Sau khi tan học, tôi theo Mikaduki đến một nhà nguyện bên trong trường. Đó là một tòa kiến trúc đồ sộ, với cây thánh giá trang trí trên chóp mái hình tam giác và một sảnh rộng được dùng cho những buổi lễ lớn như Ban Thánh thể hay đám cưới. Nó cũng có những công trình đặc trưng của một nhà thờ như buồng xưng tội ngoài ra còn có phòng khách, phòng hội thảo, v.v.
Một trong số chúng, “Phòng khách #4”, vừa trở thành phòng sinh hoạt của CLB Láng giềng.
Đó là một căn phòng xinh xắn với nội thất kiểu phương Tây kích thước khoảng tám tấm tatami [1]. Có một cái bàn tròn nhỏ, mấy ghế sofa và một kệ sách bằng kim loại.
Nơi đây giống như một thẩm mĩ viện hơn là phòng khách của một nhà thờ.
Không giống tôi, sau khi Mikaduki vào phòng, cô ta ngay lập tức thả người cái phịch xuống ghế sofa.
“…Có chắc là chúng ta được dùng phòng này không?”
“Giáo viên tư vấn bảo được thì dĩ nhiên là được chứ sao.”
Mikaduki trả lời cứ như thể đó là điều hiển nhiên.
“Giáo viên tư vấn?”
Phải rồi, rốt cuộc thì đây cũng là môt CLB được công nhận; nên có phân công một giáo viên tư vấn cho nó cũng là điều dễ hiểu.
Từ từ ngồi xuống cái ghế sofa đối diện với Mikaduki, tôi chậm rãi nói,
“…Ai mà lại sẵn lòng trở thành người tư vấn cho cái CLB đáng ngờ này chứ…”
“CLB này đâu có đáng ngờ. ‘Đúng như tinh thần của Đạo Cơ đốc, những người học cùng trường nên đối xử với nhau như những người láng giềng tốt bụng- để thắt chặt tình bạn trong sáng, chân thành và quan tâm giúp đỡ những người chung quanh’. Nghe rồi đấy, toàn là những hoạt động CLB trong sáng.”
“Hở, dù có nghe bao nhiêu lần thì tớ vẫn thấy nó có gì đó ám muội… vậy ai sẽ là người hướng dẫn chúng ta trên con đường kết bạn nào?”
“Sơ Maria-sensei.”
“Hừm…”
Tôi chưa từng nghe cái tên đó.
Do đây là một trường Công giáo nên có vài sơ được nhà thờ phân công về đây. Họ hầu hết là giáo viên của môn Thần học và Đạo đức.
Vì không hứng thú lắm với mấy thứ Đạo Thiên chúa rao giảng, tôi chẳng theo học môn nào trong số đó, ban đầu tôi còn nghĩ cuộc đời học sinh của mình sẽ chẳng dính dáng gì đến mấy bà sơ nữa cơ nhưng rốt cuộc lại phải gặp họ ở một nơi khó ngờ như thế này.
“Một sơ tên Maria à……Nghe cũng hợp nhỉ. Tớ chưa từng gặp cô ấy nhưng nghe giống một người biết lắng nghe và giúp đỡ người khác.”
“À à, chỉ trong tưởng tượng của cậu thôi.”
Mikaduki quả quyết.
“……tưởng tượng?”
“…Sơ Maria-sensei cũng chẳng có người bạn nào.”
Tôi nghĩ cô ta vừa không chút ngần ngại nói ra một sai lầm chết người của mình.
“…Tại, tại sao lại mời người như thế làm giáo viên tư vấn cho chúng ta?”
“Tớ không quen nói chuyện với người có nhiều bạn…nhưng mặt khác, tớ có thể nói chuyện bình thường với những người có ít bạn, như cậu chẳng hạn Kodaka.”
Mikaduki Yozora- cô ta còn tồi tệ hơn tôi vẫn tưởng.
“…Nói cách khác, cậu chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của một giáo viên cũng đồng cảnh ngộ với mình?”
“Chính xác.”
Mikaduki ngả người trên ghế sofa và trả lời với cái giọng chẳng hiểu vì sao đầy vẻ tự mãn.
“À thì, thật là chán nếu cứ tốn thời gian ngồi nghe một giáo viên chán ngắt lên lớp chúng ta. Hơn nữa chọn được người có thể cho chúng ta sử dụng một phòng sinh hoạt CLB tuyệt vời như thế này là nhất rồi, cậu không nghĩ vậy sao?”
“…Cậu nói vậy thì cứ cho là vậy.”
Tạm chấp nhận thế đi đã.
“Vậy cụ thể là cậu dự định sẽ tiến hành các hoạt động CLB gì?”
“Trước hết chúng ta cần phải tuyển thêm thành viên đã.”
Mikaduki trả lời.
“À à, tớ hiểu…”
Vì lý do cô ta thành lập CLB là để người khác không nghĩ mình cô đơn, việc có thêm thành viên dĩ nhiên là ưu tiên số một của cô ta.
Nhưng tôi lại nghĩ tiêu chuẩn chọn bạn bè nên là ‘chất lượng hơn số lượng’.
Mikaduki lấy ra một xấp giấy từ trong cặp.
“Tớ đã làm xong poster tuyển thành viên rồi này.”
“Ồ.”
Đúng như tôi nghĩ, cô ta hành động thật mau lẹ.
Mikaduki đưa cho tôi một tờ poster.
“Phải tự công nhận rằng tớ viết khá hay.”
“Hừm.”
Tôi nhìn vào tờ poster.
“…...”
Và tôi há hốc mồm vì kinh ngạc.
Tôi biết nói thế nào đây, đó là… Nói chung, đó là…
“……Cái gì đây? “Poster chứ cái gì. Tớ sẽ dán nó lên bảng thông báo của trường ngay bây giờ.”
“Hở……”
Khi nhìn thấy cái mặt nghệch ra của tôi, Mikaduki trở nên khó chịu và hỏi,
“…Sao, có vấn đề gì à?”
“Chẳng hiểu thế nào mà cậu thấy nó không có vấn đề cho được. Đến hoạt động của CLB là gì cũng không có ghi, ai mà thèm gia nhập chứ?”
“Hừm, cậu khờ khạo quá, Kodaka.”
Vì lý do nào đó, Mikaduki nhìn tôi như một thằng đần.
“Thử đọc mấy câu đó theo đường chéo đi.”
“Đường chéo……?”
Tôi tập trung quan sát tờ poster.
“A!”
“Hiểu rồi chứ?”
Mikaduki khẽ mỉm cười.
“…...À, có thể nói là tớ hiểu…”
Nếu ta đọc đoạn văn bắt đầu từ góc trên cùng bên trái và chéo xuống dưới-
[Chúng] mình sẽ cùng xây dựng quan hệ tốt đẹp với láng giềng
của [mình] để có thể thích ứng được với mọi hoàn cảnh
qua việc [cần] mẫn luyện tập cả về tinh thần lẫn thể chất
Đến khi phải [tìm] con đường đi riêng
của bản thân, các [bạn] sẽ cùng giúp đỡ cũng như khích lệ
lẫn nhau và được bạn [bè] yêu mến!
Chúng mình cần tìm bạn bè. [2]
“…Nhét một trò đùa đơn giản như thế vào đó thì thật là…”
“Đó không phải là một trò đùa.”
Chẳng hiểu sao Mikaduki trông có vẻ kinh ngạc.
“Thông thường những ai muốn tìm bạn sẽ đủ nhạy cảm để nhận ra thông điệp ‘Chúng mình cần tìm bạn bè’ ẩn giấu bên trong poster này. Ngược lại, đối với những kẻ không phải lo lắng về chuyện bạn bè, nó chỉ đơn giản là một mẩu giấy tối nghĩa. Nói cách khác, chúng ta không phải công khai mục tiêu cần tìm bạn đáng xấu hổ mà vẫn có thể tập hợp được những người có chung mục tiêu.”
“Ờ…”
Tôi vẫn hiểu đầu cua tai nheo gì mặc dù Mikaduki có vẻ cực kỳ tự tin
Dù sao thì, té ra cô có nhận ra đó là một mục tiêu đáng xấu hổ…
“Được rồi, cứ miễn cưỡng chấp nhận rằng giả thiết của cậu là đúng……”
“Có cần thêm vào từ ‘miễn cưỡng’ không?”
Tôi lờ cái vẻ mặt khó hiểu của Mikaduki đi và tiếp tục,
“Không nói chuyện nội dung thông báo nữa. Cái hình vẽ gì đây?”
“Quá rõ ràng rồi còn gì?”
“Tớ hỏi bởi vì nó chẳng rõ ràng với tớ chút nào!”
Mikaduki bắt đầu cười mỉa cứ như tôi là đứa ngốc, rồi bắt đầu giải thích với cái giọng thông cảm và dịu dàng như thể đang chỉ bảo cho một thằng đần những điều sơ đẳng nhất.
“Không phải có một bài hát nổi tiếng về chuyện kết bạn với 100 người và cùng ăn cơm nắm onigiri trên đỉnh núi Phú Sĩ sao?[3]Tớ thử vẽ lại cảnh đấy. Tự tớ cũng thấy nó khá là đẹp.”
“…Hiểu rồi…”
“Ngay cả nếu có người không nhận ra thông điệp đường chéo, khi nhìn thấy bức hình họ sẽ hiểu được mục đích của CLB.”
“…Được rồi, cứ miễn cưỡng cho rằng những gì cậu nói là đúng…”
“Vậy tại sao cứ phải có từ ‘miễn cưỡng’?”
Tôi lần nữa phớt lờ câu hỏi của Mikaduki.
“Vậy những người trong hình đang ăn… cơm nắm origini? ...là thức ăn đúng không? Tại sao chúng lại có mắt mũi và tứ chi vậy?”
“Tớ nghĩ vậy thì chúng dễ thương hơn.”
“…Cái cảm giác đồ ăn của mình sẽ nổi điên lên mỗi khi thử cắn nó rất là khó chịu. Đừng có nhân hóa thức ăn chứ…”
“Bộ cậu không thừa nhận người anh hùng tổ quốc đó ư?”
“Anh hùng tổ quốc nào?”
“Là anh chàng tốt bụng luôn sẵn sàng cho trẻ em ngoan cắn đứt đầu mình ấy.”
“Anbanman [4] á?”
“Dù tinh thần hy sinh của anh ta khiến tớ kinh tởm, nhưng tớ lại đồng cảm với tình yêu và lòng can đảm mà anh ta dành cho bạn bè mình.”
“Nói thế sẽ khiến Anbanman khó chịu đấy!”
Đột nhiên, Mikaduki nhìn tôi nhăn nhó.
“...Cậu biết gì không, Kodaka. Cậu chẳng những không nhận ra ý nghĩa ẩn giấu trong đoạn văn mà còn không hiểu được mục đích thật sự đằng sau bức hình. Cậu có nghiêm túc muốn kết bạn không?
“Tớ không muốn kết bạn với những người có đầu óc thê thảm đến mức hiểu được tờ poster này...”
“Hở, cậu cho rằng suy nghĩ của mình là tuyệt đối sao? Kodaka, cậu đúng là thể loại Sekai [5].” “Cậu đang tự vả vào mồm mình đấy.”
Tôi mệt mỏi trả lời, khuôn mặt Mikaduki càng lúc càng trở nên khó chịu.
“…Nãy giờ tớ bực mình lắm rồi nha, đừng có gọi tớ ‘cậu’ này ‘cậu’ nọ suốt như thế. Hơi bị khó chịu đấy.”
“Ơ? À à... Hiểu rồi.”
Tôi ngần ngừ
“Vậy thì, hay là…”
Tôi luôn gặp khó khăn không biết nên gọi người khác như thế nào.
Nên gọi bằng họ, bằng tên hay bằng biệt danh? Liệu có nên thêm vào ‘san’ hay ‘kun’ hay ‘chan’ [6] không? Hay là gọi thẳng bằng tên?
Đó là tại sao tôi thường gọi người khác bằng tên đầy đủ nếu có thể.
“...Vậy hay là... Mikaduki, san?”
“Yozora”
Mikaduki nghiêm nghị trả lời.
“Gọi tớ bằng tên Yozora thôi.”
“Đ,được rồi... Vậy thì, Yozora.”
“Sao lại đỏ mặt? Thật tởm quá đi.”
Mikaduki nói với vẻ mặt khó chịu thường thấy.
...Bộ tôi là người duy nhất thấy ngượng ngùng khi gọi con gái bằng tên một cách thân mật sao?
“Này cậu không có biệt danh nào đó à? Dùng cái đó tốt hơn đấy...”
“...Nó là...từng là...”
Mikaduki nói với tâm trạng còn khó chịu hơn mọi khi.
“Tớ có, nhưng không nói cho Kodaka được.”
“Tại sao?”
Tôi hỏi, và như thể sắp khóc tới nơi, Mikaduki nhìn tôi với một nụ cười cô đơn.
“Bởi vì biệt danh chỉ dành cho bạn bè thôi.”
Đầu óc của Mikaduki- ấy nhầm, Yozora vẫn khó hiểu như mọi khi.
“...Đành vậy... Nè, trước tiên hãy đi dán tờ thông báo đã... Yozora.”
Cảm thấy hơi ngượng, tôi đứng dậy.
Hoạt động đầu tiên của CLB Láng giềng.
Trở thành những người đồng môn gọi nhau bằng tên thật thân mật.
...Nếu bỏ qua những diễn biến của sự việc và chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng, có thể nói rằng nó không tồi chút nào.
Một trong số chúng, “Phòng khách #4”, vừa trở thành phòng sinh hoạt của CLB Láng giềng.
Đó là một căn phòng xinh xắn với nội thất kiểu phương Tây kích thước khoảng tám tấm tatami [1]. Có một cái bàn tròn nhỏ, mấy ghế sofa và một kệ sách bằng kim loại.
Nơi đây giống như một thẩm mĩ viện hơn là phòng khách của một nhà thờ.
Không giống tôi, sau khi Mikaduki vào phòng, cô ta ngay lập tức thả người cái phịch xuống ghế sofa.
“…Có chắc là chúng ta được dùng phòng này không?”
“Giáo viên tư vấn bảo được thì dĩ nhiên là được chứ sao.”
Mikaduki trả lời cứ như thể đó là điều hiển nhiên.
“Giáo viên tư vấn?”
Phải rồi, rốt cuộc thì đây cũng là môt CLB được công nhận; nên có phân công một giáo viên tư vấn cho nó cũng là điều dễ hiểu.
Từ từ ngồi xuống cái ghế sofa đối diện với Mikaduki, tôi chậm rãi nói,
“…Ai mà lại sẵn lòng trở thành người tư vấn cho cái CLB đáng ngờ này chứ…”
“CLB này đâu có đáng ngờ. ‘Đúng như tinh thần của Đạo Cơ đốc, những người học cùng trường nên đối xử với nhau như những người láng giềng tốt bụng- để thắt chặt tình bạn trong sáng, chân thành và quan tâm giúp đỡ những người chung quanh’. Nghe rồi đấy, toàn là những hoạt động CLB trong sáng.”
“Hở, dù có nghe bao nhiêu lần thì tớ vẫn thấy nó có gì đó ám muội… vậy ai sẽ là người hướng dẫn chúng ta trên con đường kết bạn nào?”
“Sơ Maria-sensei.”
“Hừm…”
Tôi chưa từng nghe cái tên đó.
Do đây là một trường Công giáo nên có vài sơ được nhà thờ phân công về đây. Họ hầu hết là giáo viên của môn Thần học và Đạo đức.
Vì không hứng thú lắm với mấy thứ Đạo Thiên chúa rao giảng, tôi chẳng theo học môn nào trong số đó, ban đầu tôi còn nghĩ cuộc đời học sinh của mình sẽ chẳng dính dáng gì đến mấy bà sơ nữa cơ nhưng rốt cuộc lại phải gặp họ ở một nơi khó ngờ như thế này.
“Một sơ tên Maria à……Nghe cũng hợp nhỉ. Tớ chưa từng gặp cô ấy nhưng nghe giống một người biết lắng nghe và giúp đỡ người khác.”
“À à, chỉ trong tưởng tượng của cậu thôi.”
Mikaduki quả quyết.
“……tưởng tượng?”
“…Sơ Maria-sensei cũng chẳng có người bạn nào.”
Tôi nghĩ cô ta vừa không chút ngần ngại nói ra một sai lầm chết người của mình.
“…Tại, tại sao lại mời người như thế làm giáo viên tư vấn cho chúng ta?”
“Tớ không quen nói chuyện với người có nhiều bạn…nhưng mặt khác, tớ có thể nói chuyện bình thường với những người có ít bạn, như cậu chẳng hạn Kodaka.”
Mikaduki Yozora- cô ta còn tồi tệ hơn tôi vẫn tưởng.
“…Nói cách khác, cậu chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của một giáo viên cũng đồng cảnh ngộ với mình?”
“Chính xác.”
Mikaduki ngả người trên ghế sofa và trả lời với cái giọng chẳng hiểu vì sao đầy vẻ tự mãn.
“À thì, thật là chán nếu cứ tốn thời gian ngồi nghe một giáo viên chán ngắt lên lớp chúng ta. Hơn nữa chọn được người có thể cho chúng ta sử dụng một phòng sinh hoạt CLB tuyệt vời như thế này là nhất rồi, cậu không nghĩ vậy sao?”
“…Cậu nói vậy thì cứ cho là vậy.”
Tạm chấp nhận thế đi đã.
“Vậy cụ thể là cậu dự định sẽ tiến hành các hoạt động CLB gì?”
“Trước hết chúng ta cần phải tuyển thêm thành viên đã.”
Mikaduki trả lời.
“À à, tớ hiểu…”
Vì lý do cô ta thành lập CLB là để người khác không nghĩ mình cô đơn, việc có thêm thành viên dĩ nhiên là ưu tiên số một của cô ta.
Nhưng tôi lại nghĩ tiêu chuẩn chọn bạn bè nên là ‘chất lượng hơn số lượng’.
Mikaduki lấy ra một xấp giấy từ trong cặp.
“Tớ đã làm xong poster tuyển thành viên rồi này.”
“Ồ.”
Đúng như tôi nghĩ, cô ta hành động thật mau lẹ.
Mikaduki đưa cho tôi một tờ poster.
“Phải tự công nhận rằng tớ viết khá hay.”
“Hừm.”
Tôi nhìn vào tờ poster.
“…...”
Và tôi há hốc mồm vì kinh ngạc.
Tôi biết nói thế nào đây, đó là… Nói chung, đó là…
“……Cái gì đây? “Poster chứ cái gì. Tớ sẽ dán nó lên bảng thông báo của trường ngay bây giờ.”
“Hở……”
Khi nhìn thấy cái mặt nghệch ra của tôi, Mikaduki trở nên khó chịu và hỏi,
“…Sao, có vấn đề gì à?”
“Chẳng hiểu thế nào mà cậu thấy nó không có vấn đề cho được. Đến hoạt động của CLB là gì cũng không có ghi, ai mà thèm gia nhập chứ?”
“Hừm, cậu khờ khạo quá, Kodaka.”
Vì lý do nào đó, Mikaduki nhìn tôi như một thằng đần.
“Thử đọc mấy câu đó theo đường chéo đi.”
“Đường chéo……?”
Tôi tập trung quan sát tờ poster.
“A!”
“Hiểu rồi chứ?”
Mikaduki khẽ mỉm cười.
“…...À, có thể nói là tớ hiểu…”
Nếu ta đọc đoạn văn bắt đầu từ góc trên cùng bên trái và chéo xuống dưới-
[Chúng] mình sẽ cùng xây dựng quan hệ tốt đẹp với láng giềng
của [mình] để có thể thích ứng được với mọi hoàn cảnh
qua việc [cần] mẫn luyện tập cả về tinh thần lẫn thể chất
Đến khi phải [tìm] con đường đi riêng
của bản thân, các [bạn] sẽ cùng giúp đỡ cũng như khích lệ
lẫn nhau và được bạn [bè] yêu mến!
Chúng mình cần tìm bạn bè. [2]
“…Nhét một trò đùa đơn giản như thế vào đó thì thật là…”
“Đó không phải là một trò đùa.”
Chẳng hiểu sao Mikaduki trông có vẻ kinh ngạc.
“Thông thường những ai muốn tìm bạn sẽ đủ nhạy cảm để nhận ra thông điệp ‘Chúng mình cần tìm bạn bè’ ẩn giấu bên trong poster này. Ngược lại, đối với những kẻ không phải lo lắng về chuyện bạn bè, nó chỉ đơn giản là một mẩu giấy tối nghĩa. Nói cách khác, chúng ta không phải công khai mục tiêu cần tìm bạn đáng xấu hổ mà vẫn có thể tập hợp được những người có chung mục tiêu.”
“Ờ…”
Tôi vẫn hiểu đầu cua tai nheo gì mặc dù Mikaduki có vẻ cực kỳ tự tin
Dù sao thì, té ra cô có nhận ra đó là một mục tiêu đáng xấu hổ…
“Được rồi, cứ miễn cưỡng chấp nhận rằng giả thiết của cậu là đúng……”
“Có cần thêm vào từ ‘miễn cưỡng’ không?”
Tôi lờ cái vẻ mặt khó hiểu của Mikaduki đi và tiếp tục,
“Không nói chuyện nội dung thông báo nữa. Cái hình vẽ gì đây?”
“Quá rõ ràng rồi còn gì?”
“Tớ hỏi bởi vì nó chẳng rõ ràng với tớ chút nào!”
Mikaduki bắt đầu cười mỉa cứ như tôi là đứa ngốc, rồi bắt đầu giải thích với cái giọng thông cảm và dịu dàng như thể đang chỉ bảo cho một thằng đần những điều sơ đẳng nhất.
“Không phải có một bài hát nổi tiếng về chuyện kết bạn với 100 người và cùng ăn cơm nắm onigiri trên đỉnh núi Phú Sĩ sao?[3]Tớ thử vẽ lại cảnh đấy. Tự tớ cũng thấy nó khá là đẹp.”
“…Hiểu rồi…”
“Ngay cả nếu có người không nhận ra thông điệp đường chéo, khi nhìn thấy bức hình họ sẽ hiểu được mục đích của CLB.”
“…Được rồi, cứ miễn cưỡng cho rằng những gì cậu nói là đúng…”
“Vậy tại sao cứ phải có từ ‘miễn cưỡng’?”
Tôi lần nữa phớt lờ câu hỏi của Mikaduki.
“Vậy những người trong hình đang ăn… cơm nắm origini? ...là thức ăn đúng không? Tại sao chúng lại có mắt mũi và tứ chi vậy?”
“Tớ nghĩ vậy thì chúng dễ thương hơn.”
“…Cái cảm giác đồ ăn của mình sẽ nổi điên lên mỗi khi thử cắn nó rất là khó chịu. Đừng có nhân hóa thức ăn chứ…”
“Bộ cậu không thừa nhận người anh hùng tổ quốc đó ư?”
“Anh hùng tổ quốc nào?”
“Là anh chàng tốt bụng luôn sẵn sàng cho trẻ em ngoan cắn đứt đầu mình ấy.”
“Anbanman [4] á?”
“Dù tinh thần hy sinh của anh ta khiến tớ kinh tởm, nhưng tớ lại đồng cảm với tình yêu và lòng can đảm mà anh ta dành cho bạn bè mình.”
“Nói thế sẽ khiến Anbanman khó chịu đấy!”
Đột nhiên, Mikaduki nhìn tôi nhăn nhó.
“...Cậu biết gì không, Kodaka. Cậu chẳng những không nhận ra ý nghĩa ẩn giấu trong đoạn văn mà còn không hiểu được mục đích thật sự đằng sau bức hình. Cậu có nghiêm túc muốn kết bạn không?
“Tớ không muốn kết bạn với những người có đầu óc thê thảm đến mức hiểu được tờ poster này...”
“Hở, cậu cho rằng suy nghĩ của mình là tuyệt đối sao? Kodaka, cậu đúng là thể loại Sekai [5].” “Cậu đang tự vả vào mồm mình đấy.”
Tôi mệt mỏi trả lời, khuôn mặt Mikaduki càng lúc càng trở nên khó chịu.
“…Nãy giờ tớ bực mình lắm rồi nha, đừng có gọi tớ ‘cậu’ này ‘cậu’ nọ suốt như thế. Hơi bị khó chịu đấy.”
“Ơ? À à... Hiểu rồi.”
Tôi ngần ngừ
“Vậy thì, hay là…”
Tôi luôn gặp khó khăn không biết nên gọi người khác như thế nào.
Nên gọi bằng họ, bằng tên hay bằng biệt danh? Liệu có nên thêm vào ‘san’ hay ‘kun’ hay ‘chan’ [6] không? Hay là gọi thẳng bằng tên?
Đó là tại sao tôi thường gọi người khác bằng tên đầy đủ nếu có thể.
“...Vậy hay là... Mikaduki, san?”
“Yozora”
Mikaduki nghiêm nghị trả lời.
“Gọi tớ bằng tên Yozora thôi.”
“Đ,được rồi... Vậy thì, Yozora.”
“Sao lại đỏ mặt? Thật tởm quá đi.”
Mikaduki nói với vẻ mặt khó chịu thường thấy.
...Bộ tôi là người duy nhất thấy ngượng ngùng khi gọi con gái bằng tên một cách thân mật sao?
“Này cậu không có biệt danh nào đó à? Dùng cái đó tốt hơn đấy...”
“...Nó là...từng là...”
Mikaduki nói với tâm trạng còn khó chịu hơn mọi khi.
“Tớ có, nhưng không nói cho Kodaka được.”
“Tại sao?”
Tôi hỏi, và như thể sắp khóc tới nơi, Mikaduki nhìn tôi với một nụ cười cô đơn.
“Bởi vì biệt danh chỉ dành cho bạn bè thôi.”
Đầu óc của Mikaduki- ấy nhầm, Yozora vẫn khó hiểu như mọi khi.
“...Đành vậy... Nè, trước tiên hãy đi dán tờ thông báo đã... Yozora.”
Cảm thấy hơi ngượng, tôi đứng dậy.
Hoạt động đầu tiên của CLB Láng giềng.
Trở thành những người đồng môn gọi nhau bằng tên thật thân mật.
...Nếu bỏ qua những diễn biến của sự việc và chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng, có thể nói rằng nó không tồi chút nào.
Danh sách chương