CHƯƠNG 105: MƯỜI NGÓN TAY ĐAN CHẶT VÀO NHAU



Sáng hôm sau sau khi tỉnh dậy, Tống Thanh cảm thấy cả người của mình chừng như sắp đau đến chết rồi!

Thì ra làm loại chuyện này, lại mệt mỏi như vậy, đau nhức như vậy!

Cô khẽ nhúc nhích, Hà Nhật Dương đang ôm cô lập tức liền phát hiện.

"Cảm giác như thế nào?" Hà Nhật Dương cố nén cười nhìn sắc mặt thậm tệ của Tống Thanh.

"Anh chẳng lẽ không đau sao?" Tống Thanh liếc xéo hắn.

"Không đau a." Hà Nhật Dương một vẻ đàng hoàng mà trả lời.

Cái gì? Lãi chỉ có một mình tôi đau muốn chết? Không công bằng!

Tống Thanh nổi giận đùng đùng nắm lấy cánh tay của Hà Nhật Dương, đặt ở bên miệng là định cắn một cái, thổ lộ sự bất mãn một cái.

Thế nhưng là cánh tay chạm đến hàm răng, đột nhiên không nỡ lòng rồi.

"Sao không cắn rồi?" Hà Nhật Dương chan chứa niềm vui nhìn cô: "Cho, cắn đi."

"Hừ, không cắn!" Tống Thanh xoay đầu một cái, không quan tâm hắn rồi!

Hà Nhật Dương đưa tay đem khuôn mặt của cô ấy kéo qua, trên bờ môi của cô ấy nhẹ cắn một cái: "Ngoan, đau qua lần này, sau này sẽ không đau rồi..."

"Còn có sau này a..." Tống Thanh ngẩn ngơ, vừa nghĩ tới chuyện điên cuồng vào tối hôm qua, cô đột nhiên thì xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

Trời ạ, nếu mỗi ngày đều như vậy, tiết tháo của mình thì thật sự nhặt không lên rồi!

"Em nói xem?" Hà Nhật Dương nhéo chóp mũi của Tống Thanh nói: "Hôm nay cảm thấy không thoải mái thì ở trên giường nghỉ ngơi cả ngày."

Nói xong những lời này, Hà Nhật Dương quay người rời giường rời khỏi.

Nhìn vết cắn ở trên cổ của Hà Nhật Dương, Tống Thanh hận không thể trực tiếp chui vào trong chăn cả đời không cần đi ra.

Mất mặt a!

Mình tối hôm qua rốt cuộc là đã làm nên trò gì a!

Lúc Hà Nhật Dương mặc quần áo, cũng phát hiện vết cắn ở trên cổ, khóe miệng của hắn hiện lên một ý cười thỏa mãn, ý tưởng sâu sắc mà nhìn Tống Thanh một mắt.

Tống Thanh càng không dám ra ngoài rồi.

Tuy rằng Hà Nhật Dương cho Tống Thanh nằm trên giường một ngày, nhưng mà, Tống Thanh vẫn là từ trên giường bò dậy.

Ngày hôm qua vẽ xong tranh, hôm nay là phải tập thể đưa đến trường học cũ đấy, vì vậy không thể nằm ỳ.

Tống Thanh rửa mặt xong, cùng Hà Nhật Dương đi ra ngoài ăn sáng.

Lúc ra cửa, Hà Nhật Dương chủ động đưa tay nắm lấy tay của Tống Thanh.

Tống Thanh nhịn không được mà bắt đầu ngọt ngào mỉm cười, cùng Hà Nhật Dương mười ngón tay đan chặt với nhau mà đi ra.

Lúc hai người đi ra ngoài, mọi người ở hiện trường, ánh nhìn cùng lúc rơi vào trên ngón tay được đan chặt với nhau của hai người.

Nếu như nói ngày hôm qua giữa bọn họ còn có chút khoảng cách, vậy trải qua một đêm, bọn họ hiển nhiên đã thân mật gắn bó rồi.

Sắc mặt của Hàn Phi lại lần nữa tái nhợt.

Anh âm thầm chuyển dời ánh nhìn, một màn này đối với anh mà nói, thật là quá ngược tâm rồi.

Trần Thần tràn ngập thương cảm nhìn thoáng qua Hàn Phi, cô không biết nên nói cái gì cho phải.

"Xin lỗi, cho mọi người đợi lâu." Tống Thanh cười tủm tỉm mà nói: "Tối hôm qua ngủ trễ một chút."

