Chương 2926

Ánh sáng màu tím xuất hiện trong tay Trương Thác, mắt Y Ngọc Điệp trợn lên rồi rủ xuống. Các cơ trên mặt cô ta bắt đầu co rút thế nhưng cơ thể thì lại không động đậy được.

“Đây là một ví dụ” Động tác tay của Trương Thác không dừng lại, quay đầu lại nói với bọn Hoàng Trạch Minh.

Bọn người Hoàng Trạch Minh không nhịn được run lên.

Bồ Giang thấy tình hình không ổn, muốn chạy ngay lập tức.

Anh ta tập trung sức mạnh, nhảy lên, bay lên không trung.

Đúng lúc Trương Thác định ra tay thì một cái bóng đen lớn vụt qua mắt. Bóng đen đó mở miệng ra, nuốt thẳng Bồ Giang đang chạy trốn vào trong miệng.

Cũng đúng lúc đó, những tiếng gào thét vang lên khắp nơi trong viện.

Bóng đen trong không trung đó chỉ là một con Hắc Hổ khổng lồ, có một người ngồi trên con Hắc Hổ đó đang nhìn Trương Thác cười, không phải là Cổ Lực Đơn thì còn là ai được nữa.

“Trương Ức Thủy, tôi tìm cậu lâu lắm rồi, thì ra cậu ở đây”

Cổ Lực Đơn lên tiếng.

Trương Thác sắc mặt kém đi một chút, điều khiến anh không vui không phải là vì Cổ Lực Đơn xuất hiện mà là vì tiếng gào thét ở xung quanh. Trong những âm thanh đó có vài từ như là “quái vật” hay là “cứu mạng”. Điều này có nghĩa là đại quân Thú Nhân đang tấn công vào thành phố Bắc Hà.

Máy liên lạc của Trương Thác đang reo lên liên tục, cầm lên xem thì là tin nhắn của Thiên Nhã Trúc gửi đến.

“Thú Nhân điên rồi, đội quân của bọn họ đang xông đến thành Lục Đô, những khu vực khác cũng đều bị Thú Nhân xâm lược rồi, số lượng rất nhiều. Nhiều hơn mấy lần Cổ Cơ nói”

Nhìn thấy tin nhắn như thế này, cộng thêm nụ cười trên mặt Cổ Lực Đơn trên bầu trời, Trương Thác lập tức quay đầu ra đẳng sau hét lên: “Mau! Tất cả mọi người trong tổ chức đều mau chóng rời khỏi thành phố Bắc Hà”

Hoàng Trạch Minh và Từ Trọng Vinh đều ý thức được chuyện này không ổn lắm, không cần Trương Thác nói gì nhiều bọn họ đã rời khỏi biệt viện ngay lập tức.

Bóng người của Thú Nhân đã xuất hiện ở bên ngoài biệt viện, vãy chiếc gậy răng hổ trong tay, đập vào biệt viện.

“Cút ra” Trương Thác hất tay rất mạnh, Thú Nhân đang vẫy chiếc gậy răng hổ trong tay lập tức hóa thành sương màu máu.

Cổ Lực Đơn đang ở trên bầu trời nhìn thấy cảnh này nhưng không hề định ra tay, anh ta chỉ ngồi xem mọi chuyện phát triển như thế nào thôi.

Trương Thác bay lên, anh thấy rất rõ rất nhiều bóng người của Thú Nhân đang hoành hành trong thành phố Bắc Hà. Những Thú Nhân này mạnh mẽ vô cùng, người dân bình thường đối với họ chỉ như những con kiến thôi.

Đúng lúc Trương Thác muốn làm điều gì đó thì có ba bóng người dần dần xuất hiện bên cạnh Trương Thác, tạo thành một hình tam giác, bao vây Trương Thác.

“Tìm thấy rồi” Trong đó có một bóng người nhìn thấy Trương Thác thì nói như vậy.

Ba người họ bao vây Trương Thác lại, ba người này đều mặc áo choàng máu đen để giấu mình lại. Giọng nói của họ rất khàn, tỏa ra sức mạnh rất lớn.

Ba loại khí khác nhau về hình thức đang bao quanh Trương Thác, phong tỏa mọi đường lui của anh.

Trương Thác không hề ý thức được trước sự xuất hiện của ba người này. Điều này có nghĩa là thực lực của cả ba người họ đều cực kỳ mạnh mẽ.

Trương Thác không nghĩ nhiều về lai lịch của ba người này, trong khoảnh khắc ba người họ xuất hiện, anh đã hiểu ra hết rồi. Ba người họ đến từ Anh Linh Điện! Điều này, Lục Giả Hành đã để lại tin tức trong tấm ảnh, ông ấy đã nói hết với Trương Thác rồi.

Cổ Lực Đơn nhìn ba người mới xuất hiện, mỉm cười nhìn Trương Thác, trong mắt anh ta là sự ngờ vực.

Trương Thác không thèm để ý đến ánh mắt của Cổ Lực Đơn, mắt anh liên tục nhìn vào ba người mới đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện