Tống Thanh rũ mắt xuống, không đáp lại câu hỏi của Hà Nhật Dương.



Hà Nhật Dương cũng không vặn hỏi nữa. Chờ Tống Thanh làm tạo hình xong rồi hài lòng gật đầu, xoay người rời khỏi phòng.

Tống Thanh trông Hà Nhật Dương đã khuất dạng rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Chung sống trong cùng một không gian với người đàn ông này thật đúng là dễ căng thẳng và mệt mỏi quá sức.

Làm xong việc, Tống Thanh rời khỏi phòng, đi đến ban công ngắm phong cảnh nơi xa.

Trang viên Cảnh Hoa chiếm diện tích khoảng chừng 3.5 hecta, kiến trúc chủ thể là một biệt thự bốn tầng, bên cạnh còn có hai căn lầu tinh xảo chỉ có hai tầng.

Biệt thự đối diện với ánh nắng mặt trời, có một bể bơi rất lớn, mặt hồ sóng sánh, dưới ánh nắng chiết xạ có vẻ cực kỳ đẹp đẽ.

Đối diện bể bơi là một bờ cát nhân tạo được trải bằng hạt cát, bên trên có mấy chiếc ô mặt trời. Có thể vừa tán gẫu, vừa phơi nắng và ăn BBQ ở đó.

Bên kia bể bơi là một con đường nhỏ có thể chứa ba chiếc xe đi song song. Bên kia con đường là một rừng cây. Bên cạnh rừng cây là một vườn hoa cực kỳ xinh đẹp, rõ ràng là có người chăm sóc thường xuyên nên trông cực kỳ tươi tắn.

Tống Thanh đang thưởng thức cảnh đẹp trong trang viên thì quản gia ung dung bước tới, nói với Tống Thanh: “Cô Tống, tổng giám đốc mời cô đến sân golf một chuyến.”

“Sân golf?” Tống Thanh ngẩn người: “Ở đâu vậy?”

“Ngay sau biệt thự.” Trên mặt quản gia là nụ cười tiêu chuẩn: “Xin hãy đi theo tôi.”

Tống Thanh hoảng hốt một chút, không hiểu tại sao Hà Nhật Dương lại gọi mình đến sân golf.

Nhưng nếu hôm nay cô đã đến đây để làm việc thì không có lý nào mà lại từ chối cả.

Tống Thanh gật đầu, đi theo quản gia rời khỏi biệt thự, hướng về phía cửa sau.

Quả nhiên, chưa đi được bao xa đã thấy có người đang vung gậy đánh bóng.

Không ngờ đằng sau trang viên Cảnh Hoa còn có một sân golf cỡ nhỏ như thế này.

Tuy rằng sân golf này không lớn, nhưng lại có đủ mọi bộ phận, không thiếu thứ gì cả.

Tống Thanh nhanh chóng đi qua. Cô thấy Hà Nhật Dương đã thay một bộ đồ chơi golf, đang vừa chơi golf vừa nói chuyện với người đàn ông bên cạnh.

Tống Thanh thật sự không hiểu mình tới đây để làm gì nữa.

Chẳng lẽ còn nhân tiện làm tạo hình cho khách luôn sao? Sau khi đến gần, Tống Thanh nghe thấy Hà Nhật Dương nói với người khách rằng: “Nếu không tin thì chúng ta có thể cá cược. Nếu tôi dùng thời gian ngắn nhất để dạy cô ấy biết chơi golf thì ông nhường dự án này cho tôi, thế nào?”

Đối phương cười hào phóng: “Tổng giám đốc Hà thật biết nói đùa.”

Hà Nhật Dương bình tĩnh nhìn đối phương: “Tôi không nói đùa đâu. Tổng giám đốc Tiền có thể kiểm tra trước xem cô ấy có biết chơi golf hay không.”

Tống Thanh nghe thấy cuộc đối thoại của họ, cũng không chen mồm vào mà đi ra đằng sau, bình tĩnh đứng ở đó.

Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh đến đây, lập tức thu hồi gậy golf trong tay, nhướn mắt phượng lên, cười như không cười nhìn Tống Thanh: “Biết chơi không?”

Thật ra thì Tống Thanh hơi biết một chút, nhưng cô mới nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của Hà Nhật Dương và đối phương nên quyết định giúp Hà Nhật Dương một phen. Cô lắc đầu: “Tôi không biết.”

Tổng giám đốc Tiền quay đầu liếc nhìn Tống Thanh, mang theo vẻ bất ngờ hướng về phía Hà Nhật Dương: “Tôi nhớ nhà tạo mẫu của tổng giám đốc Hà là nam thì phải. Sao tự nhiên lại…”

Hà Nhật Dương bỗng cười, vừa tà mị vừa khí phách: “Bỗng nhiên muốn thay đổi phong cách.”

Nói xong, Hà Nhật Dương vẫy tay gọi Tống Thanh: “Lại đây.”

Tống Thanh do dự một chút, chậm rãi đi đến bên cạnh Hà Nhật Dương.

Truyện convert hay : Ta Là Người Ở Rể
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện