Kishward nghĩ ngợi một hồi, quyết định cho người của Arslan trú tạm ở lều bên cạnh. Tus quay về vị trí của mình. Quanh căn lều là những người lính do đích thân Kishward lựa chọn. Cách này để bảo vệ sự an toàn của thái tử cũng như các thuộc hạ của chàng, nhưng đồng thời cũng theo dõi nhất cử nhất động của họ. Dù Kishward nghĩ gì, tình thế cũng có thể thay đổi đột ngột. Anh không dám coi thường những chiến binh từng vượt qua ranh giới của sự sống cái chết rồi hiện diện ở đây hôm nay.
“Bất cứ thay đổi nào cũng ảnh hưởng đến toàn cục.”
Dairun khẳng định nếu cần thiết, anh sẽ dùng kiếm của mình sơn đỏ tường thành kinh đô hoàng gia, dù là vua Andragoras hay bất cứ ai cũng không thể ngăn cản. Đặt thanh kiếm lên đùi, anh khoanh chân ngồi bất động như một pho tượng.
Trái với Dariun, có những người đứng ngồi không yên. Chàng hát rong Gieve đã không vào lều ngay từ đầu. Anh lặng rẽ rời khỏi nhóm người, đi đến căn lều nơi Arslan đang ở, dán một tai lên lớp vải, muốn nghe ngóng tình hình bên trong. Bất chợt, bị vỗ nhẹ vào vai, Gieve không khỏi cứng đờ người. Anh không kịp lên tiếng, chỉ quay đầu lại thì thấy “tiểu thư Farangis xinh đẹp” đang đứng đằng sau.
“Nghe lén người khác nói chuyện không phải hành vi của người học thức. Đã đến đây rồi, anh tốt nhất là hãy học theo tính thành thật của ngài Dariun đi.”
“Nhưng tiểu thư Farangis, tôi tự hỏi hai mẹ con họ sẽ dùng thái độ nào để nói chuyện với nhau. Sự tò mò thôi thúc tôi tìm hiểu….Đau quá!”
Những ngón tay trắng nõn của Farangis nhéo tai Gieve, kéo thân hình cao lớn của anh ta dậy.
“Một kẻ đã không ngây thơ gì thì đừng cố giả nai, làm phiền cuộc gặp mặt của hai mẹ con họ thì thật chẳng ra gì.”
“….Tiểu thư Farangis, cô nói vậy là vì không biết gì về bà hoàng hậu đó thôi. Tôi ở đây là để bảo vệ hoàng tử Arslan.”
“Tôi biết.”
Farangis thẳng thắn đáp.
“Tôi từng nói, ngôi đền nơi tôi phụng sự đã nhận được một khoản tiền tài trợ khi hoàng tử Arslan chào đời.”
Farangis không nói thêm, cô xách tai Gieve về lều. Vài binh sĩ thấy cảnh đó thì cười khúc khích, trong khi những người khác thì ngờ vực.
Dù Arslan nghe thấy tiếng nói bên ngoài nhưng chàng không để tâm. Cuộc gặp mặt với mẹ vẫn quan trong hơn. Sự im lặng đến khó chịu giữa bọn họ bị phá tan trước bởi giọng nói của Tahamine.
“Arslan, con thật dũng cảm. Hình như ta đã đánh giá sai về con rồi.”
“Con vô cùng cảm kích, thưa mẫu hậu.”
Cả hai đều tuân thủ phép tắc xã giao. Trên đời có cái gọi là lễ nghi dùng để xoa dịu các mối quan hệ. Tuy nhiên, vào thời điểm này, lễ nghi lại thành bức tường vô hình chắn giữa hai mẹ con.
Và điều đó càng khiến Arslan bình tĩnh hơn. Nếu người mẹ ấy ôm chàng trong nước mắt thì chàng sẽ hạnh phúc ư? Không, điều đó sẽ khiến quyết tâm của chàng bị lung lay và bối rối chẳng biết phải làm gì. Nhìn thái độ của mẹ, Arslan thầm nghĩ, “Ồ, quà nhiên là thế.” Và chàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.
“Arslan, con không phải con ta.”
Những lời của hoàng hậu chẳng hề khiến trái tim Arslan tan nát. Điều tưởng như tồi tệ nhất đã thành hiện thực, nhưng chàng lại không hoảng sợ. Tuy nhiên, dù không suy sụp nhưng Arslan vẫn khó lòng cưỡng lại cảm giác lạnh lẽo như thể trái tim mình bị nhấn chìm trong nước đá. Chàng hít sâu một hơi rồi nói tiếp.
“Con đã nghĩ đến điều này từ lâu, quả nhiên là thế. Vậy cha mẹ thực sự của con là ai? Người có biết không?”
“Theo tất cả những gì ta biết, mẹ con là con gái của một hiệp sĩ cấp trung vô danh.”
Người phụ nữ ấy kết hôn với một hiệp sĩ khác, cũng cùng tầng lớp với mình, sinh được một đứa con trai. Cô vốn đã yếu ớt, sinh con chưa được mười ngày đã chết vì kiệt sức. Trước lúc lìa đời, cô đã kịp cho đứa con bú sữa của mình một lần duy nhất. Người cha trẻ tuổi bất lực nhận lời viếng thăm của sứ giả từ cung điện, giao nộp con của mình. Ông nhận được tiền vàng rồi bị điều ra chiến trường với tư cách chỉ huy 100 kỵ binh, sau đó không bao giờ quay trở lại nữa. Gia tộc này lụn bại, nhà cửa bị phá hủy, những ngôi nhà khác mọc lên trên mảnh đất ban đầu. Tất cả biến mất và chìm vào quên lãng…
“Vậy à? Nhưng dù sao con nghĩ mọi chuyện rõ ràng sẽ tốt hơn. Con không muốn mọi thứ mơ hồ, cuối cùng giờ tâm trí con đã sáng tỏ.”
Arslan hít sâu một hơi thật nặng nề, nhìn thẳng vào mắt hoàng hậu. Trước ngày hôm nay, Arslan chưa từng che giấu danh tính, và từ nay về sau, chàng cũng không bao giờ che giấu nó.
“Tóm lại, con không mang huyết thống hoàng gia của Pars, cũng không có tư cách lên ngôi.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng tại sao lại phải nhận nuôi con?”
“Bởi vì ta đã sinh một đứa bé gái.”
Ra vậy. Arslan gật đầu. Sau khi sinh con, cơ thể Tahamine bị tổn hại nghiêm trọng và không bao giờ có thể mang thai được nữa. Ở Pars, con gái không được quyền kế vị. Để giữ địa vị cho hoàng hậu yêu dấu của mình, Andragoras đã nghĩ ra một cách tồi tệ là tráo đổi đứa bé. Hay là ông ta định để những người phụ nữ khác sinh con trai cho mình? “Vậy, con đẻ của người đang ở đâu?”
Bây giờ Arslan gọi bà là mẫu hậu đã không còn thích hợp nữa nhưng chàng cũng không biết phải xưng hô thế nào nên đành gọi vậy. Tahamine cũng không trách chàng.
“Ta không biết đứa bé ở đâu. Ta đã hỏi bệ hạ rất nhiều lần, nhưng ngài một mực không nói.”
Arslan có thể cảm nhận được cả sự oán giận lẫn lo lấng trong giọng của hoàng hậu. Tahamine là một người phụ nữ đã mất nước. Tổ quốc của bà bị vua Andragoras tiêu diệt. Bà được những kẻ chinh phạt si mê, còn bị chỉ trích là “người đàn bà xui rủi”. Tahamine đang chờ đợi. Công tước xứ Badashkhan, vua xứ Pars, vua xứ Lusitania và vô số mối tình khác đã đến, nhưng bà vẫn chờ. Bà chờ điều gì? Có lẽ chính bà cũng không biết.
“Arslan, ta không nên ghét cậu. Ta biết ta không nên, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu, ta không ngăn nổi cảm xúc đó.”
Giọng Tahamine run lên. Dù người ta cho rằng bà lạnh lùng vô tình, nhưng chắc chắn không phải không cảm xúc.
“Mỗi lần trông thấy cậu, ta đều tự hỏi con ta đang ở đâu? Cứ nghĩ đến điều đó, ta không sao chịu đựng được. Con của ta! Đứa con tội nghiệp của ta!”
Arslan nhìn đăm đăm nhìn Tahamine. Thật đáng thương. Dù nghĩ vậy nhưng chàng không nói ra lời. Ít nhất, chàng vẫn có rất nhiều người bạn trung thành, còn hoàng hậu Tahamine chẳng có ai ngoài đứa con thất lạc. Mà đứa con của bà ấy cũng đáng thương không kém.
Còn một điều nữa cần xác nhận. Chuyện gì xảy ra với cặp vợ chồng vú nuôi, những người chăm sóc Arslan khi còn nhỏ? Cái chết của họ có thật sự là ngộ độc rượu một cách tình cờ?
“Họ bị giết ư?”
“Phải, để tránh hậu họa sau này.”
Lời của hoàng hậu lạnh lùng đâm vào tim Arslan. Những ký ức xa xưa hiện về trong tâm trí. Những ngày chàng còn được bảo mẫu chăm sóc với đôi bàn tay ấm áp…. Rồi đột nhiên, tất cả chấm dứt, rời số phận xa hoa nhưng lạnh lẽo ập đến với chàng, vì vương quyền, vì hoàng tộc….Arslan cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Chàng lẩm bẩm.
“Nếu ta không thừa kế ngai vàng, vậy những người đã chết vì ta thì sao?”
Arslan vô thức siêt chặt bàn tay. Bản thân chàng cũng bất lực, tuy nhiên giờ chàng lại thấy nỗi phẫn nộ trào dâng, cùng với một khao khát cháy bỏng trong lồng ngực, mãnh liệt đến mức chàng không thở nổi.
“Sao có thể ích kỷ như thế!”
Chàng muốn quát lên, nhưng không phải là với Tahamine, người chàng từng nghĩ là mẹ mình. Tahamine chẳng qua cũng là một nạn nhân. Tuy nhiên, bà không phải nạn nhân duy nhất. Arslan nên nói gì đây? Cha ruột của chàng thì sao? Cặp vợ chồng vú nuôi đó thì sao? Rồi những người lính đã chết chỉ vì tin chàng là thái tử thật sự, họ chết vô nghĩa ư?
Chằng lẽ bao nhiêu hy sinh ấy chỉ để giữ lấy danh dự cho hoàng tộc? Để duy trì huyết thống của một gia tộc mà bao nhiêu người vô danh bỏ mạng cũng là chuyện đương nhiên ư? Arslan không cách nào đồng ý với điều này.
“Arslan…?”
Vẻ mặt của hoàng hậu Tahamine thoáng bối rối. Phản ứng của Arslan khiến bà ngạc nhiên. Arslan chẳng phải nên bàng hoàng, kinh hãi, tức giận ư? Nghĩ vậy, bà thẳng thắn hỏi.
“Cậu không trách ta sao, Arslan?”
Nghe những điều này, Arslan ngước nhìn hoàng hậu với cặp mắt trong trẻo như trời đêm không mây. Hoàng hậu lại nói.
“Ta đã nghĩ, cậu trách ta bao nhiêu cũng không sai. Dù cậu muốn đánh ta, ta bằng lòng chấp nhận.”
Nghe những lời này, Arslan bừng tỉnh lại. Chàng nhận ra người phụ nữ xinh đẹp trước mắt chẳng hề hiểu chàng. Nếu những lời của bà là thật, hóa ra bấy lâu nay bà không biết, cũng không quan tâm chàng là người thế nào. Dairun mà có mặt ở đây, nhất định anh sẽ thay thái tử mắng rằng: “Người cho thái tử điện hạ là kẻ có thể ra tay với người mà ngài ấy từng gọi là mẫu hậu sao?” Arslan kiềm chế cảm xúc. Chàng nhắm mắt lại. Rồi khi mở ra, đôi mắt ấy không còn chút bối rối do dự nào nữa.
“Mẫu hậu, đây là lời từ biệt của con.”
Arslan mỉm cười, không than vãn, không đau khổ, không tức giận. Tất cả những gì chàng thiếu niên có thể làm là mỉm cười.
“Con không biết sau này chúng ta có còn gặp lại hay không, nhưng con sẽ không gọi người là mẫu hậu nữa. Cảm ơn người đã cho con gọi hai tiếng ấy từ trước đến nay. Xin người giữ gìn dức khỏe. Con cũng mong người có thể tìm lại được con mình.”
Sau khi cúi đầu chào thật cung kính, Arslan ngẩng lên rồi quay đi. Tahamine thậm chí không kịp lên tiếng, ngơ ngác nhìn chàng thiếu niên bước ra khỏi căn lều. Lúc này, bà mới phần nào thấy được con người Arslan, nhưng điều đó chỉ diễn ra trong giây lát.
Bộ giáp vàng của Arslan phản chiếu ánh bình minh rực rỡ khi chàng bước ra. Những thuộc hạ đều đang chờ sẵn.
“Người định đi đâu, điện hạ?”
Arslan nhảy lên ngựa, trả lời Dariun.
“Tới núi Dermavand.”
Nghe cái tên này, những người khác liền há hốc mồm. Arslan tiếp tục.
“Ta tới núi Demavand tìm thanh gươm Rukhnabad. Nếu thanh kiếm đó chứng minh tư cách thừa kế ngai vàng thì ta sẽ lấy được. Ta sẽ trở thành vua của Pars!”
“Nói hay lắm! Xin để thần, Gieve, làm người dẫn đường cho điện hạ.”
Gieve lên tiếng, ngoài niềm vui còn cả sự phấn khích. Sau khi tạm biệt Kishward, Arslan cùng nhóm của mình phi nước đại dưới bầu trời bình minh trong xanh.
Đi được một đoạn, Dariun bắt đầu nói chuyện với đồng đội.
“Đúng như ngươi nghĩ, Narsus. Điện hạ đã quyết tâm giành lấy ngai vàng. Lúc đầu ta còn ngờ vực nhưng ta thừa nhận tài phán đoán của ngươi rất đáng nể.”
“Thật ra ta cũng không tự tin đến vậy.”
Narsus lặng lẽ thú nhận, vẻ mặt lúc này của anh ta cũng thích thú như một đứa trẻ tò mò. Khi Arslan nói với anh rằng muốn gặp mặt nhà vua, Narsus liền đồng ý không suy nghĩ, khiến cho Dariun rất ngạc nhiên. Họ đang nói tới chuyện đó.
Arslan chắc sẽ được nhà vua hoặc hoàng hậu tiết lộ cho sự thật rằng chàng không mang trong mình dòng máu hoàng tộc. Vậy chàng sẽ làm gì? Đến núi Demavand lấy thanh gươm báu Rukhnabad, thanh gươm chứng nhận tư cách cai trị xứ Pars? Hay là sẽ chán nản, cởi bỏ áo giáp vàng, vùi mình trong tu viện?
Nếu chọn con đường thứ hai, chắc Arslan sẽ tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn. Nhưng chàng sẽ không cứu giúp được một ai nữa. Không giải phóng nô lệ, không cải tổ xã hội, không kiến tạo một đất nước công bằng và trong sạch hơn. Liệu Arslan sẽ khuất phục trước áp bức của số phận, hay chàng sẽ vùng lên chống lại nó? Đối với Narsus, đây là một câu hỏi lớn.
Elam, người cưỡi ngựa bên cạnh Narsus, vừa lắng nghe cuộc trò chuyện của các vị tướng, vừa nhớ lại những gì ngài quân sư nói với mình đêm trước.
“Elam, dù một triều đại có hùng cường đến đâu cũng khó mà tồn tại trong vòng 300 năm. Con người rồi sẽ chết, cây cối sẽ héo khô. Không có thứ gì toàn vẹn, cũng không triều đại nào trường tồn vĩnh cửu với thời gian.”
Narsus từng nói với Elam, sự thăng trầm của các quốc gia, các triều đại là điều không thể tránh khỏi. Có hưng thịnh tất sẽ có suy vong, không thể nào đắm chìm trong vinh quanh mãi mãi. Vạn vật sẽ đều đi đến tận cùng, ngay cả trời đất này cũng không biết một ngày nào sẽ tan biến.
“Vậy chẳng phải mỗi hành động của con người đều là hư vô ư?”
Elam hỏi, và Narsus mỉm cười đáp, “Không.” Chỉ vì cuộc đời này có hạn nên một con người hay một đất nước cũng phải làm tốt nhất những gì mình có thể. Vua thánh hiền Ramshid mất đi, vua anh hùng Kai Khosrow cũng vậy. Tuy nhiên, tên tuổi và những gì họ làm được vẫn còn mãi và được thế hệ sau này ngợi ca. Một ngày nào đó, những người kế thừa ý chí của họ sẽ xuất hiện. Cho nên nói cách khác, cả vua Ramshid và vua Kai Khosrow đều bất tử.
“Arslan điện hạ cũng có thể trở thành một đấng quân vương bất tử. Ta tin chắc như thế.”
Narsus trịnh trọng nói.
“Dù điện hạ có thể không mang trong mình dòng máu hoàng gia, nhưng tin vào huyết thống là điều xuẩn ngốc, Elam ạ. Tất cả chúng ta đều biết đến tên vua thánh hiền Ramshid, nhưng nào biết cha của ngài là ai?”
Elam không thể trả lời.
“Vua anh hùng Kai Khosrow là vị vua vô song trong sử sách, nhưng cha ngài thì sao?”
Elam cũng chẳng biết gì về cha của Kai Khosrow cả. Narsus mỉm cười, vỗ nhẹ vai cậu thiếu niên đang đỏ mặt.
“Con trai người anh hùng đâu nhất định sẽ trở thành anh hùng, con trai một minh quân đâu chắc sẽ trở thành minh quân. Nếu mọi thứ trên đời đều tuân theo quy luật ấy thì thật nhàm chán. May mà không phải vậy, nên cuộc đời mới đầy thi vị.”
Elam nhìn chằm chằm bóng lưng Arslan, người đang cưỡi ngựa đi phía trước. Bộ giáp của chàng rực sáng trong ánh bình minh. Elam bỗng thấy lồng ngực mình nóng bừng. Người mang trên vai gánh nặng lịch sử đang ở ngay trước mắt cậu.
“Điện hạ! Arslan điện hạ!”
“Chuyện gì thế Elam?”
Arslan cho ngựa đi chậm lại để Elam đuổi kịp và sóng bước.
“Tôi muốn ở bên cạnh điện hạ, có được không? Dù tôi chỉ là một nô lên vô danh mới được thả tự do…”
Nghe vậy, Arslan liền thả dây cương, đưa tay về phía Elam.
“Ta cũng chỉ là con của một hiệp sĩ vô danh nhưng tham vọng của ta vượt quá địa vị của mình. Nếu Elam sẵn lòng giúp đỡ ta thực hiện tham vọng đó, ta không thể vui mừng hơn.”
Sau lưng họ, vị tướng dũng mãnh và vị quân sư thông thái nhìn hai thiếu niên nắm tay nhau. Họ trao đổi ánh mắt, gật đầu mỉm cười.
“Bất cứ thay đổi nào cũng ảnh hưởng đến toàn cục.”
Dairun khẳng định nếu cần thiết, anh sẽ dùng kiếm của mình sơn đỏ tường thành kinh đô hoàng gia, dù là vua Andragoras hay bất cứ ai cũng không thể ngăn cản. Đặt thanh kiếm lên đùi, anh khoanh chân ngồi bất động như một pho tượng.
Trái với Dariun, có những người đứng ngồi không yên. Chàng hát rong Gieve đã không vào lều ngay từ đầu. Anh lặng rẽ rời khỏi nhóm người, đi đến căn lều nơi Arslan đang ở, dán một tai lên lớp vải, muốn nghe ngóng tình hình bên trong. Bất chợt, bị vỗ nhẹ vào vai, Gieve không khỏi cứng đờ người. Anh không kịp lên tiếng, chỉ quay đầu lại thì thấy “tiểu thư Farangis xinh đẹp” đang đứng đằng sau.
“Nghe lén người khác nói chuyện không phải hành vi của người học thức. Đã đến đây rồi, anh tốt nhất là hãy học theo tính thành thật của ngài Dariun đi.”
“Nhưng tiểu thư Farangis, tôi tự hỏi hai mẹ con họ sẽ dùng thái độ nào để nói chuyện với nhau. Sự tò mò thôi thúc tôi tìm hiểu….Đau quá!”
Những ngón tay trắng nõn của Farangis nhéo tai Gieve, kéo thân hình cao lớn của anh ta dậy.
“Một kẻ đã không ngây thơ gì thì đừng cố giả nai, làm phiền cuộc gặp mặt của hai mẹ con họ thì thật chẳng ra gì.”
“….Tiểu thư Farangis, cô nói vậy là vì không biết gì về bà hoàng hậu đó thôi. Tôi ở đây là để bảo vệ hoàng tử Arslan.”
“Tôi biết.”
Farangis thẳng thắn đáp.
“Tôi từng nói, ngôi đền nơi tôi phụng sự đã nhận được một khoản tiền tài trợ khi hoàng tử Arslan chào đời.”
Farangis không nói thêm, cô xách tai Gieve về lều. Vài binh sĩ thấy cảnh đó thì cười khúc khích, trong khi những người khác thì ngờ vực.
Dù Arslan nghe thấy tiếng nói bên ngoài nhưng chàng không để tâm. Cuộc gặp mặt với mẹ vẫn quan trong hơn. Sự im lặng đến khó chịu giữa bọn họ bị phá tan trước bởi giọng nói của Tahamine.
“Arslan, con thật dũng cảm. Hình như ta đã đánh giá sai về con rồi.”
“Con vô cùng cảm kích, thưa mẫu hậu.”
Cả hai đều tuân thủ phép tắc xã giao. Trên đời có cái gọi là lễ nghi dùng để xoa dịu các mối quan hệ. Tuy nhiên, vào thời điểm này, lễ nghi lại thành bức tường vô hình chắn giữa hai mẹ con.
Và điều đó càng khiến Arslan bình tĩnh hơn. Nếu người mẹ ấy ôm chàng trong nước mắt thì chàng sẽ hạnh phúc ư? Không, điều đó sẽ khiến quyết tâm của chàng bị lung lay và bối rối chẳng biết phải làm gì. Nhìn thái độ của mẹ, Arslan thầm nghĩ, “Ồ, quà nhiên là thế.” Và chàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.
“Arslan, con không phải con ta.”
Những lời của hoàng hậu chẳng hề khiến trái tim Arslan tan nát. Điều tưởng như tồi tệ nhất đã thành hiện thực, nhưng chàng lại không hoảng sợ. Tuy nhiên, dù không suy sụp nhưng Arslan vẫn khó lòng cưỡng lại cảm giác lạnh lẽo như thể trái tim mình bị nhấn chìm trong nước đá. Chàng hít sâu một hơi rồi nói tiếp.
“Con đã nghĩ đến điều này từ lâu, quả nhiên là thế. Vậy cha mẹ thực sự của con là ai? Người có biết không?”
“Theo tất cả những gì ta biết, mẹ con là con gái của một hiệp sĩ cấp trung vô danh.”
Người phụ nữ ấy kết hôn với một hiệp sĩ khác, cũng cùng tầng lớp với mình, sinh được một đứa con trai. Cô vốn đã yếu ớt, sinh con chưa được mười ngày đã chết vì kiệt sức. Trước lúc lìa đời, cô đã kịp cho đứa con bú sữa của mình một lần duy nhất. Người cha trẻ tuổi bất lực nhận lời viếng thăm của sứ giả từ cung điện, giao nộp con của mình. Ông nhận được tiền vàng rồi bị điều ra chiến trường với tư cách chỉ huy 100 kỵ binh, sau đó không bao giờ quay trở lại nữa. Gia tộc này lụn bại, nhà cửa bị phá hủy, những ngôi nhà khác mọc lên trên mảnh đất ban đầu. Tất cả biến mất và chìm vào quên lãng…
“Vậy à? Nhưng dù sao con nghĩ mọi chuyện rõ ràng sẽ tốt hơn. Con không muốn mọi thứ mơ hồ, cuối cùng giờ tâm trí con đã sáng tỏ.”
Arslan hít sâu một hơi thật nặng nề, nhìn thẳng vào mắt hoàng hậu. Trước ngày hôm nay, Arslan chưa từng che giấu danh tính, và từ nay về sau, chàng cũng không bao giờ che giấu nó.
“Tóm lại, con không mang huyết thống hoàng gia của Pars, cũng không có tư cách lên ngôi.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng tại sao lại phải nhận nuôi con?”
“Bởi vì ta đã sinh một đứa bé gái.”
Ra vậy. Arslan gật đầu. Sau khi sinh con, cơ thể Tahamine bị tổn hại nghiêm trọng và không bao giờ có thể mang thai được nữa. Ở Pars, con gái không được quyền kế vị. Để giữ địa vị cho hoàng hậu yêu dấu của mình, Andragoras đã nghĩ ra một cách tồi tệ là tráo đổi đứa bé. Hay là ông ta định để những người phụ nữ khác sinh con trai cho mình? “Vậy, con đẻ của người đang ở đâu?”
Bây giờ Arslan gọi bà là mẫu hậu đã không còn thích hợp nữa nhưng chàng cũng không biết phải xưng hô thế nào nên đành gọi vậy. Tahamine cũng không trách chàng.
“Ta không biết đứa bé ở đâu. Ta đã hỏi bệ hạ rất nhiều lần, nhưng ngài một mực không nói.”
Arslan có thể cảm nhận được cả sự oán giận lẫn lo lấng trong giọng của hoàng hậu. Tahamine là một người phụ nữ đã mất nước. Tổ quốc của bà bị vua Andragoras tiêu diệt. Bà được những kẻ chinh phạt si mê, còn bị chỉ trích là “người đàn bà xui rủi”. Tahamine đang chờ đợi. Công tước xứ Badashkhan, vua xứ Pars, vua xứ Lusitania và vô số mối tình khác đã đến, nhưng bà vẫn chờ. Bà chờ điều gì? Có lẽ chính bà cũng không biết.
“Arslan, ta không nên ghét cậu. Ta biết ta không nên, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu, ta không ngăn nổi cảm xúc đó.”
Giọng Tahamine run lên. Dù người ta cho rằng bà lạnh lùng vô tình, nhưng chắc chắn không phải không cảm xúc.
“Mỗi lần trông thấy cậu, ta đều tự hỏi con ta đang ở đâu? Cứ nghĩ đến điều đó, ta không sao chịu đựng được. Con của ta! Đứa con tội nghiệp của ta!”
Arslan nhìn đăm đăm nhìn Tahamine. Thật đáng thương. Dù nghĩ vậy nhưng chàng không nói ra lời. Ít nhất, chàng vẫn có rất nhiều người bạn trung thành, còn hoàng hậu Tahamine chẳng có ai ngoài đứa con thất lạc. Mà đứa con của bà ấy cũng đáng thương không kém.
Còn một điều nữa cần xác nhận. Chuyện gì xảy ra với cặp vợ chồng vú nuôi, những người chăm sóc Arslan khi còn nhỏ? Cái chết của họ có thật sự là ngộ độc rượu một cách tình cờ?
“Họ bị giết ư?”
“Phải, để tránh hậu họa sau này.”
Lời của hoàng hậu lạnh lùng đâm vào tim Arslan. Những ký ức xa xưa hiện về trong tâm trí. Những ngày chàng còn được bảo mẫu chăm sóc với đôi bàn tay ấm áp…. Rồi đột nhiên, tất cả chấm dứt, rời số phận xa hoa nhưng lạnh lẽo ập đến với chàng, vì vương quyền, vì hoàng tộc….Arslan cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Chàng lẩm bẩm.
“Nếu ta không thừa kế ngai vàng, vậy những người đã chết vì ta thì sao?”
Arslan vô thức siêt chặt bàn tay. Bản thân chàng cũng bất lực, tuy nhiên giờ chàng lại thấy nỗi phẫn nộ trào dâng, cùng với một khao khát cháy bỏng trong lồng ngực, mãnh liệt đến mức chàng không thở nổi.
“Sao có thể ích kỷ như thế!”
Chàng muốn quát lên, nhưng không phải là với Tahamine, người chàng từng nghĩ là mẹ mình. Tahamine chẳng qua cũng là một nạn nhân. Tuy nhiên, bà không phải nạn nhân duy nhất. Arslan nên nói gì đây? Cha ruột của chàng thì sao? Cặp vợ chồng vú nuôi đó thì sao? Rồi những người lính đã chết chỉ vì tin chàng là thái tử thật sự, họ chết vô nghĩa ư?
Chằng lẽ bao nhiêu hy sinh ấy chỉ để giữ lấy danh dự cho hoàng tộc? Để duy trì huyết thống của một gia tộc mà bao nhiêu người vô danh bỏ mạng cũng là chuyện đương nhiên ư? Arslan không cách nào đồng ý với điều này.
“Arslan…?”
Vẻ mặt của hoàng hậu Tahamine thoáng bối rối. Phản ứng của Arslan khiến bà ngạc nhiên. Arslan chẳng phải nên bàng hoàng, kinh hãi, tức giận ư? Nghĩ vậy, bà thẳng thắn hỏi.
“Cậu không trách ta sao, Arslan?”
Nghe những điều này, Arslan ngước nhìn hoàng hậu với cặp mắt trong trẻo như trời đêm không mây. Hoàng hậu lại nói.
“Ta đã nghĩ, cậu trách ta bao nhiêu cũng không sai. Dù cậu muốn đánh ta, ta bằng lòng chấp nhận.”
Nghe những lời này, Arslan bừng tỉnh lại. Chàng nhận ra người phụ nữ xinh đẹp trước mắt chẳng hề hiểu chàng. Nếu những lời của bà là thật, hóa ra bấy lâu nay bà không biết, cũng không quan tâm chàng là người thế nào. Dairun mà có mặt ở đây, nhất định anh sẽ thay thái tử mắng rằng: “Người cho thái tử điện hạ là kẻ có thể ra tay với người mà ngài ấy từng gọi là mẫu hậu sao?” Arslan kiềm chế cảm xúc. Chàng nhắm mắt lại. Rồi khi mở ra, đôi mắt ấy không còn chút bối rối do dự nào nữa.
“Mẫu hậu, đây là lời từ biệt của con.”
Arslan mỉm cười, không than vãn, không đau khổ, không tức giận. Tất cả những gì chàng thiếu niên có thể làm là mỉm cười.
“Con không biết sau này chúng ta có còn gặp lại hay không, nhưng con sẽ không gọi người là mẫu hậu nữa. Cảm ơn người đã cho con gọi hai tiếng ấy từ trước đến nay. Xin người giữ gìn dức khỏe. Con cũng mong người có thể tìm lại được con mình.”
Sau khi cúi đầu chào thật cung kính, Arslan ngẩng lên rồi quay đi. Tahamine thậm chí không kịp lên tiếng, ngơ ngác nhìn chàng thiếu niên bước ra khỏi căn lều. Lúc này, bà mới phần nào thấy được con người Arslan, nhưng điều đó chỉ diễn ra trong giây lát.
Bộ giáp vàng của Arslan phản chiếu ánh bình minh rực rỡ khi chàng bước ra. Những thuộc hạ đều đang chờ sẵn.
“Người định đi đâu, điện hạ?”
Arslan nhảy lên ngựa, trả lời Dariun.
“Tới núi Dermavand.”
Nghe cái tên này, những người khác liền há hốc mồm. Arslan tiếp tục.
“Ta tới núi Demavand tìm thanh gươm Rukhnabad. Nếu thanh kiếm đó chứng minh tư cách thừa kế ngai vàng thì ta sẽ lấy được. Ta sẽ trở thành vua của Pars!”
“Nói hay lắm! Xin để thần, Gieve, làm người dẫn đường cho điện hạ.”
Gieve lên tiếng, ngoài niềm vui còn cả sự phấn khích. Sau khi tạm biệt Kishward, Arslan cùng nhóm của mình phi nước đại dưới bầu trời bình minh trong xanh.
Đi được một đoạn, Dariun bắt đầu nói chuyện với đồng đội.
“Đúng như ngươi nghĩ, Narsus. Điện hạ đã quyết tâm giành lấy ngai vàng. Lúc đầu ta còn ngờ vực nhưng ta thừa nhận tài phán đoán của ngươi rất đáng nể.”
“Thật ra ta cũng không tự tin đến vậy.”
Narsus lặng lẽ thú nhận, vẻ mặt lúc này của anh ta cũng thích thú như một đứa trẻ tò mò. Khi Arslan nói với anh rằng muốn gặp mặt nhà vua, Narsus liền đồng ý không suy nghĩ, khiến cho Dariun rất ngạc nhiên. Họ đang nói tới chuyện đó.
Arslan chắc sẽ được nhà vua hoặc hoàng hậu tiết lộ cho sự thật rằng chàng không mang trong mình dòng máu hoàng tộc. Vậy chàng sẽ làm gì? Đến núi Demavand lấy thanh gươm báu Rukhnabad, thanh gươm chứng nhận tư cách cai trị xứ Pars? Hay là sẽ chán nản, cởi bỏ áo giáp vàng, vùi mình trong tu viện?
Nếu chọn con đường thứ hai, chắc Arslan sẽ tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn. Nhưng chàng sẽ không cứu giúp được một ai nữa. Không giải phóng nô lệ, không cải tổ xã hội, không kiến tạo một đất nước công bằng và trong sạch hơn. Liệu Arslan sẽ khuất phục trước áp bức của số phận, hay chàng sẽ vùng lên chống lại nó? Đối với Narsus, đây là một câu hỏi lớn.
Elam, người cưỡi ngựa bên cạnh Narsus, vừa lắng nghe cuộc trò chuyện của các vị tướng, vừa nhớ lại những gì ngài quân sư nói với mình đêm trước.
“Elam, dù một triều đại có hùng cường đến đâu cũng khó mà tồn tại trong vòng 300 năm. Con người rồi sẽ chết, cây cối sẽ héo khô. Không có thứ gì toàn vẹn, cũng không triều đại nào trường tồn vĩnh cửu với thời gian.”
Narsus từng nói với Elam, sự thăng trầm của các quốc gia, các triều đại là điều không thể tránh khỏi. Có hưng thịnh tất sẽ có suy vong, không thể nào đắm chìm trong vinh quanh mãi mãi. Vạn vật sẽ đều đi đến tận cùng, ngay cả trời đất này cũng không biết một ngày nào sẽ tan biến.
“Vậy chẳng phải mỗi hành động của con người đều là hư vô ư?”
Elam hỏi, và Narsus mỉm cười đáp, “Không.” Chỉ vì cuộc đời này có hạn nên một con người hay một đất nước cũng phải làm tốt nhất những gì mình có thể. Vua thánh hiền Ramshid mất đi, vua anh hùng Kai Khosrow cũng vậy. Tuy nhiên, tên tuổi và những gì họ làm được vẫn còn mãi và được thế hệ sau này ngợi ca. Một ngày nào đó, những người kế thừa ý chí của họ sẽ xuất hiện. Cho nên nói cách khác, cả vua Ramshid và vua Kai Khosrow đều bất tử.
“Arslan điện hạ cũng có thể trở thành một đấng quân vương bất tử. Ta tin chắc như thế.”
Narsus trịnh trọng nói.
“Dù điện hạ có thể không mang trong mình dòng máu hoàng gia, nhưng tin vào huyết thống là điều xuẩn ngốc, Elam ạ. Tất cả chúng ta đều biết đến tên vua thánh hiền Ramshid, nhưng nào biết cha của ngài là ai?”
Elam không thể trả lời.
“Vua anh hùng Kai Khosrow là vị vua vô song trong sử sách, nhưng cha ngài thì sao?”
Elam cũng chẳng biết gì về cha của Kai Khosrow cả. Narsus mỉm cười, vỗ nhẹ vai cậu thiếu niên đang đỏ mặt.
“Con trai người anh hùng đâu nhất định sẽ trở thành anh hùng, con trai một minh quân đâu chắc sẽ trở thành minh quân. Nếu mọi thứ trên đời đều tuân theo quy luật ấy thì thật nhàm chán. May mà không phải vậy, nên cuộc đời mới đầy thi vị.”
Elam nhìn chằm chằm bóng lưng Arslan, người đang cưỡi ngựa đi phía trước. Bộ giáp của chàng rực sáng trong ánh bình minh. Elam bỗng thấy lồng ngực mình nóng bừng. Người mang trên vai gánh nặng lịch sử đang ở ngay trước mắt cậu.
“Điện hạ! Arslan điện hạ!”
“Chuyện gì thế Elam?”
Arslan cho ngựa đi chậm lại để Elam đuổi kịp và sóng bước.
“Tôi muốn ở bên cạnh điện hạ, có được không? Dù tôi chỉ là một nô lên vô danh mới được thả tự do…”
Nghe vậy, Arslan liền thả dây cương, đưa tay về phía Elam.
“Ta cũng chỉ là con của một hiệp sĩ vô danh nhưng tham vọng của ta vượt quá địa vị của mình. Nếu Elam sẵn lòng giúp đỡ ta thực hiện tham vọng đó, ta không thể vui mừng hơn.”
Sau lưng họ, vị tướng dũng mãnh và vị quân sư thông thái nhìn hai thiếu niên nắm tay nhau. Họ trao đổi ánh mắt, gật đầu mỉm cười.
Danh sách chương