Trong cung điện hoàng gia Ecbatana, cuộc trò chuyện giữa vua Andragoras và Hilmes vẫn tiếp diễn. Một cuộc đối thoại không chút ánh sáng hy vọng nào.

Dù gọi là trò chuyện nhưng thực chất chỉ là Andragoras độc thoại. Ông kể về cái chết đột ngột của vua Osrose đệ ngũ, sự lên ngôi của chính mình, rồi vụ hỏa hoạn “ám sát” Hilmes. Orsoes chết vì bệnh, Andragoras không giết anh trai mình tiếm ngôi. Ông chỉ thờ ơ nhìn người anh trai ấy ra đi khi cơn sốt hành hạ. Nhưng ông đã bằng lòng giúp nhà vua thực hiện nguyện vọng trước lúc lìa đời. Osroes nắm tay em trai, thì thầm:

“Ta không thể làm được, ta giao mọi việc cho em. Xin hãy làm như ta nói – giết Hilmes đi. Nó không phải con ta. Ta đã thực hiện nghĩa vụ của một vị vua, nuôi dạy nó thành người thừa kế cho mình. Nhưng giờ ta không cần nữa. Đừng để đứa trẻ đáng nguyền rủa ấy sống trên đời này…”

Vua Andragoras im lặng. Hilmes dùng một tay ôm lấy gương mặt tái nhợt như chì của mình, thở hổn hển. Cuối cùng, hắn buông ta xuống, gầm lên.

“Andragoras, dù điều ngươi nói là sự thật, ta vẫn mang trong mình dòng máu hoàng tộc của Pars, là hậu duệ của vua anh hùng Kai Khosrow!”

“Phải.”

Andragoras gật đầu đầy giễu cợt. Hắn biết Hilmes đang nghĩ gì, mả bản thân Hilmes cũng hiểu.

“Ngươi không tin sao?”

Hilmes nghiến răng nói.

“Những lời ngươi nói không đáng tin. Ngươi chẳng qua chỉ đang bao biện cho tội lỗi của mình. Ai sẽ nghe lời ngươi nói chứ?”

“Ta chỉ nói ra sự thật, còn ngươi có quyền tin mặt trăng sáng hơn mặt chời, con chó to hơn con voi.”

“Tại sao ngươi lại nói với ta những chuyện này.”

“Vì ta nghĩ ngươi muốn biết. Ha ha, nếu như ngươi bị giam cầm suốt nửa năm, hẳn ngươi sẽ muốn báo thù chứ? Và ta nghĩ cách hữu hiệu nhất là cho ngươi biết sự thật.”

Andragoras không cố tình khoe khoang hành động của mình. Tuy nhiên, mỗi lời ông ta nói đều như một nhát búa nện thẳng vào tim Hilmes. Cảm giác thất bại, cô đơn, tuyệt vọng mãnh liệt như thể mặt đất dưới chân hắn sụp đổ, nhấn chìm hắn xuống hố sâu. Trong khi cắn răng chịu đựng, hắn chợt nhớ ra một điều. Hắn siết tay trên chuôi kiếm, hỏi.

“Ta nhớ ra câu mà lão già ngu ngốc Bahman nói ở thành Peshawar.”

Vào một đêm mùa đông năm ngoái, ở thành Peshawar lộng gió lạnh căm, Hilmes bị bao vây bởi những kẻ thù hùnh mạnh là Dariun, Kishward, nữ tư tế và gã hát rong. Khi ấy, năm lưỡi kiến vây quanh hắn như làn sóng bạc, từng bước áp sát. Rồi tiếng gào đau đớn của lão tướng Bahman khiến ai nấy đều choáng váng.

“Đừng giết người đó. Bằng không, dòng máu hoàng gia xứ Pars sẽ tuyệt diệt.”

Lúc ấy, Hilmes chỉ cố sức tìm cách thoát khỏi vòng vây của kẻ thù. Sau khi trốn thoát thành công, hắn cũng không quá để tâm đến những lời của Bahman. Hắn nghĩ Bahman biết thân phận của hắn nên đương nhiên sẽ ngăn những người kia giết hắn. Nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại, chẳng phải lời ấy quá khó tin sao. Dù Hilmes chết nhưng Arslan còn sống thì dòng dõi hoàng gia Pars cũng không tuyệt diệt. Lẽ nào Bahman già rồi nên lẩm cẩm? Không, khi ấy lão khủng hoảng tột độ. Chắc chắn Bahman đã phải gánh chịu áp lực tâm lý nặng nề mới buột miệng thốt ra. Chỉ có một câu trả lời duy nhất – Arslan không mang dòng máu hoàng gia.

“Arslan là ai?”

Ban đầu, Hilmes tìm cách giết Arslan bằng mọi cách vì tin chàng là con của Andragoras, kẻ thù của mình. Nhưng nếu Arslan không phải con của Andragoras thì là ai? “Ngươi đúng là một kẻ tham lam. Ta đã nói cho ngươi biết thân phận thực sự của mình, cớ sao ngươi còn tò mò về lai lịch của người khác?”

Andragoras khẽ chuyển động, nhưng bộ giáp không phát ra âm thanh. Bước chân ông ta nhẹ nhàng như loài sư tử, nhưng nguy hiểm chết người. Nhìn mỗi một cử động nhỏ của hai người họ, ai nhìn vào cũng biết họ không phải nhân vật tầm thường.

Phòng nghị sự thoáng chốc ngập tràn sát khí.

Không biết ai là người rút kiếm trước. Hai lưỡi kiếm liền đan nhau, cắn xé nhau dữ dội, tách nhau ra, rồi lại lao vào.

Hai người con của hoàng tộc xứ Pars đọ kiếm tranh ngai vàng. Dù là anh em hay chú cháu, họ đều là hậu duệ của vua anh hùng Kai Khosrow, cùng bước vào một trận chiến khốc liệt mà không ai có thể ngăn cản. Thắng bại khó phân. Andragoras muốn vòng sang bên phải Hilmes để tấn công bởi nửa khuôn mặt đó bị che phủ bởi tấm vải, sẽ trở thành điểm mù. Đương nhiên Hilmes không để ông ta được toại nguyện. Hắn chặn đứng bước đi của Andragoras bằng mũi kiếm sắc bén. Tấn công và phòng thủ đan xen với tốc độ chóng mặt. Trận đấu tay đôi tưởng như không hồi kết lại bị chen ngang bởi một giọng nói đầy chế giễu.

“Đã lâu không gặp, Andragoras. Chắc phải từ thời Gotarzes rồi nhỉ.”

Giọng nói này tựa như một con rắn vô hình, lặng lẽ quấn quanh cổ Hilmes và Andragoras. Cả hai đều lùi lại theo phản xạ.

Người thứ ba xuất hiện quá đột ngột khi trong phòng vốn dĩ không có ai. Ngay trên những bậc thanh là ngai vàng. Một kẻ mặc áo choàng đen đứng đó. Sau khi nhận ra đối phương, Andragoras thấp giọng chửi rủa.

“Tên khốn nhà ngươi…”

Như bị một khối đá khổng lồ đè nặng, Andragoras kiên định như thế mà lần đầu do dự. Nhưng ông ta không cho Hilmes cơ hội tấn công.

“Ba mươi năm trước, tên pháp sư này đã có tuổi rồi. Dù còn sống thì hắn phải già đi rất nhiều mới phải.”

Gã pháp sư mà Andragoras còn nhớ có là da nhợt nhạt và đôi môi luôn cười bí hiểm.

“Ngươi có ngạc nhiên không? Ta không có giói tính, không như những con người bình thường. Năm tháng không để lại dấu vết trên gương mặt ta.”

Gã pháp sư mỉm cười. Có bao nhiêu niềm vui tàn độc ẩn giấu trong tiếng cười ấy.

“Các ngươi biết nhau sao?”

Câu hỏi ngỡ ngàng của Hilmes thậm chí còn bị pháp sư chế nhạo.

“Ta rất thích hoàng tộc Pars. Ta cũng có mấy người quen cũ đấy, nhưng giờ chỉ còn hai ngươi sống sót mà thôi. Nhưng vua Gotarzes và vua Osroes đều biết nghe lời hơn.”

“Khốn kiếp. Ngươi đang nói gì vậy?”

Hilmes hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng gã pháp sư làm ngơ hắn. Lòng trung thành của gã không dành cho bất cứ ai trên mặt đất này.

“Đừng nói chuyện này nữa, hoàng tử Hilmes. Để ta cho ngươi biết, danh tính thật sự của hoàng tử Arslan.”

Những gì pháp sư nói cũng giống những điều hoàng hậu Tahamine kể cho Arslan.

“Vậy Arslan không mang lấy một giọt máu hoàng gia nào?”

Trước câu hỏi ấy, pháp sư chỉ đáp lại bằng nụ cười khinh bỉ.

“Có thể có chút ít chăng? Trong 18 đời vua kể từ thời Kai Khosrow, có vô số con ngoài giá thú, nhưng chí ít Arslan không mang huyết thống hoàng gia chính thức được ghi nhận.”

Rõ ràng gã pháp sư đã đưa ra một tuyên bố tàn nhẫn. Lúc này, khả năng kế thừa ngai vàng của Arslan hoàn toàn bị phủ nhận. Hilmes thấp giọng lẩm bẩm, trong khi Andragoras tái mặt không nói một lời. Bất chợt, Andragoras chuyển động. Thân thể cao lớn của ông ta lao lên, phóng một tia chớp chói lòa về phía gã pháp sư.

Bóng dáng kẻ đó liền tan biến.

Sau một hồi tĩnh lặng, gã lại xuất hiện bên cạnh một cây cột đá cách đó ba mươi bước chân, tấm áo choàng đen bị con dao của Andragoras xé toạc một mảng. Gã đứng đó không cử động. Andragoras sải những bước dài, vung thanh trường kiếm của mình lên.

“Chờ đã Andragoras.”

Gã pháp sư lên tiếng, bàn tay đỏ lòm kỳ lạ siết chặt tấm áo choàng đen.

“Ngươi không muốn thấy con ruột của mình ư? Chỉ có ta mới biết tung tích của con ngươi. Nếu ta chết, ngươi sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa.”

Lúc này, Hilmes không biết phải theo phe nào, chỉ sững sờ đứng đó với thanh kiếm trên tay. Giọng Andragoras cực kỳ nặng nề.

“Nếu thực sự là con ta, thì dù ở đâu nó cũng phải dựa vào sức mình mà sống sót. Nếu nó là loại người yếu đuối để cho vận mệnh khống chế bản thân thì không đủ tư cách tồn tại trên đời này. Nó không có lựa chọn nào ngoài cái chết, chết một cách vô danh.”

Quả xứng danh một vị vua hùng mạnh. Andragoras hoàn toàn không để gã pháp sư kia uy hiếp. Ngay cả Hilmes, người căm hận Andragoras tận xương cũng phải thừa nhận như thế.

Lúc này, tiếng áo giáp và ủng thép vang lên bên ngoài sảnh nghị sự. Zandeh nhận thấy có tiếng động lạ, bè dẫn quân lính đến xem Hilmes có an toàn không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện