“Ojiji-sama! Tại sao ông lại làm vậy?”
Sakuya hét với Genou trong cơn tức giận.
Hiện giờ cả hai người đang ở một mình trong khu rừng bên kia con hào.
Chỉ có mỗi mặt trăng chiếu sáng trên bầu trời cao nghe thấy được cuộc trò chuyện của họ.
“Con tức cái gì?”
Genou bình tĩnh đáp lại câu hỏi của Sakuya bằng một câu hỏi khác. Tuy nhiên, cái thái độ bình thản của ông càng làm cho Sakuya tức giận hơn nữa.
“Ông nghiêm túc về việc phục vụ cho tên đó hay sao?!”
“Oho, con có ý kiến gì sao?”
Genou đẩy mối quan tâm của cô ấy sang một bên như thể chẳng có gì quan trọng.
“Có rất nhiều thứ con không đồng tình! Đầu tiên, tại sao ông lại cứ thích là bỏ nhiệm vụ như thế? Còn tệ hơn nữa, ông còn hứa là chúng ta sẽ phục vụ cho người mà chúng ta đã nhắm tới từ trước tới giờ?! Thứ hai, tại sao Ojii-sama lại xuất hiện tại chỗ đó ?! Đây là nhiệm vụ của con mà!”
Sakuya tức điên, nói ra một loạt những lời phàn nàn với ông của mình.
Hiện tại, cô đang 18 tuổi, và cô đang nổi tiếng vì là một thần đồng trong gia tộc.
Việc không giết được mục tiều mà còn để bị bắt là kết quả đủ nhục nhã, nhưng sự xuất hiện của ông nôi, là một trưởng lão trong gia tộc, còn làm tăng thêm sự ô nhục của kết quả này.
Với Genou là nhân chúng, khả năng của Sakuya sẽ bị các trưởng lão khác khi ngờ.
Sự tự hào của cô bị tổn hại nghiêm trọng, bởi vì sự xuất hiện của ông nội chỉ là để xác nhận rõ ràng là cô thiếu kỹ năng làm việc.
Hơn nữa, ông cô lại còn quyết định là cô và ông sẽ phục vụ cho Mikoshiba Ryouma kể từ bây giờ, mà không thèm đợi sự đồng tình từ các trưởng lão khác.
Sakuya nổi khùng cũng là điều hiển nhiên.
Tuy nhiên, trong gia tộc của cô, tuổi tác và quan hệ huyết thống không quyết định thứ hạng. Mặc dù Sakuya và Genou có quan hệ huyết thống nhưng 2 người vẫn có sự khác biết rất lớn về quan hệ xã hội.
Một ngày nào đó, cô sẽ đi theo bước chân của ông và trở thành một trưởng lão của gia tộc nhưng hiện giờ cô vẫn chỉ là một ninja cấp thấp (Genin).
Cô đã quên đi thân phận của mình là hạng thấp, vẫn còn quá ngây thơ để cãi lại một trưởng lão.
(Con nhóc này... Nó vẫn còn phải học nhiều lắm. Mất bình tĩnh và trở nên thế này... Thôi kệ, mình sẽ bỏ qua lần này...)
Genou thở dài và đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Sakuya, cô vẫn chưa bình tĩnh lại.
Bình thưởng thì Genou sẽ không thể dễ dàng tha lỗi cho Sakuya. Nhưng ông không phải là dạng người hay chỉ trích cháu gái mình.
Tuy nhiên, hiện giờ ông đang có tâm trạng tuyệt vời.
“Con nhỏ này, con nghĩ mình đang nói tới ai vậy?”
Không khí ngay lập tức trở nên nặng nề.
Ánh mắt khát máu của Genou xuyên qua người Sakuya.
*Gata*
Sakuya cảm thấy lạnh sống lưng, làm cho cô đứng không còn vững và bị khụy gối.
(M-mình sẽ bị giết....! M-mình đã làm gì thế này?!...)
Nhận ra mình đã vượt quá ranh giới của bản thân, Sakuya cố gắng bình tĩnh lại.
Họ được gọi là những trưởng lão không chỉ vì họ già.
Đúng là họ không thường xuyên nhận nhiệm vụ ám sát.
Nhưng điều đó không có nghĩ là họ yếu.
Họ đã dành cả cuộc đời để làm những việc dơ bẩn.
Thật thần kỳ khi có thể sống sót bằng nghề này cho tới khi 60 tuổi.
Sự khác biệt về trình độ và kinh nghiệm giữa một lão làng và một người mới như Sakuya giống như là trời và đất vậy.
“C-con xin lỗi...”
Sakuya cố gắng nói ra một tiếng xin lỗi.
Một ánh mắt khát máu đã kéo Sakuya về hiện thực.
“Tốt...”
Genou đưa ánh mắt ra khỏi đứa cháu gái đang khụy gối của mình.
“À thì , không phải là ta không hiểu mối quan ngại của con. Tuy nhiên, sẽ rất đáng tiếc nếu con giết người đó.”
“Ý ông là chúng ta có thể lợi dụng cậu ta à? Nhưng còn hợp đồng thì sao?”
Sakuya cẩn trọng hỏi.
Một hợp đồng rất quan trọng đối với 1 sát thủ.
Thất bại trong việc hoàn thành một hợp đồng gây ảnh hưởng tới danh tiếng của họ và se làm cho những khách hàng tìm năng quay lưng lại với họ trong tương lai.
Còn chưa kể tới việc kỳ quặc như là phục vụ cho mục tiêu ám sát mà chưa có sự đồng tình.
Vấn đề đơn giản này có thể trở thành vấn đề sống còn của cả gia tộc.
Nhưng Gendou không quan tâm tới lời phản đối của Sakuya.
“Con ngốc thật. Hợp đồng đó chẳng có ý nghĩa gì đâu! Đừng bận tâm tới việc hổ thẹn vì không hoàn thành nhiệm vụ, đáng lẽ ra con đã phải bỏ mạng ở đó! Thêm nữa, con thật sự nghĩ tên quý tộc Gerhardt đó sẽ trả đúng những gì hắn đã hứa sao?”
Sakuya không biết nói gì sau khi nghe Genou nói điều đó.
Thông thưởng, một hợp đồng được bắt đầu khi người thuê và người được thuê chấp nhận các điều kiện. Một khi người được thuê hoàn thành nhiệm vụ được yêu cầu trong hợp đồng, người thuê sẽ trả thưởng như đã hứa.
Tuy nhiên, vẫn có một số người không tôn trọng hợp đồng. Thì họ sẽ gửi lính đi giết người được thuê sau khi họ làm xong nhiệm vụ.
Sakuya đã từng phản bội các khách hàng nhiều lần trước kia.
Đặc biệt là lần này, khi khách hàng của cô không ai khác mà chính là công tước Gerhardt, người được biết đến là rất keo kiệt, vì thế khả năng bị phản bội không được loại trừ.
Mặc dù lượng tiền ông ta đề ra rất nhiều, nhưng vấn đề nằm ở chỗ liệu ông ta có trả đủ hay không.
“Vậy thì... Chẳng phải các khách hàng tiềm năng sẽ không tin tưởng chúng ta và không tìm đến chúng ta nữa thì sao?”
“Ta không quan tâm, ta không quan tâm tới việc mất việc làm ở đất nước này. Dù sao thì chúng ta cũng là những người du mục mà. Chúng ta có thể làm việc ở quốc gia khác. Theo như ta biết đến lúc này thì có rất nhiều nơi mà mọi người mong muốn có được dịch vụ của chúng ta. Bỏ qua chuyện đó đi, ta đang rất vui vì gặp được chàng trai trẻ đó... có lẽ cậu ta ...”
Genou dừng lại.
(....Mình nghĩ là mình chưa nên kể cho Sakuya... Bên cạnh đó mình phải thảo luận vấn đề với các trưởng lão khác trước..., về phần người đó, mình sẽ rất thất vọng nếu đó chỉ là một người tốt bình thưởng, nhưng nếu không thì cuộc sống du mục của mình sẽ kết thúc sớm thôi...)
Genou suy nghĩ một lúc lâu, như thể ông đang nhớ lại tất cả mọi chuyện trong ngày hôm nay.
Khi Sakuya bị bắt, Genou đã sẵn sàng hi sinh mạng sống để cứu cô ấy.
Sakuya, người được cho là sáng giá nhất trong gia tộc đã thất bại trong việc ám sát một lần.
Đằng sau tất cả nhiệm vụ, một trưởng lão sẽ bí mật theo dõi tài năng trẻ của mình để đánh giá khả năng của nó và giúp nó một tay khi cần thiết. Lần này, chính là Genou, ông của Sakuya, đã đi theo để bảo vệ cô.
Ưu tiên việc đánh giá khả năng lên hàng đầu, nhưng ngay khi cô thất bại trong việc ám sát, Genou sẽ phải tự mình kết thúc nhiệm vụ đó.
Tuy nhiên, từ quan sát của mình, khả năng làm việc của Sakuya được đánh giá là rất tốt kể cả nếu ông không phải là họ hàng với Sakuya.
Sự nhanh nhẹn, cách mà cô xóa bỏ sự hiện diện của bản thân và sự quyết đoán của cô.
Theo tiêu chuẩn thì khả năng của cô được đánh giá lên hàng đầu.
Tuy nhiên, mục tiêu cho nhiệm vụ lần này của cô lại đặc biệt thông minh.
Có thể nói lần này là do cô không may.
Đã được luyện tập trong thời gian dài nên khả năng nhìn đêm của Genou tốt hơn nhiều so với Sakuya.
Trong suốt khoảng thời gian mà Ryouma đang trình bày kế hoạch với cấp dưới, Genou đã xem nó qua một cái lỗ ông tạo ra trên nóc lều.
(Nghĩ tới việc cậu ta mặc áo giáp của mình lên một cái xác và giả vờ là một manikin (ma-nơ-canh) ngồi bên thành lều...)
Ryouma ngồi như một con manikin mặc giáp ở góc lều.
Nhờ sự trợ giúp của bóng tối, cậu ta đã có thể làm cho người khác lơ là cảnh giác.
Sau đó cậu đặt cái xác lên giường, và đợi cho Sakuya tới.
Sakuya đã không chú ý tới bẫy đó, và vung kiếm chém vào bộ giáp, làm cho cô bị khựng lại vì lực va chạm.
Với cái mở màn như thế này, thì Mikoshiba Ryouma đã dễ dàng tấn công vào các điểm yếu của cô ấy.
Genou không để không để ý tới kế hoạch thú vị của Ryouma.
“Emm.. Ojiji-sama? Tại sao ông muốn phục vụ cho người đó?”
Sakuya cố gắng nói chuyện với Genou, người đã im lặng từ nãy giờ.
Sakuya muốn biết lý do tại sao cho dù phải chịu cơn thịnh nộ của ông.
“Bởi vì nếu có cậu ta, số mệnh du mục của chúng ta có thể sẽ kết thúc....”
“Huh?!”
Sakuya không thể dấu nổi sự ngạc nhiên.
Gia tộc cô đã là gia tộc du mục ở thế giới này hơn 500 năm rồi.
Và bây giờ nó có thể sẽ chấm dứt sao? “Điều đó nghĩ là sao ạ?”
“Con chưa cần phải biết chính xác đâu... Chỉ là có khả năng thôi... Giờ thì, chat-chit đủ rồi, thời hạn của chúng ta là 2 ngày. Nếu không nhanh lên thì không kịp đâu.”
Sau khi nói thế, Genou tiếp tục băng qua khu rừng tới phía bắc.
Mục tiêu của ông là 20km về phía bắc của Irachion, một khu vực rừng nơi mà gia tộc của ông đang cắm trại tại đó.
Thời hạn ông được cho là 2 ngày.
Dù cho là 2 người đó có một cơ thể khỏe mạnh, nhưng đi-về và còn tổ chức một buổi thảo luận trong 2 ngày thì đúng là khá khó khăn.
“Đã rõ!”
Sakuya đáp lại và đi theo Genou.
------------------------------------------------------------------------------------
Ngày thứ 172 sau khi bị triệu hồi tới thế giới khác.
“Ông bị điên rồi à?! Ngay từ đầu khi Sakuya thất bại , Genou, ông đáng lý ra phải là người hoàn thành nhiệm vụ! Đó chính là lý do mà chúng tôi kêu ông đi theo Sakuya. Và không những ông không hoàn thành nhiệm vụ mà ông còn tự quyết định sẽ phục vụ cho mục tiêu nữa chứ?!”
Một trưởng lão hét trong giận giữ.
Đó là một thái độ hoàn toàn hiểu được.
Kể cả Sakuya, người đang ngồi bên cạnh cũng phải đồng tình với vị trưởng lão kia.
“V-về việc đó..”
Sakuya có thứ muốn bày tỏ.
Ít nhất thì cô đã không dự định từ bỏ nhiệm vụ.
Cô chỉ quyết định bỏ cuộc vì ông nội đã thuyết phục cô.
Đó chính là những gì Sakuya muốn nói.
“im lặng! Các người không có quyền đưa ra ý kiến! Sẽ chẳng cần tới cuộc họp này nếu các người không thất bại ngay từ đầu.”
Một trưởng lão khác chặn họng Sakuya trước khi cô kịp nói gì đó.
Bên trong căn nhà tranh tồi tàn chỉ nghe được những tiến hét giận dữ.
Bình thường thì chỉ có 5 vị trưởng lão có quyền quyết định tương lai của gia tộc mới được vào đây.
Đây không phải là nơi cho một người cấp thấp như Sakuya có thể tự do ra vào mặc dù cô là cháu gái của một trưởng lão.
Tuy nhiên, vì lần này cô đã vướng phải một rắc rối, nên cô được ngoại lệ.
Cô phải ở đây để làm chứng cho những việc đã xảy ra.
“Rồi rồi, xin đừng hét to như thế. Đau họng lắm đấy. Dù gì đi nữa, Sakuya chỉ làm theo chỉ dẫn của Genou thôi. Vì là một genin, nên làm thế cũng đúng thôi, nên đừng hung hãn và la lắng cô bé về việc đó nữa...”
“Giờ thì Genou, ông trông có vẻ không có ý xấu gì cả. Tôi đoán là ông có lý do của ông đúng chứ?”
Những người trấn tĩnh các trưởng lão đang tức giận là 2 trưởng lão nữ với tên gọi là Osae và Oume.
Ngoài Oume, Osae và Genou hai trưởng lão còn lại là Ryuusai và Jinouchi; họ là 5 trưởng lão đang quản lý toàn bộ gia tộc.
Mặc dù họ lúc nào cũng không nhất quán nhưng vì đã làm việc chung trong khoản thời gian dài, nên họ có thể thỏa hiệp được.
Ryuusai và Jinouchi những người buộc tội Sakuya lúc nãy đã miễn cưỡng đồng ý việc nghe Genou và cháu gái nói.
“Nhân tiện Genou-dono, điều mà Ryuusai-dono đã chỉ ra cũng đúng... Giờ thì hãy để chúng tôi nghe lời giải thích của ông về việc này.”
Oume đưa ánh mắt sắc bén về phía Genou.
“Tôi đồng ý. Chắc chắn việc này không phải cứ thích là làm được.”
Theo sau Oume, Osae cũng nhìn về phía Genou.
Hai trưởng lão nữ nói rất hợp lý. Họ là những người công minh khi phân xử.
“Cậu ta có thể là người mà thế hệ đầu tiên của chúng ta đã tìm kiếm suốt từ xưa đến nay...”
Không khí xung quanh họ ngay lập tức đông cững lại ngay khi Genou nói.
“Genou-dono có phải....”
Sự bất ngờ xuất hiện trên mặt các trưởng lão.
“Điều đó là thật sao? Genou-dono?”
“Nếu đã như vậy thì chúng ta....ta...không nên phí thời gian nữa! Chúng ta nên chào mừng cậu ấy ngay lập tức!”
Junouchi và Ryuusai cũng ngay lập tức thay đổi thái độ.
Phản ứng của tất cả trưởng lão làm Sakuya cảm thấy lúng túng.
“Bình tĩnh lại đã!... Chẳng phải tôi đã nói là có khả năng thôi sao?”
“”Nhưng mà!!!””
Ryuusai và Jinouchi không thể giữ được bình tĩnh, mặc dù Genou đã nhấn mạnh.
“Bình tĩnh đi!”
Genou nói lớn.
“Xin mọi người hãy bình tĩnh Như Genou-dono đã nói, đó chỉ là khả năng thôi. Genou-dono tại sao ông lại chắc chắn rằng người đó có cùng nguồn gốc với thế hệ đầu tiên?”
“Mắt và tóc cậu ta cũng màu đen như chúng ta và da cậu ấy màu vàng. Hơn nữa, cậu ta đã miêu ta Sakuya là một người nhật... Không còn nghi ngờ gì nữa cậu ta là một người tới từ nhật giống như thế hệ đầu tiên.”
“Nêu đã vậy thì nghĩa là nguồn gốc của cậu ta không còn là vấn đề nữa... vấn đề hiện giờ là liệu cậu ta có phẩm chất hay không.”
Osae nói tiếp theo ý kiến của Osae sau khi nghe Genou nói về các đặc điểm của Ryouma.
“Oume-dono, Osae-dono nếu đã vậy thì chẳng phải chúng ta chào mừng cậu ấy từ sớm thì tốt hơn sao?”
“Tôi đồng ý với những gì Ryuusai-dono nói! Nếu tôi nhớ chính xác thì cậu hiện đang ở giữa một cuộc chiến với công tước Gerhardt đúng không? Chúng ta phải làm gì nếu cậu ta xảy ra chuyện? Cơ hội để gia tộc chúng ta hoàn thành được ước nguyện lâu đời có thể sẽ bị trượt mất một lần nữa.”
Ryuusai và Jinouchi là những người quả quyết.
Trong khi Osae và Oume thì thận trọng và hợp lý hơn.
“Từ từ đã nào.... Nếu cậu ta là người mà thế hệ đầu tiên đã tìm kiếm thì cậu ta chắc chắn sẽ sống sót bằng sức mạnh của bản thân.”
“Chính xác... Chúng ta đã đợi hơn
500 năm; sẽ chẳng mất mát gì nếu chúng ta đợi thêm một chút nữa để cậu ta chứng tỏ được phẩm chất của mình...”
Khi mà 3/5 trưởng lão tán thành việc chờ đợi, thì Ryuusai và Jinouchi không còn đường phản đối.
“Đầu tiên, Sakuya và tôi sẽ phục vụ người đó. Sẽ mất một thời gian để đánh giá chính xác khả năng của cậu ta. Vào thời điểm mà cuộc chiến tranh với công tước Gerhardt kết thúc, chúng ta sẽ có câu trả lời rõ ràng....”
“Nếu Genou-dono đã nói vậy thì chúng tôi không có gì để phản đối.”
“Tôi cũng vậy.”
Osae và Oume đồng ý với những gì Genou nói.
“Hai người liệu sẽ ổn chứ? Hay là dẫn thêm một vài đứa nữa từ gia tộc theo?”
“Tôi cũng đồng ý với Jinouchi-dono. Trên chiến trường chuyện gì cũng có thể xảy ra! Nếu có thêm người thì tốt, đồng ý chứ Genou-dono?”
Ryuusai và Jinouchi không có hận thù gì với Genou.
Hai người họ chỉ lo lắng cho Ryouma và hai người kia.
Bởi vì Genou hiểu được mối quan ngại của họ, nên ông đã không phản đối kịch liệt.
“không... Dù cho tôi có giải thích chi tiết thì người đó cũng sẽ không tin tôi. Và nếu tôi lấy những người đó theo, thì họ cũng sẽ muốn biết lý do... Bên cạnh đó, việc này vẫn chỉ là khả năng. Còn quá sớm để công khai.”
Ngay từ đồng đây chỉ là một nhiệm vụ ám sát bình thưởng được Sakuya đảm nhiệm.
Nhưng vì họ là một gia tộc có tổ tiên là người nhật, điều đó không có nghĩ là Ryouma sẽ cởi mở và tin họ ngay lập tức.
Hiện giờ, ý định của Ryouma là đợi và quan sát.
Nếu Ryouma nghi ngờ họ dù chỉ là một khắc thì cậu cũng có thể sẽ giết Genou và Sakuya ngay lập tức.
“Chính xác... Chúng ta nên tránh việc tạo sự khi ngờ. Kết luận là hãy để Genou-dono quyết định đi.”
Bốn người còn lại gật đầu đồng ý.
Họ đang cố gắng kiềm nén sự vui sướng trong lòng.
Mikoshiba Ryouma có thể là một người họ đang mong chờ.
Sakuya hét với Genou trong cơn tức giận.
Hiện giờ cả hai người đang ở một mình trong khu rừng bên kia con hào.
Chỉ có mỗi mặt trăng chiếu sáng trên bầu trời cao nghe thấy được cuộc trò chuyện của họ.
“Con tức cái gì?”
Genou bình tĩnh đáp lại câu hỏi của Sakuya bằng một câu hỏi khác. Tuy nhiên, cái thái độ bình thản của ông càng làm cho Sakuya tức giận hơn nữa.
“Ông nghiêm túc về việc phục vụ cho tên đó hay sao?!”
“Oho, con có ý kiến gì sao?”
Genou đẩy mối quan tâm của cô ấy sang một bên như thể chẳng có gì quan trọng.
“Có rất nhiều thứ con không đồng tình! Đầu tiên, tại sao ông lại cứ thích là bỏ nhiệm vụ như thế? Còn tệ hơn nữa, ông còn hứa là chúng ta sẽ phục vụ cho người mà chúng ta đã nhắm tới từ trước tới giờ?! Thứ hai, tại sao Ojii-sama lại xuất hiện tại chỗ đó ?! Đây là nhiệm vụ của con mà!”
Sakuya tức điên, nói ra một loạt những lời phàn nàn với ông của mình.
Hiện tại, cô đang 18 tuổi, và cô đang nổi tiếng vì là một thần đồng trong gia tộc.
Việc không giết được mục tiều mà còn để bị bắt là kết quả đủ nhục nhã, nhưng sự xuất hiện của ông nôi, là một trưởng lão trong gia tộc, còn làm tăng thêm sự ô nhục của kết quả này.
Với Genou là nhân chúng, khả năng của Sakuya sẽ bị các trưởng lão khác khi ngờ.
Sự tự hào của cô bị tổn hại nghiêm trọng, bởi vì sự xuất hiện của ông nội chỉ là để xác nhận rõ ràng là cô thiếu kỹ năng làm việc.
Hơn nữa, ông cô lại còn quyết định là cô và ông sẽ phục vụ cho Mikoshiba Ryouma kể từ bây giờ, mà không thèm đợi sự đồng tình từ các trưởng lão khác.
Sakuya nổi khùng cũng là điều hiển nhiên.
Tuy nhiên, trong gia tộc của cô, tuổi tác và quan hệ huyết thống không quyết định thứ hạng. Mặc dù Sakuya và Genou có quan hệ huyết thống nhưng 2 người vẫn có sự khác biết rất lớn về quan hệ xã hội.
Một ngày nào đó, cô sẽ đi theo bước chân của ông và trở thành một trưởng lão của gia tộc nhưng hiện giờ cô vẫn chỉ là một ninja cấp thấp (Genin).
Cô đã quên đi thân phận của mình là hạng thấp, vẫn còn quá ngây thơ để cãi lại một trưởng lão.
(Con nhóc này... Nó vẫn còn phải học nhiều lắm. Mất bình tĩnh và trở nên thế này... Thôi kệ, mình sẽ bỏ qua lần này...)
Genou thở dài và đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Sakuya, cô vẫn chưa bình tĩnh lại.
Bình thưởng thì Genou sẽ không thể dễ dàng tha lỗi cho Sakuya. Nhưng ông không phải là dạng người hay chỉ trích cháu gái mình.
Tuy nhiên, hiện giờ ông đang có tâm trạng tuyệt vời.
“Con nhỏ này, con nghĩ mình đang nói tới ai vậy?”
Không khí ngay lập tức trở nên nặng nề.
Ánh mắt khát máu của Genou xuyên qua người Sakuya.
*Gata*
Sakuya cảm thấy lạnh sống lưng, làm cho cô đứng không còn vững và bị khụy gối.
(M-mình sẽ bị giết....! M-mình đã làm gì thế này?!...)
Nhận ra mình đã vượt quá ranh giới của bản thân, Sakuya cố gắng bình tĩnh lại.
Họ được gọi là những trưởng lão không chỉ vì họ già.
Đúng là họ không thường xuyên nhận nhiệm vụ ám sát.
Nhưng điều đó không có nghĩ là họ yếu.
Họ đã dành cả cuộc đời để làm những việc dơ bẩn.
Thật thần kỳ khi có thể sống sót bằng nghề này cho tới khi 60 tuổi.
Sự khác biệt về trình độ và kinh nghiệm giữa một lão làng và một người mới như Sakuya giống như là trời và đất vậy.
“C-con xin lỗi...”
Sakuya cố gắng nói ra một tiếng xin lỗi.
Một ánh mắt khát máu đã kéo Sakuya về hiện thực.
“Tốt...”
Genou đưa ánh mắt ra khỏi đứa cháu gái đang khụy gối của mình.
“À thì , không phải là ta không hiểu mối quan ngại của con. Tuy nhiên, sẽ rất đáng tiếc nếu con giết người đó.”
“Ý ông là chúng ta có thể lợi dụng cậu ta à? Nhưng còn hợp đồng thì sao?”
Sakuya cẩn trọng hỏi.
Một hợp đồng rất quan trọng đối với 1 sát thủ.
Thất bại trong việc hoàn thành một hợp đồng gây ảnh hưởng tới danh tiếng của họ và se làm cho những khách hàng tìm năng quay lưng lại với họ trong tương lai.
Còn chưa kể tới việc kỳ quặc như là phục vụ cho mục tiêu ám sát mà chưa có sự đồng tình.
Vấn đề đơn giản này có thể trở thành vấn đề sống còn của cả gia tộc.
Nhưng Gendou không quan tâm tới lời phản đối của Sakuya.
“Con ngốc thật. Hợp đồng đó chẳng có ý nghĩa gì đâu! Đừng bận tâm tới việc hổ thẹn vì không hoàn thành nhiệm vụ, đáng lẽ ra con đã phải bỏ mạng ở đó! Thêm nữa, con thật sự nghĩ tên quý tộc Gerhardt đó sẽ trả đúng những gì hắn đã hứa sao?”
Sakuya không biết nói gì sau khi nghe Genou nói điều đó.
Thông thưởng, một hợp đồng được bắt đầu khi người thuê và người được thuê chấp nhận các điều kiện. Một khi người được thuê hoàn thành nhiệm vụ được yêu cầu trong hợp đồng, người thuê sẽ trả thưởng như đã hứa.
Tuy nhiên, vẫn có một số người không tôn trọng hợp đồng. Thì họ sẽ gửi lính đi giết người được thuê sau khi họ làm xong nhiệm vụ.
Sakuya đã từng phản bội các khách hàng nhiều lần trước kia.
Đặc biệt là lần này, khi khách hàng của cô không ai khác mà chính là công tước Gerhardt, người được biết đến là rất keo kiệt, vì thế khả năng bị phản bội không được loại trừ.
Mặc dù lượng tiền ông ta đề ra rất nhiều, nhưng vấn đề nằm ở chỗ liệu ông ta có trả đủ hay không.
“Vậy thì... Chẳng phải các khách hàng tiềm năng sẽ không tin tưởng chúng ta và không tìm đến chúng ta nữa thì sao?”
“Ta không quan tâm, ta không quan tâm tới việc mất việc làm ở đất nước này. Dù sao thì chúng ta cũng là những người du mục mà. Chúng ta có thể làm việc ở quốc gia khác. Theo như ta biết đến lúc này thì có rất nhiều nơi mà mọi người mong muốn có được dịch vụ của chúng ta. Bỏ qua chuyện đó đi, ta đang rất vui vì gặp được chàng trai trẻ đó... có lẽ cậu ta ...”
Genou dừng lại.
(....Mình nghĩ là mình chưa nên kể cho Sakuya... Bên cạnh đó mình phải thảo luận vấn đề với các trưởng lão khác trước..., về phần người đó, mình sẽ rất thất vọng nếu đó chỉ là một người tốt bình thưởng, nhưng nếu không thì cuộc sống du mục của mình sẽ kết thúc sớm thôi...)
Genou suy nghĩ một lúc lâu, như thể ông đang nhớ lại tất cả mọi chuyện trong ngày hôm nay.
Khi Sakuya bị bắt, Genou đã sẵn sàng hi sinh mạng sống để cứu cô ấy.
Sakuya, người được cho là sáng giá nhất trong gia tộc đã thất bại trong việc ám sát một lần.
Đằng sau tất cả nhiệm vụ, một trưởng lão sẽ bí mật theo dõi tài năng trẻ của mình để đánh giá khả năng của nó và giúp nó một tay khi cần thiết. Lần này, chính là Genou, ông của Sakuya, đã đi theo để bảo vệ cô.
Ưu tiên việc đánh giá khả năng lên hàng đầu, nhưng ngay khi cô thất bại trong việc ám sát, Genou sẽ phải tự mình kết thúc nhiệm vụ đó.
Tuy nhiên, từ quan sát của mình, khả năng làm việc của Sakuya được đánh giá là rất tốt kể cả nếu ông không phải là họ hàng với Sakuya.
Sự nhanh nhẹn, cách mà cô xóa bỏ sự hiện diện của bản thân và sự quyết đoán của cô.
Theo tiêu chuẩn thì khả năng của cô được đánh giá lên hàng đầu.
Tuy nhiên, mục tiêu cho nhiệm vụ lần này của cô lại đặc biệt thông minh.
Có thể nói lần này là do cô không may.
Đã được luyện tập trong thời gian dài nên khả năng nhìn đêm của Genou tốt hơn nhiều so với Sakuya.
Trong suốt khoảng thời gian mà Ryouma đang trình bày kế hoạch với cấp dưới, Genou đã xem nó qua một cái lỗ ông tạo ra trên nóc lều.
(Nghĩ tới việc cậu ta mặc áo giáp của mình lên một cái xác và giả vờ là một manikin (ma-nơ-canh) ngồi bên thành lều...)
Ryouma ngồi như một con manikin mặc giáp ở góc lều.
Nhờ sự trợ giúp của bóng tối, cậu ta đã có thể làm cho người khác lơ là cảnh giác.
Sau đó cậu đặt cái xác lên giường, và đợi cho Sakuya tới.
Sakuya đã không chú ý tới bẫy đó, và vung kiếm chém vào bộ giáp, làm cho cô bị khựng lại vì lực va chạm.
Với cái mở màn như thế này, thì Mikoshiba Ryouma đã dễ dàng tấn công vào các điểm yếu của cô ấy.
Genou không để không để ý tới kế hoạch thú vị của Ryouma.
“Emm.. Ojiji-sama? Tại sao ông muốn phục vụ cho người đó?”
Sakuya cố gắng nói chuyện với Genou, người đã im lặng từ nãy giờ.
Sakuya muốn biết lý do tại sao cho dù phải chịu cơn thịnh nộ của ông.
“Bởi vì nếu có cậu ta, số mệnh du mục của chúng ta có thể sẽ kết thúc....”
“Huh?!”
Sakuya không thể dấu nổi sự ngạc nhiên.
Gia tộc cô đã là gia tộc du mục ở thế giới này hơn 500 năm rồi.
Và bây giờ nó có thể sẽ chấm dứt sao? “Điều đó nghĩ là sao ạ?”
“Con chưa cần phải biết chính xác đâu... Chỉ là có khả năng thôi... Giờ thì, chat-chit đủ rồi, thời hạn của chúng ta là 2 ngày. Nếu không nhanh lên thì không kịp đâu.”
Sau khi nói thế, Genou tiếp tục băng qua khu rừng tới phía bắc.
Mục tiêu của ông là 20km về phía bắc của Irachion, một khu vực rừng nơi mà gia tộc của ông đang cắm trại tại đó.
Thời hạn ông được cho là 2 ngày.
Dù cho là 2 người đó có một cơ thể khỏe mạnh, nhưng đi-về và còn tổ chức một buổi thảo luận trong 2 ngày thì đúng là khá khó khăn.
“Đã rõ!”
Sakuya đáp lại và đi theo Genou.
------------------------------------------------------------------------------------
Ngày thứ 172 sau khi bị triệu hồi tới thế giới khác.
“Ông bị điên rồi à?! Ngay từ đầu khi Sakuya thất bại , Genou, ông đáng lý ra phải là người hoàn thành nhiệm vụ! Đó chính là lý do mà chúng tôi kêu ông đi theo Sakuya. Và không những ông không hoàn thành nhiệm vụ mà ông còn tự quyết định sẽ phục vụ cho mục tiêu nữa chứ?!”
Một trưởng lão hét trong giận giữ.
Đó là một thái độ hoàn toàn hiểu được.
Kể cả Sakuya, người đang ngồi bên cạnh cũng phải đồng tình với vị trưởng lão kia.
“V-về việc đó..”
Sakuya có thứ muốn bày tỏ.
Ít nhất thì cô đã không dự định từ bỏ nhiệm vụ.
Cô chỉ quyết định bỏ cuộc vì ông nội đã thuyết phục cô.
Đó chính là những gì Sakuya muốn nói.
“im lặng! Các người không có quyền đưa ra ý kiến! Sẽ chẳng cần tới cuộc họp này nếu các người không thất bại ngay từ đầu.”
Một trưởng lão khác chặn họng Sakuya trước khi cô kịp nói gì đó.
Bên trong căn nhà tranh tồi tàn chỉ nghe được những tiến hét giận dữ.
Bình thường thì chỉ có 5 vị trưởng lão có quyền quyết định tương lai của gia tộc mới được vào đây.
Đây không phải là nơi cho một người cấp thấp như Sakuya có thể tự do ra vào mặc dù cô là cháu gái của một trưởng lão.
Tuy nhiên, vì lần này cô đã vướng phải một rắc rối, nên cô được ngoại lệ.
Cô phải ở đây để làm chứng cho những việc đã xảy ra.
“Rồi rồi, xin đừng hét to như thế. Đau họng lắm đấy. Dù gì đi nữa, Sakuya chỉ làm theo chỉ dẫn của Genou thôi. Vì là một genin, nên làm thế cũng đúng thôi, nên đừng hung hãn và la lắng cô bé về việc đó nữa...”
“Giờ thì Genou, ông trông có vẻ không có ý xấu gì cả. Tôi đoán là ông có lý do của ông đúng chứ?”
Những người trấn tĩnh các trưởng lão đang tức giận là 2 trưởng lão nữ với tên gọi là Osae và Oume.
Ngoài Oume, Osae và Genou hai trưởng lão còn lại là Ryuusai và Jinouchi; họ là 5 trưởng lão đang quản lý toàn bộ gia tộc.
Mặc dù họ lúc nào cũng không nhất quán nhưng vì đã làm việc chung trong khoản thời gian dài, nên họ có thể thỏa hiệp được.
Ryuusai và Jinouchi những người buộc tội Sakuya lúc nãy đã miễn cưỡng đồng ý việc nghe Genou và cháu gái nói.
“Nhân tiện Genou-dono, điều mà Ryuusai-dono đã chỉ ra cũng đúng... Giờ thì hãy để chúng tôi nghe lời giải thích của ông về việc này.”
Oume đưa ánh mắt sắc bén về phía Genou.
“Tôi đồng ý. Chắc chắn việc này không phải cứ thích là làm được.”
Theo sau Oume, Osae cũng nhìn về phía Genou.
Hai trưởng lão nữ nói rất hợp lý. Họ là những người công minh khi phân xử.
“Cậu ta có thể là người mà thế hệ đầu tiên của chúng ta đã tìm kiếm suốt từ xưa đến nay...”
Không khí xung quanh họ ngay lập tức đông cững lại ngay khi Genou nói.
“Genou-dono có phải....”
Sự bất ngờ xuất hiện trên mặt các trưởng lão.
“Điều đó là thật sao? Genou-dono?”
“Nếu đã như vậy thì chúng ta....ta...không nên phí thời gian nữa! Chúng ta nên chào mừng cậu ấy ngay lập tức!”
Junouchi và Ryuusai cũng ngay lập tức thay đổi thái độ.
Phản ứng của tất cả trưởng lão làm Sakuya cảm thấy lúng túng.
“Bình tĩnh lại đã!... Chẳng phải tôi đã nói là có khả năng thôi sao?”
“”Nhưng mà!!!””
Ryuusai và Jinouchi không thể giữ được bình tĩnh, mặc dù Genou đã nhấn mạnh.
“Bình tĩnh đi!”
Genou nói lớn.
“Xin mọi người hãy bình tĩnh Như Genou-dono đã nói, đó chỉ là khả năng thôi. Genou-dono tại sao ông lại chắc chắn rằng người đó có cùng nguồn gốc với thế hệ đầu tiên?”
“Mắt và tóc cậu ta cũng màu đen như chúng ta và da cậu ấy màu vàng. Hơn nữa, cậu ta đã miêu ta Sakuya là một người nhật... Không còn nghi ngờ gì nữa cậu ta là một người tới từ nhật giống như thế hệ đầu tiên.”
“Nêu đã vậy thì nghĩa là nguồn gốc của cậu ta không còn là vấn đề nữa... vấn đề hiện giờ là liệu cậu ta có phẩm chất hay không.”
Osae nói tiếp theo ý kiến của Osae sau khi nghe Genou nói về các đặc điểm của Ryouma.
“Oume-dono, Osae-dono nếu đã vậy thì chẳng phải chúng ta chào mừng cậu ấy từ sớm thì tốt hơn sao?”
“Tôi đồng ý với những gì Ryuusai-dono nói! Nếu tôi nhớ chính xác thì cậu hiện đang ở giữa một cuộc chiến với công tước Gerhardt đúng không? Chúng ta phải làm gì nếu cậu ta xảy ra chuyện? Cơ hội để gia tộc chúng ta hoàn thành được ước nguyện lâu đời có thể sẽ bị trượt mất một lần nữa.”
Ryuusai và Jinouchi là những người quả quyết.
Trong khi Osae và Oume thì thận trọng và hợp lý hơn.
“Từ từ đã nào.... Nếu cậu ta là người mà thế hệ đầu tiên đã tìm kiếm thì cậu ta chắc chắn sẽ sống sót bằng sức mạnh của bản thân.”
“Chính xác... Chúng ta đã đợi hơn
500 năm; sẽ chẳng mất mát gì nếu chúng ta đợi thêm một chút nữa để cậu ta chứng tỏ được phẩm chất của mình...”
Khi mà 3/5 trưởng lão tán thành việc chờ đợi, thì Ryuusai và Jinouchi không còn đường phản đối.
“Đầu tiên, Sakuya và tôi sẽ phục vụ người đó. Sẽ mất một thời gian để đánh giá chính xác khả năng của cậu ta. Vào thời điểm mà cuộc chiến tranh với công tước Gerhardt kết thúc, chúng ta sẽ có câu trả lời rõ ràng....”
“Nếu Genou-dono đã nói vậy thì chúng tôi không có gì để phản đối.”
“Tôi cũng vậy.”
Osae và Oume đồng ý với những gì Genou nói.
“Hai người liệu sẽ ổn chứ? Hay là dẫn thêm một vài đứa nữa từ gia tộc theo?”
“Tôi cũng đồng ý với Jinouchi-dono. Trên chiến trường chuyện gì cũng có thể xảy ra! Nếu có thêm người thì tốt, đồng ý chứ Genou-dono?”
Ryuusai và Jinouchi không có hận thù gì với Genou.
Hai người họ chỉ lo lắng cho Ryouma và hai người kia.
Bởi vì Genou hiểu được mối quan ngại của họ, nên ông đã không phản đối kịch liệt.
“không... Dù cho tôi có giải thích chi tiết thì người đó cũng sẽ không tin tôi. Và nếu tôi lấy những người đó theo, thì họ cũng sẽ muốn biết lý do... Bên cạnh đó, việc này vẫn chỉ là khả năng. Còn quá sớm để công khai.”
Ngay từ đồng đây chỉ là một nhiệm vụ ám sát bình thưởng được Sakuya đảm nhiệm.
Nhưng vì họ là một gia tộc có tổ tiên là người nhật, điều đó không có nghĩ là Ryouma sẽ cởi mở và tin họ ngay lập tức.
Hiện giờ, ý định của Ryouma là đợi và quan sát.
Nếu Ryouma nghi ngờ họ dù chỉ là một khắc thì cậu cũng có thể sẽ giết Genou và Sakuya ngay lập tức.
“Chính xác... Chúng ta nên tránh việc tạo sự khi ngờ. Kết luận là hãy để Genou-dono quyết định đi.”
Bốn người còn lại gật đầu đồng ý.
Họ đang cố gắng kiềm nén sự vui sướng trong lòng.
Mikoshiba Ryouma có thể là một người họ đang mong chờ.
Danh sách chương