“Mà Airi này… Sao cậu lại dừng tập piano? Cậu chơi tốt mà, bỏ đi cảm giác phí lắm…”
Tôi chẳng có bất cứ tài năng nào, nhưng Airi thì có thiên phú về piano, và cũng không như tôi, Airi trông có vẻ vui khi chơi đàn…
Nếu tiếp tục, cô có thể giỏi đến mức có thể tự hào về bản thân và khoe khoang với mọi người.
”Tớ không nhớ tại sao cơ mà… có lẽ là do bận chuẩn bị cho kỳ thi lên sơ trung? Tớ cũng chẳng nghĩ mình có thể kiếm sống bằng piano được. Nhưng đến giờ tớ thi thoảng vẫn chơi mà…” Airi nhún vai nói.
Với Airi, có lẽ piano chỉ là một sở thích để giết thời gian thôi.
“Mà ngay từ đầu cậu đã là người từ bỏ trước đấy Ibuki-kun. Cậu cũng chơi khá tốt mà?”
“Nah… Không hẳn đâu.” Tôi né tránh.
Nói thật thì tôi ghét chơi piano. Với tôi piano chỉ đơn giản là một thứ mà phụ huynh bắt tôi học… Và giờ tôi cũng chẳng đụng đến luôn.
“…Nhưng giờ tớ thấy có hơi hoài niệm đấy.” Airi mỉm cười dịu dàng, rồi quay về phía tôi.
“Cũng lâu rồi, cậu muốn chơi piano một chút không?”
“Eh…? Bây giờ á!?”
“Ừm… Cậu không muốn sao?”
Airi hỏi trong khi nghiêng người về phía tôi, tôi có thể thấy phần trên bộ đồ lót từ khe áo, và vô thức tránh mắt đi.
“Ừ-Ừm…”
Đã bao lâu rồi chúng ta không chơi piano cùng nhau nhỉ…
Hồi tiểu học thì có vài lần, nhưng có lẽ cũng chỉ có thế.
“Cậu… muốn cùng tớ không? Airi hỏi, bám lấy cánh tay tôi.
Cảm giác mềm mại từ phần ngực lớn hơn hồi xưa truyền qua tay.
“K-Không phải… Chỉ là, uh… T-Tớ không biết mình có thể làm tốt không nữa…”
Vì tôi đã ngừng chơi piano từ tiểu học, nên nếu giờ có chơi cùng Airi thì chỉ tổ làm vướng chân cô thôi.
“Đừng lo, cứ để tớ chỉ dẫn cậu… nhé?”
Airi khẽ nắm tay tôi như muốn nói ‘Đừng lo, cùng làm nào’ vậy.
…Đã lâu rồi mình mới cảm thấy thế này.
Đột nhiên lại thấy hoải niệm.
Hồi đó tôi rất nhút nhát, và Airi luôn là người nắm tay tôi nói
‘Đừng lo, có tớ ở đây với cậu mà.’
Lí do tôi không thể ghét Airi dù có cái tính cách ngang ngược luôn trêu tôi có lẽ là… do tôi bị mặt đó của cô cuốn hút.
“…Được rồi, vậy triển thôi.”
Chốt xong việc cần làm, bọn tôi xuống phòng khách.
Chiếc piano mua cho tôi hổi tiểu học vẫn nằm đó.
Mà, tôi không nhớ rằng mình đã đòi mua nó nữa cơ… Cứ mỗi khi nhìn thấy là lại trầm cảm.
“Ít bụi đến đáng ngạc nhiên ha.”
“Mẹ tớ thi thoảng vẫn chơi.”
Tôi bắt đầu học piano vì mẹ bảo, nên dù tôi không còn chơi nữa, mẹ tôi vẫn dùng đàn vì nghĩ rằng để không sẽ lãng phí.
…Hay có khi nào mẹ mua vì muốn chơi không? …Mà ít ra thế còn tốt hơn là để cái đàn thành đồ trang trí.
“Oh… Hai đứa định chơi đàn à?”
Ngay khi chuẩn bị xong, mẹ tôi chợt đi ngang qua với đôi mắt mở to. Bọn tôi cùng gật đầu.
“Vâng, một chút thôi…”
“Vâng ạ. Cho bọn cháu dùng một lúc ạ.”
Mẹ tôi cười tươi rói khi nghe vậy.
“Cứ thoải mái đi! Cũng lâu rồi Ibuki mới chơi đàn nhỉ… À đúng rồi! Chờ đây một chút!!” Mẹ tôi nói rồi chạy đi.
Bọn tôi chỉ biết nhìn nhau rồi tiếp tục chuẩn bị…
Tôi lật quyển sách nhạc ra hỏi Airi.
“Vậy cậu muốn chơi bài nào? …Nếu được thì tớ muốn bài nào dễ dễ thôi.”
“Ừ… Bài này thì sao?”
“Đó hả? Được…”
Bọn tôi ngồi cạnh nhau trên ghế.
Để khởi động, Airi bấm từng nốt do-re-mi-fa-so rồi mỉm cười.
“Thực sự rất lâu rồi chúng ta mới chơi đàn với nhau đấy…”
“Phải…”
Khi bọn tôi chuẩn bị bắt đầu…
“Chờ chút! Hai đứa chưa bắt đầu đâu nhỉ?”
Mẹ tôi đột nhiên xuất hiện, thở hồng hộc với cái camera trên tay.
Tôi cau mày.
“…Mẹ định quay lại đấy à?”
“Đương nhiên rồi. Lâu rồi mới thấy Ibuki chơi đàn mà… Con đang định chơi cùng Airi phải chứ? Thế thì tất nhiên phải quay rồi!”
Như muốn nói ‘Cứ kệ mẹ quay mà bắt đầu chơi đi!’ mẹ tôi dựng camera lên.
Chúng tôi cố phản đối với vẻ khó chịu, nhưng có vẻ mẹ chẳng quan tâm rồi…
Bọn tôi cùng lúc thở dài.
“…Rồi, bắt đầu nhé?”
“Ừ…”
Bọn tôi cố hết sức lờ đi cái camera rồi bắt đầu chơi với tốc độ từ từ, trong khi Airi cố điều chỉnh để đều với tôi.
“Ah… xin lỗi.”
“Không sao đâu.”
Tôi mắc vài lỗi nhưng chẳng hiểu sao vẫn chơi được hết bài…
“Sang bài kế nhé… Này thì sao?”
“Nah, tớ nghĩ nó hơi khó…”
“Nhưng Ibuki-kun, cậu rất thích bài này mà?”
“Thế à? Mà cũng đã lâu rồi.”
Lờ tôi đi, Airi bắt đầu đệm đàn, nên tôi đành phải chơi theo.
Được nửa chừng, Airi bắt đầu ngân nga theo điệu nhạc, tôi cũng hát theo.
“Phù…”
“…Hah.”
Bọn tôi hít thở thật sâu sau khi hoàn thành màn trình diễn.
Tốn sức thật đấy chứ.
…Lạ thay, tôi lại chẳng thấy tệ lắm, dù đã ghét chơi piano đến thế.
“Lâu lắm mới chơi lại cũng ổn đấy chứ…”
“Thế thì tốt rồi. Cơ mà, hoài niệm phết ha… Hehe.”
Airi khẽ khúc khích.
“Ibuki-kun, ngày xưa cậu từng khóc rất nhiều vì không muốn đi học piano phải không?”
“Đừng có đào bới quá khứ nữa.” Tôi thấp giọng khi lại bị lôi cái lịch sử đen tối lên.
Hồi đó tôi thực sự ghét piano, nên danh dự nhân phẩm gì vứt hết, chỉ muốn chống đối bằng mọi cách có thể thôi.
“Cậu còn nói “Nếu Aa-chan đi cùng thì con sẽ đi” rồi lại khóc ầm lên, và thế là tớ bắt đầu chơi đàn luôn… Nhớ chứ?”
“Làm gì có. Đừng có bịa chuyện.”
“Lại giả ngốc rồi đấy.” Airi nhăn nhở, thúc cùi trỏ vào tôi.
Mặt tôi nóng hết cả lên. Nói mới nhớ, hình như có chuyện đó xảy ra thật. Cơ mà, tôi không nhớ mình khóc nhiều như Airi nói đâu, nên nếu để nhỏ phát ngôn lung tung nữa thì phiền lắm.
“Giờ cậu nói tớ mới nhớ, khi tớ mới đi học karate, cậu đã nằng nặc đòi đi học cùng với tớ phải không?”
“…Gì cơ?”
“Chẳng phải cậu cũng rơm rớm nước mặt rồi xin xỏ rằng ‘Con muốn đi cùng Ii-kun!!’ sao?”
Tôi bắt đầu tập karate từ tiểu học, và vì thế thời gian chơi cùng Airi đã bị giảm đi, khiến nhỏ cằn nhằn vì chơi chưa đủ. Và thế là nhỏ nằng nặc đòi đi cùng tôi. Và rốt cuộc thì không lâu sau Airi cũng bắt đầu học karate.
“Xạo ít thôi. Tớ không có nói thế.”
Dù nói thế mà tai Airi đỏ hết cả lên, có lẽ nhớ lại hết rồi.
“Lúc nào cũng muốn đi theo tớ nhỉ? …Cậu muốn ở bên Ii-kun nhiều đến thế sao?”
“Vì nếu không có Aa-chan ở đó, Ii-kun rồi cũng sẽ khóc ầm lên thôi, nên đành chịu ha.”
…Quả nhiên là không thể thành thật được mà.
Tôi lườm Airi, và đằng ấy cũng lườm lại.
…Cứng đầu thật.
“Chẳng phải cậu là người đề xuất chơi piano hôm nay sao?”
“Dù cậu thậm chí sẽ không đụng vào đàn nếu không có tớ chơi cùng… Nói vậy thì, lần sau tớ cũng chẳng thèm đi học cùng cậu nữa.”
“Đừng có hiểu sai. Tớ đây là người làm việc này vì cậu đấy.”
“Ngu ngốc-!”
“Đần độn!”
Hai đứa tiếp tục cãi nhau… và đột nhiên dừng lại.
Giờ tôi mới nhận ra, mẹ đang cười toe toét với camera trên tay, và khi bọn tôi dừng lại thì vẻ mặt đó trở thành sự thất vọng.
“Gì chứ…? Hai đứa xong rồi à? Ibuki? Airi-chan?”
C-Cái người này…! Tôi đưa tay ra che camera.
“Dừng lại thôi mẹ! Đừng có quay!!”
“Saooo? Có sao đâu mà? Mấy thứ này sẽ trở thành kỷ niệm đẹp á.”
“Con không muốn kỷ niệm kiểu này đâu, nên xóa dùm cái!”
“Không, không! Vì dù sao mẹ cũng đã tốn bao nhiêu công sức mới quay được mà.”
Airi và tôi lên tiếng phản đối nhưng chẳng ích gì. Mẹ tôi ôm chặt camera vào lòng như muốn nói rằng sẽ chẳng bao giờ chịu xóa chúng đi vậy.
“Thôi…”
“…Được rồi.”
Hai đứa đồng thanh thở dài.
Mẹ tôi cười tươi rói rồi lại hướng camera về phía này.
“À đúng rồi… về chuyện mà hai đứa đang nói ấy. Hình như có video quay lại á. Muốn xem không? …Để xem ai là người đúng.”
“Ờm…”
“C-Cái đó…”
Bọn tôi có hơi lạc đề một chút, nhưng về cơ bản thì cãi nhau là về ‘ai nói cái gì’, nên nếu có bản ghi thì, sẽ biết được ai là người nói dối thôi.
“Được, vậy xem thử đi.”
“Ok, rồi xem ai đúng nhé.”
Và thế là, bọn tôi quyết định xem lại video để phân định thắng thua.
---
“Thôi nào, đến giờ rồi. Con sẽ muộn đấy, nên đi thôi nào? Mẹ sẽ mua kem cho con sau mà…”
“Không, không, không, không!! Con không muốn đi!! Con không đi đâu-!! Con ghét piano!!”
“…Đ-Đi thôi nào Ibuki! ...Đủ rồi đấy!”
“Khônggggg-!!”
“S-Sao thằng bé khỏe thế chứ… Thôi nào chồng! Đừng có vừa cười vừa chụp ảnh nữa, bảo thằng bé đi!!”
“Ibuki, sao con lại không muốn đi?”
“Vì… Aa-chan không đi với con!!”
“Aa-chan… Airi-chan ấy hả?”
“Aa-chan không phải đi, vậy sao con không được ở nhà? Không công bằng!! Con không muốn - !!”
“Aa-chan cũng không học piano… Đ-Đúng rồi! Thế là…nếu Aa-chan cũng đi thì con sẽ đi chứ?”
“*sụt sịt* Con sẽ đi…”
“Vậy quyết thế nhé, để bố gọi Kamishiro-san…”
---
“Khôngggg-!! Con muốn chơi nữa cơ!! Con muốn chơi với Ii-kun!! Con muốn đi cùng Ii-kun!!:
“Nào nào… Ii-kun cũng phải đi học mà. Đừng ích kỷ thế chứ. Thôi nào, thế là đang làm phiền Ii-kun đấy.”
“Không! Con muốn chơi nữa cơ!!”
“Airi! Đừng cứng đầu thế!!”
“*sụt sịt* Nhưng mà…”
“Giờ Ii-kun sẽ đi học karate… Nào, cùng đi tiễn cậu ấy nhé?”
“Không muốn đâu…”
“Mẹ bảo là…”
“Con cũng sẽ đi!”
“…Huh?”
“Con cũng muốn học karate… Nên con sẽ đi! Vậy được chứ! Mama! Ii-kun đi học được sao con lại không?”
“Ừ thì, cái đó… nhưng Airi-chan là con gái mà, đột nhiên muốn học karate như thế…”
“Con muốn đi!! Được mà đúng không papa?”
“…Làm sao giờ?”
“Được mà có sao đâu? Có mấy lúc con bé nói mình muốn đi đâu mà.”
“V-Vậy à?... Cũng phải. Thế giờ em gọi Kazami-san vậy.”
Cả hai đứa bọn tôi đều thấy xấu hổ đến cùng cực.
----------
Hết chương 6.
Tôi chẳng có bất cứ tài năng nào, nhưng Airi thì có thiên phú về piano, và cũng không như tôi, Airi trông có vẻ vui khi chơi đàn…
Nếu tiếp tục, cô có thể giỏi đến mức có thể tự hào về bản thân và khoe khoang với mọi người.
”Tớ không nhớ tại sao cơ mà… có lẽ là do bận chuẩn bị cho kỳ thi lên sơ trung? Tớ cũng chẳng nghĩ mình có thể kiếm sống bằng piano được. Nhưng đến giờ tớ thi thoảng vẫn chơi mà…” Airi nhún vai nói.
Với Airi, có lẽ piano chỉ là một sở thích để giết thời gian thôi.
“Mà ngay từ đầu cậu đã là người từ bỏ trước đấy Ibuki-kun. Cậu cũng chơi khá tốt mà?”
“Nah… Không hẳn đâu.” Tôi né tránh.
Nói thật thì tôi ghét chơi piano. Với tôi piano chỉ đơn giản là một thứ mà phụ huynh bắt tôi học… Và giờ tôi cũng chẳng đụng đến luôn.
“…Nhưng giờ tớ thấy có hơi hoài niệm đấy.” Airi mỉm cười dịu dàng, rồi quay về phía tôi.
“Cũng lâu rồi, cậu muốn chơi piano một chút không?”
“Eh…? Bây giờ á!?”
“Ừm… Cậu không muốn sao?”
Airi hỏi trong khi nghiêng người về phía tôi, tôi có thể thấy phần trên bộ đồ lót từ khe áo, và vô thức tránh mắt đi.
“Ừ-Ừm…”
Đã bao lâu rồi chúng ta không chơi piano cùng nhau nhỉ…
Hồi tiểu học thì có vài lần, nhưng có lẽ cũng chỉ có thế.
“Cậu… muốn cùng tớ không? Airi hỏi, bám lấy cánh tay tôi.
Cảm giác mềm mại từ phần ngực lớn hơn hồi xưa truyền qua tay.
“K-Không phải… Chỉ là, uh… T-Tớ không biết mình có thể làm tốt không nữa…”
Vì tôi đã ngừng chơi piano từ tiểu học, nên nếu giờ có chơi cùng Airi thì chỉ tổ làm vướng chân cô thôi.
“Đừng lo, cứ để tớ chỉ dẫn cậu… nhé?”
Airi khẽ nắm tay tôi như muốn nói ‘Đừng lo, cùng làm nào’ vậy.
…Đã lâu rồi mình mới cảm thấy thế này.
Đột nhiên lại thấy hoải niệm.
Hồi đó tôi rất nhút nhát, và Airi luôn là người nắm tay tôi nói
‘Đừng lo, có tớ ở đây với cậu mà.’
Lí do tôi không thể ghét Airi dù có cái tính cách ngang ngược luôn trêu tôi có lẽ là… do tôi bị mặt đó của cô cuốn hút.
“…Được rồi, vậy triển thôi.”
Chốt xong việc cần làm, bọn tôi xuống phòng khách.
Chiếc piano mua cho tôi hổi tiểu học vẫn nằm đó.
Mà, tôi không nhớ rằng mình đã đòi mua nó nữa cơ… Cứ mỗi khi nhìn thấy là lại trầm cảm.
“Ít bụi đến đáng ngạc nhiên ha.”
“Mẹ tớ thi thoảng vẫn chơi.”
Tôi bắt đầu học piano vì mẹ bảo, nên dù tôi không còn chơi nữa, mẹ tôi vẫn dùng đàn vì nghĩ rằng để không sẽ lãng phí.
…Hay có khi nào mẹ mua vì muốn chơi không? …Mà ít ra thế còn tốt hơn là để cái đàn thành đồ trang trí.
“Oh… Hai đứa định chơi đàn à?”
Ngay khi chuẩn bị xong, mẹ tôi chợt đi ngang qua với đôi mắt mở to. Bọn tôi cùng gật đầu.
“Vâng, một chút thôi…”
“Vâng ạ. Cho bọn cháu dùng một lúc ạ.”
Mẹ tôi cười tươi rói khi nghe vậy.
“Cứ thoải mái đi! Cũng lâu rồi Ibuki mới chơi đàn nhỉ… À đúng rồi! Chờ đây một chút!!” Mẹ tôi nói rồi chạy đi.
Bọn tôi chỉ biết nhìn nhau rồi tiếp tục chuẩn bị…
Tôi lật quyển sách nhạc ra hỏi Airi.
“Vậy cậu muốn chơi bài nào? …Nếu được thì tớ muốn bài nào dễ dễ thôi.”
“Ừ… Bài này thì sao?”
“Đó hả? Được…”
Bọn tôi ngồi cạnh nhau trên ghế.
Để khởi động, Airi bấm từng nốt do-re-mi-fa-so rồi mỉm cười.
“Thực sự rất lâu rồi chúng ta mới chơi đàn với nhau đấy…”
“Phải…”
Khi bọn tôi chuẩn bị bắt đầu…
“Chờ chút! Hai đứa chưa bắt đầu đâu nhỉ?”
Mẹ tôi đột nhiên xuất hiện, thở hồng hộc với cái camera trên tay.
Tôi cau mày.
“…Mẹ định quay lại đấy à?”
“Đương nhiên rồi. Lâu rồi mới thấy Ibuki chơi đàn mà… Con đang định chơi cùng Airi phải chứ? Thế thì tất nhiên phải quay rồi!”
Như muốn nói ‘Cứ kệ mẹ quay mà bắt đầu chơi đi!’ mẹ tôi dựng camera lên.
Chúng tôi cố phản đối với vẻ khó chịu, nhưng có vẻ mẹ chẳng quan tâm rồi…
Bọn tôi cùng lúc thở dài.
“…Rồi, bắt đầu nhé?”
“Ừ…”
Bọn tôi cố hết sức lờ đi cái camera rồi bắt đầu chơi với tốc độ từ từ, trong khi Airi cố điều chỉnh để đều với tôi.
“Ah… xin lỗi.”
“Không sao đâu.”
Tôi mắc vài lỗi nhưng chẳng hiểu sao vẫn chơi được hết bài…
“Sang bài kế nhé… Này thì sao?”
“Nah, tớ nghĩ nó hơi khó…”
“Nhưng Ibuki-kun, cậu rất thích bài này mà?”
“Thế à? Mà cũng đã lâu rồi.”
Lờ tôi đi, Airi bắt đầu đệm đàn, nên tôi đành phải chơi theo.
Được nửa chừng, Airi bắt đầu ngân nga theo điệu nhạc, tôi cũng hát theo.
“Phù…”
“…Hah.”
Bọn tôi hít thở thật sâu sau khi hoàn thành màn trình diễn.
Tốn sức thật đấy chứ.
…Lạ thay, tôi lại chẳng thấy tệ lắm, dù đã ghét chơi piano đến thế.
“Lâu lắm mới chơi lại cũng ổn đấy chứ…”
“Thế thì tốt rồi. Cơ mà, hoài niệm phết ha… Hehe.”
Airi khẽ khúc khích.
“Ibuki-kun, ngày xưa cậu từng khóc rất nhiều vì không muốn đi học piano phải không?”
“Đừng có đào bới quá khứ nữa.” Tôi thấp giọng khi lại bị lôi cái lịch sử đen tối lên.
Hồi đó tôi thực sự ghét piano, nên danh dự nhân phẩm gì vứt hết, chỉ muốn chống đối bằng mọi cách có thể thôi.
“Cậu còn nói “Nếu Aa-chan đi cùng thì con sẽ đi” rồi lại khóc ầm lên, và thế là tớ bắt đầu chơi đàn luôn… Nhớ chứ?”
“Làm gì có. Đừng có bịa chuyện.”
“Lại giả ngốc rồi đấy.” Airi nhăn nhở, thúc cùi trỏ vào tôi.
Mặt tôi nóng hết cả lên. Nói mới nhớ, hình như có chuyện đó xảy ra thật. Cơ mà, tôi không nhớ mình khóc nhiều như Airi nói đâu, nên nếu để nhỏ phát ngôn lung tung nữa thì phiền lắm.
“Giờ cậu nói tớ mới nhớ, khi tớ mới đi học karate, cậu đã nằng nặc đòi đi học cùng với tớ phải không?”
“…Gì cơ?”
“Chẳng phải cậu cũng rơm rớm nước mặt rồi xin xỏ rằng ‘Con muốn đi cùng Ii-kun!!’ sao?”
Tôi bắt đầu tập karate từ tiểu học, và vì thế thời gian chơi cùng Airi đã bị giảm đi, khiến nhỏ cằn nhằn vì chơi chưa đủ. Và thế là nhỏ nằng nặc đòi đi cùng tôi. Và rốt cuộc thì không lâu sau Airi cũng bắt đầu học karate.
“Xạo ít thôi. Tớ không có nói thế.”
Dù nói thế mà tai Airi đỏ hết cả lên, có lẽ nhớ lại hết rồi.
“Lúc nào cũng muốn đi theo tớ nhỉ? …Cậu muốn ở bên Ii-kun nhiều đến thế sao?”
“Vì nếu không có Aa-chan ở đó, Ii-kun rồi cũng sẽ khóc ầm lên thôi, nên đành chịu ha.”
…Quả nhiên là không thể thành thật được mà.
Tôi lườm Airi, và đằng ấy cũng lườm lại.
…Cứng đầu thật.
“Chẳng phải cậu là người đề xuất chơi piano hôm nay sao?”
“Dù cậu thậm chí sẽ không đụng vào đàn nếu không có tớ chơi cùng… Nói vậy thì, lần sau tớ cũng chẳng thèm đi học cùng cậu nữa.”
“Đừng có hiểu sai. Tớ đây là người làm việc này vì cậu đấy.”
“Ngu ngốc-!”
“Đần độn!”
Hai đứa tiếp tục cãi nhau… và đột nhiên dừng lại.
Giờ tôi mới nhận ra, mẹ đang cười toe toét với camera trên tay, và khi bọn tôi dừng lại thì vẻ mặt đó trở thành sự thất vọng.
“Gì chứ…? Hai đứa xong rồi à? Ibuki? Airi-chan?”
C-Cái người này…! Tôi đưa tay ra che camera.
“Dừng lại thôi mẹ! Đừng có quay!!”
“Saooo? Có sao đâu mà? Mấy thứ này sẽ trở thành kỷ niệm đẹp á.”
“Con không muốn kỷ niệm kiểu này đâu, nên xóa dùm cái!”
“Không, không! Vì dù sao mẹ cũng đã tốn bao nhiêu công sức mới quay được mà.”
Airi và tôi lên tiếng phản đối nhưng chẳng ích gì. Mẹ tôi ôm chặt camera vào lòng như muốn nói rằng sẽ chẳng bao giờ chịu xóa chúng đi vậy.
“Thôi…”
“…Được rồi.”
Hai đứa đồng thanh thở dài.
Mẹ tôi cười tươi rói rồi lại hướng camera về phía này.
“À đúng rồi… về chuyện mà hai đứa đang nói ấy. Hình như có video quay lại á. Muốn xem không? …Để xem ai là người đúng.”
“Ờm…”
“C-Cái đó…”
Bọn tôi có hơi lạc đề một chút, nhưng về cơ bản thì cãi nhau là về ‘ai nói cái gì’, nên nếu có bản ghi thì, sẽ biết được ai là người nói dối thôi.
“Được, vậy xem thử đi.”
“Ok, rồi xem ai đúng nhé.”
Và thế là, bọn tôi quyết định xem lại video để phân định thắng thua.
---
“Thôi nào, đến giờ rồi. Con sẽ muộn đấy, nên đi thôi nào? Mẹ sẽ mua kem cho con sau mà…”
“Không, không, không, không!! Con không muốn đi!! Con không đi đâu-!! Con ghét piano!!”
“…Đ-Đi thôi nào Ibuki! ...Đủ rồi đấy!”
“Khônggggg-!!”
“S-Sao thằng bé khỏe thế chứ… Thôi nào chồng! Đừng có vừa cười vừa chụp ảnh nữa, bảo thằng bé đi!!”
“Ibuki, sao con lại không muốn đi?”
“Vì… Aa-chan không đi với con!!”
“Aa-chan… Airi-chan ấy hả?”
“Aa-chan không phải đi, vậy sao con không được ở nhà? Không công bằng!! Con không muốn - !!”
“Aa-chan cũng không học piano… Đ-Đúng rồi! Thế là…nếu Aa-chan cũng đi thì con sẽ đi chứ?”
“*sụt sịt* Con sẽ đi…”
“Vậy quyết thế nhé, để bố gọi Kamishiro-san…”
---
“Khôngggg-!! Con muốn chơi nữa cơ!! Con muốn chơi với Ii-kun!! Con muốn đi cùng Ii-kun!!:
“Nào nào… Ii-kun cũng phải đi học mà. Đừng ích kỷ thế chứ. Thôi nào, thế là đang làm phiền Ii-kun đấy.”
“Không! Con muốn chơi nữa cơ!!”
“Airi! Đừng cứng đầu thế!!”
“*sụt sịt* Nhưng mà…”
“Giờ Ii-kun sẽ đi học karate… Nào, cùng đi tiễn cậu ấy nhé?”
“Không muốn đâu…”
“Mẹ bảo là…”
“Con cũng sẽ đi!”
“…Huh?”
“Con cũng muốn học karate… Nên con sẽ đi! Vậy được chứ! Mama! Ii-kun đi học được sao con lại không?”
“Ừ thì, cái đó… nhưng Airi-chan là con gái mà, đột nhiên muốn học karate như thế…”
“Con muốn đi!! Được mà đúng không papa?”
“…Làm sao giờ?”
“Được mà có sao đâu? Có mấy lúc con bé nói mình muốn đi đâu mà.”
“V-Vậy à?... Cũng phải. Thế giờ em gọi Kazami-san vậy.”
Cả hai đứa bọn tôi đều thấy xấu hổ đến cùng cực.
----------
Hết chương 6.
Danh sách chương