Đứa em gái Komachi của tôi thì cầm mẩu bánh mì nướng trong tay và hoàn toàn bị cuốn vào cuốn tạp chí thời trang mà nhỏ đang đọc. Tôi ngắm em ấy từ phía bên khi tôi nhâm nhi tách cà phê đen buổi sáng của mình.

Những cụm đầy bực mình như “làm cách nào để có được một người đàn ông” và “cực kì hợp thời trang” thì lại xuất hiện nữa và nói chung thì tờ báo chắc hoàn toàn chỉ là một đống ngu ngốc mà thôi. Tôi đột nhiên thấy miệng mình mở ngây ra và một đường ca phê chảy ra từ khóe miệng mình.

Thật sự thì Nhật Bản sẽ không sao nếu như thế này chứ? Bài báo này thì là những thứ ngu ngốc nhất có thể đấy, thế nhưng em gái tôi lại gật gù khi đọc nó. Con đó nó đồng ý chỗ quái nào với bài báo này thế? Tờ tạp chí “Heaventeen” hay gì đó này đây thì có vẻ như là tờ tạp chí thời trang đình đám nhất dành cho những đứa con gái học trung học cơ sở. Đến mức mà mọi người không phải chỉ đọc nó không thôi...đến mức mà nếu như không đọc nó, thì bạn sẽ bị bắt nạt ở trường đấy.

“Ồ…” Komachi nghe có vẻ như là bị ấn tượng bởi điều gì đó, và một vài mẩu vụn bánh mình rơi xuống tờ tạp chí . Chẳng lẽ nhỏ định một mình diễn vở Hansel và Gretel hay gì sao?”

Giờ đã là bảy giờ bốn mươi lăm phút sáng.

“Này, đồng hồ.”

Em gái tôi vẫn chăm chú vào tờ tạp chí của mình, vì thế tôi chọt nhỏ với khủy tay của mình và cố nói với nhỏ rằng đã đến giờ cho nhỏ phải đến trường rồi. Khi mà tôi làm điều đó, Komachi đột nhiên ngẩng đầu mình lên và kiểm tra đồng hồ.

“Uwahh ôi không!”

Ngay sau khi hét lên như thế, Komachi đóng sập tờ tạp chí của mình vào đứng ngay dậy.

“Chờ chờ chờ chờ đã, nhóc mày, nhìn miệng mày kìa. Nhóc mày vẫn còn dính gì ở đó kìa.”

“Ơ, thật sao? Miệng của em bị kẹt rồi sao?”

“Miệng của mày đáng lẽ phải bị kẹt đạn như là súng trường tự động hay sao hả? Như thế chắc chắn không phải là cách đúng để dùng từ ‘kẹt’ đâu.”

“Ôi không, ôi không.” Đứa em gái của tôi tiếp tục phóng đi và lau miệng mình với tay áo pajama của mình. Bạn biết đấy, đứa em gái của tôi thì thỉnh thoảng cũng có thể khá là nam tính đấy…

“Nhân tiện đây, oniichan, thỉnh thoảng anh cũng chẳng biết anh đang nói gì cả, phải không nào?”

“Nhóc mày mới là đứa không biết đấy! Nhóc mày đấy!”

Nhưng đứa em gái của tôi thì chẳng có vẻ gì là nghe tôi đang nói gì cả, và trong cơn hoảng loạn của mình nhỏ bắt đầu thay đồng phục. Nhỏ cởi bỏ bộ pajama của mình, làm lộ ra làn da tráng mịn màng, chiếc áo ngực thể thao và chiếc quần lót trắng của nhỏ.

Đừng có mà cởi quần áo ở đây chứ, thật là.

Những đứa em gái thì là những thực thể kì lạ. Cho dù chúng có đáng yêu đến bao nhiêu đi chăng nữa thì bạn cũng sẽ chẳng cảm thấy bất kì điều gì cả. Đối với tôi, đồ lót của nhỏ thì chẳng là gì hơn là một miếng vải. Nhỏ chắc chắn là rất đáng yêu, nhưng cuối cùng thì tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến thì là sự thật rằng nhỏ khá giống tôi...nhưng đứa em gái thực sự là như thế đấy.

Giờ thì đã chỉnh tề trong bộ đồng phục lỗi thời của mình, Komachi cho tôi thấy quần lót của nhỏ qua chiếc váy cao đến đầu gối khi mà nhỏ mang vớ vào chân mình. Tôi ngắm nhỏ từ phía bên khi mà tôi với tay lấy sữa và đường.

Gần như là nhỏ đang cố có bộ ngực lớn hơn hay là gì đó, gần đây Komachi uống rất nhiều sữa. Sao cũng được. Tôi chả quan tâm.

Tuy nhiên, khi mà tôi đặt câu “sữa mà em gái tôi đã uống” và dấu ngoặc kép như thế, đúng là nghe có hơi trái luân lý và hơi kích thích một chút. Sao cũng được. Tôi chả quan tâm.

Không phải là tôi lấy đường và sữa vì đây là “sữa mà em gái tôi đã uống” đâu. Tôi chỉ muốn thêm chúng vào cà phê của mình mà thôi.

Đối với một người được sinh ra ở tỉnh Chiba, người mà đi tắm lần đầu tiên trong MAX Coffee và thay vì được nuôi bằng sữa, thì lại được nuôi lớn bằng MAX Coffee [1], tôi phải thêm đường khi mà tôi uống cà phê đấy. Sữa đặc thì thậm chí còn tuyệt hơn đấy.

Mặc dù tôi cũng có thể uống cà phê đen nếu như tôi phải uống.

“Cuộc sống thì quá đắng cay, vì thế ít ra thì cà phê cũng phải ngọt ngào…”

Khi tôi lẩm bẩm câu gì đó mà thật ra có thể dùng trong một quảng cáo MAX Coffee, tôi đã uống xong ly cà phê được làm ngọt của mình.

Tuyệt đấy...câu đó. Họ thật sự là nên dùng câu đó đi đấy.

“Oniichan! Em xong rồi!”

“Nhưng oniichan của em đây vẫn còn uống cà phê của mình…”

Tôi đáp lại với một ấn tượng xấu về một thứ mà tôi đã thấy trong lần chiếu lại “Kita no Kuni kara” [2], nhưng Komachi lại chẳng có vẻ gì là để ý đến và bắt đầu hát một cách đầy hạnh phúc. “Sẽ trễ mất thôôôi~~. Sẽ trễ mất thôôôi~~.” Nhóc nó thật sự muốn bị trễ hay là nó đang nói rằng chúng tôi không nên đi trễ đây…? Tôi thật không thể biết được.

Chỉ một vài tháng trước thôi, nhưng có một lần đứa em ngu ngốc này của tôi hoàn toàn ngủ quên mất và ngay khi em ấy có vẻ là chắc chắn sẽ bị trễ, tôi để nhỏ lên ghế sau của chiếc xe đạp mình và chở nhỏ đến trường.

Kể từ dạo ấy, từng chút một, tầng suất của viêc tôi chở nó lên trường đã tăng một cách đều đặn.

Chẳng có gì không đáng tin hơn là nước mắt của lũ con gái cả. Điều đó đặc biệt đúng với Komachi, người mà dường như được trang bị tận răng với những kĩ năng mà những con thứ trong nhà thường có được, và có thể thao túng anh trai mình một cách đầy siêu việt. Thật là một đứa con gái hư hỏng. Bởi vì nhỏ mà cái ý tưởng tất cả lũ con gái đều giống như Komachi và đi dùng những tên con trai vì lợi ích riêng của mình đã cắm sâu vào trong đầu tôi.

“Nếu anh đây thôi không còn tin phụ nữ nữa thì đó là lỗi của nhóc mày đấy, biết không hả? Anh đây sẽ làm gì nếu như anh già đi mà không có kết hôn cơ chứ?”

“Nếu chuyện đó xảy ra thì Komachi sẽ làm điều gì đó về chuyện đó.”

Komachi nở một nụ cười với tôi. Tôi nghĩ rằng em gái của tôi sẽ mãi cứ là một đứa con nít, nhưng thấy cái vẻ trưởng thành đầy kì lạ trên mặt nhỏ khiến mạch tôi đập nhanh hơn một chút.

“Em sẽ cố gắng làm việc và tiết kiệm tiền và cho anh vào trong viện dưỡng lão.”

Có lẽ nhỏ đã trưởng thành...hay có lẽ là nhỏ chỉ đang cố ra vẻ như là một người trưởng thành.

“...Anh đoán là nhóc mày đúng thật là em gái của anh, đúng không nào…?”

Tôi không thể nào ngăn bản thân mình thở dài.

Tôi uống nốt chút cà phê cuối cùng và đứng dậy. Khi tôi làm thế, Komachi bắt đầu đẩy tôi từ phía sau.

“Oniichan thật là chậm chạp nên đến giờ rồi đấy! Komachi sẽ bị trễ mấấấấất~~!”

“Con nhỏ chết tiệt này…”

Nếu nhỏ không phải là em gái của tôi thì tôi chắc đã đá nó bay đi mất rồi. Bình thường thì lại là ngược lại, nhưng trong nhà Hikigaya thì điều đó lại đúng. Ba tôi thì lại cưng chiều một cách đầy bất thường khi mà nói đến em gái tôi, và ông ấy cũng đã được mọi người biết đến khi ông nói rằng sẽ giết bất kì thằng con trai nào mà mon men đến gần em gái tôi. Nghe thấy ông ấy nói điều đó khiên tôi thực sự muốn nôn ra đấy. Nhưng cuối cùng thì nếu tôi đá đứa em gái mình bay đi thì có lẽ tôi sẽ bị đá ra khỏi nhà mất.

Vì thế, nói ngắn gọn thì tôi không chỉ là người thấp nhất trong thứ bậc xã hội ở trường, mà tôi cũng là người thấp như trong thức bậc đó ở nhà mình nữa.

Chúng tôi rời khỏi nhà và tôi leo lên chiếc xe đạp của mình. Komachi ngồi đằng sau tôi. Nhóc đấy vòng tay quanh eo và ôm chặt lấy tôi.

“Đi thôi!”

“Chẳng có ai dạy nhóc mày cách nói ‘cám ơn’ sao?”

Chở người trên một chiếc xe đạp như thế này thì bị cấm trong bộ luật Đường Bộ, nhưng Komachi lại có trí óc của một đứa trẻ nên xin hãy rộng lượng với bọn thôi.

Tôi khẽ đạp tới, khi mà Komachi nói với tôi.

“Đừng có đụng xe hôm nay đấy, được không? Komachi đang ngồi chung xe với anh lần này đấy.”

“Thế thì nếu anh mày đi một mình thì có đụng cũng không có gì sao…?”

“Không không không. Oniichan, thỉnh thoảng anh lại có cái vẻ cá chết không hồn trong mắt mình và em rất lo cho anh đấy. Đây là điều mà người ta gọi là tình cảm của đứa em gái, anh biết không?”

Nói điều đó, Komachi dịu mặt mình vào lưng tôi. Nếu nhỏ bỏ đi cái câu đầu tiên thì tôi chắc sẽ muốn gọi nhỏ là đáng yêu mất, nhưng giờ thì tôi chỉ cảm thấy nhỏ là một con nhóc tinh quái mà thôi.

Nhưng thành thật mà nói...tôi cũng không muốn khiến cho người nhà mình mắc phải những cơn lo lắng không đâu đâu.

“...Ừ, anh sẽ cẩn thận.”

“Hãy đảm bảo rằng anh sẽ cẩn thận đặc biệt là khi Komachi đang trên xe đấy. Thật là.”

“Nhóc mày đang van xin anh chọn con người nhiều lỗ gà nhất để đến trường có phải không?”

Nhưng tất nhiên là tôi chẳng muốn lặp lại cái trải nghiệm trước đó khi mà tất cả những lời mà tôi nhận được là “Ui, đau đấy!” “Trúng mông em rồi này!” “Giờ thì em sẽ chẳng thể kết hôn được nữa rồi!” trên suốt cả đường đi, vì thế tôi chọn con đường bằng phẳng. Bởi vì cơn bùng phát của nhỏ mà lần duy nhất đó thôi đã khiến tôi có được danh tiếng xấu ở cả vùng lân cận rồi, bạn biết đấy…

Dù thế nào đi chăng nữa thì lái an toàn là quan trọng nhất.

Ngày đầu tiên trong quãng đời trung học của mình, tôi đã mắc phải một tai nạn giao thông. Tôi đã rất lo lắng về việc bắt đầu một cuộc đời mới ở ngôi trường mới của mình, và tôi đã an bài định mệnh của mình khi mà tôi quyết định đi đến lễ khai giảng sơm hơn một giờ đồng hồ.

Tôi nghĩ lúc đó là vào khoảng bảy giờ sáng. Một cô gái dắt chó cưng của mình đi dạo gần trường học bị tuột tay sợi xích, và không may mắn thay vào khoảnh khắc đó một chiếc limousine trông đất tiền đang chạy trên đến. Trước khi tôi nhận ra thì tôi đã lao về phía chúng nhanh nhất có thể.

Kết quả là họ phải gọi cứu thương để đưa tôi đến bệnh viện. Đó là khoảnh khắc mà đã định đoạt việc tôi sẽ ở một mình suốt cả trung học.

Bởi vì tai nạn đó chiếc xe đạp mới cáu của tôi phải hư hại nặng nề. Và tôi bị nứt xương ở bàn chân trái vàng của mình.

Nếu tôi là cầu thử đá banh thì một bóng đen lớn chắc sẽ bao phủ cả giới bóng đá Nhật Bản ngày hôm đó. Ơn trời là tôi không phải cầu thủ.

Nhưng chuyện mà không phải là một sự giải tỏa là sự thật về việc những người duy nhất đến thăm tôi trong bệnh viện lại là gia đình của tôi.

Gia đình tôi đến thăm cứ mỗi ba ngày một lần. Chết tiệt, ít ra thì cũng hãy đi thăm mỗi ngày chứ…

Sau tai nạn của tôi, em gái tôi và ba mẹ tôi bắt đầu dùng bữa ở ngoài rất nhiều. Mỗi lần em gái tôi về nhà là liền nói việc họ đã đi hăn sushi hay đồ nướng Hàn Quốc như thế, tôi đây chỉ muốn với tay ra và bẻ gãy chiếc ngón út của nhỏ mà thôi.

“Nhưng cái cách mà anh nhanh chóng bình phục thì cũng tuyệt đấy. Cái phần bột bó đó chắc hẳn rất có ích rồi, em chắc đấy. Dù gì thì thạch cao cũng là cách tốt nhất để chữa thâm tím đấy!”

“Đồ ngốc, nhóc mày nhầm thạch cao với thuốc mỡ [3] rồi, có phải không? Ngoài ra anh mày đây thì bị nứt xương đấy, chứ chẳng phải là một vết bầm thôi đâu.”

“Oniichan thì lại điên lên và nói những điều kì hoặc nữa rồi.”

“Hự! Nhóc mày mới là người không hiểu chuyện đấy!”

Nhưng Komachi chẳng có vẻ gì là đang nghe tôi nói cả, và đổi đề tài như thể đó là việc tự nhiên nhất trên đời.

“À nầy, oniichan…”

“Hửm? ‘À nầy’? Có phải đó là nhắc đến Issei Fuu** Sepia [4] hay không? Nhóc mày thật quá lỗi thời rồi đấy.”

“À này, oniichan...chắc chắn là có gì không ổn với tai anh rồi đấy.”

“Nhóc mày mới là người không thể nói chuyện một cách đàng hoàng đấy…”

“Anh biết không, sau cái tai nạn đó, người chủ của chú chó đã đến cảm ơn chúng ta đấy.”

“Anh mày chưa bao giờ nghe về việc này cả…”

“Lúc đó thì oniichan còn đang ngủ. Và chị ấy còn tặng một chút kẹo nữa kìa. Chúng khá là ngon đấy.”

“Này, anh đây chắc chắn là chẳng có nhớ việc ăn mấy viên kẹo đó. Tại sao nhóc mày lại ăn hết và không nói cho anh mày biết hả?”

Tôi nói điều đó và nhìn ra sau lưng mình, và thấy rằng Komachi đang nở một nụ cười ngượng ngùng kiểu “tehehe”. Con nhóc này đúng thật là rất phiền phức đây…

“Nhưng anh biết đấy, chị ấy cũng học cùng trường, vì thế chẳng phải anh đã gặp chị ấy rồi sao? Chị ấy nói rằng chị ấy sẽ cám ơn anh trong trường.”

Không nhận ra điều đó, tôi đã bóp mạnh tay thắng. “Auu!” Tôi nghe thấy một tiếng hét từ đằng sau mình, và rồi khuôn mặt của Komachi úp thẳng vào lưng tôi.

“Có chuyện gì thế tự nhiên à?”

“...Nhóc mày, tại sao lại không nói cho anh sớm hơn chứ? Chẳng phải nhóc mày đây đã hỏi tên của cô ấy hay gì sao?”

“Hở?... Chị ấy là ‘người kẹo’ mà, đúng không nhỉ…?”

“Chẳng lẽ là Lễ Hội Bon hay gì sao? Đừng có nói như là ‘người thịt heo’ [5] chứ. Thế thì cô ta tên gì?”

“Hừm, em quên mất rồi. À, chúng ta đã đến trường rồi. Komachi đi trước đây!”

Ngay khi nói điều đó, Komachi nhảy xuống khỏi chiếc xe đẹp và phóng thẳng về phía cổng trường.

“Con nhóc đó…”

Tôi liếc nhìn tấm lưng đang dần xa của đứa em gái mình, nhưng ngay trước khi nhỏ đó biến mất vào trong ngôi trường thì Komachi quay lại và cúi chào tôi một cách nhanh chóng.

“Em đi dây, oniichan! Cám ơn vì đã cho em đi nhờ!”

Nghe thấy điều đó và thấy nhỏ vẫy tay chào tôi với một nụ cười, đến cả tôi còn cảm thấy rằng em gái mình khá là đáng yêu đấy. Tôi vẫy tay lại, và nghe thấy đứa em mình thêm vào, “ và hãy chắc rằng anh có coi chừng xe hơi đấy!”

Tôi thở dài cam chịu và quay chiếc xe đạp mình lại, chuẩn bị hướng đến ngôi trường cấp ba của mình.

Không phải là tôi có một kế hoạch tinh vi về những việc phải làm sau khi gặp cô tay hay gì đâu. Tôi chỉ là có hơi tò mò mà thôi.

Tuy nhiên, sự thật rằng chúng tôi vẫn chưa gặp nhau cả năm sau tai nạn cũng khiến tôi nghĩ rằng cô ta chẳng thật sự bận tâm về việc gặp tôi đâu...chà, như thế thì cũng tự nhiên thôi. Tất cả những gì tôi đã làm là làm gãy xuông mình để cứu con chó của cô ta. Việc cô ấy gửi quà cám ơn đến nhà tôi thôi thì cũng đã hoàn toàn đủ rồi.

Tầm nhìn của tôi đột nhiên hướng xuống chiếc giỏ được đính vào trước xe đạp của tôi, và tôi thấy một chiếc cặp học sinh màu đen chẳng phải của mình.

“...Con ngốc đó.”

Và khoảnh khắc mà tôi quay chiếc xe đạp mình lại và bắt đầu lao về phía ngược lại, thì tôi thấy Komachi đang chạy theo tôi với nước mắt giàn dụa.

Những tháng khác nhau có nghĩa là những hoạt động trong lớp thể dục khác nhau.

Ở trường tôi, lớp thể dục thì được tổ chức cùng với ba lớp khác nhau, và sáu mươi tên con trai trong nhóm đó sẽ được chia thành hai hoạt động.

Chúng tôi đã chọn giữa bóng chuyền và chạy việt dã cho đến tận tháng này. Giờ thì chúng tôi sẽ học tennis hoặc là đá banh.

Bình thường thì cả Zaimokuza và tôi đều là những cầu thủ đá bóng xuất sắc [6], nhưng chúng tôi đều chú trọng hơn về những kĩ năng cá nhân. Vì thế chúng tôi kết luận rằng nếu chúng tôi tham gia đội bóng đá thì sẽ thật ra lại là phản tác dụng, vì thế thay vào đó chúng tôi lại chọn đội tennis. Và theo lẽ thường...thì tôi là người đã bỏ câu lậc bộ đá bóng mãi mãi bởi vì chấn thương năm xưa ở bàn chân trái của tôi. Không phải tôi đã từ chơi bóng đá từ trước rồi…

Tuy nhiên, có vẻ như là có quá nhiều người muốn chơi tennis trong năm nay. Và vì thế, sau một vòng oẳn tù tì đầy oai hùng, tôi thấy mình sống sót trong nhóm tennis trong khi Zaimokuza thì bị ném ngược về nhóm đá bóng.

“Hừm, Hachima…thật sự rất đáng tiếc rằng ta đây sẽ không thể đem quả bóng cong ma thuật của mình ra biễu diễn ở đây. Khi không có cậu… Người quái nào ta nên bắt cặp với trong việc tập chuyền banh đây…?”

Câu đó khiến cho tôi ấn tượng khá là sâu sắc đấy: Zaimokuza đã đi từ thái độ tự tin thường ngày sang nỗi tuyệt vọng đầy nước mắt.

Người quái nào sẽ là bạn tập của ông sao? Điều đó cũng đúng với tôi đây này.

Và thế là lớp học tennis bắt đầu.

Tôi thực hiện một vài động tác duỗi người nửa vời và rồi lắng nghe bài giảng tennis từ giáo viên thể dục của chúng tôi, Atsugi.

“Được rồi, mọi người thử tập đánh xem. Bắt cặp đi mỗi người ở một bên lưới.”

Khi mà Atsugi nói điều đó, mọi người đều chia thành những nhóm nhỏ và đi về phía đối diện nhau trên sân.

Làm quái nào mà họ lại bắt cặp nhanh thế? Họ thậm chí chẳng còn nhìn quanh nữa là! Chẳng lẽ là họ là những người chuyên nghiệp trong việc chuyền mà không cần nhìn hay sao thế?

Ra-da siêu nhạy của kẻ đơn độc của tôi bắt đầu lên tiếng, phát hiện ra một tỉ lệ khá cao của việc ở một mình.

Không cần phải hoảng sợ đâu: tôi đã phát triển một mánh đặc biệt cho những lúc như thế này rồi.

“Umm, lúc này thì em cảm thấy không được khỏe, vì thế em có thể chơi một mình với tường không? Em không muốn làm gánh nặng cho bất kì ai.”

Tôi thông báo điều đó, và không đợi câu trả lời của Atsugi, tôi nhanh chóng bước đến bức tường và bắt đầu đánh bóng vào đó. Atsugi có lẽ là thấy rằng thầy ấy đã bỏ lở khoảnh khắc tốt nhất để trả lời tôi nên thấy ấy chẳng tranh cãi gì với tôi chút nào cả.

Thật là quá ư là hoàn hảo…

Câu “cảm thấy không được khỏe” và “làm gánh nặng cho mọi người” có một hiệu quả đồng cảm rất lớn, và dùng chúng thì cũng cho phép tôi hành động một cách hững hờ như thể tôi đây thực sự có động lực để mà cố gắng vậy.

Là như thế đấy: biện pháp đối phó chủ chốt mà tôi đã phát hiện ra sau rất nhiều buổi học thể dục khi mà tôi được bảo rằng “bắt cặp với bất kì người nào em thích.” Có lẽ tôi nên chỉ cho Zaimokuza một ngày nào đó...tôi chắc là hắn ta sẽ bật khóc trong niềm vui sướng đấy.

Tôi đuổi theo trái bóng và đánh bật nó lại vào tường, lặp lại động tác đó hết lần này đến lần khác. Thời gian dần trôi khi tôi tiếp tục với cái hoạt động nhàm chán đó.

Tôi nghe thấy những tiếng la hét đầy náo nhiệu từ xung quanh mình khi những tên con trai tham gia vào cuộc tập hợp chơi tennis đầy hào nhoáng của mình.

“Uryahhh! Ồ!? Đó là một cú đánh tuyệt, đúng không nào!? Thật tuyệt đấy, phải không!?”

“Tuyệt thật! Không đời nào lại có bất kì ai khác có thể đánh như thế! Tuyệt vời!”

Những tiếng hét của họ cho thấy rằng họ chắc chắn là đáng rất vui trong bưởi tập tự do của mình.

“Ngậm họng lại và chết đi…” Tôi nghĩ khi tôi quay người lại và khi tôi thấy Hayama.

Cặp của Hayama—hay đúng hơn là hắn ta lại ở trong nhóm bốn người—bao gồm cả bản thân hắn, một nhỏ tóc vàng mà tôi đã thấy đi cùng với hắn rất nhiều trong lớp, và hai tên khác mà tôi thật chẳng nhận ra. Chúng có lẽ là từ lớp C hay lớp I hay gì đó… Dù gì thì, chúng cũng cơ bản là đang tỏa ra một luồn thanh nhã hào nhoáng khi chơi.

“Woah!” Con tóc vàng đánh trượt quả đánh bóng trả mà Hayama đã đánh và hét lên. Mọi người đều quay lại phía chúng, tự hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.

“Hayama-kun, đó thật sự là thứ gì đó khắc hẳn đấy! Đó là một đường bóng cong phải không? Nó đã uốn cong, phải không?”

“À, mình đoán là mình đã vô tính chặt trái bóng… Xin lỗi, đó là lỗi của mình.”

Hayama giơ tay lên xin lỗi, những những lời của hắn lại chìm nghỉm dưới phản ứng quá độ của nhỏ tóc vàng.

“Thật sao!? Cậu có thể đánh một đường bóng cong và những thứ như thế sao?! Hayama thật là giỏi đấy! Rất giỏi đấy!”

“Haha, thật sao?”

Hayama quyết định tham gia, mỉm cười một cách vui vẻ. Vào thời điểm đó, cặp đôi đánh bên cạnh Hayama và đồng bọn cũng lên tiếng.

“Hayama-kun cũng giỏi tennis luôn, đúng không? Cú chặt bóng mà cậu vừa thực hiện khi nãy...Cậu có thể chỉ mình cách để làm như thế luôn được không?”

Cái tên vừa nói điều đó và bắt đầu bước về phía Hayama là một đứa con trai với cái đầu nhuộm nâu, người mà đáng lý ra thì trông khá là hiền lành. Chúng tôi có lẽ là học cùng lớp. Tôi không biết tên hắn, vì thế có lẽ hắn chẳng phải là người quan trọng gì lắm.

Trong nháy mắt, nhóm bốn người của Hayama đã trở thành nhóm sáu người (sextet). Chúng giờ đây là nhóm thống trị lớn nhất trong giờ thể dục đấy...Nhân tiện, “sextet” thì nghe khá là giống “sexaroid”, đúng không nào? Đúng, đúng, khá là tinh nghịch đây…

Dù thế nào đi chăng nữa, đó là cách mà lớp học tennis đã trở thành Vương Quốc Hayama. Cảm giác gần như là bạn không nên ở trong cái lớp này nếu như bạn không thuộc nhóm của chúng vậy. Theo lẽ thường, mọi người ở bên ngoài nhóm của Hayama đều im lặng cả. Vĩnh biệt, tự do ngôn luận…

Tiếng ồn ào của nhóm Hayama đã để lại một ấn tượng đầy mạnh mẽ, nhưng bản thân Hayama thì lại chẳng ồn ào gì lắm—những người xung quanh hắn ta thì ồn hơn nhiều. Cụ thể hơn là tên tóc nhuộm vàng đó, tên mà đã tình nguyện trở thành Tham Mưu Trưởng của Vương Quốc Hayama, thì lại là người ồn ào nhất.

“Chặt!”

Thấy chứ? Hắn ồn ào khủng khiếp.

Đường bóng tên tóc vàng đánh thì chẳng phải là chặt bóng gì cả, và thay vào đó nó hoàn toàn bay chệch hướng từ Hayama thẳng vào một góc ẩm ướt tối tăm của phần sân. Nói cách khác, nó bay thẳng về phía tôi.

“Aa, xin lỗi, lỗi mình! U-Umm...… Hi? Hikitani-kun? Hikitani-kun, cậu có thể nhặt trái banh đó được chứ?”

Hikitani là thằng quái nào chứ?

Nhưng tôi lại chẳng có hứng chỉnh hắn gì cả, vì thế tôi chỉ chộp lấy trái banh đang lăn về phía mình và ném ngược trở về.

“Cám ơn!”

Hayama nở một nụ cười đầy vui vẻ và vẫy tay với tôi.

Đáp lại, tôi cũng khẽ gật đầu chào hắn.

...Vì lẽ quái gì mà tôi lại gật đầu lại với hắn cơ chứ?

Có vẻ như là tôi đã theo bản năng nghĩ rằng Hayama ở thứ bậc cao hơn tôi...Ngay cả với tiêu chuẩn của tôi thì như thế cũng khá là phục tùng đấy. Thật quá phục tùng đến mức khiến tôi nghĩ rằng ngay cả trong việc phục tùng thì tôi cũng có lẽ thua cả người khác đấy…

Tôi gom lấy những cảm xúc ảm đạm đó và nện chúng vào tường.

Những bức tường thì là những người bạn đồng hành cần thiết trong tuổi trẻ đấy.

...Lưu ý là tôi tự hỏi tại sao chữ “tường thạch cao” lại là tiếng lóng cho “ngực nhỏ” cơ chứ?

Theo một giả thuyết thì những bức tường thạch cao thì chỉ là những linh hồn takuki thôi, và bản thân bức tường lại chính là linh hồn tanuki đang kéo căng bộ phần sinh dục của mình. Bức tường đó phải là cái thứ quái quỉ gì cơ chứ? Nghe có vẻ thực rất là mềm mại đấy...Và vì thế, nói cách khác, khá là nghịch lý. khi mà bạn chế giễu một cô gái với bộ ngực nhỉ bằng việc gọi cô ta là tường thạch cao, thì chẳng phải là bạn đang nói rằng ngực cô ta thì khá là mềm mại sao? Điều phải chứng minh, kết thúc chứng minh. Lũ ngốc.

Tuy nhiên, tôi khá chắc là Hayama sẽ chẳng bao giờ nghĩ ra cái kết luận đó. Giả thuyết kì diệu đó thì chỉ có thể được tạo nên bởi sự bực bội bất thường của tôi mà thôi.

Được rồi, hôm nay thế là đủ rồi.. Đúng thế, nghe chuẩn đấy.

Giờ là lúc nghỉ trưa.

Tôi thì đang ăn bữa trưa của mình ở chỗ thường lệ. Căn cứ của tôi nằm ở lầu một của dãy phòng đặc biệt, bên cạnh văn phòng y tế và nằm chéo góc so với căn-tin trường. Để cho bạn hình dung dễ hơi, đó là vị trí mà từ chỗ đó tôi có thể nhìn thẳng ra ngoài sân tennis.

Tôi thư thả ăn hotdog, onigiri cá ngừ và bánh bông lan Neapolitan mà tôi đã mua từ căn-tin.

Và tôi đang trong trạng thái an bình.

Trong khi đó, một tiếng trống nhịp nhàng đưa tôi vào giấc ngủ.

Những cô gái chơi tennis có buổi tự tập vào giấc trưa, vì thế họ đang ở ngoài đứng gần bức tường, họ đánh bóng và thực hiện những nỗ lực cao cả để đuổi theo trái bóng khi nó bật trở lại, và rồi họ đánh trái bóng thêm lần nữa.

Tôi nhìn theo chuyển động của họ với đôi mắt mình trong khi dùng bữa trưa. Khi giờ nghỉ trưa gần kết thúc, tôi hút một chút trà chanh khỏi bịch bằng chiếc ống hút và cảm nhận cơn gió thôi.

Hướng gió đã thay đổi.

Hướng gió thay đổi theo thời tiết từng ngày, nhưng bởi vì ngôi trường này gần biển nên gió thường đởi hướng vào khoảng giữa trữa. Gần như thể ngọn gió biển ban sớm đang trở về lại nó nó bắt đầu vậy.

Dành một chút thời gian ở một mình, chỉ cảm nhận làn gió trên da mình, thì cũng chẳng phải là chuyện tệ đâu.

“Hả? Có phải Hikki đó không?”

Cũng chính cơn gió đó mang theo một giọng nói quen thuộc đến tai tôi. Khi tôi quay người lại, tôi thấy Yuigahama đang đứng đó, nắm chặt viếc váy ngắn của mình để bảo vệ nó khỏi bất kì cơn gió giật nào khác nữa.

“Ông đang làm gì ở đây thế?”

“Tôi thường ăn ở đây.”

“Hửm, thật sao? Tại sao chứ? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cứ ăn ở trong phòng học sao?”

“...”

Có vẻ như Yuigahama thực sự bối rối, nhưng tôi chỉ đáp lại câu hỏi của cô ấy bằng sự im lặng mà thôi. Thật tình, nếu như tôi có thể làm được điều đó thì cô thật sự nghĩ rằng tôi sẽ chiu ra đây để ăn sao…? Hãy chú ý đi chứ, thật là.

Hãy đổi đề tài vậy.

“Quan trọng hơn là, tại sao cô lại ở đây?”

“Ồ phải rồi! Thật ra, tôi đã thua trong trò oẳn tù xì với Yukinon, vì thế...tôi đoán đây là hình phạt của tôi?”

“Nói chuyện với tôi là hình phạt sao…?”

Thật đáng buồn làm sao...Khiến tôi muốn đi chết đi vậy.

“K-Không, không đâu! Người thua phải đi mua nước! Chỉ vậy thôi!”

Yuigahama nhanh chóng vẫy tay mình, bác bỏ lời cáo buộc của tôi. Thật nhẹ nhõm làm sao, dù sao thì tôi đã sẵn sàng tự kết liễu mình rồi đấy…

Yuigahama vuốt ngực mình thở phào nhẹ nhõm, rồi cô ấy ngồi phịch xuống bên cạnh tôi.

“Ban đầu thì Yukinon chẳng thích chơi. ‘Tôi có thể tự cung cấp thức ăn cho mình. Tôi được lợi gì, ngoài việc chiến thắng một cuộc thi tầm thường cơ chứ?’ Đó là những gì cậu ấy nói.”

Vì lý do nào đó, Yuigahama lại đang cố bắt chước Yukinoshita. Cô ấy hoàn toàn thất bại trong việc đó.

“Chà, cô ta thì đúng là như thế thật.”

“Đúng vậy, nhưng rồi tôi nói, ‘Vậy là cậu không nghĩ rằng cậu có thể thắng sao?’ Thế rồi cậu ấy đồng ý chơi.”

“...Chà, cô ta thì đúng là như thế thật.”

Cô gái đó thường là hình ảnh đại diện cho sự lạnh lùng, nhưng khi mà liên quan đến thi thố thì cô ấy thực sự rất ghét bị thua cuộc. Cô ấy đã ngay lập tức chấp nhận trước đó ngay sau khi Hiratsuka-sensei thách thức cô ấy.

“Và rồi, khi mà Yukinon thắng, cậu ấy giơ tay tôi lên một chút...Như thế thì rất là đáng yêu đấy, ông biết không…”

Yuigahama thở dài một cách đầy vui vẻ.

“Tôi nghĩ rằng đây là lân đầu tiên tôi nghĩ trò chơi trùng phạt này vui đấy.”

“Cô đã chơi trò này trước đây rồi sao?”

Khi tôi hỏi câu hỏi đó, Yuigahama gật đầu mình.

“Ừ, một vài lần trước đây…”

Nghe thấy điều đó cho phép tôi đột nhiên nhớ lại. Gần cuối giờ nghỉ trưa thì luôn có một tiếng ồn ào đầy ngu ngốc ở góc phòng học la ó về oẳn tù xì…

“Chậc, cô có một cái câu lạc bộ độc quyền nho nhỏ tuyệt đấy chứ.”

“Cái phản ứng tồi tệ đó là sao thế hả? Ông chẳng thích những thứ như thế sao?”

“Tất nhiên là không rồi. Tôi ghét những bữa tiệc cá nhân và những câu nói đùa chỉ bên trong mới hiểu… À, nhưng tôi thích những cuộc xung đột nội bộ đấy. Vì tôi không có ở trong đó!”

“Đó không chỉ là một cái lý do đáng buồn không thôi, nhưng ông nghe còn hoàn toàn đáng thương đấy.”

Im đi. Để mặc tôi đi…

Yugahama mỉm cười khi cô ấy giữ tóc mình, giữ cho nó khỏi bị gió thổi bay đi. Nét mặt đó thì khác so với nét mặt mà tôi thường thấy khi cô ấy đi cùng với Miura và đồng bọn trong lớp…

À, tôi hiểu rồi. Nếu tôi phải đoán thì tôi nói rằng cô ấy thì không có đang dùng nhiều lớp trang điểm như trước. Khuôn mặt của cô ấy đã trở nên tự nhiên hơn. Cô ấy có lẽ đã thay đổi như thế được một khoảng thời gian rồi, nhưng, ý tôi là, không phải là tôi lại có thói quen nhìn chằm chằm vào mặt con gái… Hự, sao cũng được.

Nhưng đó là bằng chứng mà cô ấy đã thay đổi, cho dù chỉ một chút.

Chắc có lẽ là bởi vì cô ấy dùng ít lớp trang điểm hơn, nhưng…Khi Yuigahama mỉm cười, đôi mắt cô ấy trở nên thư thả hơn và khuôn mặt trẻ trung của cô ấy thậm chí còn trẻ trung hơn nữa.

“Nhưng thật là, tôi nghĩ Hikki thì cũng luôn có những ‘bữa tiệc cá nhân’ luôn đấy chứ. Khi mà chúng ta trong phòng học, ông luôn có những cuộc trò chuyện trông rất ư là vui với Yukinon. T-Tôi luôn cảm thấy rằng tôi không thể tham gia vào bất kì cuộc trò chuyện nào trong số chúng…”

Khi Yuigahama nói điều đó, cô ấy ôm lấy đầu gối mình vào vùi mặt vào đấy. Cô ấy đang liếc nhìn sang tôi từ bên cạnh.

“Ông biết đấy, bởi vì có lẽ tôi cũng muốn tham gia vào những cuộc trò chuyện đó...K-Không phải là tôi nói điều đó theo một cách kì là đâu, được chứ!? K-Khi mà tôi nói điều đó ý tôi là cũng có Yukinon nữa, được chứ?! Hiểu rồi chứ?”

“Đừng có lo...Không phải là tôi đây có từng hiểu nhậm khi mà nói đến cô đâu.”

“Nói thế là ý gì cơ chứ?!”

Yuigahama ngẩng đầu lên, trông khá là tức giận. “Á, chờ đã, chờ đã, bình tĩnh đã chứ!” Tôi giữ cô ấy lại bằng tay mình và rồi lên tiếng.

“Chà, Yukinoshita thì lại là một câu chuyện khác. Cô ta chỉ là một force majeure [7] mà thôi.”

“Ý ông là gì chứ?”

“Hửm? À, ‘force majeure’ là nói đến một thực thể hay là tình hình mà không thể nào không tuân theo nếu chỉ với sức mạnh của con người không thôi được. Xin lỗi vì đã dùng từ hoa mỹ quá.”

“Không! Tôi biết chữ đó nghĩ là gì, ugh! Ông biết đấy, ông xúc phạm tôi quá nhiều rồi đấy! Tôi cũng đã làm bài thì tuyển và vào được Trung Học Soubu như ông thôi đấy, được chưa hả?!”

Yuigahama thực hiện một cú chặt nhanh về phía cổ họng tôi. Đó là một cú đánh trực diện, ngay thẳng vào cục cổ tôi, khiến cho tôi ho sặc sụa. Rồi Yuigahama nhìn vào khoảng xa và hỏi tôi một câu hỏi, nghe khá là nghiêm túc.

“...Này, nhắc đến kì thi tuyển… Ông có nhớ ngày đầu tiên đến trường không?”

“Khục khục khục!... Hả? À, ý tôi là, cũng không hẳn—Tôi bị tai nạn giao thông ngày hôm đó.”

“Tai nạn…”

“Đúng vậy. Vào ngày đầu tiên đi học, tôi đang đạp xe thì có con chó của đứa ngốc nào đó bị tuột dây. Con chó đó gần như là bị xe cán qua, vì thế tôi bảo vệ nó bằng cơ thể của mình… Đương nhiên đó cú lao người tuyệt vời và là một hành động đầy quả cảm.”

Tôi nghĩ rằng mình có hơi thêm thắt một chút vào câu chuyện đó, nhưng không phải là có bất kì ai khác biết về câu chuyện đó… Và nếu không có ai khác biết về câu chuyện đó, thì chẵng có ai nói gì cả. Vì thế trong những tình huống như thế này, việc khiến cho bản thân mình trông tuyệt vời hơn là tốt nhất cho tôi đấy.

Nhưng khi Yuigahama nghe thấy điều đó, mặt của cô ấy đông cứng lại.

“Đ-Đứa ngốc sao… Vậy thì, Hikki chẳng nhớ được người đó ra sao ư?”

“Ý tôi là, tôi thực chẳng thể nhớ được, vì tôi đang đau đớn rất nhiều. Chà, rõ ràng là tôi cũng không đủ ấn tượng để nhớ, vì thế tôi đoán là người đó thì trông khá là đơn điệu.”

“(Thì thậm) Trông đơn điều… C-Chà, mình đoán là lúc đó mình chẳng có xài trang điểm...và tóc mình thì vẫn chưa có nhuộm, và mình thì lại đang mặc một bộ pajama ngâu nhiên hay gì đó...À và bộ pajama lại có mấy chú gấu nhỏ nhỏ trên đó nữa, nên có lẽ mình đúng là trông như một đứa ngốc vậy…”

Giọng của Yuigahama thật quá nhỏ đến mức tôi chẳng thể nghe thấy cô ấy gì cả—tôi chỉ thấy môi của cô ấy chuyển động khi cô ấy lầm bầm điều gì đó và nhìn chằm chằm xuống sàn. Cô ấy bị đau bụng hay sao thế?

“Có chuyện gì thế?”

“Không...không gì đâu… Dù gì thì! Hikki chẳng nhớ ra được cô gái đó gì cả sao?!”

“Ừ, như tôi đã nói, tôi không có nhớ… Chờ đã, hả? Tôi có nhắc đến việc những người đó là nữ sao?”

“Hả?! Ừ-Ừ, ông chắc chắn là có nhắc rồi! Ông chắc chắn là có nhắc đến đấy, tất cả những gì ông nói lại là, ‘con nhỏ này, con nhỏ kia, con nhỏ nọ’ đấy!!”

“Tôi thực sự là một con người đáng tởm đến thế sao…?”

Khi tôi nói điều đó Yuigahama chỉ phá lên cười một cách rộn rã và với nụ cười vẫn còn trên khuôn mặt cô ấy, quay về nhìn phía sân tennis. Để đáp lại, tôi cũng quay đi và làm y như thế.

Tôi đoán là đến lúc cho những cô gái chơi tennis kết thúc buổi tập của mình rồi, họ thì đang lau chùi mồ hôi và đi về.

“Này! Sai-chaan~~!”

Yuigahama vẫy tay mình và gọi lớn lên. Có vẻ như là cô ấy đã thấy được ai đó mà cô ấy quen.



Cô gái đó nhận thấy Yuigahama và chạy đến bên chúng tôi với từng bước nhỏ.

“Này. Có buổi tập sao?”

“Ừ. Đội của mình thì rất là yếu vào lúc này, vì thế bọn mình phải tập cả buổi trưa...Bọn mình đã phải hỏi họ hết lần này đến lần khác cho viêc xin phép được sử dụng sân tập trong giờ nghĩ trưa đấy, và cuối cùng họ cùng đồng ý. Yuigahama-san và Hikigaya-kun đang làm gì ở đây thế?”

“À, không gì đâu…”

Yuigahama nói điều đó và quay về phía tôi, như thể yêu cầu xác nhận vậy. Chà, tôi thật ra thì đang ngồi ăn trưa và còn cô thì đang đi hoàn tất việc của mình, đúng không? Cô ta đúng là có khả năng tập trung của một con chim hay gì đó mà…

“Mình hiểu rồi.” Cô gái đó, Sai-chan hay gì đó, nở một nụ cười với chúng tôi.

“Sai-chan, cậu chơi tennis trong giờ học rồi và thậm chí còn tập trong giờ nghĩ trưa nữa.. Chắc hẳn là rất cực đây.”

“Ừ, nhưng đây là điều mà mình muốn làm, nên cũng không sao… À, ngoài ra, Hikigaya-kun này, cậu cũng khá là giỏi tennis đấy.”

Ngạc nhiên thay, cô ấy lại chuyển cuộc trò chuyện về phía tôi, nên dĩ nhiên là tôi chìm vào im lặng. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy điều đó đấy. Ngoài ra, người này là người quái nào thế? Tại sao cô ấy lại biết tên tôi?

“Ồ…?” Tôi muốn hỏi cô ấy một vài điều, nhưng trương khi tôi có thể thì Yuigahama đã chen vào, nghe có vẻ đầy ấn tượng.

“Thật sao?”

“Ừ, dáng người cậu ấy rất là chuẩn khi chơi đấy.”

“À, thật là ngượng quá đi, ha ha ha… (thì thầm) Thế thì, đằng ấy là ai thế?”

Tôi nói phần chót với một giọng hơi nhỏ đủ để chắc rằng chỉ có thể Yuigahama có thể nghe thấy tôi, nhưng rồi Yuigahama lại đập tan nỗ lực của tôi thành từng mảnh nhỏ.

“Hảảảả!? Ông học cùng lớp đấy! Ông thậm chí còn học thể dục chung nữa đấy! Tại sao ông lại không biết chứ?! Tôi không thể tin được!”

“Đồ ngốc, tất nhiên là tôi biết rồi! Chỉ là vô tình tôi quên mất thôi!... Và con trai và con gái thì không có học thể dục cùng nhau!”

Tôi thì đang cố tỏ ra lịch sự, và cô ta lại phá hỏng nỗ lực của tôi một cách hoàn toàn…Giờ thì mọi người trên thế giới này sẽ biết rằng tôi không biết tên của cô gái này. Và giờ thì chắc cô ấy đang trong tâm trang không vui…

Khi tôi nghĩ về điều đó, tôi liếc nhìn về hướng Sai-chan và thấy rằng đôi mắt cô ấy thì đang ngấn nước… Chết chưa, tệ thật. Nói theo loài chó, thì cô ấy trông như là một chú Chihuahua vậy, và theo loài mèo, thì cô ấy trong như là con Munchkin vậy… Cô ấy trông đáng yêu và buồn đến thế đấy.

“A-Ahaha. Vậy mình đoán là cậu thật chẳng nhớ tên mình… Mình là Totsuka Saika. Chúng ta học cùng lớp đấy.”

“A-aa, xin lỗi về chuyện đó. Chúng ta có đổi lớp gần đây nên có hơi khó cho tôi một chút… Haha.”

“Chúng ta cũng học cùng lớp hồi năm nhất nữa… Ehehe, có lẽ là mình chẳng có nổi bật gì lắm…”

“Không, không phải đâu… Ồ tôi hiểu rồi! Chỉ là tôi không có chơi cùng các cô gái trong lớp chúng ta nhiều lắm! Cậu biết đấy, tôi vẫn còn chưa biết được tên thật của nhỏ này ở đây nữa là!”

“Thôi đi và ghi nhớ đi!”

Yuigahama đập đầu tôi, nhưng thậm chí là đến điều đó cũng khiến cho Totsuka lầm bàm với một vẻ ảm đạm trên mặt mình.

“Cậu đúng là bạn tốt với Yuigahama-san…”

“H-Hở!? B-Bọn này chắc chắn là không đâu! Nếu có thì thì tất cả những gì tôi muốn là giết tên này đấy! Giết Hikki và rồi tôi cũng sẽ chết theo...Đại loại như thế đấy!”

“Đúng, là thế đấy!... Mà này, chuyện đó thì thật đáng sợ đấy! Đồ đáng sợ kia! Tự tử cùng người yêu sao?! Tôi đây chẳng muốn điều đó chút nào đâu!”

“Hả? Ô-Ông là một tên ngốc hoàn toàn sao!? Tôi chẳng có có nói thế gì cả!”

“Hai cậu thì đúng là khá thân đấy…”

Totsuka nói điều đó bằng một giọng buồn rầu, và lần này đối mặt với tôi.

“Nhân tiện đây, mình là con trai đấy…mình trông thật sự yếu đuối như thế với cậu sao?”

“Hở?”

Suy nghĩ và hành động của tôi hoàn toàn dừng lại vào lúc ấy. Tôi nhanh chóng nhìn sang Yuigahama. Đó là nói xạo, phải không? Tôi hỏi bằng ánh mắt mình. Nhưng Yuigahama, có vẻ như vẫn còn giận dữ, đôi má của cô ấy vẫn còn đỏ bừng, chỉ trả lời tôi bằng cú gật mạnh.

Chờ đã….Thật đấy hả? Không thể nào là đúng được. Phải là trò đùa rồi.

Totsuka thấy cái nhìn đầy ngờ hoặc của tôi và trở nên ngượng chín người. Cô ấy cúi thấp đầu mình, và cô ấy nhìn tôi với đôi mắt hướng lên trên.

Tay của Totsuka dần dần đưa đến chiếc quần sọt của cô/cậu ta. Cử chỉ nhỏ như thế thôi cũng đũ để khiến tôi mê hoặc rồi.

“...Mình có thể cho cậu coi bằng chứng, nếu cậu muốn.”

Tôi cảm thấy thứ gì đó trong tim mình co giật.

Một Hachiman ác quỷ nhỏ xíu xuất hiện trên vai phải của tôi. “Ồ, tuyệt đấy, cậu đây nên cứ làm theo và nhìn đi—cậu có thể sẽ rất là may mắn đấy, cậu biết chứ?” Chà, đúng là thế thật… Dù gì thì đây cũng là một cơ hội hiếm có. “Chờ một chút đã!” Aa, và giờ thì Hachiman thiên thần đã đến rồi. “Trong khi cậu nhìn thì thử yêu cầu cô ấy cởi luôn phần trên ra thì sao?” Cái quái quỉ gì thế này… Thiên thần kiểu vớ vẫn gì thế này?

Cuối cùng, tôi quyết định nghe theo ý thức thông thướng của mình.

Đúng vậy, với những nhân vân nửa nam nửa nữ như thế này thì toàn bộ sự quyến rũ của họ đều nằm trong cái sự thật rằng giới tính của họ quá ư là mơ hồ! Và vì thế, bằng việc đi đến kết luận đầy hợp lý này đây tôi đã có thể bình tĩnh lại và tiếp tục với sự bình tĩnh.

“Dù gì thì… Tôi xin lỗi. Tôi thật chẳng biết nữa, nhưng tôi xin lỗi nếu như thế đã khiến cậu khó chịu gì.”

Khi mà Totsuka nghe thấy tôi nói thế, cậu ta lắc đầu khiến những giọt nước mắt mà đã ngấn trong mắt mình đi và rồi mỉm cười với tôi.

“Hì, không gì đâu.”

“Nhưng, Totsuka này… Tôi khá là bất ngờ khi cậu biết tên tôi đấy.”

“Ơ, à… Chà, Hikigaya-kun thì khá là nổi bật trong lớp mà.”

Sau khi Totsuka nói thế, Yuigahama nhìn chằm chằm vào tôi.

“Thật saaaaaaaaao? Nhưng trông cậu ta thì khá là tẻ nhật mà…việc để ý một người như hắn thì cậu khá nhiều công sức đấy.”

“Đồ ngốc, tất nhiên là tôi đây nổi bật rồi! Tôi nổi bật như là những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm vậy!” [8]

“Chính xác thì sao được như thế chứ?”

Ui cha, cô ta nói điều thẳng điều đó với tôi mà chẳng nháy mắt lấy một lần nữa.

“...C-Chà, khi mà ai đó ngồi trong góc phòng học và nói chuyện với bản thân mình thì chằng phải điều đó khiến cậu ấy nổi bật rất nhiều sao…?”

“À, ra là nổi bật như—...À, um… Tôi xin chia buồn vậy.”

Yuigahama quay mắt đi khỏi tôi. Đó chính xác là cái thái độ mà khiến tôi trở nên ảm đạm đấy…

Bầu không khí lại trở nên nặng nề một lần nữa, vì thế Totsuka quyết định thử cứu vãn nó.

“Nhưng thật đấy, Hikigaya-kun thì rất giỏi tennis đấy. Cậu đã chơi trước đây chưa?”

“Ý tôi là, tôi có chơi một chút Mario Tennis lúc còn học tiểu học, nhưng tôi đây vẫn chưa bao giờ chơi tennis thật sự cả.”

“Ồ, đó là trò mà mọi người chơi cùng nhau đấy. Tôi đây cũng có chơi trò đó đấy, ông biết không. Chơi hai người thì rấấấấấất là vui đấy, đúng không nào~~?”

“...Tôi chỉ có chơi một mình mà thôi.”

“Hở?... Aa. Umm, xin lỗi.”

“Cái quái gì thế này, cô là người dò bom tâm lý hay gì sao? Có phải nhiệm vụ của cô là xới lên từng chút chấn thương tâm lý mà tôi đã trải qua sao?”

“Hikki mới là người có quá nhiều bom đấy chứ!

Totsuka, đứng ngay bên cạnh, trông có vẻ như là đang rất thích thú với việc ngắm cuộc trò chuyện giữa tôi và Yuigahama.

Và rồi, tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên.

“Quay về thôi.”

Totsuka nói thế, và Yuigahama theo sau cậu ấy.

Tôi ngắm họ từng đằng sau và đột nhiên cảm thấy kì lạ một chút.

Tôi hiểu rồi.. Họ học cùng một lớp, vì thế việc họ đi cùng nhau là điều tự nhiên thôi… Vì lý do nào đó tôi lại cảm thấy cảm động vì điều đó.

“Hikki? Ông đang làm gì thế?”

Yuigahama quay về phía tôi, có vẻ hơi khó hiểu. Totsuka cũng dừng bước và quay mặt về phía tôi.

Tôi có thể đi với họ sao? Tôi chuẩn bị hỏi nhưng rồi dừng lại.

Thay vào đó tôi lại nói điều sau.

“Chuyện gì với lon nước ép mà cô đáng lý ra phải mua rồi?”

“Hả?... Áááá!!”

Một vài ngày sau đó, tôi thì đang có giờ thể dục một lần nữa.

Bởi vì những buổi tập với bức tường hết lần này đến lần khác của mình, tôi đã trở thành một bậc thầy của môn đánh tennis bật tường. Vào thời điểm này đây, tôi có thể thực hiện một màn đánh bóng qua lại nhanh với bức tường mà chẳng cần bước lấy một bước theo bất kì hướng nào đấy.

Sau giờ học ngày mai, chúng tôi sẽ bắt đầu những trận đấu tennis một chút. Nói cách khác, hôm nay là ngày cuối cùng tôi có thể chỉ tập đánh bóng qua lại nhanh thôi.

Đây là buổi tập đánh bóng qua lại nhanh cuối cùng của tôi, vì thế tôi nghĩ rằng mình có thể tận dụng đến mức tối đa, nhưng rồi tôi lại cảm thấy có ai đó đang khều tôi ở trên vai phải mình.

Và vị tiên cổ tích đằng sau lưng tôi là ai đây? Chẳng có ai lại muốn nói chuyện với tôi cả, vì thể đây chắc phải là một hiện tượng siêu nhiên nào đó, phải không?

Tôi quay người lại để rồi cảm thấy một ngón tay đưa thẳng vào má phải của mình.

“Ahaha, bắt được cậu rồi~”

Đó là Totsuka Saika, đang nở một nụ cười đầy đáng yêu với tôi.

Ui, cái cảm giác tôi đang có được là gì thế này…? Trái tim tôi thật sự đang đập thịch thịch đây này. Nếu cậu ấy không phải là một thằng con trai thì tôi chắc hẳn đã tỏ tình với cậu ấy và rồi bị từ chối ngay lập tức rồi. Chà, vậy là tôi đoán rằng mình sẽ bị từ chối ngay tại đây sao?

Ý tôi là, khoảnh khắc mà bạn thấy Totsuka mặc đồng phục của mình thì việc cậu ta là một thằng con trai là chuyện rõ như ban ngày rồi, nhưng khi mà cậu ấy mặc bộ đồng phục thể dục của mình, bộ đồ mà cả nam lẫn nữ đều như nhau, thì giới tính của cậu ấy thật sự sẽ chẳng còn rõ ràng nữa.. Nếu vớ của cậu ấy là màu đen và lên cao hơn đầu gối của cậu ấy thì bạn chắc chắn sẽ chẳng phân biệt được đâu.

Tay, chân và eo của cậu ấy thì đều mảnh mai cả, và làn da của cậu ấy thì trắng một cách nhợt nhạt.

Chà, đúng thật là cậu ấy chắng có bộ ngực khá lớn gì cả, nhưng không phải là Yukinoshita cũng có những thứ như thế.

Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh đầy kinh khủng chạy dọc sống lưng mình.

Vì thế sau khi đã bình tĩnh lại, tôi lên tiếng nói với Totsuka, người mà đang đứng đó mìm cười với tôi.

“Cậu muốn gì nào?”

“À. Cậu biết đấy hôm nay người mà mình thường bắt cặp với thì chẳng có đến trường. Vì thế..umm, nếu như cậu muốn, cậu muốn làm bạn tập của mình chứ?”

Thôi nhìn tôi với cái ánh mắt nhìn từ dưới lên như thế đi, thật là. Trông cậu thật quá đáng yêu như thế đấy. Thôi đỏ mặt đi chứ, hự.

“À, cũng không sao. Tôi đây lúc này thì cũng chỉ có một mình.”

Xin lỗi nhé bức tường. Hôm nay tao không thể chơi chung với mày rồi…

Sau khi tôi xin lỗi bức tường và trả lời Totsuka, trông cậu ta có vẻ như trở nên nhẹ nhõm.

“Phù, thật nhẹ nhõm làm sao!” Tôi nghe cậu ta lầm bầm.

Chết tiệt, nghe thấy điều đó khiến tôi trở nên lo lắng. Cậu ta thực sự quá là đáng yêu đấy.

Theo lời Yuigahama nói thì bởi vì việc Totsuka đáng yêu như thế nào, một vài cô gái trong trường này bắt đầu gọi cậu ta là “Hoàng Tử.” Tôi hiểu rồi, xem xét việc Totsuka thì là một chàng trai khá là xinh đẹp, người mà có vẻ đáng yêu đầy nữ tính, cái tên đó thì hợp với cậu ấy một cách hoàn toàn đấy. Hơn nữa, cái tên “Hoàng Tử” đó cũng khiến bạn muốn bảo vệ cậu ấy.

Với việc đó, buổi tập tự do của tôi với Totsuka bắt đầu.

Totsuka thì nằm trong đội tennis, vì thế việc cậu ấy chơi khá thì chẳng ngạc nhiên gì cả.

Cậu ấy đỡ được cú giao bóng thần sầu mà tôi đã thuần thục trong những buổi tập đánh bóng vào tường của mình, và rồi đánh trả ngay về phía tôi.

Sau khi chúng tôi lặp lại những động tác đó hết lần này đến lần khác, Totsuka thậm chí còn bắt đầu khơi mào một cuộc trò chuyện nữa, gần như là cậu ấy đang trở nên chán vậy.

“Đúng như mình nghĩ, Hikigaya-kun thì khá giỏi đấy.”

Bởi vì chúng tôi khá là xa cách nhau, nên Totosuka thì đang nói chuyện một cách khá là từ tốn.

“Tôi thì rất tuyệt trong việc đánh bóng vào tường vì thế điều đó khiến tôi là một tay vợt cừ khôi.”

“Đó là môn bóng quần, không phải là tennis…”

Khi những câu nói đầy từ tốn, kéo dài của chúng tôi trao đổi qua lại thì Totsuka và tôi tiếp tục đánh bóng về phía nhau. Những người khác xung quanh chúng tôi thì giao bóng hụt và đánh hỏng những cú trả bóng về, nhưng chúng tôi thì cứ tiếp tục màn đánh bóng qua lại nhanh đầy dài lâu của mình.

Và rồi, màn đánh bóng qua lại ngưng đi. Totsuka bắt lấy trái bóng bằng tay mình khi nó tưng về phía cậu ấy,

“Hãy nghĩ một chút đã.”

“Được thôi.”

Chúng tôi ngồi xuống cạnh nhau. Vì lẽ quái gì mà sao cậu ta lại ngồi cạnh bên tôi cơ chứ? Chẳng phải có hơi kì lạ một chút sao? Khi mà hai đứa con trai ngồi cạnh nhau, chẳng phải việc ngồi đối diện nhau hay là ngồi xéo góc nhau thì bình thường hơn sao? Chẳng phải cậu ấy quá là gần sao? Chẳng phải cậu ấy thật quá gần sao?

“Này, tớ muốn hỏi Hikigaya-kun một chút lời khuyên đấy…”

Totsuka nói với vẻ nghiêm túc trên mặt mình.

Tôi hiểu rồi. Nếu như cậu ấy muốn hỏi lời khuyên của tôi trong bí mật thì tôi đoán rằng chúng tôi phải ngồi cạnh nhau như thế này đây. Đây là lý do tại sao cậu ấy lại ngồi quá gần như thế này đây, đúng không nhỉ?

“Lời khuyên sao...?”

“Đúng vậy. Thật ra là về đội tennis của mình...bọn mình thì thật chẳng rất giỏi, cậu biết đấy? Bọn mình cũng chẳng có nhiều thành viên nữa. Và nếu như các anh chị năm ba tốt nghiệp sau mùa giải tới thì bọn này còn tồi tệ hơn nữa. Có rất nhiều học sinh mới muốn tham gia nhưng ai mà lại chơi tennis trước khi vào cấp ba cơ chứ, vì thế họ chưa có quen với môn này…và bởi vì bọn mình quá yếu nên bọn mình cũng chẳng có được động lực nữa. Ý mình là, không phải mọi người cần phải cạnh trí vị trí để mà chơi, vì thế…”

“Tôi hiểu rồi.”

Như thế thì hoàn toàn hợp lý thôi. Thật ra, điều đó có vẻ như là một vấn đề thường thấy với những đội thể thao nhỏ và yếu hơn.

Bởi vì đội của bạn chẳng khá giỏi nên mọi người chẳng tham gia. Và bởi vì chẳng có nhiều người nên chẳng ai phải cạnh tranh cho vị trí trong đội hình ra quân cả.

Cho dù có nghỉ hay là trốn tập đi chăng nữa thì bạn vẫn cho thể chơi trong giải đấu và miễn là bạn vẫn còn thi đấu những trận đó thì bạn vẫn cảm thấy rằng mình có tham gia đủ. Chắc chắn là có rất nhiều người có thể hoàn toàn thỏa mãn chỉ với việc đó cho dù là họ chẳng có thắng trận đấu nào đi chăng nữa.

Những vận động viên đó thì sẽ chẳng bao giờ trên nên giỏi hơn cả. Và rồi, bởi vì họ chẳng giỏi hơn, nên cả đội chẳng có hy vọng gì trong việc thu hút được những thành viên mới. Và vì thế tiếp tục cái vòng luẩn quẩn đấy.

“Vậy thì,, nếu Hikigaya-kun đồng ý với việc này, cậu sẽ cân nhắc việc tham gia đội tennis chứ?”

“...Hả?”

Từ đâu ra chuyện đó thế…?

Totsuka nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt tôi, và cậu ta có vẻ như là thu nhỏ người mình lại khi cậu ấy ngồi đấy ôm chặt đầu gối mình. Cậu ấy thi thoảng liếc nhìn mình với con mắt đầy khẩn khoảng.

“Hikigaya-kun thì rất giỏi tennis, và mình nghĩ rằng cậu có thể càng ngày càng giỏi hơn nữa. Mình nghĩ rằng cậu ấy cũng có thể động viên những người khác nữa. Và...nếu như đó la Hikigaya-kun thì mình cũng rằng mình cũng có thể cố gắng hơn nữa đấy. U-Umm...mình chẳng có nói điều đó theo một ý gì kì lạ hay gì đâu! C-Chỉ là mình muốn trở nên mạnh hơn trong môn tennis mà thôi!”

“Việc cậu yếu đuối thì cũng không sao đâu...tôi sẽ bảo vệ cậu.”

“...Gì chứ?”

“À, xin lỗi. Lỗi tôi.”

Thấy dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của Totsuka khiến tôi nói rằng điều hoàn toàn sai lầm ở đây, trong khi tôi phải cố ra vẻ nghiêm túc ở đây. Nhưng coi nào, cậu ta thì thật quá là đáng yêu. Cậu ta thật quá là đáng yêu đến mức tôi gần như đồng ý tham gia câu lạc bộ của cậu ấy ngay lập tức đấy. Tôi gần như là giơ thẳng tay mình lên với sự hăng hái của người mà lao thẳng vào trận chiến chỉ để giành lấy miếng bánh cuối cùng trong căn-tin đấy.

Nhưng cho dù Totsuka có đáng yêu bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng có một vài yêu cầu mà tôi không thể đáp ứng được.

“...Xin lỗi nhưng tôi không nghĩ rằng mình có thể làm được điều đó…”

Tôi biết quá rõ tính cách riêng của mình mà.

Tôi chẳng thấy việc đi đến câu lạc bộ mỗi ngày thì có ích lợi gì cả, và tôi cũng chẳng tin vào hoạt động thể chất vào buổi sáng. Người duy nhất mà làm điều đó là những người già tập dưỡng sinh trong công viên thôi, đúng không? Và dù gì thì, “Tôi thực sự không thể tiếp tục với chuyện này~~~...” thì gần như là khẩu hiệu ưa thích của tôi đấy. Có thể nghe giống như là tôi bắt chước Korosuke [9], nhân vật trong Kiteretsu, nhưng ý chính là tôi chắc chắn rồi sẽ bỏ đội mà đi. Ngay cả với công việc bán thời gian đầu tiên của mình, tôi cuối cùng rồi cũng chỉ chơi trò bỏ trốn chỉ sau ba ngày.

Nếu ai đó như tôi mà tham gia câu lạc bộ tennis thì tôi đoan chắc rằng tất cả những thứ mà tôi làm sẽ chỉ khiến Totsuka trở nên chán nản mà thôi.

“...Mình hiểu rồi…”

Trông Totsuka có vẻ thất vọng. Trong khi đó tôi cố tìm điều gì đó để nói trong tình huống này.

“Chà umm...đừng lo. Tôi sẽ nghĩ ra điều gì đó.”

Mặc dù tôi không thể làm gì cả.

“Cám ơn. Mình nghĩ rằng mình cảm thấy khá hơn sau khi nói chuyện với Hikigaya-kun đấy.”

Totsuka mỉm cười với tôi, nhưng tôi biết rằng sự bình tâm của cậu ấy chỉ là tạm thời mà thôi. Cùng lúc đó, một phần trong tôi cũng nghĩ rằng cho dù chỉ là tạm thời nếu như Totsuka cảm thấy bình tâm thì nhiêu đó thôi cũng rất xứng đáng rồi.

“Không thể.”

Đó là điều đầu tiên mà Yukinoshita nói với tôi.

“Cô nói, không thể sao...nhưng uhh-”

“Những điều không thể làm thì là không thể.”

Và một lần nữa, tôi lại bị từ chối một cách lạnh lùng.

Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu khi mà tôi nghe theo những gì Totsuka bảo tôi và đi đến Yukinoshita xin ý kiến.

Kế hoạch của tôi là để hướng cuộc trò chuyện về hướng mà tôi có thể thôi đi đến câu lạc bộ dịch vụ, và rồi công khai thông báo ý định tham gia câu lạc bộ tennis của mình. Sau đó, từng chút một, tôi rồi cũng sẽ tan biến khỏi cái câu lạc bộ đó. Nhưng giờ đây cái kế hoạch đó đã bị ngăn lại một cách rõ ràng rồi.

“Ý tôi là, tôi có thể hiểu được lý do tại sao Totsuka lại nói thế khi mà cậu ta yêu cầu tôi tham gia câu lạc bộ tennis. Nói ngắn gọn, tôi phải hù dọa họ để trở nên năng nổ hơn nữa. Cuối cùng thì nếu có một người mới tham gia vào câu lạc bộ, chẳng phải là mọi thứ sẽ thay đổi sao?”

“Cậu thật sự nghĩ rằng cậu có thể sống sót trong một nhóm được bố trí như thế sao? Cậu nghĩ rằng họ sẽ sẵn sàng chấp nhận một sinh vật như cậu sao?”

“Uguu…”

Đúng thật vậy. Bỏ câu lạc bộ thì cũng chẳng chính xác là tuyệt gì, nhưng nếu tôi thấy tất cả những người đó chỉ lười biếng trong câu lạc bộ và tận hưởng thì tôi chắc sẽ bắt đầu đi đánh từng người một với chiếc vớt của mình quá.

Yukinoshita phát ra một tiếng cười ngắn gần như là nghe giống một tiếng thở dài vậy.

“Cậu thật sự chẳng hiểu ý nghĩa của việc nằm trong một nhóm là gì, đúng không nào? Cậu là bậc thầy trong việc ở một mình.”

“Cô là người cuối cùng tôi muốn nghe điều đó từ đấy.”

Yukinoshita hoàn toàn phớt lời câu trả lời của tôi và tiếp tục nói.

“Tôi thừa nhận rằng việc họ sẽ liên kết lại với nhau một khi một kẻ thù chung như cậu xuất hiện thì chắc có thể xảy ra. Nhưng rồi họ sẽ chỉ thực hiện những nỗ lực cần thiết để ném cậu ra ngoài, điều đó chẳng là gì khi nói đến sự hoàn thiện bản thân của chính họ. Vì thế đó không phải là một giải pháp gì cả. Tôi đây là minh chứng cho điều đó.”

“Tôi hiểu rồi… chờ đã, cô là bằng chứng sao?”

“Đúng vậy. Lúc đó là vào khoảng thời gian học trung học khi mà tôi trở về đây từ nước ngoài. Vì thế theo lẽ thường tôi phải chuyển trường, nhưng tất cả lũ con gái trong lớp tôi...hay đúng hơn là, tất cả lũ con gái trong trường đều muốn đuổi tôi đi một cách đầy tuyệt vọng. Nhưng chẳng có một ai lại cố gắng hoàn thiện bản thân mình đến mức họ có thể đánh bại tôi cả...những tên ngu ngốc đó…”

Tôi thề là tôi có thể thấy ngọn lửa đen đang hừng hực sau lưng Yukinoshita đấy.

Chết thật, tôi nghĩ rằng mình vừa mới vừa đạp lên bãi mìn đây này…

“C-Chà, ừ tôi đoán là như thế cũng có lý. Ý tôi là, khi liên quan đến những cô gái đáng yêu như cô đây thì những chuyện như thế lại có thể xảy ra thì cũng không có gì lạ…”

“...C-Chà, điều đó thì đúng. So sánh với những đứa con gái khác, việc nói rằng vẻ ngoài của tôi là đẹp hơn hẳn thì cũng không phải là nói quá, và không phải là những đứa con gái khác thì quá yếu kém về mặt tâm lý đến mức chỉ ngã xuống và bỏ cuộc như thế, vì thế cậu có thể nói rằng đây là một kết quả tự nhiên mà thôi. Mặc dù vậy, Yamashita-san và Shimamura-san thì cũng khá là đáng yêu. Họ cũng khá được yêu thích bởi đám con trai. Nhưng điều đó chỉ áp dụng với ngoại hình của họ mà thôi. Khi mà liên quan đến học lực, thể thao, khả năng sáng tạo nghệ thuật, và thậm chí là phép xã giao và tinh thần, họ thậm chí là chẳng thể hy vọng để mà với được đến mắt cá chân của tôi nữa là. Và nếu như họ không thể đánh bại tôi cho dù họ có lộn ngược cả thế giới này đi thì việc họ dồn hết tất cả nỗ lực của mình vào việc nắm lấy chân tôi và kéo tôi xuống thì cũng là lẽ tự nhiên thôi…”

Yukinoshita có vẻ như không nói được nên lời trong phút chốc, nhưng cô ấy nhanh chóng quay lại nhịp độ giống như cũ của mình và bắt đầu tuôn ra một tràn những lời đầy hoa mỹ tự phóng đại mình ra hết câu này đến câu khác. Bạn có thể nói rằng bài nói chuyện của cô ta thì mượt mà như là một dòng sông, nhưng giống như là tôi đang tận mắt chứng kiến những dòng thác đổ của Thác Niagara hơn. Tôi thì vô cùng ấn tượng bởi việc cô ấy có thể nói tất cả những lời đó mà không lỡ mất một nhịp nào cả.

Chẳng lẽ đó là cách để che đi sự xấu hổ của Yukinoshita? Vì thì có lẽ cô ấy cũng có mặt đáng yêu đấy…

Yukinoshita thì ngừng lại để thở trong một chút, có lẽ là bởi vì cô ấy đả nói quá lâu rồi. Khuôn mặt cô ấy thì cũng có hơi đỏ một chút.

“......Cậu có thể cố đừng nói điều gì đó kì quặc được chứ? Tôi thì đang run lên vì sợ đây này.”

“À, thật là nhẹ nhõm làm sao. Đúng như tôi nghĩ, cô đây chẳng đáng yêu gì cả.”

Thật ra, thành thật mà nói, Totsuka thì đáng yêu hơn bất kì cô gái nào mà tôi biết rất nhiều...thật là.

Ồ phải rồi. Chúng tôi đáng lẽ ra là phải nói về Totsuka ở đây chứ.

“Nhưng sẽ tốt hơn cho Totsuka nếu như có điều gì đó có thể làm để khiến cho đội tennis tốt hơn…”

Theo lời nói của tôi, Yukinoshita mở to mắt mình và nhìn chằm chằm vào tôi.

“Thật hiếm thấy làm sao...từ khi nào mà cậu lại là mẫu người mà lo lắng về những người khác cơ chứ?”

“Này, coi nào. Đây là lần đầu tiên có ai đó yêu cầu tôi tư vấn đấy, vì thế cô biết đấy…”

Cuối cùng thì việc được yêu cầu giúp đỡ thì cũng khiến cho tôi phần nào hạnh phúc. Ngoài ra, Totsuka thì cũng khá là đáng yêu...không nhận ra điều đó, môi của tôi bắt đầu nới lỏng ra thành một nụ cười. Yukinoshita chen vào, gần như thể cô ấy muốn ngăn nụ cười đó vậy.

“Tôi đây đã được hỏi rất nhiều lời tư vấn tình yêu trong quá khứ này.”

Cô ấy nói điều đó với bộ ngực mình ưỡng ra một cách đầy tự hào, nhưng vẻ mặt cô ấy lại dần tối sầm lại.

“...Mặc dù thế, khi mà nói đến những đứa con gái và tư vấn tình cảm thì thường chỉ là một biện pháp đề phòng mà thôi.”

“Hả? Ý cô là gì cơ chứ?”

“Nếu có ai đó thông báo tên người mà mình thích thì những người xung quanh họ sẽ bắt đầu cẩn thận hơn, đúng không? Giống như là đánh dấu lãnh thổ của mình vậy. Một khi cậu nghe thấy điều đó, nếu như cậu muốn động tay vào lãnh thổ đó thì cậu sẽ bị coi như là một tên trộm và bị ném ra khỏi nhóm. Cho dù đứa con trai là người tỏ tình nhưng cậu vẫn bị quẳng ra. Nhưng việc tôi bị bảo tất cả những điều đó thì có thật sự cần thiết hay không…?”

Lại một lần nữa, tôi thấy ngọn lửa đen phát ra từ sau lưng Yukinoshita. Khi mà cô ấy nói “những đứa con gái và tư vấn tình cảm”, tôi đã hy vọng cho điều gì đó thật sự vui buồn lẫn lộn, nhưng điều đó thì nghe chỉ là khó chịu mà thôi.

Tại sao cô ấy phải đi phá vỡ một giấc mơ khác của cậu bé đầy ngây thơ này chứ? Chẳng lẽ chỉ để cho vui thôi sao?

Như thể là đang cố gắng rửa trôi đi những kỉ niệm không vui, Yukinoshita đột nhiên mỉm cười một cách gượng gạo.

“Nói ngắn gọn thì đừng có mà cho rằn việc lắng nghe mong muốn của mọi người và cố gắng giúp đỡ mọi người là một điều tốt. Chẳng phải có một câu thành ngữ đó sao? ‘Đến cả sư tử cũng sẽ quẳng con của mình vào những chiếc hố không đáy và giết chúng hay sao’.” [10]

“Giết chúng thì còn gì là mục đích của chuyện đó nữa…”

Ngoài ra, câu nói chính phải là “Ngay cả khi săn những đứa con của mình, sư tử cũng sẽ dùng hết sức mạnh của mình.”

“Vậu thì cô sẽ làm gì?”

“Tôi sao?”

Yukinoshita nháy mắt một vài lần trong sự bối rối và rồi chìm vào suy nghĩ.

“Tôi sẽ bắt họ chạy cho đến khi chết đi, và rồi bắt họ tập vung vợt cho đến khi chết đi, và rồi bắt họ tập đấu thử cho đến khi chết đi, tôi cho là thế.”

Việc cô ấy có thể nói điều đó với một nụ cười khẽ trên mặt mình như thế nào thì cực kì đáng sợ đấy.

Tôi thì khá là ngạc nhiên khi tôi nghe tiếng cánh cửa đập ầm khi bị mở tung ra.

“Heyoo~~!!”

Hoàn toàn đối lập với Yukinoshita, Yuigahama bước vào với lời chào vô-cùng-hạnh-phúc, có-chút-tưng-tửng đó.

Như mọi khi, Yuigahama có nụ cười ngu ngốc trên mặt mình và chẳng có vẻ gì là quan tâm đến thế giới cả.

Tuy nhiên, lại có ai khác đứng sau cô ta với một vẻ mặt đầy nghiêm túc nhưng lại trông khá yếu ớt trên mặt mình.

Đôi mắt cậu ta thì thiếu đi sự tự tin khi chúng chùn xuống, trong khi cậu ấy yếu ớt nắm lấy viền áo của Yuigahama. Làn da cậu ta trắng nhợt nhạt. Cậu ta gợi cho tôi nhớ đến một giấc mơ mơ hồ, thứ gì đó mà sẽ biến mất ngay khi mà cậu nhìn nó dưới ánh đèn vậy.

“Aa...Hikigaya-kun!”

Khoảnh khắc cậu ta trông thấy tôi, cậu ấy nở một nụ cười rạng rỡ và màu sắc có vẻ như là trở về với làn da cậu. Khi mà cậu ấy nở nụ cười đó với tôi, tôi cuối cùng cũng nhận ra đó là ai. Tại sao trông cậu ấy lại quá ảm đạm thế nhỉ…?

“Totsuka…”

Cậu ấy chầm chầm lén phén đi về phía tôi và lần này nắm chặt lấy tay áo tôi. Này này, như thế là phạm luật đấy...mặc dù thế, tôi đoán cậu ấy là con trai.

“Hikigaya-kun, cậu đang làm gì ở đây thế?”

“À, tôi ở trong câu lạc bộ này...tại sao cậu lại ở đây chứ?”

“Tui đây mang đến một khách hành mới cùng với tui hôm nay này, fufu~~”

Bộ ngực khổng lồ đầy vô nghĩa của Yuigahama lắc lư tới lui khi cô ta nói một cách đầy tự hào. Tôi không có hỏi cô. Tôi chỉ muốn nghe những lời đó từ đôi môi đáng yêu của Totsuka mà thôi…

“Này, coi nào. Tui đây cũng là một phần của câu lạc bộ này đấy chứ, ông biết không hả? Vì thế tôi nghĩ rằng tôi sẽ giúp ích cho câu lạc bộ. Và rồi trông Sai-chan có vẻ như là đang bận tâm điều gì đó nên tui mang cậu ấy đến đây.”

“Yuigahama-san.”

“Yukinon, cậu thật không phải cảm ơn mình đâu. Là thành viên của câu lạc bộ, đây ít nhất là điều mà mình có thể làm.”

“Yuigahama-san, tôi thật sự không hiểu được việc cậu là thành viên của câu lạc bộ như thế nào chứ…”

“Mình không phải sao!?”

Cô ta không phải sao!? Thật đáng kinh ngạc đấy...Tôi đã nghĩ rằng việc cô ấy từ từ trở thành một phần trong câu lạc bộ là đã khá rõ ràng rồi chứ.

“Đúng vậy. Cậu chưa bao giờ nộp cho tôi thư xin gia nhập cả, và cố vấn của bọn này cũng chưa công nhận tư cách thành viên của cậu cả, vì thế cậu chẳng có ở trong câu lạc bộ.”

Khi là liên quan đến luật lệ thì Yukinoshita nghiêm khác một cách vô nghĩa.

“Mình sẽ viết! Nếu cậu muốn thư xin gia nhập thì mình sẽ viết cho cậu cả triệu tờ! Hãy để mình tham gia đi mà!”

Yuigahma có nước mắt trong mắt mình trong khi cô ấy lôi là một tờ giấy và bắt đầu viết. “thư xin gia nhập… ít ra thì hãy viết hoa đi chứ, thật là. [11]

Yuigahama bắt đầu viết một cách nhanh nhẩu nhưng Yukinoshita phớt lờ cô ta và quay về phía Totsuka. Totsuka bắt đầu run lên khoảnh khắc mà câu ấy bị đâm xuyên bởi cái nhìn đầy lạnh lùng của Yukinoshita.

“U-Umm...Mình muốn...làm cho đội tennis...mạnh hơn, mình đoán thế…?”

Ban đầu, Totsuka nhìn vào Yukinoshita, nhưng khi câu nói bắt đầu thì cậu ấy từ từ nhìn sang phía tôi. Totsuka thì thấp hơn tôi nên cậu ấy nhìn lên mặt tôi như thể cậu ấy đang cố đánh giá phản ứng của tôi vậy.

Làm ơn đừng có nhìn tôi...trái tim tôi bắt đầu đập loạn xạ, chết tiệt, nhìn chỗ nào khác đi chứ.

Nhưng ngay khi tôi suy nghĩ về điều đó, mặc dù tôi chắc rằng cô ta chẳng hề có ý định cứu tôi, nhưng Yukinoshita lại trả lời thay tôi.

“Tôi không chắc Yuigahama-san đã nói với cậu những gì, nhưng câu lạc bộ dịch vụ không phải là một dịch vụ sửa-mọi-thứ nào đó. Bọn tôi ở đây chỉ để giúp và thúc đẩy tính độc lập. Việc đội tennis có trở nên tốt hơn hay là không thì hoàn toàn tùy thuộc vào cậu.”

“Mình...hiểu rồi…”

Trông Totsuka hoàn toàn thất vọng và đôi vai cậu ấy rũ xuống. Tôi chắc rằng Yuigahama đã nói với cậu ấy điều gì đó để khiến cho cậu ấy hy vọng quá nhiều.

“Con dấu đó đâu rồi, con dấu đó đâu rồi…” [12] Yuigahama lầm bầm khi cô ấy lục lọi túi xách của mình. Tôi liếc nhìn cô ta, và khi cô ấy cảm thấy cái nhìn của tôi cô ấy nhìn lên.

“Hả? Gì thế?”

“Đừng có mà nói thế với tôi. Bởi vì những lời hứa hão huyền vô trách nhiệm của cậu mà chúng ta phải phá vỡ hy vọng và ước mơ mỏng manh của chàng trai trẻ này đây.”

Yukinoshita ném những lời đầy tàn nhẫn đó vào thẳng Yuigahama. Tuy nhiên, Yuigahama chĩ nghiêng đầu mình trong sự khó hiểu.

“Hử? Hửửửử? Nhứng ý mình là, mình đã nghĩ rằng Yukinon và Hikki nhất định sẽ có thể làm điều đó. Mình đã nghĩ sai rồi sao?”

Yuigahama nói điều đó bằng một giọng hoàn toàn thờ ơ. Dựa vào việc bạn coi câu nói của cô ta ra sao, bạn gần như có thể nghe thấy một chút thách thức trêu trọc trong đó đấy.

Và không may mắn thay, có người ở đây sẽ coi câu nói đó theo y hướng đó.

“....Hừm, giờ thì cậu đã nói ra điều đó, Yuigahama-san. Cho dù tên ở đây có thể làm bất kì điều gi hay không thì là một vấn đề khác, nhưng không ngờ cậu lại thử thách tôi như thế.”

Yukinoshita cười. Aa, có vẻ như là một công tắc kì lạ đã được bật lên bên trong cô ấy… Yukinoshita Yukino là loại người mà sẽ trực tiếp nhận hết tất cả những thử thách và rồi đập tan chúng thành từng mảnh với sức mạnh của mình. Thật là, cô ta cũng sẽ đập tan mọi thứ thành từng mảnh cho dù cô ấy không bị khiêu khích đi chăng nữa. Cô ấy là loại người mà thậm chí là sẽ đưa sự tàn nhẫn vào những người yêu thích hòa bình như Gandhi như tôi đây.

“Chà, tốt thôi. Totsuka-kun, tôi sẽ chấp nhận yêu cầu của cậu. Tất cả những gì tôi phải làm là giúp cậu hoàn thiện khả năng tennis của cậu, đúng không?”

“V-Vâng, đúng vậy. N-Nếu như mình có thể trở nên giỏi hơn thì mình nghĩ mọi người cũng sẽ cố gắng hơn nhiều.”

Có lẽ cậu ấy cảm thấy áp lực bởi cái nhìn chằm chằm của đôi mắt to của Yukinoshita, nhưng giờ đây Totsuka thì đang trốn sau tôi khi mà cậu ấy trả lời. Khuôn mặt của cậu chỉ ló ra một chút từ phía trên vai tôi, và tôi thấy nỗi sơ và sự không yên trong mắt cậu ấy. Nó gần như thể là đang nhìn vào một chút thỏ đang run rẩy vậy...và điều đó khiến cho tôi muốn bắt cậu ta mặc một bộ trang phục cô gái thỏ đấy.

Quả thật vậy, khi mà Nữ Hoàng Băng Giá cho bạn sự giúp đỡ của cô ấy, việc cảm thấy sợ hãi là bình thường thôi. Tôi gần như có thể tưởng tượng ra việc Yukinoshita đang nói rằng “tôi sẽ khiến cậu mạnh mẽ hơn, nhưng bù cho việc đó là linh hồn của cậu!” hay thứ gì đó như thế. Cô ta là phù thủy hay gì sao?

Muốn được giảm bớt sự không yên của Totsuka, tôi bước một bước về phía trước để bảo vệ cậu ấy.

Khi mà tôi đứng cãnh Totsuka, tôi có thể ngửi thấy mùi hương dầu gội và chất khử mùi. Mùi cậu ấy thì như là một cô nữ sinh trưng học một cách không thể nào tả được đấy. Cậu ấy đang dùng loại dầu gội quái quỉ nào thế?

“Chà, nếu chúng ta giúp thì cũng ổn thôi, nhưng chúng ta sẽ làm gì đây?”

“Chẳng phải là tôi đã nói rồi đấy sao!? Cậu không nhớ sao? Nếu như cậu không tin tưởng trí nhớ của mình thì có lẽ cậu nên lấy giấy bút ra ghi lại đi!?”

“Chờ đã, đừng có nói với tôi là lúc ấy cô thật sự nghiêm túc đấy…”

Tôi nhớ lại khi mà Yukinoshita nói những điều về vệc ép mọi người làm hoạt động “cho đến khi họ chết”, khi mà tôi thấy nụ cười của Yukinoshita với tôi...gần như thể cô ta đang đọc suy nghĩ của tôi vậy. Chết tiệt, cái nụ cười đó thật quá đáng sợ đấy…

Làn da trắng toát của Totsuka trở nên nhợt nhạt hơn và cậu ấy bắt đầu run lên.

“Mình sẽ...chết sao…?”

“Không sao đâu. Tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Tôi nói điều đó và vỗ lưng Totsuka. Khi tôi làm điều đó, Totsuka đỏ mặt và nhìn tôi với một cái nhìn đầy nồng nhiệt.

“Hikigaya-kun...cậu nói điều đó một cách nghiêm túc chứ?”

“Không xin lỗi...tôi đây chỉ muốn nói điều đó mà thôi.”

Đối với tụi con trai thì câu “tôi sẽ bảo vệ cậu” là nằm top ba trong danh sách những điều chúng tôi muốn nói đấy. Trong trường hợp các bạn thấy tò mò thì hạng nhất là “Cứ để đó cho tôi. Cứ đi trước đi.” Dù thế nào đi chăng nữa thì nếu như tôi không phải là đối thủ của Yukinoshita thì không đời nào tôi có thể bảo vệ ai khỏi cô ấy cả. Chỉ là...nếu như tôi không bày ra điều gì đó khiến cho Totsuka cảm thấy tốt hơn thì sự không yên của cậu ấy sẽ chẳng bao giờ biến mất cả.

Totsuka thở dài và cậu ấy nheo mày.

“Mình thật sự thi thoảng không thể hiểu nổi Hikigaya-kun đấy…nhưng…”

“Hửm, vậy thì Totsuka-kun có giờ tập tennis sau giờ học, đúng không? Chà thế thì hãy bắt đầu bưởi tập luyện đặc biệt của chúng ta trong giờ nghỉ trưa nào. Chúng ta sẽ gặp nhau trên sân chứ?”

Cắt ngang Totsuka, Yukinoshita bắt đầu lập kế hoạch một cách đầy nhanh chóng cho ngày mai và những ngày sau nữa.

“Tuân lệnh~~!”

Yuigahama đưa lá thư xin gia nhập mà cô ấy vừa mới viết xong và trả lời với câu đó. Totsuka cũng gật đầu. Vậy là...điều đó có nghĩa là…

“Vậy là...tôi cũng phải đi sao?”

“Đương nhiên rồi. Dù gì thì không phải là cậu cũng có kế hoạch nào cho giờ nghỉ trưa mà, đúng không?”

...Trúng ngay tim đen.

Và vì thế, buổi tập luyện địa ngục của chúng tôi được quyết định sẽ bắt đầu vào ngày hôm sau.

Vì quái gì mà tôi cũng phải tham gia cơ chứ?

Cuối cùng thì chẳng phải cái câu lạc bộ dịch vụ này chỉ là một khu vườn nhỏ được rào kín nơi mà những kẻ yếu đuối có thể tụ tập vào chỉ gật gù thôi sao? Chẳng phải đây chỉ là câu lạc bộ với mục dích thu thập những người vô dụng vào cùng một nơi và cho họ một khoảng không tạm thời dễ chịu để mà ở sao?

Và thế thì này khác với cái “tuổi trẻ” mà tôi vô cùng xem thường như thế nào chứ?

Tất nhiên là, có lẽ Hiratsuka-sensei thì đang cố khiến cho nơi này thành một nơi điều dưỡng nào đó, nơi mà những kẻ bị lây nhiễm như chúng tôi có thể được cô lập và điều trị.

Tuy nhiên, nếu như căn bệnh của chúng tôi có thể được chữa lành bởi những điều nhỏ nhặt như thế này đây thì chúng tôi đã không phải mắc bệnh ngay từ đầu rồi.

Lấy Yukinoshita làm ví dụ. Tôi chẳng biết được những chuyện kiểu gì thì đang đè nặng trong tâm trí cô ấy cả, nhưng tôi chắc rằng những thứ đó sẽ chẳng biến mất chỉ vì cô ấy ở đây đâu.

Thật ra, cách duy nhất mà những vết thương của tôi sẽ lành lại ở một nơi như thế này là giả như Totsuka là một cô gái. Có lẽ nếu nư bằng trò tennis này đây, một kiểu tình cảm hài hước nào đó sẽ nở rộ giữa chúng tôi, mọi chuyện sẽ khá đi một chút.

Theo như tôi được biết thì Totsuka Saika là người đáng yêu nhất trong trường. Cậu ấy thì chân thành, và quan trọng hơn là cậu ấy thì rất tử tế với tôi. Nếu như tôi dành một chút thời gian và công sức cho việc đó và nuôi dưỡng tình cảm của chúng tôi thì tôi chắc cũng sẽ trương thành như là một người luôn đấy.

...Nhưng bạn biết đấy, Totsuka là một đứa con trai. Ông trời là một kẻ ngốc mà.

Tôi cảm thấy có hơi chán nản vì tất cả những điều đó, nhưng cùng lúc đó tôi thay bộ quần áo thể dục của mình xong và hướng đến sân tennis. Này, tôi vẫn đang bám víu vào cơ hội nhỏ nhoi rằng cậu ấy là một cô gái đấy. Tôi sẽ đánh cược tất cả hy vọng và giấc mơ của mình vào cơ hội đó!

Bộ đồng phục thể thao của trường chúng tôi thì có một màu xanh sáng đầy vô nghĩa, và chúng nổi bật rất nhiều. Bởi vì cái gam màu gần như không mấy thời trang một cách cực kì ấn tượng đó, mọi người trong trường đều ghét những bộ đồng phục đó và chẳng bao giờ mặc dù ngoại trừ giờ thể dục hay là tập luyện thể thao mà thôi.

Vì thế mọi người đều đang mặc bộ đồng phục bình thường của mình, và tôi là người duy nhất ở đây nổi bật như là một tên ngốc trông bộ đồ thể thao của mình.

Bởi vì điều đó, tôi bị bẫy bới một con người đầy phiền phức.

“Ha ha ha ha Hachiman.”

“Đừng có mà ghép tên tôi với tiếng cười như thế…”

Ơ Trung Học Sobu này đây, thì chẳng có ai khác ngoài Zaimokuza lại có thể có một tiếng cười đáng tởm như thế. Zaimokuza bắt chéo tay mình, và hắn ta đang chắn ngang đường tôi.

“Thật may mắn làm sao khi gặp cậu ở đây. Ta chỉ vừa mới đi đưa cậu tác phẩm mới cảu mình đấy. đến đây nào, hãy căng mắt mình ra và chứng kiến đi nào!”

“À, xin lỗi. Tôi đây thì có hơi bận lúc này.”

Tôi trượt sang bên và khẽ tránh một đống giấy đang được đưa về phía tôi. Nhưng Zaimokuza lại nhẹ nhàng bắt lấy tôi bằng vai.

“...Đừng có mà nói ra những lời nói dối đáng buồn như thế chứ. Làm quái gì mà cậu lại có việc phải làm cơ chứ?”

“Không phải nói xạo đâu. Ngoài ra, ông là người cuối cùng tôi muốn nghe câu đó từ đấy.”

Tại sao mọi người lại nói với tôi cùng một điều cơ chứ? Chẳng lẽ tôi trông giống như là tôi thực sự không có nhiều việc để làm với thì giờ cảu mình sao? … Chà, nhưng dù gì thì điều đó cũng đúng…

“Hừm, ta hiểu rồi, Hachiman. Cậu chỉ muốn ra vẻ ngầu trong một lúc và vì thế cậu lại thực hiện một lời nói dối nho nhỏ. Và rồi để bảo vệ lời nói dối đó khỏi bị bại lộ, cậu lại nói dối một lần nữa. Nhưng đó chỉ là một vòng lặp bất tận mà thôi. Một vòng lặp bi thảm của sự dối lừa. Nhưng cậu thấy đấy, Hachiman, vòng xoắn ốc đó chẵng dẫn đến đâu cả. Nói tón lại, những mối quan hệ con người thì chẳng dẫn đến đâu cả. Nhưng vẫn còn kịp lúc để lôi mình lại đấy!....Cậu đã từng giúp ta một lần trước đây, vì thế giờ là đến lượt ta giúp cậu!”

Zaimokuza thốt lên hạng hai trong danh sách những điều đám con trai luôn muốn nói. Cảnh cảnh tượng hắn giơ ngón cái mình lên với tôi với khuôn mặt mình trông quá chắc chắn về bản thân mình thì cực kì khó chịu đấy.

“Thật là, tôi đây có việc phải làm…”

Tôi có thể cảm thấy mạch trong đầu mình đập thình thịch trong cơn tức giận theo nghĩa đen đấy, và tôi sẵn sàng để tranh cái với Zaimokuza cho hắn phải quy phục. Nhưng rồi…

“Hikigaya-kun!”

Tôi nghe thấy một giọng nói cao bổng tràn đầy năng lượng, và cảm thấy Totsuka nhảy vào vòng tay của mình.

“Đúng lúc lắm. Chúng ta đi với nhau chứ?”

“Ư-Ừ, chắc rồi…”

Totsuka thì đang đeo chiếc túi mang vợt của mình bên vai trái, và vì lý do náo đó cậu ta lại nắm chặt lấy tay trái của tôi bằng tay phải của mình. Cái quái…

“H-Hachiman...a-ai thế này…?”

Zaimokuza nhìn tới lui giữa tôi và Totsuka với sự kinh hoàng trong mắt mình. Và rồi, khuôn mặt hắn dần dằn biến đổi thành thứ gì đó có vẻ như khá là quen thuộc một cách đầy mơ hồ vì lý do nào đó...à, tôi biết rồi. Kabuki? Tôi gần như có thể nghe thấy âm thanh nền Iyooo~~~ pon pon pon Kabuki [13] khi đôi mắt của Zaimokuza mở toang ra và hắn ta bất động trong một tư thế đầy kì lạ.

“T-Tên khốn kia! Ngươi đã phản bội ta!”

“Ý ông là quái gì khi nói ‘phản bội’ cơ chứ…”

“Im đi! Tên play-boy nửa mùa kia! Tên đẹp mã thất bại kia! Ta đây thì thương hại ngươi vì ngươi là một kẻ cô độc nhưng ta đã hiểu bởi vì điều đó ngươi lại trở nên vênh váo!”

“‘Nửa mùa’ và ‘thất bại’ thì có hơi quá rồi đấy…”

Nhưng đúng là tôi là một kẻ cô độc nên tôi không thể bác bỏ phần cuối được.

Zaimokuza nhìn tôi với một ánh mắt đầy ma quỷ trong khí rống lên.

“Ta chắc chắn sẽ không tha thứ cho ngươi….”

“Này bình tĩnh đã, Zaimokuza. Totsuka thì không phải là con gái. Cậu ấy là con trai...có lẽ thế.”

“Đ-Đ...Đ-Đừng có mà đùa với ta! Một người mà đáng yêu như thế này thì không thể nào lại là con trai được!”

Tôi nói nghe không có vẻ tự tin lắm, và Zaimokuza hét câu trả lời của mình lên về phía tôi.

“Không, Totsuka nhất định là một tên con trai đáng yêu mà.”

“Điều đó...được nói là đáng yêu...thì có hơi…”

Totsuka thì đang đỏ ửng mặt và hướng ánh mắt nhìn về phía tôi.

“Umm...có phải đây là bạn của Hikigaya-kun không?”

“Đó là một câu hỏi hay đấy…”

“Hừm. Không đời nào ta đây lại coi những người như ngươi là ‘bạn’ cả.” [14]

Zaimokuza thì dỗi hoàn toàn rồi. Uwahh, tên này thì thật là phiền phức để đối phó mà…

Nhưng không phải là tôi không hiểu tại sao lại như thế. Việc cảm thấy một nỗi buồn và cảm giác phản bội thoáng qua nếu như bạn phát hiện ra rằng tên mà bạn có thể đồng cảm với thì hóa ra lại là đi cùng với một ai đó với những giá trị hoàn toàn khác là lẽ tự nhiên thôi.

Điều gì mà tôi có thể nói trong tình huống như thế này để phục hồi tình bạn của chúng tôi nhỉ? Không may mắn thay, do số lượng điểm kinh nghiệm trong lĩnh vực này khá thấp của tôi, tôi thực chẳng biết nữa.

Nhưng có vẻ như là một chuyện như thế thì hoàn toàn không tưởng.

Quan tâm ai đó, cố gắng khiến họ cảm thấy tốt hơn, đảm bảo rằng bạn chẳng bao giờ mất liên lạc, đồng cảm với họ, và rồi bằng những cách đó cuối cùng cũng đến được gần với ai đó…thứ “tình bạn” đó chẳng phải là tình bạn gì cả. Nếu những chuyện phiền như như thế là những gì mà mọi người gọi là “tuổi trẻ”, thì tôi hoàn toàn ổn cả mà không có nó đấy.

Đi cùng với những nhóm tù hãm như thế và ra vẻ như rằng bạn đang rất vui thì chẳng phải là gì ngoại trừ tự thỏa mãn cả. Chẳng phải là gì ngoại trừ tự lừa dối mình cả. Một thói xấu đầy đê hèn.

...Ý tôi là, nhìn đây này, đối phó với một Zaimokuza đầy ghen tị thì thật sự là rất khó chịu đấy.

Sau khi tôi đã xác nhận trong tâm mình rằng cảm nhận giá trị của chính tôi thật sự là chính xác, tôi đã cam đoan với bản thân bước đi trên con đường của kẻ cô độc.

“Totsuka, đi thôi.”

Tôi kéo tay Totsuka. “À, được thôi..” cậu ta đáp lại nhưng trừ có thế ra cậu ấy chẳng hề cử động.

“Zaimokuza...phải không nhỉ?”

Zaimokuza có vẻ như là có hơi lúng túng một chút, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

“Nếu như cậu là bạn của Hikigaya-kun thì có lẽ chúng ta có thể...cũng là bạn luôn? Điều đó...sẽ khiến mình rất vui đấy. Mình chẳng có nhiều bạn nam lắm…”

Totsuka nói những lời đó và nở một nụ cười ngượng ngùng.

“Fu… ku, ku ku ku ku. Quả thật vậy, Hachiman và ta thì những người bạn thân với nhau. Không, chúng ta là chiến hữu. Không không không, ta là chỉ và hắn ta là nô lệ...chà, khi mà cậu đã nói thế thì ta đây cho rằng mình không còn lựa chọn nào khác. Ta sẽ...ummm...ban tặng cậu tình bạn của ta. Chúng ta thậm chí có thể là người yêu nữa.”

“Uuu, mình không nghĩ đó...là một ý kiến hay đâu. Hãy cứ gắn với tình bạn thôi.”

“Hừm, ta hiểu rồi...này, Hachiman. Cậu nghĩ rằng người này đây thích ta chứ? Chẳng lẽ điều đó có nghĩa rằng đây lúc này đang được mến mộ sao? Phải vậy mà, đúng không?”

Zaimokuza nhanh chóng tiến sát lại bên tôi và thì thầm vào tai tôi.

...Đúng như tôi nghĩ, nhưng người như Zaimokuza thì không phải là bạn của tôi.

Những người mà lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ bất kì khi nào mà họ nghĩ rằng họ có thể đến gần một cô gái xin đẹp thì chẳng phải là bạn bè của tôi.

“...Totsuka, đi thôi. Nếu chúng ta đến trễ thì Yukinoshita sẽ bộc phát mất.”

“Hừm, như thế thì chẳng tốt chút nào đâu. Chúng ta hãy nhanh chân lên vậy. Dù sao thì người đó...thật sự rất đáng sợ đấy.”

Zaimokuza bắt đầu theo sau tôi và Totsuka. Có vẻ như là hắn đã quyết định tham gia vào nhóm. Dù sao thì khi mà chúng tôi sắp xếp đội hình như thế này, và bước xuống hành lang, có lẽ chúng tôi trông như là vừa mới bước ra khỏi Dragon Quest nếu như bạn nhìn chúng tôi từ bên cạnh vậy. Hay có lẽ… không phải Dragon Quest, nhưng thứ gì đó như là Vua Bomby từ loạt trò chơi Momotetsu thì sao…[15]

Khi chúng tôi ra đến sân tennis thì chúng tôi thấy rằng Yukinoshita và Yuigahama đã ở đó rồi.

Yukinoshita thì vẫn còn mặc bộ đồng phục của mình, Yuigahama thì thay bộ thể dục của mình rồi.

Bọn họ có lẽ là đã quyết định dùng bữa trưa ở đây. Khi mà họ thấy chúng tôi, cả hai người họ nhanh chóng dọn dẹp những hộp bento cực kì nhỏ của mình.

“Chà thế thì, bắt đầu thôi.”

“M-Mình rất mọng được làm việc cùng cậu.”

Totsuka đối mặt với Yukinoshita và cúi chào cô ấy một chút.

“Trước hết, chúng ta phải xây dựng sức mạnh cơ bắp mà Totsuka-kun thì đang tiếu hụt một cách chết người. Bắp tay, cơ đenta, cơ bụng, cơ liên sườn, cơ lưng và cơ đùi của cậu ấy. Chúng ta sẽ tập chống đẩy và xây dựng những cơ bắp đó cùng nhau...tạm thời, thì xin hãy cố gắng cho đến khi các cậu trên bờ vực của cái chết.”

“Uwahhh,Yukinon có vẻ là rất thông minh đấy...ơ, trên bờ vực của cái chết?”

“Đúng vậy. Các cậu càng làm tổn thương các cơ thì chúng sẽ càng cố tự sửa chữa mình, nhưng mỗi lần chúng sửa chữa thì những sợi dây chằng càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn. Đây là điều mà người ta gọi là ‘bù quá mức’ [16]. Nói cách khác, nếu như các cậu hoạt động cho đến bờ vực của cái chết thì các cậu sẽ có thể tăng sức mạnh chỉ trong một lượt đấy.”

“Cái quái gì cơ chứ, bọn này không phải là người Saiyan hay là gì đâu…”

“Chà, không phải là cậu sẽ có thể xây dựng cơ bắp ngay lập tức như thế này, nhưng chuyện này cũng có hưu ích trong việc làm tăng sự trao đổi chất của cậu đấy.”

“Trao đổi chất?”

Tôi gần như là có thể dấu chấm hỏi ngay trên đầu Yuigahama. Chẳng lẽ cô ấy thật sự là không biết nhiều đến thế sao? Yukinoshita có vẻ như có hơi choáng. Nhưng có lẽ cô ấy quyết định rằng việc giải mọi chuyện thì tốt hơn là cứ đổ lỗi cho nhau, vì thế cô ấy thêm vào một bài tóm tắt ngắn gọn.

“Nói tóm lại, thì đó là cách để khiến cơ thể phù hợp hơn cho việc hoạt động. Nếu như sự trao đổi chất của cậu tăng lên thì sẽ dể dàng cho việc tiêu thụ calo hơn. Nói trắng ra thì chuyện này sẽ làm tăng hiệu suất chuyển đổi năng lượng của cơ thể cậu.”

Yuigahama gật đâu với lời giải thích. Đột nhiên, đôi mắt cô ấy lấp lánh.

“Dễ dàng tiêu thụ calo hơn...vậy thì, chúng ta sẽ giảm cân sao?”

“...Tôi cho là thế. Khi mà cậu hít thở hay tiêu hóa thứ gì đó, cũng sẽ có thể dùng calo dễ dàng hơn, vì thế cậu sẽ trở nên mảnh mai hơn ngay cả khi cậu chỉ làm những điều bình thường.”

Nghe thấy những lời của Yukinoshita khiến cho sự lấp lánh trong mắt Yuigahama càng tăng lên. Vì lý do nào đó, gần như có vẻ là Yuigahama lúc này đây còn đầy động lực hơn Totsuka nữa. Động lưc của Yuigahama có vẻ như cũng kích hoạt thứ gì đó trong Totsuka, người mà đang nắm chặt lấy tay mình.

“T-Thế thì hãy thử vậy.”

“M-Mình cũng tham gia luôn!”

Totsuka và Yuigahama nằm sấp xuống và bắt đầu thực hiện chống đấy một cách từ từ.

“Nngh… khh, fuu, hah…”

“Ooo, khh… nnngh, hahh, hahh, nngh!”

Tôi nghe thấy tiếng thở đầy đau đớn nặng nhọc. Khuôn mặt họ thì biến dạng với cơn đau, bọn họ đổ chút mồ hôi, và đôi má họ thì đỏ lên. Có lẽ đôi tay mảnh khảnh của Totsuka thì khiến cho việc đó đặc biệt khó đối với cậu, nhưng cậu ấy thi thoảng nhìn tôi với ánh mắt van nài. Khi mà cậu ấy nhìn lên vào tôi từ vị trí của mình trên sàn như thế...tôi chẳng biết nữa...chuyện đó khiến toi cảm thấy hơi kì lạ một chút.

Khi mà cánh tay của Yuigahama khuỵu xuống, tôi thoáng thấy làn da lấp lánh bên dưới cổ áo đồng phục thể dục của cô ấy. Không hay rồi, Tôi không thể nhìn thẳng vào đó được.

Mạch của tôi bắt đầu đập càng lúc càng nhanh, đến mức mà bạn có thể nói rằng tôi đang trải qua bệnh loạn nhịp tim đấy.

“Hachiman...cái gì thế này? Vì lý do nào đó, ta cảm thấy hoàn toàn bình an đấy…”

“Thật trùng hợp làm sao. Tôi cũng cảm thấy như thế.”

Chúng tôi thi thoảng lại nhìn nhau và mỉm cười, khi mà tôi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ sau lưng tôi, khiến cho tôi cảm thấy như thể mình bị dội một gáo nước lạnh vậy.

“...Hai cậu đây cũng tập để cho trí óc của hai người khỏi bận tâm đến khe hở nữa thì sao nào?”

Khi tôi quay lại, tôi thấy Yukinoshita đứng đó nhìn tôi với vẻ mặt cực kì khinh bỉ. Khỏi bận tâm đến khe hở...cô ấy đã phát hiện ra sao…?

“H-Hừm. Trong đạo lý của võ sĩ thì việc không bao giờ tuột lại trong lúc tập luyện là quy tắc chính yếu đấy. Ta cho rằng ta đây cũng sẽ tham gia vậy!”

“D-Đúng vậy. Mất cân đối cơ thể thì rất là đáng sợ. Ông có thể bị tiểu đường, gút, hay xơ gan hay gì đó đấy!”

Vói sức mạnh đáng báo động, cả hai chúng tôi đều nằm xuống sàn và bắt đầu thực hiện chống đấy. Khi tôi làm điều đó, Yukinoshita đi lòng vòng trước mặt tôi.

“Khi mà cậu thực hiện chống đẩy thì theo tôi thấy đó gần như là một cách dập đầu tạ tội mới vậy.”

Yukinoshita nói điều đó và rồi cười khúc khích.

Con nhỏ khốn khiếp này, cô ta vừa mới nói gì cơ chứ? Ngay cả một người yêu chuộng hòa bình như tôi đây khi nghe thấy thứ gì đó trêu tức như câu đó thì có thể sẽ đánh thức thứ gì đó trong tôi. Hờ...chính xác thì đánh thức thứ gì cơ chứ? Nếu có thứ gì đó được đánh thứ, thì hầu hết trong số chúng sẽ là cảm giác moe đầy mới mẻ về những cú chống đẩy mà thou6…

...Tất cả chúng tôi thì đang làm cái quái gì ngay lúc này vậy chứ?

Bạn có biết câu “đủ những hạt bụi cũng có thể tạo nên một ngọn núi” hay không? hay có lẽ là “ba cây chụm lại nên hòn núi cao.” Nói cách khác thì khi mọi người tụ tập cùng nhau thì họ thậm chí sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và an toàn hơn.

Tuy nhiên, chúng tôi là một nhóm những kẻ thật bại, những người mà lại tụ tập cùng nhau để làm những điều vô nghĩa.

Cuối cùng thì chúng tôi dành trọn cả giờ nghỉ trửa chỉ để thực hiện chống đẩy, và tôi dành trọn cả đêm quằn quại trong đau đớn đến từ những cơ bắp bị tổn thương.

↑ Một loại cà phê được làm ngọt. Thật ra thì Chiba là một trong số ít nơi trong Nhật Bản bán thức uống này.

↑ Một phim truyền hình của Nhật.

↑ Trong tiếng Nhật thì thạch cao (sekkou) và thuốc mỡ (nankou) khá là giống nhau.

↑ Nhắc đến Issei Fuubi Sepia, một nhóm nhạc hoạt đồng những năm 1980. Komachi nói “soiya”, là một cách kì lạ để nói “souieba”. Và cách nói soiya đó là thứ mà nhóm này nổi tiếng nói.

↑ Đây là nhắc đến một nhãn thịt heo được bán bởi công ty thực phẩm Marudai, sản phẩm được giới thiệu là ngon đến mức có thể làm quà biếu được. Và ‘người thịt heo’ thì là nhắc đến Bessho Tetsuya, một diễn viên đóng trong rất nhiều quảng cáo cho sản phẩm đó đến mức chết cái tên ‘người thịt heo’ luôn.

↑ Trong bản gốc thì Hachiman dùng tiếng Ý, chữ ‘fantasista’.

↑ Tiếng Pháp, có nghĩ là ‘bất khả kháng’ hay ‘điều kiện bất cả khả kháng’.

↑ Đây là một trường hợp dùng sai câu thành ngữ này. Câu này thường chỉ được dùng để nhắc đến nhóm người mà thôi.

↑ Nhân vật kết câu với chữ “nari”, điều mà là tính cách của nhân vật này.

↑ Đại ý câu này là sư tử rèn luyện con mình bằng những thử thách khó khăn. Tất nhiên là phần sau là phiên bản của Yukinoshita, phần ‘giết chúng’ thì không có trong nguyên bản câu nói.

↑ Thật ra thì Yuigahama bắt đầu bằng chữ hiragana, mang ý nghĩa không trang trọng và khá trẻ con.

↑ Con dấu như là kiểu thay cho chữ kí vậy.

↑ Kabuki (ca vũ kì) là một loại hình sân khấu truyền thống của Nhật Bản, thường được biết đến với những trang phục màu mè và khá là dài cùng những động tác chậm chạp, chắc tương tự hát bội ở Việt Nam. Các bạn có thể tìm hiểu thêm tại đây:

↑ Chữ Kanji được viết ở đây thì có nghĩa là ‘kẻ địch mạnh’ nhưng cách đọc được ghi là ‘bạn bè’.

↑ Một trò tương tự cờ tỷ phú vậy.

↑ Tiếng Anh là supercompensation.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện