Chương 2-6: Số đo của Rose

Vài ngày sau, tôi tự mình đến dịnh thự của gia tộc Brad

“Lâu lắm rồi, Yuzuki onii-san”

“Có thực sự lâu lắm đâu ? Nó chỉ mới có 1 tuần mà phải không?”

“Tuy nhiên, em vẫn cảm thấy cô đơn…nhân tiện, Claudia đâu?”

“À, Claudia…vì nhiều lí do nên cô ấy hiện đang ở nhà cô ấy”

Em ấy vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra trong nhà Karen và em ấy không muốn ở bên tôi lúc này-không phải là điều mà tôi có thể nói với Rose được

“Oh? Vậy, anh đến đây chỉ gặp em thôi sao?”

“Không, thực sự, có một số công việc anh cần phải làm”

“....Muu. Đó là một lời nói dối đúng chứ? Anh muốn dành thời gian với em chứ gì”

“Hahaha, anh xin lỗi. Đúng là anh ở đây vì công việc, nhưng điều đó không có nghĩ là anh không muốn gặp em”

“Thực ư-chờ đã, anh vẫn chưa nói là anh vui khi gặp em”

“Chính em bắt anh đó”

“Mou~, Yuzuki onii-san!”

Tôi vuốt ve đầu Rose trong khi cười gượng gạo

Tôi đã bị dày vò và cuối cùng là bị giết bởi Yandere ở kiếp trước. Điều này dẫn đến tôi âm thầm phát triển một lòng căm thù sâu sắc đối với tất cả yandere. Nếu tôi thấy người nào đó là một Yandere thì tôi sẽ tránh ngay như thể đó là bệnh dịch

Vì vậy, tôi thực sự thấy vui khi thấy một Yandere như Rose thật tuyệt...nhưng Rose có vẻ không nhận ra nó

Điều đó vẫn không thay đổi việc em ấy là một yandere, nhưng nó không có nghĩ là tôi có thể làm bất kì điều gì để chống lại Rose cho dù tôi có muốn chăng nữa

Tôi sẽ từ từ quen với tính cách của Yandere của Rose vậy

-Do đó, chúng tôi đi đến phòng của Rose và tôi đã bị đẩy xuống giường của em ấy

Tôi thậm chí còn không nghĩ đến chuyện này

“...tại sao em lại đẩy anh xuống thế?”

“Eh? không phải để lấy ‘số đo’ của em thì nó cũng có nghĩa là anh định làm điều gì ecchi sao?”

“Không, anh chỉ muốn làm cho em một bộ trang phục thôi”

“....Eh? Một bộ trang phục!?”

Tôi đoán em ấy đang bất ngờ về diều đó

Rose, người đang ngồi trên người tôi, tựa lưng vào ngồi trên đùi tôi

“Em có nhớ là anh đã từng nói là anh sẽ làm cho em một bộ trang phục không?”

“Tất nhiên rồi. Làm sao em quên được chứ”

“Em vẫn đáng tin cậy như mọi khi, đến mức hơi đáng sợ…Umm, thật ra, anh đang làm việc cùng cha mẹ Claudia để giúp họ gây dựng lại cửa hàng họ”

“Yuzuki onii-san?”

Rose trong thật dễ thương khi em ấy gãi đầu

“Có vẻ như cửa hàng quần áo Wells đã dẹp được những tên quấy rầy…họ không thể đấu lại giá rẻ mạc của Renis đâu. Cửa hàng quần áo Wells mà đóng cửa chỉ là vấn đề thời gian thôi”

“Em hiểu chứ. Vì thế, anh quyết định can thiệp vào và xem anh có thể làm gì để giúp đỡ được không. Anh đến đây vì anh cần gia tộc Bard hỗ trợ tài chính đúng chứ”

Tôi nở nụ cười cay đắng

Rose’s hi vọng rằng tôi chỉ tới để gặp em ấy và giờ những hi vọng đó biến mất

Em ấy nhận ra tôi đang cố gắng tạo ra một cái cớ để gặp em ấy. Những gì mà em ấy nói với tôi hoàn toàn đúng

Nhưng điều đó không có nghĩa tôi không vui khi gặp em ấy. Tôi kéo cơ thể nhỏ nhắn của Rose lại gần tôi và ôm em ấy. Em ấy thật mềm mại và ấp áp, và mùi hương của em ấy nhẹ nhàng phản phất vào mũi tôi như là hương hoa vậy

“…Yuzuki onii-san, anh làm gì vậy?”

Tôi không giỏi thể hiện cảm xúc của mình vì thế đó là những gì mà tôi có thể làm được. Tôi lặng lẽ tách Rose ra và cố gắng để cuộc nói chuyện trở lại bình thường

“Anh sẽ nói dối nếu như anh đã đến đây không phải nhận sự hỗ trợ của gia tộc của em, nhưng điều đó không có nghĩa làem đưa tiền cho anh chỉ vì em yêu anh”(H:ý main là anh yêu em thật lòng chứ không phải là vì tiền mà là vì tình)

“Điều đó thật ý nghĩa…nhưng, nếu nó thuộc quyền của em, em sẽ đưa anh tiền mà không hề ngần ngại. Tuy nhiên, em không thể tự ý đưa ra quyết định”

“Đó là những gì mà anh mong đợi”

“Được rồi. Nếu như em thích ý tưởng đó, em sẽ cố gắng thuyết phục mẹ”

Và Rose ngồi lại đàng hoàng để nghe lời giải thích của tôi

“Anh nghĩ ra một kế hoạch để có thể giúp họ giải quyết vấn đề liên qua đến trang phục sẽ được thiết kế cho em. Nếu như chúng ta tuyên truyền rằng cửa hàng quần áo Wells đã làm ra bộ đồ em thích, anh nghĩ rằng chúng ta có thể gây dựng lại cửa hàng của họ bằng cách bán đồ cho những quý tộc”

Sau khi nghe tôi giải thích, Rose có vẻ hơi bối rối

“…em thấy nó có vấn đề gì à?”

“Ừm…ừm, em sẵn sáng mặc bất kì bộ nào mà do anh thiết kế, nhưng nếu anh không giỏi khoản đó, thì…”

Tôi có thể hiểu Rose muốn nói điều gì và nói với em ấy, “Điều đó sẽ ổn thôi”

“…Được rồi, Yuzuki onii-san, bộ váy đầu tiên anh muốn thiết kế là gì?”

“Khá khó để giải thích nhưng nó không phải là trang phục đầu tiên mà anh sẽ thiết kế đâu. Cái bộ váy mà anh dự định làm thực sự sẽ được làm trên bộ trang phục mà anh thấy trước đây”

Tôi lấy một bản phác thảo của chiếc váy gothic lolita ra mà đã vẽ nó từ cửa hàng quần áo Wells từ hộp và tặng nó cho Rose

“Eh? Không đời nào, anh là một họa sĩ sao!? Và thiết kế này…thật tuyệt vời, nó thật dễ thương!”

Rose được phác thảo trên đó với bộ đồ trắng đen mà tôi đã vẽ

“Wow…em biết anh rất giỏi, nhưng em không biết rằng anh cũng có tài năng thiết kế-C-!? Y-Yuzuki onii-san?”

Lời khen ngợi của Rose khiến tôi quá hạnh phúc và tôi vô thức ôm cô ấy

Tôi đã từng nghĩ về nó trước đây, nhưng em ấy hoàn toàn vừa đủ trọn cánh tay của tôi và tôi đang tận hưởng cảm giác khi ôm em ấy

“Yu-Yuzuki onii-san?”

“Ah, xin lỗi xin lỗi. Anh đã rất mừng khi nghe em thích nó. Anh vẫn đang ở giai đoạn học hỏi nên anh rất vui khi nghe em thích nó”

“Không đời nào em lại không thích bản thiết kế này. Chỉ là…anh thực sự có tài năng thiết kế ra một bộ váy này?”

“Phải, nó chả có vấn đề gì cả”

Claudia cũng nói một điều tương tự như thế, nhưng với kiểu thiết kế đơn giải như bộ váy gothic lolita này, nó thực sự rất dễ làm

Rõ ràng, có sự khác biệt rõ rệt về mẫu thiết của thiết giới này và trái đất

“Vậy ra…anh thực sự có khả năng làm cho em một bộ váy à?”

“Ừ. Nhưng….anh không thể làm cho em như là một món quà. Vật liệu anh cần khá hiếm nên em phải trả…”

Rose có vẻ hạnh phúc về nó

“Em nói với anh nhiều lần rồi mà, Yuzuki onii-san, em yêu anh. Nếu anh thiết kế cho em một bộ váy, em sẽ vui lòng mua nó!”

“Anh rất vui khi nghe điều đó, nhưng…em hãy cố đợi khi nào anh hoàn thành bộ trang phục xong rồi em có thể quyết định mua hay không”

“Fufu~. Về điều đó….tất cả phụ thuộc vào việc anh làm thế nào thôi, Yuzuki onii-san”

Đôi mắt em ấy chứa đựng đầy sự thử thách khi nhìn gần tôi

Và tôi sẵn sàng chấp nhận thử thách đó

“Anh hiểu rồi. Anh sẽ làm cho em một bộ váy mà em thực sự thích nó”

“Ừ, em mong chờ nó lắm. Vì thế, anh cần bao lâu?”

“Umm…xem nào…”

Chiếc váy sẽ được thiết kế từ con số không

Không có máy dệt nào nên phải khâu chúng bằng tay. Điều đó có nghĩ là nếu làm 1 mình thì sẽ mất 1 tháng. Tôi cũng cần một đống giấy để tạo ra một ma-nơ-canh để dùng nó để đo đạc. Nghĩ về nó…

“Anh nghĩ nó…sẽ mất 2 hoặc 3 tháng”

“2 hoặc 3 tháng. Anh nghĩ anh sẽ hoàn thành trong 2 tháng rưỡi không?”

“Anh nghĩ rằng anh có thể tự mình làm việc chăm chỉ nhất, nhưng…tại sao em lại nói vậy?”

“Chà, thực sự thì sẽ có một tầng lớp của xã hội sẽ được gia tộc Bard tài trợ vào nó. Nếu anh hoàn thành bộ váy vào lúc đó, thì chúng em có thể quảng bá cho những quý tộc trên đảo”

“Điều đó thật tuyệt vời, nhưng...em sẽ ổn chứ?”

“Nó phụ thuộc vào loại trang phục sẽ như thế nào. Nếu như anh làm một bộ váy đẹp như trong bản phác thảo đó, nó sẽ là một sự kiện nổi bậc tại ngày hôm đó, em sẽ nhờ mẹ em ùng hộ cửa hàng quần áo Wells”

“Được rồi. Vậy, để làm cho em một bộ trang phục như thế này, anh cần một ma-nơ-canh được thiết kế giống như em. Và đó là lí do anh cần đo từng cm trên người em”

“Umm...em sẽ ổn nếu là do anh đo-thực ra, em cảm thấy nó như là một phần thưởng cho việc gì đó vậy-nhưng ý anh là gì khi làm ‘ma-nơ-canh’?”

“Bình thường, thợ may sẽ dùng giấy mẫu để thiết kế váy, nhưng anh dùng kế hoạch phủ đầu. Điều này liên quan đến việc làm ra một ma-nơ-canh 3D được thiết kế theo em”

“...sắp xếp?”

Vì Rose có vẻ thích thú nên tôi giải thích nó

“Ồ, em chưa bao giờ nghe kĩ thuật như thế trước đây. Anh học nó ở đâu thế?”

“Anh không nghĩ mình sẽ nhớ được...”

Kĩ thuật của thế giới này chưa đạt mốc hoàn chỉnh

Tôi chắc chắn sẽ nhiều ngành công nghiệp sẽ phát triển nhanh chóng nếu nó được lan truyền

“Em khá mong đợi phản ứng của anh...anh thực sự là ai vậy, Yuzuki onii-san?”(H:anh là người được truck-sama tuyển chọn)

“Đó là...”

Người được tái sinh ở thế giới khác

Tôi muốn nói em ấy như thế, nhưng...đó không phải là một bí mật dễ dàng bị tiết lộ. Tôi sợ rằng Rose sẽ thay đổi nếu tôi nói với em ấy. Tôi không chắc mình có nên nói với cô ấy hay không

Rose đã hôn tôi trước khi tôi kịp đưa ra quyết định

“...Rose?”

“Em không thích cái kiểu gương mặt bối rối như thế. Nếu anh không nói với em, thì em sẽ không ép. Em sẽ chờ đợi cái ngày anh sẽ nói sự thật với em”

“Cảm ơn em. Anh sẽ nói khi mọi thứ đã ổn. Làm ơn, hãy chờ đợi thêm một chút nữa”

Rose hơi ngạc nhiên rồi sau đó mỉn cười hạnh phúc

“Được rồi, em sẽ chờ đợi...Giờ, anh nên bắt đầu đo đạc từng cm của em đi...”

Rose nghiên người về phía trước và đẩy tôi xuống giường
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện