"Kobato-chan đến rồiiiii!!"
Đó là vào ngày nghỉ thứ tư sau kỳ kiểm tra.
Kobato và tôi vừa mới đặt chân vào căn phòng CLB như mọi ngày, thì Sena tự dưng hét lên, và bật người khỏi chiếc sofa.
"!"
Tức thì Kobato đanh mặt lại trước khi lủi ra đằng sau tôi
Sena nở một nụ cười kỳ quái, và cô ấy vừa "Hehehe~" vừa trườn đến chỗ chúng tôi.
"Hehehe, Kobato-chan lúc nào cũng xinh luôn ý! Bộ váy đó hợp với em lắm đó, Kobato-chan à~"
Kobato đang mặc một cái váy diềm xếp màu đen.
Có một dạo em ấy mặc đồ bình thường do nóng, nhưng con bé lại chuyển ngay về tông cũ khi trời trở mát.
"Uuu~ An-chan..."
Kobato van vỉ tôi với một giọng sợ sệt trong khi túm lấy ống tay áo tôi.
Có vẻ như Sena rất quý Kobato, và cô ấy luôn tìm cách gần gũi với con bé, nhưng Kobato lại ít cởi mở với những người không thân thiết, thế nên con bé cực kỳ ghét Sena.
Kể cả nếu em ấy có hòa nhã với người lạ hay na ná thế đi chăng nữa, thì tôi khá chắc rằng con bé vẫn sẽ cho rằng Sena là kẻ quái đản do cô ấy cứ lúc nào cũng cố bắt chuyện với nó.
"Gyuhehe, nè~ nè~ Kobato-chan♥"
...Hôm nay Sena trông còn kinh dị hơn bình thường. Không biết là do sao nhỉ.
"Rốt cuộc thì cậu muốn cái quái gì?"
Tôi hỏi trong khi đứng ra che cho Kobato khỏi Sena.
Khi đó, Sena rút một cái vé ra từ trong túi ra, và bảo,
"Kobato-chwan! Mai muốn đi công viên giải trí với chị hông!?"
"Không!"
Kobato thò mặt ra từ sau lưng tôi trong phút chốc để từ chối.
Dù vậy, Sena vẫn không chùn bước, và nói với cái giọng thậm chí còn kinh dị hơn lúc trước,
"Ôii~ Thôi nào em, đừng nói vậy chứ~♥ Nè, nhìn nè, cái vé này là cho 'Yokoshima Wonderland' đấy nhé! Em cũng biết Yokoshima Wonderland mà, phải không Kobato-chan? Chị có được nó nhờ một đồng nghiệp của Papa đấy!"
"Ô...? Yokoshima hử?"
"Yokoshima Wonderland" là một công viên giải trí cỡ bự ở quận kế bên.
Nó còn có một khu nghỉ suối nước nóng ngoài công viên giải trí (thật ra công viên giải trí mới là phần bổ sung cho suối nước nóng), và mọi người ở khắp nơi lũ lượt đổ về đó. Đó là một trong những khu nghỉ dưỡng số một ở quanh đây.
Bố từng đưa Kobato và tôi đến đó chơi hồi tiểu học, và theo tôi nhớ thì nó rất vui. Kobato (hồi tà nhãn chưa phát lộ) cũng rất vui khi chạy quanh đấy chơi.
Sena đang cầm trên tay tấm vé vào cửa công viên giải trí, cộng thêm vé chơi miễn phí tất cả các trò chơi trong nguyên một ngày.
"...Nó là Yokoshima đấy, Kobato. Sao em không nhận lời và đi chơi với chị ấy đi?"
"Ếếế..."
Tôi nói, khiến cho Kobato đờ người ra.
Con bé ghét Sena đến thế cơ à...
"Đợi đã nào, nhìn nè Kobato-chan, chị còn có cả cái này nữa cơ!"
Sena lại rút ra một thứ nữa từ trong túi. Có vẻ như lần này là tờ rơi.
"Bọn họ đang tổ chức một buổi diễn cho anime 'Kurogane no Necromancer' em thích đấy!"
Tờ rơi có dòng chữ to "Buổi Diễn Thời Trang Kurogane no Necromancer Giờ Đã Mở Cửa!" viết dọc theo nó.
"...Hừm... Ta đây không có hứng thú với sự mô phỏng xoàng xĩnh đó..."
Kobato nói với một giọng không lấy làm vui vẻ gì cho lắm.
Nhưng mà, ừ, tôi có thể hiểu tại sao học sinh cấp 2 lại không quan tâm đến biểu diễn thời trang.
"...Cũng chỉ là mấy lão già nào đó bên trong thôi... Cũng chỉ là mấy lão già dở hơi nào đó bên trong bộ đồ Siêu nhân Đỏ thôi..."
Tôi đoán rằng do cái lần thấy cảnh người ta thay đồ hồi em ấy còn bé, nên giờ con bé bị ám ảnh rồi.
Dù thế nhưng chuyện đó đành để sau vậy.
Nhưng Sena vẫn chưa chịu đầu hàng, và còn tấn tới nữa.
"Thôi nào, đừng nói vậy chứ~ Nhìn nè, người ta còn bán cả hàng limited edition nữa đấy! Em muốn chị mua cái gì cũng được, Kobato-chan à! Rồi chị mua cả kẹo và nước ép cho, và rồi đến tối sao chị em mình không dùng bữa ở nhà hàng hạng sang trên tầng thượng khách sạn nào đó nhỉ? Chị sẽ gọi cho em một cái hamburger tuyệt ngon luôn! Vậy, ý em thế nào, hở Kobato-chan!? Đi chơi một đêm vui vẻ với chị hai Sena của em đi nào, haa haa..."
Cái mặt và cái cách nói đó khiến cô ấy trông như một tên biến thái bám theo mấy em tiểu học trên đường về nhà vậy. Nói thật, nếu không quen cậu ấy thì có khi tôi đã gọi cảnh sát ngay và luôn rồi.
"...Limited edition... Kẹo... Hamburger..."
Kobato nuốt nước bọt to đến nỗi ai cũng nghe thấy được. Này, đừng để bị người ta dụ dỗ bằng cái trò mèo đó chứ.
"Kufufu... Thôi nào Kobato-chan, không có gì mà phải sợ đâu... Sẽ vui lắm đó... Và chị cũng sẽ nhẹ nhàng nữa... Uhe, nếu em thích, chị cũng có thể cho em tiền tiêu vặt luôn, hehehe... vậy nên đi với chị hai Sena của em nhé?"
Sena thì đang vẫy vẫy tấm vé và tờ rơi trước mặt Kobato.
Nhưng, đó cũng là khi ai đó giật lấy tấm vé trên tay Sena từ đằng sau.
"...Cô còn bệnh đến thế nào nữa hả?"
Người vừa giật tấm vé đó là một cô gái trông rất nam tính với mái tóc ngắn mềm mại khá là hợp mắt―― Mikadzuki Yozora .
Mà nhân tiện, ngoài Kobato, Sena, và tôi ra, thì các thành viên còn lại của CLB Láng giềng cũng đang ở cả đây.
"Này, trả nó đây cho tôi, Yozora ngố!"
Yozora lơ đẹp Sena cùng lời phản đối, và nhìn tấm vé chằm chằm đến nỗi gọi là trừng trừng cũng được.
"Hừm... Yokoshima Wonderland, hử..."
"Cậu đến đó chưa, Yozora?"
"...Rồi."
Tôi không hỏi lý do cụ thể, nhưng trông Yozora có vẻ không vui khi trả lời.
Tôi nghĩ đó là chuyện lạ, và rồi nói tiếp,
"Ừ thì, chắc là cả cậu cũng chịu được khi đến chơi công viên giải trí nhỉ."
"...!"
Yozora giận dữ nhăn mặt lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc.
"Y-Yozora?"
Tôi bị bất ngờ, nhưng Yozora chỉ đơn thuần là quay lại cái bộ mặt rầu rĩ thường ngày, và nói,
"Không phải là cùng gia đình. Tớ đi cùng một người bạn học."
"Bạn học!? Thật chứ!?"
"Thật."
"...Đừng bảo đó là Tomo-chan đấy nhé."
"Không. Tớ đi cùng một người bạn học thật."
Yozora nói, trông vẫn buồn.
"...Đó là vào mùa thu năm hai cấp 2... Tớ ngồi đọc sách trong khu vực cà phê nguyên cả buổi..."
Có vẻ như tôi vừa mới vô tình đụng phải quá khứ đau thương của cô ấy rồi.
Ở công viên giải trí một mình... Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã đau rồi.
"Tớ thì cũng chỉ mới đi với gia đình thôi. Nếu sau này có thể đến đó với bạn bè được thì tốt thật."
"Ừ, thế thì tuyệt thật..." Yozora vừa nói vừa khẽ thở dài.
Và rồi,
"Được rồi! Mai tất cả đến Yokoshima Wonderland nào!"
"Không đùa chứ!?"
Tôi hơi bị ngạc nhiên trước cái đề xuất trên trời rơi xuống đó của Yozora.
"Đằng nào thì ngày mai cậu cũng rảnh mà, phải không Kodaka?"
"...Ừ, đúng, tớ rảnh, nhưng mà..."
Nhân tiện, mai là ngày nghỉ cuối cùng của chúng tôi.
Chúng tôi không có bài tập trong mấy ngày nghỉ, và tôi thậm chí còn chẳng có tí kế hoạch nào cả.
"Công viên giải trí à? Rika cũng luôn muốn đến đó một lần xem sao. Mai là ngày trong tuần, vậy nên chắc cũng không đông đâu. Em cũng muốn đi."
Rika nói với giọng hơi hơi hào hứng.
"Em sẽ theo Aniki đến cùng trời cuối đất."
Yukimura bình thản nói như mọi khi.
"Công viên giải trí á!? Công viên giải trí! Công viên giải trí, yayyy! Uohhh! Mình sẽ đến công viên giải trí! Mình sẽ đến công viên giải trí với Onii-chan! Mình sẽ đến Yokoshima, ahahaha!!"
Maria vui sướng hét lên.
Kobato trông Maria hứng lên, đến nỗi cả em nó cũng nói,
"H-hừm... Có vẻ như đôi lúc ta cũng nên giải khuây với mấy trò chơi của lũ con người các ngươi..."
"Được rồi, vậy là chốt nhé," Yozora nói.
Nhưng, ngay lúc Yozora bảo vậy, Sena liền lên tiếng.
"Đ-Đợi đã! Tôi chỉ mời có Kobato-chan thôi! Sao các người cũng đi nữa vậy!?"
"Cái vé này là cho sáu người. Tận dụng thì vẫn tốt hơn chứ."
"Ế, thế à?"
"Ờ."
Yozora đưa tôi tấm vé.
"Hử, đúng là cho sáu người thật."
Nó quả có dòng chữ "Có thể dùng để lấy vé cho tối đa sáu người lớn".
"C-chỉ vì có thể cho sáu người đi không có nghĩa là phải cho sáu người đi! Tôi chỉ muốn đi một mình với Kobato-chan thôi!"
"Thế thì phí phạm của giời quá... Hơn nữa, Kobato bảo nó không muốn đi một mình với cậu còn gì."
Tôi nói, và Kobato nhanh chóng gật đầu lia lịa.
Sena "Kh..." một tiếng và nói,
"Thôi được... Lần này ta sẽ để cho mấy tên thường dân các người đi cùng vậy. Các ngươi nên biết ơn đi là vừa!"
"Rồi rồi, cảm ơn Thịt."
Yozora nói với cái giọng đều đều.
Ngay sau đó, tôi chợt nhớ ra một chuyện.
"...Hử? Sáu người...?"
Yozora, Sena, Yukimura, Rika, Kobato, Maria, và tôi. CLB Láng giềng có bảy thành viên.
"Về cơ bản thì là 'vé của sáu người lớn'."
"Tôi khá chắc là Yokoshima quy định vé người lớn là dành cho người học cấp 2 trở lên," Sena nói. Một cách rất tự nhiên, cặp mắt của tất cả chúng tôi đổ dồn vào một người.
"......" "......" "......" "......" "......" "......"
"...Fueh?"
Maria (10 tuổi) nghiêng đầu bối rối khi cả bọn chằm chằm nhìn em nó.
"Fuehhh!?"
Em ấy la toáng lên sau khi hiểu ra vấn đề.
"............Nè... Em không đi công viên giải trí được à?"
Maria hỏi với bộ mặt trông như thể sắp tận thế đến nơi.
"...Có vẻ là vậy," Yozora vô cảm nói.
"...Vì em là trẻ con?"
"... Vì em là trẻ con."
"...Em hiểu rồi..."
Maria nói với con mắt như người chết.
"... Vì em là trẻ con... Em hiểu rồi...... Em mong mọi người đều vui vẻ ở công viên giải trí. Dù sao thì em cũng chỉ là trẻ con mà thôi... Đừng lo cho con nhóc con này... Mấy chuyện này em quen rồi mà..."
Nhìn mà cũng thấy tội Maria, trông như vừa mới bị mất hồn xong.
Chắc là tôi có thể trả tiền vé cho Maria... Ngay lúc tôi định nói vậy,
"Rồi rồi, tôi sẽ trả tiền cho một vé trẻ con nữa."
Sena nói ra trước tôi.
"Sena!?"
Tôi trân trân nhìn Sena, ngạc nhiên trước lời đề nghị giúp đỡ thật sự này. Rồi cô ấy nói, với cặp má đỏ ựng,
"Làm như tớ có thể cứ thế mà bỏ mặc một đứa nhóc trong khi chúng ta vui chơi vậy. Dù sao thì cũng dùng vé của tớ, vậy nên tớ kiếm vé cho tất cả không phải tốt hơn à?"
"...Chà, cậu đúng là một người tốt đấy chứ nhỉ..."
Mặt Sena còn đỏ hơn nữa sau khi nghe lời khen của tôi.
"Vậy là em được đi công viên giải trí à?"
Maria nghiêng đầu hỏi.
"Ừ, chị Sena sẽ lo vé cho em."
"Yayyyyyyyy!!"
Maria hét lên đầy vui sướng, miệng cười rộng đến mang tai.
"Aha! Cảm ơn Sena! Thì ra chị là người tốt cơ đấy!"
"Có gì đâu. Quý tộc là phải lo cho dân nghèo mà lị."
Sena nói, trông cũng hơi ngường ngượng.
"...Không cần thiết... Đáng ra phải mặc xác con tốt đáng khinh của nhà thờ mới phải..."
Kobato lầm bầm, nhưng khóe miệng em ấy nở một nụ cười nhẹ nhõm, thể hiện cảm xúc thật của mình.
"Yay, công viên giải trí! Mình sẽ đến công viên giải trí! Ahahahaha! Cảm ơn Sena!"
Maria ôm chầm lấy Sena.
"Hừm, đúng rồi đó, cứ mặc sức tôn thờ ta đi."
Sena nói với một bộ mặt hơi khó xử, còn Maria thì gật đầu, nói,
"Vâng! Em sẽ tôn thờ chị! Nè~ nè~ Sena, Nếu chị thích thì em có thể gọi chị là 'Onee-chan' thay cho cái con ma cà rồng đó đấy!"
"Ế? Quên đi."
Sena từ chối đề xuất của Maria, không phải để giấu ngượng, mà hoàn toàn là vì cô ấy không muốn vậy.
".........Ô, thôi vậy."
Maria làm bộ mặt (´・ω・`) trong khi buông tay khỏi Sena.
...Dù sao thì, chúng tôi quyết định là mai sẽ đi đến Yokoshima Wonderland.
☺
"Sena."
Sau khi mặt trời lặn và chúng tôi đi về, tôi gọi giật Sena ở trước cổng trường.
"Hửm?"
Sena quay lại nhìn tôi.
"Ừmm..."
Tôi đang nghĩ về việc hỏi cô ấy cái chuyện hôm qua Bố bảo tôi qua điện thoại... Hay nói cách khác, là chuyện Sena và tôi sắp c-cưới, nhưng mà...
Tệ thật... Mình còn không biết bắt đầu thế nào nữa.
Này, chúng ta sắp lấy nhau à? ...Quá thẳng thừng.
Chúng ta sẽ không cưới nhau, phải không?
...Thế thì tôi sẽ trông như một thằng điên nếu cậu ấy không hiểu tôi đang nói về cái gì.
"?"
Sena nghiêng đầu trong khi nghịch mái tóc vàng óng phất phơ trong gió thu.
Đứng đó, cô ấy trông đẹp đến không tin nổi. Cái việc cô ấy hành xử quái dị lúc trước quá đỗi khác so với người con gái làm tim tôi lỡ nhịp lúc này đây.
"Có chuyện gì thế?"
Sena trông có vẻ đang khó hiểu.
"À, ừm..."
...Trông cậu ấy thì chẳng có gì lạ cả... Không, ý tôi là, cậu ta lúc nào cũng dị, nhưng, nói thế nào nhỉ, ở cậu ấy không có cái cảm giác ngượng ngùng giống như trong mấy câu chuyện tình cảm hài hước hay những thứ na ná vậy.
"Ừm, như là... H-hôm qua có xảy ra chuyện gì kỳ kỳ không?"
"Chuyện gì kỳ kỳ?"
"...Ừmm... Như là cái cách ngài chủ tịch cư xử ý."
"Cách Papa cư xử à?"
Sena nghiêng đầu khó hiểu, và nói,
"À, nhắc mới nhớ,"
"! Có chuyện gì xảy ra à?"
"Hừmm, Papa có uống chút rượu sau bữa tối qua. Tớ không nghĩ thế là lạ, nhưng cha thường không uống sau bữa tối."
"Rượu cơ à..."
Tôi không chắc liệu chuyện rượu vào lời ra có đúng là thật không.
"À đúng rồi. Papa cho tớ cái vé đến công viên giải trí sau bữa tối, và hình như sau đó cha rất vui vì chuyện gì đó thì phải."
"Tại sao?"
"Ai biết được. Tớ chả nhớ lắm, vì còn bận nghĩ đến việc rủ Kobato-chan đến công viên giải trí."
"...Ra là vậy."
Thôi thì, nếu Sena còn không biết, thì chắc là ông ấy lảm nhảm khi say rồi.
"Hehehe~ Tớ không đợi đến mai được!"
Một nụ cười quái đản mò lên mặt Sena, và Kobato trốn ra đằng sau tôi.
"Ahn, Kobato-chan lúc ngượng trông cũng thật là X~I~N~H~ quá đi à♥ Kobato-chan em là thiên thần của lòng chị! Chị muốn Kobato-chan làm em chị cơ~~♥ Nè~ nè~ sao em không gọi chị là 'Onee-chan' nhỉ!?"
"Không!"
Kobato đốp ngay lại như mọi khi.
"Cái 'Không!' đó cũng T~U~Y~Ệ~T~ luôn♥! Con tim chị không chịu nổi được nữa rồi!"
"Ưưư~..."
"...Xì, đừng có cố chôm em gái người khác ngay trước mặt họ chứ."
Tôi thở dài một cái, ngạc nhiên trước độ bệnh của Sena, và sau đó nói,
"Gì thì gì, mai gặp lại sau nhé."
"Ừ! Tớ cũng mong lắm!"
Sena gật đầu với một nụ cười rộng đến mang tai.
Cậu ấy khi cười trông cũng xinh lắm chứ, nhưng đó chỉ là nếu như cậu ta không quá bệnh thôi...
Đó là vào ngày nghỉ thứ tư sau kỳ kiểm tra.
Kobato và tôi vừa mới đặt chân vào căn phòng CLB như mọi ngày, thì Sena tự dưng hét lên, và bật người khỏi chiếc sofa.
"!"
Tức thì Kobato đanh mặt lại trước khi lủi ra đằng sau tôi
Sena nở một nụ cười kỳ quái, và cô ấy vừa "Hehehe~" vừa trườn đến chỗ chúng tôi.
"Hehehe, Kobato-chan lúc nào cũng xinh luôn ý! Bộ váy đó hợp với em lắm đó, Kobato-chan à~"
Kobato đang mặc một cái váy diềm xếp màu đen.
Có một dạo em ấy mặc đồ bình thường do nóng, nhưng con bé lại chuyển ngay về tông cũ khi trời trở mát.
"Uuu~ An-chan..."
Kobato van vỉ tôi với một giọng sợ sệt trong khi túm lấy ống tay áo tôi.
Có vẻ như Sena rất quý Kobato, và cô ấy luôn tìm cách gần gũi với con bé, nhưng Kobato lại ít cởi mở với những người không thân thiết, thế nên con bé cực kỳ ghét Sena.
Kể cả nếu em ấy có hòa nhã với người lạ hay na ná thế đi chăng nữa, thì tôi khá chắc rằng con bé vẫn sẽ cho rằng Sena là kẻ quái đản do cô ấy cứ lúc nào cũng cố bắt chuyện với nó.
"Gyuhehe, nè~ nè~ Kobato-chan♥"
...Hôm nay Sena trông còn kinh dị hơn bình thường. Không biết là do sao nhỉ.
"Rốt cuộc thì cậu muốn cái quái gì?"
Tôi hỏi trong khi đứng ra che cho Kobato khỏi Sena.
Khi đó, Sena rút một cái vé ra từ trong túi ra, và bảo,
"Kobato-chwan! Mai muốn đi công viên giải trí với chị hông!?"
"Không!"
Kobato thò mặt ra từ sau lưng tôi trong phút chốc để từ chối.
Dù vậy, Sena vẫn không chùn bước, và nói với cái giọng thậm chí còn kinh dị hơn lúc trước,
"Ôii~ Thôi nào em, đừng nói vậy chứ~♥ Nè, nhìn nè, cái vé này là cho 'Yokoshima Wonderland' đấy nhé! Em cũng biết Yokoshima Wonderland mà, phải không Kobato-chan? Chị có được nó nhờ một đồng nghiệp của Papa đấy!"
"Ô...? Yokoshima hử?"
"Yokoshima Wonderland" là một công viên giải trí cỡ bự ở quận kế bên.
Nó còn có một khu nghỉ suối nước nóng ngoài công viên giải trí (thật ra công viên giải trí mới là phần bổ sung cho suối nước nóng), và mọi người ở khắp nơi lũ lượt đổ về đó. Đó là một trong những khu nghỉ dưỡng số một ở quanh đây.
Bố từng đưa Kobato và tôi đến đó chơi hồi tiểu học, và theo tôi nhớ thì nó rất vui. Kobato (hồi tà nhãn chưa phát lộ) cũng rất vui khi chạy quanh đấy chơi.
Sena đang cầm trên tay tấm vé vào cửa công viên giải trí, cộng thêm vé chơi miễn phí tất cả các trò chơi trong nguyên một ngày.
"...Nó là Yokoshima đấy, Kobato. Sao em không nhận lời và đi chơi với chị ấy đi?"
"Ếếế..."
Tôi nói, khiến cho Kobato đờ người ra.
Con bé ghét Sena đến thế cơ à...
"Đợi đã nào, nhìn nè Kobato-chan, chị còn có cả cái này nữa cơ!"
Sena lại rút ra một thứ nữa từ trong túi. Có vẻ như lần này là tờ rơi.
"Bọn họ đang tổ chức một buổi diễn cho anime 'Kurogane no Necromancer' em thích đấy!"
Tờ rơi có dòng chữ to "Buổi Diễn Thời Trang Kurogane no Necromancer Giờ Đã Mở Cửa!" viết dọc theo nó.
"...Hừm... Ta đây không có hứng thú với sự mô phỏng xoàng xĩnh đó..."
Kobato nói với một giọng không lấy làm vui vẻ gì cho lắm.
Nhưng mà, ừ, tôi có thể hiểu tại sao học sinh cấp 2 lại không quan tâm đến biểu diễn thời trang.
"...Cũng chỉ là mấy lão già nào đó bên trong thôi... Cũng chỉ là mấy lão già dở hơi nào đó bên trong bộ đồ Siêu nhân Đỏ thôi..."
Tôi đoán rằng do cái lần thấy cảnh người ta thay đồ hồi em ấy còn bé, nên giờ con bé bị ám ảnh rồi.
Dù thế nhưng chuyện đó đành để sau vậy.
Nhưng Sena vẫn chưa chịu đầu hàng, và còn tấn tới nữa.
"Thôi nào, đừng nói vậy chứ~ Nhìn nè, người ta còn bán cả hàng limited edition nữa đấy! Em muốn chị mua cái gì cũng được, Kobato-chan à! Rồi chị mua cả kẹo và nước ép cho, và rồi đến tối sao chị em mình không dùng bữa ở nhà hàng hạng sang trên tầng thượng khách sạn nào đó nhỉ? Chị sẽ gọi cho em một cái hamburger tuyệt ngon luôn! Vậy, ý em thế nào, hở Kobato-chan!? Đi chơi một đêm vui vẻ với chị hai Sena của em đi nào, haa haa..."
Cái mặt và cái cách nói đó khiến cô ấy trông như một tên biến thái bám theo mấy em tiểu học trên đường về nhà vậy. Nói thật, nếu không quen cậu ấy thì có khi tôi đã gọi cảnh sát ngay và luôn rồi.
"...Limited edition... Kẹo... Hamburger..."
Kobato nuốt nước bọt to đến nỗi ai cũng nghe thấy được. Này, đừng để bị người ta dụ dỗ bằng cái trò mèo đó chứ.
"Kufufu... Thôi nào Kobato-chan, không có gì mà phải sợ đâu... Sẽ vui lắm đó... Và chị cũng sẽ nhẹ nhàng nữa... Uhe, nếu em thích, chị cũng có thể cho em tiền tiêu vặt luôn, hehehe... vậy nên đi với chị hai Sena của em nhé?"
Sena thì đang vẫy vẫy tấm vé và tờ rơi trước mặt Kobato.
Nhưng, đó cũng là khi ai đó giật lấy tấm vé trên tay Sena từ đằng sau.
"...Cô còn bệnh đến thế nào nữa hả?"
Người vừa giật tấm vé đó là một cô gái trông rất nam tính với mái tóc ngắn mềm mại khá là hợp mắt―― Mikadzuki Yozora .
Mà nhân tiện, ngoài Kobato, Sena, và tôi ra, thì các thành viên còn lại của CLB Láng giềng cũng đang ở cả đây.
"Này, trả nó đây cho tôi, Yozora ngố!"
Yozora lơ đẹp Sena cùng lời phản đối, và nhìn tấm vé chằm chằm đến nỗi gọi là trừng trừng cũng được.
"Hừm... Yokoshima Wonderland, hử..."
"Cậu đến đó chưa, Yozora?"
"...Rồi."
Tôi không hỏi lý do cụ thể, nhưng trông Yozora có vẻ không vui khi trả lời.
Tôi nghĩ đó là chuyện lạ, và rồi nói tiếp,
"Ừ thì, chắc là cả cậu cũng chịu được khi đến chơi công viên giải trí nhỉ."
"...!"
Yozora giận dữ nhăn mặt lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc.
"Y-Yozora?"
Tôi bị bất ngờ, nhưng Yozora chỉ đơn thuần là quay lại cái bộ mặt rầu rĩ thường ngày, và nói,
"Không phải là cùng gia đình. Tớ đi cùng một người bạn học."
"Bạn học!? Thật chứ!?"
"Thật."
"...Đừng bảo đó là Tomo-chan đấy nhé."
"Không. Tớ đi cùng một người bạn học thật."
Yozora nói, trông vẫn buồn.
"...Đó là vào mùa thu năm hai cấp 2... Tớ ngồi đọc sách trong khu vực cà phê nguyên cả buổi..."
Có vẻ như tôi vừa mới vô tình đụng phải quá khứ đau thương của cô ấy rồi.
Ở công viên giải trí một mình... Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã đau rồi.
"Tớ thì cũng chỉ mới đi với gia đình thôi. Nếu sau này có thể đến đó với bạn bè được thì tốt thật."
"Ừ, thế thì tuyệt thật..." Yozora vừa nói vừa khẽ thở dài.
Và rồi,
"Được rồi! Mai tất cả đến Yokoshima Wonderland nào!"
"Không đùa chứ!?"
Tôi hơi bị ngạc nhiên trước cái đề xuất trên trời rơi xuống đó của Yozora.
"Đằng nào thì ngày mai cậu cũng rảnh mà, phải không Kodaka?"
"...Ừ, đúng, tớ rảnh, nhưng mà..."
Nhân tiện, mai là ngày nghỉ cuối cùng của chúng tôi.
Chúng tôi không có bài tập trong mấy ngày nghỉ, và tôi thậm chí còn chẳng có tí kế hoạch nào cả.
"Công viên giải trí à? Rika cũng luôn muốn đến đó một lần xem sao. Mai là ngày trong tuần, vậy nên chắc cũng không đông đâu. Em cũng muốn đi."
Rika nói với giọng hơi hơi hào hứng.
"Em sẽ theo Aniki đến cùng trời cuối đất."
Yukimura bình thản nói như mọi khi.
"Công viên giải trí á!? Công viên giải trí! Công viên giải trí, yayyy! Uohhh! Mình sẽ đến công viên giải trí! Mình sẽ đến công viên giải trí với Onii-chan! Mình sẽ đến Yokoshima, ahahaha!!"
Maria vui sướng hét lên.
Kobato trông Maria hứng lên, đến nỗi cả em nó cũng nói,
"H-hừm... Có vẻ như đôi lúc ta cũng nên giải khuây với mấy trò chơi của lũ con người các ngươi..."
"Được rồi, vậy là chốt nhé," Yozora nói.
Nhưng, ngay lúc Yozora bảo vậy, Sena liền lên tiếng.
"Đ-Đợi đã! Tôi chỉ mời có Kobato-chan thôi! Sao các người cũng đi nữa vậy!?"
"Cái vé này là cho sáu người. Tận dụng thì vẫn tốt hơn chứ."
"Ế, thế à?"
"Ờ."
Yozora đưa tôi tấm vé.
"Hử, đúng là cho sáu người thật."
Nó quả có dòng chữ "Có thể dùng để lấy vé cho tối đa sáu người lớn".
"C-chỉ vì có thể cho sáu người đi không có nghĩa là phải cho sáu người đi! Tôi chỉ muốn đi một mình với Kobato-chan thôi!"
"Thế thì phí phạm của giời quá... Hơn nữa, Kobato bảo nó không muốn đi một mình với cậu còn gì."
Tôi nói, và Kobato nhanh chóng gật đầu lia lịa.
Sena "Kh..." một tiếng và nói,
"Thôi được... Lần này ta sẽ để cho mấy tên thường dân các người đi cùng vậy. Các ngươi nên biết ơn đi là vừa!"
"Rồi rồi, cảm ơn Thịt."
Yozora nói với cái giọng đều đều.
Ngay sau đó, tôi chợt nhớ ra một chuyện.
"...Hử? Sáu người...?"
Yozora, Sena, Yukimura, Rika, Kobato, Maria, và tôi. CLB Láng giềng có bảy thành viên.
"Về cơ bản thì là 'vé của sáu người lớn'."
"Tôi khá chắc là Yokoshima quy định vé người lớn là dành cho người học cấp 2 trở lên," Sena nói. Một cách rất tự nhiên, cặp mắt của tất cả chúng tôi đổ dồn vào một người.
"......" "......" "......" "......" "......" "......"
"...Fueh?"
Maria (10 tuổi) nghiêng đầu bối rối khi cả bọn chằm chằm nhìn em nó.
"Fuehhh!?"
Em ấy la toáng lên sau khi hiểu ra vấn đề.
"............Nè... Em không đi công viên giải trí được à?"
Maria hỏi với bộ mặt trông như thể sắp tận thế đến nơi.
"...Có vẻ là vậy," Yozora vô cảm nói.
"...Vì em là trẻ con?"
"... Vì em là trẻ con."
"...Em hiểu rồi..."
Maria nói với con mắt như người chết.
"... Vì em là trẻ con... Em hiểu rồi...... Em mong mọi người đều vui vẻ ở công viên giải trí. Dù sao thì em cũng chỉ là trẻ con mà thôi... Đừng lo cho con nhóc con này... Mấy chuyện này em quen rồi mà..."
Nhìn mà cũng thấy tội Maria, trông như vừa mới bị mất hồn xong.
Chắc là tôi có thể trả tiền vé cho Maria... Ngay lúc tôi định nói vậy,
"Rồi rồi, tôi sẽ trả tiền cho một vé trẻ con nữa."
Sena nói ra trước tôi.
"Sena!?"
Tôi trân trân nhìn Sena, ngạc nhiên trước lời đề nghị giúp đỡ thật sự này. Rồi cô ấy nói, với cặp má đỏ ựng,
"Làm như tớ có thể cứ thế mà bỏ mặc một đứa nhóc trong khi chúng ta vui chơi vậy. Dù sao thì cũng dùng vé của tớ, vậy nên tớ kiếm vé cho tất cả không phải tốt hơn à?"
"...Chà, cậu đúng là một người tốt đấy chứ nhỉ..."
Mặt Sena còn đỏ hơn nữa sau khi nghe lời khen của tôi.
"Vậy là em được đi công viên giải trí à?"
Maria nghiêng đầu hỏi.
"Ừ, chị Sena sẽ lo vé cho em."
"Yayyyyyyyy!!"
Maria hét lên đầy vui sướng, miệng cười rộng đến mang tai.
"Aha! Cảm ơn Sena! Thì ra chị là người tốt cơ đấy!"
"Có gì đâu. Quý tộc là phải lo cho dân nghèo mà lị."
Sena nói, trông cũng hơi ngường ngượng.
"...Không cần thiết... Đáng ra phải mặc xác con tốt đáng khinh của nhà thờ mới phải..."
Kobato lầm bầm, nhưng khóe miệng em ấy nở một nụ cười nhẹ nhõm, thể hiện cảm xúc thật của mình.
"Yay, công viên giải trí! Mình sẽ đến công viên giải trí! Ahahahaha! Cảm ơn Sena!"
Maria ôm chầm lấy Sena.
"Hừm, đúng rồi đó, cứ mặc sức tôn thờ ta đi."
Sena nói với một bộ mặt hơi khó xử, còn Maria thì gật đầu, nói,
"Vâng! Em sẽ tôn thờ chị! Nè~ nè~ Sena, Nếu chị thích thì em có thể gọi chị là 'Onee-chan' thay cho cái con ma cà rồng đó đấy!"
"Ế? Quên đi."
Sena từ chối đề xuất của Maria, không phải để giấu ngượng, mà hoàn toàn là vì cô ấy không muốn vậy.
".........Ô, thôi vậy."
Maria làm bộ mặt (´・ω・`) trong khi buông tay khỏi Sena.
...Dù sao thì, chúng tôi quyết định là mai sẽ đi đến Yokoshima Wonderland.
☺
"Sena."
Sau khi mặt trời lặn và chúng tôi đi về, tôi gọi giật Sena ở trước cổng trường.
"Hửm?"
Sena quay lại nhìn tôi.
"Ừmm..."
Tôi đang nghĩ về việc hỏi cô ấy cái chuyện hôm qua Bố bảo tôi qua điện thoại... Hay nói cách khác, là chuyện Sena và tôi sắp c-cưới, nhưng mà...
Tệ thật... Mình còn không biết bắt đầu thế nào nữa.
Này, chúng ta sắp lấy nhau à? ...Quá thẳng thừng.
Chúng ta sẽ không cưới nhau, phải không?
...Thế thì tôi sẽ trông như một thằng điên nếu cậu ấy không hiểu tôi đang nói về cái gì.
"?"
Sena nghiêng đầu trong khi nghịch mái tóc vàng óng phất phơ trong gió thu.
Đứng đó, cô ấy trông đẹp đến không tin nổi. Cái việc cô ấy hành xử quái dị lúc trước quá đỗi khác so với người con gái làm tim tôi lỡ nhịp lúc này đây.
"Có chuyện gì thế?"
Sena trông có vẻ đang khó hiểu.
"À, ừm..."
...Trông cậu ấy thì chẳng có gì lạ cả... Không, ý tôi là, cậu ta lúc nào cũng dị, nhưng, nói thế nào nhỉ, ở cậu ấy không có cái cảm giác ngượng ngùng giống như trong mấy câu chuyện tình cảm hài hước hay những thứ na ná vậy.
"Ừm, như là... H-hôm qua có xảy ra chuyện gì kỳ kỳ không?"
"Chuyện gì kỳ kỳ?"
"...Ừmm... Như là cái cách ngài chủ tịch cư xử ý."
"Cách Papa cư xử à?"
Sena nghiêng đầu khó hiểu, và nói,
"À, nhắc mới nhớ,"
"! Có chuyện gì xảy ra à?"
"Hừmm, Papa có uống chút rượu sau bữa tối qua. Tớ không nghĩ thế là lạ, nhưng cha thường không uống sau bữa tối."
"Rượu cơ à..."
Tôi không chắc liệu chuyện rượu vào lời ra có đúng là thật không.
"À đúng rồi. Papa cho tớ cái vé đến công viên giải trí sau bữa tối, và hình như sau đó cha rất vui vì chuyện gì đó thì phải."
"Tại sao?"
"Ai biết được. Tớ chả nhớ lắm, vì còn bận nghĩ đến việc rủ Kobato-chan đến công viên giải trí."
"...Ra là vậy."
Thôi thì, nếu Sena còn không biết, thì chắc là ông ấy lảm nhảm khi say rồi.
"Hehehe~ Tớ không đợi đến mai được!"
Một nụ cười quái đản mò lên mặt Sena, và Kobato trốn ra đằng sau tôi.
"Ahn, Kobato-chan lúc ngượng trông cũng thật là X~I~N~H~ quá đi à♥ Kobato-chan em là thiên thần của lòng chị! Chị muốn Kobato-chan làm em chị cơ~~♥ Nè~ nè~ sao em không gọi chị là 'Onee-chan' nhỉ!?"
"Không!"
Kobato đốp ngay lại như mọi khi.
"Cái 'Không!' đó cũng T~U~Y~Ệ~T~ luôn♥! Con tim chị không chịu nổi được nữa rồi!"
"Ưưư~..."
"...Xì, đừng có cố chôm em gái người khác ngay trước mặt họ chứ."
Tôi thở dài một cái, ngạc nhiên trước độ bệnh của Sena, và sau đó nói,
"Gì thì gì, mai gặp lại sau nhé."
"Ừ! Tớ cũng mong lắm!"
Sena gật đầu với một nụ cười rộng đến mang tai.
Cậu ấy khi cười trông cũng xinh lắm chứ, nhưng đó chỉ là nếu như cậu ta không quá bệnh thôi...
Danh sách chương