CHƯƠNG 104: EM ĐÁP ỨNG BÓP LƯNG CHO ANH
Cho dù Hà Nhật Dương chế nhạo như vậy, Tống Thanh cũng không dám trả lời.
Hà Nhật Dương thật không muốn buông cô ấy ra a, thế nhưng là hai người không thể cứ đứng ở bên ngoài mãi? Hà Nhật Dương lưu luyến đứng thẳng người, dắt Tống Thanh đì vào phòng.
Tống Thanh chân trần đi vào, tấm thảm mềm mại ở dưới chân, quả thực là làm cho người ta thoải mái muốn lăn ở trên mặt đất.
Ánh đèn ở trong phòng ngọn êm dịu, không sáng đến chói mắt, cũng không lờ mờ đến thấy không rõ biểu cảm của đối phương.
Hà Nhật Dương buông Tống Thanh ra, đi tới phòng tắm.
Vừa đi vừa cởi bỏ nút thắt của áo sơ mi, lúc đi đến cửa phòng tắm, quần áo trượt xuống trên mặt đất, lộ ra bóng lưng cường tráng rắn chắc hoàn mỹ tam giác ngược của hắn.
Tống Thanh không có cốt khí mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn mà nhìn thật lâu.
Hà Nhật Dương dường như cảm thấy ánh mắt của Tống Thanh, bỗng nhiên ngừng lại bước chân, ngoái đầu nhìn lại cười: "Một lát vào đấm bóp lưng, bằng không thì, bồi thường 30 tỷ."
Háaa...! Lại vẫn nhớ kỹ chuyện này!
Tống Thanh cố ý làm biểu cảm hung ác với hắn, chọc hắn cười càng thêm vui rồi.
Rất nhanh trong phòng tắm liền truyền đến tiếng nước rào rào.
Tống Thanh cảm thấy gương mặt của mình vẫn đang phát sốt.
Đi vào? Hay là không đi vào?
Tuy rằng không muốn thừa nhận, mình quả thật rất muốn sờ một cái lưng bóng loáng chặt chẽ của hắn a...
Tuy rằng hai người vẫn luôn là ngủ chung một chiếc giường, thế nhưng mọi người đều là mặc đồ ngủ được gói cực kỳ kín đáo đấy.
Bây giờ đột nhiên có một cơ hội như vậy...
Ừ ừ ừ, hay là, đi vào lén lút cảm nhận một chút?
Đáy lòng của Tống Thanh nho nhỏ mà nhảy tung tăng.
Trái tim nhỏ bé không ngừng đập bịch bịch.
Tống Thanh chậm rãi đi tới cửa phòng tắm, gõ gõ cửa: "Tôi vào đây a!"
Trong phòng tắm không có trả lời, Tống Thanh do dự một hồi, vẫn là cắn răng đẩy cửa phòng mà đi vào.
Vừa vào phòng tắm, quả nhiên là hơi nước mờ mịt.
Hửm... mỹ nam đâu?
Tống Thanh nhìn xung quanh, sao không thấy Hà Nhật Dương?
Đột nhiên, một đôi tay thoáng cái từ phía sau ôm lấy Tống Thanh.
Không chờ Tống Thanh hét ra tiếng, thì cảm thấy thân thể của mình lập tức bay lên không.
Một giây sau, tũm một tiếng.
Hai người cùng bị té vào một hồ bơi cực lớn.
Tống Thanh thế mới biết, trong phòng tắm lại còn có một cái hồ bơi trong phòng lớn như vậy.
Trong lúc Tống Thanh hốt hoảng, vừa hé môi, xém chút nữa bị đổ nước đầy miệng.
Ngay lúc này, Hà Nhật Dương ôm lấy Tống Thanh đột nhiên hôn đến, đem không khí ở trong miệng của hắn từ từ sang cho Tống Thanh.
Tống Thanh theo bản năng, hai tay hai chân lập tức bám vào trên người của Hà Nhật Dương rồi.
Ôm được rất chặt, sợ rớt xuống.
Hà Nhật Dương thấy phản ứng của Tống Thanh, mắt phượng nén không được sự vui vẻ và đắc ý.
Hắn biết rõ, bé con nghịch ngợm này, nhất định sẽ nhịn không được mà lén lút đi vào đấy!
Chờ không khí được sang xong, Hà Nhật Dương lúc này mới mang theo Tống Thanh lao ra khỏi mặt nước.
Tống Thanh cuối cùng cũng có thể hít thở rồi, cả người ẩm ướt nằm sấp ở trên người Hà Nhật Dương, một chút sức lực cũng không có.
Hà Nhật Dương dựa vào bên cạnh hồ, hai tay kéo giữ Tống Thanh: "Sao, không thể chờ đợi được đến như vậy mà phải mau đến đánh bóp lưng cho anh rồi!"
Tống Thanh ngay cả sức lực mắng chửi cũng không có!
Chỉ có thể nằm sấp ở trên ngực của Hà Nhật Dương nôn bọt.
"Này, Thanh Thanh. Em là thuộc cá vàng đấy sao? Em muốn ở trên người anh nôn bao nhiêu bọt a?" Hà Nhật Dương chính là cố ý đấy!
Nhìn biểu cảm muốn đánh người nhưng không có sức lực của Tống Thanh, Hà Nhật Dương quả thực là cười lật cả trời rồi đấy!
Tống Thanh không có sức lực mà đưa tay nhéo đôi má của Hà Nhật Dương, uể oải mà nôn bọt nói: "Hà Nhật Dương, anh chờ đó cho tôi! Xem đêm nay tôi chỉnh đốn anh như thế nào!"
Ngón tay của Tống Thanh lạnh như băng, nhéo lấy đôi má của Hà Nhật Dương, vậy mà cảm thấy rất thoải mái.
Làn da mịn màng sạch sẽ, không đầy mỡ, xúc giác vô cùng tốt.
Vậy mà còn tốt hơn trong tưởng tượng.
Tống Thanh nhất thời nhịn không được, lại nhéo thêm hai phát.
"Ồ? Vậy em định chỉnh đốn anh như thế nào?" Hà Nhật Dương đỡ lấy Tống Thanh, làm bộ muốn đem cô ấy ném vào trong nước một lần nữa, làm Tống Thanh sợ đến mức hét lên một tiếng, lần nữa ôm chặt lấy cổ của Hà Nhật Dương.
Tống Thanh bị Hà Nhật Dương hù như vậy, cả người đều gắt gao áp vào trên người của Hà Nhật Dương.
Thấy hắn tồi tệ như vậy, Tống Thanh cúi đầu cắn vào cổ của Hà Nhật Dương.
Tống Thanh vừa mới cắn, cả người của Hà Nhật Dương lập tức bắt đầu căng cứng!
Đáy mắt hiện lên một cơn gió bạo.
Gần như xém chút nữa sắp khống chế không nổi chính mình rồi.
Bé con này...
Cũng dám đùa lửa?
Hửm? Xem ra hôm nay không giáo dục giáo dục cô ấy thật tốt, thì không biết trời cao đất rộng rồi phải không?
Hà Nhật Dương xoay người một cái, thoáng một phát đem Tống Thanh đặt ở trên bể, không chờ Tống Thanh phản ứng, Hà Nhật Dương lập tức đổ nhào đến, trả thù mà hung hãn cắn một cái ở cần cổ của Tống Thanh.
Tống Thanh kêu lên một tiếng đau, kìm lòng không được mà kêu lên.
"Anh là chó a!" Tống Thanh đánh đấm một cái vào lưng của Hà Nhật Dương: "Tôi chỉ cắn anh một cái, anh thì cắn tôi nhiều cái!"
Tống Thanh thảm hại mà nằm ở trên mặt bể, tóc dài rủ xuống trên mặt nước, bồng bồng bềnh bềnh, như là cỏ nước.
Cả người ướt sũng, dường như mỹ nhân ngư vừa mới hóa thành hình người.
Ánh mắt mơ mơ màng màng, môi hồng răng trắng.
Đáy mắt của Hà Nhật Dương càng thâm thâm trầm rồi.
Tay lớn đỡ lấy ót của Tống Thanh, trong giọng nói mang theo một chút sự ẩn nhẫn: "Đúng vậy a, anh là chó, chuyên cắn em con thỏ trắng nhỏ bé này."
Vừa mới nói xong, môi của Hà Nhật Dương nhanh chóng hạ xuống, hung hãn hôn lên bờ môi của Tống Thanh.
Tống Thanh không ngờ Hà Nhật Dương nói hôn liền hôn, cô nhẹ nhàng xoay bỗng nhúc nhích, lập tức bị đối phương giữ người rất chặt, chỉ có thể bị động mà chịu đựng nụ hôn mang theo ý tuyên thệ sự chủ quyền mãnh liệt.
Hà Nhật Dương hận không thể để lại dấu vết của hắn ở trên người của Tống Thanh, làm cho cô ấy từ nay về sau không cách nào trốn thoát bên cạnh của mình, đem cô ấy cả đời đều giam cầm dưới đáy lòng, từ nay về sau không còn buông ra nữa.
Hà Nhật Dương chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.
Sẽ bị một người phụ nữ hấp dẫn đến mức như vậy.
Một nụ hôn, đã dần dần không thể thỏa mãn được khát vọng của hắn.
Hắn muốn nhiều thêm nữa, nhiều thêm nữa...
Thế nhưng là, bé con của hắn còn chưa có chuẩn bị tốt...
Hà Nhật Dương lưu luyến buông Tống Thanh ra, ánh mắt của Tống Thanh càng thêm ẩm ướt mơ màng.
Hà Nhật Dương dùng một nhẫn nại thật lớn, mới không có ở đây cưỡng cô ấy.
"Tắm rửa cho sạch, anh đợi em ở trong phòng ngủ." Hà Nhật Dương không mang theo bất kỳ dục vọng gì mà hôn vào trán của Tống Thanh, đứng dậy rời khỏi rồi.
Tống Thanh nằm ngay tại chỗ, đưa tay vuốt ve chỗ môi bị hôn, lập tức nắm chặt lấy quần áo ở trên người.
"Làm sao bây giờ? Tôi giống như, thật sự đã thích phải anh ấy rồi." Tống Thanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Lúc hắn hôn tới, Tống Thanh rõ ràng đã nghe được tiếng hoa nở ở dưới đáy lòng.
Sự vui vẻ kia, sự khát vọng kia, còn cảm giác hạnh phúc kia, mãnh liệt tràn ngập từng tế bào ở khắp cả người.
Từng cảm xúc đều đang điên cuồng khát vọng lấy hắn.
Thế nhưng là... mình thật sự có dũng khí này, đứng ở bên cạnh hắn chịu đứng hết mọi thứ sao?
Từ nhỏ đến lớn, đã bị tổn thương, thật sự đã đủ nhiều rồi.
Rất sợ, thật sự rất sợ!
Mình thật sự không dám yêu nữa.
Mình đã một lần mất đi Trịnh Bảo, mình quá hiểu rõ nỗi đau khổ của sự sinh ly tử biệt.
Nếu như lại một lần nữa...
Mình nhất định sẽ chết đấy.
Thế nhưng là, cho dù mình kháng cự đến cỡ nào, con tim của mình, hình như đã trong lúc bất tri bất giác, đã đắm chìm rồi...
Sự xúc động vừa rồi của hắn, mình cũng cảm nhận được rất rõ ràng.
Thế nhưng là hắn không có bất kỳ hành vị vượt khuôn.
Sự tôn trọng của hắn, sự quan tâm của hắn.
Mình cho dù là một mảnh gỗ, cũng nên nảy mầm rút cành rồi.
Con người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình?
Mình tại sao có làm được thật sự thờ ơ?
Tôi, rốt cuộc nên làm sao?
Tống Thanh một lần nữa nhảy vào trong hồ bơi, hung hãn nín thở một lần, lần nữa lao ra mặt nước, mạnh mẽ hất lên mái tóc dài ướt sũng.
Cảm giác nghẹt thở ở dưới đáy nước, đột nhiên khiến đại não của Tống Thanh vô cùng trong sáng.
Những chuyện xảy ra khi cùng Hà Nhật Dương ở với nhau, lại hiện lên ở trước mắt.
Biến số của đời người quá nhiều, không cầu tương lai vinh hoa phú quý, nhưng cầu cả đời không hối hận.
Tống Thanh đột nhiên hạ quyết tâm.
Nếu như Hà Nhật Dương đối với mình là nghiêm túc, nếu như mình thật là thích hắn.
Như vậy, hãy đi theo con tim thôi!
Những cái phòng bị, rời khỏi, không cảm giác an toàn đều biến hết đi!
Mình bây giờ chỉ muốn thuận theo con tim của mình đi một lần, cho những cái băn khoăn kia đều đi gặp ma đi!
Tống Thanh tắm xong, lúc lau khô tóc trở lại phòng ngủ, trong phòng được châm đầy ngọn nến màu đỏ vô cùng xinh đẹp.
Hà Nhật Dương đã thay xong áo ngủ, tao nhã rót hai ly rượu đỏ, nhìn thấy Tống Thanh đi vào, lập tức giơ lên ly rượu: "Uống một ly trước khi ngủ?"
Ánh mắt của Tống Thanh chằm chằm nhìn vào Hà Nhật Dương, trực tiếp đi về phía của hắn.
Cô cũng không có đi tiếp lấy ly rượu đỏ kia, mà là ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Hà Nhật Dương, trực tiếp hỏi ra vấn đề của mình: "Hà Nhật Dương, anh thích em không?"
Ngón tay của Hà Nhật Dương cứng đờ lại, mắt phượng lập tức thâm sâu: "Sao lại hỏi như vậy?"
"Anh thật sự rất muốn cùng với em cả đời không?" Tống Thanh tiếp tục truy vấn.
"Anh nhớ rõ là anh đã nói rồi, anh đời này không có ý định kết hôn lần hai." Hà Nhật Dương dịu dàng trả lời.
Tống Thanh đem lòng bàn tay của mình áp vào vị trí tim ở trên ngực của Hà Nhật Dương, nhảy đập ở chỗ đó mạnh mẽ có lực.
"Vậy, ở đây có em không?" Tống Thanh cố chấp mà hỏi.
"... Có." Hà Nhật Dương điềm tĩnh mà trả lời.
Khóe miệng của Tống Thanh đột nhiên giương lên, trong hốc mắt hiện lên ánh lấp lánh.
Có đáp án này cũng đã đủ rồi!
Cô không muốn làm cho cuộc đời của mình, có bất kỳ sự tiếc nuối nào!
Tống Thanh đột nhiên tiến lên một bước, một phát ôm lấy cổ của Hà Nhật Dương, nhón chân lên chủ động hôn lên.
Hà Nhật Dương một tay thoáng một phát ôm lấy eo ếch của Tống Thanh, một cái xoay tròn, mang theo Tống Thanh trong nháy mắt ngã xuống trên mặt giường lớn.
"Bé con, em có biết em đang làm cái gì không?" Giọng nói của Hà Nhật Dương đang ngấm ngầm chịu đựng, đã đến cực điểm rồi.
"Em biết." Tống Thanh dịu dàng trả lời: "Em nghĩ rồi. Nếu như em đời này cuối cùng là phải cùng một người đàn ông đi hết cả đời, em tình nguyện người đàn ông kia là anh."
"Em không hối hận?" Đáy mắt của Hà Nhật Dương hiện lên một sự bất ngờ: "Em bây giờ còn có cơ hội để đổi ý..."
Tống Thanh chủ động hôn lên môi của Hà Nhật Dương lần nữa, dùng hành động thay thế câu trả lời.
Nụ hôn này nóng bỏng nhưng nghiêm túc, đem toàn bộ cảm xúc của Hà Nhật Dương đều khiêu khích ra.
Hà Nhật Dương trở mình đem Tống Thanh đè ở dưới người, khát vọng ở đáy mắt của hắn đã hoàn toàn bị bốc cháy rồi.
"Bé con, bây giờ em muốn đổi ý, cũng đã không kịp rồi..." Ngón tay của Hà Nhật Dương linh hoạt bới móc đi sự chướng ngại ở giữa hai người, mơ hồ không rõ mà nói: "Bé con, đem tất cả của em, đều giao cho anh đi..."
Mưa rơi ở ngoài cửa sổ không biết lúc nào đã ngừng rồi.
Gió núi mang theo sự ẩm ướt của hơi nước, lặng yên không một tiếng động mà thẩm thấu vào trong phòng.
Cho buổi tối nóng bỏng này, mang đến một chút mát mẻ.
Đêm nay, đã định trước là không ngủ.
Đêm nay, cuối cùng cũng đem cả đời của hai người, chốt lại với nhau thật chặt...
Truyện convert hay : Tu La Thần Đế
Danh sách chương