Sau khi Aoi Yusa đi, tôi cũng rời khỏi đó và tới phòng CLB.
Cả Yozora, Sena, Rika, Yukimura lẫn Maria đều đã ở đó khi tôi tới nơi.
Sena chơi galgame trên máy cầm tay, Rika vừa vẽ vừa đọc doujin mecha, Yukimura đang ngẩn ngơ còn Maria thì chuẩn bị quyết đấu với Kobato thì phải, bởi em ấy hiện đang chơi “Kurogane no Necromance” trên màn hình TV.
Còn Yozora đang chăm chú viết một thứ gì đó lên giấy với một vẻ mặt rất đỗi hình sự.
Cô ấy có vẻ đang bực bội và giờ thì đang tự bứt tóc mình.
“… Bà làm cái khỉ gì thế?”
Yozora quay sang tôi sau khi nghe tôi hỏi với một vẻ mặt không được vui lắm và nói,
“Bộ ông không thấy à? Tất nhiên là viết kịch bản cho bộ phim của chúng ta rồi. Tuyệt tác của thế kỉ sẽ hoàn thành sớm thôi. Ông có thể đừng làm phiền tôi được không?”
Nằm trên bàn làm việc của cô, là vài vỏ lon nước tăng lực và một túi thực phẩm bổ sung glucozơ.
Ngoài ra, còn có mấy mảnh giấy vo tròn nằm lăn lóc trên sàn.
Trông có vẻ cô ấy đang cố trở thành một nhà văn chuyên nghiệp hay đại loại như vậy.
“Công nhận bà thích tỏ ra nguy hiểm nhỉ?. Thôi thì sao cũng được, chúc may mắn với cái kịch bản nhé.”
Tôi rời khỏi chỗ Yozora, lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên và di chuyển tới chỗ ghế sofa, đối diện với Sena.
Chúng tôi không thể bắt đầu nếu chưa có kịch bản của Yozora, vậy nên bây giờ mọi người vẫn đang làm những việc thường ngày họ vẫn làm.
“Mà này, trên đường tới đây tôi gặp Yusa đấy.”
Tôi bắt chuyện với Sena, người đang vừa dán mắt vào game vừa nghiến răng cành cạch.
Sena ngừng chơi, nghiêng đầu một cách khó hiểu và chỉ nói,
“Yusa là ai?”
Hả? “Kodaka?”
Tôi không nghĩ cô ấy giả vờ. Có vẻ cô ấy không biết thật.
“Từ từ đã, ý bà là sao? Chẳng phải cô ấy cùng lớp với bà sao?”
“Hả?”
Hai con mắt Sena mở to trước khi làm một vẻ mặt như thể cô ấy đang trầm ngâm suy nghĩ vậy.
“Ngưới lùn lùn, tóc màu đỏ ấy.”
Sau khi nghe mô tả sơ bộ của tôi, Sena có vẻ đã nhớ ra.
“À, phải rồi, hình như lớp tôi có một nhỏ như thế… Nếu chỉ có tên thôi thì tôi không tài nào nhớ được.
“Chí ít cũng phải nhớ tên bạn cùng lớp của bà để còn gọi chứ…”
“T-tôi nhớ tên nhỏ ngồi đằng sau với nhỏ ngồi cùng bàn với tôi mà… Ước ghì tôi chưa từng làm vậy.”
“… Có chuyện gì xảy ra à?”
Sena nói như thể đang hét.
“Nghe đây Kodaka. Tôi đã nói với ông một lần rồi, trên đời này chỉ có hai loại con gái thôi. Đó là những mĩ nữ chơi được với tôi và lũ bitch không như vậy. Vậy thì tại sao một người tuyệt vời như tôi lại phải nhớ tên của mấy con chó lai ngu ngốc ấy chứ?”
Cô ấy đang gọi bạn cùng lớp là chó lai đấy…
“… Hình như tên cái cô Yusa ấy luôn xếp chỉ ngay dưới bà trong bảng xếp hạng kể từ năm ngoái đấy.”
“Làm như tôi biết người khác hạng mấy vậy. Cơ mà họ đặt thứ đó (TL Note: bảng xếp hạng) ở đâu vậy?”
“Bà không biết thật á!? Ngay cái bản thông báo bự tổ chảng ấy!”
Sena nghiêng đầu một cách khó hiểu trước sự ngạc nhiên của tôi.
“Hrm… À ừ, tôi nghĩ tôi nhớ rồi. Thực sự là tôi còn chưa từng nhìn thấy nó nữa.
Tôi hoàn toàn choáng váng trước độ tỉnh của cô ấy khi trả lời.
“Nghiêm túc hả…?”
“Ý tôi là cũng có thể tìm thứ hạng của mình trong phiếu báo điểm, phải không? Quan trọng cũng chỉ là tôi hạng nhất là được.”
“…Biết nói thế nào bây giờ nhỉ… Bà, thật sự, đáng kinh ngạc đấy.”
“Ông nghĩ thế ư!?”
Tôi khen Sena với một tiếng thở dài, thứ mà Sena đáp lại bằng cách mỉm cười một cách hạnh phúc.
“Thực sự thì bà học thế quái nào vậy? Bà có gia sư riêng không?”
Tôi rất muốn được biết cách cô ấy học như thế nào, bởi tôi cũng đã quá chật vật chỉ để theo kịp tiến độ học rồi.
“Tôi chỉ học duy nhất khi ở trên lớp và khi làm bài tập về nhà.”
Sena trả lời, dường như bối rối bởi câu hỏi của tôi.
“Nghiêm túc chứ…? Thế còn thi cuối học kì thì sao?”
“Buổi ôn bài với ông là bữa chuẩn bị duy nhất của tôi cho kì thi vừa rồi. Cơ mà nó cũng khá vui đấy.”
…Cô ấy nói học cùng tôi, chắc hẳn ý muốn nhắc đến lần tôi bị gọi đến nhà cô ấy.
Chúng tôi thôi không học gần như ngay tức thì, sau đó chơi game tới bữa tối. Tôi không biết cô ấy nghĩ thế nào, nhưng chắc chắn đây không phải thứ mà tôi gọi là “học chung để chuẩn bị thi cuối học kì”.
“Dù sao thì Kodaka này, có chuyện gì về cái cô Yusa gì đó vậy?”
Sena hỏi trong khi ngước lên nhìn tôi, nhưng tôi chỉ đơn giản là lắc đầu.
“Ổn rồi, nó không còn là vấn đề nữa…”
Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là cảm thấy thương hại cho cô gái đang coi Sena là đối thủ, dù sự thật là Sena còn không biết cả tên của cô.
Sena thật sự không thèm để tâm đến những gì cô ấy không hứng thú, phải không nhỉ…
Mặt khác, cô ấy gần như phát cuồng trước những thứ mình thích, như galgame và Kobato, tới mức cô ấy làm những người xung quanh cảm thấy ghê tởm.
Tuy nhiên cũng có một sự thức là cô ấy gần như phạm tội khi nhắc tới Yozora, dù không có hứng thú với cô ấy… Từ từ đã, tôi đang nói cái gì nhỉ, thị dâm[1] là một cái tội… Nhưng ừ, đó đại loại là thứ cô ấy (Sena) sẽ làm.
Cô ấy có biết kiềm chế là cái gì không vậy? Cô ấy luôn chỉ làm những gì cô ấy muốn.
Cô ấy là một trong số ít những người trên thế giới có thể sống tự do như vậy. Gia đình có điều kiện và bản thân xuất sắc trong tất cả những việc mình làm ---nói cách khác, một công chúa bẩm sinh.
Cũng từng có một lần tôi cứu cô ấy tại bể bơi trước đây, nhưng bây giờ tôi có cái cảm giác với sức khỏe của mình Sena có thể hạ gục lũ đánh cô ấy không một chút khó khăn.
Tôi cho rằng đây chính là lí do những cô gái khác như Yusa và Yozora có ác cảm với cô.
Do vậy, được ở cạnh một con người tuyệt vời như cô một cách tự nhiên--- có lẽ thật đáng tự hào.
Ý nghĩ mờ nhạt ấy thoáng qua tâm trí tôi.
Yozora vẫn chưa xong cái kịch bản khi chúng tôi rời trường, vậy nên hôm nay chúng tôi cũng không hoạt động CLB nhiều.
Khi ra về, Yozora, vẫn cố ra vẻ nhà văn nổi tiếng, nói, “Giờ mới biết đau đẻ nó như thế nào…” với tông giọng trầm và nét mặt nghiêm trọng.
Và Sena lại đang vui vẻ bắt chuyện với một Yozora ấy.
“Hehe, cô biết không, tôi không ngại giúp cô đâu nếu cô quỳ xuống trước mặt tôi và nói mình thââââậậâât sự cần được giúp~”
“Nhờ mấy con chó lại hoang giúp còn tốt hơn nhờ cô.”
“Mồ~”
Sena trông khó chịu với lời khước từ quá phũ phàng từ Yozora trong khi chúng tôi rời trường.
Ghi chú
↑
Cả Yozora, Sena, Rika, Yukimura lẫn Maria đều đã ở đó khi tôi tới nơi.
Sena chơi galgame trên máy cầm tay, Rika vừa vẽ vừa đọc doujin mecha, Yukimura đang ngẩn ngơ còn Maria thì chuẩn bị quyết đấu với Kobato thì phải, bởi em ấy hiện đang chơi “Kurogane no Necromance” trên màn hình TV.
Còn Yozora đang chăm chú viết một thứ gì đó lên giấy với một vẻ mặt rất đỗi hình sự.
Cô ấy có vẻ đang bực bội và giờ thì đang tự bứt tóc mình.
“… Bà làm cái khỉ gì thế?”
Yozora quay sang tôi sau khi nghe tôi hỏi với một vẻ mặt không được vui lắm và nói,
“Bộ ông không thấy à? Tất nhiên là viết kịch bản cho bộ phim của chúng ta rồi. Tuyệt tác của thế kỉ sẽ hoàn thành sớm thôi. Ông có thể đừng làm phiền tôi được không?”
Nằm trên bàn làm việc của cô, là vài vỏ lon nước tăng lực và một túi thực phẩm bổ sung glucozơ.
Ngoài ra, còn có mấy mảnh giấy vo tròn nằm lăn lóc trên sàn.
Trông có vẻ cô ấy đang cố trở thành một nhà văn chuyên nghiệp hay đại loại như vậy.
“Công nhận bà thích tỏ ra nguy hiểm nhỉ?. Thôi thì sao cũng được, chúc may mắn với cái kịch bản nhé.”
Tôi rời khỏi chỗ Yozora, lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên và di chuyển tới chỗ ghế sofa, đối diện với Sena.
Chúng tôi không thể bắt đầu nếu chưa có kịch bản của Yozora, vậy nên bây giờ mọi người vẫn đang làm những việc thường ngày họ vẫn làm.
“Mà này, trên đường tới đây tôi gặp Yusa đấy.”
Tôi bắt chuyện với Sena, người đang vừa dán mắt vào game vừa nghiến răng cành cạch.
Sena ngừng chơi, nghiêng đầu một cách khó hiểu và chỉ nói,
“Yusa là ai?”
Hả? “Kodaka?”
Tôi không nghĩ cô ấy giả vờ. Có vẻ cô ấy không biết thật.
“Từ từ đã, ý bà là sao? Chẳng phải cô ấy cùng lớp với bà sao?”
“Hả?”
Hai con mắt Sena mở to trước khi làm một vẻ mặt như thể cô ấy đang trầm ngâm suy nghĩ vậy.
“Ngưới lùn lùn, tóc màu đỏ ấy.”
Sau khi nghe mô tả sơ bộ của tôi, Sena có vẻ đã nhớ ra.
“À, phải rồi, hình như lớp tôi có một nhỏ như thế… Nếu chỉ có tên thôi thì tôi không tài nào nhớ được.
“Chí ít cũng phải nhớ tên bạn cùng lớp của bà để còn gọi chứ…”
“T-tôi nhớ tên nhỏ ngồi đằng sau với nhỏ ngồi cùng bàn với tôi mà… Ước ghì tôi chưa từng làm vậy.”
“… Có chuyện gì xảy ra à?”
Sena nói như thể đang hét.
“Nghe đây Kodaka. Tôi đã nói với ông một lần rồi, trên đời này chỉ có hai loại con gái thôi. Đó là những mĩ nữ chơi được với tôi và lũ bitch không như vậy. Vậy thì tại sao một người tuyệt vời như tôi lại phải nhớ tên của mấy con chó lai ngu ngốc ấy chứ?”
Cô ấy đang gọi bạn cùng lớp là chó lai đấy…
“… Hình như tên cái cô Yusa ấy luôn xếp chỉ ngay dưới bà trong bảng xếp hạng kể từ năm ngoái đấy.”
“Làm như tôi biết người khác hạng mấy vậy. Cơ mà họ đặt thứ đó (TL Note: bảng xếp hạng) ở đâu vậy?”
“Bà không biết thật á!? Ngay cái bản thông báo bự tổ chảng ấy!”
Sena nghiêng đầu một cách khó hiểu trước sự ngạc nhiên của tôi.
“Hrm… À ừ, tôi nghĩ tôi nhớ rồi. Thực sự là tôi còn chưa từng nhìn thấy nó nữa.
Tôi hoàn toàn choáng váng trước độ tỉnh của cô ấy khi trả lời.
“Nghiêm túc hả…?”
“Ý tôi là cũng có thể tìm thứ hạng của mình trong phiếu báo điểm, phải không? Quan trọng cũng chỉ là tôi hạng nhất là được.”
“…Biết nói thế nào bây giờ nhỉ… Bà, thật sự, đáng kinh ngạc đấy.”
“Ông nghĩ thế ư!?”
Tôi khen Sena với một tiếng thở dài, thứ mà Sena đáp lại bằng cách mỉm cười một cách hạnh phúc.
“Thực sự thì bà học thế quái nào vậy? Bà có gia sư riêng không?”
Tôi rất muốn được biết cách cô ấy học như thế nào, bởi tôi cũng đã quá chật vật chỉ để theo kịp tiến độ học rồi.
“Tôi chỉ học duy nhất khi ở trên lớp và khi làm bài tập về nhà.”
Sena trả lời, dường như bối rối bởi câu hỏi của tôi.
“Nghiêm túc chứ…? Thế còn thi cuối học kì thì sao?”
“Buổi ôn bài với ông là bữa chuẩn bị duy nhất của tôi cho kì thi vừa rồi. Cơ mà nó cũng khá vui đấy.”
…Cô ấy nói học cùng tôi, chắc hẳn ý muốn nhắc đến lần tôi bị gọi đến nhà cô ấy.
Chúng tôi thôi không học gần như ngay tức thì, sau đó chơi game tới bữa tối. Tôi không biết cô ấy nghĩ thế nào, nhưng chắc chắn đây không phải thứ mà tôi gọi là “học chung để chuẩn bị thi cuối học kì”.
“Dù sao thì Kodaka này, có chuyện gì về cái cô Yusa gì đó vậy?”
Sena hỏi trong khi ngước lên nhìn tôi, nhưng tôi chỉ đơn giản là lắc đầu.
“Ổn rồi, nó không còn là vấn đề nữa…”
Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là cảm thấy thương hại cho cô gái đang coi Sena là đối thủ, dù sự thật là Sena còn không biết cả tên của cô.
Sena thật sự không thèm để tâm đến những gì cô ấy không hứng thú, phải không nhỉ…
Mặt khác, cô ấy gần như phát cuồng trước những thứ mình thích, như galgame và Kobato, tới mức cô ấy làm những người xung quanh cảm thấy ghê tởm.
Tuy nhiên cũng có một sự thức là cô ấy gần như phạm tội khi nhắc tới Yozora, dù không có hứng thú với cô ấy… Từ từ đã, tôi đang nói cái gì nhỉ, thị dâm[1] là một cái tội… Nhưng ừ, đó đại loại là thứ cô ấy (Sena) sẽ làm.
Cô ấy có biết kiềm chế là cái gì không vậy? Cô ấy luôn chỉ làm những gì cô ấy muốn.
Cô ấy là một trong số ít những người trên thế giới có thể sống tự do như vậy. Gia đình có điều kiện và bản thân xuất sắc trong tất cả những việc mình làm ---nói cách khác, một công chúa bẩm sinh.
Cũng từng có một lần tôi cứu cô ấy tại bể bơi trước đây, nhưng bây giờ tôi có cái cảm giác với sức khỏe của mình Sena có thể hạ gục lũ đánh cô ấy không một chút khó khăn.
Tôi cho rằng đây chính là lí do những cô gái khác như Yusa và Yozora có ác cảm với cô.
Do vậy, được ở cạnh một con người tuyệt vời như cô một cách tự nhiên--- có lẽ thật đáng tự hào.
Ý nghĩ mờ nhạt ấy thoáng qua tâm trí tôi.
Yozora vẫn chưa xong cái kịch bản khi chúng tôi rời trường, vậy nên hôm nay chúng tôi cũng không hoạt động CLB nhiều.
Khi ra về, Yozora, vẫn cố ra vẻ nhà văn nổi tiếng, nói, “Giờ mới biết đau đẻ nó như thế nào…” với tông giọng trầm và nét mặt nghiêm trọng.
Và Sena lại đang vui vẻ bắt chuyện với một Yozora ấy.
“Hehe, cô biết không, tôi không ngại giúp cô đâu nếu cô quỳ xuống trước mặt tôi và nói mình thââââậậâât sự cần được giúp~”
“Nhờ mấy con chó lại hoang giúp còn tốt hơn nhờ cô.”
“Mồ~”
Sena trông khó chịu với lời khước từ quá phũ phàng từ Yozora trong khi chúng tôi rời trường.
Ghi chú
↑
Danh sách chương