Mọi người ở trong lòng tự nhủ, cô không cần giải thích!

Chúng tôi đều hiểu đấy!

Dấu vết ở trên cổ mà hai người gặm qua, chúng tôi đều nhìn rất rõ đấy!

Mọi người tuy trong lòng đều hiểu rõ, thế nhưng là trên miệng là không nói ra đấy, chỉ có thể khách khí mà trả lời: "Làm sao có?"

Lúc này, Lý Xuân bước nhanh tới, cúi đầu nói với Hà Nhật Dương: "Tổng giám đốc, Cô Phương đã đến rồi."

"Đến rồi? Cũng được, cho cô ấy hoàn toàn mất hết hy vọng đi." Hà Nhật Dương thản nhiên mà nói: "Để cho cô ấy đi vào."

Lý Xuân cố nén cười mà gật gật đầu.

Tâm trạng vào buổi sáng hôm nay của tổng giám đốc hình nhất rất tốt a.

Xem ra, tiến bước nào rào bước ấy của tổng giám đốc cuối cùng cũng có hiệu quả rồi.

Mợ hai, lần này e rằng muốn chạy cũng chạy không thoát rồi.

Phương Khanh Hân rất nhanh liền vội vã vọt tới, vừa vào cửa liền kêu lên: "Nhật Dương, anh..."

Lời nói của Phương Khanh Hân im bặt mà dừng khi tầm mắt của cô rơi vào mười ngón tay đan xen chặt với nhau của hai người.

Phương Khanh Hân khó có thể tin được mà vào tay của bọn họ, hận không thể vọt tới hất ra ngón tay nắm nhau của bọn họ.

"Cô Phương có chuyện gì sao? Bởi vì chưa ăn cơm, vì vậy muốn ở chỗ này của ta dùng bữa?" Ánh mắt của Hà Nhật Dương cũng không có cho Phương Khanh Hân một cái, đáy mắt ngoại trừ Tống Thanh vẫn là Tống Thanh.

Phương Khanh Hân cuối cùng cũng khó khăn mà đem ánh mắt từ trên tay nắm với nhau của bọn họ chuyển dời đi, từ từ chuyển đến trên mặt của hai người.

Lần này, Phương Khanh Hân cũng không cách nào bình tĩnh nữa rồi!

Cô một mắt liền thấy được dấu hôn trên cổ của hai người.

Bọn họ... bọn họ... lại có thể...

Đôi mắt của Phương Khanh Hân lập tức trợn to, một vẻ mặt khó có thể tin được mà lắc đầu nói: "Tối hôm qua hai người các ngươi..."

Hà Nhật Dương cuối cùng cũng bố thí một ánh mắt cho Phương Khanh Hân: "Sao? Cô Phương muốn nói cái gì?"

"Không, không thể nào! Không thể!" Phương Khanh Hân điên cuồng gào lên: "Hà Nhật Dương, anh tại sao có thể đối xử với em như vậy! Em thích anh lâu như vậy, em vì anh từ bỏ cơ hội đi du học ở nước ngoài! Anh tại sao có thể như vậy, anh tại sao có thể cùng người phụ nữ ở bên cạnh anh đến với nhau?"

Khóe miệng của Hà Nhật Dương hiện lên một ý cười giễu cợt: "Em ấy là vợ hợp pháp của tôi, tôi không cùng em ấy với nhau, chẳng lẽ cùng cô với nhau? Cô Phương nếu như đến chỉ là vì chất vấn tôi tại sao lại cùng vợ của tôi với nhau. Vậy tôi khuyên cô, cô vẫn là đi chất vấn một cái người lập ra luật pháp đi là tốt hơn."

Phương Khanh Hân cũng nhịn không được nữa rồi, vọt tới, đưa tay sắp phải hung hãn tát vào mặt của Tống Thanh.

Hà Nhật Dương một phát tóm lấy cổ tay của Phương Khanh Hân, dùng sức hất ra, Phương Khanh Hân một cái mất cảnh giác, giày cao gót ở dưới chân bị trẹo, cả người té xuống trên mặt thảm.

"Phương Khanh Hân, tôi trịnh trọng mà cảnh cáo cô. Tống Thanh là vợ của tôi, là cậu hai phu nhân của Nhà họ Hà. Cô nếu như dám động tới một cọng tóc của em ấy, tôi liền dám đem lông trên toàn thân của cô đều nhổ sạch, vứt ở trên đường lớn phồn hoa nhất của thành phố H! Đây là lần đầu tiên tôi trịnh trọng như vậy mà cảnh cáo cô, cũng là lần cuối cùng. Đừng ý đồ khiêu khích ranh giới cuối cùng và lòng nhẫn nại của tôi, tôi sẽ làm cho cả Nhà họ Phương đều tùy táng." Lời nói của Hà Nhật Dương là vô cùng bình tĩnh mà nói ra đấy, nhưng áp lực của từng chữ từng câu mang đến, lại là nặng đến vượt cả núi Thái Sơn.

Cho dù là người không có liên quan đến chuyện này, cũng đều cảm nhận được một áp lực cường đại.

Ngay lúc này, Lý Hạ từ bên ngoài vội vã đi đến: "Tổng giám đốc, cậu cả của Nhà họ Phương đã đến rồi."

Lý Hạ vừa mới nói xong, bóng dáng của Phương Mạn Luân đã từ bên ngoài đi vào.

"Tổng giám đốc Hà, thật có lỗi, em gái của tôi quá xúc động rồi." Phương Mạn Luân vội vã đi đến, nhìn thoáng qua Hà Nhật Dương và Tống Thanh, ánh nhìn của hắn ở cần cổ của hai người dừng lại một hồi, rất nhanh chuyển dời ánh nhìn, nói: "Tôi đây liền mang em ấy trở về, nhất định sẽ giáo dục em ấy thật tốt đấy!"

"Anh trai!" Phương Khanh Hân kêu to.

"Còn có mặt mũi gọi anh? Anh đã nói với em như thế nào đấy?" Phương Mạn Luân bởi vì vừa mới phẫu thuật mới lành, sắc mặt hơi trắng bệch và mệt mỏi.

Anh vừa nghe nói Phương Khanh Hân cùng Hà Nhật Dương đều ở trên Nam Sơn, đã biết không tốt, nhưng bất chấp thân thể không khỏe, vội vã chạy tới.

Bằng không, Phương Khanh Hân nhất thời xúc động chọc giận Hà Nhật Dương, chỉ sợ đúng là phiền toái rồi!

Không chờ Phương Khanh Hân nói cái gì, Phương Mạn Luân liền nói tiếp: "Tổng giám đốc Hà xin yên tâm, từ đây về sau, Khanh Hân cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt của Tổng giám đốc Hà nữa, đã quấy rầy Tổng giám đốc Hà và Cô Tống ân ái rồi. Hãy xem trên phần từ nhỏ đã quen biết nhau của chúng ta, xem trên phần hợp tác giữa Nhà họ Hà và Nhà họ Phương, buông tha Khanh Hân lần này."

Phương Mạn Luân nói xong câu nói này, lập tức quay đầu nói với Tống Thanh: "Cô Tống, vô cùng xin lỗi, Khanh Hân cũng không phải nhất định phải nhằm vào cô. Tôi tin cô là người cô gái lương thiện, nhất định có thể tha thứ cho một cừu con lạc đường biết tự nhận lỗi, đúng không?"

"Anh Mạn Luân!" Hà Nhật Dương cảnh cáo mà nhìn thoáng qua Phương Mạn Luân, nhắc nhở anh ấy phải có chừng có mực.

Phương Mạn Luân không có nghe sự cảnh cáo của Hà Nhật Dương, tiếp tục nhìn Tống Thanh nói: "Cô Tống, có thể nể mặt tôi, tha thứ sự lỗ măng của Khanh Hân?"

Tống Thanh thở dài một tiếng nói: "Tôi không có gì đấy. Chỉ là hy vọng sau này, đừng lại nghe được những lời nói như vậy nữa. Cuộc sống của tôi và Nhật Dương, không muốn cho một người ngoài nói này nói kia."

Phương Mạn Luân cuối cùng cũng thở phào một hơi, hướng về phía Hà Nhật Dương và Tống Thanh gật đầu, nói: "Cảm ơn sự rộng lượng của hai vị. Tôi đây liền mang Khanh Hân từ biệt! Tạm biệt!"

Phương Mạn Luân lôi đi Phương Khanh Hân đang không cam lòng quay người rất nhanh liền rời khỏi rồi.

Nhìn bóng lưng của Phương Mạn Luân và Phương Khanh Hân, Tống Thanh bỗng dưng thở phào một hơi.

Phương Khanh Hân sau khi bị Phương Mạn Luân lôi ra khỏi khu nghỉ mát, hung hãn hất tay ra, thoát khỏi sự kiềm chế của Phương Mạn Luân: "Anh trai, anh làm gì mà đối với người phụ nữ kia cầu khẩn nhiều lần như thế?"

Phương Mạn Luân lạnh lẽo nhìn Phương Khanh Hân một mắt, lạnh lùng nói: "Anh không thể nhìn em hủy đi Nhà họ Phương!"

"Anh nói cái gì a! Em mới không tin Hà Nhật Dương sẽ vì người phụ nữ kia hủy đi Nhà họ Phương! Hủy đi Nhà họ Phương, đối với Nhà họ Hà có chỗ cái gì tốt?" Phương Khanh Hân không phục mà bắt đầu kêu la: "Anh trai, anh làm gì mà sợ Hà Nhật Dương như thế? Lúc trước các anh được gọi là hai vị công tử của tỉnh H đấy!"

"Không phải sợ. Mà là sự thật." Phương Mạn Luân đưa tay xoa xoa đầu của Phương Khanh Hân, nhẹ nhàng nói: "Hà Nhật Dương đã không phải là hắn của lúc trước rồi. Nhà họ Hà cũng không phải là Nhà họ Hà của lúc trước rồi. Lúc trước Hà Nhật Dương chỉ là cậu hai của Nhà họ Hà, mà bây giờ hắn là tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị. Khác nhau rất lớn đấy. Mà anh, bây giờ còn chỉ là cậu cả của Nhà họ Phương, hiểu chưa?"

Phương Khanh Hân cắn môi nói: "Vậy em cũng không tin anh ấy sẽ vì Tống Thanh mà đối với Nhà họ Phương chúng ta như thế nào đấy! Nhà họ Phương chúng ta dù sao cũng là gia tộc đệ nhất của tỉnh H!"

"Nếu là trước kia thì sẽ không, bây giờ thì rất khó nói rồi." Phương Mạn Luân nghiêm túc nói: "Hà Nhật Dương là chơi thật rồi."

"Em không tin!" Phương Khanh Hân kêu lớn: "Hà Nhật Dương làm sao lại thích cái con nhà quê kia!"

"Xem ra, nên làm chút động tác rồi. Anh lần trước đã cảnh cáo qua Tống Thanh rồi, nhưng bây giờ xem ra, cô ấy hình như không có nghe lời cảnh cáo của anh. Không sao, vậy cho bọn họ gây ra chút phiền toái cũng được." Ánh mắt của Phương Mạn Luân nặng trĩu, nói: "Khanh Hân, trong khoảng thời gian này em ra nước ngoài ở một thời gian, chuyện còn lại, thì để cho anh làm."

"Em không muốn ra nước ngoài!" Phương Khanh Hân xém chút nữa khóc rồi.

"Ngoan, nghe lời! Nếu như em muốn Hà Nhật Dương, bây giờ phải biến mất một thời gian. Chờ nội bộ của bọn họ xuất hiện mâu thuẫn, em trở về cũng không muộn." Phương Mạn Luân dịu dàng vỗ vỗ bờ vai của Phương Khanh Hân nói: "Anh sẽ cho em đạt được ước muốn đấy."

"Thật ư?" Phương Khanh Hân hoài nghi nhìn Phương Mạn Luân.

"Nhất định đấy." Phương Mạn Luân nhẹ chấm một cái vào chóp mũi của Phương Khanh Hân: "Anh chỉ có em một em gái này, anh không giúp em thì giúp ai đây?"

Phương Khanh Hân lúc này mới nín khóc mỉm cười.

Phương Mạn Luân sau khi đưa Phương Khanh Hân rời đi, gọi đến một số điện thoại: "Hà Nhật Khang bây giờ đang ở đâu?"

Đối phương nói một đoạn, đôi mắt của Phương Mạn Luân hung hãn nhíu lại, nói: "Đem cô gái mà tôi sắp đặt sẵn, nghĩ cách đưa đến trước mặt của Hà Nhật Khang, phải làm cho Hà Nhật Khang tin rằng cô gái này chính là cô gái mà Hà Nhật Dương muốn tìm! Tôi cũng không tin, người này vừa xuất hiện, Hà Nhật Dương còn có thể đối với Tống Thanh kiên trì được đến bao lâu!"

Truyện convert hay : Xuyên Qua Thú Thế: Thú Vương, Đừng Xằng Bậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện