Ngày hôm sau – Thứ Sáu.

Yozora vẫn chưa xong cái kịch bản khi chúng tôi ra về.

“Phew… Tôi nghĩ rằng… đây chính là thứ mà mấy người gọi là khủng hoảng… Nhưng tôi vẫn muốn tin rằng mình có thể trở thành một nhà văn vĩ đại hơn nữa bằng cách vượt qua thử thách này…”

Yozora có vẻ rất lo lắng bởi cô ấy nói với một chất giọng rất nghiêm trang, nhưng thôi nào Yozora. Bà có phải là nhà văn đâu.

Trông có vẻ như Yozora đang đóng vai một nhà văn bị dính Writer’s Block [1] vậy.

“Tôi không quan tâm đến cái khủng hoảng của cô hay sao cũng được, nhưng nên nhớ chúng ta không còn nhiều thời gian. Nếu cô còn bắt mọi người phải đợi nữa, tôi sẽ thế chỗ cô viết kịch bản.”

Sena vừa nói vừa nhìn một cách trách móc trong khi đang chơi game.

“Mồ…Tôi-tôi biết rồi.”

Yozora trả lời với một chút xấu hổ trên gương mặt.



Đêm hôm đó, tôi nhận được tin nhắn từ Yozora.

Tựa đề: Ngày mai

Tin nhắn: Tôi sẽ đi xem một bộ phim để lấy ý tưởng cho kịch bản, và tôi nghĩ rằng ông cũng có thể đi cùng, nếu ông rảnh. Không phải là người ta cần ai đó để nói chuyện khi xem phim, và tôi cũng không tìm ra được lí do nào khiến ông đi xem phim chung với tôi, nhưng tôi chỉ nghĩ rằng đi chung để cùng xem một bộ phim người ta bỗng muốn xem cũng không phải là ý tưởng tồi. Cũng chả sao nếu ông không muốn đi, tôi đi một mình cũng được, vậy nên đừng quá bận tâm.

Lối văn vẫn lủng củng như thường lệ, nhưng tôi đoán đại ý là cô ấy muốn mời tôi đi xem phim chung với cô ấy.

Sự thật là khi bạn làm một bộ phim, học tập từ một bộ có sẵn cũng không phải ý tưởng tồi.

Được rồi, tôi sẽ hỏi những người khác xem có ai muốn đi cùng không-----

Tôi đang tính như thế thì bỗng nhận được thêm một tin nhắn nữa từ Yozora.

Tôi có thể khẳng định rằng cô ấy đánh vội rồi gửi đi, bởi có một vài lỗi chính tả nhỏ ở một số chỗ.

Tựa đề: Không đề

Qá nhiều người cùg đi sẽ chẳng ích lợi gì cả, vậy nên đừn có ní cho những thành vin khác biết.

(TL Note: ở đây Yozora viết vội nên có sai chính tả, viết chính xác là: Quá nhiều người cùng đi sẽ chẳng ích lợi gì cả, vậy nên đừng có nói cho những thành viên khác biết.)

Và cứ như thế, mọi thứ đã được sắp đặt rằng tôi và Yozora sẽ cùng đi xem phim vào ngày mai.



Hiện giờ là 1:30 chiều ngày hôm sau.

Sau khi có mặt ở ga Tohya, điểm hẹn chúng tôi đã quyết định từ trước, tôi nhanh chóng tìm thấy Yozora đã đang đứng đợi.

Cô ấy đang khoanh tay đứng dựa lưng vào tường, nét mặt u tối thường thấy và…

… Cô ấy mặc sweatsuit.

Tôi đã có linh cảm rằng cô ấy sẽ mặc như vậy vậy, nhưng thế này thì thật là…

Kể cả sweatsuit cũng có thể trông rất thời trang, nhưng thứ Yozora đang mặc lại chính là cái bộ màu đen vừa đơn giản vừa chán mà cô ấy mặc hồi chúng tôi đi mua sắm ở Nagayashi.

Tôi khá chắc rằng đồ thể dục của trường trông còn khá hơn bộ này.

Cũng có một số cô gái đi xung quanh mặc sweatsuit như Yozora, chắc để chơi thể thao hay gì đó, nhưng so với chúng thì bộ sweatsuit đen-toàn-tập của Yozora vẫn trông rất khác người.

“...Bà tính mặc nó đi thật hả?”

Tôi hỏi, nửa vì bất ngờ trước trang phục của cô ấy, nhưng Yozora chỉ đơn giản gật đầu và vẫn không thay đổi sắc thái.

“Tất nhiên rồi.”

“Dù sao thì Kodaka này, mình đi thôi.”

“Haizz…”

Tôi vừa thở dài vừa đi theo Yozora trong khi cô ấy đang rảo bước.

Sau chừng 15 phút bắt xe buýt ở trước ga, chúng tôi có mặt ở con đường nơi rạp chiếu phim ấy tọa lạc.

Những cửa hàng quần áo, đồ chơi, sách cũ, nhà hàng và một vài tòa nhà khác nối đuôi nhau dọc hai bên đường, vì một lí do nào đó mà đều trông khá tồi tàn.

Phần lớn trong số chúng không mới, đa số là những cửa hiệu nhỏ, độc lập, và mỗi tòa nhà chúng tôi đi qua đều trông khá cũ.

Cũng có một vài cửa hiệu đã đóng cửa chớp, và dĩ nhiên là không mấy ai ở quanh đây.

Tôi thường đi xe buýt qua đây để đến trường, nhưng di bộ qua thì thực sự là chưa lần nào. Tôi còn không biết là ở đây có rạp chiếu phim nữa.

Về phần Yozora đang đi cạnh tôi, cô ấy trông có vẻ năng động hơn thường ngày.

“Bà có thường hay tới đây không vậy?”

“Thi thoảng… Nơi này làm tôi thích vì có ít người lui tới.”

Có vẻ như tôi đã đúng, tâm trạng của cô ấy hiện đang tốt hơn một cách kì lạ so với lúc bình thường.

Rốt cục thì cô ấy vẫn gét ở trong đám đông, phải không nhỉ…

Rõ ràng là cô ấy thích những nơi hoang vắng như thế này hơn là sự hối hả và nhộn nhịp ở ga xe lửa.

Tôi cho rằng bạn có thể nói rằng cô ấy còn hơn cả một người trầm tính, đại loai thế.

“Thế bà tính xem phim gì vậy?”

“Tôi chưa chọn bộ nào hết. Chúng ta có thể tìm thứ gì đó xem được khi tới đó.”

“Bà chắc cách đó ổn chứ?”

“Tôi luôn làm thế này để quyết định nên xem thứ gì.”

… Nghe có vẻ khác xa với cách một nữ sinh cao trung đi xem phim.

Thay vì đi xem bộ phim mới nhất được quảng cáo ở khắp nơi, Yozora lại mang đến hình ảnh của một người đã sành sỏi.

“Cơ mà khoan đã, Yozora, bà có hay ra ngoài xem phim không?”

“…Ờ thì tôi nghĩ tôi cũng xem được kha khá.”

Yozora trả lời nhỏ hơn bình thường, có lẽ là do xấu hổ.



Khoảng năm phút sau, chúng tôi tới địa điểm cần tới, rạp chiếu phim.

Đó là một rạp chiếu phim mini cũ, lại không phải là nơi được nhiều người biết đến.

Tuy nhiên, may mắn cho chúng tôi, căn cứ vào tấm biển trước rạp, có một bộ phim sắp được chiếu trong vài phút nữa.

Nó là một bộ phim Pháp mà tôi chưa từng nghe tới, và poster của nó có cảnh một người đàn ông và một người phụ nữ, cả hai đều đang trong độ tuổi 30 đối mặt nhau trong một khu rừng trông có vẻ là đang ở giữa mùa thu. Trông cực kì đơn giản, thậm chí có thể gọi là đơn điệu.

Hai người họ rất có thể là nhân vật chính của bộ phim, nhưng tôi lại không thể nhận ra bất kì ai trong đó. (TL Note: ở đây chắc có ý chỉ diễn viên)

… Nói thực là tôi không chắc mình sẽ thích bộ phim này.

Tôi thường chỉ xem những bộ phim được chiếu trên TV, và phần lớn những bộ tôi thích là anime của Studio Jibli[2], và mấy bộ “Bom tấn ở Hoa Kì” với hàng loạt những CG[3] và kĩ xảo.

Sẽ còn tuyệt hơn nữa nếu nó đem đến cho tôi cảm giác dễ chịu sau khi xem xong.

“Hmm… Canh giờ như vậy là chuẩn rồi, vậy chắc chúng ta sẽ xem thứ này.”

“….Ehhhh…...”

Tôi nhăn mặt sau khi nghe Yozora nói.

“…Ông không muốn à?”

“À… Ừ thì, nó có vẻ…”

Trong khi tôi đang lắp bắp thì Yozora đưa ra một số đề xuất.

“Mình có nên xem chỗ khác không? Gần đây có 2 rạp nữa đấy.”

Tuy nhiên, tôi lắc đầu.

“Không cần đâu, chỗ này cũng được rồi.”

Tôi nghĩ thử xem một thể loại phim tôi thường không xem cũng không phải là ý tưởng tồi.

Ai biết được, cũng có thể thú vị lắm chứ.

Chúng tôi mua vé trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ về nó.

Không có gì đáng ngạc nhiên, bên trong rạp hoàn toàn trống trơn, và chúng tôi có thể ngồi bất cứ chỗ nào mình muốn, vậy nên chúng tôi chọn một cặp ghế ở vị trí chính giữa.

Ngoài vé ra, chúng tôi không mua thêm bất kì thức ăn hay đồ uống nào.

Về phần lí do, đó là bởi vì Yozora bảo cô không uống được nước ngọt vì không chịu được ga, cũng không thích nước cam, cũng không thích cái vị của trà Ô long, và cũng không thích vị của bỏng ngô và việc nó làm người ta khát nước.

… Thật sự mà nói, tôi không nghĩ cô ấy thích hợp để đến rạp chiếu phim.

Tôi nghĩ mình cũng nên mua gì đó cho mình để ăn lai rai, nhưng mức giá cắt cổ làm tôi dừng lại. Ngoài ra, tôi cũng không hứng thú lắm với đồ ăn vặt. Tôi không thể bắt mình mua những thứ mình không thật sự thích, đặc biệt là khi tôi là người quản lí chi tiêu ở nhà.

… Chắc tôi cũng không phù hợp để đến rạp chiêu phim luôn.

Dù sao thì một đống quảng cáo về những phim sắp ra mắt bắt đầu chạy ra, và đúng lúc tôi bắt đầu nghĩ: “Trời ạ dài vãi….. Khi nào phi mới bắt đầu vậy?” bộ phim thực sự mới bắt đầu.

Tôi tới đây với không một chút thông tin gì về bộ phim này, vậy nên tôi cũng không biết bộ phim này nói về cái gì, nhưng rõ ràng đây là một câu chuyện tình.

Nam chính và nữ chính đều ở trong độ tuổi 30, và họ đã kết hôn và đã có con, chuyện đó cũng tuyệt, nhưng điều đó lại khiến một nam sinh cao trung như tôi khó có thể bắt nhịp được. Hơn thế, nó không phải là một bộ drama về người chồng lừa dối vợ hay cái gì tương tự như thế. Nó chỉ đơn giản nói về cuộc sống thường nhật của họ và tương tác của họ với nhau.

Nó nhàm chán đến nỗi tôi còn không biết các nhân vật cảm thấy gì hay động lực gì đã thúc đẩy họ nữa.

Tôi không muốn những chuyện điên rồ xảy ra trong thực tế, nhưng khi nhắc đến viễn tưởng, tôi thích sự gay cấn và dễ hiểu.

Đáng lẽ tôi nên nói chúng ta nên xem một bộ phim khác…

Khi việc đọc phụ đề bắt đầu trở nên khó chịu, tôi quay sang nhìn Yozora trong khi hối tiếc vì lựa chọn của mình, và khi làm thế tôi nhìn thấy cô ấy nhìn lên màn hình với một ánh mắt thù địch vì vài lí do nào đấy.

Tôi phân vân, liệu cô ấy có thích bộ phim này không? Hay từ từ, liệu cô ấy có ghét cả “người bình thường” ngay cả khi khi họ chỉ là hư cấu? Tôi không nghĩ sẽ có nhiều phim cô ấy thưởng thức được, nếu đó là vấn đề.

Về cá nhân tôi, tôi không thích hay ghét gì bộ phim này, nó chỉ quá chán, đó là từ thích hợp nhất để diễn tả.

Còn bao nhiêu phút nữa là hết phim vậy… Bắt đầu thấy buồn ngủ rồi…

Hay tôi nghĩ là thế, nhưng rồi “nó” bắt đầu.

Và cho cái việc “nó” là gì, không còn gì khác ngoài --- cảnh nóng.

Củ Lạc Giòn Tan…!?

Do không chú ý lắm, tôi cũng không chắc cái thể loại cảnh nóng này có từ khi nào (tôi có cảm giác mình cũng không biết kể cả khi chú ý), nhưng dù sao thì rõ ràng là cảm xúc của nam chính và nữ chính đã đạt đến đỉnh điểm , bởi họ đang trao cho nhau một nụ hôn kiểu Pháp[4] ngay giữa đường (thật quá tiện lợi, không có xe cộ nào lưu thông gần đấy).

Khung cảnh bắt đầu chuyển sang phòng ngủ, nơi họ làm “chuyện đó”. (TL Note: chịch chịch chịch…)

Đây là một bộ phim bình thường, không phải AV[5] hay một thể loại porn game nào đó, vậy nên nó không quay cận cảnh những gì đang diễn ra, nhưng điều đó không làm thay đổi sự thực là một người đàn ông và một người phụ nữ đang chịch nhau ngay giữa màn ảnh.

Sẽ tốt hơn rất nhiều nếu tôi ở một mình, nhưng xem một thứ như thế này với một cô gái bằng tuổi tôi thực sự rất khó đỡ.

Cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt, tôi đưa mắt nhìn Yozora.

Mặt Yozora đỏ đến mức có thể thấy rất rõ ràng, kể cả khi rạp thiếu ánh sáng, và trong khi cúi gằm mặt xuống đất, mắt cô ấy vẫn dán vào màn hình.



Cảnh nóng ^.^

Và, bỗng nhiên, Yozora đưa mắt nhìn sang tôi.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

".........!"

"~~ ~~///!" Cả hai chúng tôi vội quay mặt đi và nhìn về phía trước.

Trên màn hình, nữ chính, với bộ ngực đang lắc lư, kêu lên"Oohh! Yessss! C'est si bo~n! C'est si bo~n"[6]bằng tiếng Pháp trong khi thở hổn hển.



Bộ phim kết thúc, Yozora và tôi rời khỏi rạp.

…Nam chính và nữ chính C'est si bon'd (TL Note: chịch chịch chịch chịch chịch…) bốn lần trước khi bộ phim kết thúc…

“Ờ-ừmmm…… V-vậy, thứ này giúp gì cho vụ kịch bản?”

“Làm như nó giúp được ấy, đồ ngốc!!”

Yozora trả lời một cách nhanh chóng và giận dữ trước câu hỏi tôi đặt ra như 1 nỗ lực xóa tan bầu không khí khó xử này.

“Nam chính và nữ chính dở tệ, cốt truyện rõ ràng cũng dở tệ, diễn biến cũng dở tệ nốt, và… N-nó còn có mấy cảnh đen tối đó nữa.”

Yozora đỏ mặt thêm một lần nữa trước khi tiếp tục,

“D-dù sao, tôi nghĩ vẫn có thể coi là nó đã có ích. C-chúng ta là học sinh trung học, vậy nên thay vì làm một bộ phim dâm dục và vô liêm sỉ như thế, chúng ta nên làm một câu chuyện lành mạnh và vui hơn để phù hợp với học sinh trung học như chúng ta!”

“Đ-đúng, đúng rồi! Tôi cũng nghĩ vậy!”

Tôi hoàn toàn đồng ý với cô ấy.

Và rồi, đột nhiên,

“M-mà này Kodaka, ông có, um… muốn c-c'est si bon không?

Yozora cúi gằm mặt xuống, nhưng lại ngước mắt lên nhìn tôi trong khi lí nhí cái gì đó.

“Eh? Bà vừa nói gì?”

“K-k-k-k-k-không có gì cả! Được rồi, tôi sẽ làm một kịch bản lành mạnh!”

Yozora nhắc lại quyết tâm của mình có vẻ như cố đánh trống lảng, nên tôi quyết định cho cô ấy môt câu “Ừ, chúc may mắn” như lời động viên.



Không lâu sau đó, Yozora nói, “Hãy kiếm thứ gì đó để uống đi trong khi chúng ta còn ở đây,” vậy nên chúng tôi lên xe buýt, và xuống ở một quận mua sắm gần đó.

Tôi nghĩ thật là kì lạ khi cô ấy muốn tới một quán café trên một quận mua sắm đông đúc thay vì cái ở gần rạp chiếu phim, và khi tôi hỏi cô ấy về điều đó, cô ấy nói, “Có một cửa tiệm tôi luôn muốn tới bằng mọi giá,” để trả lời.

Chúng tôi tốn 15 phút đi bộ tới quán café, với chỉ dẫn Yozora đã chuẩn bị trước trên điện thoại, trước khi có mặt tại đích đến.

Nó cũng không phải là xa lắm, nhưng vì sự thật là Yozora bước chậm đi một nửa trong đám đông, nó tốn khá nhiều thời gian.

“Đây là cửa tiệm cậu muốn ‘tới bằng mọi giá’”?

Tôi nhìn lên tấm biển treo phía trước, và trên đó viết

Café Kitty - Mèo con ở khắp mọi nơi

Nói cách khác… đây là một quán café mèo, thứ chúng tôi đã bàn bạc vài ngày trước khi quyết đinh sẽ làm gì cho lễ hội (và đây là một dẫn chứng… cái tên thú vị đấy).

Tôi nhìn chằm chằm vào Yozora từ bên cạnh, làm một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống má cô ấy.

“G-gì!? Ý kiến gì!?”

“Không, không hẳn…”

“Đ-đó là cho mục đích nghiên cứu!”

Yozora đang mở cửa trong khi cố gắng làm dịu đi mọi thứ như một loại tsundere nào đó, thì bất thình lình,

“Hya!?”

Cô ấy bật ra một tiếng kêu dễ thương như vậy.

“Một con mèo!?”

Tôi cũng kêu lên khe khẽ trong khi theo Yozora vào trong.

“Mèo con~♥”

Là tôi tưởng tượng ra, hay một giọng nói cực kì ngọt ngào vừa phát ra khỏi miệng Yozora vậy? Chỉ là tôi tưởng tượng ra thôi, phải không?

Dù sao thì gạt nó ra một bên, hai con mèo đã bước tới chúng tôi ngay trước cửa ra vào.

Có một cái cổng nhỏ dưới chân chúng tôi để ngăn mèo chạy ra ngoài, nhưng nó thấp đến mức mèo vẫn có thể nhảy qua được, nên tôi đóng nhanh cánh cửa lại.

Chúng tôi cởi giày và đi dép lê vào, sau đó bước tới quầy tiếp tân.

Từ đây chúng tôi có thể thấy phần bên trong rộng rãi của quán café, và mặc dù nội thất ở đây không kahcs mấy so với một quán café bình thường, có hàng đống sách về mèo trên kệ và toàn bộ khung ảnh treo trên tường cũng lồng ảnh mèo vào.

Tất nhiên, có khoảng 10 con mèo đang đi lại xung quanh.

Wow… Có mèo bên trong quán café này thật…

Có khoảng 10 khách hàng, và họ đều đang nghỉ ngơi bằng cách ăn bánh, âu yếm mèo, hay trêu ghẹo chúng bằng đồ chơi hình đuôi cáo màu xanh.

"Ohh...... Hafuu~..."

“…Này~ Yozora nghe rõ trả lời~”

"......♥"

Yozora trông có vẻ không tự kiềm chế được nữa, đang hoàn toàn bị mê hoặc bởi lũ mèo đi lang thang trong quán, vậy nên tôi nghe thu ngân giải thích về quán café này cho hai chúng tôi.

Thu ngân bảo tốn 600 yên cho 1 giờ kèm theo đồ uống, và tất cả những gì đặt thêm sẽ tốn thêm tiền.

Dĩ nhiên chúng tôi có thể thuê một vài món đồ chơi, như búp bê hình con chuột hay cái đuôi cáo màu xanh để chơi với mèo.

Thật tình cờ, bạn còn có thể thuê tai và đuôi mèo để mặc vì một số lí do nào đó… Tôi đoán là để trở nên thân thiện với mèo hơn. (TL Note: Main ngu bỏ mợ :v ) Khi người thu ngân hỏi chúng tôi sẽ ở lại bao lâu, Yozora nói, “Sáu giờ tính từ lúc này!” – 1 câu rất ngu học, vậy nên tôi nhanh chóng đính chính lại. Cuối cùng, cả hai đều trả cho 1 giờ trước khi tiến vào khu chính của quán café.

Sau khi đã ngồi xuống chiếc ssoffa thấp như đã được hướng dẫn, một vài chú mèo tiến tới chỗ chúng tôi.

“Ồ, chẳng phải anh bạn tí hon thân thiện đây sao…”

Mặt tôi dãn ra ngay tức thì một chú mèo mun xích lại gần chân tôi.

S-sao chúng mày có thể dễ thương đến thế, lũ mèo bé xíu này…

Về phần Yozora, cô ấy nhanh chóng bắt đầu chơi với hai chú mèo bằng cái đuôi cáo màu xanh lá đã thuê.

Biểu cảm trên gương mặt cô ấy thật không thể tin nổi ngọt ngào hơn hẳn so với gương mặt nhăn nhó cô ấy thường có, và cô thường phát ra tiếng”Auu…” với một tong giọng vui sau khi không thể nhịn cười được nữa.

Yozora chả thèm đoái hoài gì đến li cà phê cô ấy đặt khi nó được đưa tới mà chỉ chú tâm vào việc chơi với mèo, vậy nên tôi bảo cô ấy,

“Sau bà không thử kêu ‘Meow~’ hay đại loại vậy để nói chuyện với nó xem? Tụi nó có khi lại hiểu được đấy.”

Đó chỉ là một câu nói đùa, nhưng ngay khi tôi bắt đầu nhấp môi vào li trà chanh đá,

“Ồ, ý kiến hay đấy! Meow~♥ Meowww~~♥ Me-yoww~♥”

Ở nơi ấy, tôi đã thấy, Yozora Mikadzuki, cô gái thông minh và xinh đẹp song không có bạn bè, người luôn mang một vẻ mặt u ám, hoàn toàn thù ghét xã hội, bị bạn chung lớp xa lánh, và không có địch thủ trong việc chỉ trích người khác,

Kêu như một con mèo



Một vài giây sau khi cái sự thực đáng kinh ngạc ấy lắng xuống.

"Habft!? Bfgh, bhgft!"

Yozora cuối cùng cũng trở về bình thường sau khi để ý tôi đang sặc sụa bởi trà chảy vào khí quản vì quá ngạc nhiên.

“Ô-ông bắt tôi nói cái quái gì thế này!? Kodaka, đồ ngốc!”

Yozora giận dữ kêu lên, mặt rực lên một sắc đỏ, xua đuổi luôn lũ mèo khỏi cô ấy.

Cô ấy làm một vẻ mặt buồn rầu, trông như thế này: (´・ω・`)

“……Bà thích mèo, đúng không?”

Tôi khá chắc cô ấy thích mèo ngay từ lần chúng tôi nói về cái thứ café mèo với CLB Láng giềng, nhưng thực sự mà nói, tôi chưa từng nghĩ rằng cô ấy thích mèo đến thế này.

“K-không phải là tôi thích chúng đến vậy mồ--“

Cô ấy bắt đầu nói, nhưng rồi dừng lại, và sau đó nói với một giọng điệu phản kháng,

“…T-thì sao chứ!? Không một ai trên cái hành tinh này ghét mèo cả!”

Có vẻ cô ấy yêu mèo đến mức không thể dối lòng mà nói không thích được.

Cô ấy sau đó làm một vẻ mặt lơ đãng và nói,

“…Geez, sao một thứ dễ thương như thế lại có thể tồn tại trên thế giói này chứ… Nếu như chú chó cộng sự Ainuu trong “MonHun”[7] là một chú mèo… Nếu nó có tên như “Airou” chẳng hạn, tôi đã trở thành thợ săn lvl Pro rồi…”

“Thợ săn lvl Pro là cái giống gì vậy?”

Nhân tiện, nếu các bạn không biết, trên tựa game PSP “Monster Hunters”, bạn có thể đi săn cùng một chú chó cộng sự tên Ainuu có thể đi hai chân (TL Note: giống Adventure Time nhỉ?)

…Tôi nghĩ chó cũng dễ thương như mèo thôi, nếu bạn hỏi tôi.

“Chỗ bà không có mèo à?”

“Không, vì tôi sống trong một căn hộ. Không được nuôi mèo.”

Yozora vừa trả lời vừa nhăn mặt, điều với tôi là rất hợp lí.

“À ừ, tôi nhớ bà từng kể tôi nghe trước đó rồi.”

“Ừ…”

Bỗng nhiên, mặt Yozora tối sầm lại.

“…Mặc dù, tôi không nghĩ sẽ nuôi một con kể cả khi không sống trong chung cư.”

“Eh, tại sao?”

Tôi hỏi, lấy điều đó làm lạ, và Yozora trả lời, với một nụ cười cô độc.

“…Ông còn nhớ Đêm không, Kodaka?”

… Tôi khẽ giật mình khi nghe đến cái tên ấy.

“…Ừ, tôi nhớ.”

Nhớ đến Đêm làm mặt tôi cũng tối sầm lại.

“Đêm” là cái tên từ 10 năm trước. Cậu ấy là bạn của Yozora ---Sora--- và tôi.

… À ừ, là bạn, nhưng cậu ấy là một con mèo.

Cậu ta là một con mèo hoang sống ở ngôi đền bỏ hoang gần công viên Yozora và tôi đã từng chơi, và cậu ấy thích khi chúng tôi cho cậu ấy thức ăn, vậy nên cậu ta trở nên thân với chúng tôi.

Cậu ấy không phải là mèo con nhưng lại nhỏ con và trên bộ lông đen của cậu lại lốm đốm mấy đốm lông trăng tựa như bầu trời đêm đầy sao, vậy nên chúng tôi đặt tên cậu là “Đêm”

Chúng tôi không thể nuôi cậu ấy ở chỗ tôi vì bệnh dị ứng của Kobato, và Yozora sống ở một chung cư nơi động vật bị cấm, nên chúng tôi nuôi cậu bằng cách lén mang đồ ăn ra khỏi nhà.

Nhưng, một tháng sau khi chúng tôi bắt đầu chăm sóc cậu ấy, Đêm đột ngột biến mất.

Cả hai chúng tôi sục sạo khắp thị trấn để tìm Đêm, nhưng chúng tôi không bao giờ còn nhìn thấy cậu ấy nữa.

Tôi không tài nào biết được chuyện gì đã xảy ra đến Đêm.

Cậu ấy nhỏ con, nhưng khá lớn tuổi; có lẽ cậu quyết định ở một mình bởi cậu biết đoạn kết của cuộc đời sắp tới.

Hay có lẽ cậu ấy đã được một người tốt bụng nào đó đi ngang qua nhận nuôi.

Hay có lẽ… --- Không, tôi đã khóc quá đủ khi nghĩ đến những khả năng kinh khủng khác khi đó rồi. Không cần phải đào lại những kí ức đó nữa, sau ngần nấy thời gian này.

“…Buồn thật đấy, đột ngột mất đi ai đó.”

………

Tôi không thể nói gì với Yozora khi cô ấy thì thầm với đôi mắt nhìn xa xăm, bởi tôi chính là người bỏ cô ấy mà đi mà không báo trước ngần ấy năm.

“Nếu nó sẽ làm tôi buồn, tôi sẽ chỉ đứng bên ngoài và không dính dáng quá sâu vào nó. Tôi không cần phải quá gắn kết…… À, tôi chỉ đang nói về mèo thôi, được chứ?”

Yozora nói phần cuối với một thái độ hơi vội vã.

“…Ừ thì, dù sao thì tôi thích mèo. Ông có thể nhớ điều đó, Kodak. … Ngoài ra, lí do tôi dùng bộ giáp NyarugaKuruga trong MonHun là thực ra vì tôi thích mèo.”

“Tôi còn không nhớ bà mặc cái gì khi đó nữa, nhưng được thôi…”

Nhân tiện, tôi khá chắc chắn rằng NyarugaKuruga là một con quái vật khổng lồ hình con mèo.

“Thật là khó khăn để kiếm số nguyên liệu hiếm để làm bộ giáp ấy. Chỉ nghĩ đến khoảng thời gian tôi phải săn NyarugaKuruga 44 lần liền thật sự khiến tôi ớn lạnh.”

Yozora nói, lại với cái nhìn sao mà xa xăm.

“…… Bà biết đấy, bà lại vừa phá hỏng bầu không khí rồi.”

Tất nhiển, bình luận nho nhỏ của tôi, như mọi khi, bị lờ đi một cách trang nhã.



Chúng tôi chơi với mèo cho đến khi hết một tiếng, sau đó bước ra ngoài, hướng tới trạm xe lửa.

Thời gian trôi nhanh thật; thấm thoát đã hết tháng 10 rồi.

Vào thời điểm này trời tối quá nhanh, giải thích cho việc bây giờ bầu trời đã được nhuộm bằng một sắc cam khá bắt mắt.

“Hẹn gặp lại vào thứ Hai, Kodaka. Nhớ đợi kịch bản nữa nhé.”

Yozora nói vậy với một nụ cười trong khi chúng tôi ai đi đường đấy tại cổng soát vé.

Yozora đã đang trong trạng thái vui vẻ kể từ khi chúng tôi rời khỏi quán café mèo đó.

“B-biết nói làm sao nhỉ, hôm nay, thật là, ông biết đấy.”

“Hả?”

Yozora hít một hơi thật sâu--- và nói,

“… Hệt như 10 năm trước vậy.”

Một nụ cười đẹp đẽ, chín chắn--- khác xa so với 10 năm trước--- nở ra trên khuôn mặt Yozora ngay sau khi cô ấy hoàn thành câu nói.

Nụ cười ấy làm tim tôi đập mạnh.

Nó sẽ còn tệ hơn nếu cô ấy mặc váy hay quần bó thay vì bộ sweat suit ấy…

Tôi nở một nụ cười trong khi mang trong mình những suy tư ấy.

“…À ừ, bà đúng rồi, cũng có cảm giác như khi ấy vậy, đại loại thế.”

Yozora bắt đầu “Ừ…” và gật đầu đáp lại câu trả lời của tôi trong khi loay hoay với mái tóc ngố như thể đang mắc cỡ vậy.

“G-gặp lại sau, Kodaka.”

Yozora nói trước khi quay mặt đi, và bước đi với một chút háo hức trong mỗi bước chân.

Tôi nhìn cô ấy đi khỏi một lúc, và sau đó cũng tìm cách về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện