Ngày 180 sau khi bị triệu hồi tới thế giới khác
“Thưa điện hạ! Hãy ra lệnh tiến quân!”
Meltina thúc giục công chúa Lupis bước lên trước toàn quân.
Theo kế hoạch của Ryouma, tất cả các binh lính của các quý tộc đóng quân xung quanh Irachion đã trở về lãnh thổ của mình.
Bởi vì Gerhardt đã đổi phe, nên chỉ còn lại 2500 hiệp sĩ thuộc quyền chỉ huy của Hodram. Bên kia chiến tuyến, công chúa Lupis hiện đang có 25000 quân.
Công chúa Lupis hiện đang giữ lợi thế và áp đảo trong tình hình hiện tại, các hiệp sĩ đang hồi hộp đợi mệnh lệnh của công chúa. Khí thế của họ đang sục sôi, bởi vì họ đông hơn quân định gấp 10 lần.
Tuy nhiên, trái ngược với tinh thần của các hiệp sĩ, công chúa Lupis cảm thấy hơi lo lắng. Mặc dù đang giữ lợi thế nhưng cô không thể cảm thấy vui vẻ. Sự sợ hãi về một người đàn ông đã in đậm trong trái tim cô.
(Đây là sưc mạnh của người đó... Người có thể xoay chuyện được tình thế trong tình huống bất lợi đến vậy...Mình sợ người đó...Mikoshiba Ryouma. Mình sợ trí tuệ của người đó, mình sợ sự tàn bạo của người đó, mình sợ trái tim không hề tôn trọng sự trung thành đó. Người đó sẽ rời khỏi quốc gia ngay sau khi giải quyết được Hodram. Điều đó cũng tốt, bởi vì đó là lời hứa kể từ lần đầu gặp mặt. Nhưng...Nếu cậu ta về phe địch thì sao? Mình không thể đấu lại cậu ta....Liệu có người nào có thể đấu lại cậu ta ở quốc gia này hay không? Sẽ ra sao nếu cậu ta đối đầu với chúng ta, người có thể xử lý cả Hodram và Gerhardt.)
Cô đã nhận ra ngay từ đầu, không, hơn thế nữa cô hoàn toàn tin vào điều đó. Mặc dù đánh bại được Hodram, nhưng sự bất an vẫn cứ đôn lên trong lòng.
Lúc đó, cô đã cố gắng kìm nén sự khó chịu.
(Không, mình sẽ suy nghĩ về chuyện này sao. Việc quan trọng hiện giờ là phải đảm bảo tiêu diệt được Hodram.)
Gật đầu với Meltina, công chúa Lupis bắt đầu bước tới.
“Mọi người! Xông lên!”
Cô giơ cao thanh kiếm chỉ về phía Irachion.
Vấn đề quang trọng nhất hiện giờ là đánh bại Hodram.
(Tất cả mọi thứ...Tất cả mọi thứ mình làm đề là vì chiến thắng cuộc chiến tranh này!)
“””OOOOOOOH!!!””””
Nhưng tiếng hét vang vọng, và các hiệp sĩ tiến lên cùng một lúc.
Mục tiêu của họ là đầu của Hodram Alberg.
Chỉ có vậy.
“Ryouma-sama... Vậy có ổn không?”
Các hiệp sĩ dẫn đầu bởi công chúa Lupis để lại từng hàng bụi phía sau khi họ tiến về phía Irachion. Một nhóm người quan sát các hiệp sĩ hành quân từ một ngọn đồi gần đó.
“Đúng vậy, không có lý do gì để chúng ta tham gia trận tiến công Irachion này.”
Ryouma trả lời câu hỏi của Laura.
Cùng với 2 người họ còn có em gái của cô Sara, và khoảng 80 thành viên của nhóm lính đánh thuê dẫn đầu bởi Lione và Bolts.
Mặc dù tất cả họ đều đã sẵn sàng để ra trận, nhưng Ryouma là người đã bảo họ không được rời khỏi vị trí hiện tại.
“Nhưng mà chỉ huy trẻ... Nếu chúng ta không tấn công Irachion và cuộc chiến tranh không kết thúc, chúng ta sẽ phải làm gì?”
Bolts hỏi câu hỏi mà tất cả mọi người đều đang thắc mắc.
“Nếu chúng ta không tấn công Irachion và cuộc chiến tranh không kết thúc? Tôi hiểu rồi... Mọi người đều có cùng quan điểm đó sao?”
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Bởi vì Hodram không chuyển quân đi khỏi Irachion, không còn cách nào khác để kết thúc ngoài tấn công vì Gerhardt đã thua công chúa.
Ryouma hiểu được mối quan ngại của Bolts, cậu chỉ cười.
“Vậy giờ tôi hỏi một câu. Hiên giờ chỉ có khoảng 2500 hiệp sĩ của Hodram ở tại Irachion. Bởi vì công tước Gerhardt đã tuyên thệ trung thành với công chúa, nên chỉ còn lại một kẻ thù duy nhất, Hodram. Mọi người hiểu chứ?”
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Nhờ vào tin đồn mà Ryouma loan ra, các quý tộc đã nhanh chóng trở về lãnh thổ của họ, và kết quả là một người lớn binh sĩ đã rời khỏi ngoại ô Irachion.
Đây cũng là một lý do mà công chúa Lupis đã quyết định sẽ giành thế chủ động.
Kẻ thù của công chúa Lupis giờ chỉ còn lại Hodram và cấp dưới của ông ta.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ điều đó.
“Còn về lực lượng quân của công chúa thì sao? “Khoảng 25000 quân.”
“Sara nói đúng, vậy thì Hodram có bao nhiêu quân?”
“2,500!”
Bolt nhanh chóng hét lớn.
“Đúng vậy, khác biệt hơn 10 lần, có ai thắc mắc tại sao Hodram lại chọn nhốt mình bên trong tường thành không?”
Ryouma nhìn về phía xa.
Mọi người đang cố đoán ý của Ryouma.
“Cậu đang nghĩ rằng đại tướng không có trong thành phố sao?”
Lione thử xác nhận những gì cô đang suy nghĩ.
“Đúng vậy. Nhưng tôi nghĩ khả năng tầm 50-50 thôi. Theo như những gì tôi biết thì Hodram là một người kiêu ngạo và công minh, nhưng cùng lúc đó tôi nghĩ rằng ông ta là một người mạnh mẽ, không chịu bổ cuộc.”
“Ông ta không định bỏ cuộc ư?”
“Ngay từ đầu tôi đã nghĩ rằng ông ta sẽ giam mình trong thành phố vì ông ta không có viện binh. Đằng nào thì các quý tộc cũng không định giúp Hodram sau khi họ quay trở về lãnh thổ của họ. Vì thế, Hodram chỉ còn lại hai lựa chọn, một cái chết vinh dự hoặc là bỏ trốn... Nhưng tôi nghĩ rằng Hodram sẽ không chọn con đường chết.”
“Vậy thì ông ta định trốn thoát bằng cách nào? Nhưng mà liệu ông ta có thành công khi sự khác biệt về sức mạnh quá lớn như thế này?”
Lione đáp lại Ryouma với vẻ đầy hoài nghi.
Lione là người có nhiều kinh nghiệm chiến trường, nên cô hiểu được sự khó khăn khi rút quân khỏi một trận chiến.
Tiến quân thì dễ, nhưng khi muốn rút quân thì lại rất khó.
Hơn nữa, vì các hiệp sĩ thường là những người chiến đấu độc lập tốt, nên họ thường thiếu khả năng phối hợp và làm việc theo nhóm, nên nếu bất ngờ ra lệnh rút lui, họ sẽ cần phải phối hợp tốt với nhau để tránh hỗn loạn trên đường rút.
Ngược lại, nếu binh lính chỉ nghĩ đến việc rút lui một mình mà không cần phối hợp với những người khác, khả năng mất mạng sẽ cao.
Lịch sử đã chứng minh cho điêu đó.
Bởi vì các hiệp sĩ thiếu khả năng phối hợp, nên khả năng Hodram bỏ trốn gần như bằng 0.
“Chính xác, điều đó có thể đúng. À thì để làm được như vậy ông ta sẽ cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ... Hơn nữa, chúng ta chỉ đang nói đến trường hợp ông ta rút lui với các hiệp sĩ, tình hình có thể tệ hơn nữa nếu Hodram bỏ mặc các hiệp sĩ và trốn đi, chỉ mang theo những trợ lý thân cận và thành viên gia đình.”
Lione gật đầu đồng ý với Ryouma.
Kể cả điều đó có thể xảy ra, Ryouma cũng cảm thấy khả năng Hodram bỏ trốn cùng với đội quân là rất thấp.
“Không thể nào... Bỏ lại người của mình...”
“Chỉ huy trẻ! Không cần biết ông ta là người xấu đến mức nào, tôi vẫn nghĩ ông ta sẽ không làm vậy...”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Ông ta có thể trốn thoát nếu bỏ lại thuộc hạ và trốn một mình.
Tuy nhiên, làm như thế nghĩ là Hodram sẽ phải bỏ lại các hiệp sĩ, nhưng người tin tưởng và chọn ông làm đại tướng.
Kể cả đối với Lione và Bolts, họ cũng sẽ không chọn cách đáng xấu hổ đó mặc dù họ là lính đánh thuê, còn đối với Hodram, ông ta là chỉ huy của các hiệp sĩ đáng tin cậy, không ai tin rằng ông ta sẽ chọn cách bỏ trốn một mình như vậy.
“À thì~ chỉ là có khả năng thôi mà... Để xác minh điều đó, chẳng còn cách nào khác ngoài tấn công Irachion. Tôi đã quyết định chúng ta sẽ không tham gia cuộc tấn công vì tôi nghĩ sẽ chẳng có gì khác biệt nếu chúng ta tham gia. Đó chính là lý do tôi xin công chúa để chúng ta làm việc khác...”
Mặc dù Ryouma không chắc chắn 100% về kết quả, tỷ lệ khá cao vì Ryouma đã nói rằng nó có 50% khả năng sẽ xảy ra.
Chắc chắn công chúa vẫn giữ được nhiều lợi thế dù cho Ryouma không tham gia, nó không ảnh hưởng tới khả năng chiến thắng.
Nhưng nếu cậu tính toán phần thưởng sau chiến tranh, không tham gia vào cuộc tấn công thì có lẽ không kiếm được nhiều phần thưởng lắm.
Nhưng dù suy nghĩ như vậy, Ryouma vẫn quyết định ở lại vì khả năng Hodram sẽ bỏ trốn.
“Vẫn nghi ngờ quyết định của tôi à?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Sau khi đã giải thích đến như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy thuyết phục bởi lý do đó.
“Giờ thì.... Chúng ta phải đợi Genou quay lại thôi nhỉ?”
“Genou phải không ạ?”
Laura nhìn xung quanh.
Đúng là hai người Genou và Sakuya hiện không có mặt tại đây.
“Đừng lo lắng... Tôi chỉ yêu cầu họ đi tới Irachion vì vài việc vặt thôi... Loan tin đồn và một số việc khác... Oh vừa mới nhắc tới, tình hình sao rồi? Genou, Sakuya...”
Các lính đánh thuê cải trang thành các thương nhân đã tỏa ra khắp Irachion để làm gián điệp.
Nhiệm vụ chính của họ là lan truyền tin đồn về người được gọi là Mikoshiba Ryouma tới các nông dân, cùng lúc đó họ nhận nhiệm vụ lẻn vào Irachion để điều tra hành tung của kẻ thù.
Giờ thì Gerhardt đã đổi phe, nên họ có thể tập trung sang theo dõi Hodram, Genou và Sakuya thì đóng vai trò liên lạc...
Ryouma nhìn hai người vừa từ Irachion quay lại.
“Cảm ơn vì đã đợi... Mikoshiba-dono.”
“Tôi xin lỗi vì đến trễ.”
Hai người đó cúi đầu xin lỗi Ryouma, sau đó họ đưa cho cậu báo cáo.
“Linh cảm của Mikhoshiba-dono đã đúng... Theo những người giúp việc tại biệt thự của Hodram, họ phát hiên ra một số thương nhân được triệu tập hôm qua đã vội vã thực hiện việc đàm phán...”
“Đàm phán kinh doanh huh... Ông có biêt được nội dung không?”
Genou gật đầu đáp lại.
Ryouma đã dự đoán mọi chuyện sẽ như vậy, nhưng cậu không quyết định được nên làm gì nếu không biết rõ chi tiết mọi chuyện hơn. Vì thế họ đã nhờ hai người này đi điều tra.
“Vâng, khi chúng tôi hỏi các thương nhân đến biệt thư, tôi nghe rằng nhưng người ở biệt thự muốn bán quần áo và đồ nội thất.”
Ryouma gật đầu khi nghe Genou nói.
Có vẻ như Hodram định trốn ra nước ngoài. Vì thế ông ta muốn bán tất cả tài sản.
“Ông ta có vẻ như đang tích tiền để bỏ trốn...”
“Thêm nữa, họ có vẻ đã trữ sẵn lương thực.”
“Dự trữ lương thực... Tôi đoán đằng nào thì ông ta dự định bỏ lại thuộc hạ của mình...”
Hodram không cần phải chuẩn bị sẵn lương thực nếu muốn đem theo đội quân của mình, bởi vì có một đơn vị trong đội quân sẽ lo việc đó.
Hơn nữa, việc tự mình gọi các thương nhân đến, điều đó chứng minh ông ta đang dấu việc đó khỏi các thuộc hạ của mình.
“Vâng, rất có khả năng.”
Genou gật đầu đồng ý.
“Lộ trình trốn thoát thì sao? Ông có dự đoán được nó không?”
“Không tôi không phát hiện được gì về việc đó. Nhưng...”
“Có chuyện gì? Ông nghe được thứ gì đó thú vị sao?”
“Sẽ rất khó khăn nếu bỏ trốn cùng với người trong gia đinh. Với đống hành lý đó, họ chỉ có thể trốn thoát qua trục đường chính.”
“Ryouma-sama! Đây...”
Sara nhanh chóng trải tấm bản đồ trước mặt Ryouma.
“Nếu là Irachion.... Có bốn khả năng...”
Ryouma thấy có 7 đường lớn nối với Irachion, 3 trong số chúng đã bị đội quân của công chúa Lupis chặn, ông ta có thể sẽ vượt qua được nếu ông ta đứng giữa đội quân nhưng chuyện đó sẽ rất nguy hiểm nếu ông ta mang theo gia đình mình. Ryouma thu hẹp các lựa chọn dựa trên danh tiếng của Hodram trong vương quốc.
“Đông nam, nam, tây nam, tây, có 4 khả năng... Bởi vì ông ta đi cùng với gia đinh, em nghĩ chúng ta có thể loại trừ hướng tây vì nó dẫn đến vương quốc Zalda.”
Ryouma gật đồng ý với Laura.
(Đúng vậy, vương quốc Zalda được biết đến là một quốc gia của Sắt, có rất nhiều đường núi dốc. Địa hình đó quá nguy hiểm để di chuyển cùng gia đình.)
“Chúng ta cũng có thể loại trừ hướng tây nam vì cùng lý do đó... Vì vậy chỉ còn lại nam và đông nam...”
Cả hướng nam và đông nam đều dẫn tới khu vực phía nam. Nơi đó là chiến trường khốc liệt lớn nhất của lục địa phía tây, nơi mà nhiều quốc gia nhỏ nằm lộn xộn gần nhau.
Tuy nhiên, nó lại là một nơi hoàn hảo để trốn.
“Hai lựa chọn đó huh... Giờ thì chọn cái nào đây...”
Ryouma nhìn lên bầu trời.
Cậu đang giữ 100 quân.
Mỗi người họ đều có khả năng chiến đấu cao, nhưng Ryouma cũng biết rằng kẻ thù sẽ phản kháng quyết liệt, vì thế cậu không còn cách nào khác ngoài đánh gia sức mạnh hai bên là ngang nhau. Tất cả những gì còn lại là dự đoán số quân ông ta sẽ dẫn theo. Con số đó không thể quá lớn bởi vì nếu ông ta mang theo quá nhiều, sẽ gây sự chú ý. Ryouma dự tính rằng Hodram sẽ mang theo khoảng 50 hiệp sĩ hộ tống.
(Nếu mình chia quân ra thì thật ngu ngốc...Nhưng mình cũng không thể để họ trốn thoát được...Mình tự hỏi mình nên làm gì đây?)
Vì tương lai của vương quốc Rozeria, Hodram nhất định phải chết.
Và còn lời hứa của cậu với Elena nữa.
Nhiều ý tưởng xuất hiện trong đầu Ryouma, nhưng cậu ngay lập tức loại bỏ chúng. Không cần biết Ryouma giỏi suy nghĩ chiến thuật đến mức nào thì nó vẫn có một giới hạn. Cậu không thể tìm ra giải pháp để bù đắp được sự thiếu hụt binh để truy đuổi Hodram.
“Ryouma-sama.”
“Có chuyện gì thế?”
Sara thì thầm vào tai Ryouma, trong lúc cậu đang lạc trong suy nghĩ của mình.
“Vừa nãy, có báo cáo rằng vài đơn vị quân đã vượt qua khu vực này...”
“Là kẻ thù à?”
Sara lắc đầu.
“Không, đó là Elena-sama.”
“Elena-san? Bà ấy đáng ra đang tham gia tấn công với công chúa Lupis chứ... Cô chắc chứ?”
“Vâng, họ sẽ xuất hiện sớm thôi.”
“Hiểu rồi. Dẫn tôi đi gặp bà ấy đi.”
Sara gật đầu và cả hai đều rời khỏi chỗ đó.
“Thưa điện hạ! Hãy ra lệnh tiến quân!”
Meltina thúc giục công chúa Lupis bước lên trước toàn quân.
Theo kế hoạch của Ryouma, tất cả các binh lính của các quý tộc đóng quân xung quanh Irachion đã trở về lãnh thổ của mình.
Bởi vì Gerhardt đã đổi phe, nên chỉ còn lại 2500 hiệp sĩ thuộc quyền chỉ huy của Hodram. Bên kia chiến tuyến, công chúa Lupis hiện đang có 25000 quân.
Công chúa Lupis hiện đang giữ lợi thế và áp đảo trong tình hình hiện tại, các hiệp sĩ đang hồi hộp đợi mệnh lệnh của công chúa. Khí thế của họ đang sục sôi, bởi vì họ đông hơn quân định gấp 10 lần.
Tuy nhiên, trái ngược với tinh thần của các hiệp sĩ, công chúa Lupis cảm thấy hơi lo lắng. Mặc dù đang giữ lợi thế nhưng cô không thể cảm thấy vui vẻ. Sự sợ hãi về một người đàn ông đã in đậm trong trái tim cô.
(Đây là sưc mạnh của người đó... Người có thể xoay chuyện được tình thế trong tình huống bất lợi đến vậy...Mình sợ người đó...Mikoshiba Ryouma. Mình sợ trí tuệ của người đó, mình sợ sự tàn bạo của người đó, mình sợ trái tim không hề tôn trọng sự trung thành đó. Người đó sẽ rời khỏi quốc gia ngay sau khi giải quyết được Hodram. Điều đó cũng tốt, bởi vì đó là lời hứa kể từ lần đầu gặp mặt. Nhưng...Nếu cậu ta về phe địch thì sao? Mình không thể đấu lại cậu ta....Liệu có người nào có thể đấu lại cậu ta ở quốc gia này hay không? Sẽ ra sao nếu cậu ta đối đầu với chúng ta, người có thể xử lý cả Hodram và Gerhardt.)
Cô đã nhận ra ngay từ đầu, không, hơn thế nữa cô hoàn toàn tin vào điều đó. Mặc dù đánh bại được Hodram, nhưng sự bất an vẫn cứ đôn lên trong lòng.
Lúc đó, cô đã cố gắng kìm nén sự khó chịu.
(Không, mình sẽ suy nghĩ về chuyện này sao. Việc quan trọng hiện giờ là phải đảm bảo tiêu diệt được Hodram.)
Gật đầu với Meltina, công chúa Lupis bắt đầu bước tới.
“Mọi người! Xông lên!”
Cô giơ cao thanh kiếm chỉ về phía Irachion.
Vấn đề quang trọng nhất hiện giờ là đánh bại Hodram.
(Tất cả mọi thứ...Tất cả mọi thứ mình làm đề là vì chiến thắng cuộc chiến tranh này!)
“””OOOOOOOH!!!””””
Nhưng tiếng hét vang vọng, và các hiệp sĩ tiến lên cùng một lúc.
Mục tiêu của họ là đầu của Hodram Alberg.
Chỉ có vậy.
“Ryouma-sama... Vậy có ổn không?”
Các hiệp sĩ dẫn đầu bởi công chúa Lupis để lại từng hàng bụi phía sau khi họ tiến về phía Irachion. Một nhóm người quan sát các hiệp sĩ hành quân từ một ngọn đồi gần đó.
“Đúng vậy, không có lý do gì để chúng ta tham gia trận tiến công Irachion này.”
Ryouma trả lời câu hỏi của Laura.
Cùng với 2 người họ còn có em gái của cô Sara, và khoảng 80 thành viên của nhóm lính đánh thuê dẫn đầu bởi Lione và Bolts.
Mặc dù tất cả họ đều đã sẵn sàng để ra trận, nhưng Ryouma là người đã bảo họ không được rời khỏi vị trí hiện tại.
“Nhưng mà chỉ huy trẻ... Nếu chúng ta không tấn công Irachion và cuộc chiến tranh không kết thúc, chúng ta sẽ phải làm gì?”
Bolts hỏi câu hỏi mà tất cả mọi người đều đang thắc mắc.
“Nếu chúng ta không tấn công Irachion và cuộc chiến tranh không kết thúc? Tôi hiểu rồi... Mọi người đều có cùng quan điểm đó sao?”
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Bởi vì Hodram không chuyển quân đi khỏi Irachion, không còn cách nào khác để kết thúc ngoài tấn công vì Gerhardt đã thua công chúa.
Ryouma hiểu được mối quan ngại của Bolts, cậu chỉ cười.
“Vậy giờ tôi hỏi một câu. Hiên giờ chỉ có khoảng 2500 hiệp sĩ của Hodram ở tại Irachion. Bởi vì công tước Gerhardt đã tuyên thệ trung thành với công chúa, nên chỉ còn lại một kẻ thù duy nhất, Hodram. Mọi người hiểu chứ?”
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Nhờ vào tin đồn mà Ryouma loan ra, các quý tộc đã nhanh chóng trở về lãnh thổ của họ, và kết quả là một người lớn binh sĩ đã rời khỏi ngoại ô Irachion.
Đây cũng là một lý do mà công chúa Lupis đã quyết định sẽ giành thế chủ động.
Kẻ thù của công chúa Lupis giờ chỉ còn lại Hodram và cấp dưới của ông ta.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ điều đó.
“Còn về lực lượng quân của công chúa thì sao? “Khoảng 25000 quân.”
“Sara nói đúng, vậy thì Hodram có bao nhiêu quân?”
“2,500!”
Bolt nhanh chóng hét lớn.
“Đúng vậy, khác biệt hơn 10 lần, có ai thắc mắc tại sao Hodram lại chọn nhốt mình bên trong tường thành không?”
Ryouma nhìn về phía xa.
Mọi người đang cố đoán ý của Ryouma.
“Cậu đang nghĩ rằng đại tướng không có trong thành phố sao?”
Lione thử xác nhận những gì cô đang suy nghĩ.
“Đúng vậy. Nhưng tôi nghĩ khả năng tầm 50-50 thôi. Theo như những gì tôi biết thì Hodram là một người kiêu ngạo và công minh, nhưng cùng lúc đó tôi nghĩ rằng ông ta là một người mạnh mẽ, không chịu bổ cuộc.”
“Ông ta không định bỏ cuộc ư?”
“Ngay từ đầu tôi đã nghĩ rằng ông ta sẽ giam mình trong thành phố vì ông ta không có viện binh. Đằng nào thì các quý tộc cũng không định giúp Hodram sau khi họ quay trở về lãnh thổ của họ. Vì thế, Hodram chỉ còn lại hai lựa chọn, một cái chết vinh dự hoặc là bỏ trốn... Nhưng tôi nghĩ rằng Hodram sẽ không chọn con đường chết.”
“Vậy thì ông ta định trốn thoát bằng cách nào? Nhưng mà liệu ông ta có thành công khi sự khác biệt về sức mạnh quá lớn như thế này?”
Lione đáp lại Ryouma với vẻ đầy hoài nghi.
Lione là người có nhiều kinh nghiệm chiến trường, nên cô hiểu được sự khó khăn khi rút quân khỏi một trận chiến.
Tiến quân thì dễ, nhưng khi muốn rút quân thì lại rất khó.
Hơn nữa, vì các hiệp sĩ thường là những người chiến đấu độc lập tốt, nên họ thường thiếu khả năng phối hợp và làm việc theo nhóm, nên nếu bất ngờ ra lệnh rút lui, họ sẽ cần phải phối hợp tốt với nhau để tránh hỗn loạn trên đường rút.
Ngược lại, nếu binh lính chỉ nghĩ đến việc rút lui một mình mà không cần phối hợp với những người khác, khả năng mất mạng sẽ cao.
Lịch sử đã chứng minh cho điêu đó.
Bởi vì các hiệp sĩ thiếu khả năng phối hợp, nên khả năng Hodram bỏ trốn gần như bằng 0.
“Chính xác, điều đó có thể đúng. À thì để làm được như vậy ông ta sẽ cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ... Hơn nữa, chúng ta chỉ đang nói đến trường hợp ông ta rút lui với các hiệp sĩ, tình hình có thể tệ hơn nữa nếu Hodram bỏ mặc các hiệp sĩ và trốn đi, chỉ mang theo những trợ lý thân cận và thành viên gia đình.”
Lione gật đầu đồng ý với Ryouma.
Kể cả điều đó có thể xảy ra, Ryouma cũng cảm thấy khả năng Hodram bỏ trốn cùng với đội quân là rất thấp.
“Không thể nào... Bỏ lại người của mình...”
“Chỉ huy trẻ! Không cần biết ông ta là người xấu đến mức nào, tôi vẫn nghĩ ông ta sẽ không làm vậy...”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Ông ta có thể trốn thoát nếu bỏ lại thuộc hạ và trốn một mình.
Tuy nhiên, làm như thế nghĩ là Hodram sẽ phải bỏ lại các hiệp sĩ, nhưng người tin tưởng và chọn ông làm đại tướng.
Kể cả đối với Lione và Bolts, họ cũng sẽ không chọn cách đáng xấu hổ đó mặc dù họ là lính đánh thuê, còn đối với Hodram, ông ta là chỉ huy của các hiệp sĩ đáng tin cậy, không ai tin rằng ông ta sẽ chọn cách bỏ trốn một mình như vậy.
“À thì~ chỉ là có khả năng thôi mà... Để xác minh điều đó, chẳng còn cách nào khác ngoài tấn công Irachion. Tôi đã quyết định chúng ta sẽ không tham gia cuộc tấn công vì tôi nghĩ sẽ chẳng có gì khác biệt nếu chúng ta tham gia. Đó chính là lý do tôi xin công chúa để chúng ta làm việc khác...”
Mặc dù Ryouma không chắc chắn 100% về kết quả, tỷ lệ khá cao vì Ryouma đã nói rằng nó có 50% khả năng sẽ xảy ra.
Chắc chắn công chúa vẫn giữ được nhiều lợi thế dù cho Ryouma không tham gia, nó không ảnh hưởng tới khả năng chiến thắng.
Nhưng nếu cậu tính toán phần thưởng sau chiến tranh, không tham gia vào cuộc tấn công thì có lẽ không kiếm được nhiều phần thưởng lắm.
Nhưng dù suy nghĩ như vậy, Ryouma vẫn quyết định ở lại vì khả năng Hodram sẽ bỏ trốn.
“Vẫn nghi ngờ quyết định của tôi à?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Sau khi đã giải thích đến như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy thuyết phục bởi lý do đó.
“Giờ thì.... Chúng ta phải đợi Genou quay lại thôi nhỉ?”
“Genou phải không ạ?”
Laura nhìn xung quanh.
Đúng là hai người Genou và Sakuya hiện không có mặt tại đây.
“Đừng lo lắng... Tôi chỉ yêu cầu họ đi tới Irachion vì vài việc vặt thôi... Loan tin đồn và một số việc khác... Oh vừa mới nhắc tới, tình hình sao rồi? Genou, Sakuya...”
Các lính đánh thuê cải trang thành các thương nhân đã tỏa ra khắp Irachion để làm gián điệp.
Nhiệm vụ chính của họ là lan truyền tin đồn về người được gọi là Mikoshiba Ryouma tới các nông dân, cùng lúc đó họ nhận nhiệm vụ lẻn vào Irachion để điều tra hành tung của kẻ thù.
Giờ thì Gerhardt đã đổi phe, nên họ có thể tập trung sang theo dõi Hodram, Genou và Sakuya thì đóng vai trò liên lạc...
Ryouma nhìn hai người vừa từ Irachion quay lại.
“Cảm ơn vì đã đợi... Mikoshiba-dono.”
“Tôi xin lỗi vì đến trễ.”
Hai người đó cúi đầu xin lỗi Ryouma, sau đó họ đưa cho cậu báo cáo.
“Linh cảm của Mikhoshiba-dono đã đúng... Theo những người giúp việc tại biệt thự của Hodram, họ phát hiên ra một số thương nhân được triệu tập hôm qua đã vội vã thực hiện việc đàm phán...”
“Đàm phán kinh doanh huh... Ông có biêt được nội dung không?”
Genou gật đầu đáp lại.
Ryouma đã dự đoán mọi chuyện sẽ như vậy, nhưng cậu không quyết định được nên làm gì nếu không biết rõ chi tiết mọi chuyện hơn. Vì thế họ đã nhờ hai người này đi điều tra.
“Vâng, khi chúng tôi hỏi các thương nhân đến biệt thư, tôi nghe rằng nhưng người ở biệt thự muốn bán quần áo và đồ nội thất.”
Ryouma gật đầu khi nghe Genou nói.
Có vẻ như Hodram định trốn ra nước ngoài. Vì thế ông ta muốn bán tất cả tài sản.
“Ông ta có vẻ như đang tích tiền để bỏ trốn...”
“Thêm nữa, họ có vẻ đã trữ sẵn lương thực.”
“Dự trữ lương thực... Tôi đoán đằng nào thì ông ta dự định bỏ lại thuộc hạ của mình...”
Hodram không cần phải chuẩn bị sẵn lương thực nếu muốn đem theo đội quân của mình, bởi vì có một đơn vị trong đội quân sẽ lo việc đó.
Hơn nữa, việc tự mình gọi các thương nhân đến, điều đó chứng minh ông ta đang dấu việc đó khỏi các thuộc hạ của mình.
“Vâng, rất có khả năng.”
Genou gật đầu đồng ý.
“Lộ trình trốn thoát thì sao? Ông có dự đoán được nó không?”
“Không tôi không phát hiện được gì về việc đó. Nhưng...”
“Có chuyện gì? Ông nghe được thứ gì đó thú vị sao?”
“Sẽ rất khó khăn nếu bỏ trốn cùng với người trong gia đinh. Với đống hành lý đó, họ chỉ có thể trốn thoát qua trục đường chính.”
“Ryouma-sama! Đây...”
Sara nhanh chóng trải tấm bản đồ trước mặt Ryouma.
“Nếu là Irachion.... Có bốn khả năng...”
Ryouma thấy có 7 đường lớn nối với Irachion, 3 trong số chúng đã bị đội quân của công chúa Lupis chặn, ông ta có thể sẽ vượt qua được nếu ông ta đứng giữa đội quân nhưng chuyện đó sẽ rất nguy hiểm nếu ông ta mang theo gia đình mình. Ryouma thu hẹp các lựa chọn dựa trên danh tiếng của Hodram trong vương quốc.
“Đông nam, nam, tây nam, tây, có 4 khả năng... Bởi vì ông ta đi cùng với gia đinh, em nghĩ chúng ta có thể loại trừ hướng tây vì nó dẫn đến vương quốc Zalda.”
Ryouma gật đồng ý với Laura.
(Đúng vậy, vương quốc Zalda được biết đến là một quốc gia của Sắt, có rất nhiều đường núi dốc. Địa hình đó quá nguy hiểm để di chuyển cùng gia đình.)
“Chúng ta cũng có thể loại trừ hướng tây nam vì cùng lý do đó... Vì vậy chỉ còn lại nam và đông nam...”
Cả hướng nam và đông nam đều dẫn tới khu vực phía nam. Nơi đó là chiến trường khốc liệt lớn nhất của lục địa phía tây, nơi mà nhiều quốc gia nhỏ nằm lộn xộn gần nhau.
Tuy nhiên, nó lại là một nơi hoàn hảo để trốn.
“Hai lựa chọn đó huh... Giờ thì chọn cái nào đây...”
Ryouma nhìn lên bầu trời.
Cậu đang giữ 100 quân.
Mỗi người họ đều có khả năng chiến đấu cao, nhưng Ryouma cũng biết rằng kẻ thù sẽ phản kháng quyết liệt, vì thế cậu không còn cách nào khác ngoài đánh gia sức mạnh hai bên là ngang nhau. Tất cả những gì còn lại là dự đoán số quân ông ta sẽ dẫn theo. Con số đó không thể quá lớn bởi vì nếu ông ta mang theo quá nhiều, sẽ gây sự chú ý. Ryouma dự tính rằng Hodram sẽ mang theo khoảng 50 hiệp sĩ hộ tống.
(Nếu mình chia quân ra thì thật ngu ngốc...Nhưng mình cũng không thể để họ trốn thoát được...Mình tự hỏi mình nên làm gì đây?)
Vì tương lai của vương quốc Rozeria, Hodram nhất định phải chết.
Và còn lời hứa của cậu với Elena nữa.
Nhiều ý tưởng xuất hiện trong đầu Ryouma, nhưng cậu ngay lập tức loại bỏ chúng. Không cần biết Ryouma giỏi suy nghĩ chiến thuật đến mức nào thì nó vẫn có một giới hạn. Cậu không thể tìm ra giải pháp để bù đắp được sự thiếu hụt binh để truy đuổi Hodram.
“Ryouma-sama.”
“Có chuyện gì thế?”
Sara thì thầm vào tai Ryouma, trong lúc cậu đang lạc trong suy nghĩ của mình.
“Vừa nãy, có báo cáo rằng vài đơn vị quân đã vượt qua khu vực này...”
“Là kẻ thù à?”
Sara lắc đầu.
“Không, đó là Elena-sama.”
“Elena-san? Bà ấy đáng ra đang tham gia tấn công với công chúa Lupis chứ... Cô chắc chứ?”
“Vâng, họ sẽ xuất hiện sớm thôi.”
“Hiểu rồi. Dẫn tôi đi gặp bà ấy đi.”
Sara gật đầu và cả hai đều rời khỏi chỗ đó.
Danh sách chương