Lâm Nguyệt đang chuẩn bị nước tắm cho Lâm Nhất Trần, trong lúc đó, Lâm Nhất Trần đặt tiểu hồ ly trong ngực lên giường, sau đó cởi áo ngoài của mình đắp lên cho tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly vốn đang ngủ, vì Lâm Nhất Trần di chuyển nên có dấu hiệu tỉnh giấc. Nhưng Lâm Nhất Trần cởi áo ngoài đắp lên người tiểu hồ ly, lại có mùi hương quen thuộc của Lâm Nhất Trần, nên tiểu hồ ly cọ cọ đầu, đổi một tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ.

Lâm Nguyệt mang nước ấm vào, thấy Lâm Nhất Trần vẫn ngồi bên giường, liền giục: “Nước đã chuẩn bị xong rồi, chàng còn chưa tắm rửa sao, tắm xong sẽ thư thái hơn, mau đi đi…”

Lâm Nguyệt còn chưa nói xong, đã thấy Lâm Nhất Trần ra hiệu ‘Suỵt’ nàng không hiểu nguyên nhân, đến gần Lâm Nhất Trần mới thấy bên cạnh chàng có một con tiểu hồ ly đang nằm ngủ. Tiểu hồ ly ngủ không yên, còn thè lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ chóp mũi, vừa vặn bị Lâm Nguyệt nhìn thấy.

Thấy dáng vẻ đáng yêu của tiểu hồ ly, trái tim Lâm Nguyệt như muốn tan chảy, nàng rón rén đi đến bên giường, cúi xuống nhìn tiểu hồ ly thật gần.

Thấy Lâm Nguyệt cũng yêu thích tiểu hồ ly, Lâm Nhất Trần liền kể cho nàng nghe lai lịch của nó. Chàng nói là nhặt được nó trong một sơn động, lúc đó nó bị khí tức đại yêu uy hϊế͙p͙, sợ hãi trốn sau tảng đá run lẩy bẩy. Chàng không đành lòng bỏ nó lại một mình nên đã mang nó ra ngoài.

Lâm Nguyệt lặng lẽ ngồi xổm bên giường, tay vuốt ve bộ lông mềm mại của tiểu hồ ly, tai lắng nghe Lâm Nhất Trần kể chuyện về nó. Nàng tuy không trực tiếp trải qua những chuyện này cùng Lâm Nhất Trần, nhưng nghe chàng kể, lại cảm thấy như vừa cùng chàng trải qua những chuyện đó.

Lâm Nguyệt hỏi Lâm Nhất Trần đã đặt tên cho tiểu hồ ly chưa, Lâm Nhất Trần trả lời là chưa.

Lâm Nguyệt dịu dàng nhìn tiểu hồ ly, lẩm bẩm: “Cả người ngươi trắng như tuyết, vậy gọi ngươi là Bạch Bạch được không?” Tiểu hồ ly như trong mơ hồ nghe thấy Lâm Nguyệt đặt tên, như để tỏ vẻ nó rất thích cái tên này, còn cọ chóp mũi vào tay Lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt cũng bị sự đáng yêu của Bạch Bạch làm cho rung động, nàng ngẩng đầu cười nhìn Lâm Nhất Trần.

Bạch Bạch đang ngủ, Lâm Nguyệt đang vuốt ve nó, Lâm Nhất Trần nhìn Lâm Nguyệt cười ấm áp, đây quả là một hình ảnh mỹ hảo.

Lâm Nguyệt dùng tay đẩy chân Lâm Nhất Trần, bảo chàng mau đi tắm đi. Lâm Nhất Trần lấy quần áo sạch từ trên giá rồi đi vào phòng tắm. Để lại Lâm Nguyệt ngồi bên giường ngẩn ngơ nhìn Bạch Bạch.

Lâm Nhất Trần bước vào bồn tắm đã được Lâm Nguyệt chuẩn bị nước ấm, nhiệt độ vừa phải, chàng thoải mái nằm xuống, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong sơn môn hai ngày nay. Chàng có được tự truyện của Mộng Thủy Thiên Tôn, lại có được năng lực nắm giữ thời gian, đây là những kinh nghiệm đặc biệt trân quý. Lâm Nhất Trần nhắm mắt dưỡng thần, để hơi nước nóng bốc lên từ bồn tắm mang đi hết mệt mỏi trên người.

Đúng lúc này, trong đầu Lâm Nhất Trần vang lên âm thanh của Mộ Dung Uyển, chàng nghe thấy nàng rõ ràng nói: “Chúc mừng ngươi đã phá giải bí mật linh thạch, lại còn có được năng lực nắm giữ thời gian, cũng cảm tạ ngươi đã giúp ta và đồ nhi hóa giải hiểu lầm mấy trăm năm qua.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện