“Tại sao? Tại sao?”
Trong khi vươn vai chán nản và miễn cưỡng đi bộ về nhà trên vỉa hè buổi tối, Haruyuki liên tục lặp lại hai từ đó trong tâm trí mình.
“Mặc dù mình mong muốn được làm quân cờ cho Kuroyukihime-senpai, tại sao mình lại trả lời một cách khó chịu khi kết thúc và vội vàng ra khỏi cửa hàng và đi về nhà như thế?”
“Làm ơn, hãy để tôi quay trở lại 30 phút trước !!” Haruyuki khẩn cầu một cách sâu sắc về điều đó, nhưng nó không thể xảy ra, kể cả với Brain Burst mà có thể dừng thời gian gần với thực tế.
Nhưng sau đó, ngay cả khi cậu có thể tải lại cảnh đó như môt trò chơi phiêu lưu, cậu cảm thấy rằng nó vẫn quá khó để đồng ý với lý thuyết cho rằng Chiyuri
là <<Cyan Pile>>. Haruyuki chỉ không thể tin rằng Chiyuri lại là một Burst Linker và việc cô ấy dấu cậu trong một khoảng thời gian dài như vậy là không thể nào.
Không-Không phải cậu không tin điều đó, nhưng cậu không muốn tin nó.
Thật tình mà nói, không có bằng chứng để chứng minh điều này.
Mặc dù nó đã khác so với khi họ còn trẻ, cậu không có một cuộc nói dài với Chiyuri
trong một hoặc hai năm qua. Mặc dù không nhiều như Kuroyukihime, Chiyuri, như một cô gái, cũng có tồn tại quá nhiều bí ẩn đối với Haruyuki.
Ngoài ra, có thể nói rằng có bằng chứng cho thấy bác phủ định rằng cô ấy đã không thể giữ một điều gì đó bí mật, mặc dù Haruyuki đã cầu xin cô ấy rất nhiều, Chiyuri đã tham khảo ý kiến rất nhiều ý kiến về việc cậu bị bắt nạt với Takumu và giấu cậu ấy.
Hãy nghĩ đến nó, trước khi có thể thực hiện một yêu cầu nguy hiểu như Kết nối trực tiếp với cô, cậu đã ít nhất là xin lỗi vì vấn đề làm đổ giỏ bánh mì kẹp.
Và để xin lỗi, lần đầu tiên cậu sẽ phải chấp nhận việc Chiyuri và Takamu thảo luận về việc xảy ra với cậu.
Điều đó có thể dễ dàng lấy mất một tuần. Một chút lưỡng lự, cậu không muốn tin vào nó. Cậu không muốn xác nhận nó và để lại vấn đề một mình. Nhưng, cậu sẽ không có sự lựa chọn nào khác để chấp nhận Chiyuri là <<Cyan Pile>>.
“Mình phải làm gì bây giờ? Mình phải làm gì với Taku, Chiyuri, và Kuroyukihime?”
Trong khi quá mệt mỏi với những suy nghĩ về thực tế đang nổ ra trong đầu, Haruyuki đi qua lối vào căn hộ của mình với những bược đi nặng nề.
Cậu nhanh chóng liếc nhìn màn hình thời gian trong góc tầm nhìn của cậu. Bây giờ là 17:30.
Chiyuri sẽ về nhà, nhưng Takumu vẫn còn ở trường với hoạt động CLB Kendo của mình. Vì vậy, hai người họ không thể có một cuộc trò chuyện riếng với nhau tại nhà họ.
Trong thang máy, Haruyuki dằn vặt rất nhiều cho đến khi chuông báo động cảnh báo vang lên.
Sau đó, cậu nhấn nút lên nơi cậu sống, tầng 23.
Sau khi thang máy lên tầm nửa chừng, cậu ấn nút hai tầng dưới đó.
“Ôi trời, Haru-chan, lâu rồi không gặp!”
Mẹ của Chiyuri kêu lên với một khuôn mặt tươi cười ngay khi cánh cửa được mở ra, nhưng Haruyuki lí nhí “đã lâu không gặp cô” trong trả lời.
“À, cháu đã lớn hơn rồi, cháu bao tuổi rồi, à đợi đã, đúng rồi, cháy bằng tuổi với Chiyu là 13, đúng không. Vì cháu không qua chơi kể từ khi lên đến trung học cơ sở, oba-san cô đơn lắm đấy, cháu có thể ở đây nếu cháu thích, hôm nay, được không? Ăn tối ở đây nhé, vì con gái cô dạo này ăn rất ít, thức ăn cô làm chả để làm gì. Đúng vậy, cô sẽ nấu cho Haru-chan món cà-ry ưa thích hôm nay, cô sẽ nấu ăn rất nhiều đêm nay vì vậy cố lên nhé, Chiyuri sẽ vui lắm đấy, vì dạo gần đây nó không được chơi nhiều với Haru-chan.”
Cuộc trò chuyện dường như vô tận của mẹ Chiyuri bị cắt ngang bởi một giọng nói sắc xảo từ bên trong hành lang.
“Mẹ!”
Nhìn qua mẹ Chiyuri, Haruyuki thấy Chiyuri nhìn chằm chằm vào chúng tôi với vẽ dữ dội khi thò đầu ra từ phòng khách.
“Xin mẹ đừng nói những thứ không cần thiết!”
“Ừ, ừ, nó vẫn đang trong tuổi nổi loạn. Haru-chan, hãy thư dãn và ở lại nếu cháu thích nhé.”
Tiễn mẹ Chiyuri khi bà đã rời bỏ bếp từ cánh cửa ở giữa hành lang trong khi vẫy tay của mình với một nụ cười dễ chịu, Haruyuki một lần nữa đặt một nụ cười cứng trên khuôn mặt của mình.
“…N-Này.”
“……..”
Đưa một cái nhìn lâu, Chiyuri chuyển cằm của mình một cách báo hiệu “có vào không?” , và sau đó cô chờ vào phòng khách. Thở dài và bỏ giày ra, Haruyuki lặng lẽ.
“Xin lỗi vì đã làm phiền…”
Trong quá khứ, cho đến khi ba hoặc bốn năm ở trường tiểu học, cậu sẽ nói “Tớ đã về” để thay thế. Sau đó cậu sẽ ra ngoài chơi cùng với Chiyuri và Takumu cho đến khi trời tối, và cậu luôn trở lại nhà Kurashima khi người ướt nhẹp mồ hôi. Cậu sẽ tắm, rồi được thiết đãi ăn tối và sau đó xem TV trước khi mệ mỏi và rồi về ngồi nhà trống rỗng của mình trên hai tầng trên. Đối với Haruyuki, người bị bắt nạt thường xuyên tại trường, những buổi tối là thời gian duy nhất cậu được vui vẻ.
Nhưng điều đó cũng đã kết thúc hai năm trước đây.
Thời điểm đó, khi Takumu thổ lộ với Chiyuri, và cô ấy hỏi Haruyuki về điều đó.
Trong số các chiếc dép bên cạnh khung cửa, chiếc có con gấu mặt xanh là đôi dép mà cậu dùng mỗi khi đến đây. Cậu đặt chân vào đôi dép đã bị phai màu và rụt rè mở cửa phòng khách, nhưng Chiyuri không có ở đây.
Sau khi chạy, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cậu trên đồng phục, cậu đi ngang qua ngồi nhà mà cậu biết rõ như lòng bàn tay của mình và nhẹ nhàng gõ cửa phòng Chiyuri, phòng ở sâu bên trong nhất.
“………Vào đi”
Sau một thời gian ngắn im lặng, cậu nghe thấy câu trả lời. Sau khi nuốt ngụm lớn, Haruyuki quay tay nắm cửa.
Kể từ khi cậu qua thăm cô ấy vào hai năm trước đây, phòng Chiyuri không thay đổi nhiều lắm so với ký ức của cậu, có cùng một cách trang trí nội thất đơn giản như trước đó. Bàn và giường của cô đã có màu đen và trắng và rèm cửa của cô cũng chỉ có một đơn sắc, rất giống với phòng của Haruyuki.
Nhưng cũng có một số thay đổi. Đầu tiên, nó có một mùi hương rất thoải mái. Thứ hai, có những bộ quần áo của Chiyuri, người đang ngồi trên giường với khuôn mặt buồn bã.
Tất nhiên cô ấy không còn mặc đồng phục. Tuy nhiên, Chiyuri, người chỉ tinh nghịch trong trường tiểu học, bây giờ đang mặc một chiếc váy hồng gợi cảm với một số loại áo len lông trắng.
Sau tất cả… cô ấy đã hẹn hò với Takumu… khi Haruyuki vẫn còn choáng váng, điều đó khiến cậu thật sự sốc.
“Tớ đã gọi cho cậu rất nhiều lần trong ngày hôm qua.”
“Hể…?”
Nhìn chằm chằm vào cô ấy từ bên dưới, Haruyuki có một phản ứng ngu ngốc.
“Hôm qua-à, phải, ngày hôm đó tớ đã chạy trốn trước Chiyuri và Takumu. Ui, trước đó, tớ phải xin lỗi về việc tớ làm đổ bánh sandwich của cậu.”
“Ừ-Ừm, đó là… bởi vì tớ bị ngắt kết nối với Neuro Linker cả ngày hôm qua…”
“Cho tới khi tớ gửi được một tin nhắn tới cậu được. Bởi thế, tớ không thể ngủ được tối qua cho đến khi rất muộn!”
“Xi….Xin lỗi…”
Haruyuki xin lỗi Chiyuri người đang phồng má lên,
cậu thầm thì trong suy nghĩ của mình “Đúng như mình nghĩ, cô ấy không thể chịu được”.
Không có vấn đề nào để cậu suy nghĩ về việc đó, cô ấy không thể nào như thế. Việc nghĩ cô ấy có thẻ là Burst Linker
<<Cyan Pile>>, và hơn thế nữa còn là một chiến binh mạnh mẽ Lv4. Và trên hết, đó là một siêu hacker mà thành công có thể chương trình Brain Burst mà không ai khác có thể!
Nhưng, ngay cả khi cậu nói thế, nhận ra được bằng chứng đó không phải là một vấn đề dễ dàng. Như cậu tuyên bố với Kuroyukihime, phương pháp duy nhất để làm một bộ nhớ-phạm vi-tìm kiếm khi kết nối trực tiếp với nhau, nhưng làm thế nào cậu có thể yêu cầu một điều như thế trong tình huống này? “Không-Đợi đã.”
Haruyuki nhanh chóng thực hiện ý tưởng đột nhiên lóe lên trong tâm trí của mình.
Bởi vì đó là một lý do như vậy, có thể được hay không?
Thật không lên làm thế với Chiyuri, nhưng không, cậu không lừa
dối cô. Cậu sẽ xin lỗi chân thành, đồng thời cậu sẽ kiểm tra bộ nhớ của cô khi kết nối…
“À, à, ưm, Ch-Chi-Chiyuri!”
Haruyuki khóc giọng có chút vấp váp nhưng vẫn nói, cậu bày tỏ lòng mình.
“C….Cái gì thế?”
“À…là-Tớ đến với một lời xin lỗi về nhiều thứ… như vụ bánh sandwich, và cả sự cố trước cổng trường.
NN-Nhưng tớ không giỏi nói chuyện bằng miệng như thế này, vì vậy, um… xin hãy kết nối trực tiếp với tớ.”
Chiyuri há to miệng mắt nhìn vào Haruyuki, với những giọt mồ hội đang chảy xuống nó.
Lông mày cô nhíu lại vì từ giận dữ chuyển qua ngạc nhiên.
Không ổn, điều này quá đột ngột, sau tất cả. Như Haruyuki khiến bản thân mình bị mắng,
một cái nhìn kỳ lạ thách thức hiện lên trên khuôn mặt người bạn thơ ấu của mình. Đó là gương mặt Chiyuri luôn thể hiện trong quá khứ khi cãi nhau với bọn con trai, cơ bản là: “Cứ thử đi nếu cậu dám”.
“…Cậu có mang theo dây cáp không?”
Cô ấy đột ngột hỏi với một giọng nói thô cứng, Haruyuki lắc đầu khi nhghĩ “Ồ không”.
“Ư…T-Tớ đã không mang nó đến.”
“Fu~n. Cậu cần biết rằng, tớ không có bất cứ cái nào khác nào cái này.”
Vươn cô thể cô ấy về phía trước và mở một cái hộp bên dưới giường cô, những gì mà Chiyuri lấy ra chỉ là một dây cáp XSB 30cm.
“N-ngắn vậy. Cậu … luôn sử dụng nó với Taku ư…..?”
Khi cậu vô tình hỏi điều đó, cô ngay lặp tức hét lên với cậu.
“C-Cậu là đồ ngốc à! Takkun luôn mang dây 1m. Đây là cáp để kết nối với một máy tính đã được gắn liền khi tớ mua Neuro Linker!”
“À…À…”
Bởi vì các thông tin siêu nhanh và tiêu chuẩn cuản Xtra-Serial Bus (XSB) yêu cầu một dây cáp cao cấp với sự bảo vệ an toàn, nhưng người mà mang theo theo thiết bị đi kèm thì khá ít. Ngay cả như vậy, không phải 30cm quá ngắn sao? Nhà sản xuất keo kiệt.
Ném cái dây cáp ngắn như đuôi mèo cho Haruyuki người đang suy nghĩ về việc bỏ trốn, Chiyuri khịt mũi nhẹ và lăn lên giường.
“Hãy làm những gì cậu muốn.”
Không biết phải làm gì với với dây cáp trong tay, Haruyuki nói lo lắng.
“Ư-Ừm…nếu có thể, à, cậu có thể ngồi lên và đối mặt với tớ …?
Không có phản ứng. Chiyuri dường như không có ý định di chuyển thậm chí là một inch.
Haruyuki nghiêm túc suy nghĩ: “Hmm, có lẽ mình nên chạy khỏi đây?”, nhưng cậu đã làm điều đó trước mặt Kuroyukihime hôm nay. Nếu cậu lại bỏ chạy ở đây, tình hình sẽ không thể nào sửa chữa.
“…V-Vậy thì… “
Quyết tâm, Haruyuki tiến tới giường mà Chiyuri đang nằm trên, và cởi dép ra.
Chậm~chạp, câu đặt đầu gối lên tấm sọc trắng xám.
Nặng nề, dường như khung của cái giường phản đối với một âm thanh ọp ẹp, âm thanh khi có một sức nặng gấp nhiều lần so với trước đó đè lên nó.
Lập tức cậu bò lên phía trước với tất cả bốn chân cho đến khi cậu cách Chiyuri tầm 70cm, đầu tiên Haruyuki đặt phích cắm của một đầu cáp vào cổng kết nối Neuro Linker của cậu ở phía sau.
Sau đó, cậu nghiêng đầu ở một góc không tự nhiên và kéo dài dây cáo ở đầu kia đến mức giới hạn của nó. Tuy nhiên, mắt của Chiyuri vẫn nhắm khi đối diện với cậu ta.
“Ugeeeh, ồ không, tớ nên tiếp cận từ bên trái. Tớ có nên rút ra và tiếp cận lần nữa, không thì thật khó quá, điều này hoàn toàn bất khả thi với tớ, để tớ qua bên kia Chiyuri.”
Vượt qua 10% hoảng sợ, Haruyuki chỉ nghiêng cơ thể phía trên của mình trong một tư thế rất bấp bênh cần bằng và kết nối đưa cổ hai người gần gũi nhau hơn. Một mùi ngọt ngào như thể sữa toát ra từ cơ thể Chiyuri, mọi thư như rối tung lên.
Ngay sau đó, đầu gối trái của cậu trượt xuống. Ngay trước khi ép cơ thể to lớn của mình đè vào cơ thể mảnh mai của Chiyuri, tay cậu dang rộng chỉ vừa đủ ngăn việc mình ngã xuống.
Tuy nhiên, tình hình đã trở nên hoảng loạn. Với đầu gối trái của mình đặt vào giữa hai chân Chiyuri và tay trái cận đã hạ xuống ngay bên cạnh má phải Chiyuri, cơ thể cậu rơi vào một vị trí nguy hiểm.
Uoooaaaah, cái tình huống gì thế này, như chiếc kim đồng hồ hoảng loạn đong đưa vào vùng nguy hiểm, mắt Chiyuri, chỉ cách cậu có 10cm, chớp mắt mở.
Haruyuki không thể đọc được biểu lộ gì của cô ấy trong đồng tử lớn nâu nhạt của cô. Tất nhiên, có cả sự tức giận lẫn kích thích trong đó. Tuy nhiên, dường như Haruyuki không cư xử quá mức, có vẻ như cô đã dần dần ổn định cảm xúc trong thời gian khá dài vừa rồi.
Không thể chịu đựng khi cứ nhìn chằm chằm vào mắt của nhau nữa, Haruyuki di chuyển bàn tay phải và cắm dây cáp vào cổ Chiyuri. Cảnh báo có kết nối đã xuất hiện trên khuôn mặt Chiyuri một lúc.
-Kết nối mà không chậm trễ một giây, nhưng ngay cả như vậy Haruyuki bằng cách nào đó ổn định lại suy nghĩ vào thời điểm đó.
Nhấp nháy vài lần, cậu tránh khỏi ánh mắt Chiyuri và cố định tập trung của mình vào xung quanh xương đòn mảnh mai đang thò đầu ra từ chiếc áo màu trắng của cô.
“Ừm … tớ … đến bởi tớ cảm thấy tớ chưa xin lỗi về vấn đề của những ngày trước.”
Những từ ngữ, thông qua sự truyền đạt suy nghĩ, vang lên trong cả suy nghĩ của hai người , mặc dù nó rất vụng về.
“Umm, về việc làm hỏng hộp cơm trưa mà cậu tốn nhiều thời gian để làm cho tớ, tớ thực sự xin lỗi.”
Cậu xin lỗi một cách rất nghiêm túc----
Haruyuki di chuyển ngón tay phải ra khỏi tầm nhìn của Chiyuri, và mở biểu tượng lưu trữ.
Trong cửa sổ mở ra và xếp chồng có hơn một nửa khuôn mặt Chiyuri, có một thư mục hiển thị ID tên Chiyuri, bên cạnh một thư mục hiển thị vi phạm bộ nhớ vật lý Neuro Linker của cô.
Tại thời điểm này, có thể nói rằng khả năng Chiyuri là <<Cyan Pile>> gần như bằng không. Bởi vì nếu cô ấy là <<Cyan Pile>>, kẻ thù của Kuroyukihime, thì đã từ chối kết nối trực tiếp với cậu.
Hoặc-cô ấy cố ý nằm xuống giường là một mưu đồ của Chiyuri để ngăn cản Haruyuki kết nối trực tiếp. Ngay bây giời, Chiyuri có thể đang sốc và hoảng loạn.
Trong khi cảm thấy xấu hổ về mình do đã nghi ngờ người bạn thân thời thơ ấu đã quen biết nhau 10 năm của cậu, Haruyuki lặng lẽ di chuyển trỏ chuột vào thư mục bộ nhớ vật lý của Neuro Linker của Chiyuri.
“Nhưng…nhưng, tớ hơi bị sốc.”
Như thể đè lên những cảm xúc tội lỗi của mình, những từ đó hiện ra trong trí óc của tôi.
“Khi tớ tưởng tượng Chiyu và Taku…thảo luận về vấn đề của bọn mình, tớ không thể kìm nén bản thân mình… tớ hiểu rằng các cậu đang nghĩ về những việc có lợi ích cho tớ … nhưng…tớ….”
---Tớ chỉ không muốn bị thương hại bởi Chiyuri và Takumu. Chính xác là do chúng ta là bạn, tớ muốn khoảng cách giữa chúng ta giữ nguyên.
Mặc dù nó đã quá muộn.
Haruyuki lấy thêm can đảm cho ngón tay mình, và nhấp vào thư mục.
Cùng lúc hàng loạt các cửa sổ khác nhau về màu sắc và trong suốt đột nhiên mở ra, giọng nói Chiyuri vang lên trong cả hai đầu và tai của cậu.
“Haru…cậu hiểu lầm rồi.”
Chiyuri vụng về dường như không suy nghĩ cho đến bây giờ. Ngay trước mắt Haruyuki, đôi môi của cô ấy di chuyển và nhiều từ ngữ theo sau.
“Tớ không hề nói gì với Takkun. Tớ không thể nói với cậu ấy. Tớ đã hứa là sẽ im lặng. Takkun chỉ biết về việc sandwich bởi vì, khi tớ đến giải đấu kendo của cậu ấy, tớ nói là lần sau tớ sẽ làm cho Haru.”
“Hả…”
Haruyuki vô thức bỏ qua những cửa sổ cậu đang kiểm tra và chuyển hướng nhìn bắt gặp với Chiyuri. Mắt của cô ấy đột nhiên dịu lại, và lông mi của cô chớp như mong muốn nhìn lại quá khứ theo một cách nào đó.
“Đã bao năm rồi nhỉ? Kể từ khi Haru nói về bản thân cậu.”
Né tránh sự tiếp xúc ánh mắt với Haruyuki, người không thể nói bất cứ điều gì, Chiyuri tiếp tục thầm thì.
“Tớ cũng…. Tớ cũng đã không trung thực. Và hèn nhát. Kể cả khi Haru… đã chịu đựng nỗi đau quá lâu, quá lâu, tớ chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy. Kể cả khi có quá nhiều điều tớ có thể làm xong nếu tớ thực sự đã sợ hãi. Tớ có thể nói với giáo viên, viết một bức thư đến ban quản sinh trường, hoặc hỏi Takkun và cậu ấy sẽ đánh bại tất cả bọn chúng.
Nhưng tớ không thể…tớ nghĩ Haru sẽ bực mình và ghét tớ…tớ đã sợ hãi là chúng ta không thể là “bạn bè” nữa.”
Haruyuki nín thở khi cậu thấy những giọt nước mắt đang chạy dọc theo lông mi dài của cô ấy. Lần thứ 2, mới hai ngày trước Chiyuri đã khóc khi cậu làm rơi rỏ sandwich của mình, mặc dù rất lâu rồi cũng có lúc cả hai người cùng khóc và đã khóc rất nhiều lần khi họ cãi nhau trong quá khứ, nhưng cậu cảm thấy rằng những giọt nước mắt hiện giờ cậu nhìn thấy khác hoàn toàn so với những lần trước.
“Nhưng, Haru cũng đâu trung thực.”
Mắt nhắm lại, Chiyuri tiếp tục nói chuyện với đôi môi run rấy.
“Cậu nói rằng cậu sẽ không bao giờ, không bao giờ thay đổi. Chúng ta sẽ mãi là bạn. Hai năm trước…khi tớ hỏi cậu về Takkun… Haru nói rằng nếu như tớ từ chối cậu ấy, Takkun sẽ không chơi với chúng ta nữa. Nhưng, Haru hứa rằng, kể cả nếu như tớ và Takkun đi chơi cùng nhau, cậu sẽ luôn là bạn và ở bên cạnh chúng tớ . Tớ…tớ chỉ cảm thấy rằng tớ không muốn thứ gì thay đổi. Tớ chỉ muốn cả ba chúng ta luôn luôn bên nhau…”
Tớ cũng cảm thấy như vậy.
Haruyuki cố kiềm chế suy nghĩ tại thời điểm nhạy cảm này.
Nhưng, như thể cô ấy đã nghe thấy được, Chiyuri mở mắt ra và nhìn thẳng vào Haru.
“Nhưng…Tại sao!? Tại sao bây giờ cậu lại phụ thuộc vào con người đó!? Cậu nói tớ đừng làm gì cả, nhưng tại sao cậu lại làm như một người hầu với con người đó!? Cậu thật là bất công…thật bực bội, kể cả khi tớ luôn luôn lo lắng về cậu suốt nhiều năm, con người đó…giải quyết mọi thứ chỉ trong vòng một ngày…Và sau đó, cô ta sử xự như thể Haru… là một thứ thuộc về cô ta…”
Con người đó---Kuroyukihime.
Khi tên của người đó xuất hiện quá bất ngờ, Haruyuki gần như quên đi việc kiểm tra bộ nhớ Chiyuri và lắc đầu trong khi run rẩy.
“K-Không phải vậy, tớ không cầu xin chị ấy…Senpai chỉ giải quyệt việc tớ bị bắt nạt vì cô ấy là phó chủ tịch hội học sinh…”
“Nếu đúng là vậy, tại sao người đó lại dẫn Haru đi xung quanh như là con vật cưng của mình? Tại sao Haru lại thể hiện như thể cậu là thuộc hạ của cô ta?”
“Không…Không phải như vậy đâu!”
Trong khi lắc đầu kịch liệt một lần nữa, Haruyuki nếm trải cảm giác muốn tự hỏi bản thân “Tôi phải làm gì bây giờ?”
Trước đây, cậu đã kiên quyết từ chối mọi bằng chứng Chiyuri là <<Cyan Pile>> của Kuroyukihime, và cậu cũng tha thiết phủ nhận những lời buộc tội Kuroyukihime của Chiyuri. Tình hình cũng tương tự như một trò chơi ghép hình mà đã bị phá tan ra, và cậu không thể tưởng tượng các mảnh vỡ nằm ở đâu và làm sao để ghép chúng lại với nhau.
Thậm chí giọng cậu hạ thấp dần xuống, Haruyuki lặp đi lặp lại nó một lần nữa.
“Không phải như thế nào. Bởi vì tớ không thực sự….ghét điều đó…”
“Nhưng tớ ghét nó!”
Ngay sau đó, Chiyuri kêu lên với một giọng nói thậm chí có thể nghe được từ bên ngoài phòng.
“Haru, cậu trở nên luôn luôn lạnh lùng kể từ khi chúng ta vào trung học. Cậu không về nhà cùng bọn tớ nữa, luôn mang vẻ mặt khó chịu khi tớ nói chuyện với cậu ở trường, và cậu thậm chí không đến nhà tớ nữa. Cậu đâu có như thế khi chúng ta học tiểu học.”
“Điều đó không thể tránh được, bởi vì cậu đã có b…bạn trai.”
“Haru là người nói tớ làm vậy mà!! Haru nói nếu tớ làm thế, tớ, Haru và Takkun có thể ở bên nhau giống như thường lệ!! Đó là lời nói dối sao!?”
“Đó không phải nói dối! Không phải là nói dối, nhưng…chúng ta không thể ở cùng nhau như học sinh tiểu học mãi được!!”
Siết chặt tấm chăn ở hai bên cạnh khuôn mặt Chiyuri, Haruyuki cũng hét lên.
“Trong quá khứ, tớ không hề quan tâm về nó, về việc đi bên cạnh cậu và Taku, về việc vào nhà hàng hamburger cùng nhau! Nhưng…điều đó không thể nữa, nó quá khó! Taku tiếp tục tốt hơn và đẹp trai hơn, và cả cậu cũng càng ngày càng… dễ thương hơn, nhưng tớ, người luôn đi cạnh hai người cậu, lại như thế này! Kể cả khi chúng ta vào cùng một nơi, tớ có cảm giác như đang đào một cái hố và chôn mình!!”
Cho đến bây giờ, cậu không công khai thú nhận mặc cảm của mình với Chiyuri -- không cho bất cứ ai. Cậu tin chắc rằng cậu sẽ hối tiếc đến chết, nhưng Haruyuki không thể ngừng suy nghĩ của mình và mặc kệ xung quanh.
Nếu cậu cố gắng nói điều gì tương tự từ miệng của mình, cậu muốn kết thúc cái chứng nói lắp và không diễn đạt bằng lời nói. Nhưng ngay bây giờ, cậu đã kết nối trực tiếp và sử dụng suy nghĩ để nói, vì thế những suy nghĩ Haruyuki như dòng lũ được đổ vào não của Chiyuri.
“Cậu cũng là người như vậy! Ngay cả khi cậu nắm tay Taku đi bộ, cậu không thể làm điều đó với tớ! Điều đó cho thấy rằng bản thân cậu đã chọn Taku! Những điều gì tớ nói bây giờ cũng không liên quan nữa!”
Từ 2 cm dưới Haruyuki, mắt Chiyuri mở to khi nghe độc thoại của cậu trong im lặng.
Sau đó, một dòng nước xuất hiện dướt đôi mắt màu nhạt của cô một lần nữa.
Khuôn mặt bị biến dạng và một giọng nói thì thầm, như bị rò rỉ ra từ đôi môi run rẩy mạnh mẽ của mình.
“…Cậu thực sự cảm thấy như vậy sao? Cậu có nghiêm túc tin rằng giá trị của một người được quyết định chỉ bởi sự xuất hiện của họ?... Haru luôn luôn như vậy. Cậu luôn hành động theo cách đó, chỉ chích tớ. Tại sao cậu lại ghét bản thân mình như thế? Tại sao cậu lại chê trách mình như vậy?”
“Ghét bản thân mình……tất nhiên là tớ ghét rồi.”
Haru trả lời như rên rỉ.
“Nếu tớ là bất cứ ai khác, tớ sẽ không hoàn toàn ghét bản thân như thế này. Lúc nào cũng ướt đẫm mồ hôi, hèn hạ… Không có bất cứ điều gì có thể thích được ở tớ. Ai cũng sẽ bị ghét… chỉ cần nhìn thấy chơi cùng với tớ.”
“Tớ biết. Tớ biết rất nhiều điểm tốt về Haru. Tớ biết rất nhiều đến nỗi tớ không thể đếm tất cả chúng với các ngón tay cả hai tay của tớ!”
Chiyuri tiếp tục trong khi khóc như trẻ con giống như cô đã làm trong quá khứ.
“Vào bữa ăn nhẹ, cậu luôn cho tớ phần lớn hơn, khi tớ mất con búp bê tớ treo trên túi trường học của tớ, cậu đã tìm kiếm nó một mình cho đến khi muộn, bất cứ khi nào Neuro Linker của tớ có vấn đề, cậu sẽ ngay lập tức sửa chữa nó; cậu có rất nhiều điểm tốt mà không ai khác có. Không ai thay thế được sự xuất hiện của cậu. Nếu…nếu vào hai năm về trước, cậu đã có thể……..”
Đột nhiên, như giật mình, cô ấy cố nuốt đi cái từ định nói ra, Chiyuri cười buồn.
“Tớ xin lỗi, tớ không nên nói điều này. Tớ…tớ chỉ sợ rằng Haru không chỉ xa cách mình khỏi những đứa trẻ ở trường, và cũng vì tớ và Takkun. Tớ không muốn cậu ở một mình. Tớ muốn bạn cảm thấy rằng hai người bạn thân của cậu bất cứ lúc nào cũng ở đây. Đó là lý do tại sao tớ làm như Haru nói.”
Haruyuki, trong khi cảm giác bên trong cổ họng thắt chặt mạnh mẽ, bằng cách nào đó cậu đẩy nó ra khỏi suy nghĩ của mình.
“Đừng nói với tớ, cậu làm như vậy chỉ vì lợi ích của tớ…? Vì vậy mà tớ và Taku vẫn có thể là bạn bè…?”
“Đó là bởi vì Haru dường như rất vui khi chơi với Takkun. Và đó là những niềm vui nhất đối với tớ, xem hai người như thế. Tớ chỉ nghĩ rằng tớ muốn thời gian đó mãi không thay đổi. Nhưng…dường như không thể, không có gì là không thay đổi, và trái tim của một người không dừng lại mãi mãi.”
Chiyuri đột nhiên nâng cả hai tay và đặt chúng xung quanh cơ thể to lớn của Haruyuki, ôm cậu với tất cả sức mạnh của mình.
Cô nở một nụ cười kèm nước mắt với Haruyuki từ khoảng cách cực gần.
“Bàn tay tớ không còn có thể tiếp cận được với Haru. Thành thật mà nói, khi tớ nhìn thấy Haru và Kuroyukihime-san ở cổng trường, tớ nghĩ…”Chẳng lẽ vai trò này thuộc về người đó?”. Đó là sự bực bội với tớ, vì tớ tin rằng tớ biết nhiều về Haru hơn người đó…nhưng nếu người đó có khả năng làm thay đổi Haru…”
Trong khi phải ở giữa sự hiểu nhầm, Haruyuki chỉ có thể nghe những từ của Chiyuri. Gắn bó với cậu, cơ thể của Chiyuri đã không thay đổi gì cả vì tất cả, tất cả, nó vẫn nhỏ bé và ấm áp.
“…Nhưng, tớ cầu xin cậu, hãy dừng thái độ ân cần đó với tớ. Điều đó rất khó để chấp nhận. Cậu giống như
một người đang nhìn theo. Nếu đó là như vậy, cố gắng thành bạn trai của cậu. Và làm ngạc nhiên những học sinh trong trường bằng cách này.”
“Nếu tớ ôm chặt Chiyuri ngay bây giờ, điều gì sẽ xảy ra?”
Chỉ trong giây lát, nhưng Haruyuki nghiêm túc xem xét việc này. Tất nhiên, cơ thể của cậu đã không thực sự di chuyển, nhưng những đầu ngón tay của bàn tay phải của cậu đã phản bội suy nghĩ của mình, run rẩy.
Con trỏ chuột, di chuyển trong phản ứng, tình cờ nhấn và biết tượng cảu ứng dụng cài đặt thư mục trong cửa sổ chỉ ra các nội dung của bộ nhớ trong Neuro Linker của Chiyuri. Sau đó một lúc, một cửa sổ mới âm thầm mở ra.
Trong vô thức các nhóm ứng dụng hiện lên từng cái một trước mắt cậu, Haruyuki cất lên giọng nói lí nhí từ cổ họng mình. (Nói chuyện bằng suy nghĩ kết thúc ở đây.)
“Xin lỗi… tớ xin lỗi, Chiyu. Cho đến bây giờ, tớ … đã không để ý rằng cậu đang lo lắng cho tớ, hoặc cậu đang đau khổ. Đó là lý do tại sao tớ thật vô vọng…”
“Đúng vậy. Tớ cũng lo lắng, Takkun cũng có những điều lo lắng của cậu ấy, và thậm chí cả người đó cũng có lẽ như thế. Bao gồm “người đó”. Mọi người đều như nhau, không khác nhau Haru à.”
Cả giọng nói và bàn tay bé nhỏ của Chiyuri quá ấm ấp mà nó dường như ngấm vào cậu.
Trong tâm trí của minh, Haruyuki nghĩ, “Làm thế nào tôi có thể? Làm thế nào tôi có thể nghĩ cô ấy giấu chuyện là một Burst Linker với mình?”
Trong thực tế, cậu đã hiểu với một cái nhìn mà biểu tượng thư mục B không có trong thư mục ứng dụng. Chỉ trong trường hợp, cậu đã kiểm tra từng chương trình cài đặt, nhưng cậu dường như không thể tìm thấy bất cứ điều gì khả nghi trong các thư thoại, máy nghe nhạc hay các trò chơi đơn giản.
Chắc chắn, Chiyuri không phải là <<Cyan Pile>>.
Trong khi thuyết phục mình điều đó, Haruyuki đột nhiên cảm thấy khó chịu khi cậu mở ra các thuộc tính của một số ứng dụng.
Các chương trình không phải vấn đề. Chỉ là, tốc độ phản ứng của các chương trình khá chậm, rất bất thường.
Không thể do đường truyền được, ngay bây giờ cậu đã được trực tiếp kết nối với Neuro Linker của Chiyuri với một dây cáp cao cấp (hơn nữa, vô cùng ngắn), vì vậy không có lý do gì tốc độ phản ứng lạ chậm như vậy.
Nếu có sự chậm trễ, nguyên nhân chỉ có thể là bảng thông báo giao tiếp Linker của Chiyuri đã được chủ yếu tập trung ở các mạch khác.
Trở thành tất cả sự nghi ngờ, Haruyuki mở cửa sổ trạng thái mạng.
Neuro Linker của Chiyuri đã kết nối được với ba mạng, mạng toàn cậu, mạng gia đình Kurashima, và kết nối trực tiếp với Haruyuki. Trong đó, việc trao đổi gói tin với Haruyuki là việc duy nhất xảy ra ngay tại thời điểm này.
Tuy nhiên, khi kiểm tra mạng lưới của mình, Haruyuki gần như hét lên. Một gói tin lớn được gửi đến mạng toàn cầu. Người gửi từ mạng địa phương một chương trình không xác định đã được cài đặt trong nhiều lớp thư mục. Người nhận ở phía bên kia không rõ. Nói cách khác, đây là-
Một Backdoor!
Một người nào đó đã hack Neuro Linker của Chiyuri, và đã bí mật kết nối với nó từ bên ngoài. Và người đó ngay lúc này đang ăn trộm thông tin.
Tên khốn này!
Trong khi gần như hét lên một cách vô thức, Haruyuki bắt đầu di chuyển ngón tay của mình để xóa các ứng dụng có vấn đề.
Nhưng cậu dừng lại ngay khi cậu ném biểu tượng cậu đang kéo vào thùng rác.
Người kết nối bây giờ là <<Cyan Pile>>. Không nghi ngờ gì, tên này đã không thành công trong việc làm thay đổi Brain Burst, nhưng thay vì việc đó hắn sử dụng Neuro Linker của Chiyuri như một điểm để cho phép mình tự do xuất hiện và biến mất trong danh sách phù hợp.
Nói cách khác, nếu cậu có thể theo dõi địa điểm của gói tin, danh tính thực sự của <<Cyan Pile>> cũng sẽ trở nên rõ ràng. Tuy nhiên, truy tìm mà không có một thông tin nào khác là rất khó khăn. Cơ hội duy nhất rất có thể sẽ là một trận chiến. Điều đó xảy ra, cậu sẽ phải che giấu sự thật rằng cậu đã nhận thấy Backdoor cho đến khi hắn tấn công.
Lặng lẽ thở nhẹ, Haruyuki đóng tất cả các cửa sổ lại.
“Cảm ơn cậu, Chiyu.”
Cậu thì thầm và lặng lẽ đứng dậy.
Vẫn còn đang khóc một chút, Chiyuri cũng từ từ hạ tay cô xuống, mỉm cười trong khi gật đầu. Khi cậu trở về với một nụ cười vụng về, Haruyuki giơ tay trái của mình và tháo bỏ giắc cắm từ Neuro Linker của Chiyuri.
Trong khi vươn vai chán nản và miễn cưỡng đi bộ về nhà trên vỉa hè buổi tối, Haruyuki liên tục lặp lại hai từ đó trong tâm trí mình.
“Mặc dù mình mong muốn được làm quân cờ cho Kuroyukihime-senpai, tại sao mình lại trả lời một cách khó chịu khi kết thúc và vội vàng ra khỏi cửa hàng và đi về nhà như thế?”
“Làm ơn, hãy để tôi quay trở lại 30 phút trước !!” Haruyuki khẩn cầu một cách sâu sắc về điều đó, nhưng nó không thể xảy ra, kể cả với Brain Burst mà có thể dừng thời gian gần với thực tế.
Nhưng sau đó, ngay cả khi cậu có thể tải lại cảnh đó như môt trò chơi phiêu lưu, cậu cảm thấy rằng nó vẫn quá khó để đồng ý với lý thuyết cho rằng Chiyuri
là <<Cyan Pile>>. Haruyuki chỉ không thể tin rằng Chiyuri lại là một Burst Linker và việc cô ấy dấu cậu trong một khoảng thời gian dài như vậy là không thể nào.
Không-Không phải cậu không tin điều đó, nhưng cậu không muốn tin nó.
Thật tình mà nói, không có bằng chứng để chứng minh điều này.
Mặc dù nó đã khác so với khi họ còn trẻ, cậu không có một cuộc nói dài với Chiyuri
trong một hoặc hai năm qua. Mặc dù không nhiều như Kuroyukihime, Chiyuri, như một cô gái, cũng có tồn tại quá nhiều bí ẩn đối với Haruyuki.
Ngoài ra, có thể nói rằng có bằng chứng cho thấy bác phủ định rằng cô ấy đã không thể giữ một điều gì đó bí mật, mặc dù Haruyuki đã cầu xin cô ấy rất nhiều, Chiyuri đã tham khảo ý kiến rất nhiều ý kiến về việc cậu bị bắt nạt với Takumu và giấu cậu ấy.
Hãy nghĩ đến nó, trước khi có thể thực hiện một yêu cầu nguy hiểu như Kết nối trực tiếp với cô, cậu đã ít nhất là xin lỗi vì vấn đề làm đổ giỏ bánh mì kẹp.
Và để xin lỗi, lần đầu tiên cậu sẽ phải chấp nhận việc Chiyuri và Takamu thảo luận về việc xảy ra với cậu.
Điều đó có thể dễ dàng lấy mất một tuần. Một chút lưỡng lự, cậu không muốn tin vào nó. Cậu không muốn xác nhận nó và để lại vấn đề một mình. Nhưng, cậu sẽ không có sự lựa chọn nào khác để chấp nhận Chiyuri là <<Cyan Pile>>.
“Mình phải làm gì bây giờ? Mình phải làm gì với Taku, Chiyuri, và Kuroyukihime?”
Trong khi quá mệt mỏi với những suy nghĩ về thực tế đang nổ ra trong đầu, Haruyuki đi qua lối vào căn hộ của mình với những bược đi nặng nề.
Cậu nhanh chóng liếc nhìn màn hình thời gian trong góc tầm nhìn của cậu. Bây giờ là 17:30.
Chiyuri sẽ về nhà, nhưng Takumu vẫn còn ở trường với hoạt động CLB Kendo của mình. Vì vậy, hai người họ không thể có một cuộc trò chuyện riếng với nhau tại nhà họ.
Trong thang máy, Haruyuki dằn vặt rất nhiều cho đến khi chuông báo động cảnh báo vang lên.
Sau đó, cậu nhấn nút lên nơi cậu sống, tầng 23.
Sau khi thang máy lên tầm nửa chừng, cậu ấn nút hai tầng dưới đó.
“Ôi trời, Haru-chan, lâu rồi không gặp!”
Mẹ của Chiyuri kêu lên với một khuôn mặt tươi cười ngay khi cánh cửa được mở ra, nhưng Haruyuki lí nhí “đã lâu không gặp cô” trong trả lời.
“À, cháu đã lớn hơn rồi, cháu bao tuổi rồi, à đợi đã, đúng rồi, cháy bằng tuổi với Chiyu là 13, đúng không. Vì cháu không qua chơi kể từ khi lên đến trung học cơ sở, oba-san cô đơn lắm đấy, cháu có thể ở đây nếu cháu thích, hôm nay, được không? Ăn tối ở đây nhé, vì con gái cô dạo này ăn rất ít, thức ăn cô làm chả để làm gì. Đúng vậy, cô sẽ nấu cho Haru-chan món cà-ry ưa thích hôm nay, cô sẽ nấu ăn rất nhiều đêm nay vì vậy cố lên nhé, Chiyuri sẽ vui lắm đấy, vì dạo gần đây nó không được chơi nhiều với Haru-chan.”
Cuộc trò chuyện dường như vô tận của mẹ Chiyuri bị cắt ngang bởi một giọng nói sắc xảo từ bên trong hành lang.
“Mẹ!”
Nhìn qua mẹ Chiyuri, Haruyuki thấy Chiyuri nhìn chằm chằm vào chúng tôi với vẽ dữ dội khi thò đầu ra từ phòng khách.
“Xin mẹ đừng nói những thứ không cần thiết!”
“Ừ, ừ, nó vẫn đang trong tuổi nổi loạn. Haru-chan, hãy thư dãn và ở lại nếu cháu thích nhé.”
Tiễn mẹ Chiyuri khi bà đã rời bỏ bếp từ cánh cửa ở giữa hành lang trong khi vẫy tay của mình với một nụ cười dễ chịu, Haruyuki một lần nữa đặt một nụ cười cứng trên khuôn mặt của mình.
“…N-Này.”
“……..”
Đưa một cái nhìn lâu, Chiyuri chuyển cằm của mình một cách báo hiệu “có vào không?” , và sau đó cô chờ vào phòng khách. Thở dài và bỏ giày ra, Haruyuki lặng lẽ.
“Xin lỗi vì đã làm phiền…”
Trong quá khứ, cho đến khi ba hoặc bốn năm ở trường tiểu học, cậu sẽ nói “Tớ đã về” để thay thế. Sau đó cậu sẽ ra ngoài chơi cùng với Chiyuri và Takumu cho đến khi trời tối, và cậu luôn trở lại nhà Kurashima khi người ướt nhẹp mồ hôi. Cậu sẽ tắm, rồi được thiết đãi ăn tối và sau đó xem TV trước khi mệ mỏi và rồi về ngồi nhà trống rỗng của mình trên hai tầng trên. Đối với Haruyuki, người bị bắt nạt thường xuyên tại trường, những buổi tối là thời gian duy nhất cậu được vui vẻ.
Nhưng điều đó cũng đã kết thúc hai năm trước đây.
Thời điểm đó, khi Takumu thổ lộ với Chiyuri, và cô ấy hỏi Haruyuki về điều đó.
Trong số các chiếc dép bên cạnh khung cửa, chiếc có con gấu mặt xanh là đôi dép mà cậu dùng mỗi khi đến đây. Cậu đặt chân vào đôi dép đã bị phai màu và rụt rè mở cửa phòng khách, nhưng Chiyuri không có ở đây.
Sau khi chạy, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cậu trên đồng phục, cậu đi ngang qua ngồi nhà mà cậu biết rõ như lòng bàn tay của mình và nhẹ nhàng gõ cửa phòng Chiyuri, phòng ở sâu bên trong nhất.
“………Vào đi”
Sau một thời gian ngắn im lặng, cậu nghe thấy câu trả lời. Sau khi nuốt ngụm lớn, Haruyuki quay tay nắm cửa.
Kể từ khi cậu qua thăm cô ấy vào hai năm trước đây, phòng Chiyuri không thay đổi nhiều lắm so với ký ức của cậu, có cùng một cách trang trí nội thất đơn giản như trước đó. Bàn và giường của cô đã có màu đen và trắng và rèm cửa của cô cũng chỉ có một đơn sắc, rất giống với phòng của Haruyuki.
Nhưng cũng có một số thay đổi. Đầu tiên, nó có một mùi hương rất thoải mái. Thứ hai, có những bộ quần áo của Chiyuri, người đang ngồi trên giường với khuôn mặt buồn bã.
Tất nhiên cô ấy không còn mặc đồng phục. Tuy nhiên, Chiyuri, người chỉ tinh nghịch trong trường tiểu học, bây giờ đang mặc một chiếc váy hồng gợi cảm với một số loại áo len lông trắng.
Sau tất cả… cô ấy đã hẹn hò với Takumu… khi Haruyuki vẫn còn choáng váng, điều đó khiến cậu thật sự sốc.
“Tớ đã gọi cho cậu rất nhiều lần trong ngày hôm qua.”
“Hể…?”
Nhìn chằm chằm vào cô ấy từ bên dưới, Haruyuki có một phản ứng ngu ngốc.
“Hôm qua-à, phải, ngày hôm đó tớ đã chạy trốn trước Chiyuri và Takumu. Ui, trước đó, tớ phải xin lỗi về việc tớ làm đổ bánh sandwich của cậu.”
“Ừ-Ừm, đó là… bởi vì tớ bị ngắt kết nối với Neuro Linker cả ngày hôm qua…”
“Cho tới khi tớ gửi được một tin nhắn tới cậu được. Bởi thế, tớ không thể ngủ được tối qua cho đến khi rất muộn!”
“Xi….Xin lỗi…”
Haruyuki xin lỗi Chiyuri người đang phồng má lên,
cậu thầm thì trong suy nghĩ của mình “Đúng như mình nghĩ, cô ấy không thể chịu được”.
Không có vấn đề nào để cậu suy nghĩ về việc đó, cô ấy không thể nào như thế. Việc nghĩ cô ấy có thẻ là Burst Linker
<<Cyan Pile>>, và hơn thế nữa còn là một chiến binh mạnh mẽ Lv4. Và trên hết, đó là một siêu hacker mà thành công có thể chương trình Brain Burst mà không ai khác có thể!
Nhưng, ngay cả khi cậu nói thế, nhận ra được bằng chứng đó không phải là một vấn đề dễ dàng. Như cậu tuyên bố với Kuroyukihime, phương pháp duy nhất để làm một bộ nhớ-phạm vi-tìm kiếm khi kết nối trực tiếp với nhau, nhưng làm thế nào cậu có thể yêu cầu một điều như thế trong tình huống này? “Không-Đợi đã.”
Haruyuki nhanh chóng thực hiện ý tưởng đột nhiên lóe lên trong tâm trí của mình.
Bởi vì đó là một lý do như vậy, có thể được hay không?
Thật không lên làm thế với Chiyuri, nhưng không, cậu không lừa
dối cô. Cậu sẽ xin lỗi chân thành, đồng thời cậu sẽ kiểm tra bộ nhớ của cô khi kết nối…
“À, à, ưm, Ch-Chi-Chiyuri!”
Haruyuki khóc giọng có chút vấp váp nhưng vẫn nói, cậu bày tỏ lòng mình.
“C….Cái gì thế?”
“À…là-Tớ đến với một lời xin lỗi về nhiều thứ… như vụ bánh sandwich, và cả sự cố trước cổng trường.
NN-Nhưng tớ không giỏi nói chuyện bằng miệng như thế này, vì vậy, um… xin hãy kết nối trực tiếp với tớ.”
Chiyuri há to miệng mắt nhìn vào Haruyuki, với những giọt mồ hội đang chảy xuống nó.
Lông mày cô nhíu lại vì từ giận dữ chuyển qua ngạc nhiên.
Không ổn, điều này quá đột ngột, sau tất cả. Như Haruyuki khiến bản thân mình bị mắng,
một cái nhìn kỳ lạ thách thức hiện lên trên khuôn mặt người bạn thơ ấu của mình. Đó là gương mặt Chiyuri luôn thể hiện trong quá khứ khi cãi nhau với bọn con trai, cơ bản là: “Cứ thử đi nếu cậu dám”.
“…Cậu có mang theo dây cáp không?”
Cô ấy đột ngột hỏi với một giọng nói thô cứng, Haruyuki lắc đầu khi nhghĩ “Ồ không”.
“Ư…T-Tớ đã không mang nó đến.”
“Fu~n. Cậu cần biết rằng, tớ không có bất cứ cái nào khác nào cái này.”
Vươn cô thể cô ấy về phía trước và mở một cái hộp bên dưới giường cô, những gì mà Chiyuri lấy ra chỉ là một dây cáp XSB 30cm.
“N-ngắn vậy. Cậu … luôn sử dụng nó với Taku ư…..?”
Khi cậu vô tình hỏi điều đó, cô ngay lặp tức hét lên với cậu.
“C-Cậu là đồ ngốc à! Takkun luôn mang dây 1m. Đây là cáp để kết nối với một máy tính đã được gắn liền khi tớ mua Neuro Linker!”
“À…À…”
Bởi vì các thông tin siêu nhanh và tiêu chuẩn cuản Xtra-Serial Bus (XSB) yêu cầu một dây cáp cao cấp với sự bảo vệ an toàn, nhưng người mà mang theo theo thiết bị đi kèm thì khá ít. Ngay cả như vậy, không phải 30cm quá ngắn sao? Nhà sản xuất keo kiệt.
Ném cái dây cáp ngắn như đuôi mèo cho Haruyuki người đang suy nghĩ về việc bỏ trốn, Chiyuri khịt mũi nhẹ và lăn lên giường.
“Hãy làm những gì cậu muốn.”
Không biết phải làm gì với với dây cáp trong tay, Haruyuki nói lo lắng.
“Ư-Ừm…nếu có thể, à, cậu có thể ngồi lên và đối mặt với tớ …?
Không có phản ứng. Chiyuri dường như không có ý định di chuyển thậm chí là một inch.
Haruyuki nghiêm túc suy nghĩ: “Hmm, có lẽ mình nên chạy khỏi đây?”, nhưng cậu đã làm điều đó trước mặt Kuroyukihime hôm nay. Nếu cậu lại bỏ chạy ở đây, tình hình sẽ không thể nào sửa chữa.
“…V-Vậy thì… “
Quyết tâm, Haruyuki tiến tới giường mà Chiyuri đang nằm trên, và cởi dép ra.
Chậm~chạp, câu đặt đầu gối lên tấm sọc trắng xám.
Nặng nề, dường như khung của cái giường phản đối với một âm thanh ọp ẹp, âm thanh khi có một sức nặng gấp nhiều lần so với trước đó đè lên nó.
Lập tức cậu bò lên phía trước với tất cả bốn chân cho đến khi cậu cách Chiyuri tầm 70cm, đầu tiên Haruyuki đặt phích cắm của một đầu cáp vào cổng kết nối Neuro Linker của cậu ở phía sau.
Sau đó, cậu nghiêng đầu ở một góc không tự nhiên và kéo dài dây cáo ở đầu kia đến mức giới hạn của nó. Tuy nhiên, mắt của Chiyuri vẫn nhắm khi đối diện với cậu ta.
“Ugeeeh, ồ không, tớ nên tiếp cận từ bên trái. Tớ có nên rút ra và tiếp cận lần nữa, không thì thật khó quá, điều này hoàn toàn bất khả thi với tớ, để tớ qua bên kia Chiyuri.”
Vượt qua 10% hoảng sợ, Haruyuki chỉ nghiêng cơ thể phía trên của mình trong một tư thế rất bấp bênh cần bằng và kết nối đưa cổ hai người gần gũi nhau hơn. Một mùi ngọt ngào như thể sữa toát ra từ cơ thể Chiyuri, mọi thư như rối tung lên.
Ngay sau đó, đầu gối trái của cậu trượt xuống. Ngay trước khi ép cơ thể to lớn của mình đè vào cơ thể mảnh mai của Chiyuri, tay cậu dang rộng chỉ vừa đủ ngăn việc mình ngã xuống.
Tuy nhiên, tình hình đã trở nên hoảng loạn. Với đầu gối trái của mình đặt vào giữa hai chân Chiyuri và tay trái cận đã hạ xuống ngay bên cạnh má phải Chiyuri, cơ thể cậu rơi vào một vị trí nguy hiểm.
Uoooaaaah, cái tình huống gì thế này, như chiếc kim đồng hồ hoảng loạn đong đưa vào vùng nguy hiểm, mắt Chiyuri, chỉ cách cậu có 10cm, chớp mắt mở.
Haruyuki không thể đọc được biểu lộ gì của cô ấy trong đồng tử lớn nâu nhạt của cô. Tất nhiên, có cả sự tức giận lẫn kích thích trong đó. Tuy nhiên, dường như Haruyuki không cư xử quá mức, có vẻ như cô đã dần dần ổn định cảm xúc trong thời gian khá dài vừa rồi.
Không thể chịu đựng khi cứ nhìn chằm chằm vào mắt của nhau nữa, Haruyuki di chuyển bàn tay phải và cắm dây cáp vào cổ Chiyuri. Cảnh báo có kết nối đã xuất hiện trên khuôn mặt Chiyuri một lúc.
-Kết nối mà không chậm trễ một giây, nhưng ngay cả như vậy Haruyuki bằng cách nào đó ổn định lại suy nghĩ vào thời điểm đó.
Nhấp nháy vài lần, cậu tránh khỏi ánh mắt Chiyuri và cố định tập trung của mình vào xung quanh xương đòn mảnh mai đang thò đầu ra từ chiếc áo màu trắng của cô.
“Ừm … tớ … đến bởi tớ cảm thấy tớ chưa xin lỗi về vấn đề của những ngày trước.”
Những từ ngữ, thông qua sự truyền đạt suy nghĩ, vang lên trong cả suy nghĩ của hai người , mặc dù nó rất vụng về.
“Umm, về việc làm hỏng hộp cơm trưa mà cậu tốn nhiều thời gian để làm cho tớ, tớ thực sự xin lỗi.”
Cậu xin lỗi một cách rất nghiêm túc----
Haruyuki di chuyển ngón tay phải ra khỏi tầm nhìn của Chiyuri, và mở biểu tượng lưu trữ.
Trong cửa sổ mở ra và xếp chồng có hơn một nửa khuôn mặt Chiyuri, có một thư mục hiển thị ID tên Chiyuri, bên cạnh một thư mục hiển thị vi phạm bộ nhớ vật lý Neuro Linker của cô.
Tại thời điểm này, có thể nói rằng khả năng Chiyuri là <<Cyan Pile>> gần như bằng không. Bởi vì nếu cô ấy là <<Cyan Pile>>, kẻ thù của Kuroyukihime, thì đã từ chối kết nối trực tiếp với cậu.
Hoặc-cô ấy cố ý nằm xuống giường là một mưu đồ của Chiyuri để ngăn cản Haruyuki kết nối trực tiếp. Ngay bây giời, Chiyuri có thể đang sốc và hoảng loạn.
Trong khi cảm thấy xấu hổ về mình do đã nghi ngờ người bạn thân thời thơ ấu đã quen biết nhau 10 năm của cậu, Haruyuki lặng lẽ di chuyển trỏ chuột vào thư mục bộ nhớ vật lý của Neuro Linker của Chiyuri.
“Nhưng…nhưng, tớ hơi bị sốc.”
Như thể đè lên những cảm xúc tội lỗi của mình, những từ đó hiện ra trong trí óc của tôi.
“Khi tớ tưởng tượng Chiyu và Taku…thảo luận về vấn đề của bọn mình, tớ không thể kìm nén bản thân mình… tớ hiểu rằng các cậu đang nghĩ về những việc có lợi ích cho tớ … nhưng…tớ….”
---Tớ chỉ không muốn bị thương hại bởi Chiyuri và Takumu. Chính xác là do chúng ta là bạn, tớ muốn khoảng cách giữa chúng ta giữ nguyên.
Mặc dù nó đã quá muộn.
Haruyuki lấy thêm can đảm cho ngón tay mình, và nhấp vào thư mục.
Cùng lúc hàng loạt các cửa sổ khác nhau về màu sắc và trong suốt đột nhiên mở ra, giọng nói Chiyuri vang lên trong cả hai đầu và tai của cậu.
“Haru…cậu hiểu lầm rồi.”
Chiyuri vụng về dường như không suy nghĩ cho đến bây giờ. Ngay trước mắt Haruyuki, đôi môi của cô ấy di chuyển và nhiều từ ngữ theo sau.
“Tớ không hề nói gì với Takkun. Tớ không thể nói với cậu ấy. Tớ đã hứa là sẽ im lặng. Takkun chỉ biết về việc sandwich bởi vì, khi tớ đến giải đấu kendo của cậu ấy, tớ nói là lần sau tớ sẽ làm cho Haru.”
“Hả…”
Haruyuki vô thức bỏ qua những cửa sổ cậu đang kiểm tra và chuyển hướng nhìn bắt gặp với Chiyuri. Mắt của cô ấy đột nhiên dịu lại, và lông mi của cô chớp như mong muốn nhìn lại quá khứ theo một cách nào đó.
“Đã bao năm rồi nhỉ? Kể từ khi Haru nói về bản thân cậu.”
Né tránh sự tiếp xúc ánh mắt với Haruyuki, người không thể nói bất cứ điều gì, Chiyuri tiếp tục thầm thì.
“Tớ cũng…. Tớ cũng đã không trung thực. Và hèn nhát. Kể cả khi Haru… đã chịu đựng nỗi đau quá lâu, quá lâu, tớ chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy. Kể cả khi có quá nhiều điều tớ có thể làm xong nếu tớ thực sự đã sợ hãi. Tớ có thể nói với giáo viên, viết một bức thư đến ban quản sinh trường, hoặc hỏi Takkun và cậu ấy sẽ đánh bại tất cả bọn chúng.
Nhưng tớ không thể…tớ nghĩ Haru sẽ bực mình và ghét tớ…tớ đã sợ hãi là chúng ta không thể là “bạn bè” nữa.”
Haruyuki nín thở khi cậu thấy những giọt nước mắt đang chạy dọc theo lông mi dài của cô ấy. Lần thứ 2, mới hai ngày trước Chiyuri đã khóc khi cậu làm rơi rỏ sandwich của mình, mặc dù rất lâu rồi cũng có lúc cả hai người cùng khóc và đã khóc rất nhiều lần khi họ cãi nhau trong quá khứ, nhưng cậu cảm thấy rằng những giọt nước mắt hiện giờ cậu nhìn thấy khác hoàn toàn so với những lần trước.
“Nhưng, Haru cũng đâu trung thực.”
Mắt nhắm lại, Chiyuri tiếp tục nói chuyện với đôi môi run rấy.
“Cậu nói rằng cậu sẽ không bao giờ, không bao giờ thay đổi. Chúng ta sẽ mãi là bạn. Hai năm trước…khi tớ hỏi cậu về Takkun… Haru nói rằng nếu như tớ từ chối cậu ấy, Takkun sẽ không chơi với chúng ta nữa. Nhưng, Haru hứa rằng, kể cả nếu như tớ và Takkun đi chơi cùng nhau, cậu sẽ luôn là bạn và ở bên cạnh chúng tớ . Tớ…tớ chỉ cảm thấy rằng tớ không muốn thứ gì thay đổi. Tớ chỉ muốn cả ba chúng ta luôn luôn bên nhau…”
Tớ cũng cảm thấy như vậy.
Haruyuki cố kiềm chế suy nghĩ tại thời điểm nhạy cảm này.
Nhưng, như thể cô ấy đã nghe thấy được, Chiyuri mở mắt ra và nhìn thẳng vào Haru.
“Nhưng…Tại sao!? Tại sao bây giờ cậu lại phụ thuộc vào con người đó!? Cậu nói tớ đừng làm gì cả, nhưng tại sao cậu lại làm như một người hầu với con người đó!? Cậu thật là bất công…thật bực bội, kể cả khi tớ luôn luôn lo lắng về cậu suốt nhiều năm, con người đó…giải quyết mọi thứ chỉ trong vòng một ngày…Và sau đó, cô ta sử xự như thể Haru… là một thứ thuộc về cô ta…”
Con người đó---Kuroyukihime.
Khi tên của người đó xuất hiện quá bất ngờ, Haruyuki gần như quên đi việc kiểm tra bộ nhớ Chiyuri và lắc đầu trong khi run rẩy.
“K-Không phải vậy, tớ không cầu xin chị ấy…Senpai chỉ giải quyệt việc tớ bị bắt nạt vì cô ấy là phó chủ tịch hội học sinh…”
“Nếu đúng là vậy, tại sao người đó lại dẫn Haru đi xung quanh như là con vật cưng của mình? Tại sao Haru lại thể hiện như thể cậu là thuộc hạ của cô ta?”
“Không…Không phải như vậy đâu!”
Trong khi lắc đầu kịch liệt một lần nữa, Haruyuki nếm trải cảm giác muốn tự hỏi bản thân “Tôi phải làm gì bây giờ?”
Trước đây, cậu đã kiên quyết từ chối mọi bằng chứng Chiyuri là <<Cyan Pile>> của Kuroyukihime, và cậu cũng tha thiết phủ nhận những lời buộc tội Kuroyukihime của Chiyuri. Tình hình cũng tương tự như một trò chơi ghép hình mà đã bị phá tan ra, và cậu không thể tưởng tượng các mảnh vỡ nằm ở đâu và làm sao để ghép chúng lại với nhau.
Thậm chí giọng cậu hạ thấp dần xuống, Haruyuki lặp đi lặp lại nó một lần nữa.
“Không phải như thế nào. Bởi vì tớ không thực sự….ghét điều đó…”
“Nhưng tớ ghét nó!”
Ngay sau đó, Chiyuri kêu lên với một giọng nói thậm chí có thể nghe được từ bên ngoài phòng.
“Haru, cậu trở nên luôn luôn lạnh lùng kể từ khi chúng ta vào trung học. Cậu không về nhà cùng bọn tớ nữa, luôn mang vẻ mặt khó chịu khi tớ nói chuyện với cậu ở trường, và cậu thậm chí không đến nhà tớ nữa. Cậu đâu có như thế khi chúng ta học tiểu học.”
“Điều đó không thể tránh được, bởi vì cậu đã có b…bạn trai.”
“Haru là người nói tớ làm vậy mà!! Haru nói nếu tớ làm thế, tớ, Haru và Takkun có thể ở bên nhau giống như thường lệ!! Đó là lời nói dối sao!?”
“Đó không phải nói dối! Không phải là nói dối, nhưng…chúng ta không thể ở cùng nhau như học sinh tiểu học mãi được!!”
Siết chặt tấm chăn ở hai bên cạnh khuôn mặt Chiyuri, Haruyuki cũng hét lên.
“Trong quá khứ, tớ không hề quan tâm về nó, về việc đi bên cạnh cậu và Taku, về việc vào nhà hàng hamburger cùng nhau! Nhưng…điều đó không thể nữa, nó quá khó! Taku tiếp tục tốt hơn và đẹp trai hơn, và cả cậu cũng càng ngày càng… dễ thương hơn, nhưng tớ, người luôn đi cạnh hai người cậu, lại như thế này! Kể cả khi chúng ta vào cùng một nơi, tớ có cảm giác như đang đào một cái hố và chôn mình!!”
Cho đến bây giờ, cậu không công khai thú nhận mặc cảm của mình với Chiyuri -- không cho bất cứ ai. Cậu tin chắc rằng cậu sẽ hối tiếc đến chết, nhưng Haruyuki không thể ngừng suy nghĩ của mình và mặc kệ xung quanh.
Nếu cậu cố gắng nói điều gì tương tự từ miệng của mình, cậu muốn kết thúc cái chứng nói lắp và không diễn đạt bằng lời nói. Nhưng ngay bây giờ, cậu đã kết nối trực tiếp và sử dụng suy nghĩ để nói, vì thế những suy nghĩ Haruyuki như dòng lũ được đổ vào não của Chiyuri.
“Cậu cũng là người như vậy! Ngay cả khi cậu nắm tay Taku đi bộ, cậu không thể làm điều đó với tớ! Điều đó cho thấy rằng bản thân cậu đã chọn Taku! Những điều gì tớ nói bây giờ cũng không liên quan nữa!”
Từ 2 cm dưới Haruyuki, mắt Chiyuri mở to khi nghe độc thoại của cậu trong im lặng.
Sau đó, một dòng nước xuất hiện dướt đôi mắt màu nhạt của cô một lần nữa.
Khuôn mặt bị biến dạng và một giọng nói thì thầm, như bị rò rỉ ra từ đôi môi run rẩy mạnh mẽ của mình.
“…Cậu thực sự cảm thấy như vậy sao? Cậu có nghiêm túc tin rằng giá trị của một người được quyết định chỉ bởi sự xuất hiện của họ?... Haru luôn luôn như vậy. Cậu luôn hành động theo cách đó, chỉ chích tớ. Tại sao cậu lại ghét bản thân mình như thế? Tại sao cậu lại chê trách mình như vậy?”
“Ghét bản thân mình……tất nhiên là tớ ghét rồi.”
Haru trả lời như rên rỉ.
“Nếu tớ là bất cứ ai khác, tớ sẽ không hoàn toàn ghét bản thân như thế này. Lúc nào cũng ướt đẫm mồ hôi, hèn hạ… Không có bất cứ điều gì có thể thích được ở tớ. Ai cũng sẽ bị ghét… chỉ cần nhìn thấy chơi cùng với tớ.”
“Tớ biết. Tớ biết rất nhiều điểm tốt về Haru. Tớ biết rất nhiều đến nỗi tớ không thể đếm tất cả chúng với các ngón tay cả hai tay của tớ!”
Chiyuri tiếp tục trong khi khóc như trẻ con giống như cô đã làm trong quá khứ.
“Vào bữa ăn nhẹ, cậu luôn cho tớ phần lớn hơn, khi tớ mất con búp bê tớ treo trên túi trường học của tớ, cậu đã tìm kiếm nó một mình cho đến khi muộn, bất cứ khi nào Neuro Linker của tớ có vấn đề, cậu sẽ ngay lập tức sửa chữa nó; cậu có rất nhiều điểm tốt mà không ai khác có. Không ai thay thế được sự xuất hiện của cậu. Nếu…nếu vào hai năm về trước, cậu đã có thể……..”
Đột nhiên, như giật mình, cô ấy cố nuốt đi cái từ định nói ra, Chiyuri cười buồn.
“Tớ xin lỗi, tớ không nên nói điều này. Tớ…tớ chỉ sợ rằng Haru không chỉ xa cách mình khỏi những đứa trẻ ở trường, và cũng vì tớ và Takkun. Tớ không muốn cậu ở một mình. Tớ muốn bạn cảm thấy rằng hai người bạn thân của cậu bất cứ lúc nào cũng ở đây. Đó là lý do tại sao tớ làm như Haru nói.”
Haruyuki, trong khi cảm giác bên trong cổ họng thắt chặt mạnh mẽ, bằng cách nào đó cậu đẩy nó ra khỏi suy nghĩ của mình.
“Đừng nói với tớ, cậu làm như vậy chỉ vì lợi ích của tớ…? Vì vậy mà tớ và Taku vẫn có thể là bạn bè…?”
“Đó là bởi vì Haru dường như rất vui khi chơi với Takkun. Và đó là những niềm vui nhất đối với tớ, xem hai người như thế. Tớ chỉ nghĩ rằng tớ muốn thời gian đó mãi không thay đổi. Nhưng…dường như không thể, không có gì là không thay đổi, và trái tim của một người không dừng lại mãi mãi.”
Chiyuri đột nhiên nâng cả hai tay và đặt chúng xung quanh cơ thể to lớn của Haruyuki, ôm cậu với tất cả sức mạnh của mình.
Cô nở một nụ cười kèm nước mắt với Haruyuki từ khoảng cách cực gần.
“Bàn tay tớ không còn có thể tiếp cận được với Haru. Thành thật mà nói, khi tớ nhìn thấy Haru và Kuroyukihime-san ở cổng trường, tớ nghĩ…”Chẳng lẽ vai trò này thuộc về người đó?”. Đó là sự bực bội với tớ, vì tớ tin rằng tớ biết nhiều về Haru hơn người đó…nhưng nếu người đó có khả năng làm thay đổi Haru…”
Trong khi phải ở giữa sự hiểu nhầm, Haruyuki chỉ có thể nghe những từ của Chiyuri. Gắn bó với cậu, cơ thể của Chiyuri đã không thay đổi gì cả vì tất cả, tất cả, nó vẫn nhỏ bé và ấm áp.
“…Nhưng, tớ cầu xin cậu, hãy dừng thái độ ân cần đó với tớ. Điều đó rất khó để chấp nhận. Cậu giống như
một người đang nhìn theo. Nếu đó là như vậy, cố gắng thành bạn trai của cậu. Và làm ngạc nhiên những học sinh trong trường bằng cách này.”
“Nếu tớ ôm chặt Chiyuri ngay bây giờ, điều gì sẽ xảy ra?”
Chỉ trong giây lát, nhưng Haruyuki nghiêm túc xem xét việc này. Tất nhiên, cơ thể của cậu đã không thực sự di chuyển, nhưng những đầu ngón tay của bàn tay phải của cậu đã phản bội suy nghĩ của mình, run rẩy.
Con trỏ chuột, di chuyển trong phản ứng, tình cờ nhấn và biết tượng cảu ứng dụng cài đặt thư mục trong cửa sổ chỉ ra các nội dung của bộ nhớ trong Neuro Linker của Chiyuri. Sau đó một lúc, một cửa sổ mới âm thầm mở ra.
Trong vô thức các nhóm ứng dụng hiện lên từng cái một trước mắt cậu, Haruyuki cất lên giọng nói lí nhí từ cổ họng mình. (Nói chuyện bằng suy nghĩ kết thúc ở đây.)
“Xin lỗi… tớ xin lỗi, Chiyu. Cho đến bây giờ, tớ … đã không để ý rằng cậu đang lo lắng cho tớ, hoặc cậu đang đau khổ. Đó là lý do tại sao tớ thật vô vọng…”
“Đúng vậy. Tớ cũng lo lắng, Takkun cũng có những điều lo lắng của cậu ấy, và thậm chí cả người đó cũng có lẽ như thế. Bao gồm “người đó”. Mọi người đều như nhau, không khác nhau Haru à.”
Cả giọng nói và bàn tay bé nhỏ của Chiyuri quá ấm ấp mà nó dường như ngấm vào cậu.
Trong tâm trí của minh, Haruyuki nghĩ, “Làm thế nào tôi có thể? Làm thế nào tôi có thể nghĩ cô ấy giấu chuyện là một Burst Linker với mình?”
Trong thực tế, cậu đã hiểu với một cái nhìn mà biểu tượng thư mục B không có trong thư mục ứng dụng. Chỉ trong trường hợp, cậu đã kiểm tra từng chương trình cài đặt, nhưng cậu dường như không thể tìm thấy bất cứ điều gì khả nghi trong các thư thoại, máy nghe nhạc hay các trò chơi đơn giản.
Chắc chắn, Chiyuri không phải là <<Cyan Pile>>.
Trong khi thuyết phục mình điều đó, Haruyuki đột nhiên cảm thấy khó chịu khi cậu mở ra các thuộc tính của một số ứng dụng.
Các chương trình không phải vấn đề. Chỉ là, tốc độ phản ứng của các chương trình khá chậm, rất bất thường.
Không thể do đường truyền được, ngay bây giờ cậu đã được trực tiếp kết nối với Neuro Linker của Chiyuri với một dây cáp cao cấp (hơn nữa, vô cùng ngắn), vì vậy không có lý do gì tốc độ phản ứng lạ chậm như vậy.
Nếu có sự chậm trễ, nguyên nhân chỉ có thể là bảng thông báo giao tiếp Linker của Chiyuri đã được chủ yếu tập trung ở các mạch khác.
Trở thành tất cả sự nghi ngờ, Haruyuki mở cửa sổ trạng thái mạng.
Neuro Linker của Chiyuri đã kết nối được với ba mạng, mạng toàn cậu, mạng gia đình Kurashima, và kết nối trực tiếp với Haruyuki. Trong đó, việc trao đổi gói tin với Haruyuki là việc duy nhất xảy ra ngay tại thời điểm này.
Tuy nhiên, khi kiểm tra mạng lưới của mình, Haruyuki gần như hét lên. Một gói tin lớn được gửi đến mạng toàn cầu. Người gửi từ mạng địa phương một chương trình không xác định đã được cài đặt trong nhiều lớp thư mục. Người nhận ở phía bên kia không rõ. Nói cách khác, đây là-
Một Backdoor!
Một người nào đó đã hack Neuro Linker của Chiyuri, và đã bí mật kết nối với nó từ bên ngoài. Và người đó ngay lúc này đang ăn trộm thông tin.
Tên khốn này!
Trong khi gần như hét lên một cách vô thức, Haruyuki bắt đầu di chuyển ngón tay của mình để xóa các ứng dụng có vấn đề.
Nhưng cậu dừng lại ngay khi cậu ném biểu tượng cậu đang kéo vào thùng rác.
Người kết nối bây giờ là <<Cyan Pile>>. Không nghi ngờ gì, tên này đã không thành công trong việc làm thay đổi Brain Burst, nhưng thay vì việc đó hắn sử dụng Neuro Linker của Chiyuri như một điểm để cho phép mình tự do xuất hiện và biến mất trong danh sách phù hợp.
Nói cách khác, nếu cậu có thể theo dõi địa điểm của gói tin, danh tính thực sự của <<Cyan Pile>> cũng sẽ trở nên rõ ràng. Tuy nhiên, truy tìm mà không có một thông tin nào khác là rất khó khăn. Cơ hội duy nhất rất có thể sẽ là một trận chiến. Điều đó xảy ra, cậu sẽ phải che giấu sự thật rằng cậu đã nhận thấy Backdoor cho đến khi hắn tấn công.
Lặng lẽ thở nhẹ, Haruyuki đóng tất cả các cửa sổ lại.
“Cảm ơn cậu, Chiyu.”
Cậu thì thầm và lặng lẽ đứng dậy.
Vẫn còn đang khóc một chút, Chiyuri cũng từ từ hạ tay cô xuống, mỉm cười trong khi gật đầu. Khi cậu trở về với một nụ cười vụng về, Haruyuki giơ tay trái của mình và tháo bỏ giắc cắm từ Neuro Linker của Chiyuri.
Danh sách chương