lúc đó rồi hãy nói sau.

Tống Thanh hờn dỗi trở mình, ngủ thiếp đi.

Sau khi Tống Thanh ngủ rồi, Hà Nhật Dương đột nhiên mở mắt lên.

Mắt phượng liếc nhìn qua Tống Thanh, không để lại dấu vết mà nén đi nén khóe mắt đang nhướn lên.

Đôi mắt rủ xuống, nén xuống cảm xúc ở dưới đáy mắt, một lần nữa nhắm mắt lại, lẳng lặng chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Tống Thanh không bất ngờ lại một lần nữa tỉnh dậy ở trong lồng của Hà Nhật Dương.

Tống Thanh thật sự rất muốn khinh bỉ bản thân mình đấy!

Thật đấy!

Bây giờ tiết tháo của cô thật sự đã vỡ đến nhặt không lên rồi!

Cô hình như cũng đã càng ngày càng thích nghi rồi, buổi sáng là tỉnh dậy ở trong lồng của Hà Nhật Dương đấy!

Truyện convert hay : Tiêu Dao Tiểu Thần Côn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện