Ngày 182 sau khi bị triệu hồi tới thế giới khác.
Hiện giờ đang là giữa trưa, mặt trời đang ngay trên đỉnh đầu. Đường lớn vắng tanh, không rõ là vì cuộc nội chiến hay vì lý do nào khác mà hiện giờ chỉ có mỗi Hodram và nhóm của ông ta đang di chuyển trên đường.
Đi cùng với ông ta là một vài xe ngựa và khoảng 200 hiệp sĩ làm nhiệm vụ bảo vệ.
Một khu rừng rộng lớn ngay lập tức hiện ra trước mắt họ.
“Cuối cùng ta cũng tới được chỗ này...có thấy dấu hiệu của kẻ thù hay không?”
Hodram nói bằng giọng mệt mỏi.
“Không, chưa phát hiện kẻ truy đuổi nào... Tôi nghĩ chúng ta không nên lo lắng về việc đó... Sau khi chúng ta đi qua khu rừng này thì chỉ mất 1 ngày đường để tới được biên giới vương quốc Thalluja.”
Sau khi nghe Kyle nói vậy, một nụ cười xuất hiện trên mặt Hodram.
“Chỉ còn một chút nữa thôi huh...”
Hodram lo lắng nhìn về phía xe ngựa phía sau.
Kyle cũng nhìn theo.
“Hai người họ kiên nhẫn thật...”
Hodram đáp lại Kyle bằng giọng thở dài.
“Umu... Họ đã phải kiên nhẫn chờ đợi Tôi... Nhưng có vẻ như họ đã đến giới hạn. Họ không muốn ăn và cũng không muốn uống nước. Vợ và con gái ta cảm có vẻ cảm thấy hơi chóng mặt... Ta nghĩ đây là giới hạn thể lực của họ rồi...”
Đã 3 ngày trôi qua kể từ khi họ trốn khỏi Irachion.
Sự rung lắc khi xe ngựa di chuyển với vận tốc cao đã làm cho vợ và con gái của Hodram cảm thấy mệt.
Dù sao thì đây cũng không phải là một chuyến đi ngắm cảnh.
Việc phải trốn chạy đã làm cho các phụ nữ thường được che chở phải chịu nhiều áp lực và lý do duy nhất mà họ chưa than mệt là vì họ hiểu được tính mạng mình đang gặp nguy hiểm.
“Kyle... Hôm nay, nếu chúng ta tìm được một nơi tốt để dựng trại, cậu nghĩ chúng ta có nên nghỉ ngơi một chút không?”
Thái độ hiện giờ của Hodram không phải là của một chỉ huy mà là nỗi lo lắng của một người cha và người chồng. Mặc dù vẫn còn sớm nhưng ông ta muốn vợ con mình nghỉ ngơi vì biết được rằng vợ và con mình đã đạt tới giới hạn.
Nếu họ chết trên chuyến hành trình thì Hodram sẽ gặp nhiều rắc rối, vợ ông ta đóng vai trò là người trung gian giữa Hodram và quý tộc của vương quốc Thalluja và con gái ông sẽ phải tham gia vào hôn nhân chính trị với một trong các thành viên của gia đình hoàng tộc.
Đây là bản tính thật sự của con người.
“Tôi nghĩ là được...vợ và con gái của ngài đã tới giới hạn của họ rồi... Sau khi vào rừng chúng ta sẽ tìm một điểm dựng trại tốt.”
Kyle có vẻ như cũng hiểu rằng con gái và vợ của Hodram đã tới giới hạn của họ.
Biên giới Thalluja chỉ còn cách một ngày.
Hơn nữa, sau khi trốn thoát khỏi Irachion, họ chưa nhìn thấy một kẻ truy đuổi nào.
(Có lẽ không sao....Chúng ta sẽ trốn thoát thành công...Có lẽ chúng đã cho người đuổi theo hướng hoàn toàn khác. Hiện giờ, điều quan trọng nhất chính là tình trạng của phu nhân và tiểu thư... Bởi vì mạng sống của chúng ta phụ thuộc vào họ...)
Bất cẩn và ích kỷ.
Hai điều đó đã quyết định số phận của họ.
----------------------------------------------------------------------------------
Màn đêm được soi sáng bởi ánh trăng. Lửa trại phải được giữ ở mức thấp nhất để không bị phát hiện nhưng nhờ ánh trăng nên không cần phải để lửa cháy to.
“Chúng ta xui xẻo thật...”
“Đúng vậy.... Phải canh gác hôm nay...”
Hai hiệp sĩ nhìn về phía khu rừng tối bao quanh mình. Cả hai người đều mặc giáp và cầm giáo. Mặc dù cả hai trông có vẻ trạc tuổi nhau, nhưng người đứng bên phải cao hơn người đúng bên trái một chút.
Đêm nay là một đêm đáng nhớ bởi vì Hodram cuối cùng cũng đã cho phép các hiệp sĩ cởi giáp sau 3 ngày dài di chuyển nhưng hai hiệp sĩ xui xẻo này lại phải tiếp tục mặc giáp và canh gác đêm.
Bởi vì họ là quân nhân chuyên nghiệp, họ vẫn có thể nhận nhiệm vụ mặc dù là sau chuyến hành trình dài tuy nhiên họ vẫn là con người, nên nếu không được nghỉ ngơi thì họ sẽ bị yếu đi.
“Nhưng ngày mai thì chúng ta sẽ đến được biên giới. Sau khi chúng ta vượt qua được biên giới, chúng ta có thể thư giãn...”
Hiệp sĩ cao lẩm bẩm.
“Đúng vậy.... Chúng ta đã đi xa đến mức này rồi...”
Hiệp sĩ kia cũng lẩm bẩm đáp lại.
“Nhưng mà... Bỏ đi khỏi Rozeria hơi...
Hiêp sĩ cao thở dài.
Anh ta thuộc một gia đình hiệp sĩ danh gái và tất cả thành viên trong gia đình anh ta đã thề sẽ trung thành với hoàng tộc của Rozaria.Nhưng đã chấm dứt kể từ đời tiền nhiệm của anh ta. Anh ta không trung thành với hoàng tộc, đó chính là lý do anh ta đi theo Hodram, người chu cấp cho anh ta, phụ nữ, vàng và vị trí đứng trong đội hiệp sĩ.
Dù cho không thề trung thành, Hodram vẫn tiếp tục cho anh ta thứ mà anh ta muốn.
Tuy nhiên, tất cả mọi thứ đã đổ vỡ.
Công chúa Lupis trước kia từng là con rối của Hodram và giới quý tộc làm việc với ông ta đã có thể thoát khỏi ông ta và phản kháng lại ông ta.
Giờ thì họ tất cả họ đều không còn nơi sinh sống trong vương quốc Rozeria.
Với tình hình đó, họ chỉ còn lại duy nhất hai con đường.
Một là lang thang trên lục địa cho tới khi tìm được lãnh chúa mới hoặc là tiếp tục đi theo Hodram và chờ tới khi ông ta quay trở lại.
Mặc dù suy nghĩ như thế, nhưng vài tháng trước họ đều đang ở đỉnh cao.
Nhưng hiện giờ tất cả họ đều đang bị đuổi đi khỏi chính đất nước của mình.
Vì thế họ muốn than thở về tình hình hiện tại.
“Đừng nói thế!”
Hiệp sĩ còn lại nói bằng giọng khiêm khắc.
“Nhưng cậu biết đấy...”
Hiệp sĩ cao nói tiếp.
“Im mồm! Tôi biết cậu đang suy nghĩ gì! Tôi cũng nghĩ như thế, thôi bỏ qua đi...”
Hiệp sĩ kia cũng cảm thấy giống như hiệp sĩ cao.
Hiệp sĩ thấp cảm thấy tức giận vì cùng một lý do với hiệp sĩ cao...
“Lỗi của tôi... Xin lỗi.”
Hiệp sĩ cao hiểu chuyện và ngay lập tức xin lỗi.
“Nhân tiện! Chúng ta nên tập trung vào việc canh gác.! Ngày mai chúng ta sẽ tới được biên giới vương quốc Thalluja....”
Bên trong khu rừng, có tiếng thứ gì đó đang xé gió.
Và giọng của hiệp sĩ thấp đột nhiên ngừng lại.
“Có chuyện gì thế?”
Hiệp sĩ cao quay người về phía đồng đội mình, mặc dù anh ta vẫn còn đang đứng nhưng hiệp sĩ cao thấy đôi mắt của đồng đội mình hơi khác.
(??Chuyện gì xảy ra vậy?)
*Hyu...*
Trong khi đang cố nghĩ xem chuyện gì xảy ra, luồng suy nghĩ của anh ta bị gián đoạn.
Một mũi nên nữa được bắn ra từ trong khu rừng.
Trong mắt của Sakuya, cô có thể thấy được hình bóng của các hiệp sĩ đứng cách xa nơi cô đang đứng.
Cô nín thở và kéo cung hết mức để có thể tung một mũi tên kết liễu.
Mũi tên được gắn trên cung nhuộm màu đen.
Vì thế các hiệp sĩ không thể nào tránh được trong đêm tối như thế này.
Nhưng vũ khí như thế được lưu truyền qua các thế hệ trong gia tộc cô. Biết rõ công việc của gia tộc mình thường làm, nên rất nhiều kỹ năng của cô hoạt động tốt vào ban đêm.
“Ryouma-sama... Tôi đã giết chúng...”
“Được rồi... Chúng ta nên di chuyển...”
Sau khi nghe Sakuya, Ryouma vẫn tay ra hiệu cho Sara đang đứng phía sau.
“Được rồi... Chúng ta nên tiếp tục kế hoạch...”
Theo tín hiệu của Ryouma, Sara nói với các lính đánh thuê di chuyện tới trước theo kế hoạch bằng giọng nhỏ.
“Được rồi... Nghe rõ đây, vai trò của chúng ta bây giờ cũng giống như chó săn... Sủa to hết mức có thể khi gặp kẻ thù...”
Sara gật đầu, sau đó Ryouma di chuyển tới nơi cắm trại của kẻ thù.
Đi sau cậu là 10 lính đánh thuê.
Một đơn vị khác dẫn đầu bởi Laura và Genou cũng đang ở xung quanh, họ sẽ bắt đầu di chuyển sau khi họ chuẩn bị xong.
“Chỉ huy trẻ! Việc chuẩn bị đã hoàn tất!”
Một lính đánh thuê tiến đến gần Ryouma và báo cáo.
“Được rồi! Bắt đầu!”
Ryouma ngay lập tức ra lệnh cho các lính đánh thuê xung quanh.
Nhiều lính đánh thuê nhanh chóng ẩn mình vào bóng tối.
Chỉ trong vài phút, ánh sáng đỏ bắt đầu xuất hiện bên trong khu trại.
Ban đầu, chỉ là một đốm sáng nhỏ trong bóng tối, nhưng dần dần, ánh sáng đó bắt đầu chiếu sáng toàn bộ khu trại.
“Lửa! Lửa~~~!!!”
“Không! Là kẻ thù! Kẻ thù tấn công!”
Những tiếng hét bắt đầu vang lên trong khu trại nằm gần đường chính.
Đi cùng với tiếng hét là nhưng tiếng kim loại va chạm nhau.
“Chuyện gì?! Kẻ thù?!”
Hodram ngay lập tức tỉnh giấc.
“Ai?! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Hodram bật tung tấm mền, sau đó với tay lấy thanh kiếm ưa thích đặt gần giường.
“Anh yêu? Có chuyện gì vậy?”
Vợ ông ta tỉnh giấc.
“Cha ...”
Ông ta cũng nghe thấy giọng nói lo lắng của đứa con gái ngủ cách hai người họ không xa.
Họ đều tỉnh giấc bởi tiếng hét của lính canh.
“Không sao đâu... Anh sẽ giải quyết. Cả hai người
không cần phải lo gì cả.”
Hodram bình tĩnh bảo hai người họ không cần phải sợ.
“Thưa ngài!”
Giọng nói của một trong các hiệp sĩ vang lên ngoài lều.
“Umu! Có chuyện gì thế? Ta nghe thấy có người nói lửa và kẻ thù tấn công?”
Ông ta hỏi ngược ra từ phía trong lều.
“Vâng! Tôi xin lỗi vì đã làm phiền. Hiện giờ, Kyle-dono đang chỉ huy việc phòng thủ. Ngài nên ngay lập tức chuẩn bị rời đi...”
Thái độ của Hodram thay đổi bởi những lời hiệp sĩ kia nói.
“Hiểu rồi! Hai người nghe rõ rồi chứ? Chúng ta phải ngay lập tức rời đi!”
Hodram không hề chần chừ.
Nếu ông ta chần chừ thì ông ta đã không thể trở thành đại tướng của vương quốc Rozeria.
Thái độ của Hodram đang thay đổi thành thái độ của một chiến binh đã trải qua vô số trận chiến.
“Anh yêu, bọn em đã sẵn sàng.”
Khi nhìn lại phía sau, vợ và con gái ông ta đã mặc sẵn quẩn áo, họ hiểu rõ được tình hình hiện tại nên họ đã nhanh chóng chuẩn bị để rời đi.
“Umu! Chúng ta đi thôi!”
Hodram đưa vợ và con gái lên xe ngựa.
“Thưa ngài! Mọi chuyện ổn chứ ạ?!”
“Kyle! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”
Vào lúc Hodram đưa vợ và con gái lên xe ngựa, Kyle chạy tới.
Kyle đang mặc giáp và kiếm cầm trên tay.
Nhìn vào diện mạo của Kyle, Hodram cảm thấy an tâm hơn một chút.
Bởi vì Kyle trông có vẻ bình tĩnh.
“Kyle! Tình hình sao rồi? Có phải là những kẻ được Lupis gửi đi hay không?!”
Hodram nhanh chóng hỏi Kyle.
“Bởi vì không có cờ, nên không biết có phải là quân của công chúa Lupis hay không... Nhưng hiện giờ có 20 hiệp sĩ đang giao chiến với kẻ thù. Lửa cũng là do chúng đốt!”
Kyle báo cáo.
Các lính bảo vệ cho rằng những kẻ tấn công thuộc đội quân của công chúa Lupis nhưng vì bóng tối và kẻ thù không có cờ nên họ không thể xác nhận được kẻ thù là ai.
Ngoài kẻ truy đuổi ra thì khả năng còn lại chỉ là cướp.
Liệu họ có nên chống trả hay bỏ chạy... Họ có vẻ như khó nghĩ với quyết định của mình.
“Ta hiểu rồi... Hay là chúng ta phòng thủ?”
Hodram hỏi Kyle một câu khác.
“Tôi nghi ngờ về việc chúng ta có thể chống lại chúng hay không... Thưa ngài, tôi nghĩ ngài nên đưa vợ và con gái ngay lập tưc rời khỏi đây ...”
Kyle thúc giục Hodram bằng việc mở cửa xe ngựa ngay lập tức.
“Thưa ngài. Chúng ta nên rời khỏi đây ngay lập tức!”
Hodram nhanh chóng gật đầu.
“Umu! Ta sẽ hỏi chi tiết sau! Kyle! Chúng ta sẽ đi đến thủ đô của Thalluja ngay lập tức!”
Sau khi dứt lời, Hodram nhanh chóng vào xe ngựa. Ông ta tin tưởng giao Kyle tất cả. Bởi vì ở lại đây cũng chẳng làm được gì.
Hodram cần phải sống sót qua thử thách này, bởi vì nếu ông ta sống sót, ông ta có thể thưởng cho các thuộc hạ của mình. Ông ta có thể ngạo mạn nhưng không hề ngu ngốc tới mức nghĩ rằng sức mạnh của mình có thể giải quyết tất cả.
“Ngay bây giờ! Cậu! Cho xe chạy đi!”
Sau khi thấy Hodram lên xe, Kyle ngay lập tức hét lớn với hiệp sĩ đang cầm cương.
“Ha!”
.
Hiệp sĩ quất roi vào ngựa.
Những con ngựa kéo xe tăng tốc và lao lên đường chính. Bao quanh nó là 30 hiệp sĩ do Kyle chỉ huy. Một số ít hiệp sĩ đi theo Hodram là những người đã suy nghĩ kĩ và mặc giáp kịp thời. Mặc dù nhiều hiệp sĩ đã cởi bỏ giáp và nghỉ ngơi, nhưng một người vẫn chọn mặc nó trong lúc nghỉ ngơi.
“Thưa ngài... Ngài ổn chứ?!”
Kyle thì thầm trong khi đang nhìn xung quanh.
Trên đường đi có một vài hiệp sĩ mặc quần áo thường nhảy ra.
Họ cầm kiếm và giáo nhưng những người không mặc giáp không có nhiều khả năng chiến đấu.
Nếu kẻ thù chỉ là những tên nghiệp dư thì tốt, nhưng vì chúng có thể tổ chức tập kích đêm mượt mà như vậy, làm cho Kyle hiểu rằng kẻ thù là những tên có nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Tất cả mọi người đều đang đợi lệnh tiếp theo của Kyle.
Họ đều hiểu rằng.
Để có thể sống sót, họ phải nghe theo lệnh của Kyle.
“Nghe rõ đây! Nhưng người không mặc giáp! Nên rút lui từ từ! Hướng giáo về phía kẻ thù! Không được cận chiến với kẻ thù! Hiểu chưa?!”
Tất cả các hiệp sĩ im lặng gật đầu và đưa giáo vào vị trí.
“Chúng tới đấy!”
Nghe theo giọng nói của Kyle, tất cả các hiệp sĩ chuẩn bị sẵn sàng giáo.
Hiện giờ đang là giữa trưa, mặt trời đang ngay trên đỉnh đầu. Đường lớn vắng tanh, không rõ là vì cuộc nội chiến hay vì lý do nào khác mà hiện giờ chỉ có mỗi Hodram và nhóm của ông ta đang di chuyển trên đường.
Đi cùng với ông ta là một vài xe ngựa và khoảng 200 hiệp sĩ làm nhiệm vụ bảo vệ.
Một khu rừng rộng lớn ngay lập tức hiện ra trước mắt họ.
“Cuối cùng ta cũng tới được chỗ này...có thấy dấu hiệu của kẻ thù hay không?”
Hodram nói bằng giọng mệt mỏi.
“Không, chưa phát hiện kẻ truy đuổi nào... Tôi nghĩ chúng ta không nên lo lắng về việc đó... Sau khi chúng ta đi qua khu rừng này thì chỉ mất 1 ngày đường để tới được biên giới vương quốc Thalluja.”
Sau khi nghe Kyle nói vậy, một nụ cười xuất hiện trên mặt Hodram.
“Chỉ còn một chút nữa thôi huh...”
Hodram lo lắng nhìn về phía xe ngựa phía sau.
Kyle cũng nhìn theo.
“Hai người họ kiên nhẫn thật...”
Hodram đáp lại Kyle bằng giọng thở dài.
“Umu... Họ đã phải kiên nhẫn chờ đợi Tôi... Nhưng có vẻ như họ đã đến giới hạn. Họ không muốn ăn và cũng không muốn uống nước. Vợ và con gái ta cảm có vẻ cảm thấy hơi chóng mặt... Ta nghĩ đây là giới hạn thể lực của họ rồi...”
Đã 3 ngày trôi qua kể từ khi họ trốn khỏi Irachion.
Sự rung lắc khi xe ngựa di chuyển với vận tốc cao đã làm cho vợ và con gái của Hodram cảm thấy mệt.
Dù sao thì đây cũng không phải là một chuyến đi ngắm cảnh.
Việc phải trốn chạy đã làm cho các phụ nữ thường được che chở phải chịu nhiều áp lực và lý do duy nhất mà họ chưa than mệt là vì họ hiểu được tính mạng mình đang gặp nguy hiểm.
“Kyle... Hôm nay, nếu chúng ta tìm được một nơi tốt để dựng trại, cậu nghĩ chúng ta có nên nghỉ ngơi một chút không?”
Thái độ hiện giờ của Hodram không phải là của một chỉ huy mà là nỗi lo lắng của một người cha và người chồng. Mặc dù vẫn còn sớm nhưng ông ta muốn vợ con mình nghỉ ngơi vì biết được rằng vợ và con mình đã đạt tới giới hạn.
Nếu họ chết trên chuyến hành trình thì Hodram sẽ gặp nhiều rắc rối, vợ ông ta đóng vai trò là người trung gian giữa Hodram và quý tộc của vương quốc Thalluja và con gái ông sẽ phải tham gia vào hôn nhân chính trị với một trong các thành viên của gia đình hoàng tộc.
Đây là bản tính thật sự của con người.
“Tôi nghĩ là được...vợ và con gái của ngài đã tới giới hạn của họ rồi... Sau khi vào rừng chúng ta sẽ tìm một điểm dựng trại tốt.”
Kyle có vẻ như cũng hiểu rằng con gái và vợ của Hodram đã tới giới hạn của họ.
Biên giới Thalluja chỉ còn cách một ngày.
Hơn nữa, sau khi trốn thoát khỏi Irachion, họ chưa nhìn thấy một kẻ truy đuổi nào.
(Có lẽ không sao....Chúng ta sẽ trốn thoát thành công...Có lẽ chúng đã cho người đuổi theo hướng hoàn toàn khác. Hiện giờ, điều quan trọng nhất chính là tình trạng của phu nhân và tiểu thư... Bởi vì mạng sống của chúng ta phụ thuộc vào họ...)
Bất cẩn và ích kỷ.
Hai điều đó đã quyết định số phận của họ.
----------------------------------------------------------------------------------
Màn đêm được soi sáng bởi ánh trăng. Lửa trại phải được giữ ở mức thấp nhất để không bị phát hiện nhưng nhờ ánh trăng nên không cần phải để lửa cháy to.
“Chúng ta xui xẻo thật...”
“Đúng vậy.... Phải canh gác hôm nay...”
Hai hiệp sĩ nhìn về phía khu rừng tối bao quanh mình. Cả hai người đều mặc giáp và cầm giáo. Mặc dù cả hai trông có vẻ trạc tuổi nhau, nhưng người đứng bên phải cao hơn người đúng bên trái một chút.
Đêm nay là một đêm đáng nhớ bởi vì Hodram cuối cùng cũng đã cho phép các hiệp sĩ cởi giáp sau 3 ngày dài di chuyển nhưng hai hiệp sĩ xui xẻo này lại phải tiếp tục mặc giáp và canh gác đêm.
Bởi vì họ là quân nhân chuyên nghiệp, họ vẫn có thể nhận nhiệm vụ mặc dù là sau chuyến hành trình dài tuy nhiên họ vẫn là con người, nên nếu không được nghỉ ngơi thì họ sẽ bị yếu đi.
“Nhưng ngày mai thì chúng ta sẽ đến được biên giới. Sau khi chúng ta vượt qua được biên giới, chúng ta có thể thư giãn...”
Hiệp sĩ cao lẩm bẩm.
“Đúng vậy.... Chúng ta đã đi xa đến mức này rồi...”
Hiệp sĩ kia cũng lẩm bẩm đáp lại.
“Nhưng mà... Bỏ đi khỏi Rozeria hơi...
Hiêp sĩ cao thở dài.
Anh ta thuộc một gia đình hiệp sĩ danh gái và tất cả thành viên trong gia đình anh ta đã thề sẽ trung thành với hoàng tộc của Rozaria.Nhưng đã chấm dứt kể từ đời tiền nhiệm của anh ta. Anh ta không trung thành với hoàng tộc, đó chính là lý do anh ta đi theo Hodram, người chu cấp cho anh ta, phụ nữ, vàng và vị trí đứng trong đội hiệp sĩ.
Dù cho không thề trung thành, Hodram vẫn tiếp tục cho anh ta thứ mà anh ta muốn.
Tuy nhiên, tất cả mọi thứ đã đổ vỡ.
Công chúa Lupis trước kia từng là con rối của Hodram và giới quý tộc làm việc với ông ta đã có thể thoát khỏi ông ta và phản kháng lại ông ta.
Giờ thì họ tất cả họ đều không còn nơi sinh sống trong vương quốc Rozeria.
Với tình hình đó, họ chỉ còn lại duy nhất hai con đường.
Một là lang thang trên lục địa cho tới khi tìm được lãnh chúa mới hoặc là tiếp tục đi theo Hodram và chờ tới khi ông ta quay trở lại.
Mặc dù suy nghĩ như thế, nhưng vài tháng trước họ đều đang ở đỉnh cao.
Nhưng hiện giờ tất cả họ đều đang bị đuổi đi khỏi chính đất nước của mình.
Vì thế họ muốn than thở về tình hình hiện tại.
“Đừng nói thế!”
Hiệp sĩ còn lại nói bằng giọng khiêm khắc.
“Nhưng cậu biết đấy...”
Hiệp sĩ cao nói tiếp.
“Im mồm! Tôi biết cậu đang suy nghĩ gì! Tôi cũng nghĩ như thế, thôi bỏ qua đi...”
Hiệp sĩ kia cũng cảm thấy giống như hiệp sĩ cao.
Hiệp sĩ thấp cảm thấy tức giận vì cùng một lý do với hiệp sĩ cao...
“Lỗi của tôi... Xin lỗi.”
Hiệp sĩ cao hiểu chuyện và ngay lập tức xin lỗi.
“Nhân tiện! Chúng ta nên tập trung vào việc canh gác.! Ngày mai chúng ta sẽ tới được biên giới vương quốc Thalluja....”
Bên trong khu rừng, có tiếng thứ gì đó đang xé gió.
Và giọng của hiệp sĩ thấp đột nhiên ngừng lại.
“Có chuyện gì thế?”
Hiệp sĩ cao quay người về phía đồng đội mình, mặc dù anh ta vẫn còn đang đứng nhưng hiệp sĩ cao thấy đôi mắt của đồng đội mình hơi khác.
(??Chuyện gì xảy ra vậy?)
*Hyu...*
Trong khi đang cố nghĩ xem chuyện gì xảy ra, luồng suy nghĩ của anh ta bị gián đoạn.
Một mũi nên nữa được bắn ra từ trong khu rừng.
Trong mắt của Sakuya, cô có thể thấy được hình bóng của các hiệp sĩ đứng cách xa nơi cô đang đứng.
Cô nín thở và kéo cung hết mức để có thể tung một mũi tên kết liễu.
Mũi tên được gắn trên cung nhuộm màu đen.
Vì thế các hiệp sĩ không thể nào tránh được trong đêm tối như thế này.
Nhưng vũ khí như thế được lưu truyền qua các thế hệ trong gia tộc cô. Biết rõ công việc của gia tộc mình thường làm, nên rất nhiều kỹ năng của cô hoạt động tốt vào ban đêm.
“Ryouma-sama... Tôi đã giết chúng...”
“Được rồi... Chúng ta nên di chuyển...”
Sau khi nghe Sakuya, Ryouma vẫn tay ra hiệu cho Sara đang đứng phía sau.
“Được rồi... Chúng ta nên tiếp tục kế hoạch...”
Theo tín hiệu của Ryouma, Sara nói với các lính đánh thuê di chuyện tới trước theo kế hoạch bằng giọng nhỏ.
“Được rồi... Nghe rõ đây, vai trò của chúng ta bây giờ cũng giống như chó săn... Sủa to hết mức có thể khi gặp kẻ thù...”
Sara gật đầu, sau đó Ryouma di chuyển tới nơi cắm trại của kẻ thù.
Đi sau cậu là 10 lính đánh thuê.
Một đơn vị khác dẫn đầu bởi Laura và Genou cũng đang ở xung quanh, họ sẽ bắt đầu di chuyển sau khi họ chuẩn bị xong.
“Chỉ huy trẻ! Việc chuẩn bị đã hoàn tất!”
Một lính đánh thuê tiến đến gần Ryouma và báo cáo.
“Được rồi! Bắt đầu!”
Ryouma ngay lập tức ra lệnh cho các lính đánh thuê xung quanh.
Nhiều lính đánh thuê nhanh chóng ẩn mình vào bóng tối.
Chỉ trong vài phút, ánh sáng đỏ bắt đầu xuất hiện bên trong khu trại.
Ban đầu, chỉ là một đốm sáng nhỏ trong bóng tối, nhưng dần dần, ánh sáng đó bắt đầu chiếu sáng toàn bộ khu trại.
“Lửa! Lửa~~~!!!”
“Không! Là kẻ thù! Kẻ thù tấn công!”
Những tiếng hét bắt đầu vang lên trong khu trại nằm gần đường chính.
Đi cùng với tiếng hét là nhưng tiếng kim loại va chạm nhau.
“Chuyện gì?! Kẻ thù?!”
Hodram ngay lập tức tỉnh giấc.
“Ai?! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Hodram bật tung tấm mền, sau đó với tay lấy thanh kiếm ưa thích đặt gần giường.
“Anh yêu? Có chuyện gì vậy?”
Vợ ông ta tỉnh giấc.
“Cha ...”
Ông ta cũng nghe thấy giọng nói lo lắng của đứa con gái ngủ cách hai người họ không xa.
Họ đều tỉnh giấc bởi tiếng hét của lính canh.
“Không sao đâu... Anh sẽ giải quyết. Cả hai người
không cần phải lo gì cả.”
Hodram bình tĩnh bảo hai người họ không cần phải sợ.
“Thưa ngài!”
Giọng nói của một trong các hiệp sĩ vang lên ngoài lều.
“Umu! Có chuyện gì thế? Ta nghe thấy có người nói lửa và kẻ thù tấn công?”
Ông ta hỏi ngược ra từ phía trong lều.
“Vâng! Tôi xin lỗi vì đã làm phiền. Hiện giờ, Kyle-dono đang chỉ huy việc phòng thủ. Ngài nên ngay lập tức chuẩn bị rời đi...”
Thái độ của Hodram thay đổi bởi những lời hiệp sĩ kia nói.
“Hiểu rồi! Hai người nghe rõ rồi chứ? Chúng ta phải ngay lập tức rời đi!”
Hodram không hề chần chừ.
Nếu ông ta chần chừ thì ông ta đã không thể trở thành đại tướng của vương quốc Rozeria.
Thái độ của Hodram đang thay đổi thành thái độ của một chiến binh đã trải qua vô số trận chiến.
“Anh yêu, bọn em đã sẵn sàng.”
Khi nhìn lại phía sau, vợ và con gái ông ta đã mặc sẵn quẩn áo, họ hiểu rõ được tình hình hiện tại nên họ đã nhanh chóng chuẩn bị để rời đi.
“Umu! Chúng ta đi thôi!”
Hodram đưa vợ và con gái lên xe ngựa.
“Thưa ngài! Mọi chuyện ổn chứ ạ?!”
“Kyle! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”
Vào lúc Hodram đưa vợ và con gái lên xe ngựa, Kyle chạy tới.
Kyle đang mặc giáp và kiếm cầm trên tay.
Nhìn vào diện mạo của Kyle, Hodram cảm thấy an tâm hơn một chút.
Bởi vì Kyle trông có vẻ bình tĩnh.
“Kyle! Tình hình sao rồi? Có phải là những kẻ được Lupis gửi đi hay không?!”
Hodram nhanh chóng hỏi Kyle.
“Bởi vì không có cờ, nên không biết có phải là quân của công chúa Lupis hay không... Nhưng hiện giờ có 20 hiệp sĩ đang giao chiến với kẻ thù. Lửa cũng là do chúng đốt!”
Kyle báo cáo.
Các lính bảo vệ cho rằng những kẻ tấn công thuộc đội quân của công chúa Lupis nhưng vì bóng tối và kẻ thù không có cờ nên họ không thể xác nhận được kẻ thù là ai.
Ngoài kẻ truy đuổi ra thì khả năng còn lại chỉ là cướp.
Liệu họ có nên chống trả hay bỏ chạy... Họ có vẻ như khó nghĩ với quyết định của mình.
“Ta hiểu rồi... Hay là chúng ta phòng thủ?”
Hodram hỏi Kyle một câu khác.
“Tôi nghi ngờ về việc chúng ta có thể chống lại chúng hay không... Thưa ngài, tôi nghĩ ngài nên đưa vợ và con gái ngay lập tưc rời khỏi đây ...”
Kyle thúc giục Hodram bằng việc mở cửa xe ngựa ngay lập tức.
“Thưa ngài. Chúng ta nên rời khỏi đây ngay lập tức!”
Hodram nhanh chóng gật đầu.
“Umu! Ta sẽ hỏi chi tiết sau! Kyle! Chúng ta sẽ đi đến thủ đô của Thalluja ngay lập tức!”
Sau khi dứt lời, Hodram nhanh chóng vào xe ngựa. Ông ta tin tưởng giao Kyle tất cả. Bởi vì ở lại đây cũng chẳng làm được gì.
Hodram cần phải sống sót qua thử thách này, bởi vì nếu ông ta sống sót, ông ta có thể thưởng cho các thuộc hạ của mình. Ông ta có thể ngạo mạn nhưng không hề ngu ngốc tới mức nghĩ rằng sức mạnh của mình có thể giải quyết tất cả.
“Ngay bây giờ! Cậu! Cho xe chạy đi!”
Sau khi thấy Hodram lên xe, Kyle ngay lập tức hét lớn với hiệp sĩ đang cầm cương.
“Ha!”
.
Hiệp sĩ quất roi vào ngựa.
Những con ngựa kéo xe tăng tốc và lao lên đường chính. Bao quanh nó là 30 hiệp sĩ do Kyle chỉ huy. Một số ít hiệp sĩ đi theo Hodram là những người đã suy nghĩ kĩ và mặc giáp kịp thời. Mặc dù nhiều hiệp sĩ đã cởi bỏ giáp và nghỉ ngơi, nhưng một người vẫn chọn mặc nó trong lúc nghỉ ngơi.
“Thưa ngài... Ngài ổn chứ?!”
Kyle thì thầm trong khi đang nhìn xung quanh.
Trên đường đi có một vài hiệp sĩ mặc quần áo thường nhảy ra.
Họ cầm kiếm và giáo nhưng những người không mặc giáp không có nhiều khả năng chiến đấu.
Nếu kẻ thù chỉ là những tên nghiệp dư thì tốt, nhưng vì chúng có thể tổ chức tập kích đêm mượt mà như vậy, làm cho Kyle hiểu rằng kẻ thù là những tên có nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Tất cả mọi người đều đang đợi lệnh tiếp theo của Kyle.
Họ đều hiểu rằng.
Để có thể sống sót, họ phải nghe theo lệnh của Kyle.
“Nghe rõ đây! Nhưng người không mặc giáp! Nên rút lui từ từ! Hướng giáo về phía kẻ thù! Không được cận chiến với kẻ thù! Hiểu chưa?!”
Tất cả các hiệp sĩ im lặng gật đầu và đưa giáo vào vị trí.
“Chúng tới đấy!”
Nghe theo giọng nói của Kyle, tất cả các hiệp sĩ chuẩn bị sẵn sàng giáo.
Danh sách chương