Ngón tay cô lướt như bay. Cô nhớ lại trình tự may của những chiếc cúc khác, nhanh chóng đơm xong chiếc cúc áo này.



Tống Thanh đơm cúc xong. Sau khi xác định rằng chiếc cúc áo này cũng giống hệt như những chiếc cúc khác, cô vươn tay sờ túi áo. Cái kéo nhỏ vốn nên nằm trong túi áo của cô không thấy đâu cả, Tống Thanh phản xạ thò đầu tới, muốn dùng răng để cắn đứt dây chỉ.

Hành động của Tống Thanh rất nhanh. Cô vừa cúi đầu, một phát đã cắn đứt dây chỉ rồi.

Nhưng cúc áo cách làn da của Hà Nhật Dương quá gần.

Khi Tống Thanh cắn đứt dây chỉ, đôi môi mềm mại của cô lập tức lướt qua ngực Hà Nhật Dương.

Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương lập tức trở nên cực kỳ thâm thúy.

Con thỏ nhỏ chuyên chòng ghẹo người khác này…

Rốt cuộc cô có biết rằng hành động vừa rồi mang ý nghĩa gì không hả? Tống Thanh cắn dây chỉ xong, mới lấy lại tinh thần, nhận ra vừa rồi mình đã làm gì…

Hà Nhật Dương còn chưa nói lời nào, mặt Tống Thanh đã đỏ rực.

“Xin… Xin lỗi… Tôi theo phản xạ…” Tống Thanh chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình luôn cho rồi!

Thế này thì còn giải thích được cái gì?

Còn không bằng đừng giải thích!

“Răng khỏe đấy.” Hà Nhật Dương rũ mắt xuống, nhìn chỗ cúc áo.

Phần da ở đó vẫn còn hơi nóng bỏng.

Tống Thanh thật muốn tìm cái khe mà chui vào cho xong.

Thói quen xấu này có từ khi cô còn đi học. Sau này cô đã rất cẩn thận tránh nó đi, nhưng hôm nay cô lại phạm vào sai lầm này nữa…

Ngay lúc Tống Thanh còn đang thấp thỏm bất an thì Hà Nhật Dương đã rời khỏi chỗ đó, kéo một cái ghế ra ngồi xuống: “Bắt đầu đi.”

Tống Thanh thấy Hà Nhật Dương không so đo với cô, thế mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lau đi mồ hôi trên chóp mũi.

Quần áo của Hà Nhật Dương đều được may theo yêu cầu. Nếu mình lại bị trừng phạt vì cái cúc áo đó thì…

Trời ơi! Nợ cũ chưa yên, lại thêm nợ mới!

Hôm nay hiếm lắm mới thấy anh ta có tâm trạng tốt, thế mà lại không so đo với sai lầm của mình.

Tiếp đó, mình nhất định không thể phạm sai lầm nào nữa!

Sau khi bình tĩnh trở lại, Tống Thanh mới đi đến trước gương, lại tiến vào trạng thái làm việc.

Làn da vừa tắm rửa xong nên bóng bẩy mịn màng. Tống Thanh nhanh chóng làm chăm sóc da đơn giản cho anh là đủ rồi.

Ngón tay Tống Thanh nhẹ nhàng ấn lên làn da của Hà Nhật Dương, thúc đẩy quá trình hấp thụ kem dưỡng cho da.

Ngón tay cô vỗ lên da mặt như thể đang chạm vào ngực Hà Nhật Dương vậy.

Hà Nhật Dương thật muốn giữ lấy những ngón tay nghịch ngợm đó rồi ôm vào lòng mình thật chặt.

Biết rõ lúc này cô đang ở trong trạng thái làm việc, nhưng không hiểu sao anh cứ muốn trêu cô…

“Cô làm nghề này bao lâu rồi?” Hà Nhật Dương cúi đầu hỏi.

Tống Thanh khẽ khựng lại, sau đó động tác càng nhanh hơn: “Ba năm rồi. Còn chưa tốt nghiệp đại học đã bắt đầu rồi.”

Hà Nhật Dương khẽ ngước mắt, đuôi mắt thoáng nhướn lên: “Nếu tôi bảo cô chỉ làm nhà tạo mẫu cho một mình tôi thôi thì cô sẽ ra giá bao nhiêu?”

Tống Thanh lại khựng lại, lập tức đáp: “Tôi chỉ là một nhà tạo mẫu nho nhỏ mà thôi, không phải là người nổi tiếng thế giới. Có cơ hội để trả nợ đã khiến tôi rất vui vẻ rồi.”

Đùa nhau à?

Làm nhà tạo mẫu cá nhân của một mình anh ta á?

Định chết không có chỗ chôn hay sao?

Chờ đến khi mình trả hết nợ, có thể quắp mông chạy xa bao nhiêu thì sẽ chạy xa bấy nhiêu, không cần phải nhìn thấy gã yêu nghiệt này nữa!

Hà Nhật Dương không bất ngờ vì nghe thấy lời từ chối, càng ngày càng muốn trêu ghẹo cô: “Nếu cô đã cần tiền như thế thì cô cảm thấy đàn ông trên thế giới này, còn ai giàu có hơn tôi nữa đây?”

Con ngươi trong mắt Tống Thanh chợt co lại.

Căn bản là không giống nhau được không?

Kiếm được tiền, cũng phải sống thì mới xài được!

Đi theo gã yêu nghiệt này, chẳng chóng thì chầy cũng sẽ bị đám con gái ái mộ anh ta giết chết mất thôi!

Truyện convert hay : Siêu Cấp Con Rể - Thần Đều Mãnh Hổ - Hàn 3000
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện