Một lần nữa, trường đấu lại là phế tích tối cổ và rực lửa «End of Century».

Haruyuki co mình trong avatar bé nhỏ của cậu và ẩn trên con đường «Seven Rings».

Trong trần đấu trước, vì quá hoang mang mà cậu đã không hề nhận ra rằng, ngoài những tầm nhìn về cột máu và giới hạn thời gian ,còn có một dấu tam giác màu xanh nước biển. Đó là một con trỏ chỉ hướng của đối thủ.

Con trỏ hình tam giác chỉ hướng Bắc - ở đó là một con đường rộng - với những chấn động nhỏ. Điều này có nghĩa là kẻ địch, «Ash Roller», đang ở rất gần và hắn ta có lẽ đang vội vã tiếp cận thẳng tới chỗ cậu,. Con trỏ không hề chỉ khoảng cách giữa 2 người.

Haruyuki nhớ lại chiến thuật tấn công mà Kuroyukihime đã gửi cho cậu.

[Theo kết quả của việc phân tích dữ liệu thì Ash Roller có 2 điểm yếu chính. Đầu tiên, mỗi khi di chuyển, hắn ta đều gây ra tiếng động lớn.]

Đó là sự thật. Lần trước, nếu cậu thực sự để ý xung quanh, cậu đã có thể nghe được tiếng ầm ầm của động cơ xe từ rất xa.

Lần này cậu sẽ không bị ngạc nhiên nữa. Haruyuki nín thở và lắng tai nghe. Và,... Hắn đến rồi!.

Con trỏ vẫn rung lắc dữ dội như thường lệ, nhưng không thể lầm vào đâu được, cậu nghe được âm thanh của kim loại trầm và thấp. Ở «Seven Rings» không hề có bóng người, Ash Roller có vẻ như đang vặn hết ga và gào thét xung quanh. Hắn ta trông rất hạnh phúc, nếu như đi một chiếc xe đạp ở thế giới thực, hắn ta có lẽ sẽ phải đi trên cái xe đạp điện 2 bánh chậm rì ấy. Và đối thủ của hắn ta, lại là tên newbie vào sáng nay.

“Nhưng lần này, ít nhất thì trận đấu sẽ không quá chênh lệch, bởi vì mình sẽ là người tấn công đầu tiên.”

Haruyuki nghiến răng và chăm chú nhìn vào con trỏ màu xanh biển.

Nó vẫn chỉ hướng nam như thường lệ, cậu có thể biết vị trí đối thủ qua tiếng động cơ. Nhưng đối với người khác thì lại không như vậy. Trong một cuộc đối đầu trực tiếp, khoảnh khắc duy nhất mà cậu ta để ý con trỏ đổi hướng là khi họ vượt qua nhau.

Trong khi nằm úp xuống trên sàn cầu cao tầng, Haruyuki chăm chú nhìn về hướng trạm Kouenji. Tiếng động cơ trở nên càng lúc càng lớn, lớn đến nỗi cơ thể cậu có thể cảm nhận được cả chấn động.

Nhìn thấy rồi!

Tất nhiên là Ash Roller không hề mở đèn xe, nhưng chắc chắn Haruyuki nhìn rõ ngọn lửa đỏ phản chiếu hình ảnh chiếc xe. Thời gian họ gặp nhau sẽ là 15 – không, 10 giây.

Chỉ có một cơ hội duy nhất cho đòn tấn công bất ngờ. Tuy nhiên, vũ khí của Haruyuki chỉ là Đấm và Đá.

Vậy nên cậu chỉ có một lựa chọn duy nhất: nhảy xuống và tấn công bằng cơ thể.

“Đáng sợ quá. Đây không phải là điều mình có thể thực hiện.”

Cậu ta nguyền rủa mình khi để cho bản thân nghĩ đến điều này dù chỉ trong một khoảnh khắc.

“Đừng nói những điều ngu ngốc nữa, ngay lúc mình không phải là thằng mập Arita Haruyuki 13 tuổi, mà mình là một Burst Linker «Silver Crow». Và đây không phải là thế giới thực mà là một sân đấu nhân tạo. Đây là thế giới mà mình đã dành hết thời gian và tâm huyết đến tận bây giờ. Thế nên, có thể nói đây mới là thế giới thực của mình.”

“Vì vậy, mình sẽ không bị đánh bại. Thay vào đó, mình sẽ hạnh phúc khi thắng tên người xương này!”

“Uwaaaa!”

Haruyuki hét lớn, đứng dậy, hít một hơi và trèo lên lan can sắt rồi nhảy xuống.

Có thể đá trúng một người lái xe với vận tốc hơn 100kph từ trên cao là một việc không dễ dàng gì. Tuy nhiên, đối với Haruyuki – người có thể đánh trúng liên tiếp quả bóng ảo được gia tốc, thì cái đầu lâu của Ash Roller là mục tiêu dễ dàng hơn nhiều. Cậu ta với chân dài ra, tạo một con đường với đôi tay và bay thẳng tới như một mũi tên bạc.

“...Owa!?”

Cậu ta nhận ra rằng tiếng hét đó phát ra từ bên dưới cái lớp xương bảo vệ mặt của hắn.

Tuy nhiên vào lúc đó, gót chân được bao phủ bởi lớp giáp bạc đã đá trúng trung tâm cái đầu lâu.

Rắc!! Lớp bảo vệ mặt bị nứt cùng với âm thanh lớn gây ra bởi sự va chạm. Đầu tên lái xe bị bẻ ra phía sau cùng với một gãy khô khốc. Haruyuki nhảy qua đầu hắn và ngã nhào xuống con đường nhựa.

Mắt cậu quay mòng mòng trong một lúc, nhưng cậu liền ngẩng đầu lên và kiểm tra xung quanh.

Chiếc xe mô tô cùng ánh lửa phát ra từ bánh trước ở rìa má phanh, dừng lại khi bay vô đống gạch vụn bên phải lề đường. Đầu tên lái xe, do ảnh hường từ cú đá, đã đập vào một cái thùng, và động cơ cũng tắt với âm thanh khó chịu.

“...Th-Thành công rồi.”

Trong khi nhủ thầm và siết chặt hai tay, Haruyuki kiểm tra cột HP của cả hai.

Silver Crow bị mất 5% HP vì cú rơi từ trên cao xuống. Còn với Ash Roller, hắn đã phải chịu tổn thất lớn do cú đá và vụ va chạm, cột máu của hắn mất khoảng 20%, và nó chuyển sang màu tím nhạt.

Có thể nói cú đánh đầu tiên là một thành công lớn. Nhưng, xét về tổng thể thì nó không phải là một đòn chí mạng.

Haruyuki đứng dậy, cậu chú ý vào tòa nhà 5 tầng ở phía trái con đường và nhanh chân chạy tới đó.

Theo như Kuroyukihime đã nói thì, trận đánh của sân đấu «End of Century» diễn ra ở trên đường, vì thế cậu không được vào bên trong tòa nhà. Tuy nhiên, bên ngoài tòa nhà thì lại không bị giới hạn. Haruyuki nảy ra ý kiến sau khi nhìn thấy cầu thang thoát hiểm sắp bị sập của tòa nhà. Cậu nhảy lên và trèo lên tới đỉnh của tòa nhà.

[Còn về điểm yếu thứ 2 của Ash Roller. Đó là sức mạnh của hắn hầu hết đều dựa vào cái xe. Khả năng chiến đấu của người lái xe hầu như bằng 0. Vậy nên cậu phải tấn công hắn trước tiên, sau đó chạy đến sân thượng của tòa nhà nơi mà xe không thể trèo lên.]

Đó là kế hoạch mà Kuroyukihime đã nói cho cậu.

Chỉ cần cậu gây tổn thương cho đối phương, thì tất cả những gì còn lại chỉ là trèo lên tòa nhà và chờ hết thời gian để thắng. Ngay cả khi tên lái xe bỏ xe lại và trèo lên lầu, thì cậu vẫn có thể dùng Đấm và Đá mà dễ dàng đánh bại hắn.

Nhìn thì có vẻ như đây là một kế hoạch hèn hạ. Tuy nhiên, Haruyuki thực sự thích nhắm vào điểm yếu đối phương để giành chiến thắng. Có thể nói đây là bản chất của cậu khi chơi game.

Từ trên tầng thượng, Haruyuki muốn trả đũa lại gấp mấy lần sự cười nhạo của Ash Roller hồi sáng nên cậu tiến lại gần bờ tường.

Khi nhìn xuống dưới, cậu có thể thấy được rằng động cơ của xe đang bắt đầu hoạt động trở lại, chiếc xe đang được kéo ra đống đổ nát gây ra tiếng động như một người đang thở mạnh.

Haruyuki nghe tiếng hắn ta thì thầm trong khi đang nghĩ cách để chọc tức hắn.

“A..., Tên nhóc đó hơi bị được đấy”

“Cậu ta hoàn toàn khác biệt với hồi sáng nay.Thật tò mò không biết «Parent» của nó là ai nhỉ.” Ở hướng khác, từ nóc nhà của một tòa nhà đằng xa, là những cái bóng đang ngồi trên một bể nước và quan sát bọn họ, những «Người xem».

Bởi vì mỗi trận đấu chỉ diễn ra tối đa trong vòng 1.8 giây nên sẽ không có đủ thời gian để gia tốc một khi trận đấu diễn ra. Thế nên, đối với những Burst Linker, họ có thể đăng ký theo dõi các Burst Linkers khác thì qua việc kích hoạt chức năng, họ sẽ tự đông gia tốc mỗi khi người được đăng ký bắt đầu cuộc chiến. Và mỗi khi theo dõi, họ sẽ không bị mất Burst Points.

Nhìn xung quanh mình, Haruyuki có thể thấy những cái bóng trên những mái nhà và con đường, họ không đánh dấu cậu, có nghĩa là họ là các Linker đang theo dõi Ash Roller.

Tuy nhiên, có một người quan sát đã đăng ký theo dõi Silver Crow. Tất nhiên đó chính là avatar «Black Lotus» của Kuroyukihime.

Bây giờ chị ấy đang ở đâu vậy? Trong khi nhìn xung quanh, một trong 2 người ngồi ở bể nước vẫy tay với cậu.

“Nếu cậu thắng trận đấu này, tôi cũng sẽ đăng ký theo dõi luôn cậu đấy. Cố gắng lên nhé chàng trai.”

“Ừ thì, nó sẽ không dễ dàng như thế này đâu.”

Haruyuki thầm nhủ khi nghe người khác nói.

“Tuy nhiên, sẽ không có những pha thú vị xảy ra nữa đâu, vì mình sẽ chờ hết thời gian.”

Cậu nhún vai, và quay lại nhìn con đường.

Sau đó, cậu chết lặng đi.

Nhìn từ đằng xa,bánh trước xe của Ash Roller đang dựa vào bức tường của tòa nhà.

“Cá...C-Cái quái gì thế? Và hắn trả lời với giọng điệu hung dữ.

“Đừng có tự tin đến thế, tên hói!!Ngươi dám đụng vào chiếc V-twin của ta ư.

Grừmmm!! Động cơ rống lên, và chiếc xe phụt ra lửa.

Ngay sau đó, chiếc mô tô kiểu Mỹ leo lên tường một cách chắc chắn.

“Aaa...”. Không thể tin vào mắt mình, ngay lập tức, cậu lùi lại một bước. Và ngay khi cậu vừa rút tay về, thì chiếc xe sắt đã xuất hiện cùng tiếng gầm chói tai và mùi khói khét lẹt.

Brừmmm!Chiếc xe rú lên, nhảy lên cao 2 mét so với sân thượng và đáp xuống trước mặt Haruyuki.

“Uwawawa!!”

Cậu quay lưng lại cố gắng chạy trốn.

Cùng với tiếng gầm gừ, rìa bánh xe đập vào nóc tòa nhà, và vài mảnh bê tông văng trúng bộ giáp của Haruyuki. Vào lúc đó, khi nhận ra rằng bình máu của mình đã mất thêm một khoảng, cậu ngạc nhiên.

Trong game chiến đấu, thương tích chỉ có thể gây ra bởi chiêu thức có trong hệ thống. Nhưng chắc chắn rằng, «Brain Burst» không chỉ là trỏ chơi bình thường. Nó thực tế đến nỗi khó có thể phân biệt nổi hình ảnh và âm thanh trong nó với ngoài đời.

Chìa khóa để chiến thắng nhất định nằm trong thế giới này.

Khi cậu nhớ đến điều này, Haruyuki nhìn vào đối thủ dày dặn kinh nghiệm trước mặt cậu.

Trong lúc ổn định lại chiếc xe, Ash Roller nhìn chằm chằm vào Haruyuki, và nói với giọng ồm ồm. “Thực sự thì, nhờ chiến thắng ngươi sáng nay mà ta đã đạt được 300 điểm, và lên cấp 2”

Cái nón bảo hiểm đầu lâu đã bị nứt gần hết, và ló ra một phần khuôn mặt của hắn. Nó không hề đáng sợ, ngược lại, đó là khuôn mặt của một chàng trai trẻ tri thức.

Duel Avatars là sự hình thành của nỗi sợ hãi, cậu nhớ lại lời của Kuroyukihime. Ash Roller mỉm cười và tiếp tục nói sau khi vặn ga.

“Ta đã rất bối rối khi không biết nên tăng cái gì khi lên cấp, cái xe có thể được thêm đòn đánh đặc biệt, tốc độ di chuyển và cuối cùng là trèo tường. Và ta đã có một lựa chọn - thuận cả - đôi - đường. Hắn thả lỏng hai nắm đấm, rồi chỉ vào Haruyuki.

“Và ngươi thì cực – kì – không – may – mắn”

“Không cần ngươi nói ta cũng biết.”

Haruyuki nghĩ thầm, và cũng không chỉ nghe hắn nói suông. Cậu cố gắng nhìn xung quanh, và nhớ lại lời nhắn của Kuroyukihime, cậu cần tìm mọi cách để thoát khỏi tình thế này.

[Nếu như đòn tấn công đầu tiên thất bại hay cậu không thể chạy trốn kịp, và cậu phải đấu với Ash Roller khi hắn còn ở trên xe, thì cơ hội chiến thắng của cậu hầu như rất thấp. Bời vì - ]

Kuroyukihime đã viết ra những thuộc tính của Duel Avatar.

Đối với tên tiếng anh của Burst Linker thì nó luôn nói về màu sắc.

Màu sắc quyết định thuộc tính của Burst Linker.

«Xanh lam» thì chuyên về cận chiến, «Màu đỏ» chuyên về tấn công tầm xa và «Màu vàng» lại chuyên về tấn công gián tiếp. Đối với những màu pha như màu tím hay xanh lá thì có thể có cả 2 thuộc tính. Và ngoài ra, còn có màu không thuộc những nhóm màu đó, được gọi là «Màu kim loại», thay vì tấn công, thì đây là màu có chỉ số phòng thủ mạnh nhất.

[Và trong đó có màu «bạc» của cậu, một màu kim loại rất hiếm vì nó rất mạnh. Nó có thể chống chịu được những đòn đâm, chém, lửa và độc tố, và sức mạnh tấn công nhờ vào cơ thể kim loại không hề yếu. Nhưng tất nhiên nó cũng có điểm yếu, kẻ thù tự nhiên của kim loại là sự ăn mòn, và kim loại cũng yếu với những đòn đánh trực tiếp.]

Đó là phân tích của Kuroyukihime đối với thuộc tính của Silver Crow. Và chị ấy tiếp tục nói tiếp về Ash Roller.

[Trong khi đó, «Ash» trong Ash Roller, trong nhóm màu, thì nó gần nhóm màu xanh lam hơn xanh lá. Nhóm màu lạnh thì những cú tấn công đều thuộc dạng đặc biệt. Khó có thể đoán rằng liệu bánh xe có phải là vũ khí hay không, nhưng chị e ngại rằng thuộc tính của chiêu thức sẽ là đòn đánh trực tiếp tầm gần. Điều này có nghĩa áo giáp của em sẽ không có tác dụng đối với đòn tấn công của Ash Roller. Khi đó, chỉ có một cách duy nhất khi đối đầu trực tiếp.]

-Trong thời gian còn lại, hãy cố gắng tránh đòn.

Mặc dù chị ấy đã nói vậy.

Trong tuyệt vọng, cậu kiểm tra xung quanh nóc toà nhà.

Chiều dài và chiều rộng chỉ khoảng chừng dưới 20 mét, kế hoạch né đòn của Kuroyukihime chỉ có tác dụng ở con đường rộng lớn Seven Road, chị ấy có lẽ không hề nghĩ rằng chiếc xe có thể chạy lên nóc nhà. Và kết quả là Haruyuki đã tự đặt mình vào một tình huống khó khăn.

Khi chiếc xe lao tới, thì có lẽ việc chạy tới cầu thang thoát hiểm là không thể. Hay là thử nhảy xuống tòa nhà mặc dù sẽ nhận thêm vài vết thương? Tuy nhiên, điều này có thể làm cột máu của cậu thấp hơn của Ash Roller, và cậu sẽ thua.



Trong khi Haruyuki đang hoang mang vì không có kế hoạch nào, thì Ash Roller ngồi trên con ngựa sắt cười vẻ vang.

“Hyahahaha! Không thể chiến đấu tiếp nữa à, tên hói! Vậy thì ta sẽ giết ngươi!!”

Ruuuuuu!!Động cơ gầm lên, và từ rìa bánh xe thải ra một làn khói xanh.

Bánh trước đập mạnh vào đất, và chiếc xe lao thẳng tới Haruyuki.

“Uwaaa!!”

Cậu hét lên và nhảy qua phải, nhưng khoảng cách giữa họ quá ngắn, nên mũi chân cậu đã dính phải bánh xe hắn, và bình máu của cậu tiếp tục giảm. Cùng lúc đó, một cơn đau chạy dọc qua Haruyuki khi cậu dính đòn.

Trong game giả lập, «Cảm giác đau» đã bị cấm bởi chính quyền từ lâu. Nhưng đây không chỉ là một trò chơi. Mặc dù nó là ảo, nhưng nó cũng đồng thời là một trận đấu thật sự.

Sau khi chiếc xe đi được 3 mét qua cậu, nó gầm lên và quay lại, tiếp tục xông thẳng vào cậu.

Có cách gì không? Một tuyệt chiêu có thể làm đảo ngược tình thế, cứu cậu ta?

Đúng rồi, “đòn đánh đặc biệt”.

Mặc dù cái tên của nó là «Húc đầu», nhưng có thể nó có sức mạnh để phá hủy cả đá.

Haruyuki đánh cược vào đòn đánh này, làm theo mẫu, cậu bắt chéo hai tay lại. Sau đó, cậu tiến người về phía trước và thả hai tay ra.

Cùng với hiệu ứng âm thanh, cậu nhận ra rằng cái đầu sáng bóng của mình được bao phủ bởi một lá chắn màu trắng. Những người xem ở xung quanh ngạc nhiên.

...Mình có thể làm được!!

Cậu tin vào điều này, Haruyuki chú ý nhìn vào cái xe trước mặt cậu.

“Uoooo!”

Cậu hét lớn và tông thẳng vào đèn pha của cái xe.

Trước khi đòn đánh hoàn thành, thì đầu cậu đã bị cán bởi bánh trước và ngã nhào xuống, để lại một cái hố hình người trên nền gạch. Hiệu ứng ánh sáng trên đầu cậu biến mất, và bình tuyệt chiêu của cậu cũng trống rỗng và biến mất.

Những người xem cười ồ lên. Và lẫn trong đó là tiếng thì thầm của một người lọt vào tai cậu.

“Thật đáng tiếc, trận đấu đã kết thúc”

Toàn bộ cơ thể của Haruyuki đều cảm nhận được sự sỉ nhục quen thuộc.

“Chết tiệt, chết tiệt thật. Trong một game như thế này, mình phải là một anh hùng. Nhưng nhân vật của mình quá yếu. Và cái quái gì với tuyệt chiêu Húc Đầu của mình thế, nó còn không hề trúng đích. Mình không chịu được nữa.”

Cậu đứng dậy, nhưng không còn tâm trạng mà thất vọng nữa, vì Haruyuki đã nhìn thấy -

Từ đằng xa, là hình bóng của một người đứng trên một tòa nhà cao tầng.

Tóc cô ấy tung bay trong cơn gió đêm. Cùng với bộ váy mềm mại vả đôi cánh bướm trong suốt. Mặc dù hình dáng nhỏ hơn cả hạt gạo, nhưng Haryuyuki có thể cảm nhận được ánh nhìn nghiêm nghị của cô ấy.

Mình không thể - không thể bỏ cuộc được.

Ngay cả khi thua, nếu cậu tiếp tục đứng dậy mỗi khi vấp ngã, và thua trong danh dự. Nếu ngay cả điều đó mà cậu cũng không làm được thì cậu không xứng đáng là con cờ của người đó.

Bỏ qua những lời xỉ nhục, Haruyuki cố tìm cách từ kiến thức và kinh nghiệm của cậu.

Ảo nhưng thật, đó chính là điểm đặt biệt nhất của «Brain Burst». Những chi tiết thực sự hoàn hảo. Vậy thì, chiếc xe của Ash Roller cũng không chỉ được làm cho đẹp. Sự tái tạo hoàn hảo có nghĩa nó cũng có điểm yếu.

Xe mô tô – đó là sản phẩm dùng động cơ xăng dầu từ thế kỷ trước,nhưng điểm yếu nó là gì?

Tiếng ồn, mùi hôi của xăng. Đó là những điểm yếu trước đó, vì thế nó không liên quan đến tình hình hiện tai.

Nó không thể chạy nếu thiếu xăng, mình có thể đục một lỗ ở bình xăng – không, tấn công chính xác như vậy là điều không thể.

Liệu còn có cái gì khác không, gì cũng được -

Với rìa xe tạo thành một vết chạy dài khi nó quay đầu lại, ánh đèn màu vàng của xe chiếu thẳng vào Haruyuki lần thứ ba.

Ngay khi đó, cậu bình tĩnh hít thật sâu.

Chính là nó! Cơ chế hoạt động bên trong chiếc xe. Và cũng chính là điểm yếu của nó.

“Hya - hahahhaa!! Hãy nhảy múa nữa đi - !!”

Cùng với tiếng hét, chiếc xe lao tới.

Chỉ cần một lần cũng được. Hãy di chuyển đi, Silver Crow, di chuyển nhanh hơn hắn.

Haruyuki nghiến răng, và chăm chú nhìn vào chiếc xe đang phóng tới.

Đúng rồi, mặc dù tên đó rất nhanh, nhưng mình vẫn có thể thấy được. Thay vì làm những cử động thừa thãi, mình có thể tránh nó với những cử động nhỏ nhất có thể.

“...!!”

Haruyuki tập trung hết sức, và ngay khi chiếc xe bay tới, cậu nhích về bên phải 50cm.

Đầu tay lái sượt qua cơ thể cậu, sau đó Ash Roller vượt qua cậu.

Ngay khoảnh khắc đó, dù biết rằng cậu sẽ bị tổn thương, Haruyuki với cả hai tay ra và nắm vào thành tấm chắn ngay trên rìa xe. Với mức chấn động khủng khiếp, các tia lửa bắn ra từ khớp tay cậu. Và cột máu của cậu bắt đầu giảm.

Tốc độ xe giảm đi đôi chút. Không bỏ lỡ cơ hội này, Haruyuki giậm chân thật mạnh, và cố kéo thân mình về phía sau càng xa càng tốt. Rắc, bàn chân thép phá nát lớp gạch đá, và cột máu của cậu cũng theo đó mà giảm.

“Hyaahaa - !!”

Ash Roller quay sau nhìn và cười lớn.

“Đồ - ngu! Một tên nhỏ bé như ngươi mà đòi chặn được chiếc xe quái vật của ta ư!!”

Giày hắn đạp mạnh vào bàn đạp. Cùng với chiếc găng tay đen đang mở hết ga.

Động cơ rú lên, và nhả ra lửa. Ngay sau đó, chiếc xe mô tô mỹ tăng tốc độ, và kéo theo Haruyuki.

Rắc rắc!!Cậu ta nghe được chân cậu tạo ra tiếng động khủng khiếp,cùng lúc đó –

“Oucccchhhh - !!”

Cứ như là chân cậu đang bị bay đi vậy, không, cái nóng và cái đau đang hành hạ cậu, Haruyuki hét lớn.

“K-kyahahaha!Nếu ngươi không buông tay ra ngay lập tức thì ngươi sẽ lùn đi đó - !!”

Giọng cười ngạo nghễ của Ash Roller lẫn vào tiếng kim loại. Chân của cậu đỏ rực lên do ma sát, và cột máu của cậu tiếp tục giảm với tốc độ đáng sợ.

Tuy nhiên, Haruyuki không hề bỏ tay ra. Cậu nghiến răng sau lớp mặt nạ bạc, cố gắng chịu đựng sức nóng và cơn đau, và chỉ đơn giản kéo lê đằng sau chiếc xe.

Nếu đây là con đường Seven Road, thì có lẽ sẽ giống như Ash Roller nói, cơ thể nhỏ của Silver Crow sẽ nát thành từng mảnh vụn. Tuy nhiên ở trên tòa nhà thì với diện tích nhỏ của nó, không đời nào chiếc xe có thể chạy mãi được.

Chiếc xe gần tiếp cận thành tòa nhà, tên đầu lâu làm một tiếng “Hyoo-” kỳ lạ và bẻ lái để chiếc xe quay một vòng. Phanh trên xe tạo ra những tia lửa, và khói tỏa ra từ bánh xe.

“Kuuuu!”

Haruyuki chống trả quyết liệt để không bị thổi bay bởi lực quán tính.

Ngay sau đó, trong vòng nửa giây, cơ hội ngàn vàng đã tới.

Động cơ xe ngừng quay, bánh xe đã quay xong một vòng, và chiếc xe sẽ tiếp tục sự dữ dội của nó.

Ngay trước khoảnh khắc đó, chân của Silver Crow đã đứng chặt trên mặt đất.

“- Ôôôôô!!”

Haruyuki hét lớn.

Cậu dùng tất cả sức mạnh cùng lúc, và dùng hai tay nâng bánh sau lên. Tia lửa phát ra từ gối cậu, khuỷu tay và vai. Cậu mất thêm 10% còn lại trong 20% máu. Chân cậu vẫn đứng thẳng trong khi đang chịu một trọng lực lớn.

0.1 giây sau, bánh xe sau quay dữ dội. Nhưng chiếc xe không hề di chuyển về phía trước. Phần sau xe đã ở trên mặt đất một chút.

“Ô...ôô?”

Ngay trước Haruyuki, Ash Roller hét lớn trong khi vẫn nhìn về phía trước. Hắn cố gắng rồ ga hai hay ba lần nữa.

Với tiếng động cơ gầm rú, rìa bánh xe vẫn xoay rất dữ dội, tuy nhiên con ngựa sắt vẫn không hề động đậy.

Đây chính là «điểm yếu» mà Haruyuki đã phát hiện ra. Khác với xe mô tô chạy bằng điện thời nay, những xe mô tô chạy băng xăng ở thế kỷ trước có sự kết nối ròng rọc giữa động cơ và rìa bánh để di chuyển. Chắc chắn không ai có thể nhấc toàn cái xe lên, nhưng với cơ thể avatar bằng sắt, thì cậu có thể nâng nó cả giờ đồng hồ.

“Chết...tiệt! Nè nhóc!! Cho ta xuống coi, tên hói!!”

Ash Roller quay lại nhìn Haruyuki trong khi chửi.Cậu mỉm cười nhẹ khi nhìn thấy điều đó.

“Không bao giờ, nếu ngươi không thích điều này, thì thử quay bánh trước đi.”

Sau khi trở về từ thế giới gia tốc, Haruyuki hít một hơi sâu của ánh nắng chiều tà,và thở phào nhẹ nhõm.

Trận đấu kết thúc tại giây thứ 600, chỉ mất khoảng chừng 1 giây ở thực tế. Tuy nhiên tay cậu ướt đẫm mồ hôi và hơi lạnh.

Cậu lo lắng nhấn nút tắt Neuro Linker’s Global Net, đột nhiên sau đó cậu bị đánh sau lưng, “Bam!”.

“Ồ, em đã thành công rồi, Silver Crow. Chị thực sự đã nghĩ em sẽ thua.”

Quay người lại, cậu thấy Kuroyukihime với nụ cười hiếm thấy. Cả 2 người đều gia tốc ngay khi rời khỏi sân trường, thế nên tất nhiên là chị ấy phải ở đây, tuy nhiên bên trong sân đấu là hình ảnh chị ấy đang theo dõi trận đấu từ tòa nhà cao tầng xa đó làm cậu ta thắc mắc.

“Đó, có lẽ là khoảng cách thực sự giữa mình và cô ấy. Mình không nên nhầm lẫn.”

Lắng nghe lòng mình, Haruyuki nở nụ cười gượng.

“Em... Em cũng đã nghĩ rằng em sẽ thua.”

“Đừng khiêm tốn thế. Đó thực sự quả là một chiến thắng tuyệt vời. Chị cũng không hề nghĩ đến cấu trúc bên trong xe của Ash Roller... Đó là một điểm yếu mà sức mạnh avatar của em có thể xử lý được. Dù sao đi nữa, thì em cũng đã lấy lại được điểm.”

“Không, em lấy được còn nhiều hơn thế, 29 điểm lận. Vì đối thủ đã lên cấp 2.”

Kuroyukihime chớp mắt, nở nụ cười lớn và đập vào vai Haruyuki một lần nữa.

“Hahaha, thì ra là vậy. Hoá ra đó là lý do mà hắn có thể đi trên tường.”

“Chuyện đó không hề vui, em đã thực sự sốc.”

“Fufufu, chị xin lỗi. Nhưng nhờ đó mà em mới có một chiến thắng thú vị, đúng không? Chị đã nghe từ những người xem, em là người đầu tiên chiến đấu với Ash Roller theo cách đó. Quả là một chiến thắng huy hoàng.”

“A,ha...”

Khi bánh xe bị nhấc lên từ đằng sau và không thể đi đâu, Ash Roller vẫn lì lợm di chuyển chiếc xe trong 5 phút trước khi ra khỏi xe.

Đối với Haruyuki, người đã chạy và bị thổi bay nhiều lần, tất cả những gì cậu mong đợi là một cuộc đấu tay đôi, tất nhiên cậu sẽ thắng dễ dàng với đôi tay sắt.

“Ngay cả Đấm và Đá của cậu cũng sẽ trở nên có ích. Còn tuyệt chiêu «Húc Đầu», cũng có thể dùng cận chiến với các đối thủ khác... A, chúng ta không nên đứng đây và nói chuyện.”

Nghe Kuroyukihime nói, Haruyuki nhìn xung quanh. Họ đang đứng trước cổng trường, những học sinh khác đang đi về nhà, và những người còn lại đang nhìn họ với cặp mắt tò mò.

Haruyuki co mình lại để làm mình nhỏ hơn, và lặng người khi thấy Chiyuri trong đám đông. Cậu quay mặt lại theo phản xạ.

Cậu vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng cậu chạy trốn khỏi Chiyuri và Takumu. Cậu vẫn chưa xin lỗi về vụ bánh sandwich, và bây giờ cậu ta lại làm vậy, giờ cậu không biết làm thế nào và phải bắt đầu từ đâu để hàn gắn lại mối quan hệ của họ.

“Không – Đó không phải lỗi của mình. Mình đã nói với cô ấy nhiều lần rằng phải giữ im lặng chuyện này, đó là lỗi của cô ấy khi nói cho Takumu về chuyện nhóm Araya. Mình không cần sự thương hại.”

Khi thấy Haruyuki đứng yên như trời trồng, Kuroyukihime hỏi cậu.

“Chuyện gì thế. Nếu em muốn chúng ta chuyển địa điểm, thì sao chúng ta không tới cửa tiệm đằng kia... Hmm? Và cậu là...?”

“Chị định làm gì Haru vậy?”

Giọng nói của Chiyuri gần đó làm haruyuki nhảy dựng lên.

Nhìn lên, Haruyuki thấy thân hình mảnh khảnh của cô bạn thuở nhỏ gồng lên như đang chuẩn bị lao vào Kuroyukihime.

Chỉ có Haruyuki mới hiểu rằng, đó là tư thế không - muốn - thua của Chiyuri. Cô lừ mắt, và hỏi lại một lần nữa với giọng trầm trầm đáng sợ.

“Vụ bạo lực xảy ra với Haru ngày hôm qua là do chị đúng không? Sau đó chị lại đi cùng với Haru như thế này lần nữa, chị đang cố làm gì vậy? Liệu chị thấy vui khi làm điều này không?”

Hiii -

Làm sao đây? Mình nên làm gì với tình huống này bây giờ.

Vượt qua giới hạn của mình, bằng cách nào đó cậu mở mồm ra được trong khi đang co mình lại.

“N-nè Chiyu...”

“Haru, cậu im đi”

Bị Chiyuri lườm với ánh mắt đã ám ảnh cậu từ hồi bé, tất cả những gì cậu có thể làm là im lặng.

Dù bị ánh mắt Chiyuri soi xét, Kuroyukihimi vẫn giữ sự thanh lịch của mình, cô nghiêng đầu nhẹ và mỉm cười, nói.

“Hmm... Chị không thực sự hiểu ý em muốn nói gì. Em đang kết tội việc chị thích thú với việc làm trái ý muốn của Arita-kun sao?”

“Không phải thế sao? Haru rất ghét những việc như thế này, như việc trở thành tâm điểm của sự chú ý. Không phải gần đây cậu ta hay bị gặp rắc rối sao? Mặc dù có lẽ senpai không hiểu”

“À. Đúng là chị đã đặt Arita-kun vào tình huống không dễ chịu gì. Tuy nhiên, chị nghĩ cậu ta có quyền lựa chọn việc mình muốn làm. Liệu em có quyền đế phản đối điều đó?”

“Đương nhiên là có. Trong trường này, em đã là bạn của Haru từ rất lâu rồi.”

“Ồ, bạn... hử”

Sau khi nghe Chiyuri tuyên bố vậy, trên khuôn mặt trắng muốt của chị ấy, Kuroyukihime cười một cách lạnh lùng.

“Thế thì, chị có quyền hơn em nhiều. Em đã nghe về những lời đồn đúng không. Chị đã tỏ tình với cậu ta và đang chờ câu trả lời. Giờ chúng ta đang có một cuộc hẹn hò nhỏ.”

Gyaaa -

Ôi không, thế giới sắp kết thúc rồi. Mình phải chuyển trường ngày mai mất.

Cũng giống như khi gia tốc, Chiyuri và những người khác đều đứng yên ngay lập tức. Haruyuki cũng đang đóng băng trong một tư thế kỳ lạ, chỉ có mồ hôi là vẫn tiếp tục chảy trên trán cậu.

Giữa sự im lặng này, Kuroyukihime lấy ra một cái khăn trắng từ túi áo cô ấy.

“Sắp sang mùa đông mà em vẫn chảy mồ hôi được à, em đúng là lạ thiệt.”

Sau khi lau mồ hôi cho Haruyuki, cô khoác lấy vai phải của Haruyuki.



“Hẹn gặp lại sau, bạn-kun.”

Sau đó, Kuroyukihime kéo theo cơ thể mập mạp của Haruyuki và đi vào giữa làn đường đi bộ và các học sinh ở 2 bên.

Trong khi bị kéo đi,cậu ta quay đầu nhìn lại gương mặt cô bạn thuở nhỏ,từ ngơ ngác chuyển sang sốc nặng và sau đó là cực kỳ giận dữ.

“C-Cậu đang dần trở lại như hồi trước... Cậu đang nghĩ gì vậy chứ!!”

Sau khi bước vỉa hè. Haruyuki cũng kéo tay ra khỏi Kuroyukihime và nói lớn.

“Em, Em phải thú nhận rằng, có những thứ ở thế giới này không thể giải quyết bằng «Gia tốc»!!”

“Ahahahaha.”

Kuroyukihime cười một cách chân thành.

“Hahaha... Cậu đã biết được điểm cốt lõi về Burst Linker rồi à, điều đó thật tuyệt.”

“Điều đó không tuyệt tí nào!Đó là lỗi của senpai nếu ngày mai em không thể đến trường!”

“Nè, khuôn mặt em lúc nãy trông không hề tệ tí nào đâu. Chị đã chụp một bức đấy, em muốn xem không.”

“Em không muốn nhìn nó! Đúng hơn thì em muốn chị xóa nó đi!!”

“Fufufu...”

Cùng với tiếng cộp cộp khi cố ấy bước trên vỉa hè, Kuroyukihime lắc vai và tiếp tục cười trong một lúc,. Sau đó, cô thở ra và tiếp tục với “À, về cái đó”.

“Có một điều mà chị thắc mắc... chị muốn chắc chắn về nó.”

“Ồ, thắc mắc về... ý chị là Chiyuri đúng không?”

“A, Gần gũi đến mức gọi bằng tên luôn à?”

“À, không, thì, bạn ấy là Kurashima, Kurashima Chiyuri ở lớp 1 năm nhất.”

“Chị biết, chị chỉ không biết đó lại là nhỏ bạn thân nhất của em, mặt khác, em có chắc cô ấy chỉ là bạn em thôi à?

Haruyuki gật đầu lia lịa khi bị chị ấy nhìn với ánh mắt nghi ngờ.

“Đúng vậy, chỉ là bạn thuở nhỏ...vả lại cậu ấy đã có bạn trai.”

“Ồ, thế có nghĩa là... không ... Hmm, hừm.”

“... Chị đang nghĩ về điều gì thế?”

“Không, không có gì, chị chỉ nhận ra thế giới rất là đa dạng và phong phú thôi.”

“A,ha...”

Cậu thở dài khi không biết chuyện gì đang diễn ra, Haruyuki hỏi về việc mà cậu tò mò lúc nãy.

“A...trước đó, chị đã nói là chị biết tên Chiyuri đúng không?”

“Đúng vậy. Và đó hoàn toàn là ngẫu nhiên. Cách chị biết em ấy không như cách chị biết em.”

“Nghĩa là sao?”

“Giải thích nó sẽ rất phức tạp. Nó có liên quan đến việc chị tìm thấy em và mời em đến thế giới gia tốc. Thôi, chúng ta hãy uống cái đã rồi hẵng nói chuyện từ từ sau. Vì đây là buổi tiệc mừng chiến thắng nên chị sẽ đãi.”

Nói xong, Kuroyukihime đi đến một dãy quán cà phê mà chị đã dự định vào từ trước.

Có lẽ vì vẫn còn chiều sớm nên có ít người ở quán, nhưng khi Kuroyukihime bước vào, Haruyuki cảm thấy những ánh mắt đang nhìn họ. Chỉ với điều đó thôi cũng đủ làm cậu cảm thấy sợ khi đi sau cô.

Ngay cả việc đi về nhà từ trường – không, không cần biết vào lúc nào, nhưng Haruyuki chưa bao giờ uống nước với một cô gái, não cậu hiện đang bị quá tải, nên cậu tự động yêu cầu một suất nước ngọt lớn và để Kuroyukihime trả cho cậu, rồi ngồi vào ghế ở cuối góc cửa hàng. Ngay sau đó, cậu ta lấy ra dây cáp và gắn vào Neuro Linker của cậu, trong khi nghĩ rằng.

“Uwaa, đây cứ như là một cuộc hẹn hò thực sự vậy.”

“Nó không hề giống như thế, vậy sự kết hợp này là gì. Chị em? Không phải, hay là chủ nhân và người hầu?”

“Chị có thể biết được em đang nghĩ gì đó.”

Cậu nhận ra là mình đang bị ngắm nhìn vào lúc đó, cậu liền uống một ngụm nước ngọt vị caramel.

“K-Không, Không có gì. Bỏ qua việc này đi, thay vào đó, lúc trước chị có nhắc đến lý do chị mời em vào thế giới gia tốc...”

“Đừng vội vàng đến thế.Đó là... một câu chuyện dài”

Uống một ngụm nước không - ngọt - mấy với vẻ thanh lịch, cô thở dài và chống cằm.

Kết hợp với ánh chiều tà từ cửa sổ, trông cô như một học sinh trong bộ đồng phục ở một bộ phim lãng mạn cổ điển. Haruyuki không nói nên lời, cứ như là đang có một đoạn phim ở trước mặt cậu, với dây cáp đang kết nối họ.

Do đang mê mẩn nắm nhìn, cậu suýt nhảy lên khi bị vỗ vào vai.

“Em thực sự đã làm rất tốt ở trận chiến trước. Chúc mừng chiến thắng của em lần nữa, Haruyuki-kun.”

“À... đúng rồi, cảm ơn chị rất nhiều. Đó hoàn toàn là nhờ lời khuyên của senpai.”

“Không, đó là nhờ vào khả năng thích nghi của cậu. Cứ đà này, thì cậu sẽ nhanh chóng lên cấp 2, và cậu có thể lên được cấp 3 chỉ trong năm nay. ”

“Ha...a... Thực sự thì, em còn không tưởng tượng nổi nó...”

Cậu chỉ thắng suýt sao trong tình huống nguy hiểm đó. Ý nghĩ sau này phải chiến thắng những trận đấu khó gấp 10 lần thế làm cậu ta ngạc nhiên.

Sau đó, nụ cười của Kuroyukihime biến mất, như có thể đọc được ý nghĩ của Haruyuki, cô gật đầu.

“Hmm. Nó thực sự là con đường rất dài như em nghĩ. Trong 1000 Burst Linker, chỉ có một số ít đạt được cấp 4. Cấp 5 và 6 thì gần như không thể nếu chỉ đánh riêng lẻ. Burst Linker cấp độ 7 và 8 chắc chắn đều là thủ lĩnh của những nhóm lớn.”

“N-Nhóm?”

“Nó cũng giống như hội và nhóm trong những trò chơi trực tuyến khác. Còn đối với chúng ta, «Lực lượng quân đội», được gọi là «Legions». Trong thế giới gia tốc hiện tại, có tất cả là 6 Legions. Những người đứng đầu là 6 Burst Linker cấp cao nhất, cấp độ 9... Họ chứa 6 tên màu Xanh Lam, Đỏ, Vàng, Xanh Lá, Tím và màu Trắng, «Lục Sắc Vương».”

Đột nhiên, Haruyuki nghe thấy một giọng sắc bén vang lên trong tai, cậu mở mắt ra. Nhận ra ánh nhìn của cậu, Kuroyukihime nhắm mắt lại và cười nhẹ.

“...Xin lỗi vì đã to tiếng.”

“Không có gì đâu... nhưng mà, 6 người thôi ư?”

Cậu rất sốc khi biết rằng có khoảng hơn 1000 Burst Linker,nhưng điều càng kinh ngạc hơn nữa là chỉ có duy nhất vài người thuộc cấp độ 9.

“Em đã chơi rất nhiều trò chơi, nhưng em chưa bao giờ nghe là có ít người đạt cấp độ giới hạn đến vậy.”

Có lẽ cảm giác thực sự của Haruyuki là ghen tị với bọn họ. Khi Kuroyukihime nghe điều này, cô nhíu lông mày và nghiêng đầu.

“Chị chưa bao giờ nói cấp 9 là cấp độ giới hạn cả.”

“Vậy thì...Có cả cấp độ 10 luôn ư? Bao nhiêu người vậy...?”

Cô không trả lời mà chỉ uống thêm một ngụm nước. Kuroyukihime ngả người về sau và nhìn lên bầu trời. Dây cáp giữa họ bị kéo dãn và đung đưa như đang nhảy múa.

“Brain Burst...tên thực sự của nó là «Brain Burst 2039» và nó được tạo ra bởi một nhà phần mềm bí ẩn 7 năm về trước, nó đã được nâng cấp rất nhiều kể từ hồ đó.Tuy nhiên kể từ lúc nó mới xuất hiện,chưa từng một Burst Linker nào đạt được cấp độ 10 cả. Chỉ vì một lý do duy nhất... Đó chính là luật của nó quá khắc nghiệt.”

“Vậy chúng ta có phải thắng rất nhiều trận đấu không? Như là 1000 trận thắng... hay 10000 trận?”

“Không. Chỉ cần thắng 5 trận là đủ.”

Sau khi nói một điều hoàn toàn bất ngờ, cô nở nụ cười sợ hãi trong chốc lát.

“Chỉ có điều đối thủ chỉ có thể là Burst Linker cấp độ 9. Hơn thế nữa, chỉ cần thua một trận đấu với một cấp độ 9 khác, thì sẽ lập tức bị mất hết điểm, và Brain Burst cũng sẽ bị xóa ngay lập tức....” Haruyuki không nói nên lời, và Kuroyukihime tiếp tục nhìn cậu với ánh mắt vô hồn.

“Haruyuki-kun, một khả năng tuyệt vời như “Gia tốc ý nghĩ” của Brain Burst đã được giữ bí mật với mọi người hơn 7 năm, em không nghĩ nó lạ sao?”

Haruyuki bất ngờ bởi câu hỏi đột ngột này, tuy nói vậy, nó vẫn còn là một bí ẩn. Nếu thực sự có hơn 1000 Burst Linker, thì đáng lẽ nó phải được biết đến, và cả thế giới phải kinh ngạc bởi khả năng của nó.

“Lý do cho việc đó là do một yêu cầu nghiêm ngặt của các người chơi Brain Burst.”

“Yêu cầu... ? Chơi game giỏi... hay là một cái gì khác...?”

Kuroyukihime mỉm cười trước câu hỏi của Haruyuki.

“Đó không phải là một câu hỏi khó. Yêu cầu lớn nhất chính là «Đeo Neuro Linker từ lúc mới sinh». Phiên bản đầu tiên của Neuro Linker được bán vào 15 năm trước... Điều này cũng có nghĩa là.” Dừng lại một lúc, Kuroyukihime tiếp tục nói.

“Không hề có Burst Linker nào là người lớn. Người lớn nhất cũng chỉ mới là một đứa trẻ 15 tuổi, và do đó bọn họ sẽ làm tất cả chỉ để bảo vệ quyền lợi của mình, và ngay cả khi bị xóa đi chương trình, thì sẽ không ai tin dù họ có nói gì đi nữa.”

Đôi môi trắng mỏng của chị cười một cách mỉa mai.

“Đó cũng giống như là ảo tưởng của những đứa trẻ vậy. Vào mùa hè 2 năm trước... những vị vua trẻ tuổi đã cùng lúc đạt cấp 9. Ngay sau đó, tin nhắn hệ thống đã thông báo luật lệ hà khắc để lên cấp 10. Kết quả là gì, họ xông vào và có một cuộc chiến đẫm máu chăng? Không – Các vị vua chọn cách đình chiến, thay vì tiến lên phía trước, tất cả chỉ để giữ ngôi vua của họ. Điều này có nghĩa là... thế giới gia tốc đã được chia thành các Legions khác nhau, và một hiệp ước hòa bình đã được ký. Thật khôi hài, để đạt đến cấp độ 9, họ đã phải xóa sổ vô số Burst Linker khác.”

Haruyuki nuốt nước bọt. Cổ họng cậu khô rát, cậu uống một ngụm nước caramel frappé và nói ra điều mà cậu cũng không dám nghĩ đến.

“Vậy thì, mục tiêu của senpai là chiến đấu với «Lục Sắc Vương»...?”

Nghe thấy điều đó, Kuroyukihime nở một nụ cười bí ẩn.

“Không đâu, chị đã làm điều đó từ trước rồi.”

“Cái...!?”

“Lục Vương... đã từng là «Thất Sắc Lương». Mặc dù là đối thủ, nhưng giữa họ có một mối liên kết mạnh mẽ, 7 chàng trai và cô gái đó. Họ đã chiến đấu với nhau vô số lần, cả thắng và thua, tuy nhiên họ chưa bao giờ ghét bỏ nhau. Nhưng «Hắc Vương» đã phản bội mọi người, và đã ám sát vào một đêm 2 năm trước.”

Hắc – Vương.

Vậy thì, avatar phải có màu...đen.

Haruyuki tròn mắt, và nhìn thẳng vào Kuroyukihime, cô gật đầu.

“Đúng vậy... Đó chính là chị. Hắc Vương, Black Lotus là người duy nhất lên cấp 9 mà không chọn giải pháp hòa bình. Vứt đi tất cả các mối quan hệ, tình bạn, sự nể phục và tất cả mọi thứ để đề nghị một cuộc chiến trong cuộc họp của 7 vị vua. Và khi nó bị từ chối – Cuộc họp này ngay lập tức được bao phủ bởi máu.

“C... Chị đã... làm gì?”

“Vào cuộc gặp mặt giữa 7 vị vua... mặc dù nói vậy, nhưng chỉ gặp mặt nhau trong game. Vì Burst Linker không được tiết lộ khuôn mặt và thân phận của họ.”

Tại sao vậy, Haruyuki định hỏi, nhưng cậu nhận ra ngay lập tức. Nếu tên và thân phận bị lộ ra, thì tình huống tệ nhất sẽ là, «Tấn công ở thế giới thực» sẽ xảy ra. Khi một người không thể kiếm được điểm nào, thì có lẽ họ sẽ làm vậy.

Kuroyukihime gật đầu như thể cô ấy đọc được suy nghĩ của Haruyuki, và tiếp tục nói.

“Trong cuộc gặp mặt đêm đó, cả 7 người chơi đều kết nối với sân đấu «Battle Royal Mode». Chị... khi «Huyết Vương» không hề phòng vệ và yêu cầu mọi người đình chiến lập ra hòa bình.”

Đằng sau mái tóc mượt mà của cô là một khuôn mặt vô thần. Đôi mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không, Kuroyukihime tiếp tục nói với giọng cô đơn.

“Chị đã cắt đầu anh ta. Một nhát chí mạng hoàn hảo... anh ta mất hết bình máu ngay lập tức, và bị mất hết số điểm y như luật đề ra, đó chính là bị xóa bỏ Brain Burst. Vị Huyết Vương hiện tại thuộc thế hệ thứ hai. Điều xảy ra sau đó... cứ như là địa ngục vậy. Fufu, người yêu của Huyết Vương, Tử Vương khóc thét lên, Lục Vương tức điên lên, sau đó chị và bọn họ lao vào một cuộc chiến đẫm máu mà không hề có sự tôn trọng hay danh dự gì cả. Chị đã biết đó là cơ hội đầu tiên và cuối cùng để... cố gắng lấy đầu 4 vị vua còn lại, nó thực sự là một điều không tưởng.”

Đôi môi tái nhợt, Kuroyukihime cười.

“Sự trừng phạt thích đáng đã diễn ra, chị đã chiến đấu điên cuồng, nhưng chị không thể giết thêm bất cứ ai, hơn thế nữa, chị còn bị đánh gục, đến khi định thần lại thì chị đã ngắt kết nối trong nửa tiếng rồi. Trong suốt 2 năm sau đó, tất cả những gì chị có thể làm là trốn chạy. Con người chị hiện tại đã trở thành kẻ thù lớn nhất của thế giới gia tốc, kẻ được săn nhiều nhất và là kẻ hèn nhát nhất.”

“...Tại sao...”

Câu chuyện quá kinh khủng đến nỗi Haruyuki đờ người ra, tâm trí cậu chỉ hỏi được một câu hỏi đơn giản duy nhất.

“Tại sao chị lại làm như vậy...?”

“Thay vì tình đồng đội hay tình bạn, thì chị đã quyết định chọn một thứ còn xa hơn thế... trở thành cấp 10. Em có thể nói đó là lý do sống của chị - tin nhắn hệ thống còn nói thêm một điều. Burst Linker đạt được cấp 10 sẽ có cơ hôi được gặp người sáng lập ra chương trình, tìm ra lý do tồn tại của Brain Burst, và được biết mục đính chính của trò chơi này. Chị... rất muốn biết. Chị muốn biết điều đó cho dù phải làm gì đi chăng nữa.”

Chống tay lên bàn, Kuroyukihime giấu đi khuôn mặt cô với hai bàn tay chắp lại. Cô nói với Haruyuki những ý nghĩ đau đớn của mình như tiếng vọng từ đáy sâu vực thẳm.

“Gia tốc chỉ để có được sức mạnh, tiền bạc và sự nổi tiếng. Liệu đây là lý do duy nhất mà chúng ta chiến đấu, là phần thưởng mà chúng ta mong muốn, và là giới hạn chúng ta có thể đạt được? Hơn nữa... Chẳng phải có thứ gì quan trọng hơn sao...? Cái vỏ bọc con người... ở bên ngoài chúng ta... hơn cả thế...”

A-

Dù chỉ là một chút... nhưng cậu đã hiểu điều đó. Đó là cảm giác khi nhìn vào «bầu trời» vô tận từ «mặt đất».

Có lẽ Kuroyukihime đoán được ý nghĩ thoáng qua của cậu, cô từ từ ngẩng đầu lên, và đôi mắt nhìn Haruyuki của cô ấy tỏa ra áp lực lớn.

Nhưng điều đó chỉ xảy ra trong khoảnh khắc. Cô để cánh tay trái lên bàn và nở nụ cười lãnh đạm. “...Vậy, Haruyuki-kun, em có sốc không... hay thậm chí là khinh bỉ chị? Chị chỉ vì mục tiêu của mình, có lẽ ngày nào đó chị cũng sẽ hy sinh luôn cả em. Nếu em không muốn hợp tác với chị nữa thì cũng được thôi. Chị sẽ không ngăn cản em lại, và chị cũng sẽ không lấy lại Brain Burst của em.”

Ngẫm một lúc-

Cậu từ từ với tay ra, và dừng lại cách ngón tay của Kuroyukihime vài cm, và nói.

“À, về điều đó thì... Đối với mọi trò chơi, từ bỏ việc nhìn thấy kết thúc, và cứ ở mãi trong bản đồ, nếu thực sự có người như thế, thì hắn ta quả là tên ngốc. Bởi vì mục đính tồn tại của Brain Burst chính là... hướng tới cấp độ cao hơn sao?”

Haruyuki không hề cố gắng lấy lòng Kuroyukihime. Vì đối với một người mê game như cậu,thì suy nghĩ đó đến từ đáy lòng cậu.

Kuroyukihime tròn mắt trong một lúc, và sau đó, cô ấy bật cười.

“Fu, ahaha... Thật là, em còn giống Burst Linker hơn cả chị nữa đấy. Đúng rồi... Tất nhiên đó là mục đích để nhắm tới...”

“Nó... Nó không phải là một việc đáng cười đâu ạ.”

Bị tổn thương, Haruyuki chu mỏ lại, cậu ngồi thẳng lên và tiếp tục nói.

“Dù... Dù sao đi nữa, em cũng sẽ tiếp tục giúp đỡ senpai. Em cũng muốn đạt đến... cấp 10.”

Đột nhiên, bàn tay trái dặt trên bàn của Kuroyukihime di chuyển, và nắm lấy tay phải của cậu.

“Cảm ơn.”

Haruyuki bối rối, ý nghĩ ấm áp của Kuroyukihime chầm chậm chảy vào bên trong cậu.

“Cảm ơn em, Haruyuki. Chắc chắn... quyết định của chị là không sai. Chị đã thực sự hạnh phúc tận đáy lòng khi chọn em.”

Vào lúc này, thì việc nắm tay lại, và nhìn thẳng vào mắt cô là điều mà Haruyuki không thể làm nổi.

Thay vào đó, cậu rút tay lại theo phản xạ, rụt cổ lại như một con rùa, và lắp bắp.

“N-Nó không thực sự như vậy đâu... Em chỉ là một con cờ được chị sử dụng thôi... T-Thay vào đó, thì vấn đề chính là... Em sẽ phải làm như thế nào...?”

Cô nhìn cậu trong một lúc, liệu đây có phải là sự thương hại?

Cuối cùng thì, Kuroyuki thở dài và nói.

“Đúng. Đã đến lúc chúng ta đi vào vấn đề chính rồi nhỉ... Trước đó, chị đã nói với em là chị đã trốn chạy trong suốt 2 năm đúng không?”

Haruyuki cũng thở một hơi dài và ngẩng đầu lên, cậu gật đầu khi đã lấy lại bình tĩnh trước Kuroyukihime.

“Không phải là chị không thể thắng những vị vua đang nóng giận hay những sát thủ họ phái tới. Chỉ là... trong vòng 2 năm qua, chị chưa từng một lần kết nối Neuro Linker với Global Net. Nếu chị không nằm trong danh sách thách đấu, thì sẽ không có bất kỳ trận chiến nào đúng không?”

“Aa... Thậ...Thật vậy à?”

Cậu ta nói mà không hề suy nghĩ. Đối với Haruyuki, lấy thông tin từ Global Net là điều tương tự với việc uống nước hay thở vậy. Nếu không có nó, thì sống cũng như chết.

“Thực sự đó. Chị có thể dùng bảng thông tin để lên mạng hay đọc mail, mặc dù tầm nhìn 2D khiến mắt chị mệt mỏi. Nó không là gì cả một khi em đã quen với nó... tuy nhiên, ngay cả khi ngắt kết nối với Global Net, thì với địa vị của chị, vẫn có một mạng lưới mà chị phải kết nối mỗi ngày.”

“Đ-Địa vị...? Là một tiểu thư... không, một công chúa chăng?”

“Đồ ngốc.”

Giọng nói lạnh lùng của chị bác bỏ điều đó. Cuối cùng cậu ta cũng chịu nghĩ rằng chị ta chỉ là một học sinh trung học bình thường như cậu.”

“À, à... em hiểu rồi. Đó chính là mạng lưới của trường Umesato... À... kh-khoan đã. Không thể nào...”

“Đó là sự thật.”

Kuroyukihime uống hết li cà phê với một ngụm, và nói tiếp trong khi đang cầm cái ly.

“2 tháng trước,vào ngày kỳ nghỉ hè đã kết thúc. Chị đã bị «Thách Đấu» thông qua mạng lưới của trường. Bởi một học sinh ở trường trung học Umesato.

Haruyuki không nói nên lời. Và cậu lại càng ngạc nhiên hơn khi nghe chị ấy nói tiếp.

“Và điều tệ nhất là... Khi đó Avatar gốc của chị đã được chuyển sang hình dạng một Avatar giả chị dùng để quan sát.”

“Avatar giả... Liệu có cả chức năng đó ư?”

“Đúng vậy. Có nhiều người muốn dùng chức năng người xem trong khi giấu thân phận thật sự của họ. Tất nhiên, do chỉ là giả dạng nên nó không hề có khả năng chiến đấu. Tuy nhiên, vấn đề không chỉ có thế.... giờ nghĩ lại thì chị thấy hối hận về điều đó. Avatar giả của chị cũng chính là Avartar chị dùng trong mạng lưới của nhà trường. Chị đã không nghĩ rằng lại có một Burst Linker khác xuất hiện ở ngay trong ngôi trường này.”

Sau một lúc suy nghĩ, Haruyuki hơi nhổm làm chiếc ghế kêu cọt kẹt.

“Ể... Chẳng phải đó là Avatar bướm đen với đuôi én sao...!?”

Hình dạng Avartar khiêu gơi xuất hiện trong đầu cậu. Thay cho hình ảnh chị ấy trong bộ đồng phục trước mắt.

“Kẻ thù nhìn thấy chị... trong mạng nhà trường...? Điều đó có nghĩa... đó là...”

“Em cũng sắc bén đấy. Đúng vậy, người đó, chị...”

“Hắn biết rằng chị chính là «Black Lotus». Hắn ta đã vượt qua điều cấm kỵ của các Burst Linker, «Tấn công ở thế giới thực». Chị trở nên sợ hãi với những đòn đánh ở ngoài đời bởi những sát thủ của Lục Sắc Vương. “

Tấn công... ở thế giới thực.

Haruyuki biết được sự đáng sợ của những từ này. Nếu muốn ngăn cản người nào đó ở ngoài đời, thì ngay cả việc cực kỳ tồi tệ, như bắt cóc và giam giữ người đó bằng bạo lực cũng có thể xảy ra.

Tất nhiên đó là một tội ác nghiêm trọng. Ngay cả trong những «Trò Chơi Bình Thường», thì cũng có những mối đe doạ giữa các người chơi ở ngoài đời. Và hơn thế nữa, Brain Burst lại không chỉ là một trò chơi bình thường.

Haruyuki nín thở trong khi chờ đợi Kuroyukihime giải thích tiếp. Tuy nhiên –

“Ngay cả như vậy... không có gì xảy ra cả. Không có cuộc tấn công nào, hay thậm chí cả dấu hiệu liên lạc.”

“Cái gì...?”

“Chị cũng đã rất hoang mang, nhưng...nếu nó thực sự là như vậy, thì chỉ có một giả thiết. Kẻ địch... muốn giữ chị cho riêng hắn. Sau khi may mắn tìm ra thân phận thực của chị, hắn muốn đuổi theo và chiếm lấy số điểm khổng lồ của chị mà không cho Legion của hắn biết.

“Đuổi theo ư...?”

Thấy Haruyuki thắc mắc, Kuroyukihime hắng giọng và liệt kê những việc đó ra.

“Trong toilet. Trong khi thay đồ. Trong khi tắm. Trong giờ học, những lúc mà chị chưa kịp chuẩn bị và còn nhiều vụ khác nữa. Bị bắt gặp và bị thách đấu ngay những lúc đó, thì không có cách nào để chống trả hoàn toàn.



“Đi ... tắm, ooh”

Haruyuki tưởng tượng hình ảnh đó trong vô thức, Kuroyukihime lườm cậu lần nữa. May mắn thay, cậu không bị làm gì cả, cô thở dài và tiếp tục.

“Thực sự thì, chị đã bị tấn công hơn mười lần trong vòng 2 tháng qua bởi hắn ta. May mắn là không phải tất cả những cuộc tấn công đều ở thời điểm nghiêm trọng, nên chị đã hòa với hắn bằng cách nào đó.”

“Em... hiểu. Phải nói là, tên đó là người rất ích kỷ.... Nhưng, nếu nhìn theo góc độ khác, thì trong cái rủi cũng có cái may, chắc vậy...”

“Ừ thì, nếu so sánh với việc bị tấn công ngoài đời, thì đúng là như vậy. Nhưng, ngoài việc đó ra, chị không thể dùng Avatar gốc của chị và đánh bại hắn. Nếu kẻ thù nghĩ hắn không thể lấy điểm của chị, hắn có thể từ bỏ và nói cho các vị vua biết để lấy điểm thưởng.”

“À, à... Đúng... là vậy thật.”

Haruyuki lẩm bẩm trong vô thức. Thì ra lý do chị ấy mắc kẹt là vì vậy.

“Nhưng, nếu thế thì, chúng ta nên làm gì đây? Chị không thể chạy, và chị cũng không thể đánh trả.”

“Chị biết. Chỉ có một cách duy nhất. Chúng ta cũng phải biết được nhân dạng thật của hắn. Lớp và năm hắn học, nếu như hắn là một Burst Linker mà chị không hề quen biết.”

Bam. Haruyuki có cảm giác muốn đập vào đầu gối mình một phát. Trong trường hợp cả hai bên đều biết thân phận của nhau, để bảo vệ Brain Burst của họ, họ chắc chắn phải ngừng chiến đấu.

“Em hiểu rồi, đúng là vậy. Nếu có thể làm điều đó, chúng ta sẽ hoàn toàn khóa chặt mọi hành động của hắn. Nói nghe thì. Chẳng phải nó đơn giản lắm sao? Ví dụ như buổi tập trung sáng, khi mà tất cả học sinh phải có mặt ở hội trường, chị có thể gia tốc và thách đấu với hắn. Từ chỗ hắn xuất hiện, chị có thể tìm ra lớp và ghế ngồi của kẻ địch.”

“Ồ, em khá tốt đấy. Chị phải mất đến một ngày để nghĩ ra cách đó.”

“...Có nghĩa là... Chị đã thử cách đó rồi ư?”

“Đã thử làm rồi. Nhưng sau đó... chị đã rất sốc. Đã lâu rồi kể từ lúc chị bị ngạc nhiên như vậy.”

“Đ-Đó là ai vậy...?”

“Không ai cả.”

Câu trả lời của Kuroyukihime ngược lại với suy đoán của Haruyuki.

“Chỉ có duy nhất tên chị trong bảng thách đấu. Và như em đã biết, học sinh trường trung học Umesato, không được ngắt kết nối với mạng lưới nhà trường dù chỉ trong một lúc. Vì những cuộc điểm danh và tiết học đều được làm thông qua mạng. Nếu em ngắt kết nối, em sẽ bị cảnh báo ngay lập tức bởi hệ thống thông báo từ nhà trường. Vì lý do đó, chị không thể chạy trốn những cuộc tấn công của kẻ địch. Nhưng ngay cả vậy... tên hắn không hề có trong danh sách.”

“Hắn có thể nghỉ học ở trường vì bệnh thì sao?”

Kuroyukihime chăm chú nhìn Haruyuki, và thở nhẹ.

“Chị cũng đã thử kiểm tra danh sách các học sinh nghỉ hôm đó. Ngoài việc đó ra, sau khi chị bị tấn công, và may mắn hòa với hắn, thì ngay sau đó, tên hắn vẫn không có ở trong danh sách. Điều đó có nghĩa... mặc dù nghe có vẻ khó tin, nhưng hắn đã dùng cách nào đó để không bị hiện tên trong danh sách. Hắn có thể thách đấu với bất cứ Burst Linker nào, nhưng họ lại không thể đụng đến hắn. Điều này đã vi phạm luật của thế giới gia tốc và cũng là nguồn gốc của nó, hắn đã có được một đặc quyền đáng sợ. Để làm được điều đó... thì hắn phải là một hacker siêu hạng thành công trong việc điều khiển hệ thống vững vàng của Brain Burst, hoặc là – một người nào đó có liên quan tới người sáng lập trò chơi...”

Gặp gỡ người lập trình, tìm ra «Ý Nghĩa» của Brain Burst là lý do sống duy nhất của cô.

Kuroyukihime đã nói vậy. Vậy thì, tìm ra sự thật về tên tôi phạm bí ẩn này có lẽ còn quan trọng hơn việc lo cho sự an toàn của cô.

Khi Haruyuki suy nghĩ về nó, tim cậu nhói lên vì một cảm giác lạ,cậu lẩm bẩm.

“...Vậy thì... senpai chỉ muốn mình... tìm hiểu sự thật về kẻ địch thôi đúng không?”

“Chứ không phải là chàng trai bảo vệ nàng công chúa khỏi vua quỷ.”

“Không... Điều đó là tất nhiên. Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Mình chỉ là một con chó săn, hay có lẽ chỉ là một con lợn đánh hơi mùi nấm trên đường.”

“Đúng thế... Sự việc là như vậy.”

Kuroyukihime không hề nhận ra những lo lắng của Haruyuki, cô ấy chỉ gật đầu nhẹ.

“Thực sự thì, chị đã tìm kiếm được rất nhiều thông tin về hắn. Chị sẽ đưa em những thông tin cơ bản trước... Đầu tiên là tên của hắn ta. Duel Avatar của hắn được gọi là «Cyan Pile». Cấp 4.”

“Cyan... Pile...”

Nghe...ngầu thật. Đó hẳn là một đối thủ mạnh. Không, Kuroyukihime đã nói Cấp 4 là mức đầu tiên, vậy thì chắc chắn hắn phải rất mạnh.

“Còn về thuộc tính, thì là màu «Gần xanh>> thuần khiết. Chị đã thấy hắn đâm xuyên tường nhiều lần.

Nhưng hắn không có bộ phận hỗ trợ nhảy. Nhờ đó mà chị đã chạy trốn được đến bây giờ... thật tình mà nói, chị đã sắp đến giới hạn của mình, chị không thể giữ sự tập trung hơn được nữa.”

Chắc chắn phải vậy. Trong suốt khoảng thời gian ở trường, không biết lúc nào kẻ địch sẽ tấn công, nếu Haruyuki ở trong tình huống tương tự thì cậu sẽ không thể chịu nổi chỉ trong 3 ngày. Tuy vậy, Kuroyukihime tiếp tục nói mà không hề có bất cứ dấu hiệu mệt mỏi nào.

“Hơn nữa... mặc dù chỉ là phỏng đoán, nhưng tên đó có lẽ cũng bị ám ảnh. Chị có cảm giác này.”

“Ể... Bởi cái gì cơ?”

“Bởi nỗi sợ hãi sẽ mất đi khả năng gia tốc. Hắn có lẽ đang đứng trên bờ vực bị mất hết điểm Burst. Đối với những người có nhiều điểm, thì những trận chiến sẽ thích thú hơn nhiều. Ví dụ như là Ash Roller mà em mới đấu.”

“A, à...đúng vậy, cậu ta đã rất thích thú nó.”

“Tuy nhiên, Cyan Pile lại không hề thích nó. Sự im lặng, và đuổi theo chị không do dự cùng với sự điên cuồng. Đó là dấu hiệu của một Burst Linker sợ mình sẽ mất hết điểm. Phần thưởng nhỏ nhoi của các vị vua vẫn không đủ, hắn muốn tất cả điểm số chị có.... Dù sao thì, điều đó cũng không có ý nghĩa gì...”

“Em... hiểu. Chúng ta không thì chúng ta cũng không thể kiểm tra tình trạng tinh thần của tất cả học sinh. Liệu đây là tất cả những thông tin chị thu thập được?”

Haruyuki hỏi nhẹ nhàng, nhưng –

Đột nhiên, cậu lờ mờ cảm thấy Kuroyukihime trở nên căng thẳng. Cậu nghĩ về nó, nhưng cô ấy lắc đầu trả lời trước khi cậu kịp hỏi.

“Không. Có một chi tiết còn quan trọng hơn thế... con trỏ chỉ đường.”

“Ồ? Có phải là cái mũi tên màu xanh không?”

“Đúng vậy. Khi trận đấu bắt đầu, nó chỉ về hướng của đối thủ. Có nghĩa... ngay cả khi chị không biết khi nào hắn sẽ tấn công, nếu chị nhớ chính xác thì hướng của con trỏ sẽ chỉ đúng chỗ cơ thể thật của hắn đang đứng... đó chỉ là giả thiết.”

“A... À!Thì ra là vậy. Nếu hình dạng của sân đấu y như ở ngoài đời, thì chị có thể tìm ra ngay vị trí của hắn trong trường!”

“Đúng vậy. Chị đã nhớ hướng của con trỏ trong 10 lần tấn công của hắn, và xem xét danh sách các học sinh trường Umesato ở hướng đó, chị đã cố gắng tìm kiếu nhiều cái tên khác nhau. Kết quả là, chị đã thu hẹp được vài người có khả năng cao nhất là Cyan Pile. Tuy nhiên lại không có bằng chứng xác thực... Trong một nơi có nhiều người, chỉ với một hướng chỉ là không đủ. Khi mà thường có đến hơn 10 học sinh ở hướng đó...

Haruyuki-kun. Điều mà chị muốn em làm là, khi chị bị tấn công ở lần tiếp theo, em sẽ tự động là khán giả, sau đó hãy cố nhớ vị trí của Cyan Pile nơi con trỏ hướng vào.”

“Con trỏ... nếu có 2 cái, thì...”

Kuroyukihime gật đầu với điệu bộ dứt khoát hơn thường ngày khi Haruyuki thốt lên trong ngạc nhiên.

“Đúng vậy. Với 2 con trỏ thì, chắc chắn chúng sẽ giao nhau tại một điểm. Và, học sinh đứng ở nơi đó... không lầm gì nữa, chắc chắn đó là Cyan Pile.”

Kuroyuki cắn môi của mình, và nhẹ nhàng đưa tay phải di chuyển trong không gian, điều khiển một cửa sổ ảo mà chỉ cô ấy mới thấy. Tập tin mà chị ấy lấy ra được đưa ra ngay trước Haruyuki.

“...? Chị đang làm gì thế? Và có phải đây là người có khả năng cao nhất là Cyan Pile?”

Tò mò, cậu vẫn khát khô ngay cả sau khi uống một ngụm frappé lớn. Haruyuki tiến người về trước. Hình như Kuroyukihime đang do dự như có điều gì muốn nói, nhưng cô ấy vẫn bắn tập tin sang cho cậu . “Nghe kỹ đây... Khi chị chuẩn bị tập tin này, đó là khoảng 1 tuần trước khi chị gặp em ở chỗ chơi game, sau khi chị cố gắng tìm kiếm ứng cử viên thứ 3 ở trường trung học Umesato.”

Haruyuki không hề hiểu tại sao chị ta lại nói vậy, cậu khẽ nhăn lông mày khi nhận tập tin. Cậu không hề do dự và mở nó ra.

Thứ hiện ra chỉ là một bức hình duy nhất. Một bức chân dung xuất hiện, có lẽ nó là bức được sử dụng trong thẻ học sinh.

Mái tóc ngắn gọn gàng. Kẹp tóc màu xanh dương. Với đôi mắt mèo lớn.

“Chi... Chiyuri? Cô ấy là... một Burst Linker ư...?”

Cậu lẩm nhẩm, ngả người ra trong 5 giây, sau đó cậu định thần lại và nhìn thẳng vào mắt của Kuroyukihime.

“Không... Điều đó là không thể! Cô ấy chơi game rất tệ. Cô ấy tệ trong mọi lĩnh vực game... Không thể nào Chiyuri lại có phẩm chất của một Burst Linker. Tất cả đều thể hiện trên mặt cô ấy... cô ấy rất thiếu kiên nhẫn... thế nên, cô ấy không phải là người mà có thể bướng bỉnh săn đuổi senpai được.”

“Có vẻ như em biết nhiều về cô ta nhỉ.”

Nghe thấy giọng của Kuroyukihime có vẻ khó chịu, Haruyuki tiếp tục nói trong khi tránh mặt cô.

“Điều đó thì... vì bọn em là bạn từ nhỏ.”

“Khi chị gặp cô ta tại cổng trường, chị đã rất ngạc nhiên không biết cô ta có phải là «Cyan Pile» hay không, vì cô ta sẽ biết ngay chị là «Black Lotus». Chị đã nghĩ là cô ta có kế hoạch nào đó, nhưng...”

Không hiều vì sao, nhưng Haruyuki càng cố cãi, thì lông mày của Kuroyukihime càng nhướn lên, cô đáp lại với một giọng lạnh lùng.

“Thế thì cô ta càng có khả năng là «Cyan Pile» đúng không? Em ấy... Kurashima-kun hoàn toàn không ưa chị, em cũng thấy rồi còn gì.”

“Không, nó không phải như thế. Đó là bởi vì senpai kết nối trực tiếp với em và nhiều chuyện khác...”

“Tại sao cô ấy lại tức giận vì điều đó? Chẳng phải Kurashima-kun đã có bạn trai chính thức rồi sao? Nếu vậy, cô ấy không thể phàn nàn ngay cả khi chị và em kết nối trực tiếp hay nắm tay nhau.”

“...Đó thì... Đúng là vậy nhưng...”

Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này. Haruyuki ôm đầu trong khi không nói được lời nào.

Chiyuri chắc chắn không có gì phải phàn nàn về bạn trai mình là Takumu, nhưng ngoài đó ra, - mình là gì của cô ấy -

Thuộc hạ? Đồ vật? Tài sản sở hữu?

Những từ không thể nói ra xuất hiện trong đầu cậu, Haruyuki gặp khó khăn với tâm trạng rối bời của mình. Kuroyukihime tiếp tục nói không không ngừng.

“Hay tính cách của cô ấy là như thế này? Kurashima-kun trước đó là một Burst Linker, và đã từng nghĩ về việc biến em thành «Child» của cô ấy. Nhưng chị đột nhiên xuất hiện và cướp lấy em. Thế nên, em ấy đã đuổi theo chị vì tức giận. Giả thiết này thì sao?”

Dù có lý hay không có lý thì đây cũng có vẻ như là lời cãi của một thằng ngốc không hề hiểu được suy nghĩ của Kuroyukihime. Và trước khi cậu kịp nhận ra thì cậu đi theo dòng chảy và nói.

“Em... hiểu rồi! Thế thì, em sẽ kiểm tra trực tiếp cô ấy.”

“Ồ?”

Kuroyukihime nhướn lông mày lên và ngoan cố nói.

“Thế nhưng, em dự định sẽ làm nó như thế nào? Hỏi trực tiếp liệu cô ấy có là Burst Linker hay không sẽ không có tác dụng, chắc em cũng hiểu tại sao đúng không? Ngay cả khi nói thế, thì «Cyan Pile» có thể dễ dàng ngăn chặn tấn công, em không thể thách đấu cô ấy ngay cả khi hai em gặp nhau. Vả lại đó cũng là điều làm chị băn khoăn nhất. Em cứ nói ra những ý nghĩ ngông cuồng thì sẽ gây nhiều rắc rối đấy.”

“Nó không phải là ý nghĩ ngông cuồng!”

Haruyuki không thể giữ bình tĩnh được nữa, cậu chu mỏ nói.

“Nghe đây, em sẽ kết nối trực tiếp với cô ấy. Ngay cả khi có chương trình bảo vệ, thì qua việc kết nối trực tiếp em vẫn có thể kiểm tra ký ức của cô ấy xem cô ấy có chương trình Brain Burst hay không. Senpai sẽ hài lòng với điều này đúng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện