Chuyện của ông ngoại hắn làm hắn cả đêm không thể nào chợp mắt được, đến hơn năm giờ sáng mới thiếp đi một chút, nhưng chưa được bao lâu đã bị mẹ hắn nhéo tai gọi dậy:
Đã lớn đầu rồi còn học đòi mấy đứa con nít nằm ỳ, mau dậy đi... cơm canh nguội cả rồi đấy!
Hạ Thiên Kỳ không dám nói với mẹ hắn là mình vừa mới ngủ, dù sao nếu nói ra, mẹ hắn sẽ càng trách móc, cằn nhằn chuyện ngủ muộn sẽ không tốt cho sức khỏe.
Rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó Hạ Thiên Kỳ mơ mơ màng màng ngồi trước bàn ăn, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt có chút chậm chạp của cha mình, hắn thầm nghĩ, hẳn là cha cũng bị mẹ ép rời giường.
Ăn xong điểm tâm, Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn quên mất mẹ hắn đã nói những chuyện gì trên bàn ăn, ngược lại, hắn đã hỏi được rõ ràng chuyện đó từ cha hắn, đúng thật ông ngoại hắn luôn đeo một chiếc đồng hồ điện tử, một tấc cũng không rời.
Còn cái đồng hồ đó xuất hiện từ lúc nào, cha hắn cũng không nhớ rõ nữa.
Cha, mẹ đều đã đi làm, trong nhà chỉ còn lại một mình Hạ Thiên Kỳ, hắn cũng cảm thấy vui mừng, vì ít nhất, sẽ không có người nhéo tai hắn, buộc phải rời giường đi đến bàn ăn.
Trở lại giường đánh một giấc, khi thức dậy đã là hơn 1 giờ chiều, hắn rửa mặt, tinh thần sảng khoái hơn hẳn, sau đó lại lái xe đi Bắc An - thành phố lớn nhất ở Thương Thành, dự định mua cho cha mẹ một ít quà.
Dù sao, đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm cho bọn họ ở thời điểm hiện tại.
Đi vào bãi đỗ xe gần sát với cửa hàng, Hạ Thiên Kỳ vừa bước từ trên xe xuống, thì từ phía sau lại truyền đến giọng nói của một cô gái:
Hạ Thiên Kỳ? Hử? Nghe thấy có người gọi mình, Hạ Thiên Kỳ vô thức quay đầu lại, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên:
Đổng Tuyết?
Đổng Tuyết là bạn cùng lớp hồi cấp 3 của hắn, lúc ấy bọn hắn cùng tổ năm, thậm chí đều rất nổi tiếng trong trường học, thế lực trong nhà rất lớn, rất nhiều thành thị trên khắp cả nước đều có vốn đầu tư của gia đình bọn hắn.
Trước kia hắn kéo bè kéo lũ người bên ngoài trường đánh nhau, không ít lần là thông qua cô ấy để tìm người, xem như quan hệ lúc đó giữa hai người khá tốt, chỉ là sau khi Đổng Tuyết chuyển trường, cũng chưa từng liên lạc với nhau.
Vài năm không gặp, Đổng Tuyết xinh hơn lúc trước rất nhiều, trong ấn tượng của hắn, Đổng Tuyết chính là một cô học sinh đáng yêu tóc ngắn, vậy mà bây giờ, lại là một mái tóc bồng bềnh, gợn sóng màu hạt dẻ.
Bạn học cũ, sau nhiều năm gặp lại không tránh khỏi trò chuyện một lúc, chủ yếu là gần đây đang làm gì, hay nói về những người có liên hệ trước đó.
Cái cảm giác thời thanh xuân này tuy vẫn còn, nhưng càng kể ra lại càng thấy lạ lẫm.
Được nha chàng trai, lăn lộn cũng không tệ nha, điển hình của Cao Phú Soái.
Thôi, cậu lại đùa tớ rồi... Đúng rồi, vừa rồi cậu nói gì? Nói lớn hơn một chút, tớ nghe không rõ.
Ha ha, cậu vẫn hay trêu chọc như vậy. Có wechat không, cho tớ đi, rảnh rỗi thì ngồi tám chuyện trên trời dưới đất.
Có...
Sau khi hai người trao đổi wechat, Hạ Thiên Kỳ đã muốn chào tạm biệt Đổng Tuyết vì hắn còn bận việc.
Bước ra khỏi nhà đỗ xe, trái tim Hạ Thiên Kỳ nhảy loạn xạ, loại lăn lộn này có vẻ hơn trâu bò một chút, nhưng được bạn học cũ tán dương cảm giác thật sự rất tuyệt vời.
Đây chính là nguyên nhân tại sao có nhiều người đều nghĩ đến việc lăn lộn bên ngoài một chút trước khi về nhà.
Cái này là lòng hư vinh.
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy bản thân mình là người thô tục, là dạng người thích nghe lời ngon tiếng ngọt, thích ở trước mặt người khác tỏ vẻ, cũng thích cả đời sống vật chất sung túc xung quanh.
Nhưng cuối cùng, hắn cũng phải trả giá cao, rất cao vì điều đó.
Công ty phát tiền lương trong thẻ tín dụng, trước mắt hắn có 50 vạn có thể dùng, đã có thể tiêu tốn, lấy ngay bây giờ cũng được, lại không có bất kỳ thủ tục hay lệ phí gì.
Hạ Thiên Kỳ nghĩ, có lẽ tài khoản của giám sát hẳn là rất cao, ít nhất là 100 vạn trở lên.
Mất hết cả buổi sáng, Hạ Thiên Kỳ tiêu tiền như nhà giàu, lúc gần chạng vạng tối mới trở về nhà, túi lớn túi nhỏ xách vào trong.
Cha mẹ hắn thấy con mình mua nhiều đồ như vậy, hoàn toàn có hai phản ứng khác nhau. Mẹ hắn còn chưa kịp lên tiếng, cha hắn đã cằn nhằn chuyện hắn tiêu tiền như nước. Nhưng điều làm hắn thở phào nhẹ nhõm chính là, cả hai người đều không nhắc đến vấn đề hắn lấy tiền ở đâu, có lẽ là nghĩ hắn chỉ mua toàn thứ rẻ tiền.
Đúng thật, hắn cũng không dám giữ lại giá cả trên nhãn hiệu, bằng không, cha mẹ hắn nhất định sẽ cho là hắn đi cướp ngân hàng.
Chuyện này, cũng làm cho Hạ Thiên Kỳ rất phiền muộn, tuy hắn đã có tiền nhưng lại không thể biểu hiện quá rõ trước mắt cha mẹ, hắn cũng làm cho hắn có chút mất tự chủ.
Có thể trước đó, tinh thần đều nằm trong trạng thái căng như dây đàn, cho nên, hiện tại quá rảnh rỗi lại làm cho hắn không thích ứng được, vậy nên sau 3 ngày chờ đợi, rốt cũng hắn cũng lấy lý do về trường làm một số việc chuẩn bị cho tốt nghiệp để rời đi.
Trong khoảng thời gian đó, hắn cũng không liên lạc với Lãnh Nguyệt, hoàn toàn vứt tên thối tha đó lên tận chín tầng mây.
Học viện marketing Anh Tài có bốn năm học chính quy, nhưng hình dung rõ ràng hơn một chút, thì có lẽ chỉ có ba năm.
Hạ Thiên Kỳ chính là ở đây, mỗi ngày đều không có việc gì làm, sống phóng túng lăn lộn hết 3 năm.
Mặc dù học viện Anh tài có chất lượng giáo dục khá tốt, nhưng đối với việc đào tạo ra nhân tài, cống hiến cho sự phát triển nền kinh tế nước nhà thì được đánh giá không cao.
Bởi vì trong học viện, đại đa số sinh viên đều không học hành gì, chỉ mãi tham gia vào các cuộc thi vớ vẩn, vậy nên sau khi tốt nghiệp có hơn 99% đều không tự kiếm được việc làm, chỉ có thể dựa dẫm vào gia đình, hoặc là tự mình gây dựng sự nghiệp, cứ như thế, hiệu quả trong lĩnh vực kinh tế quả thật không tốt lắm.
Bởi vì sai lầm khi bước vào công ty này, Hạ Thiên Kỳ cũng không còn đường quay lại, vậy nên trước mắt hắn cũng không lo lắng đến chuyện kiếm việc làm, nhưng hắn ở chung với mấy người như vậy, vận tốt của hắn cũng không nhiều như vậy.
Ở bên trong môt quán ăn nhỏ gần học viện Anh Tài, có hai nam hai nữ đang vừa uống nước vừa trò chuyện.
Trong đó, một nam sinh có đầu khá lớn, đeo một cái kính gọng đen, nói:
Không giấu diếm mọi người, chuyện thực tập này tớ thật không muốn, cứ lăn lộn đến ngày tốt nghiệp, sau đó về thăm nhà, người trong nhà sẽ sắp xếp cho tớ một công việc trong biên chế.
Tớ cũng không có lý tưởng như các cậu, có cơm ăn, có vợ cùng ngủ, có một mái ấm chờ đợi ở phía sau là được rồi.
Tài Kim Hải, cậu thật không có tiền đồ!
Sau khi nghe nam sinh đã say khướt đó nói xong, nữ sinh ngồi bên cạnh hắn ta không vui, nhéo bả vai hắn một cái:
Cậu muốn về nhà? Vậy là cậu muốn chia tay với bọn tớ rồi!
Đẹp đẽ... Không có, tớ chỉ nói giỡn thôi...
Ai ôi! Hải Công Công nói bậy rồi, cậu nói cậu giải thích chuyện này như thế nào đây!
Thấy cô gái không ngừng buông tha cho Tào Kim Hải, đôi nam nữ ngồi ở phía đối diện bắt đầu vỗ tay ồn ào.
***, đây không phải lúc để mọi người giận dỗi.
Tào Kim Hải khó chịu trừng mắt liếc nhìn hai người đó, sau nữa, một trong số đó như giật mình nhớ ra điều gì đó, lên tiếng:
Xương Dã không có việc gì chứ, cảm giác cậu ấy mấy ngày nay vui buồn thất thường nha.
Ai biết chứ, cậu ta giống như bị động kinh, mỗi ngày đều kể cho tớ nghe giấc mộng của mình. Nghe đến nỗi muốn phiền luôn.
Gì cơ? Mộng á? Ác mộng à? Kể nhanh nghe chút nào.
Một nữ sinh nghe xong, hưng phấn nói.
Đã lớn đầu rồi còn học đòi mấy đứa con nít nằm ỳ, mau dậy đi... cơm canh nguội cả rồi đấy!
Hạ Thiên Kỳ không dám nói với mẹ hắn là mình vừa mới ngủ, dù sao nếu nói ra, mẹ hắn sẽ càng trách móc, cằn nhằn chuyện ngủ muộn sẽ không tốt cho sức khỏe.
Rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó Hạ Thiên Kỳ mơ mơ màng màng ngồi trước bàn ăn, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt có chút chậm chạp của cha mình, hắn thầm nghĩ, hẳn là cha cũng bị mẹ ép rời giường.
Ăn xong điểm tâm, Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn quên mất mẹ hắn đã nói những chuyện gì trên bàn ăn, ngược lại, hắn đã hỏi được rõ ràng chuyện đó từ cha hắn, đúng thật ông ngoại hắn luôn đeo một chiếc đồng hồ điện tử, một tấc cũng không rời.
Còn cái đồng hồ đó xuất hiện từ lúc nào, cha hắn cũng không nhớ rõ nữa.
Cha, mẹ đều đã đi làm, trong nhà chỉ còn lại một mình Hạ Thiên Kỳ, hắn cũng cảm thấy vui mừng, vì ít nhất, sẽ không có người nhéo tai hắn, buộc phải rời giường đi đến bàn ăn.
Trở lại giường đánh một giấc, khi thức dậy đã là hơn 1 giờ chiều, hắn rửa mặt, tinh thần sảng khoái hơn hẳn, sau đó lại lái xe đi Bắc An - thành phố lớn nhất ở Thương Thành, dự định mua cho cha mẹ một ít quà.
Dù sao, đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm cho bọn họ ở thời điểm hiện tại.
Đi vào bãi đỗ xe gần sát với cửa hàng, Hạ Thiên Kỳ vừa bước từ trên xe xuống, thì từ phía sau lại truyền đến giọng nói của một cô gái:
Hạ Thiên Kỳ? Hử? Nghe thấy có người gọi mình, Hạ Thiên Kỳ vô thức quay đầu lại, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên:
Đổng Tuyết?
Đổng Tuyết là bạn cùng lớp hồi cấp 3 của hắn, lúc ấy bọn hắn cùng tổ năm, thậm chí đều rất nổi tiếng trong trường học, thế lực trong nhà rất lớn, rất nhiều thành thị trên khắp cả nước đều có vốn đầu tư của gia đình bọn hắn.
Trước kia hắn kéo bè kéo lũ người bên ngoài trường đánh nhau, không ít lần là thông qua cô ấy để tìm người, xem như quan hệ lúc đó giữa hai người khá tốt, chỉ là sau khi Đổng Tuyết chuyển trường, cũng chưa từng liên lạc với nhau.
Vài năm không gặp, Đổng Tuyết xinh hơn lúc trước rất nhiều, trong ấn tượng của hắn, Đổng Tuyết chính là một cô học sinh đáng yêu tóc ngắn, vậy mà bây giờ, lại là một mái tóc bồng bềnh, gợn sóng màu hạt dẻ.
Bạn học cũ, sau nhiều năm gặp lại không tránh khỏi trò chuyện một lúc, chủ yếu là gần đây đang làm gì, hay nói về những người có liên hệ trước đó.
Cái cảm giác thời thanh xuân này tuy vẫn còn, nhưng càng kể ra lại càng thấy lạ lẫm.
Được nha chàng trai, lăn lộn cũng không tệ nha, điển hình của Cao Phú Soái.
Thôi, cậu lại đùa tớ rồi... Đúng rồi, vừa rồi cậu nói gì? Nói lớn hơn một chút, tớ nghe không rõ.
Ha ha, cậu vẫn hay trêu chọc như vậy. Có wechat không, cho tớ đi, rảnh rỗi thì ngồi tám chuyện trên trời dưới đất.
Có...
Sau khi hai người trao đổi wechat, Hạ Thiên Kỳ đã muốn chào tạm biệt Đổng Tuyết vì hắn còn bận việc.
Bước ra khỏi nhà đỗ xe, trái tim Hạ Thiên Kỳ nhảy loạn xạ, loại lăn lộn này có vẻ hơn trâu bò một chút, nhưng được bạn học cũ tán dương cảm giác thật sự rất tuyệt vời.
Đây chính là nguyên nhân tại sao có nhiều người đều nghĩ đến việc lăn lộn bên ngoài một chút trước khi về nhà.
Cái này là lòng hư vinh.
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy bản thân mình là người thô tục, là dạng người thích nghe lời ngon tiếng ngọt, thích ở trước mặt người khác tỏ vẻ, cũng thích cả đời sống vật chất sung túc xung quanh.
Nhưng cuối cùng, hắn cũng phải trả giá cao, rất cao vì điều đó.
Công ty phát tiền lương trong thẻ tín dụng, trước mắt hắn có 50 vạn có thể dùng, đã có thể tiêu tốn, lấy ngay bây giờ cũng được, lại không có bất kỳ thủ tục hay lệ phí gì.
Hạ Thiên Kỳ nghĩ, có lẽ tài khoản của giám sát hẳn là rất cao, ít nhất là 100 vạn trở lên.
Mất hết cả buổi sáng, Hạ Thiên Kỳ tiêu tiền như nhà giàu, lúc gần chạng vạng tối mới trở về nhà, túi lớn túi nhỏ xách vào trong.
Cha mẹ hắn thấy con mình mua nhiều đồ như vậy, hoàn toàn có hai phản ứng khác nhau. Mẹ hắn còn chưa kịp lên tiếng, cha hắn đã cằn nhằn chuyện hắn tiêu tiền như nước. Nhưng điều làm hắn thở phào nhẹ nhõm chính là, cả hai người đều không nhắc đến vấn đề hắn lấy tiền ở đâu, có lẽ là nghĩ hắn chỉ mua toàn thứ rẻ tiền.
Đúng thật, hắn cũng không dám giữ lại giá cả trên nhãn hiệu, bằng không, cha mẹ hắn nhất định sẽ cho là hắn đi cướp ngân hàng.
Chuyện này, cũng làm cho Hạ Thiên Kỳ rất phiền muộn, tuy hắn đã có tiền nhưng lại không thể biểu hiện quá rõ trước mắt cha mẹ, hắn cũng làm cho hắn có chút mất tự chủ.
Có thể trước đó, tinh thần đều nằm trong trạng thái căng như dây đàn, cho nên, hiện tại quá rảnh rỗi lại làm cho hắn không thích ứng được, vậy nên sau 3 ngày chờ đợi, rốt cũng hắn cũng lấy lý do về trường làm một số việc chuẩn bị cho tốt nghiệp để rời đi.
Trong khoảng thời gian đó, hắn cũng không liên lạc với Lãnh Nguyệt, hoàn toàn vứt tên thối tha đó lên tận chín tầng mây.
Học viện marketing Anh Tài có bốn năm học chính quy, nhưng hình dung rõ ràng hơn một chút, thì có lẽ chỉ có ba năm.
Hạ Thiên Kỳ chính là ở đây, mỗi ngày đều không có việc gì làm, sống phóng túng lăn lộn hết 3 năm.
Mặc dù học viện Anh tài có chất lượng giáo dục khá tốt, nhưng đối với việc đào tạo ra nhân tài, cống hiến cho sự phát triển nền kinh tế nước nhà thì được đánh giá không cao.
Bởi vì trong học viện, đại đa số sinh viên đều không học hành gì, chỉ mãi tham gia vào các cuộc thi vớ vẩn, vậy nên sau khi tốt nghiệp có hơn 99% đều không tự kiếm được việc làm, chỉ có thể dựa dẫm vào gia đình, hoặc là tự mình gây dựng sự nghiệp, cứ như thế, hiệu quả trong lĩnh vực kinh tế quả thật không tốt lắm.
Bởi vì sai lầm khi bước vào công ty này, Hạ Thiên Kỳ cũng không còn đường quay lại, vậy nên trước mắt hắn cũng không lo lắng đến chuyện kiếm việc làm, nhưng hắn ở chung với mấy người như vậy, vận tốt của hắn cũng không nhiều như vậy.
Ở bên trong môt quán ăn nhỏ gần học viện Anh Tài, có hai nam hai nữ đang vừa uống nước vừa trò chuyện.
Trong đó, một nam sinh có đầu khá lớn, đeo một cái kính gọng đen, nói:
Không giấu diếm mọi người, chuyện thực tập này tớ thật không muốn, cứ lăn lộn đến ngày tốt nghiệp, sau đó về thăm nhà, người trong nhà sẽ sắp xếp cho tớ một công việc trong biên chế.
Tớ cũng không có lý tưởng như các cậu, có cơm ăn, có vợ cùng ngủ, có một mái ấm chờ đợi ở phía sau là được rồi.
Tài Kim Hải, cậu thật không có tiền đồ!
Sau khi nghe nam sinh đã say khướt đó nói xong, nữ sinh ngồi bên cạnh hắn ta không vui, nhéo bả vai hắn một cái:
Cậu muốn về nhà? Vậy là cậu muốn chia tay với bọn tớ rồi!
Đẹp đẽ... Không có, tớ chỉ nói giỡn thôi...
Ai ôi! Hải Công Công nói bậy rồi, cậu nói cậu giải thích chuyện này như thế nào đây!
Thấy cô gái không ngừng buông tha cho Tào Kim Hải, đôi nam nữ ngồi ở phía đối diện bắt đầu vỗ tay ồn ào.
***, đây không phải lúc để mọi người giận dỗi.
Tào Kim Hải khó chịu trừng mắt liếc nhìn hai người đó, sau nữa, một trong số đó như giật mình nhớ ra điều gì đó, lên tiếng:
Xương Dã không có việc gì chứ, cảm giác cậu ấy mấy ngày nay vui buồn thất thường nha.
Ai biết chứ, cậu ta giống như bị động kinh, mỗi ngày đều kể cho tớ nghe giấc mộng của mình. Nghe đến nỗi muốn phiền luôn.
Gì cơ? Mộng á? Ác mộng à? Kể nhanh nghe chút nào.
Một nữ sinh nghe xong, hưng phấn nói.
Danh sách chương