Tôi đang đọc sách tại thư viện thì chợt nhận ra hoàng hôn đã buông xuống ở phía chân trời tự lúc nào.
Đến lúc về nhà rồi. Tôi bước ra khỏi thư viện, và chợt nhớ rằng mình đã để quên đồng phục thể dục, nên lại phải đi về phía lớp học.
Vì hầu hết các học sinh đều đã ra về hay đang sinh hoạt ở CLB, chẳng còn mấy người trong sảnh.
Tôi một mình bước dọc hành lang đỏ màu hổ phách.
Khi đến trước cánh cửa lớp 2-5 của mình, tôi chợt nghe thấy tiếng cười ở bên trong.
“Haha, đừng đùa nữa, cứ xạo không.”
…Có vẻ còn ai đó ở trong lớp.
Đó là một giọng nữ.
Tôi có thể miêu tả thế nào về giọng nói đó nhỉ, nó thật là dễ thương.
Chất giọng không quá cao cũng như quá thấp- nó len lỏi qua tai tôi, ngấm dần vào não và từ từ lan tỏa; một cảm giác thật tuyệt vời.
Nhưng tôi không nhớ mình từng nghe thấy giọng nói này.
Mặc dù chỉ mới một tháng kể từ khi tôi chuyển trường đến đây, nhưng tôi chắc chắn đã nghe thấy giọng nói của tất cả bạn bè trong lớp. Tôi không thể nào quên được chủ nhân của một chất giọng tuyệt vời như thế này.
Một chuyện kỳ lạ khác là tôi nhận ra mình chỉ nghe thấy một giọng nói.
Có lẽ cô ấy đang nói chuyện điện thoại.
Nếu tôi bước vào lớp trong khi cô ấy nói chuyện điện thoại một mình, không phải cô ấy sẽ hoảng hốt sao? À, dù không còn cách nào khác, tôi cũng không nên làm cô ấy sợ hãi.
Tôi muốn tránh tình huống đó.
Vậy mình phải làm sao đây… mình có nên đợi cho đến khi cô ấy nói chuyện điện thoại xong và rời lớp…?
Không, chờ chút. Đâu phải tôi đang định làm chuyện gì xấu xa đâu? Bộ tôi không thể cứ bước vào lớp như một người bình thường và lấy đồ của mình sao? Không phải vậy thì tốt hơn à?
Nghĩ thế tôi nhẹ nhàng hé cửa ra một chút
Trong lớp có một nữ sinh.
Ngồi trên khung cửa sổ hé mở, cô ấy đang vui vẻ tán dóc trong khi đôi chân xinh xắn, nhuốm màu hổ phách dưới ánh hoàng hôn, khe khẽ đung đưa.
Mái tóc đen huyền lấp lánh sắc xanh phất phơ tung bay nhẹ nhàng trong cơn gió chiều lành lạnh.
Không quá cao hay thấp, thân hình mảnh mai.
Khuôn mặt xinh quá chừng- đúng là một cô gái dễ thương.
Theo tôi nhớ thì, tên cô ấy là Mikaduki Yozora.
Thường thì tôi rất tệ trong việc nhớ mặt hay tên người khác. Ngoài học sinh nam, tôi chỉ nhớ tên vài bạn nữ trong lớp, dù vậy tôi vẫn có ấn tượng về cô ấy.
Là một học sinh lớp 2-5 giống tôi.
Mikaduki Yozora, lớp 2-5 của Học viện Thánh Cronica… mặc dù đó là cái tôi nhớ, tôi vẫn rất bối rối.
“Ahaha, thì đã bảo không phải mà.”
Tôi chưa hề thấy cô ta trò chuyện vui vẻ như thế bao giờ, cứ như một nữ sinh cấp ba bình thường.
Cả người Mikaduki luôn toát ra cái vẻ cáu kỉnh, còn khuôn mặt thì lúc nào cũng nhăn nhó. Trong giờ nghỉ, cũng chẳng thấy cô ta đi cùng ai cả.
Trong tiết Anh văn đôi khi có bài luyện tập đối thoại với những học sinh khác, cô ta cứ ngồi nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Theo giáo viên môn Anh văn thì hình như cô ta như thế từ năm một rồi, nên thầy cũng đã hết hy vọng và cứ mặc kệ cô ta.
Trong tiết học các môn khác, cô ta lúc nào cũng trả lời câu hỏi cực kỳ chính xác (Cô ta có vẻ là một học sinh chăm chỉ, tôi chưa từng thấy cô ta trả lời sai bao giờ) với cái giọng trầm trầm u ám, cứ như một con người hoàn toàn khác với lúc này.
“Ơ? Thật sao? Ahaa, nếu thế thì mừng thật…”
Với thái độ cau có và gai góc đã biến mất, Mikaduki cười như một con người hoàn toàn khác. Cô ấy thật… dễ thương.
…Bộ cô ấy đúng là Mikaduki Yozora ư?
Tôi thật sự băn khoăn.
Và rồi tôi nhận ra một chuyện còn lạ hơn.
…Cô ta không cầm điện thoại.
Chẳng có ai khác ngoài cô ta trong lớp học, và tôi cũng không nghe thấy giọng nói của người khác.
Nhìn chăm chú vào một điểm trống rỗng và, như thể có ai đó ở đấy, Mikaduki vui vẻ tán dóc với nó.
Một mình trong căn phòng nhuộm màu nắng hoàng hôn, một cô gái dễ thương đang nói chuyện với một thứ vô hình.
…Lạ lùng là, phần mở đầu của quyển light novel tôi vừa mới đọc trong thư viện cũng khá giống thế này.
Liệu có phải vậy không?
Tôi tình cờ phát hiện ra bí mật của cô ấy, và bị cuốn vào trong cuộc chiến của cô ấy với ma quỷ và những thứ ‘không tồn tại trên đời’. Rồi khi cô gái dễ thương và tôi sống sót qua đủ kiểu trận chiến và gian khổ, chúng tôi dần yêu nhau.
Nhưng nếu bình tâm và nghĩ kỹ lại thì kịch bản đó là không tưởng. Có lẽ những cảm xúc dâng trào của cuốn tiểu thuyết hồi nãy vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi, hoặc chỉ vì cuộc đời học sinh của tôi nhàm chán quá nên tôi bất giác mong muốn một sự kiện siêu nhiên nào đó xảy ra. Dù sao thì tôi cũng đã hơi quá hào hứng một chút, khỉ thật!
Vô tình, tôi đẩy tay nắm cửa-
Cánh cửa lớp bật mở đột ngột. Khốn thật!
“Nhắc mới nhớ, lúc đó Tomo-chan nói là-“
Tôi và Mikaduki Yozora bốn mắt nhìn nhau trân trối.
Trong một khoảng khắc cô ta có vẻ thảng thốt nhưng nhanh chóng chuyển thành cái vẻ khó chịu thường thấy… và hai má cô ấy đỏ rực còn hơn cả ánh mặt trời lúc hoàng hôn.
Siêu rắc rối rồi.
Lúc này tất cả những gì mình nên làm là ra vẻ tự nhiên, lấy lại đồ để quên rồi biến khỏi đây ngay.
Nhưng xui xẻo thay, chỗ ngồi của tôi ở cạnh cửa sổ, cái cửa sổ mà cô ta đang ngồi trên.
Không còn cách nào khác là phải đến gần cô ta. Trong lúc mỉm cười yếu ớt, tôi thận trọng bước về chỗ cô ta (đúng hơn là bước về phía bàn của tôi)
Ngay lúc đó, trong một thoáng, khuôn mặt Mikaduki trở nên thật đáng sợ.
“…Giống như một con đại bàng trông thấy con mồi và đang liếm môi thèm thuồng…!”
Cực kỳ đáng buồn, tôi chính là kẻ phải nếm trải cảm giác con mồi đó, chẳng hiểu sao tôi lại bị soi ghê vậy.
Cô ta có vẻ hoàn toàn đề phòng tôi.
“A, cái đó…”
Thấy cô ta càng lúc càng tỏ thái độ thù địch khi tôi tiến lại gần, tôi đoán rằng mình nên mở miệng trước và nói cái gì đấy.
“…Cái gì…”
Mikaduki hỏi trong lúc nhìn tôi chằm chằm. Giọng cô ta, chỉ mới vừa rồi còn vui vẻ, giờ đã trở nên cộc lốc và trầm, đầy vẻ đe dọa, nghe sắc lạnh như dao vậy.
“…Ơ…”
Đáng tiếc là tôi không phải là một thanh tra cảnh sát hay chuyên gia đàm phán. Tôi không biết phải mở đầu câu chuyện như thế nào để khiến một cô gái bớt đề phòng mình.
“Bộ, bộ cậu có thể nhìn thấy hồn ma sao?”
…Thế đó. Khỉ thật tôi vừa nói cái gì vậy trời!
Ngay lập tức Mikaduki… “Hở?”. Cô ta nhìn tôi như thể tôi là một thằng ngốc.
“Trên đời làm gì có ma chứ?”
“Không, nhưng cậu mới vừa với nói chuyện với ai đó mà…”
Khuôn mặt Mikaduki trở nên đỏ bừng.
“Vậy là cậu đã thấy hết rồi…”
Khịt mũi đầy căm ghét, cô ta lại quay qua nhìn thẳng vào tôi. Với vẻ hãnh diện và thách thức cô ta tuyên bố.
“Tớ vừa nói chuyện với bạn mình thôi. Người bạn vô hình của tớ!”
...?
Tôi mất gần nửa phút cố hiểu những gì cô ta vừa nói. Và rồi cuối cùng tôi nhận ra- cô ta vừa nói một chuyện mà có suy nghĩ suốt đời tôi cũng chẳng bao giờ thông suốt.
“...bạn vô hình?”
Gật đầu khó chịu, Mikaduki nhăn nhó.
“Đó là cái gì vậy?”
“...thì đúng như cái tên thôi! Không phải có một thứ gọi là ‘guitar vô hình’ [1]sao? Đây là phiên bản ‘bạn bè’ của nó!”
“...để xem nào...”
Tôi bất giác bóp bóp hai thái dương.
“Nói cách khác nghĩa là cậu giả vờ có một người bạn ở đây và vừa nói chuyện với cô ấy? Vậy tại sao-“
Khi tôi nói thế Mikaduki có vẻ hơi tức giận.
“Không phải giả vờ. Tomo-chan là thật! Thấy không, cô ấy ở ngay đây.”
Có vẻ tên người bạn vô hình của cô ta là Tomo-chan.
Và dĩ nhiên, tôi chẳng thấy Tomo-chan ở đâu cả.
“Lúc nào tán gẫu với Tomo-chan cũng thật vui. Tớ luôn quên mất thời gian. Có bạn bè thật là tốt...”
Mikaduki nói với tất cả sự chân thành; cô ta thậm chí còn đỏ mặt khi nói thế.
“Chúng tớ đang nói chuyện về lúc học cấp hai, khi đi đến công viên giải trí, có một nhóm thanh niên cứ đi theo tán tỉnh bọn tớ và trong đó có một thầy giáo mới rất bảnh, setting là như vậy đó.”
“Setting! Cậu vừa nói là setting!”
“Tớ chưa từng nói thế! Chuyện đó đã xảy ra thật mà.”
“...Vậy những chuyện cậu vừa nói, đến khúc nào là thật?”
“‘lúc học cấp hai’”
“Vậy là bịa gần 100% rồi còn gì?! Ít ra phần 'khi đi đến công viên giải trí' cũng là thật chứ...!”
“Đi công viên giải trí một mình thì có gì vui?”
“Cậu vừa mới thừa nhận rằng cậu chỉ có một mình.”
“A, cái đó không tính. Bởi vì Tomo-chan quá dễ thương, nên nếu bọn tớ cùng đi đến công viên giải trí chắc chắn sẽ bị một bọn dở hơi làm phiền. Không còn cách nào khác bọn tớ chỉ có thể đến công viên giải trí trong tưởng tượng.”
“Bạn vô hình, công viên giải trí trong tưởng tượng, ra vậy...”
…Cô ta hết thuốc chữa rồi…nếu tôi không làm cái gì đó sớm…
“…Nhìn kiểu gì đấy?”
Khuôn mặt Mikaduki trở nên giận dữ.
“Không, cái đó…”
Tôi ngập ngừng.
“…Nếu cậu muốn tán gẫu với bạn bè tại sao cậu không đi kết bạn với ai đó?... Ý tớ là bạn thật ấy, không phải tưởng tượng…”
Tôi không muốn vòng vo nữa mà đi thẳng vào điểm cốt lõi của vấn đề.
Nhưng Mikaduki khịt mũi trước đề nghị của tôi.
“Hừ, cái đó nói dễ hơn làm”
Bởi vì cô ta nói quá đúng, tôi không thốt nổi tiếng nào.
Và rồi Mikaduki nhìn tôi với ánh mắt còn khinh bỉ hơn trước.
“Nè, nhìn kỹ mới thấy, không phải cậu là gã học sinh chuyển trường luôn thui thủi một mình trong lớp sao?”
Giờ cô mới nhận ra sao?!
“Cậu không có tư cách lên lớp người khác về việc kết bạn, học sinh chuyển trường à.”
“…Tớ học ở trường này cũng hơn một tháng rồi. Đừng có gọi tớ là học sinh chuyển trường nữa.”
Mikaduki im lặng sau lời phàn nàn của tôi.
“…Tên cậu?”
Cô ta còn thậm chí chẳng biết tên tôi. Thật là sốc.
“…Hasegawa Kodaka”
Tôi chán nản nói tên cho cô ta biết.
“Kodaka, hở?... Hừ. Cậu không có tư cách lên lớp người khác về chuyện kết bạn, Kodaka.”
“Tự nhiên gọi tớ bằng tên á…?” [2]
“Hở? Thì sao chứ?”
Mikaduki có vẻ chẳng thèm để tâm.
“…Không có gì”
Lần cuối tôi được gọi bằng cái tên đó là hồi ở trường cũ. Đã rất lâu rồi từ khi có người cùng tuổi gọi tôi như thế, nên tôi cảm thấy hơi hạnh phúc.
Trong khi đó, Mikaduki nói tiếp với vẻ thương hại.
“…Một tháng rồi và cậu vẫn chưa có một người bạn nào. Kodaka cậu hẳn phải rất cô đơn.”
“Tớ không muốn nghe câu đó từ kẻ có một người bạn vô hình!”
Nghe tôi nói thế Mikaduki khẽ rên lên.
“Cậu dám coi thường Tomo-chan sao? Tomo-chan dễ thương, thông minh, năng nổ, thân thiện, hòa đồng, thích lắng nghe người khác và… cô ấy sẽ không phản bội tớ.”
Tôi có thể thấy khi nói đến khúc cuối cô ta nói với đôi chút xúc động.
“Bạn vô hình rất hay, sao cậu không thử kiếm lấy một người đi?”
“Thôi khỏi, tớ có cảm giác mình sẽ đặt chân vào cảnh giới phi nhân nếu làm thế.”
“Cách cậu nói sao nghe có vẻ tớ chẳng còn là con người nữa vậy.”
“…”
Tôi im lặng ngoảnh đi chỗ khác.
Mikaduki lại bắt đầu đỏ mặt, và rồi cô ta lẩm bẩm.
“…Tớ biết. Tớ biết mình chỉ đang trốn chạy thực tế. Nhưng đành chịu thôi; tớ không biết làm thế nào để kết bạn cả…”
Cô ta hờn dỗi nói.
Không biết làm thế nào để kết bạn- tôi rất đồng cảm với câu đó, trong một lúc tôi không biết nói gì nữa.
“…Làm thế nào để…kết bạn.”
Tôi thở dài và lẩm bẩm.
Mikaduki cũng thở dài.
“…Vậy Kodaka, ở trường cũ cậu cũng không có bạn bè nào sao?”
Tôi lắc đầu.
“Có chứ.”
“Hở?”
Đôi mắt đầy ngờ vực.
“Thật đó. Tình cờ tớ có một cậu bạn rất thú vị ngồi bên cạnh. Bởi vì cậu ta rất được yên mến nên tự nhiên mọi người tập hợp thành nhóm xung quanh cậu ta và đi chơi với nhau.”
“Hừm… vậy cậu còn liên lạc với người bạn đó không?”
“…”
Tôi ngoảnh đầu đi chỗ khác.
“…Vào ngày cuối cùng, mọi người đi đến một nhà hàng để tổ chức một bữa tiệc chia tay tớ. Lúc đó mọi người đều bảo ‘nếu cậu ghé qua đây đừng quên báo bọn tớ’ và ‘nhớ gửi mail cho tớ nhé’… đúng là họ có nói vậy…”
“Nói cách khác, kể từ khi cậu chuyển trường, họ đã đá đít cậu.”
Mikaduki chỉ ra sự thật không chút thương xót..
“…Có lẽ chỉ có mỗi Kodaka nghĩ họ là bạn mình thôi.”
Lãnh đòn kết thúc, tôi cúi gằm mặt.
“…Nói thêm luôn, lúc hóa đơn đến, nó được chia đều ra; họ còn chẳng thèm đãi tôi trong bữa tiệc chia tay…”
Ngay cả Mikaduki cũng có vẻ thương hại tôi.
Tôi lấy lại bình tĩnh và nhấn mạnh.
“Nhưng chuyện trong quá khứ không quan trọng; cái quan trọng chính là hiện tại và tương lại!”
“…Rồi sao?”
“…Rồi thì…”
“…”
“…”
Lại im lặng.
“…Sao ta không thử yêu cầu người khác trở thành bạn chúng ta một cách bình thường?”
Đáp lời, Mikaduki lại khịt mũi trước ý kiến của tôi.
“Chuyện đó chỉ xảy ra trên TV thôi, và ngay cả tớ cũng chẳng hiểu mấy thứ đó chút nào. Bộ người khác tự nhiên sẽ trở thành bạn cậu ngay tắp lự khi cậu nói muốn làm bạn với họ? Thậm chí nếu cậu chỉ là người xa lạ đối với họ? Và chuyện gì sẽ xảy ra sau khi đã trở thành bạn bè, liệu họ có thể tiếp tục làm bạn với cậu ngay cả khi các cậu không nói chuyện với nhau?”
“…Ồ, cũng đúng nhỉ.”
“Vậy ư? À, phải rồi.”
Mikaduki vỗ tay vào nhau.
“Cậu có ý tưởng nào hay sao?”
“Phải.”
Cô ta gật đầu đầy tự tin.
“Hay ta trả tiền để họ làm bạn với mình? Những ràng buộc về vật chất thì thực tế hơn nhiều lời hứa mồm.”
“Tớ nghĩ cái đó còn cô đơn hơn!”
“Chơi cùng nhau ở trường với giá 1000 yên, bao gồm cả thức ăn và đồ uống. Thế nào…”
“Hợp đồng tình yêu… Không, hợp đồng tình bạn?!”
“Cậu hiểu nhanh đấy. Đúng là một câu nói đùa hài hước. Phải, chính xác là một hợp đồng.”
Mikaduki lạnh lùng nói mà chẳng có vẻ gì thích thú cả.
“…Nếu trả thẳng tiền mặt không hiệu quả, thế còn việc chúng ta mua game?”
“Game?”
“Nếu cậu có game mới nhất ở nhà, có thể bạn bè sẽ tụ tập để chơi nó. Ví dụ như: với mấy thứ như Virtual Boya và NeoGuo. [3] “Virtual Boya và NeoGuo là cái gì?”
Tôi bối rối với mấy từ bí ẩn.
“Tớ vừa mới kể tên vài máy chơi game nổi tiếng. ‘Virtual’ và ‘Neo’, khi cậu nghe mấy cái từ đó cậu không cảm thấy có gì đó thật mới mẻ sao?”
“Tên hay đấy, nhưng… tớ chưa từng nghe thấy chúng. À mà, sao cũng được, ai thèm quan tâm chứ. Dù sao thì chỉ dùng cách đó với học sinh tiểu học được thôi, cậu không nghĩ vậy sao?”
“…Tớ cho là vậy.”
Mikaduki có vẻ tiếc nuối, và rồi cô ta nói.
“…Mà ngay từ đầu tớ cũng chẳng cần bạn bè.”
“Ơ?”
“…Không có bạn bè trong lớp cũng chẳng có gì khó chịu. Chỉ là tớ không muốn những người khác nhìn mình khinh thường kiểu như ‘Con bé cô độc không có bạn’”
“À, tớ hiểu.”
Vì một lý do nào đó tôi rất hiểu điều đó.
Mọi người thường hiểu ngầm ‘có bạn là chuyện tốt’, và thế là chuyện ngược lại ‘không có bạn là chuyện không tốt’ cũng thành chân lý.
Nhưng tôi nghĩ hai chuyện này là hoàn toàn khác nhau.
“Tớ cô độc một mình cũng chẳng sao. Ở trường chỉ cần kết bạn xã giao là đủ.”
Giọng nói của Mikaduki sao khiến tôi có cảm giác miễn cưỡng.
“Ít ra chuyện đó tốt hơn có một tình bạn rỗng tuếch.”
Và rồi cô ta nhếch mép cười đầy cay đắng.
“Mọi người đều như thế, được chứ? Cậu nghĩ có bao nhiêu người trên đời này được ràng buộc với nhau, không phải bằng một thứ tình bạn sáo rỗng mà bằng một tình bạn chân thành thật sự.”
“…”
Đối với tôi, người mất hoàn toàn liên lạc với bạn bè mình chỉ vì tôi chuyển trường, tôi không thể phủ nhận chuyện cô ta nói.
“…Ngay cả vậy đi nữa, tớ vẫn muốn có những người bạn thật sự.”
“Phù.”
Tôi khăng khăng nhưng Mikaduki lại có vẻ đồng tình.
“…Vậy cậu có ý tưởng gì không? Những phương pháp có thể nhanh chóng khiến ta có bạn ấy.”
“Tớ á?”
Tôi im lặng nghĩ, và sau đôi chút ngần ngừ, tôi đáp,
“…Thế còn việc gia nhập CLB thì sao?”
“CLB?”
“Khi cùng chung một CLB thì dù muốn dù không ta cũng sẽ gặp mặt họ hàng ngày và ta sẽ gần gũi họ hơn thông qua những hoạt động của CLB.”
Tôi nghĩ đó là một ý kiến hay và thực tế.
Với Mikaduki, vì cô ta ở đây một mình sau giờ học, rất có thể cô ta cũng chẳng ở trong CLB nào.
“Phản đối.”
Mikaduki khịt mũi khó chịu.
“Tại sao?”
“Ngượng lắm.”
“……Nè!”
Tôi nhìn cô ta chằm chằm; cô ta nhìn lại tôi và tiếp tục nói,
“Nghĩ lại đi, chúng ta đã ở vào tháng 6 của năm 2. Lúc này tình bạn trong CLB đã trở nên bền vững. Bây giờ nếu một mình gia nhập sẽ rất là ngượng.”
“Ừ nhỉ. Cũng đúng.”
“Chứ gì nữa?!”
Mikaduki vì một lý do nào đó hơi vui vẻ.
“Dù vậy tớ sẽ cố gắng vì tớ chẳng thể tiến thêm nếu không vượt qua được những khó khăn đó.”
Tôi nói.
“Vậy cậu có thứ gì mà mình giỏi không, Kodaka… Bất cứ thứ gì cậu đã tập luyện kể từ năm đầu, một kỹ năng mà cậu sẽ không thua bất cứ ai?”
Mikaduki đột nhiên hỏi.
Tôi nghĩ về chuyện đó trong một thoáng.
“…Không, không có.”
Tôi ngần ngừ trả lời. Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt nhăn nhó của Mikaduki.
“Nếu bây giờ cậu gia nhập một CLB, sẽ có xáo trộn trong các mối quan hệ đã được thiết lập giữa các thành viên. Và lý do gia nhập của cậu chỉ là để ‘kết bạn’, nhưng cho cậu vào sẽ làm hỏng hết tính đồng đội của CLB. Rốt cuộc cậu cũng chỉ là một thằng lính mới chẳng có tài năng gì xuất sắc… ai lại muốn chào mừng một người như thế?”
“Ư…”
Tôi rên lên.
Tôi không thể phản bác được chút gì.
Động cơ không trong sáng, thiếu năng lực, và cuối cùng, làm xáo trộn các mối quan hệ trong CLB. Đặc biệt, đối với tôi, những tác động đó còn lớn hơn các học sinh khác.
Đột nhiên Mikaduki lẩm nhẩm.
“…Nhưng hoạt động CLB… hoạt động CLB…”
Mikaduki có vẻ đang suy nghĩ rất dữ dội về chuyện gì đó với vẻ mặt nghiêm túc.
“-Đúng thế, hoạt động CLB!”
Và rồi cô ta la lớn.
Tôi mở to mắt vì ngạc nhiên.
“…?”
Tôi ngơ ngác; Mikaduki mỉm cười thật tự tin.
Cô ấy thật dễ thương khi cười, nhưng chỉ khi cười thôi.
Sau đó, Mikaduki bước thẳng ra khỏi lớp.
Tôi không hiểu chuyện gì mới xảy ra cho lắm, nhưng tôi biết rằng có ở lại một mình trong lớp thì cũng vô ích. Nên tôi nhặt bộ đồng phục thể dục của mình và về nhà.
Sau khi tôi về đến nhà và ăn xong bữa tối, tôi lấy mấy cuốn vở từ trong cặp ra.
“Hà…”
Trong lúc thở dài tôi mở cuốn sách giáo khoa tiếng Anh.
Tôi ghét môn tiếng Anh.
Không phải vì tôi học dốt môn đó.
Vì mẹ tôi là người Anh, nên thật ra tiếng Anh là sở trường của tôi.
Tôi không dở môn đó, mà tôi ghét tiết học của nó- chính xác hơn là vậy, đôi khi trong tiết Anh văn ta phải ‘đối thoại bằng tiếng Anh với bạn bè’ hay ‘bắt cặp với bạn mình và luyện tập’, và tôi ghét chúng.
Là một kẻ không có bạn, cái corner đó (?) lần nào cũng thật đau buồn. [4] Cũng vì một lý do y chang, tôi ghét giờ thể dục.
Tôi, Hasegawa Kodaka, đã đi khắp Nhật Bản bởi vì công việc của bố mình. Tuy nhiên, ông bắt đầu làm việc ở nước ngoài một tháng trước – bởi vì thế, trong giữa tháng năm của năm hai, tôi trở về ngôi nhà cũ mười năm xa cách của mình ở Tooyo.
Hơn nữa, bởi vì bố mẹ tôi là bạn cũ của hiệu trưởng, tôi bị nhét vào cái trường tư thục Học viện Thánh Cronica này.
Đúng như cái tên, Học viện Thánh Cronica là một trường công giáo.
Trong trường, tôi bị cô lập.
Nói thế nào nhỉ? Dân giang hồ? Yankee? [5] Đó là những gì người khác nghĩ về tôi.
Nguyên nhân hầu hết là do ngoại hình của tôi.
Như đã nói mẹ tôi là người Anh và có một mái tóc vàng rất đẹp.
Là con trai bà, tôi cũng có tóc vàng- nhưng không được đẹp như của mẹ tôi. Tóc tôi có nhiều mảnh màu đồng, giống như chúng bị cháy nắng vậy. Tóm lại cái màu ảm đạm đó chỉ khiến người khác khó chịu.
Không ai nghĩ rằng màu tóc tôi là tự nhiên.
Tôi nghĩ nó tạo ấn tượng giống như kiểu “Tên đầu gấu muốn đến tiệm để nhuộm tóc vàng nhưng lại thiếu tiền. Nên thay vào đó, hắn ta mua thuốc nhuộm của một tay bán dạo, cố tự làm và thất bại thảm thương.”
Thêm vào đó, ngoài màu tóc của tôi, tôi còn thừa hưởng hầu hết khuôn mặt từ ông bố người Nhật. Mắt tôi màu đen, và nét mặt tôi giống như một người Nhật.
Tôi cũng được thừa hưởng một đôi mắt trông rất nguy hiểm. Hồi tôi còn học cấp hai, có vô số những lần tôi cư xử bình thường, vậy mà những người khác lại hỏi tại sao tôi lại chằm chằm nhìn họ giận dữ.
Học viện Thánh Cronica nổi tiếng vì các học sinh có kỷ luật. Đúng như lời đồn, so với những trường trước đấy tôi theo học, học sinh ở đây rất ôn hòa. Có phải bởi vì chưa ai trong số họ từng bị làm phiền bởi bọn du côn, hay đó là bởi vì chẳng có tên giang hồ nào trong vùng? Và khi tôi xuất hiện mọi người đều e ngại.
Và còn một chuyện nữa… tôi đến trễ vào ngày đầu tiên. Tôi đoán việc mắc phải cái sai lầm siêu siêu ngu ngốc đó cũng là một phần lý do.
Chuyện xảy ra một tháng trước.
Tôi biết rằng với một học sinh chuyển trường, ấn tượng đầu tiên rất là quan trọng, và rằng tôi không được phép đi trễ. Nên tôi rời nhà sớm hơn hai giờ (vào lúc 6 giờ sáng) so với giờ vào lớp.
Mất mười phút để đi từ nhà tôi đến trường bằng tàu điện; nhưng nếu đi xe buýt, sẽ mất 25 phút. Tôi đến trạm xe buýt trước sáu rưỡi và là người duy nhất mặc đồng phục Học viện Thánh Cronica.
Nghĩ rằng lúc này quả thật còn quá sớm, nhưng tôi vẫn lên chuyến xe buýt hướng về phía trường học ở Sawara Kita.
Và thế là tôi ngồi trên chiếc xe buýt đó gần một giờ đồng hồ- tuy nhiên, chiếc xe buýt chẳng bao giờ đến trạm ‘Học viện Thánh Cronica’. Tôi biết có gì đó không ổn, nhưng vì lúc đó xe buýt chật kín các nhân viên công sở nên không có cơ hội để hỏi tài xế xe buýt. Tôi lại cảm thấy ngượng khi hỏi đường một người xa lạ nào đó trên xe buýt. Thế là tôi đi mãi cho đến trạm cuối.
Sau khi tất cả hành khách xuống xe, tôi cuối cùng cũng thu hết can đảm để hỏi tài xế xe buýt. Lúc đó tôi mới biết được rằng chiếc xe buýt này hướng đến ‘Sagara Kita’, không phải ‘Sawara Kita’. Ngoài chuyện tên hai nơi này nghe gần giống nhau, chúng ở hai hướng ngược nhau.
Vậy là tôi lại lên chuyến xe buýt đi ngược lại, ngồi thêm một tiếng nữa, trở về trạm gần nhà tôi, và đợi chuyến xe đúng (Lại lần nữa chẳng có một bóng học sinh Học viện Thánh Cronica ở trạm xe bởi vì giờ cao điểm đã qua. Tôi thậm chí phải đợi 20 phút mới có xe)
Vào ngày đầu tiên tôi đã đến muộn. Khi cuối cùng cũng đến trường, tôi mém bật khóc.
Do giáo viên chủ nhiệm đã đi dạy ở một lớp khác, nên tôi không còn cách nào khác là xông vào lớp học ngay giữa tiết đầu tiên. Thế là tôi ở đó, đứng một mình giữa lớp học; tất cả mọi người nhìn gã học sinh mới đầy lạ lẫm.
Mắt tôi hơi hoe đỏ còn giọng nói run lên vì lo lắng. Tôi cố che dấu sự bồn chồn của mình bằng cách nheo mắt lại và hạ giọng xuống hết mức. ‘Tớ là học sinh mới chuyển trường, Hasegawa Kodaka.’. Học sinh trong lớp trở nên ồn ào (Bởi vì giọng nói của tôi đầy đe dọa mặc dù tôi không cố ý làm vậy, sau này khi nghe lại bằng chức năng thu âm của điện thoại chính tôi cũng thấy nó chẳng thân thiện chút nào, dù đó là giọng của tôi). Giáo viên môn xã hội, người trông có vẻ yếu đuối, cũng run rẩy theo. Ông cho tôi ngồi xuống ở một ghế trống.
…Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, không ai đến nói chuyện với tôi. Thường thì khi có một học sinh mới trong lớp, bạn sẽ hỏi anh ta hay cô ta đủ thứ chuyện như ‘cậu đã sống ở đâu’, ‘cậu thích gì’ và ‘số đo ba vòng’. Tôi thậm chí bỏ công sức ra chuẩn bị trước vài câu trả lời hài hước và dí dỏm, để có thể để lại ấn tượng tốt ‘một anh chàng vui tính’ trong tâm trí mọi người (tôi tự tin rằng tôi có thể trả lời chúng thật tốt, đặc biệt là những câu hỏi ngu ngốc kiểu như số đo 3 vòng. Ngay cả bây giờ mỗi khi nhớ lại là tôi…phụt). Thật là lãng phí công sức.
Thế rồi, một tháng trôi qua.
Tôi, người thất bại đau đớn trong việc gây ấn tượng tốt ban đầu, vẫn chưa tìm được cơ hội để chuộc lại sai lầm.
Trong tiết Anh văn người đối thoại cùng tôi luôn là giáo viên (một người Mỹ, ông ta có vẻ đặc biệt thích tôi vì khả năng phát âm chuẩn). Trong lớp thể dục tôi luôn lập nhóm với học sinh bị sót lại từ lớp khác (nhưng rõ ràng tôi thấy cậu ta cũng sợ tôi).
Trong bài tập chuyền banh ở môn bóng đá, hiếm khi mọi người chuyền banh cho tôi. Chưa từng ai gọi to tên tôi và chuyển quả banh cho tôi. Đôi khi có vài học sinh vô tình đưa banh cho tôi, và họ trở nên lo lắng và thậm chí còn xin lỗi tôi. Mỗi khi chuyện đó xảy ra tôi cũng bối rối, gật đầu với họ và lắp bắp ‘À à…’ Khi tôi cố nặn ra một nụ cười và nói ‘Không sao đâu’, người đó há hốc mồm và kinh hãi. Và vào giờ ăn trưa ngày hôm sau, cậu ta đưa tôi một hộp nước trái cây và ‘Nè, mong cậu nhận dùm rồi tha cho tớ nhé…’.
Tôi luôn ăn bữa trưa một mình trong lớp học.
Có một lần khi tôi ra ngoài mua bánh mì, một cô gái từ lớp khác ngồi vào ghế của tôi. Khi tôi trở lại, cô ta, cùng với bạn bè đang ăn cùng, vôi vàng chạy ra khỏi lớp. Đối với một chàng trai mới lớn, bị ‘con gái tránh xa’ có thể là một trải nghiệm rất đau đớn. Đêm đó, trong phòng tắm, tôi đã khóc nức nở.
Tôi cố đọc sách và học bài ở thư viện hay trong lớp để tạo ra một hình ảnh ‘chăm chỉ’, nhưng cái đó cũng chẳng có mấy tác dụng.
Trong lúc đau đớn nghĩ về cuộc đời học sinh đau khổ của mình (nếu có một tiểu thuyết điện thoại tên ‘Câu Chuyện Tuổi Trẻ Đẫm Nước Mắt’, dựa trên câu chuyện bi kịch của tôi, nó chắc sẽ bán rất chạy), tôi hoàn thành xong hết đống bài tập.
Lúc đó, tôi chợt nhớ đến buổi đối thoại giữa tôi và Mikaduki sau giờ học.
Một học sinh đáng thương vui vẻ trò chuyện cùng với người bạn vô hình của cô ta.
Cô ta dễ thương quá sức… thật là phí quá.
…Nhưng bạn vô hình ư……lúc đó Mikaduki có vẻ rất hạnh phúc…
Không!
Tôi quả thật vừa mới nghiêm túc cân nhắc việc có nên kiếm một người bạn vô hình không! Tôi bẹo má mình bằng cả hai tay và thầm nói,
“Không, không đời nào! Nếu làm thế đời mình cũng sẽ tiêu luôn.”
Tôi cần phải nghĩ ra vài cách hay để thay đổi tình thế bi đát này.
…Tôi ban đầu cho rằng việc gia nhập một CLB là ý kiến hay.
Nói thật, tôi luôn nghĩ về nó trước khi nói chuyện với Mikaduki.
Nhưng giống như cô ta nói, tôi không có đủ can đảm để xen ngang vào các mối quan hệ đã bền vững. Giờ thì theo những gì cô ta nói hôm nay, tôi sẽ là một gã lính mới làm xáo trộn tính đồng đội của CLB, và chẳng ai muốn chào đón một gã lính mới như tôi. Thật ra, nếu họ từ chối đơn gia nhập của tôi (tôi còn không dám nghĩ đến điều đó), tôi nghĩ mình sẽ không thể gượng dậy nổi nữa.
“Hà…”
Chỉ một suy nghĩ như thế đủ bóp nghẹt trái tim tôi.
Xong bài tập rồi, tắm nhanh một cái rồi đi ngủ thôi…
Vào ngày hôm sau, trong giờ ăn trưa.
Như mọi khi tôi ăn trưa một mình ở trong lớp học, Mikaduki đột nhiên bước đến trước mặt tôi.
“Kodaka, đến đây một lúc.”
Cô ta vẫn có cái vẻ bực bội ở trên khuôn mặt. Chẳng thèm đợi câu trả lời của tôi, cô ta bước ra khỏi lớp.
“Cái gì? Nè?! Đợi đã!”
Tôi bẽn lẽn theo sau cô ta.
Ngay sau khi tôi bước ra ngoài, trong lớp đột nhiên xôn xao.
Với tôi theo sau, cô ta đi nhanh về phía góc khu trường học, đến một cầu thang vắng vẻ.
Khi tôi cuối cùng đã đuổi kịp, cô ta đột nhiên quay lại và nói,
“Mọi thủ tục đã xong xuôi.”
Cô ta đang nói về cái gì chứ?
“…Thủ tục?”
“Thủ tục để thành lập một CLB mới.”
“Một CLB mới?”
“À à. Thấy không, nếu cậu không thể gia nhập một CLB đã có sẵn, tại sao cậu không tự mình lập ra một cái.”
Tôi cuối cùng cũng nhận ra đây là phần tiếp theo của cuộc nói chuyện sau giờ tan học ngày hôm qua.
“…A, cuộc nói chuyện về việc kết bạn. Nếu lập CLB mới thì được đấy, tình bạn thì phải xây dựng từ đầu mà.”
Nhưng sẽ là vô ích nếu chẳng có ai trong CLB để bắt đầu làm thân. Tự mình lập một CLB mới để tránh việc chen ngang vào quan hệ giữa các thành viên một CLB đã tồn tại, nó cũng giống như cầm đèn chạy trước ô tô vậy.
“…Chờ chút. Cậu vừa mới nói ‘Mọi thủ tục đã xong xuôi.”
“Đúng vậy đấy.”
“…Và kiểu CLB gì vậy?”
Tôi hỏi đầy lo lắng. Mikaduki tuyên bố đầy tự tin.
“CLB Láng giềng”
“CLB Láng giềng?”
Cô ta gật đầu.
“‘Đúng như tinh thần của Đạo Cơ đốc, những người học cùng trường nên đối xử với nhau như những người láng giềng tốt bụng- để thắt chặt tình bạn trong sáng, chân thành và quan tâm giúp đỡ những người chung quanh’ đó là mục tiêu của CLB Láng giềng.”
“Quá, quá đáng ngờ……”
Nói thật lòng.
Tôi không thể hiểu CLB này có mục đích gì!
“Và cậu đang bảo tớ rằng với một cái lý do nửa vời như thế, đơn đề nghị của cậu đã được chấp thuận?”
“Dù cậu có hiền lành hay quậy phá đến đâu, ngôi trường này luôn nhìn thấy sự tốt đẹp ở học sinh. Trong tâm trí của các thầy cô, miễn cậu cứ chém gió với những thứ như tinh thần của Đạo Cơ đốc, hay lời răn dạy của Jesus, hay lòng nhân từ của Mary, họ sẽ bị lừa đẹp. Tôn giáo thật quá đơn giản.”
Tôi nghĩ câu Mikaduki vừa nói có thể làm bất cứ người Thiên chúa giáo mộ đạo nào nổi giận.
“…Cậu hoàn tất hết toàn bộ giấy tờ trong một ngày? Cậu đúng là một cá nhân năng nổ đấy.”
Tôi nói pha lẫn chút ngạc nhiên.
Nếu cậu có thể trở nên năng động như thế, tại sao từ đầu cậu không gia nhập một CLB bình thường?
“Tớ đặc biệt có tài ở những công việc chán phèo, đơn điệu, làm xong là quẳng như điền mẫu đơn và viết kiến nghị.”
“Đó cũng là một tài năng sao?”
“Phải. Tớ còn giỏi mua hàng trên TV.”
Tại sao Mikaduki lại gật gù đầy vẻ tự hào?
Bộ ta có thể giỏi việc mua hàng trên TV sao?
…Mặc dù tôi cũng không thích việc gọi điện thoại cho người lạ.
“Vậy, cái CLB Láng giềng đó, thật ra nó để làm gì?”
Tôi hỏi và Mikaduki trả lời thẳng đuột.
“Để kết bạn, dĩ nhiên.”
“…Đó không phải là cái tớ đã nghĩ trong đầu.”
“Với cái này mọi người sẽ thôi khinh thường nhìn chúng ta với cái kiểu ‘bọn cô độc không có bạn’, và thậm chí có thể sẽ tìm được vài người bạn thực sự như Kodaka đã nói! Tớ thông minh không?”
Mikaduki nói đầy tự hào.
Tôi thở dài.
“……Sao cũng được……Cậu muốn làm gì tùy thích.”
Nhưng Mikaduki ngạc nhiên trước phản ứng của tôi và nói,
“Tại sao cậu lại nói như thể cậu đang thảo luận một vấn đề của người khác? Cậu đã là một thành viên của CLB rồi!”
“Cái gì?!”
Tôi lớn giọng vì ngạc nhiên; Mikaduki vẫn không hề bối rối và tiếp tục.
“Là do Kodaka ra về một mình mà không được phép, tớ đã điền dùm mẫu đơn xin gia nhập cho cậu. Nhớ cảm ơn tớ đấy.”
“Cái quái!”
“Các giáo viên cũng rất lo lắng cho Kodaka. Ngay lúc tớ nói ‘Hasegawa Kodaka muốn trở thành thành viên của CLB’ các giáo viên trở nên vui vẻ. Một trong số họ nói ‘Thầy cầu mong cậu ta sẽ hiểu được tinh thần nhân ái của Đạo Cơ đốc thông qua các hoạt động của CLB. Có thể cậu ta sẽ nhận ra lối sống sai lầm của mình và ăn năn sám hối.’”
“’Lối sống sai lầm’ cái gì! Tớ đâu phải là dân giang hồ!”
Thật là sốc khi biết ngay cả các giáo viên cũng nghĩ như thế.
“Như tớ đã nói, thành viên Kodaka, chúng ta sẽ tiến hành hoạt động của CLB sau giờ học bắt đầu từ ngày hôm nay.”
Cô ta quay lưng lại và bước đi mất.
À, ít ra tôi dám chắc một điều- một trong những lý do tại sao Mikaduki không có bạn bè là bởi vì cô ta chẳng thèm nghe người khác chút nào.
……Dù sao đi nữa, chẳng biết vì sao, mọi thứ thành ra vậy đấy.
Đó là chuyện làm thế nào mà tôi, Hasegawa Kodaka, và một học sinh kỳ lạ tên Mikaduki Yozora, dính dáng đến những hoạt động quái dị của CLB Láng giềng.
Đến lúc về nhà rồi. Tôi bước ra khỏi thư viện, và chợt nhớ rằng mình đã để quên đồng phục thể dục, nên lại phải đi về phía lớp học.
Vì hầu hết các học sinh đều đã ra về hay đang sinh hoạt ở CLB, chẳng còn mấy người trong sảnh.
Tôi một mình bước dọc hành lang đỏ màu hổ phách.
Khi đến trước cánh cửa lớp 2-5 của mình, tôi chợt nghe thấy tiếng cười ở bên trong.
“Haha, đừng đùa nữa, cứ xạo không.”
…Có vẻ còn ai đó ở trong lớp.
Đó là một giọng nữ.
Tôi có thể miêu tả thế nào về giọng nói đó nhỉ, nó thật là dễ thương.
Chất giọng không quá cao cũng như quá thấp- nó len lỏi qua tai tôi, ngấm dần vào não và từ từ lan tỏa; một cảm giác thật tuyệt vời.
Nhưng tôi không nhớ mình từng nghe thấy giọng nói này.
Mặc dù chỉ mới một tháng kể từ khi tôi chuyển trường đến đây, nhưng tôi chắc chắn đã nghe thấy giọng nói của tất cả bạn bè trong lớp. Tôi không thể nào quên được chủ nhân của một chất giọng tuyệt vời như thế này.
Một chuyện kỳ lạ khác là tôi nhận ra mình chỉ nghe thấy một giọng nói.
Có lẽ cô ấy đang nói chuyện điện thoại.
Nếu tôi bước vào lớp trong khi cô ấy nói chuyện điện thoại một mình, không phải cô ấy sẽ hoảng hốt sao? À, dù không còn cách nào khác, tôi cũng không nên làm cô ấy sợ hãi.
Tôi muốn tránh tình huống đó.
Vậy mình phải làm sao đây… mình có nên đợi cho đến khi cô ấy nói chuyện điện thoại xong và rời lớp…?
Không, chờ chút. Đâu phải tôi đang định làm chuyện gì xấu xa đâu? Bộ tôi không thể cứ bước vào lớp như một người bình thường và lấy đồ của mình sao? Không phải vậy thì tốt hơn à?
Nghĩ thế tôi nhẹ nhàng hé cửa ra một chút
Trong lớp có một nữ sinh.
Ngồi trên khung cửa sổ hé mở, cô ấy đang vui vẻ tán dóc trong khi đôi chân xinh xắn, nhuốm màu hổ phách dưới ánh hoàng hôn, khe khẽ đung đưa.
Mái tóc đen huyền lấp lánh sắc xanh phất phơ tung bay nhẹ nhàng trong cơn gió chiều lành lạnh.
Không quá cao hay thấp, thân hình mảnh mai.
Khuôn mặt xinh quá chừng- đúng là một cô gái dễ thương.
Theo tôi nhớ thì, tên cô ấy là Mikaduki Yozora.
Thường thì tôi rất tệ trong việc nhớ mặt hay tên người khác. Ngoài học sinh nam, tôi chỉ nhớ tên vài bạn nữ trong lớp, dù vậy tôi vẫn có ấn tượng về cô ấy.
Là một học sinh lớp 2-5 giống tôi.
Mikaduki Yozora, lớp 2-5 của Học viện Thánh Cronica… mặc dù đó là cái tôi nhớ, tôi vẫn rất bối rối.
“Ahaha, thì đã bảo không phải mà.”
Tôi chưa hề thấy cô ta trò chuyện vui vẻ như thế bao giờ, cứ như một nữ sinh cấp ba bình thường.
Cả người Mikaduki luôn toát ra cái vẻ cáu kỉnh, còn khuôn mặt thì lúc nào cũng nhăn nhó. Trong giờ nghỉ, cũng chẳng thấy cô ta đi cùng ai cả.
Trong tiết Anh văn đôi khi có bài luyện tập đối thoại với những học sinh khác, cô ta cứ ngồi nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Theo giáo viên môn Anh văn thì hình như cô ta như thế từ năm một rồi, nên thầy cũng đã hết hy vọng và cứ mặc kệ cô ta.
Trong tiết học các môn khác, cô ta lúc nào cũng trả lời câu hỏi cực kỳ chính xác (Cô ta có vẻ là một học sinh chăm chỉ, tôi chưa từng thấy cô ta trả lời sai bao giờ) với cái giọng trầm trầm u ám, cứ như một con người hoàn toàn khác với lúc này.
“Ơ? Thật sao? Ahaa, nếu thế thì mừng thật…”
Với thái độ cau có và gai góc đã biến mất, Mikaduki cười như một con người hoàn toàn khác. Cô ấy thật… dễ thương.
…Bộ cô ấy đúng là Mikaduki Yozora ư?
Tôi thật sự băn khoăn.
Và rồi tôi nhận ra một chuyện còn lạ hơn.
…Cô ta không cầm điện thoại.
Chẳng có ai khác ngoài cô ta trong lớp học, và tôi cũng không nghe thấy giọng nói của người khác.
Nhìn chăm chú vào một điểm trống rỗng và, như thể có ai đó ở đấy, Mikaduki vui vẻ tán dóc với nó.
Một mình trong căn phòng nhuộm màu nắng hoàng hôn, một cô gái dễ thương đang nói chuyện với một thứ vô hình.
…Lạ lùng là, phần mở đầu của quyển light novel tôi vừa mới đọc trong thư viện cũng khá giống thế này.
Liệu có phải vậy không?
Tôi tình cờ phát hiện ra bí mật của cô ấy, và bị cuốn vào trong cuộc chiến của cô ấy với ma quỷ và những thứ ‘không tồn tại trên đời’. Rồi khi cô gái dễ thương và tôi sống sót qua đủ kiểu trận chiến và gian khổ, chúng tôi dần yêu nhau.
Nhưng nếu bình tâm và nghĩ kỹ lại thì kịch bản đó là không tưởng. Có lẽ những cảm xúc dâng trào của cuốn tiểu thuyết hồi nãy vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi, hoặc chỉ vì cuộc đời học sinh của tôi nhàm chán quá nên tôi bất giác mong muốn một sự kiện siêu nhiên nào đó xảy ra. Dù sao thì tôi cũng đã hơi quá hào hứng một chút, khỉ thật!
Vô tình, tôi đẩy tay nắm cửa-
Cánh cửa lớp bật mở đột ngột. Khốn thật!
“Nhắc mới nhớ, lúc đó Tomo-chan nói là-“
Tôi và Mikaduki Yozora bốn mắt nhìn nhau trân trối.
Trong một khoảng khắc cô ta có vẻ thảng thốt nhưng nhanh chóng chuyển thành cái vẻ khó chịu thường thấy… và hai má cô ấy đỏ rực còn hơn cả ánh mặt trời lúc hoàng hôn.
Siêu rắc rối rồi.
Lúc này tất cả những gì mình nên làm là ra vẻ tự nhiên, lấy lại đồ để quên rồi biến khỏi đây ngay.
Nhưng xui xẻo thay, chỗ ngồi của tôi ở cạnh cửa sổ, cái cửa sổ mà cô ta đang ngồi trên.
Không còn cách nào khác là phải đến gần cô ta. Trong lúc mỉm cười yếu ớt, tôi thận trọng bước về chỗ cô ta (đúng hơn là bước về phía bàn của tôi)
Ngay lúc đó, trong một thoáng, khuôn mặt Mikaduki trở nên thật đáng sợ.
“…Giống như một con đại bàng trông thấy con mồi và đang liếm môi thèm thuồng…!”
Cực kỳ đáng buồn, tôi chính là kẻ phải nếm trải cảm giác con mồi đó, chẳng hiểu sao tôi lại bị soi ghê vậy.
Cô ta có vẻ hoàn toàn đề phòng tôi.
“A, cái đó…”
Thấy cô ta càng lúc càng tỏ thái độ thù địch khi tôi tiến lại gần, tôi đoán rằng mình nên mở miệng trước và nói cái gì đấy.
“…Cái gì…”
Mikaduki hỏi trong lúc nhìn tôi chằm chằm. Giọng cô ta, chỉ mới vừa rồi còn vui vẻ, giờ đã trở nên cộc lốc và trầm, đầy vẻ đe dọa, nghe sắc lạnh như dao vậy.
“…Ơ…”
Đáng tiếc là tôi không phải là một thanh tra cảnh sát hay chuyên gia đàm phán. Tôi không biết phải mở đầu câu chuyện như thế nào để khiến một cô gái bớt đề phòng mình.
“Bộ, bộ cậu có thể nhìn thấy hồn ma sao?”
…Thế đó. Khỉ thật tôi vừa nói cái gì vậy trời!
Ngay lập tức Mikaduki… “Hở?”. Cô ta nhìn tôi như thể tôi là một thằng ngốc.
“Trên đời làm gì có ma chứ?”
“Không, nhưng cậu mới vừa với nói chuyện với ai đó mà…”
Khuôn mặt Mikaduki trở nên đỏ bừng.
“Vậy là cậu đã thấy hết rồi…”
Khịt mũi đầy căm ghét, cô ta lại quay qua nhìn thẳng vào tôi. Với vẻ hãnh diện và thách thức cô ta tuyên bố.
“Tớ vừa nói chuyện với bạn mình thôi. Người bạn vô hình của tớ!”
...?
Tôi mất gần nửa phút cố hiểu những gì cô ta vừa nói. Và rồi cuối cùng tôi nhận ra- cô ta vừa nói một chuyện mà có suy nghĩ suốt đời tôi cũng chẳng bao giờ thông suốt.
“...bạn vô hình?”
Gật đầu khó chịu, Mikaduki nhăn nhó.
“Đó là cái gì vậy?”
“...thì đúng như cái tên thôi! Không phải có một thứ gọi là ‘guitar vô hình’ [1]sao? Đây là phiên bản ‘bạn bè’ của nó!”
“...để xem nào...”
Tôi bất giác bóp bóp hai thái dương.
“Nói cách khác nghĩa là cậu giả vờ có một người bạn ở đây và vừa nói chuyện với cô ấy? Vậy tại sao-“
Khi tôi nói thế Mikaduki có vẻ hơi tức giận.
“Không phải giả vờ. Tomo-chan là thật! Thấy không, cô ấy ở ngay đây.”
Có vẻ tên người bạn vô hình của cô ta là Tomo-chan.
Và dĩ nhiên, tôi chẳng thấy Tomo-chan ở đâu cả.
“Lúc nào tán gẫu với Tomo-chan cũng thật vui. Tớ luôn quên mất thời gian. Có bạn bè thật là tốt...”
Mikaduki nói với tất cả sự chân thành; cô ta thậm chí còn đỏ mặt khi nói thế.
“Chúng tớ đang nói chuyện về lúc học cấp hai, khi đi đến công viên giải trí, có một nhóm thanh niên cứ đi theo tán tỉnh bọn tớ và trong đó có một thầy giáo mới rất bảnh, setting là như vậy đó.”
“Setting! Cậu vừa nói là setting!”
“Tớ chưa từng nói thế! Chuyện đó đã xảy ra thật mà.”
“...Vậy những chuyện cậu vừa nói, đến khúc nào là thật?”
“‘lúc học cấp hai’”
“Vậy là bịa gần 100% rồi còn gì?! Ít ra phần 'khi đi đến công viên giải trí' cũng là thật chứ...!”
“Đi công viên giải trí một mình thì có gì vui?”
“Cậu vừa mới thừa nhận rằng cậu chỉ có một mình.”
“A, cái đó không tính. Bởi vì Tomo-chan quá dễ thương, nên nếu bọn tớ cùng đi đến công viên giải trí chắc chắn sẽ bị một bọn dở hơi làm phiền. Không còn cách nào khác bọn tớ chỉ có thể đến công viên giải trí trong tưởng tượng.”
“Bạn vô hình, công viên giải trí trong tưởng tượng, ra vậy...”
…Cô ta hết thuốc chữa rồi…nếu tôi không làm cái gì đó sớm…
“…Nhìn kiểu gì đấy?”
Khuôn mặt Mikaduki trở nên giận dữ.
“Không, cái đó…”
Tôi ngập ngừng.
“…Nếu cậu muốn tán gẫu với bạn bè tại sao cậu không đi kết bạn với ai đó?... Ý tớ là bạn thật ấy, không phải tưởng tượng…”
Tôi không muốn vòng vo nữa mà đi thẳng vào điểm cốt lõi của vấn đề.
Nhưng Mikaduki khịt mũi trước đề nghị của tôi.
“Hừ, cái đó nói dễ hơn làm”
Bởi vì cô ta nói quá đúng, tôi không thốt nổi tiếng nào.
Và rồi Mikaduki nhìn tôi với ánh mắt còn khinh bỉ hơn trước.
“Nè, nhìn kỹ mới thấy, không phải cậu là gã học sinh chuyển trường luôn thui thủi một mình trong lớp sao?”
Giờ cô mới nhận ra sao?!
“Cậu không có tư cách lên lớp người khác về việc kết bạn, học sinh chuyển trường à.”
“…Tớ học ở trường này cũng hơn một tháng rồi. Đừng có gọi tớ là học sinh chuyển trường nữa.”
Mikaduki im lặng sau lời phàn nàn của tôi.
“…Tên cậu?”
Cô ta còn thậm chí chẳng biết tên tôi. Thật là sốc.
“…Hasegawa Kodaka”
Tôi chán nản nói tên cho cô ta biết.
“Kodaka, hở?... Hừ. Cậu không có tư cách lên lớp người khác về chuyện kết bạn, Kodaka.”
“Tự nhiên gọi tớ bằng tên á…?” [2]
“Hở? Thì sao chứ?”
Mikaduki có vẻ chẳng thèm để tâm.
“…Không có gì”
Lần cuối tôi được gọi bằng cái tên đó là hồi ở trường cũ. Đã rất lâu rồi từ khi có người cùng tuổi gọi tôi như thế, nên tôi cảm thấy hơi hạnh phúc.
Trong khi đó, Mikaduki nói tiếp với vẻ thương hại.
“…Một tháng rồi và cậu vẫn chưa có một người bạn nào. Kodaka cậu hẳn phải rất cô đơn.”
“Tớ không muốn nghe câu đó từ kẻ có một người bạn vô hình!”
Nghe tôi nói thế Mikaduki khẽ rên lên.
“Cậu dám coi thường Tomo-chan sao? Tomo-chan dễ thương, thông minh, năng nổ, thân thiện, hòa đồng, thích lắng nghe người khác và… cô ấy sẽ không phản bội tớ.”
Tôi có thể thấy khi nói đến khúc cuối cô ta nói với đôi chút xúc động.
“Bạn vô hình rất hay, sao cậu không thử kiếm lấy một người đi?”
“Thôi khỏi, tớ có cảm giác mình sẽ đặt chân vào cảnh giới phi nhân nếu làm thế.”
“Cách cậu nói sao nghe có vẻ tớ chẳng còn là con người nữa vậy.”
“…”
Tôi im lặng ngoảnh đi chỗ khác.
Mikaduki lại bắt đầu đỏ mặt, và rồi cô ta lẩm bẩm.
“…Tớ biết. Tớ biết mình chỉ đang trốn chạy thực tế. Nhưng đành chịu thôi; tớ không biết làm thế nào để kết bạn cả…”
Cô ta hờn dỗi nói.
Không biết làm thế nào để kết bạn- tôi rất đồng cảm với câu đó, trong một lúc tôi không biết nói gì nữa.
“…Làm thế nào để…kết bạn.”
Tôi thở dài và lẩm bẩm.
Mikaduki cũng thở dài.
“…Vậy Kodaka, ở trường cũ cậu cũng không có bạn bè nào sao?”
Tôi lắc đầu.
“Có chứ.”
“Hở?”
Đôi mắt đầy ngờ vực.
“Thật đó. Tình cờ tớ có một cậu bạn rất thú vị ngồi bên cạnh. Bởi vì cậu ta rất được yên mến nên tự nhiên mọi người tập hợp thành nhóm xung quanh cậu ta và đi chơi với nhau.”
“Hừm… vậy cậu còn liên lạc với người bạn đó không?”
“…”
Tôi ngoảnh đầu đi chỗ khác.
“…Vào ngày cuối cùng, mọi người đi đến một nhà hàng để tổ chức một bữa tiệc chia tay tớ. Lúc đó mọi người đều bảo ‘nếu cậu ghé qua đây đừng quên báo bọn tớ’ và ‘nhớ gửi mail cho tớ nhé’… đúng là họ có nói vậy…”
“Nói cách khác, kể từ khi cậu chuyển trường, họ đã đá đít cậu.”
Mikaduki chỉ ra sự thật không chút thương xót..
“…Có lẽ chỉ có mỗi Kodaka nghĩ họ là bạn mình thôi.”
Lãnh đòn kết thúc, tôi cúi gằm mặt.
“…Nói thêm luôn, lúc hóa đơn đến, nó được chia đều ra; họ còn chẳng thèm đãi tôi trong bữa tiệc chia tay…”
Ngay cả Mikaduki cũng có vẻ thương hại tôi.
Tôi lấy lại bình tĩnh và nhấn mạnh.
“Nhưng chuyện trong quá khứ không quan trọng; cái quan trọng chính là hiện tại và tương lại!”
“…Rồi sao?”
“…Rồi thì…”
“…”
“…”
Lại im lặng.
“…Sao ta không thử yêu cầu người khác trở thành bạn chúng ta một cách bình thường?”
Đáp lời, Mikaduki lại khịt mũi trước ý kiến của tôi.
“Chuyện đó chỉ xảy ra trên TV thôi, và ngay cả tớ cũng chẳng hiểu mấy thứ đó chút nào. Bộ người khác tự nhiên sẽ trở thành bạn cậu ngay tắp lự khi cậu nói muốn làm bạn với họ? Thậm chí nếu cậu chỉ là người xa lạ đối với họ? Và chuyện gì sẽ xảy ra sau khi đã trở thành bạn bè, liệu họ có thể tiếp tục làm bạn với cậu ngay cả khi các cậu không nói chuyện với nhau?”
“…Ồ, cũng đúng nhỉ.”
“Vậy ư? À, phải rồi.”
Mikaduki vỗ tay vào nhau.
“Cậu có ý tưởng nào hay sao?”
“Phải.”
Cô ta gật đầu đầy tự tin.
“Hay ta trả tiền để họ làm bạn với mình? Những ràng buộc về vật chất thì thực tế hơn nhiều lời hứa mồm.”
“Tớ nghĩ cái đó còn cô đơn hơn!”
“Chơi cùng nhau ở trường với giá 1000 yên, bao gồm cả thức ăn và đồ uống. Thế nào…”
“Hợp đồng tình yêu… Không, hợp đồng tình bạn?!”
“Cậu hiểu nhanh đấy. Đúng là một câu nói đùa hài hước. Phải, chính xác là một hợp đồng.”
Mikaduki lạnh lùng nói mà chẳng có vẻ gì thích thú cả.
“…Nếu trả thẳng tiền mặt không hiệu quả, thế còn việc chúng ta mua game?”
“Game?”
“Nếu cậu có game mới nhất ở nhà, có thể bạn bè sẽ tụ tập để chơi nó. Ví dụ như: với mấy thứ như Virtual Boya và NeoGuo. [3] “Virtual Boya và NeoGuo là cái gì?”
Tôi bối rối với mấy từ bí ẩn.
“Tớ vừa mới kể tên vài máy chơi game nổi tiếng. ‘Virtual’ và ‘Neo’, khi cậu nghe mấy cái từ đó cậu không cảm thấy có gì đó thật mới mẻ sao?”
“Tên hay đấy, nhưng… tớ chưa từng nghe thấy chúng. À mà, sao cũng được, ai thèm quan tâm chứ. Dù sao thì chỉ dùng cách đó với học sinh tiểu học được thôi, cậu không nghĩ vậy sao?”
“…Tớ cho là vậy.”
Mikaduki có vẻ tiếc nuối, và rồi cô ta nói.
“…Mà ngay từ đầu tớ cũng chẳng cần bạn bè.”
“Ơ?”
“…Không có bạn bè trong lớp cũng chẳng có gì khó chịu. Chỉ là tớ không muốn những người khác nhìn mình khinh thường kiểu như ‘Con bé cô độc không có bạn’”
“À, tớ hiểu.”
Vì một lý do nào đó tôi rất hiểu điều đó.
Mọi người thường hiểu ngầm ‘có bạn là chuyện tốt’, và thế là chuyện ngược lại ‘không có bạn là chuyện không tốt’ cũng thành chân lý.
Nhưng tôi nghĩ hai chuyện này là hoàn toàn khác nhau.
“Tớ cô độc một mình cũng chẳng sao. Ở trường chỉ cần kết bạn xã giao là đủ.”
Giọng nói của Mikaduki sao khiến tôi có cảm giác miễn cưỡng.
“Ít ra chuyện đó tốt hơn có một tình bạn rỗng tuếch.”
Và rồi cô ta nhếch mép cười đầy cay đắng.
“Mọi người đều như thế, được chứ? Cậu nghĩ có bao nhiêu người trên đời này được ràng buộc với nhau, không phải bằng một thứ tình bạn sáo rỗng mà bằng một tình bạn chân thành thật sự.”
“…”
Đối với tôi, người mất hoàn toàn liên lạc với bạn bè mình chỉ vì tôi chuyển trường, tôi không thể phủ nhận chuyện cô ta nói.
“…Ngay cả vậy đi nữa, tớ vẫn muốn có những người bạn thật sự.”
“Phù.”
Tôi khăng khăng nhưng Mikaduki lại có vẻ đồng tình.
“…Vậy cậu có ý tưởng gì không? Những phương pháp có thể nhanh chóng khiến ta có bạn ấy.”
“Tớ á?”
Tôi im lặng nghĩ, và sau đôi chút ngần ngừ, tôi đáp,
“…Thế còn việc gia nhập CLB thì sao?”
“CLB?”
“Khi cùng chung một CLB thì dù muốn dù không ta cũng sẽ gặp mặt họ hàng ngày và ta sẽ gần gũi họ hơn thông qua những hoạt động của CLB.”
Tôi nghĩ đó là một ý kiến hay và thực tế.
Với Mikaduki, vì cô ta ở đây một mình sau giờ học, rất có thể cô ta cũng chẳng ở trong CLB nào.
“Phản đối.”
Mikaduki khịt mũi khó chịu.
“Tại sao?”
“Ngượng lắm.”
“……Nè!”
Tôi nhìn cô ta chằm chằm; cô ta nhìn lại tôi và tiếp tục nói,
“Nghĩ lại đi, chúng ta đã ở vào tháng 6 của năm 2. Lúc này tình bạn trong CLB đã trở nên bền vững. Bây giờ nếu một mình gia nhập sẽ rất là ngượng.”
“Ừ nhỉ. Cũng đúng.”
“Chứ gì nữa?!”
Mikaduki vì một lý do nào đó hơi vui vẻ.
“Dù vậy tớ sẽ cố gắng vì tớ chẳng thể tiến thêm nếu không vượt qua được những khó khăn đó.”
Tôi nói.
“Vậy cậu có thứ gì mà mình giỏi không, Kodaka… Bất cứ thứ gì cậu đã tập luyện kể từ năm đầu, một kỹ năng mà cậu sẽ không thua bất cứ ai?”
Mikaduki đột nhiên hỏi.
Tôi nghĩ về chuyện đó trong một thoáng.
“…Không, không có.”
Tôi ngần ngừ trả lời. Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt nhăn nhó của Mikaduki.
“Nếu bây giờ cậu gia nhập một CLB, sẽ có xáo trộn trong các mối quan hệ đã được thiết lập giữa các thành viên. Và lý do gia nhập của cậu chỉ là để ‘kết bạn’, nhưng cho cậu vào sẽ làm hỏng hết tính đồng đội của CLB. Rốt cuộc cậu cũng chỉ là một thằng lính mới chẳng có tài năng gì xuất sắc… ai lại muốn chào mừng một người như thế?”
“Ư…”
Tôi rên lên.
Tôi không thể phản bác được chút gì.
Động cơ không trong sáng, thiếu năng lực, và cuối cùng, làm xáo trộn các mối quan hệ trong CLB. Đặc biệt, đối với tôi, những tác động đó còn lớn hơn các học sinh khác.
Đột nhiên Mikaduki lẩm nhẩm.
“…Nhưng hoạt động CLB… hoạt động CLB…”
Mikaduki có vẻ đang suy nghĩ rất dữ dội về chuyện gì đó với vẻ mặt nghiêm túc.
“-Đúng thế, hoạt động CLB!”
Và rồi cô ta la lớn.
Tôi mở to mắt vì ngạc nhiên.
“…?”
Tôi ngơ ngác; Mikaduki mỉm cười thật tự tin.
Cô ấy thật dễ thương khi cười, nhưng chỉ khi cười thôi.
Sau đó, Mikaduki bước thẳng ra khỏi lớp.
Tôi không hiểu chuyện gì mới xảy ra cho lắm, nhưng tôi biết rằng có ở lại một mình trong lớp thì cũng vô ích. Nên tôi nhặt bộ đồng phục thể dục của mình và về nhà.
Sau khi tôi về đến nhà và ăn xong bữa tối, tôi lấy mấy cuốn vở từ trong cặp ra.
“Hà…”
Trong lúc thở dài tôi mở cuốn sách giáo khoa tiếng Anh.
Tôi ghét môn tiếng Anh.
Không phải vì tôi học dốt môn đó.
Vì mẹ tôi là người Anh, nên thật ra tiếng Anh là sở trường của tôi.
Tôi không dở môn đó, mà tôi ghét tiết học của nó- chính xác hơn là vậy, đôi khi trong tiết Anh văn ta phải ‘đối thoại bằng tiếng Anh với bạn bè’ hay ‘bắt cặp với bạn mình và luyện tập’, và tôi ghét chúng.
Là một kẻ không có bạn, cái corner đó (?) lần nào cũng thật đau buồn. [4] Cũng vì một lý do y chang, tôi ghét giờ thể dục.
Tôi, Hasegawa Kodaka, đã đi khắp Nhật Bản bởi vì công việc của bố mình. Tuy nhiên, ông bắt đầu làm việc ở nước ngoài một tháng trước – bởi vì thế, trong giữa tháng năm của năm hai, tôi trở về ngôi nhà cũ mười năm xa cách của mình ở Tooyo.
Hơn nữa, bởi vì bố mẹ tôi là bạn cũ của hiệu trưởng, tôi bị nhét vào cái trường tư thục Học viện Thánh Cronica này.
Đúng như cái tên, Học viện Thánh Cronica là một trường công giáo.
Trong trường, tôi bị cô lập.
Nói thế nào nhỉ? Dân giang hồ? Yankee? [5] Đó là những gì người khác nghĩ về tôi.
Nguyên nhân hầu hết là do ngoại hình của tôi.
Như đã nói mẹ tôi là người Anh và có một mái tóc vàng rất đẹp.
Là con trai bà, tôi cũng có tóc vàng- nhưng không được đẹp như của mẹ tôi. Tóc tôi có nhiều mảnh màu đồng, giống như chúng bị cháy nắng vậy. Tóm lại cái màu ảm đạm đó chỉ khiến người khác khó chịu.
Không ai nghĩ rằng màu tóc tôi là tự nhiên.
Tôi nghĩ nó tạo ấn tượng giống như kiểu “Tên đầu gấu muốn đến tiệm để nhuộm tóc vàng nhưng lại thiếu tiền. Nên thay vào đó, hắn ta mua thuốc nhuộm của một tay bán dạo, cố tự làm và thất bại thảm thương.”
Thêm vào đó, ngoài màu tóc của tôi, tôi còn thừa hưởng hầu hết khuôn mặt từ ông bố người Nhật. Mắt tôi màu đen, và nét mặt tôi giống như một người Nhật.
Tôi cũng được thừa hưởng một đôi mắt trông rất nguy hiểm. Hồi tôi còn học cấp hai, có vô số những lần tôi cư xử bình thường, vậy mà những người khác lại hỏi tại sao tôi lại chằm chằm nhìn họ giận dữ.
Học viện Thánh Cronica nổi tiếng vì các học sinh có kỷ luật. Đúng như lời đồn, so với những trường trước đấy tôi theo học, học sinh ở đây rất ôn hòa. Có phải bởi vì chưa ai trong số họ từng bị làm phiền bởi bọn du côn, hay đó là bởi vì chẳng có tên giang hồ nào trong vùng? Và khi tôi xuất hiện mọi người đều e ngại.
Và còn một chuyện nữa… tôi đến trễ vào ngày đầu tiên. Tôi đoán việc mắc phải cái sai lầm siêu siêu ngu ngốc đó cũng là một phần lý do.
Chuyện xảy ra một tháng trước.
Tôi biết rằng với một học sinh chuyển trường, ấn tượng đầu tiên rất là quan trọng, và rằng tôi không được phép đi trễ. Nên tôi rời nhà sớm hơn hai giờ (vào lúc 6 giờ sáng) so với giờ vào lớp.
Mất mười phút để đi từ nhà tôi đến trường bằng tàu điện; nhưng nếu đi xe buýt, sẽ mất 25 phút. Tôi đến trạm xe buýt trước sáu rưỡi và là người duy nhất mặc đồng phục Học viện Thánh Cronica.
Nghĩ rằng lúc này quả thật còn quá sớm, nhưng tôi vẫn lên chuyến xe buýt hướng về phía trường học ở Sawara Kita.
Và thế là tôi ngồi trên chiếc xe buýt đó gần một giờ đồng hồ- tuy nhiên, chiếc xe buýt chẳng bao giờ đến trạm ‘Học viện Thánh Cronica’. Tôi biết có gì đó không ổn, nhưng vì lúc đó xe buýt chật kín các nhân viên công sở nên không có cơ hội để hỏi tài xế xe buýt. Tôi lại cảm thấy ngượng khi hỏi đường một người xa lạ nào đó trên xe buýt. Thế là tôi đi mãi cho đến trạm cuối.
Sau khi tất cả hành khách xuống xe, tôi cuối cùng cũng thu hết can đảm để hỏi tài xế xe buýt. Lúc đó tôi mới biết được rằng chiếc xe buýt này hướng đến ‘Sagara Kita’, không phải ‘Sawara Kita’. Ngoài chuyện tên hai nơi này nghe gần giống nhau, chúng ở hai hướng ngược nhau.
Vậy là tôi lại lên chuyến xe buýt đi ngược lại, ngồi thêm một tiếng nữa, trở về trạm gần nhà tôi, và đợi chuyến xe đúng (Lại lần nữa chẳng có một bóng học sinh Học viện Thánh Cronica ở trạm xe bởi vì giờ cao điểm đã qua. Tôi thậm chí phải đợi 20 phút mới có xe)
Vào ngày đầu tiên tôi đã đến muộn. Khi cuối cùng cũng đến trường, tôi mém bật khóc.
Do giáo viên chủ nhiệm đã đi dạy ở một lớp khác, nên tôi không còn cách nào khác là xông vào lớp học ngay giữa tiết đầu tiên. Thế là tôi ở đó, đứng một mình giữa lớp học; tất cả mọi người nhìn gã học sinh mới đầy lạ lẫm.
Mắt tôi hơi hoe đỏ còn giọng nói run lên vì lo lắng. Tôi cố che dấu sự bồn chồn của mình bằng cách nheo mắt lại và hạ giọng xuống hết mức. ‘Tớ là học sinh mới chuyển trường, Hasegawa Kodaka.’. Học sinh trong lớp trở nên ồn ào (Bởi vì giọng nói của tôi đầy đe dọa mặc dù tôi không cố ý làm vậy, sau này khi nghe lại bằng chức năng thu âm của điện thoại chính tôi cũng thấy nó chẳng thân thiện chút nào, dù đó là giọng của tôi). Giáo viên môn xã hội, người trông có vẻ yếu đuối, cũng run rẩy theo. Ông cho tôi ngồi xuống ở một ghế trống.
…Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, không ai đến nói chuyện với tôi. Thường thì khi có một học sinh mới trong lớp, bạn sẽ hỏi anh ta hay cô ta đủ thứ chuyện như ‘cậu đã sống ở đâu’, ‘cậu thích gì’ và ‘số đo ba vòng’. Tôi thậm chí bỏ công sức ra chuẩn bị trước vài câu trả lời hài hước và dí dỏm, để có thể để lại ấn tượng tốt ‘một anh chàng vui tính’ trong tâm trí mọi người (tôi tự tin rằng tôi có thể trả lời chúng thật tốt, đặc biệt là những câu hỏi ngu ngốc kiểu như số đo 3 vòng. Ngay cả bây giờ mỗi khi nhớ lại là tôi…phụt). Thật là lãng phí công sức.
Thế rồi, một tháng trôi qua.
Tôi, người thất bại đau đớn trong việc gây ấn tượng tốt ban đầu, vẫn chưa tìm được cơ hội để chuộc lại sai lầm.
Trong tiết Anh văn người đối thoại cùng tôi luôn là giáo viên (một người Mỹ, ông ta có vẻ đặc biệt thích tôi vì khả năng phát âm chuẩn). Trong lớp thể dục tôi luôn lập nhóm với học sinh bị sót lại từ lớp khác (nhưng rõ ràng tôi thấy cậu ta cũng sợ tôi).
Trong bài tập chuyền banh ở môn bóng đá, hiếm khi mọi người chuyền banh cho tôi. Chưa từng ai gọi to tên tôi và chuyển quả banh cho tôi. Đôi khi có vài học sinh vô tình đưa banh cho tôi, và họ trở nên lo lắng và thậm chí còn xin lỗi tôi. Mỗi khi chuyện đó xảy ra tôi cũng bối rối, gật đầu với họ và lắp bắp ‘À à…’ Khi tôi cố nặn ra một nụ cười và nói ‘Không sao đâu’, người đó há hốc mồm và kinh hãi. Và vào giờ ăn trưa ngày hôm sau, cậu ta đưa tôi một hộp nước trái cây và ‘Nè, mong cậu nhận dùm rồi tha cho tớ nhé…’.
Tôi luôn ăn bữa trưa một mình trong lớp học.
Có một lần khi tôi ra ngoài mua bánh mì, một cô gái từ lớp khác ngồi vào ghế của tôi. Khi tôi trở lại, cô ta, cùng với bạn bè đang ăn cùng, vôi vàng chạy ra khỏi lớp. Đối với một chàng trai mới lớn, bị ‘con gái tránh xa’ có thể là một trải nghiệm rất đau đớn. Đêm đó, trong phòng tắm, tôi đã khóc nức nở.
Tôi cố đọc sách và học bài ở thư viện hay trong lớp để tạo ra một hình ảnh ‘chăm chỉ’, nhưng cái đó cũng chẳng có mấy tác dụng.
Trong lúc đau đớn nghĩ về cuộc đời học sinh đau khổ của mình (nếu có một tiểu thuyết điện thoại tên ‘Câu Chuyện Tuổi Trẻ Đẫm Nước Mắt’, dựa trên câu chuyện bi kịch của tôi, nó chắc sẽ bán rất chạy), tôi hoàn thành xong hết đống bài tập.
Lúc đó, tôi chợt nhớ đến buổi đối thoại giữa tôi và Mikaduki sau giờ học.
Một học sinh đáng thương vui vẻ trò chuyện cùng với người bạn vô hình của cô ta.
Cô ta dễ thương quá sức… thật là phí quá.
…Nhưng bạn vô hình ư……lúc đó Mikaduki có vẻ rất hạnh phúc…
Không!
Tôi quả thật vừa mới nghiêm túc cân nhắc việc có nên kiếm một người bạn vô hình không! Tôi bẹo má mình bằng cả hai tay và thầm nói,
“Không, không đời nào! Nếu làm thế đời mình cũng sẽ tiêu luôn.”
Tôi cần phải nghĩ ra vài cách hay để thay đổi tình thế bi đát này.
…Tôi ban đầu cho rằng việc gia nhập một CLB là ý kiến hay.
Nói thật, tôi luôn nghĩ về nó trước khi nói chuyện với Mikaduki.
Nhưng giống như cô ta nói, tôi không có đủ can đảm để xen ngang vào các mối quan hệ đã bền vững. Giờ thì theo những gì cô ta nói hôm nay, tôi sẽ là một gã lính mới làm xáo trộn tính đồng đội của CLB, và chẳng ai muốn chào đón một gã lính mới như tôi. Thật ra, nếu họ từ chối đơn gia nhập của tôi (tôi còn không dám nghĩ đến điều đó), tôi nghĩ mình sẽ không thể gượng dậy nổi nữa.
“Hà…”
Chỉ một suy nghĩ như thế đủ bóp nghẹt trái tim tôi.
Xong bài tập rồi, tắm nhanh một cái rồi đi ngủ thôi…
Vào ngày hôm sau, trong giờ ăn trưa.
Như mọi khi tôi ăn trưa một mình ở trong lớp học, Mikaduki đột nhiên bước đến trước mặt tôi.
“Kodaka, đến đây một lúc.”
Cô ta vẫn có cái vẻ bực bội ở trên khuôn mặt. Chẳng thèm đợi câu trả lời của tôi, cô ta bước ra khỏi lớp.
“Cái gì? Nè?! Đợi đã!”
Tôi bẽn lẽn theo sau cô ta.
Ngay sau khi tôi bước ra ngoài, trong lớp đột nhiên xôn xao.
Với tôi theo sau, cô ta đi nhanh về phía góc khu trường học, đến một cầu thang vắng vẻ.
Khi tôi cuối cùng đã đuổi kịp, cô ta đột nhiên quay lại và nói,
“Mọi thủ tục đã xong xuôi.”
Cô ta đang nói về cái gì chứ?
“…Thủ tục?”
“Thủ tục để thành lập một CLB mới.”
“Một CLB mới?”
“À à. Thấy không, nếu cậu không thể gia nhập một CLB đã có sẵn, tại sao cậu không tự mình lập ra một cái.”
Tôi cuối cùng cũng nhận ra đây là phần tiếp theo của cuộc nói chuyện sau giờ tan học ngày hôm qua.
“…A, cuộc nói chuyện về việc kết bạn. Nếu lập CLB mới thì được đấy, tình bạn thì phải xây dựng từ đầu mà.”
Nhưng sẽ là vô ích nếu chẳng có ai trong CLB để bắt đầu làm thân. Tự mình lập một CLB mới để tránh việc chen ngang vào quan hệ giữa các thành viên một CLB đã tồn tại, nó cũng giống như cầm đèn chạy trước ô tô vậy.
“…Chờ chút. Cậu vừa mới nói ‘Mọi thủ tục đã xong xuôi.”
“Đúng vậy đấy.”
“…Và kiểu CLB gì vậy?”
Tôi hỏi đầy lo lắng. Mikaduki tuyên bố đầy tự tin.
“CLB Láng giềng”
“CLB Láng giềng?”
Cô ta gật đầu.
“‘Đúng như tinh thần của Đạo Cơ đốc, những người học cùng trường nên đối xử với nhau như những người láng giềng tốt bụng- để thắt chặt tình bạn trong sáng, chân thành và quan tâm giúp đỡ những người chung quanh’ đó là mục tiêu của CLB Láng giềng.”
“Quá, quá đáng ngờ……”
Nói thật lòng.
Tôi không thể hiểu CLB này có mục đích gì!
“Và cậu đang bảo tớ rằng với một cái lý do nửa vời như thế, đơn đề nghị của cậu đã được chấp thuận?”
“Dù cậu có hiền lành hay quậy phá đến đâu, ngôi trường này luôn nhìn thấy sự tốt đẹp ở học sinh. Trong tâm trí của các thầy cô, miễn cậu cứ chém gió với những thứ như tinh thần của Đạo Cơ đốc, hay lời răn dạy của Jesus, hay lòng nhân từ của Mary, họ sẽ bị lừa đẹp. Tôn giáo thật quá đơn giản.”
Tôi nghĩ câu Mikaduki vừa nói có thể làm bất cứ người Thiên chúa giáo mộ đạo nào nổi giận.
“…Cậu hoàn tất hết toàn bộ giấy tờ trong một ngày? Cậu đúng là một cá nhân năng nổ đấy.”
Tôi nói pha lẫn chút ngạc nhiên.
Nếu cậu có thể trở nên năng động như thế, tại sao từ đầu cậu không gia nhập một CLB bình thường?
“Tớ đặc biệt có tài ở những công việc chán phèo, đơn điệu, làm xong là quẳng như điền mẫu đơn và viết kiến nghị.”
“Đó cũng là một tài năng sao?”
“Phải. Tớ còn giỏi mua hàng trên TV.”
Tại sao Mikaduki lại gật gù đầy vẻ tự hào?
Bộ ta có thể giỏi việc mua hàng trên TV sao?
…Mặc dù tôi cũng không thích việc gọi điện thoại cho người lạ.
“Vậy, cái CLB Láng giềng đó, thật ra nó để làm gì?”
Tôi hỏi và Mikaduki trả lời thẳng đuột.
“Để kết bạn, dĩ nhiên.”
“…Đó không phải là cái tớ đã nghĩ trong đầu.”
“Với cái này mọi người sẽ thôi khinh thường nhìn chúng ta với cái kiểu ‘bọn cô độc không có bạn’, và thậm chí có thể sẽ tìm được vài người bạn thực sự như Kodaka đã nói! Tớ thông minh không?”
Mikaduki nói đầy tự hào.
Tôi thở dài.
“……Sao cũng được……Cậu muốn làm gì tùy thích.”
Nhưng Mikaduki ngạc nhiên trước phản ứng của tôi và nói,
“Tại sao cậu lại nói như thể cậu đang thảo luận một vấn đề của người khác? Cậu đã là một thành viên của CLB rồi!”
“Cái gì?!”
Tôi lớn giọng vì ngạc nhiên; Mikaduki vẫn không hề bối rối và tiếp tục.
“Là do Kodaka ra về một mình mà không được phép, tớ đã điền dùm mẫu đơn xin gia nhập cho cậu. Nhớ cảm ơn tớ đấy.”
“Cái quái!”
“Các giáo viên cũng rất lo lắng cho Kodaka. Ngay lúc tớ nói ‘Hasegawa Kodaka muốn trở thành thành viên của CLB’ các giáo viên trở nên vui vẻ. Một trong số họ nói ‘Thầy cầu mong cậu ta sẽ hiểu được tinh thần nhân ái của Đạo Cơ đốc thông qua các hoạt động của CLB. Có thể cậu ta sẽ nhận ra lối sống sai lầm của mình và ăn năn sám hối.’”
“’Lối sống sai lầm’ cái gì! Tớ đâu phải là dân giang hồ!”
Thật là sốc khi biết ngay cả các giáo viên cũng nghĩ như thế.
“Như tớ đã nói, thành viên Kodaka, chúng ta sẽ tiến hành hoạt động của CLB sau giờ học bắt đầu từ ngày hôm nay.”
Cô ta quay lưng lại và bước đi mất.
À, ít ra tôi dám chắc một điều- một trong những lý do tại sao Mikaduki không có bạn bè là bởi vì cô ta chẳng thèm nghe người khác chút nào.
……Dù sao đi nữa, chẳng biết vì sao, mọi thứ thành ra vậy đấy.
Đó là chuyện làm thế nào mà tôi, Hasegawa Kodaka, và một học sinh kỳ lạ tên Mikaduki Yozora, dính dáng đến những hoạt động quái dị của CLB Láng giềng.
Danh sách chương