“…Cậu không muốn sao?”
Cô nàng kiều diễm như tiên nữ nhìn chằm chằm vào mặt tôi trong khi nói vậy.
Cô khẽ dướn người lên phía trước, khiến phần trên bộ ngực đập vào mắt tôi.
“Ừ-Ừm…”
Tôi lảng mắt đi, khẽ rên rỉ cố tìm đường thoát.
“Cậu… Muốn cùng tớ không?”
Chẳng bận tâm đến sự bối rối của tôi, cô ấy kéo mạnh tay tôi.
Như phản ứng lại cảm giác mềm mại, tim tôi bắt đầu dập dữ dội.
“À-À thì, cậu biết đấy… Chỉ là, uh… Tớ không biết mình có thể làm tốt không nữa…”
Vì quá xấu hổ nên tôi thành thật bày ra sự thiếu kinh nghiệm của mình.
Một nụ cười mang vẻ trưởng thành hiện lên trên gương mặt cô, và đôi mối quyến rũ kia di chuyển. “Đừng lo, cứ để tớ chỉ dẫn cậu… nhé?”
※
Một ngày nọ, Airi xông vào phòng tôi như thể đó là việc tự nhiên nhất thế giới rồi nói:
“Hửm, kia là album đấy à?”
Một chồng sách dày xếp lộn xộn trong phòng tôi, đều là album cả.
“Ừ… Tự dưng thấy nhớ nên tối qua tớ lôi ra xem.”
“Wow-“
Airi đáp lại nửa vời, rồi tự tiện mở album ra. Ở trang đó là tấm ảnh chụp tôi và Airi hồi bé.
“Wow, nhớ thật đấy! Tấm này chụp hồi hội thao phải không? Năm lớp mấy ấy nhỉ.”
“Oodama Rolling thì là lớp 2, chắc vậy.”
Bức ảnh chụp tôi và Airi đang hăng hái đẩy quả bóng Oodama. Hồi đó, khi có mấy đứa học lớp 1 khiến tôi thấy mình lớn hẳn, nhưng giờ nhìn lại thì trông tôi nhỏ xíu, cũng dễ thương đấy… Airi thì trông còn lém lỉnh hơn giờ vì cái tính cách trẻ con của nhỏ cơ.
“Ibuki-kun, cậu đáng yêu quá này ~! Trông cứ như con gái ấy.” Airi nghịch tấm ảnh với nụ cười ghê rợn khiến tôi cau mày.
“…Ừ thằng này xin lỗi vì có gương mặt giống con gái nhé.”
Tôi hồi đó khá nhỏ con, trông cũng yếu ớt, da thì mịn, nói chung là đẹp lưỡng tính. Có lẽ do vậy nên người ta thường nhầm tôi là con gái hồi mầm non hay tiểu học. Giờ thì không còn nữa nhé…
“Sao? Đó là lời khen mà? Cậu lúc đó dễ thương thật đấy.” Airi cười nói.
Cô ấy thực sự nghĩ thế à? Hay chỉ đang trêu tôi thôi?... Với tôi thì nghe vế sau có vẻ đúng hơn.
“’Dễ thương’ không hẳn là khen đâu… Dù sao tớ cũng là con trai.”
“Huh, ra cậu cũng để tâm đến mấy chuyện thế cơ à.”
…Airi có lẽ không nghĩ nhiều về chuyện này, nên cô kệ lời tôi và tiếp tục xem album. Ở đó còn nhiều tấm ảnh hội thao khác nữa. Chúng được chụp vào năm ba sơ trung.
Cô mở thêm những cuốn khác rồi xếp tất cả những tấm ảnh hội thao từng năm lại với nhau.
“Hồi đó cậu thấp hơn cả tớ nhỉ? Đáng yêu quá ha. Tớ muốn lên cỗ máy thời gian bắt cóc cậu quá.”
“Cảnh sát thời gian ơi bắt đứa này đi. Cậu có thể tỏ vẻ thèm thuồng khi nhìn ảnh người ta hồi nhỏ được không?”
Tôi thực sự muốn tin rằng cô ấy không nghiêm túc về việc đó sau khi thấy ảnh tôi đâu, dù nói thật thì như thế này còn đỡ hơn là muốn bắt một đứa nhóc ngoài đời thực.
“Nói thế, nhưng chẳng phải cậu xem lại những tấm ảnh này vì hứng thú với tớ lúc nhỏ sao?”
“Nếu vậy thì cậu đang quá tự thức rồi đấy.”
Tôi cười xòa khi Airi hướng sự chú ý của tôi đến một tấm ảnh.
Đó là bức chụp hổi lớp 5. Airi đang mặc bộ đồ thể thao hơi bẩn, cố om lấy cánh tay tôi trong khi giơ tay chữ V.
Hồi ấy Airi cao hơn tôi, nên tôi đành chịu để nhỏ thích làm gì thì làm.
Trông tôi khó chịu cứ như thể đang xấu hổ ấy.
Nếu nhớ không nhầm thì, đó là hồi…“
Nhìn lại mới thấy… tớ cũng phát triển phết ha.”
“…Đừng hỏi tớ những thứ tớ không biết trả lời sao.” Tôi nhớ ra rồi.
Trong tấm ảnh đó, Airi đang áp ngực vào cánh tay tôi… và khi đó đương nhiên là xấu hổ lắm rồi.
“Nói cho biết nhé, chắc hẳn rằng hồi đó tớ không có mặc đồ lót đâu nha, vì đó là một trong những điều luật bất thành văn bí ẩn của trường đấy.”
“…Mong là mấy cái luật đó cút sớm.”
Airi phát triển khá nhanh. Cô càng ngày càng cao hơn, và ngực cũng lớn hơn những cô bạn cùng trang lứa nữa.
Và rồi, như nhỏ mới nói, có hồi nhỏ đã không mặc áo ngực. Và vẫn cố - một cách chẳng xấu hổ gì – cố ôm hay đụng chạm với tôi.
Trong khi đó thì tôi hồi ấy thấp bé, mặt thì giống con gái… Dù thế đi nữa, vào tầm tuối dậy thì ấy, tôi cũng có những hiểu biết và ham muốn về thứ đó chứ. Nên tôi mới không muốn Airi, người có vẻ chẳng bận tâm gì về chuyện đó, biết rằng tôi đang nghĩ gì. Cơ mà tôi nghĩ cũng chẳng tệ lắm…
Nói chung là khó đủ đường.
“Thật đấy Ibuki-kun, cậu nhát quá…” Airi cười nhăn nhờ trong khi thúc cùi trỏ vào tay tôi. Airi hẳn vẫn nhớ hồi đó tôi đã xấu hổ thế nào.
…Mà chờ đã, liệu nếu hồi đó nhỏ thực sự biết mình đang làm gì thì sao? Nhỏ chỉ đang giả vờ ngây thơ để cười vào phản ứng của tôi thôi hả? Đang trêu tôi phải không?
Nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu rồi…
“Nhưng Airi này… Giờ thì cậu lại nhỏ con thật đấy nhỉ?”
Tôi vừa nói vừa xoa đầu Airi.
Chẳng cần phải nói làm gì, đương nhiên là giờ tôi cao hơn Airi rồi. Mà cụ thể thì, tôi cao hơn hầu hết con trai tuổi này, và mặt khác thì Airi lại thấp hơn hầu hết con gái. Nói cách khác là phát triển sớm nhưng cũng chạm ngưỡng sớm.
“Hừm…”
“Sao thế Airi? Cậu nhột à?”
Khi tôi bắt đầu cao hơn Airi, phản ứng của nhỏ khá là đáng xem đấy. Hồi sơ trung tôi xoa đầu nhỏ như con nít vậy, còn nhỏ thì gạt tay tôi ra rồi phồng má quay đi.
“…Cao thế này với tớ là hoàn hảo rồi!”
Rồi nhỏ bắt đầu nghĩ ngợi gì đó, xong vòng tay qua cánh tay tôi nói:
“Nói cho mà biết này… Trông thế thôi chứ của tớ là D-cup đấy. To hơn trung bình á biết không? Mà có vẻ vẫn còn phát triển được nữa cơ.”
Tim tôi khựng lại mất một nhịp.
“…Đừng có nói mấy chuyện kỳ cục thế.”
Tôi nhẹ nhàng gạt tay Airi ra.
Thấy phản ứng của tôi, Airi có vẻ thỏa mãn.
“Ôi chà, cậu nhát quá đi.”
“…”
Chẳng hiểu sao tôi cảm thấy mình sắp thua cuộc vậy.
“…Xem tiếp nào.”
Tôi mở một cuốn album khác, cố thay đổi chủ đề.
Ở đó có một tấm hình chụp chúng tôi ở bể bơi. Tư thế thì y hệt tấm ở hội thao… với Airi đang bám vào cánh tay tôi, còn tôi thì xấu hổ hết cỡ.
“Vẫn là cậu đang ngượng này, quả nhiên là thế mà.”
“Im đi.”
Chẳng có tấm nào kiểu… mình làm Airi bối rối à?
Tôi lật sách liên tục, cố tìm vài tấm nhưng chẳng có tấm nào. Tất cả mọi bức ảnh chụp với Airi đều có cùng một thế.
“Cảm giác như bị déjà vu ấy… Chỗ album này khác gì cái ở nhà tớ đâu.” Airi nhún vai. Có vẻ như ở nhà cô cũng có những tấm thế này.
“Chúng ta còn đi học thêm chung nữa cơ mà.”
Đương nhiên là những sự kiện ở trường là sẽ đi cùng nhau rồi, cơ mà…
Học piano, tập bơi, học karate và vân vân, lịch trình của chúng tôi luôn y như nhau, và lúc nào cũng đi với nhau. Nên mấy tấm ảnh chụp giống nhau chắc cũng phải thôi.
Dù vậy, từ sơ trung trở đi, thế chụp hình dần dần thay đổi. Cho đến cuối tiểu học thì bọn tôi luôn đứng vai kề vai, hay đan tay nhau… nhưng chúng càng lúc càng giảm, và những tấm hình nơi bọn tôi chỉ cùng nhau mỉm cười ngày càng tăng.
“Đấy có phải là lúc cậu bắt đầu tập hành xử nhã nhặn lại không?”
“Không hẳn… Dù là hồi đó hay bây giờ tớ vẫn luôn là một quý cô lịch thiệp mà. Chẳng phải Ibuki-kun mới là người ý thức về tớ như con gái một cách kỳ lạ sao?”
Airi càng ngày càng nữ tính hơn, còn tôi thì cũng vạm vỡ hơn trước, nên hai đứa bắt đầu ý thức về nhau nhiều hơn, và thế là khoảng cách của hai đứa trong ảnh ngày càng xa hơn.
“…”
Cô là một người bạn thuở nhỏ khác giới, và cả cơ thể cũng trở nên trưởng thành rồi. Nhận thức lại cái sự thật hiển nhiên đó khiến tôi có hơi nóng người, để rồi nhận lấy cảm giác tội lỗi vì đã có ham muốn với người bạn thuở nhỏ của mình.
“…”
Tôi liếc trộm Airi.
Khi mắt hai đứa chạm nhau, chẳng hiểu sao cô lại hơi đỏ mặt.
“T-Tớ không thực sự bận tâm cậu nghĩ gì đâu, nhưng dù sao thì… Chẳng phải việc nhà cậu toàn ảnh tớ có hơi lạ sao? Như tấm này khi tớ đang tập piano chẳng hạn…” Airi nói như thể muốn xóa đi bầu không khí khó xử.
Tôi có thể hiểu những tấm chụp chung với Airi, nhưng trong album nhà Kazami lại còn có vài tấm chỉ có Airi mới lạ chứ.
“Thì bố mẹ tớ nghĩ cậu cũng là con họ chăng…?”
Mẹ tôi thực sự thích chụp ảnh cả Airi và tôi. Tôi cũng đã từng nghe mẹ lẩm bẩm về việc muốn có một cô con gái…
“Cái đó… Ừ thì, nghe vậy cũng vui. Album nhà tớ cũng có nhiều ảnh Ibuki-kun học karate hay mấy thứ khác, nhưng…”
“…Ừ, tớ hiểu cậu muốn nói gì mà.”
Với họ, nghĩ cả hai đứa tôi đều là con mình nghe có vẻ đáng mừng, nhưng thứ mà bọn tôi muốn nói đến, là nếu họ đang nghĩ rằng ‘vì hai đứa sau này kiểu gì cũng kết hôn, nên đương nhiên đều là con chúng ta rồi’, thì tôi muốn họ bỏ cái suy nghĩ ấy đi.
Cô nàng kiều diễm như tiên nữ nhìn chằm chằm vào mặt tôi trong khi nói vậy.
Cô khẽ dướn người lên phía trước, khiến phần trên bộ ngực đập vào mắt tôi.
“Ừ-Ừm…”
Tôi lảng mắt đi, khẽ rên rỉ cố tìm đường thoát.
“Cậu… Muốn cùng tớ không?”
Chẳng bận tâm đến sự bối rối của tôi, cô ấy kéo mạnh tay tôi.
Như phản ứng lại cảm giác mềm mại, tim tôi bắt đầu dập dữ dội.
“À-À thì, cậu biết đấy… Chỉ là, uh… Tớ không biết mình có thể làm tốt không nữa…”
Vì quá xấu hổ nên tôi thành thật bày ra sự thiếu kinh nghiệm của mình.
Một nụ cười mang vẻ trưởng thành hiện lên trên gương mặt cô, và đôi mối quyến rũ kia di chuyển. “Đừng lo, cứ để tớ chỉ dẫn cậu… nhé?”
※
Một ngày nọ, Airi xông vào phòng tôi như thể đó là việc tự nhiên nhất thế giới rồi nói:
“Hửm, kia là album đấy à?”
Một chồng sách dày xếp lộn xộn trong phòng tôi, đều là album cả.
“Ừ… Tự dưng thấy nhớ nên tối qua tớ lôi ra xem.”
“Wow-“
Airi đáp lại nửa vời, rồi tự tiện mở album ra. Ở trang đó là tấm ảnh chụp tôi và Airi hồi bé.
“Wow, nhớ thật đấy! Tấm này chụp hồi hội thao phải không? Năm lớp mấy ấy nhỉ.”
“Oodama Rolling thì là lớp 2, chắc vậy.”
Bức ảnh chụp tôi và Airi đang hăng hái đẩy quả bóng Oodama. Hồi đó, khi có mấy đứa học lớp 1 khiến tôi thấy mình lớn hẳn, nhưng giờ nhìn lại thì trông tôi nhỏ xíu, cũng dễ thương đấy… Airi thì trông còn lém lỉnh hơn giờ vì cái tính cách trẻ con của nhỏ cơ.
“Ibuki-kun, cậu đáng yêu quá này ~! Trông cứ như con gái ấy.” Airi nghịch tấm ảnh với nụ cười ghê rợn khiến tôi cau mày.
“…Ừ thằng này xin lỗi vì có gương mặt giống con gái nhé.”
Tôi hồi đó khá nhỏ con, trông cũng yếu ớt, da thì mịn, nói chung là đẹp lưỡng tính. Có lẽ do vậy nên người ta thường nhầm tôi là con gái hồi mầm non hay tiểu học. Giờ thì không còn nữa nhé…
“Sao? Đó là lời khen mà? Cậu lúc đó dễ thương thật đấy.” Airi cười nói.
Cô ấy thực sự nghĩ thế à? Hay chỉ đang trêu tôi thôi?... Với tôi thì nghe vế sau có vẻ đúng hơn.
“’Dễ thương’ không hẳn là khen đâu… Dù sao tớ cũng là con trai.”
“Huh, ra cậu cũng để tâm đến mấy chuyện thế cơ à.”
…Airi có lẽ không nghĩ nhiều về chuyện này, nên cô kệ lời tôi và tiếp tục xem album. Ở đó còn nhiều tấm ảnh hội thao khác nữa. Chúng được chụp vào năm ba sơ trung.
Cô mở thêm những cuốn khác rồi xếp tất cả những tấm ảnh hội thao từng năm lại với nhau.
“Hồi đó cậu thấp hơn cả tớ nhỉ? Đáng yêu quá ha. Tớ muốn lên cỗ máy thời gian bắt cóc cậu quá.”
“Cảnh sát thời gian ơi bắt đứa này đi. Cậu có thể tỏ vẻ thèm thuồng khi nhìn ảnh người ta hồi nhỏ được không?”
Tôi thực sự muốn tin rằng cô ấy không nghiêm túc về việc đó sau khi thấy ảnh tôi đâu, dù nói thật thì như thế này còn đỡ hơn là muốn bắt một đứa nhóc ngoài đời thực.
“Nói thế, nhưng chẳng phải cậu xem lại những tấm ảnh này vì hứng thú với tớ lúc nhỏ sao?”
“Nếu vậy thì cậu đang quá tự thức rồi đấy.”
Tôi cười xòa khi Airi hướng sự chú ý của tôi đến một tấm ảnh.
Đó là bức chụp hổi lớp 5. Airi đang mặc bộ đồ thể thao hơi bẩn, cố om lấy cánh tay tôi trong khi giơ tay chữ V.
Hồi ấy Airi cao hơn tôi, nên tôi đành chịu để nhỏ thích làm gì thì làm.
Trông tôi khó chịu cứ như thể đang xấu hổ ấy.
Nếu nhớ không nhầm thì, đó là hồi…“
Nhìn lại mới thấy… tớ cũng phát triển phết ha.”
“…Đừng hỏi tớ những thứ tớ không biết trả lời sao.” Tôi nhớ ra rồi.
Trong tấm ảnh đó, Airi đang áp ngực vào cánh tay tôi… và khi đó đương nhiên là xấu hổ lắm rồi.
“Nói cho biết nhé, chắc hẳn rằng hồi đó tớ không có mặc đồ lót đâu nha, vì đó là một trong những điều luật bất thành văn bí ẩn của trường đấy.”
“…Mong là mấy cái luật đó cút sớm.”
Airi phát triển khá nhanh. Cô càng ngày càng cao hơn, và ngực cũng lớn hơn những cô bạn cùng trang lứa nữa.
Và rồi, như nhỏ mới nói, có hồi nhỏ đã không mặc áo ngực. Và vẫn cố - một cách chẳng xấu hổ gì – cố ôm hay đụng chạm với tôi.
Trong khi đó thì tôi hồi ấy thấp bé, mặt thì giống con gái… Dù thế đi nữa, vào tầm tuối dậy thì ấy, tôi cũng có những hiểu biết và ham muốn về thứ đó chứ. Nên tôi mới không muốn Airi, người có vẻ chẳng bận tâm gì về chuyện đó, biết rằng tôi đang nghĩ gì. Cơ mà tôi nghĩ cũng chẳng tệ lắm…
Nói chung là khó đủ đường.
“Thật đấy Ibuki-kun, cậu nhát quá…” Airi cười nhăn nhờ trong khi thúc cùi trỏ vào tay tôi. Airi hẳn vẫn nhớ hồi đó tôi đã xấu hổ thế nào.
…Mà chờ đã, liệu nếu hồi đó nhỏ thực sự biết mình đang làm gì thì sao? Nhỏ chỉ đang giả vờ ngây thơ để cười vào phản ứng của tôi thôi hả? Đang trêu tôi phải không?
Nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu rồi…
“Nhưng Airi này… Giờ thì cậu lại nhỏ con thật đấy nhỉ?”
Tôi vừa nói vừa xoa đầu Airi.
Chẳng cần phải nói làm gì, đương nhiên là giờ tôi cao hơn Airi rồi. Mà cụ thể thì, tôi cao hơn hầu hết con trai tuổi này, và mặt khác thì Airi lại thấp hơn hầu hết con gái. Nói cách khác là phát triển sớm nhưng cũng chạm ngưỡng sớm.
“Hừm…”
“Sao thế Airi? Cậu nhột à?”
Khi tôi bắt đầu cao hơn Airi, phản ứng của nhỏ khá là đáng xem đấy. Hồi sơ trung tôi xoa đầu nhỏ như con nít vậy, còn nhỏ thì gạt tay tôi ra rồi phồng má quay đi.
“…Cao thế này với tớ là hoàn hảo rồi!”
Rồi nhỏ bắt đầu nghĩ ngợi gì đó, xong vòng tay qua cánh tay tôi nói:
“Nói cho mà biết này… Trông thế thôi chứ của tớ là D-cup đấy. To hơn trung bình á biết không? Mà có vẻ vẫn còn phát triển được nữa cơ.”
Tim tôi khựng lại mất một nhịp.
“…Đừng có nói mấy chuyện kỳ cục thế.”
Tôi nhẹ nhàng gạt tay Airi ra.
Thấy phản ứng của tôi, Airi có vẻ thỏa mãn.
“Ôi chà, cậu nhát quá đi.”
“…”
Chẳng hiểu sao tôi cảm thấy mình sắp thua cuộc vậy.
“…Xem tiếp nào.”
Tôi mở một cuốn album khác, cố thay đổi chủ đề.
Ở đó có một tấm hình chụp chúng tôi ở bể bơi. Tư thế thì y hệt tấm ở hội thao… với Airi đang bám vào cánh tay tôi, còn tôi thì xấu hổ hết cỡ.
“Vẫn là cậu đang ngượng này, quả nhiên là thế mà.”
“Im đi.”
Chẳng có tấm nào kiểu… mình làm Airi bối rối à?
Tôi lật sách liên tục, cố tìm vài tấm nhưng chẳng có tấm nào. Tất cả mọi bức ảnh chụp với Airi đều có cùng một thế.
“Cảm giác như bị déjà vu ấy… Chỗ album này khác gì cái ở nhà tớ đâu.” Airi nhún vai. Có vẻ như ở nhà cô cũng có những tấm thế này.
“Chúng ta còn đi học thêm chung nữa cơ mà.”
Đương nhiên là những sự kiện ở trường là sẽ đi cùng nhau rồi, cơ mà…
Học piano, tập bơi, học karate và vân vân, lịch trình của chúng tôi luôn y như nhau, và lúc nào cũng đi với nhau. Nên mấy tấm ảnh chụp giống nhau chắc cũng phải thôi.
Dù vậy, từ sơ trung trở đi, thế chụp hình dần dần thay đổi. Cho đến cuối tiểu học thì bọn tôi luôn đứng vai kề vai, hay đan tay nhau… nhưng chúng càng lúc càng giảm, và những tấm hình nơi bọn tôi chỉ cùng nhau mỉm cười ngày càng tăng.
“Đấy có phải là lúc cậu bắt đầu tập hành xử nhã nhặn lại không?”
“Không hẳn… Dù là hồi đó hay bây giờ tớ vẫn luôn là một quý cô lịch thiệp mà. Chẳng phải Ibuki-kun mới là người ý thức về tớ như con gái một cách kỳ lạ sao?”
Airi càng ngày càng nữ tính hơn, còn tôi thì cũng vạm vỡ hơn trước, nên hai đứa bắt đầu ý thức về nhau nhiều hơn, và thế là khoảng cách của hai đứa trong ảnh ngày càng xa hơn.
“…”
Cô là một người bạn thuở nhỏ khác giới, và cả cơ thể cũng trở nên trưởng thành rồi. Nhận thức lại cái sự thật hiển nhiên đó khiến tôi có hơi nóng người, để rồi nhận lấy cảm giác tội lỗi vì đã có ham muốn với người bạn thuở nhỏ của mình.
“…”
Tôi liếc trộm Airi.
Khi mắt hai đứa chạm nhau, chẳng hiểu sao cô lại hơi đỏ mặt.
“T-Tớ không thực sự bận tâm cậu nghĩ gì đâu, nhưng dù sao thì… Chẳng phải việc nhà cậu toàn ảnh tớ có hơi lạ sao? Như tấm này khi tớ đang tập piano chẳng hạn…” Airi nói như thể muốn xóa đi bầu không khí khó xử.
Tôi có thể hiểu những tấm chụp chung với Airi, nhưng trong album nhà Kazami lại còn có vài tấm chỉ có Airi mới lạ chứ.
“Thì bố mẹ tớ nghĩ cậu cũng là con họ chăng…?”
Mẹ tôi thực sự thích chụp ảnh cả Airi và tôi. Tôi cũng đã từng nghe mẹ lẩm bẩm về việc muốn có một cô con gái…
“Cái đó… Ừ thì, nghe vậy cũng vui. Album nhà tớ cũng có nhiều ảnh Ibuki-kun học karate hay mấy thứ khác, nhưng…”
“…Ừ, tớ hiểu cậu muốn nói gì mà.”
Với họ, nghĩ cả hai đứa tôi đều là con mình nghe có vẻ đáng mừng, nhưng thứ mà bọn tôi muốn nói đến, là nếu họ đang nghĩ rằng ‘vì hai đứa sau này kiểu gì cũng kết hôn, nên đương nhiên đều là con chúng ta rồi’, thì tôi muốn họ bỏ cái suy nghĩ ấy đi.
Danh sách chương