Ngày 171 sau khi bị triệu hồi tới thế giới khác (Hình như lùi lại 1 ngày rồi) (Sát thủ 4)
Giọng khàn vang vọng vào trong căn lều, nó tới từ một người đàn ông đứng ở ngay cửa ra vào lều.
(Ông ta vừa rớt xuống từ nóc lều à? Đúng là có thể leo lên được nóc lều vì mấy cây chống lều khá cững, nhưng ông ta xâm nhập vào đây dễ dàng như thế, điều này mới đáng lo.)
“Ryouma-sama...”
Sara và Laura ngay lập tứng vào tư thế chiến đấu, và kêu tên Ryouma bằng giọng trầm.
“Không sao. Bình tĩnh.”
Ryouma nói nhỏ và gật đầu với Lione và những người còn lại để bảo họ đợi xem có chuyện gì.
(Giờ thì, một gia tộc sát thủ huh?...Lần này định cho mình xem cái gì nữa đây...)
Việc này khác với một cuộc tập kích, Ryouma chẳng cảm thấy gì khác thường nếu một hoặc 2 sát thủ nữa xuất hiện trễ thế này.
Ryouma vẫn cảm thấy bình thường và cậu đưa ánh mắt tò mò nhìn kẻ xâm nhập.
Ánh mắt của Sakuya hướng về ông già đó.
Có vẻ như một người không mong đợi đã xuất hiện vì Sakuya có vẻ đang ngạc nhiên.
“Ojiji-sama... Tại sao ông lại ở đây?” Giọng nói Sakuya chứa đầy sự bất ngờ.
Râu trắng và tóc trắng.
Cũng giống như Sakuya, ông lão đó mặt một bộ đồ màu đen và kể cả những người chẳng có kiến thức gì về chiến đấu cũng biết được là ông ta đã từng trải rất nhiều dựa trên những vết sẹo và vết thương trên mặt ông.
Và tay trái ông cầm một cây trúc hơi cong hình vòng cung.
“Hou... Con bất ngờ vì ta tới à? Ta cảm thấy rất khó hiểu, liệu con là một người ngu ngốc tới mức không hiểu được tình hình hiện tại của mình...”
Không quan tâm tới câu hỏi của Sakuya, mắt ông lão nhanh chóng quét qua những thứ xung quanh.
“Không, tôi chỉ là cảm thấy bất ngờ thôi Dù sao thì một vị khách không mời lại xuất hiện.”
Ryouma đáp lại ông già bằng nụ cười trên đồng 0 yên nhật bản, ông già nhìn xung quanh, không ai có vẻ là bị bất ngờ vì sự xuất hiện đột ngột của ông (search Zero Yen Smile để biết thêm chi tiết)
(Hou, chàng trai đó, cậu ta có vẻ đang thống lĩnh toàn căn phòng này huh.)
Ông lão ấn tượng với phản ứng của Ryouma. Nếu người dẫn đầu bị bất ngờ hoặc căng tahngử trong một tình huống thì những cấp dưới cũng sẽ bị như vậy. Điều này cho thấy Ryouma hiểu được rằng cậu điều khiển hoàn toàn cấp dưới của mình và cả không khí xung quanh.
“Fuuh! Mà thôi kệ... Điều ta muốn biết là tại sao cậu lại không giết nó? Tại sao cậu để cho một sát thủ đang nhắm đến mạng sống của mình tiếp tục sống?? Và hơn nữa, tại sao cậu lại không định bắt ta khi ta đang đứng đây?”
“Oh? Tôi tưởng ông đến đây là vì ông đã hiểu hết được mọi chuyện chứ?”
Ryouma đáp lại ông lão bằng nụ cười.
Nếu chỉ là giúp Sakuya trốn thoát thì ông ta đã không để lộ mình với Ryouma.
Nếu ông ta đã để lộ bản thân thì nghĩ là ông ta không có ý định thù địch với Ryouma.
“Ta hiểu rồi, cậu có thể đoán được tới mức đó sao huh? Cậu bình tĩnh hơn ta tưởng rất nhiều, chàng trai trẻ..., vậy thì nghe lại một lần nữa này... Cậu là người Hinomoto à?” <TLN: Hinomoto (日の本) là tên cũ của nhật bản.>
Ông lão hỏi Ryouma.
Ryouma hiểu rằng nói dối vào lúc này thì sẽ không thể tha thứ được vì cậu thấy được sự đe dọa đến từ ánh mắt của ông già đó.
Hinomoto là cách mà người xưa gọi nhật bản.
Nói cách khác, cái mà ông ta đề cập tới chính là nhật bản.
Cái tên này đã mất giá trị ở nhật bản hiện đại và thưởng chỉ xuất hiện trong các tiểu thuyết phong kiến.
“Đúng vậy. Tôi đến từ đất nước mà ông gọi là Hinomoto.”
Trong khi trả lời ông lão, Ryouma cũng đã lấy được vài câu trả lời cho bản thân dựa trên những từ mà ông ta hỏi.
(Hinomoto huh?...Cách nói chuyện cổ lỗ sĩ này..., mình đoán đúng như mình nghĩ rồi huh?)
“Hou... Ta nghe được rằng những người tới từ Hinomoto đã ngu ngốc đến mức quên đi con đường của một chiến binh tuy nhiên là vẫn còn một chiến binh như cậu à.”
Nói đoạn, ông ta nhìn Sakuya.
“Sakuya, đứng dậy và cởi quần áo ra.” (o_o)
“Eh? T-tại đây?”
Biểu cảm của Sakuya thay đổi nhanh chóng sau khi nghe ông lão nói.
Ngoại trừ việc là sát thủ ra, cô ấy vẫn là một phụ nữ.
Mặc dù cô vẫn đứng dậy, nhưng có thể thấy rằng cô đang chần chừ không dám cởi quần.. (go go go)
À thì, nếu là một người có “khẩu vị” bình thường thì, chẳng ai cảm thấy thoải mái nếu phải cởi đồ trước nhiều người như vậy. (mặn thì nó khác nhá).
“Quá chậm chạp!”
*Kacha*
Đi cùng tới giọng nói đó một ánh sáng bạc đột nhiên lóe lên từ cây trúc, và nó ngay lập tức biến mất như thế bị hút vào bên trong cây trúc.
Ánh mắt sắc bén của Ryouma đã nhìn thấy điều đó.
Ánh mắt của cậu thấy được tay phải ông ta rút một thanh kiếm dấu trong cây trúc ra và ngay trong một khắc chém đôi bộ kimono của Sakuya từ dưới lên. (Ngonnn)
“Hou... Iai huh? Ông có kĩ năng khá tốt đấy... Cắt trúng mỗi quần áo, không gây trầy da.”
Trong lúc Ryouma đang nói, bộ đồ của Sakuya từ từ rơi xuống.
Sau khi nghe những gì Ryouma nói, ông ta cười với Ryouma, lúc đó cậu đang nhìn cơ thể của Sakuya. Sau đó ông lão đặt tay lên vai Sakuya và bắt đầu kiểm tra.
“Hou, đúng như ta dự đoán... cậu đã đấm vào trúng vào điểm quan trọng. Hơn nữa, nhìn vào vị trí đấm, đây không phải là đấm bình thường..., đây là một cú xuyên thấu đúng chứ?”
Để trả lời ông già, Ryouma chỉ đấm thử một cú.
“Hou, một cú đấm mà cậu đẩy khớp ngón trỏ ra à huh? Đúng là cú đó rất hiệu quả trong việc nhắm vào điểm yếu.”
Ông ta nói những câu đó, dựa trên cách mà Ryouma đấm tay.
“Đúng vậy. Nó được gọi là “quyền một điểm”
Gật đầu với Ryouma, ông lão tiếp tục chạm vào bụng Sakuya.
“Ow!”
Mặt Sakuya nhăn lại vì đau.
“Ta hiểu rồi...,Đây là ảnh hưởng của cú đấm huh? Cậu thay đổi cách nắm tay dựa vào mục tiêu à, đúng không? Đây rât giống mới một kỹ thuật được truyền lại trong gia tộc, và kỹ thuật này nhắm tới đường hô hấp của đối phương, đúng chứ?”
“Chính xác”
Ryouma gật đầu đáp lại câu hỏi của ông lão.
“Với kỹ thuật đó, cậu có thể giết được Sakuya bất cứ lúc nào, đúng chứ? Kỹ thuật cậu cũng khá đó...”
Ông già thở dài sau khi nói câu đó, không ai biết liệu ông già đang than thở việc Sakuya thiếu kỹ thuật hay ông đang ấn tượng bởi kỹ thuật áp đảo của Ryouma.
Tấn công yếu điểm.
Nói thì dễ hơn làm, đặc biệt là trong cuộc chiến thật sự, nơi mà một người phải cân nhắc giữa các yếu tố trong một khoảng thời gian ngắn.
Khác với những điểm yếu có thể dẫn tới bị thương nặng, một đòn tấn công vào vài hay vào màng phổi cần một lực xuyên thấu và cũng cần phải chính xác mới có tác dụng.
Nó không phải là thứ dễ dàng tiếp thu được.
Còn chưa kể thực hiện nó lên Sakuya, một sát thủ, hơn nữa còn thực hiện được trong bóng tối, điều này cho thấy kỹ năng của người tên Mikoshiba Ryouma tốt đến mức nào.
“Dù sao thì đó cũng là tấn công bất ngờ thôi. Kết quả có thể sẽ thay đổi nếu tôi đối đầu trực diện.”
“Cậu bị ngốc à... Cậu nghĩ một sát thủ tấn công trực diện à?”
Nghe những lời ông lão nói, Ryouma cười mỉm.
Bởi vì những lời mà ông lão nói chẳng khác gì một lý lẽ.
“À thì đúng vậy..., à đúng rồi, để Sakuya-san như vậy thì đáng thương lắm, hãy dùng cái này đi.”
Ryouma lấy một tấm vải gần đó và đưa cho Sakuya.
“C-cảm ơn.”
“Không,không, đó không phải là thứ nên nhìn.”
Nghe Ryouma nói vậy, Sakuya ngay lập tức lấy cánh tay che ngực.
Cô cuối cùng cũng đã nhận ra ngực của mình bị để lộ trong suốt cuộc trò chuyện.
“Fuh... Cậu, cậu có vẻ biết cách xử lý phụ nữ nhỉ?”
“Đó không phải là biết hay không. À thì ông có thể nói rằng đó chỉ là phép lịch sự của tôi thôi.”
Ryouma nhún vai đáp.
Ryouma khá thích phụ nữa, nhưng, sở thích của cậu không phải là ngắm phụ nữ trần chuồng. (thằng này lạ nhỉ)
Mọi chuyện sẽ khác nếu chỉ có 2 người họ trong một phòng riêng, nhưng hiện giờ có quá nhiều người xung quanh. (Để trí tưởng tượng bay xa).
À thì, cậu không biết liệu suy nghĩ như thế ở thế giới này có bình thường hay không, tuy nhiên Ryouma không có ý định thay đổi quan điểm của mình trừ khi lâm vào tình huống nguy hiểm tính mạng.
“Giờ thì, nếu có thể, tôi muốn hỏi ông vài câu.”
Ryouma xoay về phía ông già vì cậu không thể để ông ta là người duy nhất hỏi ở đây.
Dù sao thì cậu vẫn chưa biết gì về danh tính của ông ta.
“Ta không phiền... Nhưng ta nghĩ là cậu đã có tất cả câu trả lời rồi mà, đúng không? Cậu tính hỏi lão già này câu nào nữa?”
Ông lão đáp như thế.
“À thì , đôi khi dự đoán và thực tế khác nhau hoàn toàn đấy.”
Nghe Ryouma nói câu đó, ông lão suy nghĩ một lúc.
“Ta hiểu rồi. Cậu đúng là một người cẩn thận, vì cậu có thể dẫn đầu cả một đội quân nên cũng bình thường thôi nhỉ? Được rồi, ta sẽ trả lời câu hỏi của cậu.”
“Đầu tiên để tôi xác nhận vài thứ đã, gia tộc của ông có liên quan tới gia tộc một gia tộc bị triệu hồi từ lâu rồi đúng không?”
“À để xem, nó được kể rằng thế hệ đầu tiên của gia tộc tôi là những người bị triệu hồi cách đây 500 năm.”
Ông lão nhanh chóng đáp lại câu hỏi của Ryouma.
“500 năm trước huh? Khoang ‘những người’? Không phải chỉ một người à?”
Những từ ngữ nằm ngoài dự đoán lẫn trong câu trả lời của ông ta.
“Đúng vậy; tổ tiên của chúng tôi bị triệu hồi cùng với cả ngôi làng của họ.”
“Ông nói cả ngôi làng à?”
Ông lão gật đầu.
“Đúng vậy, à thì vào lúc đó nó chỉ là một ngôi làng nhỏ với dân số khoảng 20 người thôi.”
Theo câu truyện của ông già, thì tổ tiên của họ bị triệu hồi khi họ đang ngủ trong futons (đệm ngủ của nhật).
Bởi vì dòng thời gian ở thế giới này và thế giới kia khác nhau. Nên có khả năng sẽ triệu hồi những người đang ngủ ngay giữa đêm.
“Tuy nhiên, kể cả việc triêu hồi nguyên ngôi làng cũng được sao?”
Theo như những gì Ryouma biết, cậu chưa từng nghe đến hiện tượng kì lạ đso, đặc biệt là ở thời hiện dại, nơi mà thông tin lan tỏa tự do, thông tin về một ngôi làng biết mất ngay giữa đêm vẫn chưa bao giờ được để cập. < Nó đang nói về thế giới thật.>
“Không, đó là câu chuyện của quá khứ. Hiện giờ thì chất xúc tác cần cho quá trình triệu hồi khan hiếp và đắt, kể cả đối với giới cầm quyền. Họ chỉ có thể triệu hồi vài người mỗi năm.
(Điều đó có nghĩa mình khá là xui xẻo huh)
Một quốc gia chỉ có thể triệu hồi vài người mỗi năm.
Mặc dù cậu không biết có bao nhiêu quốc gia ở thế giới này, nhưng dù cho tất cả chúng đều thực hiện triệu hồi thì trung bình cũng chỉ có khoảng 200-300 người mỗi năm.
Với hàng tỷ người ở thế giới kia, cậu vẫn là một số 200 người bị chọn, Ryouma chỉ có thể nguyền rủa vận đen của mình.
“Tôi hiểu rồi, vậy thì tại sao gia tộc ông vẫn là một gia tộc sát thủ?”
500 đã trôi qua kể từ khi đó, nhưng gia tộc vẫn duy trì được truyền thông làm sát thủ sau chừng ấy thời gian. Mục đích chính của họ khi làm một gia tộc sát thủ là gì và mục tiêu của họ là gì? Đây là điều mà Ryouma muốn biết càng nhanh còn tốt.
“Gia tộc của ta là một gia tộc gián điệp.”
Nghe những lời ông già nói thì tất cả mọi người ,ngoại trừ Ryouma và Sakuya, đều tỏ vẻ không quan tâm.
Gián điệp là nghề nghiệp được biết đến rộng rãi nhờ vào kỹ năng của họ, vài người còn gọi họ là “grass” bởi vì khả năng hoàn thành được nhiệm vụ của họ mà họ chỉ cần nhìn thấy được mục tiêu. Sau nhiều năm, họ được gọi bằng nhiều cái tên, nhưng có một cái tên đặc biệt xuất hiện trong suy nghĩ của Ryouma :Ninja. < Grass làm một thuật ngữ khác của gián điệp ở nhật.>
Gia tộc của Sakuya là một gia tộc ninja.
(Mình hiểu rồi..., giờ mình có thể hiểu tại sao gia tộc của họ vẫn giữ truyền thống đó mặc dù tổ tiên của họ đã bị triệu hồi tới đây hơn 500 năm rồi.)
Thông thường, nếu một triệu hồi sư triệu hồi một ninja tới thế giới này, nơi diễn ra nhiều cuộc chiến tranh, thì có lẽ họ sẽ muốn sử dụng kỹ năng của ninja.
Và kết quả là các ninja đã sống sót hơn 500 năm và trong các năm đó họ đã trau dồi và rèn dũa kỹ năng chiến đấu của mình.
Và vì là một gia tộc gián điệp, điều đó nghĩ là Sakuya không chỉ chuyên về mặt ám sát mà còn về mặt làm xáo trộn thông tin, phá hoại và làm vệ sĩ.
“Tôi hiểu rồi... Nhân tiên, gia tộc ông kế thừa trường phái ninja nào?” < >
“Ai biết, gián điệp là gián điệp. Bọn ta xâm nhập, cướp và giết, đó là tất cả”
Họ không cần đến thứ như là tên trường phái, cái tên đó có thể cần thiết nếu họ muốn mở rộng tầm ảnh hưởng và có thể phân biệt được họ với người người khác cùng loại, nhưng vì trường phái của họ chỉ được truyền lại trong gia tộc, nên ý nghĩ về việc đặt tên là không cần thiết.
“Nhân tiện, nới mà tổ tiên ông đến từ có tên là gì không?”
“Ta không biết tên của nơi đó, nhưng ta biết được họ sống trên một ngọn nuối gần một cái hồ lớn.”
Ông già trả lời Ryouma một cách thành thật vì đó không phải là thông tin nhiều giá trị.
(Một cái hồ... Lẽ nào là hồ Biwa? Điều đó nghĩ là họ đến từ gia tộc Iga hoặc Kouga huh?)
Đó là những cái tên của những gia tộc ninja nổi tiếng, nhưng vẫn còn rất nhiều khả năng khác.
“Tôi hiểu rồi, câu cuối cùng, ông nói lúc nãy là ‘đó là số mệnh của gia tộc chúng ta’ điều đó nghĩ là gì?”
Đó là câu hỏi cuối cùng của Ryouma.
Và câu trả lời vượt ngoài mong đợi của Ryouma.
Các ninja nhật bản thường sống trong một khu vực đặc biệt và đều tìm kiếm việc làm ở những nơi khác hoặc là thề trung thành với một số lãnh chúa đặc biệt.
Và ở thế giới mà con người đấu tranh giành quyền lực nhiều hơn bất kể thứ khác, nhiều người có thể sẽ muốn thuê dịch vụ của họ, nên khó mà tưởng tượng được sau từng ấy thời gian mà họ vẫn chưa tìm ra được điều đó.
Đây là một tình huống mà khó thăm dò được, ngoại trừ có lý do đặc biệt.
“Fumu, về việc đó, đó là điều không thể nói với người ngoài được... Đó là luật của gia tộc chúng tôi.”
Ông già thể hiện vẻ khó chịu.
“Thật vậy à, xin lỗi vì đã thô lỗ.”
Ryouma cúi đầu sau khi nghe câu trả lời từ ông lão.
“Hou, cậu không tò mò về nó sao?” Ông ta đã sơ hở khi thấy sự thiếu quan tâm của Ryouma.
“Tôi không có sở thích soi mói bí mật của người khác. Bên cạnh đó , có một câu nói rất nỗi tiếng nói rằng ‘tò mò có ngày bỏ mạng’”
Là một con người, tò mò về bí mật của người khác là bình thường, và người đó càng cố giấu thì người kia càng tò mò.
Có rất nhiều lý do mà một người muốn che giấu bí mật bởi vì nếu để lộ ra nó sẽ thay đổi cả cuộc sống.
(Biết điều mà mình không nên biết chỉ dẫn mình tới nguy hiểm mà thôi.)
Không cần phải lấy thêm nguy hiểm cho bản thân ở thế giới này, vì mạng sống quá rẻ mạc.
Đó là những gì Ryouma suy nghĩ.
“Cậu có khả năng tự kiểm soát bản thân tốt đấy... Được rồi, ta đã quyết định! Tên của ta là Igasaki Genou. Xin hãy chăm lo cho bọn ta từ bây giờ.”
Ông ta đột ngột tuyên bố.
“Từ bây giờ?”
Ryouma bị bối rối bởi lời tuyên bố của Genou, bởi vì nó quá bất ngờ kể cả đối với Ryouma người đang xem xét kết của tình hình.
“Tại sao cậu lại bất ngờ. Bởi vì cậu tha mạng cho Sakuya, thế nghĩ là cậu đã có ý định làm bạn với con bé đúng chứ? Vật thì cậu cũng phải làm bạn với cả ông của nó nữa chứ!”
Genou làm vẻ mặt như ‘chẳng phải việc đó quá rõ ràng rồi sao?’ Không khi xung quanh ông ta thay đôi từ căng thẳng thành vui vẻ.
“Ojiji-sama?”
Sakuya rụt rè hỏi.
“Sao vậy Sakuya? Không hài lòng? Đúng rồi, bởi vì con không hoàn thành được nhiệm vụ nên con đáng lẽ đã chết rồi, nhưng mạng sống của con đã được Mikoshiba-dono tha cho đấy, hiểu chưa? Một hình phạt cũng như thể hiện sự kính trọng thì tại sao lại không phục vụ người này?”
Genou đã gọi Ryouma là Mikoshiba-dono, nghĩ là trong mắt ông Ryouma đã chuyển từ một chàng trai trẻ thành một người xứng đáng với sự kính trọng của ông.
“Eh?!... Không... V-vâng...”
Cảm nhận được quyết định kiên cố của Genou, Sakuya gật đầu. (3 em rồi.Ngon!)
“Cậu không phiền, đúng chứ? Mikoshiba-dono.”
Ryouma suy nghĩ một lúc sau khi nghe Genou hỏi.
Thông thường, là một người nhật bản, thì việc được giúp đỡ bởi kỹ năng ninja của Sakuya rất tốt, Ryouma cảm thấy có thể tận dụng được nó, nhưng vì lý do nào đó, Ryouma cảm thấy câu chuyện đã bắt đầu kỳ lạ kể từ khi người đàn ông tên Genou xuất hiện.
(Chuyện quái gì xảy ra vậy?)
Đối với Ryouma, cậu biết rằng đây là cơ hội để cậu gia tăng số lượng thuộc hạ thân cận, ngoài Sara và Laura ra thì tất cả mối quan hệ của cậu cho tới giờ đều chỉ là người quen biết thôi.
Các lính đánh thuê của Lione và Bolts có hiện giờ đã đáng tin cậy, nhưng không ai biết rằng bao giờ họ sẽ phản bội cậu, và các hiệp sĩ theo lệnh Ryouma cũng chỉ vì họ nhận lệnh từ công chúa.
Nếu công chúa từ bỏ Ryouma, thì các hiệp sĩ cũng sẽ rời bỏ cậu hoặc giao nộp cậu.
Vì thế đối với Ryouma, đúng là ơn trời nếu họ muốn làm đồng đội của Ryouma.
Tuy nhiên...
(Tình hình hiện tại tiến triển quá nhanh..., đó là nhưng người tính lấy mạng mình. Tuy nhiên, kỹ năng của họ rất hữu dụng. Nếu họ trở thành đồng đội của mình cũng không tệ. Vấn đề nằm ở mục tiêu của họ...Họ thật sự nhiêm túc à...)
Ánh mắt của Ryouma nhìn về phía Genou và một tia lửa vô hình lóe lên giữa họ.
“Được thôi.”
Ryouma cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Cậu muốn nắm thêm một quân bài hữu dụng trong tay.
(Mình muốn những người có khả năng thu thập tin tức... nhưng vấn đề là liệu họ có tìm được tin nào hữu ích hay không... Kệ đi, việc đó sẽ phụ thuộc vào phán đoán của mình.)
“Vậy thì, cùng với cháu gái, chúng tôi sẽ phục vụ ngài. Chủ nhân” Genou cúi đầu trước Ryouma và cùng lúc đó thúc giục Sakuya làm điều tương tự. (tưởng lấy mỗi em gái thôi chứ)
Giọng khàn vang vọng vào trong căn lều, nó tới từ một người đàn ông đứng ở ngay cửa ra vào lều.
(Ông ta vừa rớt xuống từ nóc lều à? Đúng là có thể leo lên được nóc lều vì mấy cây chống lều khá cững, nhưng ông ta xâm nhập vào đây dễ dàng như thế, điều này mới đáng lo.)
“Ryouma-sama...”
Sara và Laura ngay lập tứng vào tư thế chiến đấu, và kêu tên Ryouma bằng giọng trầm.
“Không sao. Bình tĩnh.”
Ryouma nói nhỏ và gật đầu với Lione và những người còn lại để bảo họ đợi xem có chuyện gì.
(Giờ thì, một gia tộc sát thủ huh?...Lần này định cho mình xem cái gì nữa đây...)
Việc này khác với một cuộc tập kích, Ryouma chẳng cảm thấy gì khác thường nếu một hoặc 2 sát thủ nữa xuất hiện trễ thế này.
Ryouma vẫn cảm thấy bình thường và cậu đưa ánh mắt tò mò nhìn kẻ xâm nhập.
Ánh mắt của Sakuya hướng về ông già đó.
Có vẻ như một người không mong đợi đã xuất hiện vì Sakuya có vẻ đang ngạc nhiên.
“Ojiji-sama... Tại sao ông lại ở đây?” Giọng nói Sakuya chứa đầy sự bất ngờ.
Râu trắng và tóc trắng.
Cũng giống như Sakuya, ông lão đó mặt một bộ đồ màu đen và kể cả những người chẳng có kiến thức gì về chiến đấu cũng biết được là ông ta đã từng trải rất nhiều dựa trên những vết sẹo và vết thương trên mặt ông.
Và tay trái ông cầm một cây trúc hơi cong hình vòng cung.
“Hou... Con bất ngờ vì ta tới à? Ta cảm thấy rất khó hiểu, liệu con là một người ngu ngốc tới mức không hiểu được tình hình hiện tại của mình...”
Không quan tâm tới câu hỏi của Sakuya, mắt ông lão nhanh chóng quét qua những thứ xung quanh.
“Không, tôi chỉ là cảm thấy bất ngờ thôi Dù sao thì một vị khách không mời lại xuất hiện.”
Ryouma đáp lại ông già bằng nụ cười trên đồng 0 yên nhật bản, ông già nhìn xung quanh, không ai có vẻ là bị bất ngờ vì sự xuất hiện đột ngột của ông (search Zero Yen Smile để biết thêm chi tiết)
(Hou, chàng trai đó, cậu ta có vẻ đang thống lĩnh toàn căn phòng này huh.)
Ông lão ấn tượng với phản ứng của Ryouma. Nếu người dẫn đầu bị bất ngờ hoặc căng tahngử trong một tình huống thì những cấp dưới cũng sẽ bị như vậy. Điều này cho thấy Ryouma hiểu được rằng cậu điều khiển hoàn toàn cấp dưới của mình và cả không khí xung quanh.
“Fuuh! Mà thôi kệ... Điều ta muốn biết là tại sao cậu lại không giết nó? Tại sao cậu để cho một sát thủ đang nhắm đến mạng sống của mình tiếp tục sống?? Và hơn nữa, tại sao cậu lại không định bắt ta khi ta đang đứng đây?”
“Oh? Tôi tưởng ông đến đây là vì ông đã hiểu hết được mọi chuyện chứ?”
Ryouma đáp lại ông lão bằng nụ cười.
Nếu chỉ là giúp Sakuya trốn thoát thì ông ta đã không để lộ mình với Ryouma.
Nếu ông ta đã để lộ bản thân thì nghĩ là ông ta không có ý định thù địch với Ryouma.
“Ta hiểu rồi, cậu có thể đoán được tới mức đó sao huh? Cậu bình tĩnh hơn ta tưởng rất nhiều, chàng trai trẻ..., vậy thì nghe lại một lần nữa này... Cậu là người Hinomoto à?” <TLN: Hinomoto (日の本) là tên cũ của nhật bản.>
Ông lão hỏi Ryouma.
Ryouma hiểu rằng nói dối vào lúc này thì sẽ không thể tha thứ được vì cậu thấy được sự đe dọa đến từ ánh mắt của ông già đó.
Hinomoto là cách mà người xưa gọi nhật bản.
Nói cách khác, cái mà ông ta đề cập tới chính là nhật bản.
Cái tên này đã mất giá trị ở nhật bản hiện đại và thưởng chỉ xuất hiện trong các tiểu thuyết phong kiến.
“Đúng vậy. Tôi đến từ đất nước mà ông gọi là Hinomoto.”
Trong khi trả lời ông lão, Ryouma cũng đã lấy được vài câu trả lời cho bản thân dựa trên những từ mà ông ta hỏi.
(Hinomoto huh?...Cách nói chuyện cổ lỗ sĩ này..., mình đoán đúng như mình nghĩ rồi huh?)
“Hou... Ta nghe được rằng những người tới từ Hinomoto đã ngu ngốc đến mức quên đi con đường của một chiến binh tuy nhiên là vẫn còn một chiến binh như cậu à.”
Nói đoạn, ông ta nhìn Sakuya.
“Sakuya, đứng dậy và cởi quần áo ra.” (o_o)
“Eh? T-tại đây?”
Biểu cảm của Sakuya thay đổi nhanh chóng sau khi nghe ông lão nói.
Ngoại trừ việc là sát thủ ra, cô ấy vẫn là một phụ nữ.
Mặc dù cô vẫn đứng dậy, nhưng có thể thấy rằng cô đang chần chừ không dám cởi quần.. (go go go)
À thì, nếu là một người có “khẩu vị” bình thường thì, chẳng ai cảm thấy thoải mái nếu phải cởi đồ trước nhiều người như vậy. (mặn thì nó khác nhá).
“Quá chậm chạp!”
*Kacha*
Đi cùng tới giọng nói đó một ánh sáng bạc đột nhiên lóe lên từ cây trúc, và nó ngay lập tức biến mất như thế bị hút vào bên trong cây trúc.
Ánh mắt sắc bén của Ryouma đã nhìn thấy điều đó.
Ánh mắt của cậu thấy được tay phải ông ta rút một thanh kiếm dấu trong cây trúc ra và ngay trong một khắc chém đôi bộ kimono của Sakuya từ dưới lên. (Ngonnn)
“Hou... Iai huh? Ông có kĩ năng khá tốt đấy... Cắt trúng mỗi quần áo, không gây trầy da.”
Trong lúc Ryouma đang nói, bộ đồ của Sakuya từ từ rơi xuống.
Sau khi nghe những gì Ryouma nói, ông ta cười với Ryouma, lúc đó cậu đang nhìn cơ thể của Sakuya. Sau đó ông lão đặt tay lên vai Sakuya và bắt đầu kiểm tra.
“Hou, đúng như ta dự đoán... cậu đã đấm vào trúng vào điểm quan trọng. Hơn nữa, nhìn vào vị trí đấm, đây không phải là đấm bình thường..., đây là một cú xuyên thấu đúng chứ?”
Để trả lời ông già, Ryouma chỉ đấm thử một cú.
“Hou, một cú đấm mà cậu đẩy khớp ngón trỏ ra à huh? Đúng là cú đó rất hiệu quả trong việc nhắm vào điểm yếu.”
Ông ta nói những câu đó, dựa trên cách mà Ryouma đấm tay.
“Đúng vậy. Nó được gọi là “quyền một điểm”
Gật đầu với Ryouma, ông lão tiếp tục chạm vào bụng Sakuya.
“Ow!”
Mặt Sakuya nhăn lại vì đau.
“Ta hiểu rồi...,Đây là ảnh hưởng của cú đấm huh? Cậu thay đổi cách nắm tay dựa vào mục tiêu à, đúng không? Đây rât giống mới một kỹ thuật được truyền lại trong gia tộc, và kỹ thuật này nhắm tới đường hô hấp của đối phương, đúng chứ?”
“Chính xác”
Ryouma gật đầu đáp lại câu hỏi của ông lão.
“Với kỹ thuật đó, cậu có thể giết được Sakuya bất cứ lúc nào, đúng chứ? Kỹ thuật cậu cũng khá đó...”
Ông già thở dài sau khi nói câu đó, không ai biết liệu ông già đang than thở việc Sakuya thiếu kỹ thuật hay ông đang ấn tượng bởi kỹ thuật áp đảo của Ryouma.
Tấn công yếu điểm.
Nói thì dễ hơn làm, đặc biệt là trong cuộc chiến thật sự, nơi mà một người phải cân nhắc giữa các yếu tố trong một khoảng thời gian ngắn.
Khác với những điểm yếu có thể dẫn tới bị thương nặng, một đòn tấn công vào vài hay vào màng phổi cần một lực xuyên thấu và cũng cần phải chính xác mới có tác dụng.
Nó không phải là thứ dễ dàng tiếp thu được.
Còn chưa kể thực hiện nó lên Sakuya, một sát thủ, hơn nữa còn thực hiện được trong bóng tối, điều này cho thấy kỹ năng của người tên Mikoshiba Ryouma tốt đến mức nào.
“Dù sao thì đó cũng là tấn công bất ngờ thôi. Kết quả có thể sẽ thay đổi nếu tôi đối đầu trực diện.”
“Cậu bị ngốc à... Cậu nghĩ một sát thủ tấn công trực diện à?”
Nghe những lời ông lão nói, Ryouma cười mỉm.
Bởi vì những lời mà ông lão nói chẳng khác gì một lý lẽ.
“À thì đúng vậy..., à đúng rồi, để Sakuya-san như vậy thì đáng thương lắm, hãy dùng cái này đi.”
Ryouma lấy một tấm vải gần đó và đưa cho Sakuya.
“C-cảm ơn.”
“Không,không, đó không phải là thứ nên nhìn.”
Nghe Ryouma nói vậy, Sakuya ngay lập tức lấy cánh tay che ngực.
Cô cuối cùng cũng đã nhận ra ngực của mình bị để lộ trong suốt cuộc trò chuyện.
“Fuh... Cậu, cậu có vẻ biết cách xử lý phụ nữ nhỉ?”
“Đó không phải là biết hay không. À thì ông có thể nói rằng đó chỉ là phép lịch sự của tôi thôi.”
Ryouma nhún vai đáp.
Ryouma khá thích phụ nữa, nhưng, sở thích của cậu không phải là ngắm phụ nữ trần chuồng. (thằng này lạ nhỉ)
Mọi chuyện sẽ khác nếu chỉ có 2 người họ trong một phòng riêng, nhưng hiện giờ có quá nhiều người xung quanh. (Để trí tưởng tượng bay xa).
À thì, cậu không biết liệu suy nghĩ như thế ở thế giới này có bình thường hay không, tuy nhiên Ryouma không có ý định thay đổi quan điểm của mình trừ khi lâm vào tình huống nguy hiểm tính mạng.
“Giờ thì, nếu có thể, tôi muốn hỏi ông vài câu.”
Ryouma xoay về phía ông già vì cậu không thể để ông ta là người duy nhất hỏi ở đây.
Dù sao thì cậu vẫn chưa biết gì về danh tính của ông ta.
“Ta không phiền... Nhưng ta nghĩ là cậu đã có tất cả câu trả lời rồi mà, đúng không? Cậu tính hỏi lão già này câu nào nữa?”
Ông lão đáp như thế.
“À thì , đôi khi dự đoán và thực tế khác nhau hoàn toàn đấy.”
Nghe Ryouma nói câu đó, ông lão suy nghĩ một lúc.
“Ta hiểu rồi. Cậu đúng là một người cẩn thận, vì cậu có thể dẫn đầu cả một đội quân nên cũng bình thường thôi nhỉ? Được rồi, ta sẽ trả lời câu hỏi của cậu.”
“Đầu tiên để tôi xác nhận vài thứ đã, gia tộc của ông có liên quan tới gia tộc một gia tộc bị triệu hồi từ lâu rồi đúng không?”
“À để xem, nó được kể rằng thế hệ đầu tiên của gia tộc tôi là những người bị triệu hồi cách đây 500 năm.”
Ông lão nhanh chóng đáp lại câu hỏi của Ryouma.
“500 năm trước huh? Khoang ‘những người’? Không phải chỉ một người à?”
Những từ ngữ nằm ngoài dự đoán lẫn trong câu trả lời của ông ta.
“Đúng vậy; tổ tiên của chúng tôi bị triệu hồi cùng với cả ngôi làng của họ.”
“Ông nói cả ngôi làng à?”
Ông lão gật đầu.
“Đúng vậy, à thì vào lúc đó nó chỉ là một ngôi làng nhỏ với dân số khoảng 20 người thôi.”
Theo câu truyện của ông già, thì tổ tiên của họ bị triệu hồi khi họ đang ngủ trong futons (đệm ngủ của nhật).
Bởi vì dòng thời gian ở thế giới này và thế giới kia khác nhau. Nên có khả năng sẽ triệu hồi những người đang ngủ ngay giữa đêm.
“Tuy nhiên, kể cả việc triêu hồi nguyên ngôi làng cũng được sao?”
Theo như những gì Ryouma biết, cậu chưa từng nghe đến hiện tượng kì lạ đso, đặc biệt là ở thời hiện dại, nơi mà thông tin lan tỏa tự do, thông tin về một ngôi làng biết mất ngay giữa đêm vẫn chưa bao giờ được để cập. < Nó đang nói về thế giới thật.>
“Không, đó là câu chuyện của quá khứ. Hiện giờ thì chất xúc tác cần cho quá trình triệu hồi khan hiếp và đắt, kể cả đối với giới cầm quyền. Họ chỉ có thể triệu hồi vài người mỗi năm.
(Điều đó có nghĩa mình khá là xui xẻo huh)
Một quốc gia chỉ có thể triệu hồi vài người mỗi năm.
Mặc dù cậu không biết có bao nhiêu quốc gia ở thế giới này, nhưng dù cho tất cả chúng đều thực hiện triệu hồi thì trung bình cũng chỉ có khoảng 200-300 người mỗi năm.
Với hàng tỷ người ở thế giới kia, cậu vẫn là một số 200 người bị chọn, Ryouma chỉ có thể nguyền rủa vận đen của mình.
“Tôi hiểu rồi, vậy thì tại sao gia tộc ông vẫn là một gia tộc sát thủ?”
500 đã trôi qua kể từ khi đó, nhưng gia tộc vẫn duy trì được truyền thông làm sát thủ sau chừng ấy thời gian. Mục đích chính của họ khi làm một gia tộc sát thủ là gì và mục tiêu của họ là gì? Đây là điều mà Ryouma muốn biết càng nhanh còn tốt.
“Gia tộc của ta là một gia tộc gián điệp.”
Nghe những lời ông già nói thì tất cả mọi người ,ngoại trừ Ryouma và Sakuya, đều tỏ vẻ không quan tâm.
Gián điệp là nghề nghiệp được biết đến rộng rãi nhờ vào kỹ năng của họ, vài người còn gọi họ là “grass” bởi vì khả năng hoàn thành được nhiệm vụ của họ mà họ chỉ cần nhìn thấy được mục tiêu. Sau nhiều năm, họ được gọi bằng nhiều cái tên, nhưng có một cái tên đặc biệt xuất hiện trong suy nghĩ của Ryouma :Ninja. < Grass làm một thuật ngữ khác của gián điệp ở nhật.>
Gia tộc của Sakuya là một gia tộc ninja.
(Mình hiểu rồi..., giờ mình có thể hiểu tại sao gia tộc của họ vẫn giữ truyền thống đó mặc dù tổ tiên của họ đã bị triệu hồi tới đây hơn 500 năm rồi.)
Thông thường, nếu một triệu hồi sư triệu hồi một ninja tới thế giới này, nơi diễn ra nhiều cuộc chiến tranh, thì có lẽ họ sẽ muốn sử dụng kỹ năng của ninja.
Và kết quả là các ninja đã sống sót hơn 500 năm và trong các năm đó họ đã trau dồi và rèn dũa kỹ năng chiến đấu của mình.
Và vì là một gia tộc gián điệp, điều đó nghĩ là Sakuya không chỉ chuyên về mặt ám sát mà còn về mặt làm xáo trộn thông tin, phá hoại và làm vệ sĩ.
“Tôi hiểu rồi... Nhân tiên, gia tộc ông kế thừa trường phái ninja nào?” < >
“Ai biết, gián điệp là gián điệp. Bọn ta xâm nhập, cướp và giết, đó là tất cả”
Họ không cần đến thứ như là tên trường phái, cái tên đó có thể cần thiết nếu họ muốn mở rộng tầm ảnh hưởng và có thể phân biệt được họ với người người khác cùng loại, nhưng vì trường phái của họ chỉ được truyền lại trong gia tộc, nên ý nghĩ về việc đặt tên là không cần thiết.
“Nhân tiện, nới mà tổ tiên ông đến từ có tên là gì không?”
“Ta không biết tên của nơi đó, nhưng ta biết được họ sống trên một ngọn nuối gần một cái hồ lớn.”
Ông già trả lời Ryouma một cách thành thật vì đó không phải là thông tin nhiều giá trị.
(Một cái hồ... Lẽ nào là hồ Biwa? Điều đó nghĩ là họ đến từ gia tộc Iga hoặc Kouga huh?)
Đó là những cái tên của những gia tộc ninja nổi tiếng, nhưng vẫn còn rất nhiều khả năng khác.
“Tôi hiểu rồi, câu cuối cùng, ông nói lúc nãy là ‘đó là số mệnh của gia tộc chúng ta’ điều đó nghĩ là gì?”
Đó là câu hỏi cuối cùng của Ryouma.
Và câu trả lời vượt ngoài mong đợi của Ryouma.
Các ninja nhật bản thường sống trong một khu vực đặc biệt và đều tìm kiếm việc làm ở những nơi khác hoặc là thề trung thành với một số lãnh chúa đặc biệt.
Và ở thế giới mà con người đấu tranh giành quyền lực nhiều hơn bất kể thứ khác, nhiều người có thể sẽ muốn thuê dịch vụ của họ, nên khó mà tưởng tượng được sau từng ấy thời gian mà họ vẫn chưa tìm ra được điều đó.
Đây là một tình huống mà khó thăm dò được, ngoại trừ có lý do đặc biệt.
“Fumu, về việc đó, đó là điều không thể nói với người ngoài được... Đó là luật của gia tộc chúng tôi.”
Ông già thể hiện vẻ khó chịu.
“Thật vậy à, xin lỗi vì đã thô lỗ.”
Ryouma cúi đầu sau khi nghe câu trả lời từ ông lão.
“Hou, cậu không tò mò về nó sao?” Ông ta đã sơ hở khi thấy sự thiếu quan tâm của Ryouma.
“Tôi không có sở thích soi mói bí mật của người khác. Bên cạnh đó , có một câu nói rất nỗi tiếng nói rằng ‘tò mò có ngày bỏ mạng’”
Là một con người, tò mò về bí mật của người khác là bình thường, và người đó càng cố giấu thì người kia càng tò mò.
Có rất nhiều lý do mà một người muốn che giấu bí mật bởi vì nếu để lộ ra nó sẽ thay đổi cả cuộc sống.
(Biết điều mà mình không nên biết chỉ dẫn mình tới nguy hiểm mà thôi.)
Không cần phải lấy thêm nguy hiểm cho bản thân ở thế giới này, vì mạng sống quá rẻ mạc.
Đó là những gì Ryouma suy nghĩ.
“Cậu có khả năng tự kiểm soát bản thân tốt đấy... Được rồi, ta đã quyết định! Tên của ta là Igasaki Genou. Xin hãy chăm lo cho bọn ta từ bây giờ.”
Ông ta đột ngột tuyên bố.
“Từ bây giờ?”
Ryouma bị bối rối bởi lời tuyên bố của Genou, bởi vì nó quá bất ngờ kể cả đối với Ryouma người đang xem xét kết của tình hình.
“Tại sao cậu lại bất ngờ. Bởi vì cậu tha mạng cho Sakuya, thế nghĩ là cậu đã có ý định làm bạn với con bé đúng chứ? Vật thì cậu cũng phải làm bạn với cả ông của nó nữa chứ!”
Genou làm vẻ mặt như ‘chẳng phải việc đó quá rõ ràng rồi sao?’ Không khi xung quanh ông ta thay đôi từ căng thẳng thành vui vẻ.
“Ojiji-sama?”
Sakuya rụt rè hỏi.
“Sao vậy Sakuya? Không hài lòng? Đúng rồi, bởi vì con không hoàn thành được nhiệm vụ nên con đáng lẽ đã chết rồi, nhưng mạng sống của con đã được Mikoshiba-dono tha cho đấy, hiểu chưa? Một hình phạt cũng như thể hiện sự kính trọng thì tại sao lại không phục vụ người này?”
Genou đã gọi Ryouma là Mikoshiba-dono, nghĩ là trong mắt ông Ryouma đã chuyển từ một chàng trai trẻ thành một người xứng đáng với sự kính trọng của ông.
“Eh?!... Không... V-vâng...”
Cảm nhận được quyết định kiên cố của Genou, Sakuya gật đầu. (3 em rồi.Ngon!)
“Cậu không phiền, đúng chứ? Mikoshiba-dono.”
Ryouma suy nghĩ một lúc sau khi nghe Genou hỏi.
Thông thường, là một người nhật bản, thì việc được giúp đỡ bởi kỹ năng ninja của Sakuya rất tốt, Ryouma cảm thấy có thể tận dụng được nó, nhưng vì lý do nào đó, Ryouma cảm thấy câu chuyện đã bắt đầu kỳ lạ kể từ khi người đàn ông tên Genou xuất hiện.
(Chuyện quái gì xảy ra vậy?)
Đối với Ryouma, cậu biết rằng đây là cơ hội để cậu gia tăng số lượng thuộc hạ thân cận, ngoài Sara và Laura ra thì tất cả mối quan hệ của cậu cho tới giờ đều chỉ là người quen biết thôi.
Các lính đánh thuê của Lione và Bolts có hiện giờ đã đáng tin cậy, nhưng không ai biết rằng bao giờ họ sẽ phản bội cậu, và các hiệp sĩ theo lệnh Ryouma cũng chỉ vì họ nhận lệnh từ công chúa.
Nếu công chúa từ bỏ Ryouma, thì các hiệp sĩ cũng sẽ rời bỏ cậu hoặc giao nộp cậu.
Vì thế đối với Ryouma, đúng là ơn trời nếu họ muốn làm đồng đội của Ryouma.
Tuy nhiên...
(Tình hình hiện tại tiến triển quá nhanh..., đó là nhưng người tính lấy mạng mình. Tuy nhiên, kỹ năng của họ rất hữu dụng. Nếu họ trở thành đồng đội của mình cũng không tệ. Vấn đề nằm ở mục tiêu của họ...Họ thật sự nhiêm túc à...)
Ánh mắt của Ryouma nhìn về phía Genou và một tia lửa vô hình lóe lên giữa họ.
“Được thôi.”
Ryouma cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Cậu muốn nắm thêm một quân bài hữu dụng trong tay.
(Mình muốn những người có khả năng thu thập tin tức... nhưng vấn đề là liệu họ có tìm được tin nào hữu ích hay không... Kệ đi, việc đó sẽ phụ thuộc vào phán đoán của mình.)
“Vậy thì, cùng với cháu gái, chúng tôi sẽ phục vụ ngài. Chủ nhân” Genou cúi đầu trước Ryouma và cùng lúc đó thúc giục Sakuya làm điều tương tự. (tưởng lấy mỗi em gái thôi chứ)
Danh sách chương