Chương 2895

Thả chạy ư?

Tin tức này khiến mấy tôn chủ ở đây đều sững sờ.

Sau nghi nghe được Thiên Nhã Trúc và Trương Thác nói, bọn họ đã biết rất rõ thú nhân là tồn tại như thế nào, lần này thú nhân xâm lấn quy mô lớn, bọn họ lại có thể xâm nhập vào trong thế lực của loài người, nếu như xử lý không cẩn thận, rất có thể toàn bộ nền văn minh đều sẽ bị những thú nhân này phá vỡ.

Mà trong quá trình tìm hiểu ý đồ của những thú nhân này, hai thú nhân mà Trương Ức Thùy bắt được rất quan trọng, nhưng bây giờ, thú nhân này lại bị thả chạy? Đây cũng không phải là chuyện đơn giản như thả ra hai kẻ địch, đây là tai họa lớn có thể phá vỡ nền văn minh!

“Thiên Nhã Trúc, đây là chỗ của bà, có chuyện gì xảy ra vậy?” Lãng Trung Hiếu trực tiếp mở miệng hỏi, đối với chuyện này, bọn họ đều có vẻ rất quan tâm.

Càng là quyền cao chức trọng, càng sẽ để ý đến những thứ mà mình có, càng muốn được ổn định, ngược lại, chỉ có người không có cái gì mới có thể hy vọng thế giới hỗn loạn, bởi vì hỗn loạn mới có thể cho bọn họ cơ hội.

Làm tôn chủ của khu lớn, đương nhiên mấy người Lãng Trung Hiếu hy vọng thế giới này được yên bình mãi mãi, bọn họ mới có thể ngồi trên vị trí lâu hơn.

Thiên Nhã Trúc nhíu mày, hỏi người đến báo tin: “Chạy?

Mấy người làm ăn kiểu gì thết”

“Tôn chủ, việc này không ngăn được, là nhà họ Trần đến thả người đi”

“Trần Thanh Sơn?” Tôn chủ Thiên Nhã Trúc nói ra cái tên này, ở đây, có thể được gọi là nhà họ Trần, chỉ có gia chủ bây giờ của nhà họ Trần, Trần Thanh Sơn.

Người tới báo tin không lên tiếng, không dám nói thêm gì nữa.

Trên mặt tôn chủ Thiên Nhã Trúc lộ ra vẻ tức giận, nhanh chân đi ra khỏi đại sảnh.

Mấy người Lãng Trung Hiếu vội vàng đuổi theo, Trương Thác đi ở cuối cùng, chờ tất cả mọi người rời khỏi đại sảnh thì anh mới chậm rãi ung dung đi ra.

Ở trước cửa phòng giam giam giữ Cổ Cơ và lão già, một người đàn ông trung niên ăn mặc quần áo lộng lẫy đang đứng ở đó.

“Nói cho Thiên Nhã Trúc là tôi thả người đi, có vấn đề gì thì cứ bảo bà ta tới tìm tôi!” Người nói chuyện chính là gia chủ bây giờ của nhà họ Trần, Trần Thanh Sơn.

Mấy tên ngục tốt trông coi ngục giam cũng không dám lên tiếng nói một câu nào, bởi vì bọn họ biết rất rõ thân phận của người trước mặt này, nhà họ Trần sao, đó là gia tộc mà ngay cả tôn chủ Thiên Nhã Trúc đều phải kiêng kị mấy phần, thậm chí lão tổ nhà họ Trần còn có thể được xưng là chú của tôn chủ Thiên Nhã Trúc, có ơn với tôn chủ Thiên Nhã Trúc.

Ở thành Lục Đô, Trần Thanh Sơn và tôn chủ Thiên Nhã Trúc có tư cách ngang hàng, không ai dám tùy tiện trêu chọc, mấy tên canh ngục này nào dám nói gì với Trân Thanh Sơn.

“Ông Trần, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Thiên Nhã Trúc đi đến trước ngục giam, nhìn Trần Thanh Sơn quần áo lộng lẫy, diễu võ giương oai, trâm giọng hỏi: “Nghe nói, ông đã thả tù nhân nơi này đi rồi”

Nếu là trước kia, Trần Thanh Sơn thả một người đi, tôn chủ Thiên Nhã Trúc căn bản sẽ không lãng phí thời gian để hỏi, nhưng lúc này lại khác, người mà Trần Thanh Sơn thả đi có liên quan rất lớn.

“Cái gì gọi là tù nhân chứ?” Vẻ mặt Trần Thanh Sơn vô cùng khó hiểu: “Tôi nói này tôn chủ Thiên Nhã Trúc, không phải là bà không biết Cổ Cơ kia là con dâu sắp về nhà chúng tôi chứ, con dâu nhà họ Trần chúng tôi, bà lại cứ đối xử như vậy, không khỏi quá không để nhà họ Trần chúng tôi vào trong mắt rồi, không biết nếu như lão tổ nhà tôi biết việc này sẽ nghĩ như thế nào, chỉ sợ ông ấy sẽ cho rằng, ông ấy đã biến mất lâu, tôn chủ Thiên Nhã Trúc bà lập tức không để ông ấy ở trong mắt nữa”

Sau khi Trần Thanh Sơn nói ra hai chữ lão tổ, trong mắt Thiên Nhã Trúc xuất hiện vẻ kiêng kị rõ ràng, bà ta hít sâu một hơi, nói với Trân Thanh Sơn: “Chuyện lần này không giống với trước kia, thân phận của Cổ Cơ không đơn giản như mấy người nghĩ đâu, cô ta đã đi đâu rồi, nói cho tôi biết”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện