Chương 2927

Bọn họ rơi vào sự im lặng thế nhưng sự im lặng này chỉ kéo dài được vài giây thôi. Sau đó, bọn họ đột nhiên tạo ra một dòng khí rất mạnh, bốn loại linh khí có màu sắc khác nhau đều tấn công linh khí màu tím, như muốn nuốt chửng Vậy.

“Trương huynh đệ, muốn giúp thì nhớ gọi tôi nhé” Cổ Lực Đơn cười với Trương Thác rồi biến mất trong không tủng.

Trương Thác lúc này không có thời gian để quan tâm đến Cổ Lực Đơn, ba người mặc áo bào đen này vô cùng mạnh mẽ, năng lượng to lớn tấn công Trương Thác. Bầu trời thành phố Bắc Hà bỗng chốc bị ba màu linh khí phủ lên. Thực lực của ba người này chắc chắn đã vượt qua cấp bậc của tôn chủ rồi. Tuy rằng không để lộ Anh Lỉnh ra nhưng Trương Thác dám chắc Anh Linh của ba người này chắc chắn phải hơn một trăm hai mươi mét.

“Giao Anh Linh Lệnh rat” Một tiếng hét lớn như vũ bão đập vào tai Trương Thác, làm màng nhĩ của anh cũng thấy đau.

Câu nói này đã mang đến cho Trương Thác một tin tức có giá trị, khiến Trương Thác hiểu rằng Anh Linh Lệnh đã mất không nằm trong tay bọn họ.

Đối diện với ba kẻ địch Trương Thác không hề có ý muốn chiến đấu. Tuy rằng Diệt Thế Ma Kiếm bản hoàn hảo chưa chắc đã không một đánh ba được nhưng với tình hình hiện tại thì không có cơ hội để anh ngưng tụ sức mạnh tạo ra Diệt Thế Ma Kiếm bản hoàn hảo. Tuy rằng quá trình này chỉ cần vài giây nhưng đối với những cao thủ như thế này mà nói thì đừng nói là vài giây, cho dù là một khắc thì cũng có thể quyết định thắng thua rồi.

Linh khí mạnh mẽ lan ra trên đầu trời thành phố Bắc Hà, bóng người của Thú Nhân không lồ hoành hành trong thành phố Bắc Hà, tiếng kêu thảm thiết của cư dân vang lên liên tục.

Thành phố Bắc Hà lúc này hỗn loạn vô cùng, không biết ở đây có bao nhiêu thế lực.

Linh khí của ba người tạo thành một chiếc lưới trên bầu trời, vồ vào người Trương Thác.

Trương Thác tay cầm kiếm thần màu tím, múa kiếm một cái thì đã tạo ra một đường chém màu tím, tạo ra một lỗ hổng trên lưới.

Trương Thác bay thật nhanh về phía lỗ hổng đó, thế nhưng chỗ hổng chỉ cần một giây thôi là đã khôi phục lại như cũ. Khi Trương Thác không đề phòng gì thì vai anh bị linh khí của chiếc lưới chạm nhẹ vào, bắt đầu bốc khói lên. Quay lại nhìn, áo ở phần vai đã bị biến mất hẳn rồi, để lại một vết thương trên thịt. Khi linh khí của chính anh lướt qua chỗ đó cũng không làm vết thương biến mất được. Có thể thấy uy lực của chiếc lưới này thế nào. Một khí đã bị chiếc lưới bao vây thì chắc chăn là khó mà thoát ra khỏi nó.

Phạm vi của chiếc lưới ngày càng bị thu nhỏ, từ một chiếc lưới to bao quát cả bầu trời, giờ biến thành một chiếc lưới đường kính không đến năm mét, hơn nữa nó còn đang bao vây Trương Thác với tốc độ thấy được bằng mắt thường. Sự xuất hiện của ba người này rất đột ngột, hơn nữa còn là đến để truy sát, đã chuẩn bị hết sức chu đáo, làm Trương Thác không kịp trở tay.

Thấy chiếc lưới linh khí đang bao vây minh, Trương Thác hít thật sâu, nói: “Muốn có Anh Linh Lệnh thì tìm anh ta!”

Trương Thác giơ một ngón tay ra chỉ vào Cổ Lực Đơn đang cưỡi Hắc Hổ ở một góc trời.

Ba người tấn công, ánh mắt nhìn về phía Cổ Lực Đơn theo bản năng.

Giọng nói của Trương Thác truyền vào tai Cổ Lực Đơn một cách rất rõ ràng.

Cổ Lực Đơn nhếch miệng cười: “Trương huynh đệ, muốn kéo tôi xuống nước cũng đâu cần phải dùng đến cách này chứ”

“Dùng anh để thu hút sự chú ý chút thôi” Trương Thác lại lên tiếng, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đó thôi, anh đã ngưng tụ được linh khí cho Diệt Thế Ma Kiếm, tuy lực của nó mạnh mẽ, xé rách tấm lưới linh khí, nhân lúc ba người kia đang mất tập trung, cả người anh hóa thành một ánh sáng.

“Ha, muốn chạy à, chạy được đi đâu chứ? Thiên hạ lớn thế này, có ai cứu được cậu?”

“Đuổi theo!”

Ba người họ mau chóng xông về phía Trương Thác. Tốc độ của anh rất nhanh, biến mất hẳn trong phạm vi thành Bắc Hà, chạy về phía khu vực trung tâm.

Ba người đuổi theo Trương Thác tốc độ còn nhanh hơn, họ cũng là ba ánh sáng vụt qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện