CHƯƠNG 85: SAO LẠI LÀ ANH
Người đàn ông sẽ là người như thế nào? Sẽ giống như Hà Nhật Dương tồi tệ sao?
Có gây khó cho mình không?
Dù sao, người phụ nữa vốn dĩ nên được gả cho anh ấy, là Tống ngọc nhan!
Mình là gả thay, anh ấy e rằng sẽ phát cáu chăng?
Dù sao, xuất thân của mình không tốt bằng Tống ngọc nhan.
Tuy rằng Nhà họ Tống ở trong mắt của Nhà họ Hà không được coi là cái gì, thế nhưng Nhà họ Tống dù sao cũng là gia đình giàu có.
Mà mình... chỉ là một con ghẻ kí sinh được dẫn qua, chí là mang một cái họ của Nhà họ Tống, lại không phải là con gái của Nhà họ Tống...
Nếu như anh ấy tức giận, mình nên nói cái gì đây?
Cầu khẩn? Hay là... giải thích?
Ngay lúc trong đầu của Tống Thanh đang lung tung lộn xộn mà nghĩ ngợi đủ thứ, truyền đến một tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa mà đến, một giọng nói mang theo từ tính quen thuộc cách đó không xa mà vang lên: "Bà, cháu về dùng cơm rồi."
Tống Thanh nghe thấy giọng nói này cả người đều rung một cái, lập tức ngẩng đầu.
Lúc đường nhìn lướt qua, cả người như bị sét đánh!
Hà Nhật Dương!
Hắn sao cũng về rồi!
Trời ạ! Hắn là về để gặp chị dâu đấy sao?
Hắn bây giờ nhìn thấy mình, có phải rất bất ngờ rất... phẫn nộ không?
Mình che giấu thân phận xuất hiện ở bên người hắn, hắn nhất định rất giận mình đã ché giấu thân phận của mình chăng?
Đúng vậy a, nếu như đổi lại là mình, cũng sẽ rất tức giận đấy!
Mắt phượng của Hà Nhật Dương nhanh chóng lướt qua mặt của Tống Thanh, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc vô cùng của cô ấy, hài lòng mà nhướn mày.
Tống Thanh nhìn thấy đường nhìn lướt qua của Hà Nhật Dương, dưới đáy lòng lộp bộp một tiếng.
Tiêu rồi, tiêu rồi.
Hắn quả nhiên là nổi giận rồi!
Mình từ một nhà tạo hình nhỏ, trong nháy mắt thì biến thành chị dâu của hắn...
Hắn nhất định sẽ nuốt ăn mình đấy!
Bà cụ Hà nhìn cháu nội ngoan của mình, quả thực là hài lòng vô cùng.
Đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay của Hà Nhật Dương nói: "Mỗi lần bảo cháu về nhà ăn cơm, cháu luôn ra sức khước từ. Cái cảnh hoa trang viên nhỏ như thế, làm sao có thể thoải mái hơn nhà lớn?"
Hà Nhật Dương thuận miệng mà trả lời: "Bên kia cách công ty gần, qua lại dễ dàng một chút."
Tống Thanh đông nhìn trái nhìn phải, vẫn là không có gặp được Hà Nhật Khang người chồng trên danh nghĩa của mình kia.
Thật kỳ lạ, không phải là nói cho mình gặp người chồng của mình sao?
Tại sao còn chưa tới?
Chẳng lẽ, đến buổi tối rồi mới có thể về?
Nếu là như vậy, cũng được...
Mình còn có thể hoà hoãn thêm một đoạn thời gian...
Tống Thanh lập tức thu hồi lại ánh mắt, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích.
So với sự cẩn trọng của Tống Thanh, Hà Nhật Dương thì tự do hơn nhiều, tùy ý ngồi ở trên ghế bên cạnh của Tống Thanh, nụ cười dạt dào mà nói: "Bà kêu cháu về, cháu không phải đã về rồi sao! Bây giờ công ty cũng giao vào tay của cháu rồi, cháu đương nhiên là phải hết lòng hết sức kinh doanh công ty thật tốt."
"Chỉ có cháu biết nói chuyện." Bà cụ Hà hờn dỗi lườm hắn một mắt: "Được rồi, không so đo với cháu thằng không có lương tâm này nữa. Tiểu Hòa, bữa tối đã chuẩn bị xong chưa? Ăn cơm đi!"
Hòa quản gia mỉm cười trả lời: "Đều đã chuẩn bị xong rồi, có muốn bây giờ liền qua bên đó không?"
Bà cụ Hà gật gật đầu: "Đi thôi."
Nói xong câu đó, Bà cụ Hà dưới sự nâng đỡ của Hòa quản gia, đứng dậy hướng vào trong nhà hàng mà đi tới.
Tống Thanh chờ Bà cụ Hà rời khỏi rồi, lúc này mới khẽ giọng vội vàng giải thích với Hà Nhật Dương: "Anh nghe tôi giải thích... tôi không phải..."
"A, giải thích? Ăn cơm trước, ăn xong cơm rồi thì hãy nói." Hà Nhật Dương để lại câu nói này, cũng đứng dậy rời khỏi rồi.
Trong miệng của Tống Thanh một cơn đắng.
Tiêu rồi, Hà Nhật Dương giận thật rồi!
Hắn ngay cả giải thích cũng không muốn nghe rồi!
Đúng vậy a, kiểu giải thích này quả thực là quá yếu ớt!
Tự nói đến thủng trời, cũng không có cách nào giải thích rõ sự thật giấu giếm thân phận của mình a!
Tiêu rồi, mình chết chắc rồi!
Tống Thanh ảo não mà thở dài một hơi, chỉ có thể bất chấp khó khắn mà đi theo.
Nhà hàng cách phòng tiếp khách có hơn mấy chục mét, Tống Thanh đi ở phía sau, như đang đi trên mũi đao, mỗi một bước đều đau đớn.
Hà Nhật Dương đi ở phía trước, cái bóng lưng cao ngất kia, khí chất quý tộc lười biếng, từng giây từng phút đều đang đều đang nhắc nhở Tống Thanh sắp đến lúc... thẩm phán.
Tống Thanh nhẹ cắn bờ môi, trong đại não nghĩ ra được vô số lí do từ chối, lại phát hiện không có một cái giải thích thuyết phục Hà Nhật Dương có thể thành công được!
Cùng Hà Nhật Dương tiếp xúc càng nhiều, thì càng hiểu rõ, Hà Nhật Dương là một người đàn ông vô cùng thông minh.
Không ai có thể ở trước mặt của hắn giở thủ đoạn.
Cũng không ai có thể ở trước mặt của hắn giở thông minh.
Hà Nhật Dương đi ở phía trước, sau đầu dường như có thêm một con mắt.
Mắt phượng giấu cũng không giấu được niềm vui vẻ, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, tâm trạng quả thực là vô cùng tốt!
Vốn dĩ hắn vẫn rất kháng cự mà về nhà đấy.
Bây giờ thì...
May mắn là đã về rồi!
Đi vào trong nhà hàng, theo thứ tự mà ngồi xuống.
Tống Thanh ngoan ngoãn ngồi vào chỗ ngồi của mình, hai tay xếp lại để ở trên đầu gối, không dám có bất kỳ hành vi vượt khuôn.
Bà cụ Hà luôn quan sát Tống Thanh.
Phát hiện cô bé này thật sự có giáo dục, mà không phải chỉ giả vờ nhất thời, vì vậy càng thêm hài lòng rồi.
Không ngờ được, Nhà họ Tống lấy gùi bỏ ngọc, dùng ngọc thô thật đổi về một khối đá vụn.
Năm đó lời nói của cao nhân, Bà cụ Hà cũng từng nửa tín nửa nghi.
Nhất là được chứng kiến qua danh tiếng không học vấn không nghề nghiệp của Tống ngọc nhan.
Thế nhưng là rất nhiều chuyện thà tin là có còn hơn là không.
Bà cụ Hà càng đứng ở trên vị trí này, lại càng không để cho Nhà họ Hà có bất kỳ sơ xuất gì.
Vì vậy cho dù Bà cụ Hà không thích Tống ngọc nhan, vẫn là quyết định cho Tống ngọc nhan gả vào.
Thế nhưng là không ngờ được là, Nhà họ Tống lại còn dám chê thân phận con nuôi của Hà Nhật Khang, không qua sự đồng ý của Nhà họ Hà, tự tiện đổi đi cô dâu!
Bà cụ Hà sau khi biết được, xém chút nữa bị chọc tức chết rồi.
Mà chính là lúc này, phía dưới lại truyền tới tin tức, Cậu cả cũng không cưới rồi, đổi thành cậu hai kết hôn rồi!
Bà cụ Hà tức giận tới mức trực tiếp không quản rồi, mặc kệ bọn họ làm gì thì làm!
Bởi vậy từ khi kết hôn đến bây giờ, Bà cụ Hà vẫn luôn không có mời gặp cháu dâu được gả vào.
Thật vất vả đợi đến Bà cụ Hà hạ giận rồi, gọi tới cháu dâu đến gặp, vậy mà còn tốt hơn trong tưởng tượng vô số bội.
Dưới đáy lòng của Bà cụ Hà cuối cùng cũng là thở phào một hơi.
Vừa rồi bà luôn lén lút quan sát cháu trai của mình, phát hiện Nhật Dương một chút ý tứ tẩy chay đối phương cũng không có.
Xem ra hai đứa con này có hi vọng a.
Bữa cơm này, Tống Thanh ăn được rất gọi là ngọt chua cay đắng mặn, mùi vị gì cũng có, nhưng lại cái gì cũng không thể nếm ra được.
Ăn cơm xong, Bà cụ Hà quả nhiên dặn dò rồi: "Đã dọn dẹp phòng xong chưa? Sớm về phòng nghỉ ngơi đi."
Trên mặt của Tống Thanh tái trắng.
Cuối cùng cũng đã đến rồi sao?
Mình phải ở trong phòng chờ đợi Hà Nhật Khang đến sao?
Mắt phượng của Hà Nhật Dương thoáng nhìn Tống Thanh, khóe mắt, đuôi lông mày cũng mang theo một chút ý cười.
Bà cụ Hà không bỏ qua ý cười này của Hà Nhật Dương, lập tức hài lòng.
Không tệ, không tệ.
Cháu trai quả nhiên vẫn là hài lòng đấy!
Xem ra, chắt trai là có hi vọng rồi!
Tống Thanh yên lặng theo nữ hầu đi đến căn phòng đã được thu xếp sẵn cho cô.
Không chờ Tống Thanh lấy lại tinh thần, nữ hầu đã lui ra rồi.
Tống Thanh nhìn vật dũng trong nhà đẹp đẽ hoa lệ khiến cho người ta yêu thích không nỡ buông tay ở trước mắt, một hồi ngẩn người.
Mình cứ như vậy... phải cùng Hà Nhật Khang phát sinh cái gì rồi sao?
Vừa ngay lúc này, ngoài cửa phòng vang lên tiếng bước chân.
Tống Thanh lập tức bắt đầu hồi hộp.
A... A... là Hà Nhật Khang sao?
Anh ấy sắp vào đến rồi sao?
Tôi, tôi nên làm gì?
Tiếng bước chân ở vị trí trước cửa dừng lại, ngay sau đó cửa phòng bị mở ra.
Tống Thanh hồi hộp ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, cứ như vậy đưa lưng hướng ra phía cửa phòng mà đứng yên.
Hai tay quấn lại với nhau, đang băn khoăn mình có nên lấy cớ hôm nay đại di mụ kinh nguyệt chưa có đi, thuận lợi tránh né được đối phương?
Ngay lúc Tống Thanh đang hồi hộp đến đến cực điểm, tiếng bước chân từ từ lướt qua cô, đi vào bên trong.
Lướt... lướt qua rồi...
Tống Thanh đột nhiên ngẩng đầu, bóng lưng của Hà Nhật Dương lập tức đập vào trong tầm mắt.
Hả? Hắn sao lại đi vào căn phòng này rồi?
Đây là căn phòng của mình và đại ca của hắn sao?
A, đúng rồi.
Hắn là đến tìm mình muốn nghe giải thích chăng?
Mình vừa rồi trước lúc dùng cơm cũng nói là muốn giải thích đấy!
Hắn bây giờ là đến hưng sư vấn tội a?
A, mình nên giải thích như thế nào?
Tống Thanh nói lắp bắp: "Hà Nhật Dương, anh nghe tôi giải thích. Không phải như anh nghĩ..."
"Hửm?" Hà Nhật Dương lười biếng mà đáp lại, trực tiếp ngồi ở trên ghế sa lon, mở ra mâm đựng trái cây được điêu khắc tinh xảo từ gỗ Tử Đàn, vớt một quả Hawai ném vào trong miệng.
Tống Thanh cắn môi nói: “Tôi không phải cố ý giấu giếm thân phận tiếp cận anh đâu! Thật đấy! Tôi thề!"
Hà Nhật Dương đưa tay gãi gãi tóc mai, đã phóng đãng tự do lại còn đẹp trai ép người: "Sau đó thì sao?"
"Chuyện tôi gả cho anh của anh, thật không phải là tôi muốn đâu." Tống Thanh cắn cắn bờ môi, quyết định nói thẳng ra, nếu không thì, mình thật sự cũng không biết sẽ chết như thế nào rồi!
Hà Nhật Dương nhướn mày, đáy mắt nén không được sự vui vẻ phơi phới.
Quả nhiên, cô ấy cho tới bây giờ còn tưởng người mà cô ấy gả là anh của mình.
Ha ha ha ha...
Trò chơi sắp được bắt đầu rồi!
Tống Thanh mất tự nhiên mà vặn bẻ ngón tay, đứng ở trước mặt Hà Nhật Dương, vẻ mặt thành khẩn mà nói: "Thật ra người vốn dĩ phải gả cho anh của anh không phải là tôi, là em gái Tống ngọc nhan... của tôi. Chỉ là bởi vì cô ấy đột nhiên không muốn gả, nhưng mà Nhà họ Tống nợ Nhà họ Hà một hôn ước, vì vậy, tôi mới... tôi thật sự không có nấy kỳ ý đồ gì cả, thật đấy! Tôi thề! Tôi đến bây giờ cũng chưa từng gặp qua cậu cả của Nhà họ Hà! Tôi thật sự không có ý định thấy người sang bắt quàng làm họ!"
"Ừm..." Hà Nhật Dương gật gật đầu, mắt phượng chau lên, khóe mắt giương lên thoạt nhìn quả thực là mị hoặc vô cùng.
"Tôi cam đoan, tôi sẽ nghĩ cách cùng cậu cả của Nhà họ Hà giữ một khoảng cách đấy! Tôi tuyệt đối sẽ không cùng hắn phát sinh gì gì đó! Chỉ cần vừa qua thời gian một năm, tôi không có mang thai, hôn ước giữa hai nhà thì sẽ hết hiệu lực, đến lúc đó chúng ta đều đường ai nấy đi, không có bất kỳ liên quan đấy." Tống Thanh lo lắng Hà Nhật Dương không tin mình, đem ý định của mình nói hết ra: "Tôi đã quyết định rồi, một năm sau đó thì sẽ rời khỏi nơi này."
"Rời khỏi?" Mắt phượng lướt nhìn về phía Tống Thanh, một luồng tinh mang chợt lóe qua: "Đi đâu?"
"Mặc kệ là ở đâu, bất kỳ một nơi nào. Tôi sẽ hoàn toàn biến mất, sẽ không cho Nhà họ Hà mang đến chút phiền toái nào!" Tống Thanh còn chỉ thiếu giơ thẳng ngón tay lên, hận không thể chỉ trời nói thề!
Hà Nhật Dương rủ xuống mí mắt, biểu cảm ở trên mặt trở nên nhàn nhạt, cảm xúc không vui không chút tránh né nào mà truyền đưa cho Tống Thanh.
Tống Thanh cho rằng Hà Nhật Dương là không tin mình, lập tức lại bổ sung thêm một câu, nói: "Anh tin tôi đi, tôi thật sự không phải là đang nói láo. Tôi thật ra đã đang bắt đầu tìm kiếm nơi sinh sống sau khi rời khỏi rồi. Tôi phải tìm một đô thị loại IV, một nơi rời xa tỉnh H, sau đó mai danh ẩn tích qua cuộc sống của mình. Cùng mọi thứ ở chỗ này, dứt một cách sạch sẽ, tuyệt đối không có dây dưa!"
Truyện convert hay : Ma Đế Trở Về
Danh sách chương