Đó là vào một ngày sau khi CLB Láng Giềng chúng tôi đã xác định là sẽ thực hiện một bộ phim cho lễ hội trường.
Do vừa mới tan trường nên hiện tôi đang trên đường tới phòng CLB.
Nhưng tôi lại bắt gặp một cô bé đang đứng một mình, nhìn chằm chằm vào cái bảng thông báo treo ở trên hành lang.
Tôi tưởng là mình đã gặp cô ta ở đâu đó rồi, nhưng sau khi nhìn kĩ hơn, hóa ra tôi còn không biết cô ta là ai.
Điểm của mỗi học sinh trong kì thi cuối năm được chiếu trên bảng thông báo theo thứ tự từ cao xuống thấp.
Tên tôi nằm đâu đó trong tốp giữa.
Tên của 10 học sinh đứng đầu được viết bằng chữ to và bắt mắt, và bất ngờ là tôi lại rất thân với người có cái tên đứng đầu danh sách đó – tức là người có điểm số cao nhất khối.
Tất nhiên,người đó chỉ có thể là Sena Kashiwazaki của lớp 2-3.
Cô ấy đạt được số điểm cao đến kinh khủng là 895 trên 900 điểm. Thế quái nào điểm bà lại cao đến thế chứ…
Nhân tiện, Yozora Mikadzuki xếp vị trí thứ 7, và điểm số của cô ấy cũng ấn tượng không kém với 837 điểm. Cô ấy là người cao điểm nhất lớp 2-5, lớp của hai chúng tôi.
Dù sau thì mắt của cô bé kia cũng đang dính chặt vào cái tên Sena Kashiwazaki ở vị trí cao nhất.
Có lẽ vì chiều cao cũng chỉ “3m chẻ đôi” thôi mà trông như thể cô đang cố rướn cổ lên để thấy được trên đó vậy.
Cô ấy làm tôi chú ý, vậy nên tôi bước tới gần và trong khi đó tôi có thể nghe thấy tiếng cô ta gầm gừ và giương nanh ra.
Cái cách cô ấy biểu cảm trông hệt như một con sói con vậy. Ý tôi là, không phải là tôi đã từng thấy sói con trước đây, nhưng có cảm giác gọi như vậy sẽ hợp hơn là cún con.
Tôi tự hỏi, cô ấy ghét Sena vì điều gì…? Trong khi tôi đang suy nghĩ, đột nhiên cô quay ngoắt một góc 180 độ, và chúng tôi chạm mặt nhau.
“C-cậu làm cái gì ở đây!?”
Cô ta lắp bắp hỏi trong khi trừng mắt nhìn và đe dọa tôi bằng cái đôi mắt mở to ấy.
Cô để tóc nhọn, và không chắc là do nhuộm tóc hay là người nước ngoài hay cái gì đó tương tự, trên mái tóc ấy loáng thoáng một sắc đỏ.
Với một thân hình nhỏ nhắn và một khuôn mặt hơi trẻ con – nói chung, cô ta trông như một thằng nhóc.
“À, ừm, tôi-”
Ngay trước khi tôi kịp trả lời,
“À! Tôi biết cậu!”
Cô ta hét to với một vẻ mặt kinh ngạc.
Rõ ràng cô ta biết tôi là ai, nhưng điều đó cũng chẳng đáng để tôi phải ngạc nhiên nữa.
Dù rằng đó không phải là chủ ý của tôi, nhưng tôi thực sự khá nổi tiếng trong trường (hầu như là theo nghĩa xấu xấu).
Cô ta chắc cũng nghĩ tôi là một tên côn đồ như bao người khác nghĩ… hoặc tôi tưởng là vậy, nhưng,
“Cậu là bạn trai của Sena Kashiwazaki!!”
“Cần Lời Giải Thích!?”
Cổ tôi nghẹn lại vì quá bất ngờ trước những gì cô ta nói ra.
"B-b...!?"
Cô ta chăm chú nhìn tôi và nói,
“Ghh…! Biết ngay mà, Sena Kashiwazak dứt khoát là kẻ thù của mình…!”
“Ừmm… và một lần nữa bà là ai?”
Tôi cố gắng hỏi cô ta, người đang nghiến răng ken két và tay nắm chặt lại, run run.
“C-cậu không biết tôi là ai ư? Hahhh~ Không lạ gì khi một tên đầy tớ của Sena Kashiwazaki lại có thể thô lỗ đến thế này!”
Hiển nhiên bằng một cách nhiệm màu nào đó, tôi đã làm cô ta cáu.
“Eh… cậu là người nổi tiếng hay cái gì đó tựa tựa như vậy sao?”
Cô ta rướn người lên, cố làm cho mình trông cao thêm trước khi tuyên bố,
“Tôi là Aoi Yusa lớp 2-3! Còn là Thủ Quỹ Hội Học Sinh! Tôi đứng thứ hai trong bảng xếp hạng đấy!”
“Ồ…?”
Lúc đầu thì tôi quá đỗi ngạc nhiên vì tôi với cô ta cùng khối[1], nhưng tôi cũng gạt được điều đó qua một bên và ngó lên cái bảng thông báo.
Quả như vậy, ngay phía dưới Sena là cái tên “Aoi Yusa” viết bằng chữ nhỏ hơn. Điểm của cô ta là 853.
Tôi đã từng nghe qua cái tên Yusa, và tôi không rõ viết bằng chữ kanji thì nó như thế nào, nhưng giờ thì rõ rồi. Thì ra nó được viết như thế.
Nhân tiện, Sena cũng ở lớp 2-3.
“Vậy ra bà là người đứng thứ hai và thuộc Hội Học Sinh sao? Hơi bị tuyệt đấy.”
Đó là một lời khen thật lòng, nhưng không hiểu sao Yusa lại còn nổi cáu hơn trước.
“Ghh…! Cái thái độ thương hai của cậu làm tôi tức lắm rồi đấy! Tôi biết cả năm trước lẫn năm nay tôi đều tệ hơn Sena, được chưa!?
“Ừm, thực ra năm trước thế nào thì tôi chịu… Nhưng này, tôi nghĩ bà cũng giỏi đấy chứ. Chỉ là đối thủ của bà ở một đẳng cấp quá khác biệt thôi…”
“Tôi muốn đánh bại cô ta, ít nhất là bằng bài kiểm tra! Dù cô ta có thể vừa giàu, vừa xinh đẹp, vừa giỏi thể thao vừa có điểm số kinh khủng, tôi vẫn muốn đánh bại cô ta!”
Nghe như thể một cái mô tả tôi đã từng nghe vậy…
“Biết rồi; với cậu phải như Sena mới gọi là “bình thường”! Cô ta không những hoàn hảo mà bây giờ còn có bạn trai nữa! Sao số cô ta hên thế không biết!?”
“Khoan, từ từ đã nào!”
Tôi hoảng hốt nói chen vào nhằm giải quyết sự hiểu lầm ngớ ngẩn này.
“Tôi không cặp với Sena hay cái gì đó tương tự, rõ chửa!?”
“Heheh, lừa tôi cũng vô ích thôi. “Sena” phải không nhở…? Một khi đã gọi như vậy tức là cậu và cô ta đã phải có một mối quan hệ đặc biệt nào đó rồi. Con trai lớp tôi đứa nào cũng thêm”quý cô” vào trước cái tên Sena Kashiwazaki hết.”
Cô ta không thèm nghe tôi nói gì cả, ca này khó rồi.
Mặc dù nếu thực sự cô ta luôn thấy người ta nói chữ “quý cô” kèm theo tên Sena thì đúng là dễ hiểu tại sao cô ta lại hiểu nhầm về hai chúng tôi.
Sena chắc chắn không “bình thường” như Yusa nghĩ, nhưng có lẽ đây không phải lúc để đính chính lại.
“Sheesh… Không thể tin nổi Sena Kashiwazaki lại cặp được với một anh chàng ngầu như thế này trong khi mình thì vẫn đang chật vật để đánh bại cô ta… Thật tức quá đi mà!”
…………?
Là tôi tưởng tượng ra hay cô ta vừa nói cái gì đếch ổn thế nhở?
“…Ừm, bà nói “ngầu” mang hàm nghĩa gì vậy?”
“Hử? Còn mang hàm nghĩa gì nữa? Cậu rõ ràng là siêu ngầu luôn.”
Cô ta vừa nói vừa đề cao tôi bằng cái vẻ mặt như thể vừa mới nghe một câu hỏi thiểu năng lắm vậy.
“Từ mái tóc được nhuộm cẩn thận của cậu, có thể thấy rằng cậu rất có khiếu thời trang. Ngoài ra, việc cậu xắn một quần lên cũng đủ làm cậu trông khác biệt hẳn với mấy tên nam sinh chán ngắt còn lại trong trường rồi. Ồ, tôi biết rồi. Mấy cậu con trai vừa ngầu vừa kiểu cách như cậu thường được gọi là “hư hỏng” phải không nhỉ?”
Tóc tôi màu như vậy không phải do nhuộm, và xắn một ống quần lên cũng chẳng phải là biểu tượng thời trang, tôi chỉ bắt chước mấy đứa ở trường cũ thôi. Cứ nghĩ rằng ăn mặc một tí bừa bộn như vậy sẽ giúp tôi hòa nhập tốt hơn là làm ra vẻ nghiêm túc, ai ngờ… mà thôi, dẹp nó qua một bên đi.
“…Lầ-lần đầu tiên tôi nghe ai đó nói vậy đấy…”
Tôi bị choáng, vì kể từ khi tôi chuyển đến ngôi trường này-không, cả những trường trước đó nữa, không một ai lại đánh giá cao diện mạo của tôi.
Yusa làm một vẻ mặt nghi ngờ sau khi thấy cách tôi phản ứng lại.
“Cậu đang cười cái gì đấy? Ngoài ngầu ra cậu còn vui tính đấy. Thật đúng là không hề không công bằng chút nào, cậu là một người bạn trai tuyệt vời, xứng đôi với cái cô Sena Kashiwazaki hoàn hảo đến kinh khủng ấy. Argh, tức quá, ghen tị quá, đố kỵ quá! Tôi đi đây!”
Sau khi sỉ nhục (khen tặng…?) tôi vài lời, Yusa quay ngoắt 180 độ và bước đi.
Aoi Yusa, hử…
Có vẻ tôi vừa gặp thêm một kẻ quái dị nữa rồi.
Tôi cảm thấy một “luồng aura kì quái” phát ra từ cô ta giống như từ tất cả những ai tôi đã từng nói chuyện trong cái trường này vậy.
Chú thích
↑ Chắc do cái chiều cao “3m chẻ đôi” , tội :))
Do vừa mới tan trường nên hiện tôi đang trên đường tới phòng CLB.
Nhưng tôi lại bắt gặp một cô bé đang đứng một mình, nhìn chằm chằm vào cái bảng thông báo treo ở trên hành lang.
Tôi tưởng là mình đã gặp cô ta ở đâu đó rồi, nhưng sau khi nhìn kĩ hơn, hóa ra tôi còn không biết cô ta là ai.
Điểm của mỗi học sinh trong kì thi cuối năm được chiếu trên bảng thông báo theo thứ tự từ cao xuống thấp.
Tên tôi nằm đâu đó trong tốp giữa.
Tên của 10 học sinh đứng đầu được viết bằng chữ to và bắt mắt, và bất ngờ là tôi lại rất thân với người có cái tên đứng đầu danh sách đó – tức là người có điểm số cao nhất khối.
Tất nhiên,người đó chỉ có thể là Sena Kashiwazaki của lớp 2-3.
Cô ấy đạt được số điểm cao đến kinh khủng là 895 trên 900 điểm. Thế quái nào điểm bà lại cao đến thế chứ…
Nhân tiện, Yozora Mikadzuki xếp vị trí thứ 7, và điểm số của cô ấy cũng ấn tượng không kém với 837 điểm. Cô ấy là người cao điểm nhất lớp 2-5, lớp của hai chúng tôi.
Dù sau thì mắt của cô bé kia cũng đang dính chặt vào cái tên Sena Kashiwazaki ở vị trí cao nhất.
Có lẽ vì chiều cao cũng chỉ “3m chẻ đôi” thôi mà trông như thể cô đang cố rướn cổ lên để thấy được trên đó vậy.
Cô ấy làm tôi chú ý, vậy nên tôi bước tới gần và trong khi đó tôi có thể nghe thấy tiếng cô ta gầm gừ và giương nanh ra.
Cái cách cô ấy biểu cảm trông hệt như một con sói con vậy. Ý tôi là, không phải là tôi đã từng thấy sói con trước đây, nhưng có cảm giác gọi như vậy sẽ hợp hơn là cún con.
Tôi tự hỏi, cô ấy ghét Sena vì điều gì…? Trong khi tôi đang suy nghĩ, đột nhiên cô quay ngoắt một góc 180 độ, và chúng tôi chạm mặt nhau.
“C-cậu làm cái gì ở đây!?”
Cô ta lắp bắp hỏi trong khi trừng mắt nhìn và đe dọa tôi bằng cái đôi mắt mở to ấy.
Cô để tóc nhọn, và không chắc là do nhuộm tóc hay là người nước ngoài hay cái gì đó tương tự, trên mái tóc ấy loáng thoáng một sắc đỏ.
Với một thân hình nhỏ nhắn và một khuôn mặt hơi trẻ con – nói chung, cô ta trông như một thằng nhóc.
“À, ừm, tôi-”
Ngay trước khi tôi kịp trả lời,
“À! Tôi biết cậu!”
Cô ta hét to với một vẻ mặt kinh ngạc.
Rõ ràng cô ta biết tôi là ai, nhưng điều đó cũng chẳng đáng để tôi phải ngạc nhiên nữa.
Dù rằng đó không phải là chủ ý của tôi, nhưng tôi thực sự khá nổi tiếng trong trường (hầu như là theo nghĩa xấu xấu).
Cô ta chắc cũng nghĩ tôi là một tên côn đồ như bao người khác nghĩ… hoặc tôi tưởng là vậy, nhưng,
“Cậu là bạn trai của Sena Kashiwazaki!!”
“Cần Lời Giải Thích!?”
Cổ tôi nghẹn lại vì quá bất ngờ trước những gì cô ta nói ra.
"B-b...!?"
Cô ta chăm chú nhìn tôi và nói,
“Ghh…! Biết ngay mà, Sena Kashiwazak dứt khoát là kẻ thù của mình…!”
“Ừmm… và một lần nữa bà là ai?”
Tôi cố gắng hỏi cô ta, người đang nghiến răng ken két và tay nắm chặt lại, run run.
“C-cậu không biết tôi là ai ư? Hahhh~ Không lạ gì khi một tên đầy tớ của Sena Kashiwazaki lại có thể thô lỗ đến thế này!”
Hiển nhiên bằng một cách nhiệm màu nào đó, tôi đã làm cô ta cáu.
“Eh… cậu là người nổi tiếng hay cái gì đó tựa tựa như vậy sao?”
Cô ta rướn người lên, cố làm cho mình trông cao thêm trước khi tuyên bố,
“Tôi là Aoi Yusa lớp 2-3! Còn là Thủ Quỹ Hội Học Sinh! Tôi đứng thứ hai trong bảng xếp hạng đấy!”
“Ồ…?”
Lúc đầu thì tôi quá đỗi ngạc nhiên vì tôi với cô ta cùng khối[1], nhưng tôi cũng gạt được điều đó qua một bên và ngó lên cái bảng thông báo.
Quả như vậy, ngay phía dưới Sena là cái tên “Aoi Yusa” viết bằng chữ nhỏ hơn. Điểm của cô ta là 853.
Tôi đã từng nghe qua cái tên Yusa, và tôi không rõ viết bằng chữ kanji thì nó như thế nào, nhưng giờ thì rõ rồi. Thì ra nó được viết như thế.
Nhân tiện, Sena cũng ở lớp 2-3.
“Vậy ra bà là người đứng thứ hai và thuộc Hội Học Sinh sao? Hơi bị tuyệt đấy.”
Đó là một lời khen thật lòng, nhưng không hiểu sao Yusa lại còn nổi cáu hơn trước.
“Ghh…! Cái thái độ thương hai của cậu làm tôi tức lắm rồi đấy! Tôi biết cả năm trước lẫn năm nay tôi đều tệ hơn Sena, được chưa!?
“Ừm, thực ra năm trước thế nào thì tôi chịu… Nhưng này, tôi nghĩ bà cũng giỏi đấy chứ. Chỉ là đối thủ của bà ở một đẳng cấp quá khác biệt thôi…”
“Tôi muốn đánh bại cô ta, ít nhất là bằng bài kiểm tra! Dù cô ta có thể vừa giàu, vừa xinh đẹp, vừa giỏi thể thao vừa có điểm số kinh khủng, tôi vẫn muốn đánh bại cô ta!”
Nghe như thể một cái mô tả tôi đã từng nghe vậy…
“Biết rồi; với cậu phải như Sena mới gọi là “bình thường”! Cô ta không những hoàn hảo mà bây giờ còn có bạn trai nữa! Sao số cô ta hên thế không biết!?”
“Khoan, từ từ đã nào!”
Tôi hoảng hốt nói chen vào nhằm giải quyết sự hiểu lầm ngớ ngẩn này.
“Tôi không cặp với Sena hay cái gì đó tương tự, rõ chửa!?”
“Heheh, lừa tôi cũng vô ích thôi. “Sena” phải không nhở…? Một khi đã gọi như vậy tức là cậu và cô ta đã phải có một mối quan hệ đặc biệt nào đó rồi. Con trai lớp tôi đứa nào cũng thêm”quý cô” vào trước cái tên Sena Kashiwazaki hết.”
Cô ta không thèm nghe tôi nói gì cả, ca này khó rồi.
Mặc dù nếu thực sự cô ta luôn thấy người ta nói chữ “quý cô” kèm theo tên Sena thì đúng là dễ hiểu tại sao cô ta lại hiểu nhầm về hai chúng tôi.
Sena chắc chắn không “bình thường” như Yusa nghĩ, nhưng có lẽ đây không phải lúc để đính chính lại.
“Sheesh… Không thể tin nổi Sena Kashiwazaki lại cặp được với một anh chàng ngầu như thế này trong khi mình thì vẫn đang chật vật để đánh bại cô ta… Thật tức quá đi mà!”
…………?
Là tôi tưởng tượng ra hay cô ta vừa nói cái gì đếch ổn thế nhở?
“…Ừm, bà nói “ngầu” mang hàm nghĩa gì vậy?”
“Hử? Còn mang hàm nghĩa gì nữa? Cậu rõ ràng là siêu ngầu luôn.”
Cô ta vừa nói vừa đề cao tôi bằng cái vẻ mặt như thể vừa mới nghe một câu hỏi thiểu năng lắm vậy.
“Từ mái tóc được nhuộm cẩn thận của cậu, có thể thấy rằng cậu rất có khiếu thời trang. Ngoài ra, việc cậu xắn một quần lên cũng đủ làm cậu trông khác biệt hẳn với mấy tên nam sinh chán ngắt còn lại trong trường rồi. Ồ, tôi biết rồi. Mấy cậu con trai vừa ngầu vừa kiểu cách như cậu thường được gọi là “hư hỏng” phải không nhỉ?”
Tóc tôi màu như vậy không phải do nhuộm, và xắn một ống quần lên cũng chẳng phải là biểu tượng thời trang, tôi chỉ bắt chước mấy đứa ở trường cũ thôi. Cứ nghĩ rằng ăn mặc một tí bừa bộn như vậy sẽ giúp tôi hòa nhập tốt hơn là làm ra vẻ nghiêm túc, ai ngờ… mà thôi, dẹp nó qua một bên đi.
“…Lầ-lần đầu tiên tôi nghe ai đó nói vậy đấy…”
Tôi bị choáng, vì kể từ khi tôi chuyển đến ngôi trường này-không, cả những trường trước đó nữa, không một ai lại đánh giá cao diện mạo của tôi.
Yusa làm một vẻ mặt nghi ngờ sau khi thấy cách tôi phản ứng lại.
“Cậu đang cười cái gì đấy? Ngoài ngầu ra cậu còn vui tính đấy. Thật đúng là không hề không công bằng chút nào, cậu là một người bạn trai tuyệt vời, xứng đôi với cái cô Sena Kashiwazaki hoàn hảo đến kinh khủng ấy. Argh, tức quá, ghen tị quá, đố kỵ quá! Tôi đi đây!”
Sau khi sỉ nhục (khen tặng…?) tôi vài lời, Yusa quay ngoắt 180 độ và bước đi.
Aoi Yusa, hử…
Có vẻ tôi vừa gặp thêm một kẻ quái dị nữa rồi.
Tôi cảm thấy một “luồng aura kì quái” phát ra từ cô ta giống như từ tất cả những ai tôi đã từng nói chuyện trong cái trường này vậy.
Chú thích
↑ Chắc do cái chiều cao “3m chẻ đôi” , tội :))
Danh sách chương