Vậy là, đã đến ngày nghỉ tiếp theo và cũng là cuối cùng của chúng tôi.
Tất cả đều đang ở Yokoshima Wonderland.
Chúng tôi gặp nhau từ trước, lúc tám giờ sáng, tại ga Tohya, đi tàu một tiếng, xuống ở bến gần nhất, và sau đó đi xe buýt mất khoảng 20 phút để đến đây.
Tổng cộng là mất gần hai tiếng để đến công viên giải trí, nếu tính cả thời gian đợi tàu xe.
Không giống như "Ryuuguu Land" - trung tâm thể thao cộng đồng ở Tohya, công viên giải trí này to nhất vùng, vậy nên nó có một bầu không khí tươi vui, với đầy những gia đình, những cặp đôi trẻ và đủ các kiểu người khác nhau.
Chúng tôi xếp hàng vào cửa, và để Sena lo việc mua vé.
"Uohhhhh!? Công viên giải trí đây à!? Thật chứ thật chứ!? Uohh!?"
Maria, cứ hiếu động suốt từ lúc tập hợp cho đến giờ, la lên với đôi mắt long lanh khi đứng trước tấm biểu ngữ tươi vui ở cổng vào.
Maria mặc một bộ váy liền màu trắng thay cho bộ đồng phục của sơ thường ngày, và đeo trên cổ em ấy là một cây thánh giá như thường lệ. Nhìn mái tóc bạch kim hất qua hất lại khi cô bé hồn nhiên nhảy nhót khắp nơi thật chẳng khác nào như nhìn thấy một cô tiên cả.
"À này Maria, em đã bao giờ đến công viên giải trí chưa?"
"Chưa! Từ bé đến giờ, tuổi trẻ ảm đạm của em chỉ là quanh quẩn học một mình trong phòng thôi!"
"Không, ừm, tuổi trẻ của em chưa hết đâu. Thực ra, nó gần như còn chưa bắt đầu cơ."
"Thật chứ!? Ahaha, tuổi trẻ của mình gần như còn chưa bắt đầu! Ôôôô!"
"...Ngậm mồm lại không chị bế mạc đời mày giờ."
Với một bộ mặt khó chịu, Yozora bảo Maria, cô bé thậm chí còn ầm ĩ hơn mọi ngày.
Yozora và Rika trông như sắp xỉu đến nơi sau khi phải đi tàu đúng vào cái giờ mọi người đi làm và đi học.
Yukimura thì vẫn ở trạng thái hờ hững mặc định, không một chút biểu cảm. Cậu ta đang bận bộ hầu gái như mọi ngày, và đang thu hút sự chú ý từ mọi phía như mọi ngày.
Kobato đã rất háo hức vụ công viên giải trí cho đến khi cả hội tập hợp sáng nay, nhưng giờ trông lại thật khó chịu sau khi bị Sena bám riết lấy suốt lúc đi tàu xe.
"Ahh~... Giờ Rika muốn về nhà cơ. Ai thèm quan tâm đến cái công viên giải trí chứ?"
Rika nói với vẻ mặt mệt mỏi trong khi đang lảo đảo.
"Ahaha, Rika chị đang nói gì thế!? Sao mà đã muốn về rồi? Chị đần thật đấy~!"
"...*Giật giật*☆"
Mắt Rika hơi lóe lên một cái nhìn giận dữ trước tiếng cười ngây thơ của Maria.
Nhân tiện, Rika đang mặc cái áo khoác thí nghiệm bên ngoài đồng phục như mọi khi, nhưng em ấy tóc đuôi ngựa lệch và. không đeo cặp kính đặc trưng của mình cho đến vừa rồi,
"Ahaha! Nè~ Nè~ Onii-chan, cái gì kia cái gì kia!?"
Maria đang chỉ trỏ vào cái vòng đu quay mà chúng tôi có thể thấy được từ cổng vào.
"Ô, đó là――"
"Đó là dạng khổng lồ của một cỗ máy xử tử ở Châu Âu thời Trung cổ. Nó được chế tạo để giày xéo nạn nhân, bằng cách trói chặt họ vào phần ngoài của cái bánh xe khổng lồ và cho nó quay, khủng bố tinh thần họ... Một khi cái bánh xe sắp quay được một vòng nhóc sẽ nghe thấy một tiếng ――BẸP―― đấy là khi cơ thể bị nghiền cho bẹp dí như cái bánh senbei, báo hiệu cuộc tử hình đã kết thúc."
Yozora cướp lời tôi, và tiếp tục lừa Maria với một lời nói dối thiểu năng khác bằng một giọng nghiêm trọng nghe rất thật.
"Ế..."
Nụ cười trên môi Maria bay biến đi đâu mất sau khi nghe câu lừa phỉnh của Yozora.
"Ế... T-t-t-t-t-tại sao nó lại ở công viên giải trí!? Em tưởng công viên giải trí là để vui chơi chứ!"
"Ô, cái đó à. Chém gió đấy."
"Ếếếế!?"
Rồi Rika hùa theo Yozora.
"Công viên giải trí thực ra là chỗ xử lý êm thấm mấy đứa nhãi hư hỏng không chịu nghe lời. Người ta nói nơi đó rất vui chỉ để bọn trẻ hư không cãi lại khi bị đem đến đó thôi."
"Khhh, m-mụ già đó lừa mình!"
"Hừm, tại nhóc chứ tại ai."
"K-không công bằng―― Người lớn thật là không công bằng! Ai lại chơi tuyên truyền kiểu đấy cơ chứ!"
"Đúng đấy, người lớn không bao giờ công bằng cả. Có vẻ hôm nay học được thêm bài mới rồi, Cô Maria nhỉ."
"Dù vậy nhưng khôn lên một chút cũng chả giúp được gì đâu... Kukuku..."
"Chuẩn đấy, Ku Ku Ku..."
...Hai người họ hợp cạ nhau thật.
Mắt Maria trợn lên sau khi thấy nụ cười tà ác trên mặt Yozora và Rika.
"T-thế chị đem em đến công viên giải trí là vì...!"
"Kukuku... Ngươi dính bẫy của họ một cách tuyệt vời y như sự ngu ngốc của người vậy, con tốt ngu ngốc của Chúa... Ruột ngươi sẽ trải khắp vùng đất này, và sẽ là một tế phẩm dâng lên Thần Bóng tối, Asmodeus..."
Giờ cả Kobato cũng hùa theo luôn.
"Uuuu~ Cứu em với Onii-chan..."
Maria bắt đầu rơm rớm nước mắt khi bị cả ba bắt nạt.
"Kukuku... Tìm kiếm sự trợ giúp từ tộc nhân của ta là vô ích mà thôi...!"
"O-Onii-chan là người tốt!"
"Đần à... Cứ nhìn mặt Kodaka là biết... Cậu ta rõ là kẻ xấu rồi còn gì."
"Thôi đê!"
Tôi vặn lại Yozora, đang bắt đầu hạ nhục tôi.
"S-sai rồi! Trông Onii-chan có thể giống kẻ xấu, nhưng anh ấy có trái tim trong sáng! Nhỉ, Onii-chan nhỉ!?"
Maria nhìn tôi với đôi mắt chan chứa hy vọng.
"........."
...Vậy à... Tôi trông như kẻ xấu kể cả trong con mắt trong sáng của Maria...
Nghe Maria nói vậy trong khi biết rằng em ấy không có ý gì xấu chỉ như xát muối vào vết thương lòng thôi...
"Kukuku... Cánh cổng đến Luyện ngục[1] đã mở ra rồi đó... Đời người chẳng còn lại mấy đâu..."
"U-Uuuu~..."
Đúng lúc đó.
Cả bọn đều nghe thấy một tiếng "Kyaaaahhhhhh!" kèm theo một tiếng ầm ầm đinh tai.
"Gyaaahhhhhhh!?"
Maria thét lên, trông đầy hãi hùng.
Đó chỉ là tiếng người đi tàu lượn siêu tốc hét thôi, nhưng chắc là Maria tưởng nó là những tiếng khóc thảm của lũ trẻ bị xử tử.
"Kukuku... Vừa rồi là cỗ máy xử tử mang tên tàu lượn siêu tốc, thứ khiến ngươi quằn quại trong đau đớn tột cùng khi bị kéo lê giữa trời với tốc độ kinh hồn. Nhũng kẻ ở trên đó đến tận phút cuối đời cũng không thể làm gì khác ngoài gào khóc đâu."
"Gyahhhhhh!"
"Maria, thôi thì bọn ta cũng đành nhân từ một chút vậy. Nhóc được phép chọn xem mình sẽ bị hành hình trên vòng đu quay hay trên tàu lượn siêu tốc."
"Gyahhhhhh!"
"Kukuku, đến lượt mi rồi đó..."
"Gyahhhhhh! Gyahhhhhh!! Gyahhhhhhhhhhhhh!!"
"Im đi, có cái gì mà la quá trời vậy?"
Sena đến từ đằng sau Maria và đập nhẹ vào đầu cô bé.
"A, cảm ơn cậu đã lấy vé."
"Đây này mấy tên thường dân, vé vào cửa và vé chơi miễn phí. Biết ơn đi là vừa. Còn đây là vé trẻ em của nhóc này Maria."
"Gyahhhhhh!"
Maria la toáng lên và chạy đi khi Sena lại gần đưa vé cho.
"...Nó bị làm sao vậy?"
Sena nghiêng đầu bối rối.
Tôi thở dài, và giải thích cho Maria rằng Yozora và Rika nói dối, và công viên giải trí thực ra là một nơi rất vui.
"Ghhh... c-cô lừa ta! Bẩn! Bọn người lớn bẩn thỉu! Các ngươi bẩn như phân!"
"Nhanh lên, không bọn chị mặc kệ nhóc giờ."
"Kukuku... Người đi lạc thì hay hơn đấy..."
Yozora và mọi người đến lấy vé vào và vé chơi miễn phí từ tay Sena đồng thời liếc nhìn Maria, cô nhóc vẫn còn đang bực.
"Ugahhhh! Các người! Các người là lũ thối tha! Cực kỳ thối tha!"
Tôi đi qua cánh cổng công viên giải trí cùng Maria, vừa đuổi theo Yozora và mọi người vừa la hét lên một cách tức tối.
☺
"Uohhhh! Uohhhh! Yahooo!!"
Maria lại vui lên ngay sau khi bước qua cánh cổng.
Phải chen lấn mới vào được, nhưng vào được trong rồi thì ở đây lại khá rộng. Thực tế thì, nhìn như là bạn có thể thoải mái chạy quanh chỗ này mà không có vấn đề gì vậy.
Có đu quay này, tàu lượn siêu tốc này, gần đó còn có cả tàu cướp biển nữa, và không chỗ nào phải xếp hàng dài cho lắm.
Mà Maria cũng không phải người duy nhất thấy háo hức lúc này.
"R-ra đây là công viên giải trí huyền thoại à...! Chà..."
Rika, thoát được khỏi đám đông và đã lại sức, mở to mắt và bắt đầu khịt khịt mũi.
"Aha, ra cái đó là đu quay à!? Lần đầu tiên em được nhìn gần thế đấy! Có cả mấy con ngựa quay quanh nó kìa! X~i~n~h~ quá♥!"
Nụ cười hồn nhiên trên mặt em ấy xinh đến nỗi có khi tôi ‘cảm’ em ấy thật nếu đó không phải là Rika.
"Mặc dù, Rika cũng có một món đồ chơi tình dục hình đu quay trong phòng cô ấy!"
...Cái đó thực sự làm tôi phát hãi đấy.
"Hử... công viên giải trí là đây à..."
Sena nói trong khi nhìn quanh, đầy tò mò.
"Ế, Sena cậu chưa đến công viên giải trí bao giờ à?"
Mặt Sena bắt đầu ửng lên sau khi nghe tôi hỏi, và cô ấy đáp lại,
"C-chưa đến thì đã sao? Papa lúc nào cũng bận, và dù sao thì nó trông cũng chả vui vẻ gì cho lắm..."
"Hừm... Cô thật dốt nát khi chưa bao giờ đến công viên giải trí đấy, Thịt ạ."
"Đến đó mà ngồi đọc sách cả buổi thì đừng có nói nhau!"
Sena hét lên với Yozora và câu bình phẩm của cô ấy.
"Chúng ta đi mãi đến đây để vui chơi cơ mà, hai cậu thôi đi một lần có được không vậy...?"
Tôi nói, mệt mỏi với việc bọn họ lúc nào cũng phải cãi nhau vì ba cái thứ lặt vặt.
"Muu... Cậu nói phải đấy. Kobato-chan, đi chơi thật vui nhé em. Tất nhiên là với chị rồi!"
"...Không."
Kobato làm bộ mặt ghét cay ghét đắng trong khi trốn ra sau lưng tôi.
"Thôi được rồi, ta tiếp tục nào. Chơi cái gì trước đây?"
Tôi hỏi mọi người, và lập tức nhận được lời đáp.
""""Rồng Đen!!""""
Yozora, Sena, Rika, và Kobato đều reo lên cùng một câu.
Hình như mắt bọn họ hơi long lanh thì phải.
"K-không đùa chứ...?"
Tôi cũng không ngăn được tiếng hét hơi to của mình.
"Rồng Đen".
Đó là tên điểm hút khách chính của Yokoshima Wonderland, tàu lượn siêu tốc lớn nhất cả cái thế giới này.
Nó chạy với vận tốc tối đa 150 km/h, chỗ cao nhất là hơn 100 mét, và chiều dài tổng cộng là xấp xỉ 2,500 mét.
Đường ray, cột chống, và các thứ khác đều được sơn đen nhánh, và mang cái vẻ đáng sợ của một con rồng đen thứ thiệt.
Nó ở tuốt tận cuối công viên, nhưng từ chỗ chúng tôi đứng cũng còn nhìn rõ.
"Đ-đến Rồng Đen luôn á? Không đùa đấy chứ? Điên cả rồi à!?"
"Khi Papa đưa cho cái vé, tớ đã tự nhủ là sẽ đi nó dù thế nào đi chăng nữa~"
Giọng Sena nghe có vẻ vui lắm.
"Tối qua em có nghiên cứu về công viên này, và càng nhìn vào các dữ liệu về Rồng Đen, em càng bị nó quyến rũ. Em muốn đi nó càng sớm càng tốt."
Rika vừa nói vừa thở dốc.
"K-không phải là hôm qua tớ thức cả đêm nhìn chằm chằm trang chủ xem sẽ chơi cái gì đâu đấy, hiểu chưa? Tớ chỉ nghĩ rằng ta nên đi nó vì nó rất nổi tiếng thôi."
Yozora tự dưng phun ra cả đống câu bao biện. Không biết liệu cậu ấy có thấy ngượng khi làm giống Rika không nhỉ.
"Đây là lúc ta trả thù việc bị giữ lại ở cửa kiểm tra chiều cao ngày trước... Kukuku... Khuất phục một con hắc long với sức mạnh của Màn đêm Vĩ đại chẳng qua chỉ là chuyện vặt mà thôi..."
Kobato nói với nụ cười khúc khích thường thấy.
"Em không hiểu lắm, nhưng cái tên nghe hay đấy! Em cũng muốn đi cái thứ rồng đen đó nữa!"
"Rồng Đen... Hắc long... Đúng là một cái tên phù hợp với một người đàn ông đích thực."
Giờ thì có vẻ như cả Maria lẫn Yukimura cũng muốn đi.
Chắc là không tránh được rồi...
"Đ-được rồi, tí nữa ta đi sau, nhưng khởi động với cái gì đó dễ hơn đã..."
Tôi cố câu thêm ít thời gian.
"Tớ cần gì phải khởi động."
Sena nói, mặt đầy tự tin.
Đùa, cậu ta còn chưa đến công viên giải trí bao giờ. Rốt cuộc thì cô ấy lấy đâu ra cái tự tin đó cơ chứ... Mà không, đợi đã, có lẽ vì cô ấy chưa đến bao giờ nên mới không tưởng tượng nổi nó đáng sợ thế nào cũng nên.
"Hehe, Kodaka-senpai, chả lẽ anh..."
Rika nở một nụ cười trêu chọc.
"Ư..."
Tôi nuốt nước bọt, khiến cho một nụ cười tà ác hiện lên trên khuôn mặt Yozora trong khi cô ấy nói,
"Kodaka, cậu sợ đi Rồng Đen, đúng không?"
"...Kh, đúng! Đúng đấy! Tớ sợ thì đã làm sao!? Cái thứ đó không phải là dành cho con người!"
Dù rất khó chịu, nhưng tôi công nhận là cô ấy nói đúng.
Sự thật là, tôi từng đi nó một lần hồi đến đây với Bố và Kobato. (Mà nhân tiện, Bố thích đi ba cái thứ thót tim này lắm, dù cũng chẳng trẻ trung gì).
Không như Bố, tôi không giỏi đi cái kiểu hại tim này, nhưng thế không có nghĩa là tôi không thấy vui thích khi đi tàu lượn siêu tốc bình thường hay tàu cướp biển.
Nhưng Rồng Đen... cái thứ đó ở một đẳng cấp khác hoàn toàn.
Đầu tiên, bạn lên dốc thứ nhất―― Ngay sau khi bắt đầu, bạn có thể nghe thấy tiếng chiếc xe ken két đi lên cao cao nữa một cách chầm chậm.
Bạn cứ đi lên, vượt qua cả đỉnh vòng đu quay gần đó, làm cho nỗi sợ trong bạn dấy lên càng lúc càng nhanh.
Và rồi, một khi nỗi sợ đã đạt đỉnh điểm thì―― Bạn rơi.―― Bạn không đi tàu lượn xuống, bạn rơi, đúng theo nghĩa đen luôn!
Cái tốc độ chậm chạp khi bạn đi lên nhanh chóng tăng lên tối đa lúc bạn đâm bổ xuống.
Lúc đó, tim tôi cứ như là sắp bắn khỏi lồng ngực vậy, nhưng cơn ác mộng vẫn còn chưa kết thúc. Còn nhiều pha bổ nhào, đoạn vòng, xoắn ốc bạn phải trải qua ở cái tốc độ điên cuồng trong khi đi sượt sát sạt mặt đất và những cột chống. Cái địa ngục đó kinh hoàng tới nỗi bạn nghĩ mình thực sự sẽ chết trong khi liên tục vòng đi vòng đi vòng lại.
Tôi tự hứa với mình rằng sẽ không bao giờ đi cái thứ đó nữa sau ba phút tra tấn như dài vô tận ấy.
Chỉ mới nhớ lại thôi mà người tôi đã run hết cả lên rồi...
"Không có ý gì đâu, nhưng mà... cái đó kiểu như trùm cuối của công viên giải trí đấy. Nó không phải thứ người mới đến như mấy cậu chịu nổi đâu."
"Thế chỉ làm tớ càng thêm muốn đi nó thôi! Tớ sẽ ổn thôi, nó không ăn nhằm gì đâu! Dù sao thì tớ cũng là nữ thần cơ mà. Tớ như kiểu anh hùng bất bại có chỉ số vượt trội ngay từ đầu ý."
"Rika thích phá đảo RPG với level thấp. Ngoài ra Rika còn là M nữa."
Kh, đáng ra tôi không nên nói kiểu này...!
Dẫu vậy, dẹp cái ngộ game của Sena sang một bên, tôi biết thuyết phục Rika khổ dâm thế nào bây giờ? Dù lo lắng, nhưng tôi vẫn cố nói lý để mọi người dừng lại.
"Tớ không đùa đâu, cái này không phải game. Tớ từng đi một lần rồi, nhưng thế là đủ làm tớ phát khiếp lên rồi. Các cậu cứ đi đi rồi sẽ hiểu, nhưng tớ mong các cậu đừng đi thì tốt hơn...! Cái này không như bất cứ thứ gì các cậu từng thấy đâu... Cái thằng cha đó hẳn phải bị khùng mới đi làm ra thứ này."
"Tớ hiểu rồi... Vậy ra nó đáng sợ đến thế cơ à..."
Yozora lẩm bẩm với nét mặt hiền như đất.
"Nếu nó đáng sợ đến thế thì chịu thôi, biết làm sao được..."
"C-cậu hiểu ý tớ chưa?"
"Rồi. Kodaka à, nếu cậu sợ đến thế, thì――"
"Chúng ta càng phải đi nó. Tất nhiên là cùng với cậu rồi," Sena bảo.
"Giờ em bắt buộc phải đi nó. Tất nhiên là với Kodaka-senpai rồi," Rika nói.
"Chuẩn," Yozora nói, với một cái gật đầu hài lòng.
"Ba người là cái thứ gì vậy, quỷ à!?"
Tôi căng giọng la lên, nhưng bộ ba ma quái cứ thế mà nhe răng ra cười tôi.
"Ahaha, anh cùi quá. Anh bảo nó đáng sợ, nhưng tàu lượn siêu tốc cũng chỉ là đồ chơi thôi chứ nhỉ? Làm gì có chuyện đi nó mà chết được cơ chứ."
"Rika cô ấy thích cái mặt nhát gan dễ thương đó của Kodaka-senpai lắm đấy."
"Tớ muốn thấy~ Kodaka gào khóc cơ~ ♪"
Cả Sena lẫn Rika đều lần lượt xúc phạm phẩm giá của tôi, còn Yozora thì nối tiếp bằng một bài hát quái đản nào đó.
Kh, ba người này...
"Thôi thôi, tôi hiểu rồi! Thích thì đi Rồng Đen...! Tí nữa thì đừng có mà khóc với tôi đấy, hiểu chưa!?"
Tôi nói, chịu thua mấy câu xỉa xói của họ, trước khi Sena nói với bản mặt tự tin dễ sợ,
"He he, làm như tớ sẽ khóc ý!"
"...Đùa nhau à?"
Yozora nói với con mắt đầy khinh bỉ.
Và vậy là, cả lũ bọn tôi thách thức còn trùm cuối ngay từ đầu, cho dù cái ý tưởng đó có là ngu ngốc đi chăng nữa...
"GYAAAHHHHHHH
HHHHHHHHHH"
Tôi đã tử nạn.
Thường thì phải đợi tầm một hai tiếng mới được đi Rồng Đen vào ngày nghỉ, nhưng chúng tôi vào chỗ chỉ sau tầm 10 phút do hôm nay là buổi sáng một ngày trong tuần.
Không biết tốt xấu thế nào, nhưng bọn tôi ngồi ở xe đầu với Yozora và Sena ở hàng trước (mỗi hàng có hau ghế ngồi), sau đó đến Kobato và Maria, Rika và tôi, còn Yukimura ngồi một mình ở hàng cuối.
Sau đó các thành viên của CLB Láng giềng đã được nếm trải cái nỗi sợ tôi từng trải qua trước đây.
"Hừm, thế này đã là gì. Nó có thể đứng lên để đi cho nhanh đấy."
"Hehehe, bọn thường dân dưới kia trông thật đúng chất của chúng, một lũ kiến. Ta biết là lên cao sẽ hay lắm mà!"
"Những rung động này tuyệt thật―― Ahn! Rika đang bắt đầu hứng lên rồi đó."
"Kukuku... Sao thế, Rồng Hắc Ám... Ngươi chỉ có vậy thôi sao? Kukuku..."
...Yozora và mọi người đều đang nói năng như vậy từ lúc đầu, nhưng càng lên cao họ càng ít nói dần, và cuối cùng là chuyển qua la thét một khi lên cao ngang vòng đu quay.
"C-c-c-c-cái thằng cha nghĩ ra thứ này điên thật rồi! Bố khỉ, chết đi! Đi chết đi thằng khốn điên rồ đồi trụy bạo dâm tâm thần! Dừng lại! Thôi đi! Quay lại đi! Tôi sẽ giết ông! Tôi giết ông tôi giết ông! Không không không, dừng dừng, thật đấy dừng lại đi mà! Chết chết chết, mình chết mất thôi!! Chết tiệt, Thịt Thịt Thịt, con Thịt ngu si, tôi ghét cô, con Thịt! Tại cô cả đấy! Sao cô cứ phải mang mấy cái vé đó đi chứ!? Tại cô cả đấy! Đời tôi không đẹp, ****** (phần này tôi không nghe được) chả bao giờ để ý đến tôi cả, mọi chuyện đều tại cô cả đấy! Tôi sẽ làm thịt cô, tôi thề sẽ làm thịt cô, đồ con xúc xích bò băm xay kẹp hot dog! Chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô! Á, á, á, dừn- Mình đang rơi đang rơi đang rơi đang rơi, tha cho con, mình đang rơi, tha cho con tha cho con, khôngggggg! Cứu tớ với **daka! (tôi cũng không nghe được đoạn này) Kyaaaaaaaaaaaaahh!! (Yozora)"
――――――――――――――――――――――――――――――――――
"M-m-m-mi nghĩ mày thoát được sau khi làm thế này với ta hả cái đống sắt kia!? Mi chỉ là một món đồ chơi ngu si thôi, ta sẽ làm gỏi mi! Ư, ưm, thật đấy, dừng lại đi! Tôi nói rồi, dừng lại, dừng lại đi, Tôi van ông đấy, tha cho tôi đi, AAAAAAAAAAA! Cao quá cao quá cao quá cao quá! Thôi đi, đa bảo là cao quá mà! Eeeek, khôngggggggg! Khôngggggg, dừng lạiiiiiiiiiiiiiiiiiii! Ê-ê, Yozoraaa, thôi lầm bầm mấy cái thứ kinh dị đó đi! Thật đấy, nó kinh lắm, nó kinh lắm! AAAAAA Tôi xin lỗi tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin cô đấy, AAAAA! Tha cho tôi, tha cho tôi, chết chết, Mình sắp chết mất! Con sai rồi con sai rồi, Người bảo con làm gì cũng được, nhưng xin hãy cứu lấy con với! Người muốn bao nhiêu cũng được, con không quan tâm bọn họ làm sao, hãy cứ cứu cho đi mà Chúaaaaaaaa! Mình đang rơi, mình đang rơi, ngah! K-Kodaka, Kodaka Kodaka Kodaka Kodakaaaaaaaaaaaa! (Sena)"
――――――――――――――――――――――――――――――――――
"Gyaaahhhhh! Cô nói dối ta, phải không Yozora!? Ta-ta sắp chết đến nơi rồi đấy, đồ cam thối chết tiệt! Gyahhhh! Thối! Thối! Thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối! Haeehhhhh!? Uohhhhh!? Nowaaahhhhh!? Aha, ahaha, ahahahaha!! Ahahaha, cao quá cao quá cao quá! AhahahahahahahahahahahaGYAHHHHHHH! Poops UNIVERRRRRRRRRRRSSSSSSEE!! (Maria. Nghe như là em ấy đang vui vậy)
――――――――――――――――――――――――――――――――――
"...Kuku... Kukuku... Đến đây nào, hỡi Hắc Long... Ngươi sẽ đưa ta tới tận cùng thời gian... Kukuku... Kukukuuuuu... Kuku- Uwahhh An-chan, auuuu~~ T-thôi hét thối đi con sơ ngu si! Gyaaaahhhh!? A-A-A-A-An-chan, An-chan anh ở mô!? Ta đã bảo là câm đi cơ mà! An-chan anh đi mô rồi!? An-chaaaan!! Byaaahhhhhhhhnn! Fgyaaaaaaahhhhhnn! Uwaaaaaahhhhhhhhhhh! (Kobato. Hét toáng lên.)"
――――――――――――――――――――――――――――――――――
" Quán Tự Tại Bồ tát thể nhập Bát nhã ba la mật đa, liền soi thấy năm uẩn đều không, độ tất cả khổ ách. Này Xá Lợi tử, sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc, sắc tức là không, không tức là sắc. Thọ, tưởng, hành, thức cũng đều như thế... (Yukimura đang nói với chất giọng điềm đạm thường ngày. Tôi nghĩ chắc là em ấy đang niệm Tâm kinh. Nhưng tôi mong em ấy dừng lại, vì nghe người khác niệm kinh sau lưng sợ lắm đấy)"
――――――――――――――――――――――――――――――――――
".................."
Rika, đang ngồi kế tôi, là người duy nhất im lặng và không biểu lộ cảm xúc khi bọn tôi càng lúc càng gần đỉnh dốc thứ nhất.
Nhưng, một khi chúng tôi bắt đầu cú rơi 100 mét dốc 70 độ đầu tiên, và cũng là cao nhất nhất,
Tách.
"!?"
...Tôi nghĩ rằng mình vừa mới nghe thấy cái gì đó bên trong Rika đánh tách một cái.
"..............................Fuck."
Ừ-ừm... Rika...?
Tôi còn đang nắm chặt lấy cái thanh trước mặt trong cơn tuyệt vọng trong khi cả bọn rơi xuống cái dốc kinh hoàng đó, không biết làm gì khác ngoài thét "UWAAAHHHHHHHH!" như những người khác, chứ nói gì đến việc bắt chuyện với Rika.
Dù sao thì tôi cũng nghe thấy Rika cứ lẩm bẩm cái gì đó suốt với một giọng điềm đạm.
"Fuck, fuck, fuck, fuckkkkkkkkk! Mẹ cái đồ trọng lực chó chết...! Mày đếch thèm quan tâm xem đó là ai chừng nào mày có thể kéo họ xuống, phải không, cái con khốn nhãi nhép!! Trọng lực, cái con đ*** khốn kiếp chết tiệt! VKL mày đ* vãi...! Hà, mày là con đ*** con tham lam của Trái đất, cái con khốn hứng tình chết tiệt kia! Đ.M vạn vật hấp dẫn, mày cũng chỉ là con đ*** con bẩn thỉu của Cơ học Newton mà thôi! Mày chỉ là chút tinh trùng bẩn tưởi trong l** quả táo dâm đãng sau khi thằng khốn Issac đó đ** cái thứ nước thối của nó thôi! Thuyết tương đối hẹp, đồ khốn liệt dương hẹp bao quy đầu! Einstein, lão già liệt dương chết tiệt! Cái giề, thích nói giề à!? Thế thì nhịp cái que tăm của lão nhanh lên! Xuất ra nhanh hơn vận tốc ánh sáng đi xem nào! Một con lợn không biết bay xuyên thời-không gian thì cũng chỉ là đồ giẻ rách nồng nặc mùi tinh trùng và còn không mộng tinh nổi 5 giây thôi! Fucking fucking fucking fucking fucking fucking fucking UNIVERRRRRRRRRSSSEE!!"
"Uwahhhh, Rika bấn rồi sao!?"
Tôi còn chẳng biết em ấy nói cái gì, nhưng Rika đang làm tôi sợ chết khiếp đây này!
Mấy cái câu chửi thề của Rika còn tởm hơn cả khi Yozora hét vào mặt người ta nữa. Em nó còn làm cho nhóc Kodaka run như cầy sấy rồi đây này! Á, bố khỉ, tôi bắt đầu nói giống con bé rồi.
Tôi đã phát hoảng trước những pha bổ nhào, tốc độ, và cua gấp của Rồng Đen, nhưng nếu thêm màn Rika hét lên mấy thứ vớ vẩn với một nụ cười nửa miệng vào, thì mọi thứ có kinh dị gấp đôi. Xong đời con tim tôi rồi.
Dừng lại đi! Ai đó dừng cơn ác mộng này lại đi mà...!
Tôi chỉ còn biết cầu cho nó kết thúc trong khi Rồng Đen cứ quăng quật tôi...
Ghi chú
↑ Trong Công giáo, Luyện ngục là nơi thanh luyện sau cùng cho những linh hồn tín hữu được cứu rỗi, để họ được hoàn toàn tẩy sạch vết nhơ mọi tội lỗi và thanh toán hết mọi vạ phạt mắc phải
Tất cả đều đang ở Yokoshima Wonderland.
Chúng tôi gặp nhau từ trước, lúc tám giờ sáng, tại ga Tohya, đi tàu một tiếng, xuống ở bến gần nhất, và sau đó đi xe buýt mất khoảng 20 phút để đến đây.
Tổng cộng là mất gần hai tiếng để đến công viên giải trí, nếu tính cả thời gian đợi tàu xe.
Không giống như "Ryuuguu Land" - trung tâm thể thao cộng đồng ở Tohya, công viên giải trí này to nhất vùng, vậy nên nó có một bầu không khí tươi vui, với đầy những gia đình, những cặp đôi trẻ và đủ các kiểu người khác nhau.
Chúng tôi xếp hàng vào cửa, và để Sena lo việc mua vé.
"Uohhhhh!? Công viên giải trí đây à!? Thật chứ thật chứ!? Uohh!?"
Maria, cứ hiếu động suốt từ lúc tập hợp cho đến giờ, la lên với đôi mắt long lanh khi đứng trước tấm biểu ngữ tươi vui ở cổng vào.
Maria mặc một bộ váy liền màu trắng thay cho bộ đồng phục của sơ thường ngày, và đeo trên cổ em ấy là một cây thánh giá như thường lệ. Nhìn mái tóc bạch kim hất qua hất lại khi cô bé hồn nhiên nhảy nhót khắp nơi thật chẳng khác nào như nhìn thấy một cô tiên cả.
"À này Maria, em đã bao giờ đến công viên giải trí chưa?"
"Chưa! Từ bé đến giờ, tuổi trẻ ảm đạm của em chỉ là quanh quẩn học một mình trong phòng thôi!"
"Không, ừm, tuổi trẻ của em chưa hết đâu. Thực ra, nó gần như còn chưa bắt đầu cơ."
"Thật chứ!? Ahaha, tuổi trẻ của mình gần như còn chưa bắt đầu! Ôôôô!"
"...Ngậm mồm lại không chị bế mạc đời mày giờ."
Với một bộ mặt khó chịu, Yozora bảo Maria, cô bé thậm chí còn ầm ĩ hơn mọi ngày.
Yozora và Rika trông như sắp xỉu đến nơi sau khi phải đi tàu đúng vào cái giờ mọi người đi làm và đi học.
Yukimura thì vẫn ở trạng thái hờ hững mặc định, không một chút biểu cảm. Cậu ta đang bận bộ hầu gái như mọi ngày, và đang thu hút sự chú ý từ mọi phía như mọi ngày.
Kobato đã rất háo hức vụ công viên giải trí cho đến khi cả hội tập hợp sáng nay, nhưng giờ trông lại thật khó chịu sau khi bị Sena bám riết lấy suốt lúc đi tàu xe.
"Ahh~... Giờ Rika muốn về nhà cơ. Ai thèm quan tâm đến cái công viên giải trí chứ?"
Rika nói với vẻ mặt mệt mỏi trong khi đang lảo đảo.
"Ahaha, Rika chị đang nói gì thế!? Sao mà đã muốn về rồi? Chị đần thật đấy~!"
"...*Giật giật*☆"
Mắt Rika hơi lóe lên một cái nhìn giận dữ trước tiếng cười ngây thơ của Maria.
Nhân tiện, Rika đang mặc cái áo khoác thí nghiệm bên ngoài đồng phục như mọi khi, nhưng em ấy tóc đuôi ngựa lệch và. không đeo cặp kính đặc trưng của mình cho đến vừa rồi,
"Ahaha! Nè~ Nè~ Onii-chan, cái gì kia cái gì kia!?"
Maria đang chỉ trỏ vào cái vòng đu quay mà chúng tôi có thể thấy được từ cổng vào.
"Ô, đó là――"
"Đó là dạng khổng lồ của một cỗ máy xử tử ở Châu Âu thời Trung cổ. Nó được chế tạo để giày xéo nạn nhân, bằng cách trói chặt họ vào phần ngoài của cái bánh xe khổng lồ và cho nó quay, khủng bố tinh thần họ... Một khi cái bánh xe sắp quay được một vòng nhóc sẽ nghe thấy một tiếng ――BẸP―― đấy là khi cơ thể bị nghiền cho bẹp dí như cái bánh senbei, báo hiệu cuộc tử hình đã kết thúc."
Yozora cướp lời tôi, và tiếp tục lừa Maria với một lời nói dối thiểu năng khác bằng một giọng nghiêm trọng nghe rất thật.
"Ế..."
Nụ cười trên môi Maria bay biến đi đâu mất sau khi nghe câu lừa phỉnh của Yozora.
"Ế... T-t-t-t-t-tại sao nó lại ở công viên giải trí!? Em tưởng công viên giải trí là để vui chơi chứ!"
"Ô, cái đó à. Chém gió đấy."
"Ếếếế!?"
Rồi Rika hùa theo Yozora.
"Công viên giải trí thực ra là chỗ xử lý êm thấm mấy đứa nhãi hư hỏng không chịu nghe lời. Người ta nói nơi đó rất vui chỉ để bọn trẻ hư không cãi lại khi bị đem đến đó thôi."
"Khhh, m-mụ già đó lừa mình!"
"Hừm, tại nhóc chứ tại ai."
"K-không công bằng―― Người lớn thật là không công bằng! Ai lại chơi tuyên truyền kiểu đấy cơ chứ!"
"Đúng đấy, người lớn không bao giờ công bằng cả. Có vẻ hôm nay học được thêm bài mới rồi, Cô Maria nhỉ."
"Dù vậy nhưng khôn lên một chút cũng chả giúp được gì đâu... Kukuku..."
"Chuẩn đấy, Ku Ku Ku..."
...Hai người họ hợp cạ nhau thật.
Mắt Maria trợn lên sau khi thấy nụ cười tà ác trên mặt Yozora và Rika.
"T-thế chị đem em đến công viên giải trí là vì...!"
"Kukuku... Ngươi dính bẫy của họ một cách tuyệt vời y như sự ngu ngốc của người vậy, con tốt ngu ngốc của Chúa... Ruột ngươi sẽ trải khắp vùng đất này, và sẽ là một tế phẩm dâng lên Thần Bóng tối, Asmodeus..."
Giờ cả Kobato cũng hùa theo luôn.
"Uuuu~ Cứu em với Onii-chan..."
Maria bắt đầu rơm rớm nước mắt khi bị cả ba bắt nạt.
"Kukuku... Tìm kiếm sự trợ giúp từ tộc nhân của ta là vô ích mà thôi...!"
"O-Onii-chan là người tốt!"
"Đần à... Cứ nhìn mặt Kodaka là biết... Cậu ta rõ là kẻ xấu rồi còn gì."
"Thôi đê!"
Tôi vặn lại Yozora, đang bắt đầu hạ nhục tôi.
"S-sai rồi! Trông Onii-chan có thể giống kẻ xấu, nhưng anh ấy có trái tim trong sáng! Nhỉ, Onii-chan nhỉ!?"
Maria nhìn tôi với đôi mắt chan chứa hy vọng.
"........."
...Vậy à... Tôi trông như kẻ xấu kể cả trong con mắt trong sáng của Maria...
Nghe Maria nói vậy trong khi biết rằng em ấy không có ý gì xấu chỉ như xát muối vào vết thương lòng thôi...
"Kukuku... Cánh cổng đến Luyện ngục[1] đã mở ra rồi đó... Đời người chẳng còn lại mấy đâu..."
"U-Uuuu~..."
Đúng lúc đó.
Cả bọn đều nghe thấy một tiếng "Kyaaaahhhhhh!" kèm theo một tiếng ầm ầm đinh tai.
"Gyaaahhhhhhh!?"
Maria thét lên, trông đầy hãi hùng.
Đó chỉ là tiếng người đi tàu lượn siêu tốc hét thôi, nhưng chắc là Maria tưởng nó là những tiếng khóc thảm của lũ trẻ bị xử tử.
"Kukuku... Vừa rồi là cỗ máy xử tử mang tên tàu lượn siêu tốc, thứ khiến ngươi quằn quại trong đau đớn tột cùng khi bị kéo lê giữa trời với tốc độ kinh hồn. Nhũng kẻ ở trên đó đến tận phút cuối đời cũng không thể làm gì khác ngoài gào khóc đâu."
"Gyahhhhhh!"
"Maria, thôi thì bọn ta cũng đành nhân từ một chút vậy. Nhóc được phép chọn xem mình sẽ bị hành hình trên vòng đu quay hay trên tàu lượn siêu tốc."
"Gyahhhhhh!"
"Kukuku, đến lượt mi rồi đó..."
"Gyahhhhhh! Gyahhhhhh!! Gyahhhhhhhhhhhhh!!"
"Im đi, có cái gì mà la quá trời vậy?"
Sena đến từ đằng sau Maria và đập nhẹ vào đầu cô bé.
"A, cảm ơn cậu đã lấy vé."
"Đây này mấy tên thường dân, vé vào cửa và vé chơi miễn phí. Biết ơn đi là vừa. Còn đây là vé trẻ em của nhóc này Maria."
"Gyahhhhhh!"
Maria la toáng lên và chạy đi khi Sena lại gần đưa vé cho.
"...Nó bị làm sao vậy?"
Sena nghiêng đầu bối rối.
Tôi thở dài, và giải thích cho Maria rằng Yozora và Rika nói dối, và công viên giải trí thực ra là một nơi rất vui.
"Ghhh... c-cô lừa ta! Bẩn! Bọn người lớn bẩn thỉu! Các ngươi bẩn như phân!"
"Nhanh lên, không bọn chị mặc kệ nhóc giờ."
"Kukuku... Người đi lạc thì hay hơn đấy..."
Yozora và mọi người đến lấy vé vào và vé chơi miễn phí từ tay Sena đồng thời liếc nhìn Maria, cô nhóc vẫn còn đang bực.
"Ugahhhh! Các người! Các người là lũ thối tha! Cực kỳ thối tha!"
Tôi đi qua cánh cổng công viên giải trí cùng Maria, vừa đuổi theo Yozora và mọi người vừa la hét lên một cách tức tối.
☺
"Uohhhh! Uohhhh! Yahooo!!"
Maria lại vui lên ngay sau khi bước qua cánh cổng.
Phải chen lấn mới vào được, nhưng vào được trong rồi thì ở đây lại khá rộng. Thực tế thì, nhìn như là bạn có thể thoải mái chạy quanh chỗ này mà không có vấn đề gì vậy.
Có đu quay này, tàu lượn siêu tốc này, gần đó còn có cả tàu cướp biển nữa, và không chỗ nào phải xếp hàng dài cho lắm.
Mà Maria cũng không phải người duy nhất thấy háo hức lúc này.
"R-ra đây là công viên giải trí huyền thoại à...! Chà..."
Rika, thoát được khỏi đám đông và đã lại sức, mở to mắt và bắt đầu khịt khịt mũi.
"Aha, ra cái đó là đu quay à!? Lần đầu tiên em được nhìn gần thế đấy! Có cả mấy con ngựa quay quanh nó kìa! X~i~n~h~ quá♥!"
Nụ cười hồn nhiên trên mặt em ấy xinh đến nỗi có khi tôi ‘cảm’ em ấy thật nếu đó không phải là Rika.
"Mặc dù, Rika cũng có một món đồ chơi tình dục hình đu quay trong phòng cô ấy!"
...Cái đó thực sự làm tôi phát hãi đấy.
"Hử... công viên giải trí là đây à..."
Sena nói trong khi nhìn quanh, đầy tò mò.
"Ế, Sena cậu chưa đến công viên giải trí bao giờ à?"
Mặt Sena bắt đầu ửng lên sau khi nghe tôi hỏi, và cô ấy đáp lại,
"C-chưa đến thì đã sao? Papa lúc nào cũng bận, và dù sao thì nó trông cũng chả vui vẻ gì cho lắm..."
"Hừm... Cô thật dốt nát khi chưa bao giờ đến công viên giải trí đấy, Thịt ạ."
"Đến đó mà ngồi đọc sách cả buổi thì đừng có nói nhau!"
Sena hét lên với Yozora và câu bình phẩm của cô ấy.
"Chúng ta đi mãi đến đây để vui chơi cơ mà, hai cậu thôi đi một lần có được không vậy...?"
Tôi nói, mệt mỏi với việc bọn họ lúc nào cũng phải cãi nhau vì ba cái thứ lặt vặt.
"Muu... Cậu nói phải đấy. Kobato-chan, đi chơi thật vui nhé em. Tất nhiên là với chị rồi!"
"...Không."
Kobato làm bộ mặt ghét cay ghét đắng trong khi trốn ra sau lưng tôi.
"Thôi được rồi, ta tiếp tục nào. Chơi cái gì trước đây?"
Tôi hỏi mọi người, và lập tức nhận được lời đáp.
""""Rồng Đen!!""""
Yozora, Sena, Rika, và Kobato đều reo lên cùng một câu.
Hình như mắt bọn họ hơi long lanh thì phải.
"K-không đùa chứ...?"
Tôi cũng không ngăn được tiếng hét hơi to của mình.
"Rồng Đen".
Đó là tên điểm hút khách chính của Yokoshima Wonderland, tàu lượn siêu tốc lớn nhất cả cái thế giới này.
Nó chạy với vận tốc tối đa 150 km/h, chỗ cao nhất là hơn 100 mét, và chiều dài tổng cộng là xấp xỉ 2,500 mét.
Đường ray, cột chống, và các thứ khác đều được sơn đen nhánh, và mang cái vẻ đáng sợ của một con rồng đen thứ thiệt.
Nó ở tuốt tận cuối công viên, nhưng từ chỗ chúng tôi đứng cũng còn nhìn rõ.
"Đ-đến Rồng Đen luôn á? Không đùa đấy chứ? Điên cả rồi à!?"
"Khi Papa đưa cho cái vé, tớ đã tự nhủ là sẽ đi nó dù thế nào đi chăng nữa~"
Giọng Sena nghe có vẻ vui lắm.
"Tối qua em có nghiên cứu về công viên này, và càng nhìn vào các dữ liệu về Rồng Đen, em càng bị nó quyến rũ. Em muốn đi nó càng sớm càng tốt."
Rika vừa nói vừa thở dốc.
"K-không phải là hôm qua tớ thức cả đêm nhìn chằm chằm trang chủ xem sẽ chơi cái gì đâu đấy, hiểu chưa? Tớ chỉ nghĩ rằng ta nên đi nó vì nó rất nổi tiếng thôi."
Yozora tự dưng phun ra cả đống câu bao biện. Không biết liệu cậu ấy có thấy ngượng khi làm giống Rika không nhỉ.
"Đây là lúc ta trả thù việc bị giữ lại ở cửa kiểm tra chiều cao ngày trước... Kukuku... Khuất phục một con hắc long với sức mạnh của Màn đêm Vĩ đại chẳng qua chỉ là chuyện vặt mà thôi..."
Kobato nói với nụ cười khúc khích thường thấy.
"Em không hiểu lắm, nhưng cái tên nghe hay đấy! Em cũng muốn đi cái thứ rồng đen đó nữa!"
"Rồng Đen... Hắc long... Đúng là một cái tên phù hợp với một người đàn ông đích thực."
Giờ thì có vẻ như cả Maria lẫn Yukimura cũng muốn đi.
Chắc là không tránh được rồi...
"Đ-được rồi, tí nữa ta đi sau, nhưng khởi động với cái gì đó dễ hơn đã..."
Tôi cố câu thêm ít thời gian.
"Tớ cần gì phải khởi động."
Sena nói, mặt đầy tự tin.
Đùa, cậu ta còn chưa đến công viên giải trí bao giờ. Rốt cuộc thì cô ấy lấy đâu ra cái tự tin đó cơ chứ... Mà không, đợi đã, có lẽ vì cô ấy chưa đến bao giờ nên mới không tưởng tượng nổi nó đáng sợ thế nào cũng nên.
"Hehe, Kodaka-senpai, chả lẽ anh..."
Rika nở một nụ cười trêu chọc.
"Ư..."
Tôi nuốt nước bọt, khiến cho một nụ cười tà ác hiện lên trên khuôn mặt Yozora trong khi cô ấy nói,
"Kodaka, cậu sợ đi Rồng Đen, đúng không?"
"...Kh, đúng! Đúng đấy! Tớ sợ thì đã làm sao!? Cái thứ đó không phải là dành cho con người!"
Dù rất khó chịu, nhưng tôi công nhận là cô ấy nói đúng.
Sự thật là, tôi từng đi nó một lần hồi đến đây với Bố và Kobato. (Mà nhân tiện, Bố thích đi ba cái thứ thót tim này lắm, dù cũng chẳng trẻ trung gì).
Không như Bố, tôi không giỏi đi cái kiểu hại tim này, nhưng thế không có nghĩa là tôi không thấy vui thích khi đi tàu lượn siêu tốc bình thường hay tàu cướp biển.
Nhưng Rồng Đen... cái thứ đó ở một đẳng cấp khác hoàn toàn.
Đầu tiên, bạn lên dốc thứ nhất―― Ngay sau khi bắt đầu, bạn có thể nghe thấy tiếng chiếc xe ken két đi lên cao cao nữa một cách chầm chậm.
Bạn cứ đi lên, vượt qua cả đỉnh vòng đu quay gần đó, làm cho nỗi sợ trong bạn dấy lên càng lúc càng nhanh.
Và rồi, một khi nỗi sợ đã đạt đỉnh điểm thì―― Bạn rơi.―― Bạn không đi tàu lượn xuống, bạn rơi, đúng theo nghĩa đen luôn!
Cái tốc độ chậm chạp khi bạn đi lên nhanh chóng tăng lên tối đa lúc bạn đâm bổ xuống.
Lúc đó, tim tôi cứ như là sắp bắn khỏi lồng ngực vậy, nhưng cơn ác mộng vẫn còn chưa kết thúc. Còn nhiều pha bổ nhào, đoạn vòng, xoắn ốc bạn phải trải qua ở cái tốc độ điên cuồng trong khi đi sượt sát sạt mặt đất và những cột chống. Cái địa ngục đó kinh hoàng tới nỗi bạn nghĩ mình thực sự sẽ chết trong khi liên tục vòng đi vòng đi vòng lại.
Tôi tự hứa với mình rằng sẽ không bao giờ đi cái thứ đó nữa sau ba phút tra tấn như dài vô tận ấy.
Chỉ mới nhớ lại thôi mà người tôi đã run hết cả lên rồi...
"Không có ý gì đâu, nhưng mà... cái đó kiểu như trùm cuối của công viên giải trí đấy. Nó không phải thứ người mới đến như mấy cậu chịu nổi đâu."
"Thế chỉ làm tớ càng thêm muốn đi nó thôi! Tớ sẽ ổn thôi, nó không ăn nhằm gì đâu! Dù sao thì tớ cũng là nữ thần cơ mà. Tớ như kiểu anh hùng bất bại có chỉ số vượt trội ngay từ đầu ý."
"Rika thích phá đảo RPG với level thấp. Ngoài ra Rika còn là M nữa."
Kh, đáng ra tôi không nên nói kiểu này...!
Dẫu vậy, dẹp cái ngộ game của Sena sang một bên, tôi biết thuyết phục Rika khổ dâm thế nào bây giờ? Dù lo lắng, nhưng tôi vẫn cố nói lý để mọi người dừng lại.
"Tớ không đùa đâu, cái này không phải game. Tớ từng đi một lần rồi, nhưng thế là đủ làm tớ phát khiếp lên rồi. Các cậu cứ đi đi rồi sẽ hiểu, nhưng tớ mong các cậu đừng đi thì tốt hơn...! Cái này không như bất cứ thứ gì các cậu từng thấy đâu... Cái thằng cha đó hẳn phải bị khùng mới đi làm ra thứ này."
"Tớ hiểu rồi... Vậy ra nó đáng sợ đến thế cơ à..."
Yozora lẩm bẩm với nét mặt hiền như đất.
"Nếu nó đáng sợ đến thế thì chịu thôi, biết làm sao được..."
"C-cậu hiểu ý tớ chưa?"
"Rồi. Kodaka à, nếu cậu sợ đến thế, thì――"
"Chúng ta càng phải đi nó. Tất nhiên là cùng với cậu rồi," Sena bảo.
"Giờ em bắt buộc phải đi nó. Tất nhiên là với Kodaka-senpai rồi," Rika nói.
"Chuẩn," Yozora nói, với một cái gật đầu hài lòng.
"Ba người là cái thứ gì vậy, quỷ à!?"
Tôi căng giọng la lên, nhưng bộ ba ma quái cứ thế mà nhe răng ra cười tôi.
"Ahaha, anh cùi quá. Anh bảo nó đáng sợ, nhưng tàu lượn siêu tốc cũng chỉ là đồ chơi thôi chứ nhỉ? Làm gì có chuyện đi nó mà chết được cơ chứ."
"Rika cô ấy thích cái mặt nhát gan dễ thương đó của Kodaka-senpai lắm đấy."
"Tớ muốn thấy~ Kodaka gào khóc cơ~ ♪"
Cả Sena lẫn Rika đều lần lượt xúc phạm phẩm giá của tôi, còn Yozora thì nối tiếp bằng một bài hát quái đản nào đó.
Kh, ba người này...
"Thôi thôi, tôi hiểu rồi! Thích thì đi Rồng Đen...! Tí nữa thì đừng có mà khóc với tôi đấy, hiểu chưa!?"
Tôi nói, chịu thua mấy câu xỉa xói của họ, trước khi Sena nói với bản mặt tự tin dễ sợ,
"He he, làm như tớ sẽ khóc ý!"
"...Đùa nhau à?"
Yozora nói với con mắt đầy khinh bỉ.
Và vậy là, cả lũ bọn tôi thách thức còn trùm cuối ngay từ đầu, cho dù cái ý tưởng đó có là ngu ngốc đi chăng nữa...
"GYAAAHHHHHHH
HHHHHHHHHH"
Tôi đã tử nạn.
Thường thì phải đợi tầm một hai tiếng mới được đi Rồng Đen vào ngày nghỉ, nhưng chúng tôi vào chỗ chỉ sau tầm 10 phút do hôm nay là buổi sáng một ngày trong tuần.
Không biết tốt xấu thế nào, nhưng bọn tôi ngồi ở xe đầu với Yozora và Sena ở hàng trước (mỗi hàng có hau ghế ngồi), sau đó đến Kobato và Maria, Rika và tôi, còn Yukimura ngồi một mình ở hàng cuối.
Sau đó các thành viên của CLB Láng giềng đã được nếm trải cái nỗi sợ tôi từng trải qua trước đây.
"Hừm, thế này đã là gì. Nó có thể đứng lên để đi cho nhanh đấy."
"Hehehe, bọn thường dân dưới kia trông thật đúng chất của chúng, một lũ kiến. Ta biết là lên cao sẽ hay lắm mà!"
"Những rung động này tuyệt thật―― Ahn! Rika đang bắt đầu hứng lên rồi đó."
"Kukuku... Sao thế, Rồng Hắc Ám... Ngươi chỉ có vậy thôi sao? Kukuku..."
...Yozora và mọi người đều đang nói năng như vậy từ lúc đầu, nhưng càng lên cao họ càng ít nói dần, và cuối cùng là chuyển qua la thét một khi lên cao ngang vòng đu quay.
"C-c-c-c-cái thằng cha nghĩ ra thứ này điên thật rồi! Bố khỉ, chết đi! Đi chết đi thằng khốn điên rồ đồi trụy bạo dâm tâm thần! Dừng lại! Thôi đi! Quay lại đi! Tôi sẽ giết ông! Tôi giết ông tôi giết ông! Không không không, dừng dừng, thật đấy dừng lại đi mà! Chết chết chết, mình chết mất thôi!! Chết tiệt, Thịt Thịt Thịt, con Thịt ngu si, tôi ghét cô, con Thịt! Tại cô cả đấy! Sao cô cứ phải mang mấy cái vé đó đi chứ!? Tại cô cả đấy! Đời tôi không đẹp, ****** (phần này tôi không nghe được) chả bao giờ để ý đến tôi cả, mọi chuyện đều tại cô cả đấy! Tôi sẽ làm thịt cô, tôi thề sẽ làm thịt cô, đồ con xúc xích bò băm xay kẹp hot dog! Chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô tôi giết cô! Á, á, á, dừn- Mình đang rơi đang rơi đang rơi đang rơi, tha cho con, mình đang rơi, tha cho con tha cho con, khôngggggg! Cứu tớ với **daka! (tôi cũng không nghe được đoạn này) Kyaaaaaaaaaaaaahh!! (Yozora)"
――――――――――――――――――――――――――――――――――
"M-m-m-mi nghĩ mày thoát được sau khi làm thế này với ta hả cái đống sắt kia!? Mi chỉ là một món đồ chơi ngu si thôi, ta sẽ làm gỏi mi! Ư, ưm, thật đấy, dừng lại đi! Tôi nói rồi, dừng lại, dừng lại đi, Tôi van ông đấy, tha cho tôi đi, AAAAAAAAAAA! Cao quá cao quá cao quá cao quá! Thôi đi, đa bảo là cao quá mà! Eeeek, khôngggggggg! Khôngggggg, dừng lạiiiiiiiiiiiiiiiiiii! Ê-ê, Yozoraaa, thôi lầm bầm mấy cái thứ kinh dị đó đi! Thật đấy, nó kinh lắm, nó kinh lắm! AAAAAA Tôi xin lỗi tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin cô đấy, AAAAA! Tha cho tôi, tha cho tôi, chết chết, Mình sắp chết mất! Con sai rồi con sai rồi, Người bảo con làm gì cũng được, nhưng xin hãy cứu lấy con với! Người muốn bao nhiêu cũng được, con không quan tâm bọn họ làm sao, hãy cứ cứu cho đi mà Chúaaaaaaaa! Mình đang rơi, mình đang rơi, ngah! K-Kodaka, Kodaka Kodaka Kodaka Kodakaaaaaaaaaaaa! (Sena)"
――――――――――――――――――――――――――――――――――
"Gyaaahhhhh! Cô nói dối ta, phải không Yozora!? Ta-ta sắp chết đến nơi rồi đấy, đồ cam thối chết tiệt! Gyahhhh! Thối! Thối! Thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối! Haeehhhhh!? Uohhhhh!? Nowaaahhhhh!? Aha, ahaha, ahahahaha!! Ahahaha, cao quá cao quá cao quá! AhahahahahahahahahahahaGYAHHHHHHH! Poops UNIVERRRRRRRRRRRSSSSSSEE!! (Maria. Nghe như là em ấy đang vui vậy)
――――――――――――――――――――――――――――――――――
"...Kuku... Kukuku... Đến đây nào, hỡi Hắc Long... Ngươi sẽ đưa ta tới tận cùng thời gian... Kukuku... Kukukuuuuu... Kuku- Uwahhh An-chan, auuuu~~ T-thôi hét thối đi con sơ ngu si! Gyaaaahhhh!? A-A-A-A-An-chan, An-chan anh ở mô!? Ta đã bảo là câm đi cơ mà! An-chan anh đi mô rồi!? An-chaaaan!! Byaaahhhhhhhhnn! Fgyaaaaaaahhhhhnn! Uwaaaaaahhhhhhhhhhh! (Kobato. Hét toáng lên.)"
――――――――――――――――――――――――――――――――――
" Quán Tự Tại Bồ tát thể nhập Bát nhã ba la mật đa, liền soi thấy năm uẩn đều không, độ tất cả khổ ách. Này Xá Lợi tử, sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc, sắc tức là không, không tức là sắc. Thọ, tưởng, hành, thức cũng đều như thế... (Yukimura đang nói với chất giọng điềm đạm thường ngày. Tôi nghĩ chắc là em ấy đang niệm Tâm kinh. Nhưng tôi mong em ấy dừng lại, vì nghe người khác niệm kinh sau lưng sợ lắm đấy)"
――――――――――――――――――――――――――――――――――
".................."
Rika, đang ngồi kế tôi, là người duy nhất im lặng và không biểu lộ cảm xúc khi bọn tôi càng lúc càng gần đỉnh dốc thứ nhất.
Nhưng, một khi chúng tôi bắt đầu cú rơi 100 mét dốc 70 độ đầu tiên, và cũng là cao nhất nhất,
Tách.
"!?"
...Tôi nghĩ rằng mình vừa mới nghe thấy cái gì đó bên trong Rika đánh tách một cái.
"..............................Fuck."
Ừ-ừm... Rika...?
Tôi còn đang nắm chặt lấy cái thanh trước mặt trong cơn tuyệt vọng trong khi cả bọn rơi xuống cái dốc kinh hoàng đó, không biết làm gì khác ngoài thét "UWAAAHHHHHHHH!" như những người khác, chứ nói gì đến việc bắt chuyện với Rika.
Dù sao thì tôi cũng nghe thấy Rika cứ lẩm bẩm cái gì đó suốt với một giọng điềm đạm.
"Fuck, fuck, fuck, fuckkkkkkkkk! Mẹ cái đồ trọng lực chó chết...! Mày đếch thèm quan tâm xem đó là ai chừng nào mày có thể kéo họ xuống, phải không, cái con khốn nhãi nhép!! Trọng lực, cái con đ*** khốn kiếp chết tiệt! VKL mày đ* vãi...! Hà, mày là con đ*** con tham lam của Trái đất, cái con khốn hứng tình chết tiệt kia! Đ.M vạn vật hấp dẫn, mày cũng chỉ là con đ*** con bẩn thỉu của Cơ học Newton mà thôi! Mày chỉ là chút tinh trùng bẩn tưởi trong l** quả táo dâm đãng sau khi thằng khốn Issac đó đ** cái thứ nước thối của nó thôi! Thuyết tương đối hẹp, đồ khốn liệt dương hẹp bao quy đầu! Einstein, lão già liệt dương chết tiệt! Cái giề, thích nói giề à!? Thế thì nhịp cái que tăm của lão nhanh lên! Xuất ra nhanh hơn vận tốc ánh sáng đi xem nào! Một con lợn không biết bay xuyên thời-không gian thì cũng chỉ là đồ giẻ rách nồng nặc mùi tinh trùng và còn không mộng tinh nổi 5 giây thôi! Fucking fucking fucking fucking fucking fucking fucking UNIVERRRRRRRRRSSSEE!!"
"Uwahhhh, Rika bấn rồi sao!?"
Tôi còn chẳng biết em ấy nói cái gì, nhưng Rika đang làm tôi sợ chết khiếp đây này!
Mấy cái câu chửi thề của Rika còn tởm hơn cả khi Yozora hét vào mặt người ta nữa. Em nó còn làm cho nhóc Kodaka run như cầy sấy rồi đây này! Á, bố khỉ, tôi bắt đầu nói giống con bé rồi.
Tôi đã phát hoảng trước những pha bổ nhào, tốc độ, và cua gấp của Rồng Đen, nhưng nếu thêm màn Rika hét lên mấy thứ vớ vẩn với một nụ cười nửa miệng vào, thì mọi thứ có kinh dị gấp đôi. Xong đời con tim tôi rồi.
Dừng lại đi! Ai đó dừng cơn ác mộng này lại đi mà...!
Tôi chỉ còn biết cầu cho nó kết thúc trong khi Rồng Đen cứ quăng quật tôi...
Ghi chú
↑ Trong Công giáo, Luyện ngục là nơi thanh luyện sau cùng cho những linh hồn tín hữu được cứu rỗi, để họ được hoàn toàn tẩy sạch vết nhơ mọi tội lỗi và thanh toán hết mọi vạ phạt mắc phải
Danh sách chương