Một mình lặng lẽ ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, tôi như nghe thấy được tiếng 'tick' vang lên, chen vào giữa những tiếng tích tắc quen thuộc từ kim phút của chiếc đồng hồ trên tường.
Ngẩng đầu nhìn lên, tôi nhận ra kim giờ vừa chỉ vào nửa đêm.
Từ lúc Hiratsuka-sensei chở tôi về đến nay đã qua một khoảng thời gian rất dài rồi.
Komachi và bố mẹ tôi đã ăn tối xong và giờ đều đang ở lì trong phòng. Kamakura thì hẳn là đang ngủ trong phòng của Komachi.
Cứ cách một hồi, chiếc bàn kotatsu lại gầm lên trầm thấp, có lẽ là do mẫu mã này cũ rồi. Nó vẫn chạy ro ro ở đó mặc dù chả ai dùng nó cả. Tôi đứng dậy, tắt điện đi và trở lại sofa.
Sự lạnh giá trong căn phòng lúc này hóa ra lại là một ưu điểm. Nhờ nó mà tôi không thấy buồn ngủ chút nào và trên tất cả, đầu tôi minh mẫn như tiết trời mùa đông.
Hiratsuka-sensei đã đưa cho tôi một gợi ý rất rõ ràng. Nó không chỉ đúng cho ngày hôm nay vì đây là điều mà cô ấy đã luôn nói với tôi suốt từ đó tới giờ. Nhưng tôi đã xem nhẹ nó, hiểu nhầm nó hoặc thậm chí bỏ qua nó. Chính vì vậy tôi phải suy nghĩ lại, bắt đầu lại từ đầu.
Tôi phải lôi vấn đề lên, và xem xét nó lại một lần nữa.
Vật cản phiền toái nhất gần đây chắc chắn là sự kiện hợp tác tổ chức Giáng sinh. Mặc dù tôi chịu trách nhiệm giúp đỡ nhưng tình huống hiện tại sắp nát bét ra rồi.
Thêm vào đó nữa, vấn đề từ phía Isshiki Iroha lại càng trở nên rõ mồn một. Sau khi tôi đẩy trọng trách hội trưởng hội học sinh lên đầu em ấy, Isshiki không quản lý tốt hội học sinh cho lắm.
Thêm vào đó, chuyện của Tsurumi Rumi cũng dây mơ rễ má vào đây. Tôi không biết hiệu ứng phụ từ các hành động của tôi khi giải quyết chuyện của em ấy sau kì nghỉ hè ở Làng Chiba đã tác động tới em ấy như thế nào. Nhưng tôi không thể nào coi tình hình hiện tại của em là tích cực.
Và… và còn cả vấn đề với Clb Tình nguyện nữa.
Chỉ mỗi cái vấn đề cuối cùng này thôi, mỗi lần nghĩ đến nó, ngực tôi lại thấy một mảng u ám và chẳng tài nào nghĩ ra nổi một giải pháp cho ra hồn. Vẻ mặt cam chịu, từ bỏ sau khi cố tìm kiếm cơ hội, nụ cười gượng gạo, chỉ cố ra vẻ tươi sáng, và cuối cùng, những lời mà cô ấy đã nói với tôi, tất cả, tất cả cứ không ngừng hiện lên trong đầu tôi.
Từ nãy tới giờ tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian suy nghĩ cho chuyện này, do tôi chẳng tài nào gạt nổi nó ra khỏi đầu. Nhưng đây là vấn đề tôi nên để lại sau.
Nếu như vậy, ba vấn đề còn lại, do đã có mục tiêu rõ ràng nên giờ trở nên vô cùng dễ hiểu.
Mục tiêu đầu tiên là giúp Isshiki thực hiện nhiệm vụ của hội trưởng hội học sinh trong sự kiện này. Tiếp theo là làm sao để Tsurumi Rumi có thể tươi cười như vậy dù là ở một mình hay cùng với những người khác. Cuối cùng, phối hợp giữa trường tôi và trường Kaihin Sogo, bao gồm cả Tamanawa để cố gắng hoàn thành tốt sự kiện này.
Nếu có thể đạt được những thứ trên, vậy chúng ta sẽ thấy được một giải pháp tạm thời.
Tôi tiếp tục sắp xếp lại vấn đề trong đầu, tìm kiếm lời giải tốt nhất. Thứ kết nối cả ba vấn đề là sự kiện hợp tác Giáng sinh. Ba đường thẳng đồng quy tại một điểm.
Tôi chỉ cần tìm ra cách để biến ý tưởng thành hiện thực là được.
Nhưng sau tuần làm việc vừa rồi, tôi nhận ra đây không phải là việc đơn giản. Tôi không nghĩ mình đủ khả năng để xoay chuyển tình thế. Tôi thậm chí đã trao đổi với Tamanawa xem có thể làm gì đó để cải thiện tình hình, nhưng vô ích.
Tôi nên làm gì đây? Tôi có nên nhờ người khác giúp đỡ không? Nếu mà đi nhờ, người duy nhất tôi có thể nhờ là Komachi.
Tuy nhiên Komachi lúc này không thể phân tâm được, em ấy đang ôn thi. Với cô em gái chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là thi, tôi chẳng thể nhờ em ấy giúp đỡ được. Tôi làm sao có thể trở thành chướng ngại tại bước ngoặt cuộc đời của em ấy chứ.
Vậy, tôi có thể nhờ ai khác đây? Zaimokuza? Nếu là cậu ta, tôi có thể nhờ mà chẳng mảy may áy náy chút nào. Cậu ta hẳn cũng rảnh thôi. Cơ mà, căn cứ vào tình hình lúc này, khi đã có quá nhiều nhóm người tham gia, tôi không nghĩ ra cách gì có thể nhét Zaimokuza một cách trơn tru vào. Chưa kể cậu ta bị thiếu hụt kĩ năng giao tiếp với người khác, và với học sinh trường khác thì hẳn là còn nát hơn.
…Không, tôi hiểu đây không phải là lỗi của Zaimokuza.
Trách nhiệm và nguyên do đều là từ tôi.
Sao tôi lại có thể yếu đuối như vậy?
Tại sao tôi lại vội vàng nhờ cậy vào người khác như thế chứ? Chỉ vì lúc đó tôi đã xin nhờ giúp đỡ mà tôi đã tưởng rằng mình được phép ỷ lại vào người khác. Và giờ gặp khó khăn tôi liền nghĩ tới việc ỷ lại vào người khác?
Từ khi nào mà tôi trở nên yếu ớt đến vậy?
Mối quan hệ giữa người và người chỉ là liều thuốc tê nhất thời. Khi bạn vô thức dựa dẫm vào người khác cũng là lúc mà trái tim bạn mục ruỗng từ bên trong ra. Và rồi bạn sẽ luôn phải dựa dẫm vào người khác và cuối cùng sẽ chẳng thể nào tự thân làm được việc gì nữa.
Vậy, phải chăng những lần tôi giúp đỡ người khác, thực ra tôi lại làm họ phải khổ sở? Phải chăng tôi đã tạo ra những người không thể tự đứng trên đôi chân của mình và phải dựa dẫm vào người khác?
Người ta hay bảo: "Trao cần câu và dạy cách câu chứ đừng cho con cá".
Những thứ được trao đi quá dễ dàng đều chỉ là giả tạo. Những thứ dễ dàng bị cho đi cũng sẽ dễ dàng bị lấy lại y như vậy.
Trong kỳ bầu cử hội học sinh, Komachi đã cho tôi một lý do. Tôi đã bị dao động khi nghĩ hành động của mình là vì Komachi, để duy trì Clb Tình nguyện.
Chính vì vậy mà lúc đó tôi đã phạm sai lầm.
Đáng ra tôi nên sử dụng đáp án và lý do mà tôi tự mình tìm thấy để hành động.
Kể cả lúc này, tôi vẫn đang tìm một lý do để hành động từ người khác. Vì Isshiki, vì Rumi, vì sự kiện.
Liệu đó thật sự có phải đều là lý do khiến tôi hành động? Tôi có cảm giác tôi đã nhầm cái không được phép nhầm. Tôi đã nhầm lẫn thứ tôi cần phải suy nghĩ.
Nếu tôi muốn tìm lại đúng sai, tôi cần bắt đầu lại từ đầu.
Từ trước tới nay, vì sao tôi lại hành động? Lý do là gì? Tôi lần mò từng sự kiện trong đầu, đi ngược lại dòng thời gian.
Lý do sự kiện Giáng sinh cần phải thành công là vì Isshiki Iroha và Tsurumi Rumi. Và lý do tôi trực tiếp giúp đỡ sự kiện này là vì tôi đã đẩy trọng trách hội trưởng hội học sinh lên vai Isshiki trong kì bầu cử. Và trong kì bầu cử đó, tại sao tôi lại cản không cho Yukinoshita và Yuigahama trở thành chủ tịch? Tại sao tôi lại ngăn họ lại? Trước đây, tôi luôn nói lý do là vì Komachi, nhưng lý do thực sự khiến tôi hành động là vì....
Bởi vì tôi có thứ mà mình muốn.
Trong quá khứ, dường như chỉ có duy nhất một thứ mà tôi mong muốn, tôi không cần tới bất kỳ cái gì khác, thậm chí tôi còn căm hận họ. Nhưng chỉ vì chưa từng có được nó, tôi bắt đầu nghĩ rằng nó không tồn tại.
Chính vì tôi tưởng rằng tôi đã nhìn thấy nó. Tưởng rằng tôi đã chạm tới được nó.
Cho nên tôi đã phạm sai lầm.
Tôi đã đặt ra được câu hỏi. Giờ việc cần làm chỉ là tìm câu trả lời.
Tôi không biết mình đã nghĩ bao lâu rồi. Nhưng bầu trời đêm nhuộm trong ánh xanh dương đã bắt đầu tan ra, khi khung trời bắt đầu sáng dần.
Tôi đã suy nghĩ từ đó tới giờ, vậy mà vẫn không tài nào nghĩ ra nổi một cách, một kế hoạch hay chiến lược gì. Dù là dùng logic, lý thuyết, lý do và phép biện chứng nào thì đáp án vẫn không hiện hữu.
───Vậy nên hẳn là vậy. Đây hẳn là đáp án của tôi.
× × ×
Lớp học buổi tan trường. Tôi ngồi trên bàn, duỗi người ra mệt mỏi. Khẽ vặn mình một cái, tiếng khớp xương ở cổ và eo kêu răng rắc.
Sau đêm qua, rút cục tôi chẳng chợp mắt được mấy mà tới trường. Khi ngồi xuống bàn, tôi nằm gục tại đó luôn, và phần lớn bài giảng đều vào tai này rồi ra tai kia.
Tuy nhiên, tâm trí tôi lúc này vẫn minh mẫn lạ thường.
Tôi vẫn còn hơi ngờ vực về đáp án mà mình đưa ra sau một đêm trằn trọc. Tôi không rõ liệu đó có phải là đáp án chính xác không.
Nhưng tôi chẳng thể nào nghĩ ra đáp án khác.
Tôi thở dài thêm lần nữa, lần cuối cùng rồi đứng dậy.
Đích đến của tôi chỉ có một.
Tôi ra khỏi phòng học và đi dọc trên hành lang.
Hành lang vắng lặng và ảm đạm giờ chẳng còn khiến tôi thấy khó chịu nữa. Hiện tại, máu của tôi đang bứt tốc trong động mạnh, cả người nóng bừng lên một cách vô ích. Tiếng gió đập vào cửa sổ, tiếng nói cười của các clb thể thao ngoài sân nghe sao thật xa xăm. Tôi sửa soạn lại những lời tôi cần nói, lặp đi lặp lại trong lồng ngực, khiến tôi chẳng thể nào nghe thấy bất kỳ thanh âm nào khác.
Tôi lờ mờ thấy được cánh cửa mà tôi đang đi tới. Cánh cửa đóng kín trong sự im lặng chết chóc.
Tôi đứng trước cánh cửa, khẽ hít vào một hơi dài. Rồi tôi gõ cửa, hai hay ba lần gì đó. Mặc dù từ trước tới nay tôi thường xuyên vào phòng này, nhưng tôi chưa từng gõ cửa bao giờ. Tuy nhiên, vì mục tiêu ngày hôm nay, tôi phải làm những thủ tục cần thiết.
Tôi chờ một hồi, nhưng bên trong chưa ai trả lời.
Tôi lại gõ cửa thêm lần nữa.
"Mời vào…"
Tôi có thể nghe thấy thanh âm yếu ớt ở bên kia cánh cửa. Từ trước tới nay tôi chưa từng để ý, nhưng hóa ra đây chính là tiếng nói sau khi đã chui qua cánh cửa mỏng ha? Sau khi được phép, tôi đặt tay lên tay nắm.
Cánh cửa trượt sang một bên cái roẹt. Cánh cửa này nặng thật. Từ trước tới nay nó vẫn nặng như vầy sao? Tôi dồn sức nhiều hơn và đẩy mạnh cửa ra.
Khi tôi đi vào bên trong, thứ tôi nhìn thấy là hai vẻ mặt kinh ngạc, sửng sốt nhìn tôi tại vị trí thường ngày họ vẫn ngồi.
"Hikki, sao vậy? Cậu thường đâu có gõ cửa."
Yuigahama Yui, như mọi khi, cầm chiếc điện thoại trên tay, trao tôi ánh mắt bối rối.
Yukinoshita Yukino thì đặt thẻ đánh dấu sách vào trang đang đọc dở rồi đặt trên bàn. Đôi mắt cô ấy rủ xuống, nhìn chằm chằm xuống bàn.
Rồi Yukinoshita thì thầm, thanh âm khe khẽ chẳng biết là đang nói với ai.
"…Không phải tôi đã bảo cậu không phải tự bắt mình tới rồi sao?"
Tôi yên lặng lắng nghe cô ấy nói hết câu, chỉ để bản thân không bỏ sót một lời nào của cô ấy.
"…Hôm nay tôi có việc phải tới."
Nghe tôi đáp, Yukinoshita chỉ yên lặng đứng đó, chẳng nói một lời. Hai chúng tôi cứ như vậy, giăng một tấm màn yên lặng xuống căn phòng, cứ như thiên sứ đã hạ phàm.
"S-Sao cậu không ngồi xuống?"
Cả Yukinoshita và tôi đều nhìn Yuigahama khi cô lấy hết dũng khí nói. Tôi gật đầu và kéo cái ghế gần nhất lại. Sau khi ngồi xuống tôi mới nhận ra, thẳng ngay phía trước mặt mình là Yukinoshita và Yuigahama. Aah, đây là lần đầu tiên tôi nhận ra bất kỳ ai tới đây yêu cầu trợ giúp và tư vấn đều sẽ thấy khung cảnh tương tự như thế này. Cái ghế mà từ trước tới nay tôi vẫn ngồi giờ nằm song song với chiếc ghế của Yukinoshita và trống trơn.
"Có chuyện gì vậy…? Cậu ngồi xa hơn mọi khi đúng không?"
Đúng thật là tôi ngồi ở vị trí khác. Dù sao thì hôm nay tôi tới đây có phải với tư cách một thành viên clb đâu.
Đáp án mà tôi rút ra sau khi suy nghĩ đi suy nghĩ lại chỉ có một.
Một khi bạn đã đưa ra lời giải sai, vậy đó chính là đáp án của bạn. Bạn sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để sửa sai.
Kể cả vậy, bạn vẫn có thể yêu cầu được làm lại một lần nữa. Chính vì vậy, lần này, tôi sẽ sử dụng phương pháp đúng đắn, hành động đúng đắn để từng bước, từng bước một, lần mò ra từng đáp án chính xác. Ngoài cách này ra, tôi chẳng nghĩ được phương án nào khác.
Sau khi tôi thở dài một hơi, tôi tập trung về phía Yukinoshita và Yuigahama.
"Tôi có một ủy thác."
Những lời mà tôi cứ lặp đi lặp lại trong đầu suốt từ đấy đến giờ tuôn ra một cách trôi chảy hơn tôi dự đoán.
Có thể chính là vì vậy. Yuigahama nghe thấy vậy và lộ vẻ an tâm.
"Hikki, cậu cuối cùng cũng chịu nói chuyện với bọn tớ…"
Yuigahama nở một nụ cười ấm áp. Nhưng vẻ mặt Yukinoshita lại hoàn toàn khác. Ánh mắt cô ấy chĩa về phía tôi, nhưng lại tựa như không hề nhìn tôi. Thấy ánh mắt đó, thanh âm trong cổ họng tôi cứ yếu dần.
"Là về sự kiện Giáng sinh mà Isshiki đã nhắc tới trước đây. Việc này khó hơn tớ tưởng, nên tớ muốn tới đây xin các cậu giúp đỡ…"
Sau khi tôi nói xong, ánh mắt Yukinoshita rũ xuống, chần chừ không biết nói tiếp ra sao.
"Nhưng…"
"Không, tôi hiểu cậu muốn nói gì."
Trước khi Yukinoshita kịp phủ nhận, tôi ngắt lời cô ấy và bắn liên thanh luôn.
"Tôi là người đã tự tiện đi giúp em ấy, và tôi thậm chí còn chả giúp được em ấy là bao. Nhưng tôi là người đã đẩy em ấy vào vị trí hội trưởng hội học sinh. Tôi hiểu rõ mình là nguyên nhân chính."
Nếu tôi bị từ chối ở đây thì không xong rồi. Tôi chẳng có gì có thể thuyết phục được Yukinoshita, nhưng kể cả vậy, tôi cũng không thể để cô ấy từ chối mình. Tạm thời, tôi bèn phải lôi danh sách lý do trong đầu mình ra.
"Cậu có nhớ đứa bé học sinh tiểu học ở Làng Chiba? Kể từ lúc đó, em ấy vẫn chưa hề thay đổi…"
"Ahh… Rumi-chan, đúng không nhỉ?"
Yuigahama lộ ra vẻ mặt khó xử. Sự kiện đó rõ ràng không phải là ký ức vui vẻ gì cho bất cứ ai. Chẳng có ai được cứu rỗi cả, và tất cả những người tham gia đều bị đẩy tới tình cảnh tồi tệ nhất.
Từ trước tới nay, phương pháp làm việc của tôi đều cho ra kết quả như vậy. Nhưng, tôi sẽ không phạm sai lầm nữa, chính vì vậy tôi tiếp tục nói.
"Thế nên tôi muốn làm gì đó. Mọi chuyện xảy ra đều là vì tất cả những việc tôi đã làm từ trước tới nay, và tôi biết đó là yêu cầu ích kỉ từ cá nhân mình. Nhưng tôi vẫn muốn nhờ các cậu hỗ trợ."
Sau khi nói xong, tôi nhìn Yukinoshita, nắm tay đặt trên bàn của cô ấy siết chặt lại.
"Vậy, ý của cậu là tất cả đều là lỗi của cậu?"
"…Chà, đấy là chuyện tôi không thể phủ nhận."
Dù trực tiếp hay gián tiếp, dù tình huống là gì, nguyên nhân sâu xa đều là do hành động của tôi. Đó là một sự thật trần trụi. Khi tôi đáp, Yukinoshita rủ mắt xuống và cắn môi.
"Tôi hiểu…"
Lời Yukinoshita nói ra nghe cứ như tiếng thở dài. Rồi cô ấy ngẩng đầu dậy, ánh mắt hơi ẩm ướt khẽ nhìn tôi trong tích tắc, nhưng rồi lại đảo đi. Cô ấy suy nghĩ một lát, cứ như muốn tìm những từ thích hợp để nói, và cuối cùng, với giọng lạnh lùng, Yukinoshita nói.
"…Nếu cậu tin rằng tất cả trách nhiệm về cơ bản đều thuộc về cậu, vậy đó là thứ cậu nên tự mình giải quyết, phải không?"
Tôi ngừng thở trong giây lát khi nghe những lời đó. Nhưng tôi biết tôi không thể giữ im lặng, và cuối cùng tôi cũng rặn ra với giọng khàn khàn.
"…Đúng vậy. Xin lỗi, hãy quên những gì tôi vừa nhờ đi."
Vậy là tôi đã trắng tay. Tôi không còn nghĩ ra gì khác. Bên cạnh đó, đúng là như vậy, những gì Yukinoshita nói về cơ bản là hoàn toàn chính xác.
Chính vì vậy mà nó đã thuyết phục được tôi bỏ cuộc.
Tôi đang định đứng dậy, sẵn sàng rời khỏi clb. Nhưng ngay lúc đó, một thanh âm bi thương cản tôi lại.
"Chờ đã."
Tiếng gọi đó vang vọng trong căn phòng yên tĩnh và lạnh giá.
Yuigahama nhìn tôi và Yukinoshita với đôi mắt đẫm lệ.
"Thế này sai rồi. Tại sao, tại sao mọi chuyện cứ phải như thế này? Thật không thể hiểu nổi."
Yuigahama run rẩy nói. Mặc dù cả hai người bọn tôi đều bị lí lẽ của người kia thuyết phục, nhưng cô ấy lại phủ nhận nó, chẳng vì lý do gì cả.
Thấy vẻ mặt đó của Yuigahama, cơ mặt tôi chùng xuống. Vẫn treo nụ cười khổ, vốn định giảng giải cho người khác nhưng rút cục tôi lại từ tốn nói, cứ như muốn giải thích cho một đứa trẻ.
"Ừ, là vậy đấy… Tự mình giải quyết chuyện của mình, đây là một đạo lý rất bình thường."
"…Đúng là vậy."
Yukinoshita dừng lại một chút rồi đồng ý với tôi. Khi nghe tôi và Yukinoshita nói thế, Yuigahama lắc đầu nguầy nguậy và phản đối.
"Hai cậu sai rồi. Cả hai người các cậu đều sai rồi."
Khi tôi nhìn nét mặt chỉ chực khóc của Yuigahama, tôi thấy lồng ngực mình thắt lại, khiến tôi muốn trốn tránh. Nhưng thanh âm của cô ấy không cho phép tôi làm vậy.
"Um, chuyện là, đây không chỉ là trách nhiệm của cậu, Hikki. Ý tớ là, đúng là cậu là người đã suy nghĩ mọi thứ, đã làm mọi việc, nhưng chúng tớ cũng có lỗi. Chúng tớ là người đã đẩy tất cả trọng trách lên đầu cậu…"
"…Không, không phải."
Đối mặt với Yuigahama đang cúi đầu thật sâu, tôi nát óc suy nghĩ xem mình nên nói gì. Hai người họ chẳng giao việc gì cho tôi cả. Thực ra, tôi mới là người được họ giúp đỡ thì đúng hơn.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Yuigahama vẫn đang chực khóc khi cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tôi.
"Không, đúng là vậy. Cậu không phải là người duy nhất khiến mọi chuyện thành ra thế này, bởi vì tớ cũng vậy…"
Yuigahama nhìn Yukinoshita. Ánh mắt đó hàm ý rằng vẫn còn một người nữa phải chịu trách nhiệm.
Yukinoshita đón thẳng ánh mắt ấy. Tuy nhiên, cô ấy lại không nói gì cả. Cô ấy cắn môi, cứ như thể cam chịu lời trách móc đó.
Yuigahama lẩm bẩm, giọng cô ấy chùng xuống, như thể bị ánh mắt đó đè nặng.
"…Tớ cảm thấy những lời cậu nói thật quá xảo quyệt, Yukinon."
Mặc dù giọng nói có phần yếu ớt, nhưng ánh mắt Yuigahama lại kiên định nhìn Yukinoshita. Đôi mắt đó càng lúc càng trở nên chân tình, thậm chí có chút công kích trong đó.
Yukinoshita không hề ngoảnh mặt đi khỏi ánh mắt đó. Cô ấy yên lặng một lát, không biết nên nói ra hay không, nhưng rút cục cô vẫn nói, chất giọng lạnh lùng sắc bén.
"…Giờ cậu lại nói thế à…? Chính cậu cũng xảo quyệt còn gì."
Nghe Yukinoshita nói, Yuigahama cắn nhẹ vào môi. Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, cứ như đang lườm nhau vậy.
"Chờ đã, đó không phải là chuyện tớ muốn nói."
Tôi đến đây không phải là để tìm kẻ đứng ra chịu tội. Tôi không muốn một kết cục giả dối mà ai cũng là người có lỗi. Tôi tới đây để bàn về một chuyện khác cơ mà.
Ý định của tôi khi tới đây hoàn toàn không phải là để nhìn thấy vẻ mặt đối chọi của Yukinoshita và Yuigahama lúc này.
Mặc dù vậy, lời tôi nói có vẻ không lọt tới tai họ. Họ nhìn nhau chằm chằm, nhưng dù vậy, những từ ngữ vẫn không ngừng lại mà cứ thế tuôn ra.
Cổ họng trắng toát của Yuigahama run lên, cô ấy hít sâu vào. Cô ấy nhìn Yukinoshita với đôi mắt ngân ngấn, tiếp tục những lời cần nói, từng từ, từng từ một.
"Cậu chẳng bao giờ nói gì cả, Yukinon… Nếu cậu không nói với bọn tớ, sẽ có những thứ bọn tớ không thể hiểu được."
"…Chính cậu cũng chẳng bao giờ chịu nói gì đấy thôi. Cậu lúc nào cũng muốn sóng yên biển lặng, lấp liếm hết mọi chuyện."
Những lời Yukinoshita nói nghe lạnh tanh, chả có chút hơi ấm nào. Vẻ mặt đó cứ như của một pho tượng băng, tuyên bố sự thật mà chẳng biểu lộ tí cảm xúc nào. Hẳn cô ấy đang nói về quãng thời gian mà chúng tôi ở cùng nhau, những ngày vừa qua.
"Chính vì vậy, nếu cậu, nếu cả hai cậu đều mong muốn như thế, vậy…"
Yukinoshita thấp giọng bổ sung, thanh âm mệt mỏi như muốn tắt nghẹn đi, khiến Yuigahama không nói nên lời.
Căn phòng lạnh lẽo và trống rỗng này đã và đang kiên nhẫn đợi thời gian chấm dứt. Chính bản thân Yukinoshita đã cảm nhận được điều đó.
Sự thật hiển nhiên này là thứ mà cả Yuigahama và tôi đã giả vờ lấp liếm. Cũng có thể chính Yukinoshita cũng mong muốn như vậy.
Tất cả mọi người đều giống nhau, chẳng ai chịu nói ra sự thật. Chúng tôi ở đây, chẳng tài nào nói những lời chúng tôi muốn nói.
Cả tôi và cô ấy đã quá coi nhẹ chuyện này. Quá nuông chiều phía bên kia, quá nuông chiều chính bản thân mình.
Cả lý tưởng và lý giải của chúng tôi về vấn đề cũng hoàn toàn khác nhau.
"…Chúng tớ sẽ không hiểu nếu cậu không nói gì, huh?"
Những lời Yuigahama nói vừa rồi cồn cào trong ngực tôi. Có những thứ cậu sẽ không bao giờ hiểu được nếu bên kia không nói gì. Đó là sự thật hiển nhiên. Tuy nhiên, dù bên kia có nói ra, cậu có thật sự hiểu được không?
Những lời tôi buột miệng nói ra khiến Yuigahama quay ngoắt về phía tôi. Yukinoshita vẫn nhìn xuống dưới, còn ánh mắt của Yuigahama cứ thúc ép tôi nói tiếp.
"Nhưng có những thứ cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được dù cho bên kia có nói ra."
"Cái đó…"
Khóe miệng bi thương của Yuigahama mếu mó. Nước mắt dường như đã tràn ra, chảy dài hai khóe mắt. Chính vì vậy tôi phải nói từ tốn hết sức có thể.
"…Tớ không nghĩ tớ sẽ bị thuyết phục, dù cậu có nói gì với tớ. Có lẽ tớ sẽ chỉ tự ý đoán rằng lời cậu nói còn có hàm ý gì khác, rằng có chuyện gì đó nên cậu mới nói vậy."
Yukinoshita là một cô gái ít nói trong khi Yuigahama lại là người nói rất nhiều chỉ để che giấu sự tình.
Thêm vào đó, tôi là người có thói quen suy đoán hàm ý trong lời nói của người khác.
Chính vì vậy khi Yukinoshita nói cô ấy sẽ tham gia ứng cử hội học sinh, dù cô ấy đã nói trực tiếp như vậy, tôi vẫn không thể nào coi những lời đó là thật. Tôi sẽ nghĩ rằng chuyện này có thể còn do yếu tố nào khác, tôi cố tìm kiếm ý định thật sự sau những lời nói đó, chỉ để cuối cùng lại phạm sai lầm.
Con người là sinh vật chỉ thấy những gì họ muốn thấy, chỉ nghe những gì họ muốn nghe. Tôi cũng không ngoại lệ.
Yuigahama dụi dụi mắt và mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
"Nhưng nếu chúng ta chịu nói chuyện với nhau, nếu chúng ta nói chuyện với Hikki nhiều hơn, vậy tớ.."
"Đó không phải là chuyện tớ đang nói tới."
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu khi nghe Yuigahama nói.
"Nếu cậu không nói ra, chẳng ai hiểu được cả." Ai cũng có thể nói vậy. Dù họ chẳng biết gì, chẳng biết đối phương đang cố truyền đạt thông điệp gì, người ta vẫn có thể tuôn ra câu nói cứng nhắc và vô nghĩa không biết là nghe được từ ai.
Dù bạn có nói ra, vẫn có những thứ không thể truyền tải được, và có những thứ sẽ vụn nát một khi nói ra.
"Nghĩ rằng cậu hiểu, chỉ vì người khác đã nói ra, như vậy là quá kiêu ngạo. Những ai nói như vậy đều là những kẻ quá tự mãn, những ai nói như vậy đều chỉ là tự coi mình là đúng… Không phải lúc nào cậu cũng hiểu được người khác chỉ vì hai người đã nói chuyện với nhau. Chính vì vậy, lời nói không phải là thứ tớ muốn."
Nói đến đây, cơ thể tôi khẽ run lên. Tôi vội vàng liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nhận ra trời đã bắt đầu tối dần. Căn phòng cũng vì vậy mà lạnh hơn một chút.
Yukinoshita đang yên lặng lắng nghe từ nãy tới giờ, nhưng cô ấy vẫn đang ôm lấy đôi vai mình, cứ như muốn tìm một chút hơi ấm.
Yuigahama sụt sịt và vuốt nước mắt đi. Rồi cô ấy rưng rưng nói.
"Nhưng nếu cậu chẳng nói gì, cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được…"
"Ừ… Nghĩ rằng cậu có thể hiểu được dù họ không nói gì chỉ là ảo tưởng. Nhưng… Nhưng tớ…"
Tôi lùng sục ngôn từ để nói tiếp, ánh mắt của tôi đảo quanh.
Tuy nhiên, tôi không tìm ra nổi. Thứ duy nhất phản chiếu trong mắt tôi chỉ có đôi mắt đang đỏ hồng do dụi mắt quá nhiều, chân dung của cô gái với đôi mi dài ủ rũ nhìn từ bên hông.
Và khung cảnh đó đột nhiên nhòe đi.
"Tớ…"
Dù đã mở miệng lại lần nữa, tôi vẫn không biết phải nói gì.
Tôi nên nói gì đây? Tất cả những gì tôi muốn nói thì tôi đã nói rồi. Những ngôn từ miêu tả suy nghĩ và tình cảm của tôi, tôi đều đã thổ lộ. Tôi muốn bắt đầu lại từ đầu, xây dựng lại từ đống đổ nát. Tôi đã luôn suy nghĩ, tìm lời để nói chỉ vì mục đích đó. Chẳng còn lại gì nữa. Tôi đã không còn lựa chọn nào khả thi.
───Ahh, tôi hiểu rồi. Cuối cùng, những thứ tôi muốn nói, dù là trong hoàn cảnh gì hay là tôi vắt óc suy nghĩ ra sao, những lời tuôn ra chỉ là những suy nghĩ, lập luận logic, tính toán, đo đạc và những thủ đoạn, sách lược mà thôi.
Thế nhưng, tôi vẫn đang tìm kiếm những lời tôi cần phải nói, thứ tôi khát khao được bày tỏ, dù đến chính bản thân tôi cũng không hiểu rõ. Tuy nhiên, dù tôi nói ra, chưa chắc họ đã hiểu. Có thể nói ra chỉ là hành động vô ích.
Cái tôi muốn không phải là lời nói. Chắc chắn là tôi muốn một cái gì đó khác.
Và tôi chắc chắn rằng chúng không phải những thứ kiểu như 'thấu hiểu lẫn nhau', 'hòa đồng với nhau', 'trò chuyện cùng nhau', 'ở cùng nhau'. Tôi không muốn được thấu hiểu. Tôi hiểu rằng sẽ chẳng bao giờ có ai hiểu được tôi, và tôi nghĩ rằng bản thân mình cũng không muốn được ai thấu hiểu. Cái tôi muốn khắc nghiệt và tàn khốc hơn kia. Tôi muốn thấu hiểu. Tôi muốn hiểu rõ. Tôi muốn biết. Tôi muốn cảm thấy an tâm sau khi biết rõ. Tôi muốn sự an bình trong tâm hồn. Đó là bởi vì tôi sợ hãi những thứ tôi không hiểu được. Khao khát muốn hiểu rõ tường tận, đó là một mong muốn quá mức độc đoán, quá mức ngạo mạn tự phụ. Một ước nguyện nông cạn khiến người người chán ghét. Bản thân tôi cũng khinh bỉ chính mình khi có một ước muốn như vậy.
Tuy nhiên, nếu… nếu như tất cả chúng ta đều suy nghĩ tương tự thì sao?
Nếu chúng ta có thể gượng ép sự ngạo mạn khó coi này lên người khác, và nếu những mối quan hệ cho phép sự ngạo mạn này thật sự tồn tại thì sao.
Tôi biết đây là điều không thể. Tôi biết rằng đây là thứ mà đôi tay này sẽ chẳng bao giờ vươn tới được.
Nho không hái được chắc chắn là nho chua.
Nhưng tôi không cần thứ trái cây ngọt ngào tới mức giả tạo. Tôi không cần sự thấu hiểu giả tạo, mối quan hệ dối trá.
Cái tôi muốn chính là những trái nho chua đó.
Dù cho nó có chua, dù cho nó có đắng, dù cho nó có khó ăn, dù cho nó chứa đầy độc dược, dù cho nó không tồn tại, dù cho tôi chẳng bao giờ chạm tay được vào nó, dù cho tôi không được phép khát khao có chúng.
"Cho dù như vậy…"
Cả tôi cũng biết rằng những thanh âm phát ra từ cổ họng của mình lúc này đang run rẩy.
"Cho dù như vậy, tớ…"
Tôi liều mạng nuốt vào tiếng nức nở mà tôi muốn gào thét ra. Mặc dù tôi đã cố nuốt hết thanh âm và lời nói của mình, chúng vẫn cứ tiếp tục tuôn ra, từng mảnh từng mảnh một. Răng tôi nghiến chặt lại, lời nói cứ tự động trào ra.
"Tớ muốn những thứ thật chân thực."
Khóe mắt tôi nóng cháy, tầm nhìn trước mắt nhòe đi. Tôi chỉ còn nghe được tiếng hít thở của chính mình.
Cả Yukinoshita và Yugahama đều nhìn tôi với vẻ mặt sững sờ của riêng họ.
Thật là khó coi. Giở giọng khóc lóc và đáng thương hại đó ra để đòi hỏi này nọ từ người khác. Tôi không muốn thừa nhận 'tôi' lúc này. Tôi không muốn bất kỳ ai nhìn thấy nó. Kể cả những lời tôi nói cũng thật rời rạc. Chẳng có tí logic nào, cũng chẳng có quan hệ nhân quả nào ở đây. Chỉ là nói hươu nói vượn,
Hơi thở ẩm ướt và ấm nóng khiến cổ họng tôi run rẩy. Mỗi khi tiếng nói chực bật ra khỏi họng, tôi lại liều mạng nuốt nó xuống.
“Hikki…”
Yuigahama gọi tên tôi, nhẹ nhàng vươn tay ra. Tuy nhiên, khoảng cách giữa chúng tôi không đủ gần để chạm tới chỗ tôi. Cánh tay duỗi ra nhưng không tới được, chỉ còn cách yếu ớt thõng xuống.
Không chỉ là cánh tay. Tôi cũng không biết những lời cô ấy nói có tới được chỗ tôi không nữa.
Từ những lời đó, bạn có thể hiểu được cái gì đây? Họ sẽ không bao giờ hiểu được dù tôi có nói ra. Nhưng bản thân việc nói ra cũng là một hành động tự thỏa mãn bản thân rồi. Hoặc rất có thể, đây chỉ là sự lừa dối mà chúng ta đều căm ghét. Có thể đây chỉ là sự giả tạo vô nghĩa.
Tuy nhiên, dù cho tôi có suy nghĩ tới đâu, tôi vẫn không tìm được câu trả lời. Tôi thậm chí còn không biết mình nên làm gì. Chính vì vậy, thứ còn lại chỉ là mong ước này, thứ mong ước vô nghĩa của chính tôi.
"Tôi… không hiểu."
Yukinoshita bình tĩnh nói. Bàn tay đang ôm lấy vai siết chặt hơn và vẻ mặt đau thương lại càng hiện hữu.
"Tôi xin lỗi." Yukinoshita khẽ lẩm bẩm và đứng dậy. Rồi cô ấy chạy vội ra cửa, không thèm nhìn lấy chúng tôi.
“Yukinon!”
Yuigahama đứng dậy, định đuổi theo cô ấy. Nhưng do cũng lo lắng cho tôi, cô ấy quay đầu lại.
Việc duy nhất tôi làm chỉ có đứng nhìn.
Tầm mắt vẫn còn nhòe lệ, tôi ngơ ngác nhìn Yukinoshita rời đi rồi thở dài một luồng hơi nóng cháy trong ngực.
Cuối cùng cũng kết thúc. Thực ra tôi cũng cảm thấy có phần nhẹ nhõm.
“Hikki.”
Yuigahama nắm lấy tay tôi trong khi tôi ngơ ngẩn. Rồi cô ấy cố kéo tôi đi. Mặt tôi và mặt cô ấy sát sạt nhau. Yuigahama nhìn thẳng vào mắt tôi bằng đôi mắt ngấn lệ của mình.
"…Chúng ta phải đi thôi."
"Không, nhưng…"
Tôi đã đưa ra kết luận của mình. Những lời tôi cần nói, những suy nghĩ tôi cần biểu lộ, tất cả đều đã nói ra. Tôi không tự chủ được nở nụ cười tự giễu và ngoảnh mặt đi, lảng tránh Yuigahama.
Tuy vậy, Yuigahama không đầu hàng.
"Chúng ta phải đi cùng nhau…! Yukinon nói cậu ấy không hiểu. Tớ nghĩ cô ấy có lẽ cũng chẳng biết tại sao cô ấy cũng không hiểu… Kể cả tớ cũng không hiểu. Nhưng nhìn này! Chúng ta không thể cứ để thế và mặc cho mọi chuyện kết thúc! Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, và đây là lần đầu tiên tớ thấy Yukinon như vậy! Chính vì vậy chúng ta phải đi thôi, ngay lúc này..."
Nói đến đây, cô ấy thả cánh tay tôi ra rồi nắm chặt lòng bàn tay của tôi. Cánh tay đang siết chặt vào tay tôi đi thật là ấm nóng.
Yuigahama lại cố kéo tôi đi. Không mạnh như khi nãy. Đây là nỗ lực yếu ớt muốn thử nghiệm và xác nhận thì đúng hơn. Tôi chắc chắn là kể cả Yuigahama cũng không biết phải làm gì. Bàn tay vẫn nắm bàn tay, cô ấy lo lắng nhìn tôi.
Chính vì vậy tôi nhẹ nhàng gạt tay cô ấy ra.
Thấy vậy, cánh tay Yuigahama cũng yếu ớt rủ xuống, khuôn mặt cô ấy chỉ chực khóc òa lên.
Nhưng không phải vậy. Không phải vì tôi cảm thấy không thoải mái mà tôi không muốn đón lấy cánh tay của người khác. Không phải vì tôi không thể tự bước đi được mà tôi muốn sự trợ giúp của người khác. Nắm tay ư, nó giành cho dịp khác.
Ngay lúc này, tôi sẽ tự đi bằng chính đôi chân mình.
"…Tớ tự đi được. Đi thôi."
Nói xong, tôi lao ra phía cửa.
"Ừ-ừ!"
Từ đằng sau, tiếng bước chân và tiếng nói cũng dồn dập bám theo. Xác nhận rằng cô ấy đã đi theo, tôi mở cửa và chạy ra hành lang.
Khi đi ra, một bóng người đang nặng trĩu đứng đó. Đó là Isshiki Iroha.
"Ah, Senpai.. Aah, um, vốn là em định gọi anh, nhưng…"
Isshiki hấp tấp muốn nói gì đó, nhưng lúc này không phải là lúc để ý tới Isshiki.
"Iroha-chan? Xin lỗi, bọn mình nói chuyện sau nhé, được chứ?"
Yuigahama xin lỗi và vội vàng chạy đi. Tôi cũng định đuổi theo cô ấy, nhưng Isshiki cản tôi lại.
"Se-Senpai, hôm nay không có họp hành gì đâu! Em tới đây để báo… C-còn nữa,"
"Ừ, anh hiểu rồi."
Tôi không nghe hết những lời Isshiki nói, chỉ đáp lại đại khái. Đang định chạy tới chỗ Yuigahama đang chờ ở phía trước thì ống tay áo của tôi lại bị kéo giật lại.
Khi tôi quay lại nhìn, vẻ mặt Isshiki liền có phần chán nản và thở dài. Rồi em ấy chỉ lên phía trên.
"Nghe em nói hết đi mà… Yukinoshita-senpai ở đằng trên! Đằng trên!"
"Xin lỗi. Cảm ơn."
Cảm ơn Isshiki xong, tôi vội vàng gọi Yuigahama.
"Yuigahama, cô ấy ở đằng trên."
Yuigahama cũng nhanh chóng quay đầu lại và cả hai chúng tôi trèo lên cầu thang.
Khi nói bên trên, ý Isshiki hẳn là hành lang ngoài trời.
Hành lang nối liền giảng đường và tòa nhà đặc biệt không có nóc nhà, tạo thành một nơi tương đối giống sân thượng ở tầng bốn. Trong mùa đông, nơi này rất ít học sinh lui tới bởi vì trên đó gió thổi rất lạnh.
Sau khi trèo lên cầu thang, chúng tôi cũng tới được chỗ dẫn ra hành lang ngoài trời.
Ánh sáng mờ ảo từ phía tây bị tòa nhà đặc biệt chặn lại, và mặt trời buổi hoàng hôn nhuộm đỏ những tấm kính trên hành lang. Bầu trời phía đông bắt đầu tối dần.
Hành lang ngoài trời tràn ngập trong ánh tà dương, và ở đó chính là Yukinoshita.
Cô ấy đang ngẩn ngơ tựa người vào tay vịn. Mái tóc kia nhảy múa trong gió đông. Ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm sáng mái tóc đen bóng cùng làn da trắng như tuyết ấy. Đôi mắt chất chứa lo âu đang hướng thẳng về phía những tòa nhà xa xa đang dần dần sáng lên ánh đèn.
“Yukinon!”
Yuigahama chạy lại phía Yukinoshita. Theo sau cô ấy, tôi từ từ tiến lại. Tôi vẫn đang phải hít thở sâu để điều hòa lại nhịp thở sau khi chạy vội lên cầu thang không nghỉ.
"Yukinoshita…"
Tôi gọi tên cô ấy bằng thanh âm đứt quãng, nhưng Yukinoshita không quay đầu lại.
Tuy nhiên có vẻ như cô ấy đã nghe thấy, do cô ấy cũng đáp lại, nhẹ nhàng nhưng run rẩy.
"…Tôi không hiểu."
Lại một lần nữa nói ra những lời này.
Khi cô ấy thốt lên, đôi chân tôi dừng lại.
Cơn gió lạnh thổi qua, cứ như muốn chia cắt chúng tôi. Yukinoshita từ từ quay đầu lại, cứ như bị gió điều khiển. Đôi mắt ẩm ướt đó trông yếu ớt vô lực, cô ấy đứng đó hai tay siết chặt lại và đặt trước ngực.
Chẳng để tâm đến mái tóc bị gió thổi bay tán loạn, Yukinoshita hỏi tôi.
"Khi cậu nói những thứ chân thực, ý cậu là gì?"
"Cái đó…"
Kể cả tôi cũng không biết. Tới tận ngày hôm nay, tôi còn chưa từng được nhìn thấy nó, chứ đừng nói là chạm tay vào nó. Chính vì vậy tôi ở đây, không biết liệu thứ đó có phải là cái mà tôi có thể nói "chính là nó" hay không. Tất nhiên, chẳng đời nào người khác hiểu được. Tuy thế, đó là thứ tôi hằng mong muốn.
Thấy tôi đứng đó không trả lời, cứ như muốn hỗ trợ tôi, Yuigahama bước tới trước một bước và đặt tay lên vai Yukinoshita.
"Yukinon, không sao đâu."
"…Cái gì không sao?"
Khi Yukinoshita hỏi lại, Yuigahama cười có phần ngượng ngùng.
"Nói thật, tớ cũng có hiểu đâu…"
Yuigahama vò vò cục tóc trên đầu, vân ve đùa nghịch rồi rút lại nụ cười đó. Cô ấy tiến lại gần Yukinoshita và đặt tay kia lên vai Yukinoshita nốt. Và rồi, ánh mắt của Yuigahama nhìn thẳng về phía Yukinoshita.
"Chính vì vậy, tớ nghĩ nếu chúng ta trò chuyện về nó, chúng ta chắc chắn sẽ hiểu rõ nó hơn. Nhưng tớ chắc chắn rằng có những thứ chúng ta sẽ chẳng tài nào hiểu nổi. Vậy nên, chà, dù chúng ta không hiểu được, nhưng, cái đó cũng coi như là hiểu được … Được rồi, tớ thật sự không biết đó là gì... nhưng, cậu thấy đấy, tớ..."
Trên gò má Yuigahama, dòng lệ nóng chảy dài.
"Tớ không muốn mọi chuyện diễn ra thế này…"
Yuigahama ôm chầm lấy vai của Yukinoshita và bắt đầu òa khóc nức nở, cứ như sợi dây đàn căng cứng nay chợt đứt. Không thể thoát ra khỏi vòng tay đó, Yukinoshita thở dài, đôi môi cũng run rẩy.
Tôi ngoảnh mặt đi một lúc.
Dù có suy nghĩ thế nào đi chăng nữa, đáp án đó, những lời đó là thứ duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Làm thế nào mà cô ấy, làm thế nào mà Yuigahama có thể dùng phương thức ấy để nói ra cơ chứ?
Có những người lúc nào cũng oang oang lý thuyết, nhưng chúng chỉ toàn dối trá và tự mâu thuẫn với nhau?
Có những người chẳng thể truyền tải suy nghĩ thành lời nói, và thế là lựa chọn im lặng.
Không có ngôn từ, chẳng có thông điệp gì có thể được truyền tải, thế nhưng cũng vì có ngôn từ mà sai lầm cũng sẽ xuất hiện. Vậy chúng ta phải tin vào cái gì đây?
Yukinoshita Yukino giữ chặt tín niệm. Yuigahama Yui tìm kiếm quan hệ. Hikigaya Hachiman đòi hỏi điều chân thực.
Chúng có sự khác biệt như thế nào, đến bây giờ tôi vẫn không biết.
Tuy nhiên, những giọt nước mắt chân thực đó đã nói cho tôi biết. Lần này tôi không còn nhầm lẫn nữa.
Yukinoshita vuốt ve mái tóc của Yuigahama trong khi cô ấy tựa vào vai cô.
"Tại sao cậu lại là người khóc…? Cậu thật là… xảo quyệt mà."
Nói xong, Yukinoshita cũng tựa đầu lên vai Yuigahama, như thể muốn ôm chặt lấy cô ấy. Tôi cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ.
Cả Yukinoshita và Yuigahama đều đỡ nhau đứng dậy. Cuối cùng, Yukinoshita cũng thở dài một hơi và ngẩng đầu lên.
“…Hikigaya-kun.”
"Ừ."
Tôi chờ đợi cô ấy nói tiếp. Yukinoshita không nhìn về phía tôi. Thế nhưng, thanh âm cô ấy lúc này vô cùng cương quyết và kiên định.
"Tôi sẽ chấp nhận yêu cầu của cậu."
"…Xin lỗi."
Tôi khẽ cúi đầu. Chỉ 2 từ đơn giản vậy thôi, thế mà cổ họng tôi như run lẩy bẩy. Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi thấy Yuigahama cũng rời khỏi vai Yukinoshita.
"Tớ cũng sẽ giúp…"
Yuigahama quay đầu về phía tôi và nói. Khi hai mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy trao cho tôi một nụ cười.
"…Cảm ơn."
Nói xong, tôi không tự chủ được nhìn lên bầu trời.
Màu cam đang lan rộng trên bầu trời bao la.
Ngẩng đầu nhìn lên, tôi nhận ra kim giờ vừa chỉ vào nửa đêm.
Từ lúc Hiratsuka-sensei chở tôi về đến nay đã qua một khoảng thời gian rất dài rồi.
Komachi và bố mẹ tôi đã ăn tối xong và giờ đều đang ở lì trong phòng. Kamakura thì hẳn là đang ngủ trong phòng của Komachi.
Cứ cách một hồi, chiếc bàn kotatsu lại gầm lên trầm thấp, có lẽ là do mẫu mã này cũ rồi. Nó vẫn chạy ro ro ở đó mặc dù chả ai dùng nó cả. Tôi đứng dậy, tắt điện đi và trở lại sofa.
Sự lạnh giá trong căn phòng lúc này hóa ra lại là một ưu điểm. Nhờ nó mà tôi không thấy buồn ngủ chút nào và trên tất cả, đầu tôi minh mẫn như tiết trời mùa đông.
Hiratsuka-sensei đã đưa cho tôi một gợi ý rất rõ ràng. Nó không chỉ đúng cho ngày hôm nay vì đây là điều mà cô ấy đã luôn nói với tôi suốt từ đó tới giờ. Nhưng tôi đã xem nhẹ nó, hiểu nhầm nó hoặc thậm chí bỏ qua nó. Chính vì vậy tôi phải suy nghĩ lại, bắt đầu lại từ đầu.
Tôi phải lôi vấn đề lên, và xem xét nó lại một lần nữa.
Vật cản phiền toái nhất gần đây chắc chắn là sự kiện hợp tác tổ chức Giáng sinh. Mặc dù tôi chịu trách nhiệm giúp đỡ nhưng tình huống hiện tại sắp nát bét ra rồi.
Thêm vào đó nữa, vấn đề từ phía Isshiki Iroha lại càng trở nên rõ mồn một. Sau khi tôi đẩy trọng trách hội trưởng hội học sinh lên đầu em ấy, Isshiki không quản lý tốt hội học sinh cho lắm.
Thêm vào đó, chuyện của Tsurumi Rumi cũng dây mơ rễ má vào đây. Tôi không biết hiệu ứng phụ từ các hành động của tôi khi giải quyết chuyện của em ấy sau kì nghỉ hè ở Làng Chiba đã tác động tới em ấy như thế nào. Nhưng tôi không thể nào coi tình hình hiện tại của em là tích cực.
Và… và còn cả vấn đề với Clb Tình nguyện nữa.
Chỉ mỗi cái vấn đề cuối cùng này thôi, mỗi lần nghĩ đến nó, ngực tôi lại thấy một mảng u ám và chẳng tài nào nghĩ ra nổi một giải pháp cho ra hồn. Vẻ mặt cam chịu, từ bỏ sau khi cố tìm kiếm cơ hội, nụ cười gượng gạo, chỉ cố ra vẻ tươi sáng, và cuối cùng, những lời mà cô ấy đã nói với tôi, tất cả, tất cả cứ không ngừng hiện lên trong đầu tôi.
Từ nãy tới giờ tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian suy nghĩ cho chuyện này, do tôi chẳng tài nào gạt nổi nó ra khỏi đầu. Nhưng đây là vấn đề tôi nên để lại sau.
Nếu như vậy, ba vấn đề còn lại, do đã có mục tiêu rõ ràng nên giờ trở nên vô cùng dễ hiểu.
Mục tiêu đầu tiên là giúp Isshiki thực hiện nhiệm vụ của hội trưởng hội học sinh trong sự kiện này. Tiếp theo là làm sao để Tsurumi Rumi có thể tươi cười như vậy dù là ở một mình hay cùng với những người khác. Cuối cùng, phối hợp giữa trường tôi và trường Kaihin Sogo, bao gồm cả Tamanawa để cố gắng hoàn thành tốt sự kiện này.
Nếu có thể đạt được những thứ trên, vậy chúng ta sẽ thấy được một giải pháp tạm thời.
Tôi tiếp tục sắp xếp lại vấn đề trong đầu, tìm kiếm lời giải tốt nhất. Thứ kết nối cả ba vấn đề là sự kiện hợp tác Giáng sinh. Ba đường thẳng đồng quy tại một điểm.
Tôi chỉ cần tìm ra cách để biến ý tưởng thành hiện thực là được.
Nhưng sau tuần làm việc vừa rồi, tôi nhận ra đây không phải là việc đơn giản. Tôi không nghĩ mình đủ khả năng để xoay chuyển tình thế. Tôi thậm chí đã trao đổi với Tamanawa xem có thể làm gì đó để cải thiện tình hình, nhưng vô ích.
Tôi nên làm gì đây? Tôi có nên nhờ người khác giúp đỡ không? Nếu mà đi nhờ, người duy nhất tôi có thể nhờ là Komachi.
Tuy nhiên Komachi lúc này không thể phân tâm được, em ấy đang ôn thi. Với cô em gái chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là thi, tôi chẳng thể nhờ em ấy giúp đỡ được. Tôi làm sao có thể trở thành chướng ngại tại bước ngoặt cuộc đời của em ấy chứ.
Vậy, tôi có thể nhờ ai khác đây? Zaimokuza? Nếu là cậu ta, tôi có thể nhờ mà chẳng mảy may áy náy chút nào. Cậu ta hẳn cũng rảnh thôi. Cơ mà, căn cứ vào tình hình lúc này, khi đã có quá nhiều nhóm người tham gia, tôi không nghĩ ra cách gì có thể nhét Zaimokuza một cách trơn tru vào. Chưa kể cậu ta bị thiếu hụt kĩ năng giao tiếp với người khác, và với học sinh trường khác thì hẳn là còn nát hơn.
…Không, tôi hiểu đây không phải là lỗi của Zaimokuza.
Trách nhiệm và nguyên do đều là từ tôi.
Sao tôi lại có thể yếu đuối như vậy?
Tại sao tôi lại vội vàng nhờ cậy vào người khác như thế chứ? Chỉ vì lúc đó tôi đã xin nhờ giúp đỡ mà tôi đã tưởng rằng mình được phép ỷ lại vào người khác. Và giờ gặp khó khăn tôi liền nghĩ tới việc ỷ lại vào người khác?
Từ khi nào mà tôi trở nên yếu ớt đến vậy?
Mối quan hệ giữa người và người chỉ là liều thuốc tê nhất thời. Khi bạn vô thức dựa dẫm vào người khác cũng là lúc mà trái tim bạn mục ruỗng từ bên trong ra. Và rồi bạn sẽ luôn phải dựa dẫm vào người khác và cuối cùng sẽ chẳng thể nào tự thân làm được việc gì nữa.
Vậy, phải chăng những lần tôi giúp đỡ người khác, thực ra tôi lại làm họ phải khổ sở? Phải chăng tôi đã tạo ra những người không thể tự đứng trên đôi chân của mình và phải dựa dẫm vào người khác?
Người ta hay bảo: "Trao cần câu và dạy cách câu chứ đừng cho con cá".
Những thứ được trao đi quá dễ dàng đều chỉ là giả tạo. Những thứ dễ dàng bị cho đi cũng sẽ dễ dàng bị lấy lại y như vậy.
Trong kỳ bầu cử hội học sinh, Komachi đã cho tôi một lý do. Tôi đã bị dao động khi nghĩ hành động của mình là vì Komachi, để duy trì Clb Tình nguyện.
Chính vì vậy mà lúc đó tôi đã phạm sai lầm.
Đáng ra tôi nên sử dụng đáp án và lý do mà tôi tự mình tìm thấy để hành động.
Kể cả lúc này, tôi vẫn đang tìm một lý do để hành động từ người khác. Vì Isshiki, vì Rumi, vì sự kiện.
Liệu đó thật sự có phải đều là lý do khiến tôi hành động? Tôi có cảm giác tôi đã nhầm cái không được phép nhầm. Tôi đã nhầm lẫn thứ tôi cần phải suy nghĩ.
Nếu tôi muốn tìm lại đúng sai, tôi cần bắt đầu lại từ đầu.
Từ trước tới nay, vì sao tôi lại hành động? Lý do là gì? Tôi lần mò từng sự kiện trong đầu, đi ngược lại dòng thời gian.
Lý do sự kiện Giáng sinh cần phải thành công là vì Isshiki Iroha và Tsurumi Rumi. Và lý do tôi trực tiếp giúp đỡ sự kiện này là vì tôi đã đẩy trọng trách hội trưởng hội học sinh lên vai Isshiki trong kì bầu cử. Và trong kì bầu cử đó, tại sao tôi lại cản không cho Yukinoshita và Yuigahama trở thành chủ tịch? Tại sao tôi lại ngăn họ lại? Trước đây, tôi luôn nói lý do là vì Komachi, nhưng lý do thực sự khiến tôi hành động là vì....
Bởi vì tôi có thứ mà mình muốn.
Trong quá khứ, dường như chỉ có duy nhất một thứ mà tôi mong muốn, tôi không cần tới bất kỳ cái gì khác, thậm chí tôi còn căm hận họ. Nhưng chỉ vì chưa từng có được nó, tôi bắt đầu nghĩ rằng nó không tồn tại.
Chính vì tôi tưởng rằng tôi đã nhìn thấy nó. Tưởng rằng tôi đã chạm tới được nó.
Cho nên tôi đã phạm sai lầm.
Tôi đã đặt ra được câu hỏi. Giờ việc cần làm chỉ là tìm câu trả lời.
Tôi không biết mình đã nghĩ bao lâu rồi. Nhưng bầu trời đêm nhuộm trong ánh xanh dương đã bắt đầu tan ra, khi khung trời bắt đầu sáng dần.
Tôi đã suy nghĩ từ đó tới giờ, vậy mà vẫn không tài nào nghĩ ra nổi một cách, một kế hoạch hay chiến lược gì. Dù là dùng logic, lý thuyết, lý do và phép biện chứng nào thì đáp án vẫn không hiện hữu.
───Vậy nên hẳn là vậy. Đây hẳn là đáp án của tôi.
× × ×
Lớp học buổi tan trường. Tôi ngồi trên bàn, duỗi người ra mệt mỏi. Khẽ vặn mình một cái, tiếng khớp xương ở cổ và eo kêu răng rắc.
Sau đêm qua, rút cục tôi chẳng chợp mắt được mấy mà tới trường. Khi ngồi xuống bàn, tôi nằm gục tại đó luôn, và phần lớn bài giảng đều vào tai này rồi ra tai kia.
Tuy nhiên, tâm trí tôi lúc này vẫn minh mẫn lạ thường.
Tôi vẫn còn hơi ngờ vực về đáp án mà mình đưa ra sau một đêm trằn trọc. Tôi không rõ liệu đó có phải là đáp án chính xác không.
Nhưng tôi chẳng thể nào nghĩ ra đáp án khác.
Tôi thở dài thêm lần nữa, lần cuối cùng rồi đứng dậy.
Đích đến của tôi chỉ có một.
Tôi ra khỏi phòng học và đi dọc trên hành lang.
Hành lang vắng lặng và ảm đạm giờ chẳng còn khiến tôi thấy khó chịu nữa. Hiện tại, máu của tôi đang bứt tốc trong động mạnh, cả người nóng bừng lên một cách vô ích. Tiếng gió đập vào cửa sổ, tiếng nói cười của các clb thể thao ngoài sân nghe sao thật xa xăm. Tôi sửa soạn lại những lời tôi cần nói, lặp đi lặp lại trong lồng ngực, khiến tôi chẳng thể nào nghe thấy bất kỳ thanh âm nào khác.
Tôi lờ mờ thấy được cánh cửa mà tôi đang đi tới. Cánh cửa đóng kín trong sự im lặng chết chóc.
Tôi đứng trước cánh cửa, khẽ hít vào một hơi dài. Rồi tôi gõ cửa, hai hay ba lần gì đó. Mặc dù từ trước tới nay tôi thường xuyên vào phòng này, nhưng tôi chưa từng gõ cửa bao giờ. Tuy nhiên, vì mục tiêu ngày hôm nay, tôi phải làm những thủ tục cần thiết.
Tôi chờ một hồi, nhưng bên trong chưa ai trả lời.
Tôi lại gõ cửa thêm lần nữa.
"Mời vào…"
Tôi có thể nghe thấy thanh âm yếu ớt ở bên kia cánh cửa. Từ trước tới nay tôi chưa từng để ý, nhưng hóa ra đây chính là tiếng nói sau khi đã chui qua cánh cửa mỏng ha? Sau khi được phép, tôi đặt tay lên tay nắm.
Cánh cửa trượt sang một bên cái roẹt. Cánh cửa này nặng thật. Từ trước tới nay nó vẫn nặng như vầy sao? Tôi dồn sức nhiều hơn và đẩy mạnh cửa ra.
Khi tôi đi vào bên trong, thứ tôi nhìn thấy là hai vẻ mặt kinh ngạc, sửng sốt nhìn tôi tại vị trí thường ngày họ vẫn ngồi.
"Hikki, sao vậy? Cậu thường đâu có gõ cửa."
Yuigahama Yui, như mọi khi, cầm chiếc điện thoại trên tay, trao tôi ánh mắt bối rối.
Yukinoshita Yukino thì đặt thẻ đánh dấu sách vào trang đang đọc dở rồi đặt trên bàn. Đôi mắt cô ấy rủ xuống, nhìn chằm chằm xuống bàn.
Rồi Yukinoshita thì thầm, thanh âm khe khẽ chẳng biết là đang nói với ai.
"…Không phải tôi đã bảo cậu không phải tự bắt mình tới rồi sao?"
Tôi yên lặng lắng nghe cô ấy nói hết câu, chỉ để bản thân không bỏ sót một lời nào của cô ấy.
"…Hôm nay tôi có việc phải tới."
Nghe tôi đáp, Yukinoshita chỉ yên lặng đứng đó, chẳng nói một lời. Hai chúng tôi cứ như vậy, giăng một tấm màn yên lặng xuống căn phòng, cứ như thiên sứ đã hạ phàm.
"S-Sao cậu không ngồi xuống?"
Cả Yukinoshita và tôi đều nhìn Yuigahama khi cô lấy hết dũng khí nói. Tôi gật đầu và kéo cái ghế gần nhất lại. Sau khi ngồi xuống tôi mới nhận ra, thẳng ngay phía trước mặt mình là Yukinoshita và Yuigahama. Aah, đây là lần đầu tiên tôi nhận ra bất kỳ ai tới đây yêu cầu trợ giúp và tư vấn đều sẽ thấy khung cảnh tương tự như thế này. Cái ghế mà từ trước tới nay tôi vẫn ngồi giờ nằm song song với chiếc ghế của Yukinoshita và trống trơn.
"Có chuyện gì vậy…? Cậu ngồi xa hơn mọi khi đúng không?"
Đúng thật là tôi ngồi ở vị trí khác. Dù sao thì hôm nay tôi tới đây có phải với tư cách một thành viên clb đâu.
Đáp án mà tôi rút ra sau khi suy nghĩ đi suy nghĩ lại chỉ có một.
Một khi bạn đã đưa ra lời giải sai, vậy đó chính là đáp án của bạn. Bạn sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để sửa sai.
Kể cả vậy, bạn vẫn có thể yêu cầu được làm lại một lần nữa. Chính vì vậy, lần này, tôi sẽ sử dụng phương pháp đúng đắn, hành động đúng đắn để từng bước, từng bước một, lần mò ra từng đáp án chính xác. Ngoài cách này ra, tôi chẳng nghĩ được phương án nào khác.
Sau khi tôi thở dài một hơi, tôi tập trung về phía Yukinoshita và Yuigahama.
"Tôi có một ủy thác."
Những lời mà tôi cứ lặp đi lặp lại trong đầu suốt từ đấy đến giờ tuôn ra một cách trôi chảy hơn tôi dự đoán.
Có thể chính là vì vậy. Yuigahama nghe thấy vậy và lộ vẻ an tâm.
"Hikki, cậu cuối cùng cũng chịu nói chuyện với bọn tớ…"
Yuigahama nở một nụ cười ấm áp. Nhưng vẻ mặt Yukinoshita lại hoàn toàn khác. Ánh mắt cô ấy chĩa về phía tôi, nhưng lại tựa như không hề nhìn tôi. Thấy ánh mắt đó, thanh âm trong cổ họng tôi cứ yếu dần.
"Là về sự kiện Giáng sinh mà Isshiki đã nhắc tới trước đây. Việc này khó hơn tớ tưởng, nên tớ muốn tới đây xin các cậu giúp đỡ…"
Sau khi tôi nói xong, ánh mắt Yukinoshita rũ xuống, chần chừ không biết nói tiếp ra sao.
"Nhưng…"
"Không, tôi hiểu cậu muốn nói gì."
Trước khi Yukinoshita kịp phủ nhận, tôi ngắt lời cô ấy và bắn liên thanh luôn.
"Tôi là người đã tự tiện đi giúp em ấy, và tôi thậm chí còn chả giúp được em ấy là bao. Nhưng tôi là người đã đẩy em ấy vào vị trí hội trưởng hội học sinh. Tôi hiểu rõ mình là nguyên nhân chính."
Nếu tôi bị từ chối ở đây thì không xong rồi. Tôi chẳng có gì có thể thuyết phục được Yukinoshita, nhưng kể cả vậy, tôi cũng không thể để cô ấy từ chối mình. Tạm thời, tôi bèn phải lôi danh sách lý do trong đầu mình ra.
"Cậu có nhớ đứa bé học sinh tiểu học ở Làng Chiba? Kể từ lúc đó, em ấy vẫn chưa hề thay đổi…"
"Ahh… Rumi-chan, đúng không nhỉ?"
Yuigahama lộ ra vẻ mặt khó xử. Sự kiện đó rõ ràng không phải là ký ức vui vẻ gì cho bất cứ ai. Chẳng có ai được cứu rỗi cả, và tất cả những người tham gia đều bị đẩy tới tình cảnh tồi tệ nhất.
Từ trước tới nay, phương pháp làm việc của tôi đều cho ra kết quả như vậy. Nhưng, tôi sẽ không phạm sai lầm nữa, chính vì vậy tôi tiếp tục nói.
"Thế nên tôi muốn làm gì đó. Mọi chuyện xảy ra đều là vì tất cả những việc tôi đã làm từ trước tới nay, và tôi biết đó là yêu cầu ích kỉ từ cá nhân mình. Nhưng tôi vẫn muốn nhờ các cậu hỗ trợ."
Sau khi nói xong, tôi nhìn Yukinoshita, nắm tay đặt trên bàn của cô ấy siết chặt lại.
"Vậy, ý của cậu là tất cả đều là lỗi của cậu?"
"…Chà, đấy là chuyện tôi không thể phủ nhận."
Dù trực tiếp hay gián tiếp, dù tình huống là gì, nguyên nhân sâu xa đều là do hành động của tôi. Đó là một sự thật trần trụi. Khi tôi đáp, Yukinoshita rủ mắt xuống và cắn môi.
"Tôi hiểu…"
Lời Yukinoshita nói ra nghe cứ như tiếng thở dài. Rồi cô ấy ngẩng đầu dậy, ánh mắt hơi ẩm ướt khẽ nhìn tôi trong tích tắc, nhưng rồi lại đảo đi. Cô ấy suy nghĩ một lát, cứ như muốn tìm những từ thích hợp để nói, và cuối cùng, với giọng lạnh lùng, Yukinoshita nói.
"…Nếu cậu tin rằng tất cả trách nhiệm về cơ bản đều thuộc về cậu, vậy đó là thứ cậu nên tự mình giải quyết, phải không?"
Tôi ngừng thở trong giây lát khi nghe những lời đó. Nhưng tôi biết tôi không thể giữ im lặng, và cuối cùng tôi cũng rặn ra với giọng khàn khàn.
"…Đúng vậy. Xin lỗi, hãy quên những gì tôi vừa nhờ đi."
Vậy là tôi đã trắng tay. Tôi không còn nghĩ ra gì khác. Bên cạnh đó, đúng là như vậy, những gì Yukinoshita nói về cơ bản là hoàn toàn chính xác.
Chính vì vậy mà nó đã thuyết phục được tôi bỏ cuộc.
Tôi đang định đứng dậy, sẵn sàng rời khỏi clb. Nhưng ngay lúc đó, một thanh âm bi thương cản tôi lại.
"Chờ đã."
Tiếng gọi đó vang vọng trong căn phòng yên tĩnh và lạnh giá.
Yuigahama nhìn tôi và Yukinoshita với đôi mắt đẫm lệ.
"Thế này sai rồi. Tại sao, tại sao mọi chuyện cứ phải như thế này? Thật không thể hiểu nổi."
Yuigahama run rẩy nói. Mặc dù cả hai người bọn tôi đều bị lí lẽ của người kia thuyết phục, nhưng cô ấy lại phủ nhận nó, chẳng vì lý do gì cả.
Thấy vẻ mặt đó của Yuigahama, cơ mặt tôi chùng xuống. Vẫn treo nụ cười khổ, vốn định giảng giải cho người khác nhưng rút cục tôi lại từ tốn nói, cứ như muốn giải thích cho một đứa trẻ.
"Ừ, là vậy đấy… Tự mình giải quyết chuyện của mình, đây là một đạo lý rất bình thường."
"…Đúng là vậy."
Yukinoshita dừng lại một chút rồi đồng ý với tôi. Khi nghe tôi và Yukinoshita nói thế, Yuigahama lắc đầu nguầy nguậy và phản đối.
"Hai cậu sai rồi. Cả hai người các cậu đều sai rồi."
Khi tôi nhìn nét mặt chỉ chực khóc của Yuigahama, tôi thấy lồng ngực mình thắt lại, khiến tôi muốn trốn tránh. Nhưng thanh âm của cô ấy không cho phép tôi làm vậy.
"Um, chuyện là, đây không chỉ là trách nhiệm của cậu, Hikki. Ý tớ là, đúng là cậu là người đã suy nghĩ mọi thứ, đã làm mọi việc, nhưng chúng tớ cũng có lỗi. Chúng tớ là người đã đẩy tất cả trọng trách lên đầu cậu…"
"…Không, không phải."
Đối mặt với Yuigahama đang cúi đầu thật sâu, tôi nát óc suy nghĩ xem mình nên nói gì. Hai người họ chẳng giao việc gì cho tôi cả. Thực ra, tôi mới là người được họ giúp đỡ thì đúng hơn.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Yuigahama vẫn đang chực khóc khi cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tôi.
"Không, đúng là vậy. Cậu không phải là người duy nhất khiến mọi chuyện thành ra thế này, bởi vì tớ cũng vậy…"
Yuigahama nhìn Yukinoshita. Ánh mắt đó hàm ý rằng vẫn còn một người nữa phải chịu trách nhiệm.
Yukinoshita đón thẳng ánh mắt ấy. Tuy nhiên, cô ấy lại không nói gì cả. Cô ấy cắn môi, cứ như thể cam chịu lời trách móc đó.
Yuigahama lẩm bẩm, giọng cô ấy chùng xuống, như thể bị ánh mắt đó đè nặng.
"…Tớ cảm thấy những lời cậu nói thật quá xảo quyệt, Yukinon."
Mặc dù giọng nói có phần yếu ớt, nhưng ánh mắt Yuigahama lại kiên định nhìn Yukinoshita. Đôi mắt đó càng lúc càng trở nên chân tình, thậm chí có chút công kích trong đó.
Yukinoshita không hề ngoảnh mặt đi khỏi ánh mắt đó. Cô ấy yên lặng một lát, không biết nên nói ra hay không, nhưng rút cục cô vẫn nói, chất giọng lạnh lùng sắc bén.
"…Giờ cậu lại nói thế à…? Chính cậu cũng xảo quyệt còn gì."
Nghe Yukinoshita nói, Yuigahama cắn nhẹ vào môi. Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, cứ như đang lườm nhau vậy.
"Chờ đã, đó không phải là chuyện tớ muốn nói."
Tôi đến đây không phải là để tìm kẻ đứng ra chịu tội. Tôi không muốn một kết cục giả dối mà ai cũng là người có lỗi. Tôi tới đây để bàn về một chuyện khác cơ mà.
Ý định của tôi khi tới đây hoàn toàn không phải là để nhìn thấy vẻ mặt đối chọi của Yukinoshita và Yuigahama lúc này.
Mặc dù vậy, lời tôi nói có vẻ không lọt tới tai họ. Họ nhìn nhau chằm chằm, nhưng dù vậy, những từ ngữ vẫn không ngừng lại mà cứ thế tuôn ra.
Cổ họng trắng toát của Yuigahama run lên, cô ấy hít sâu vào. Cô ấy nhìn Yukinoshita với đôi mắt ngân ngấn, tiếp tục những lời cần nói, từng từ, từng từ một.
"Cậu chẳng bao giờ nói gì cả, Yukinon… Nếu cậu không nói với bọn tớ, sẽ có những thứ bọn tớ không thể hiểu được."
"…Chính cậu cũng chẳng bao giờ chịu nói gì đấy thôi. Cậu lúc nào cũng muốn sóng yên biển lặng, lấp liếm hết mọi chuyện."
Những lời Yukinoshita nói nghe lạnh tanh, chả có chút hơi ấm nào. Vẻ mặt đó cứ như của một pho tượng băng, tuyên bố sự thật mà chẳng biểu lộ tí cảm xúc nào. Hẳn cô ấy đang nói về quãng thời gian mà chúng tôi ở cùng nhau, những ngày vừa qua.
"Chính vì vậy, nếu cậu, nếu cả hai cậu đều mong muốn như thế, vậy…"
Yukinoshita thấp giọng bổ sung, thanh âm mệt mỏi như muốn tắt nghẹn đi, khiến Yuigahama không nói nên lời.
Căn phòng lạnh lẽo và trống rỗng này đã và đang kiên nhẫn đợi thời gian chấm dứt. Chính bản thân Yukinoshita đã cảm nhận được điều đó.
Sự thật hiển nhiên này là thứ mà cả Yuigahama và tôi đã giả vờ lấp liếm. Cũng có thể chính Yukinoshita cũng mong muốn như vậy.
Tất cả mọi người đều giống nhau, chẳng ai chịu nói ra sự thật. Chúng tôi ở đây, chẳng tài nào nói những lời chúng tôi muốn nói.
Cả tôi và cô ấy đã quá coi nhẹ chuyện này. Quá nuông chiều phía bên kia, quá nuông chiều chính bản thân mình.
Cả lý tưởng và lý giải của chúng tôi về vấn đề cũng hoàn toàn khác nhau.
"…Chúng tớ sẽ không hiểu nếu cậu không nói gì, huh?"
Những lời Yuigahama nói vừa rồi cồn cào trong ngực tôi. Có những thứ cậu sẽ không bao giờ hiểu được nếu bên kia không nói gì. Đó là sự thật hiển nhiên. Tuy nhiên, dù bên kia có nói ra, cậu có thật sự hiểu được không?
Những lời tôi buột miệng nói ra khiến Yuigahama quay ngoắt về phía tôi. Yukinoshita vẫn nhìn xuống dưới, còn ánh mắt của Yuigahama cứ thúc ép tôi nói tiếp.
"Nhưng có những thứ cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được dù cho bên kia có nói ra."
"Cái đó…"
Khóe miệng bi thương của Yuigahama mếu mó. Nước mắt dường như đã tràn ra, chảy dài hai khóe mắt. Chính vì vậy tôi phải nói từ tốn hết sức có thể.
"…Tớ không nghĩ tớ sẽ bị thuyết phục, dù cậu có nói gì với tớ. Có lẽ tớ sẽ chỉ tự ý đoán rằng lời cậu nói còn có hàm ý gì khác, rằng có chuyện gì đó nên cậu mới nói vậy."
Yukinoshita là một cô gái ít nói trong khi Yuigahama lại là người nói rất nhiều chỉ để che giấu sự tình.
Thêm vào đó, tôi là người có thói quen suy đoán hàm ý trong lời nói của người khác.
Chính vì vậy khi Yukinoshita nói cô ấy sẽ tham gia ứng cử hội học sinh, dù cô ấy đã nói trực tiếp như vậy, tôi vẫn không thể nào coi những lời đó là thật. Tôi sẽ nghĩ rằng chuyện này có thể còn do yếu tố nào khác, tôi cố tìm kiếm ý định thật sự sau những lời nói đó, chỉ để cuối cùng lại phạm sai lầm.
Con người là sinh vật chỉ thấy những gì họ muốn thấy, chỉ nghe những gì họ muốn nghe. Tôi cũng không ngoại lệ.
Yuigahama dụi dụi mắt và mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
"Nhưng nếu chúng ta chịu nói chuyện với nhau, nếu chúng ta nói chuyện với Hikki nhiều hơn, vậy tớ.."
"Đó không phải là chuyện tớ đang nói tới."
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu khi nghe Yuigahama nói.
"Nếu cậu không nói ra, chẳng ai hiểu được cả." Ai cũng có thể nói vậy. Dù họ chẳng biết gì, chẳng biết đối phương đang cố truyền đạt thông điệp gì, người ta vẫn có thể tuôn ra câu nói cứng nhắc và vô nghĩa không biết là nghe được từ ai.
Dù bạn có nói ra, vẫn có những thứ không thể truyền tải được, và có những thứ sẽ vụn nát một khi nói ra.
"Nghĩ rằng cậu hiểu, chỉ vì người khác đã nói ra, như vậy là quá kiêu ngạo. Những ai nói như vậy đều là những kẻ quá tự mãn, những ai nói như vậy đều chỉ là tự coi mình là đúng… Không phải lúc nào cậu cũng hiểu được người khác chỉ vì hai người đã nói chuyện với nhau. Chính vì vậy, lời nói không phải là thứ tớ muốn."
Nói đến đây, cơ thể tôi khẽ run lên. Tôi vội vàng liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nhận ra trời đã bắt đầu tối dần. Căn phòng cũng vì vậy mà lạnh hơn một chút.
Yukinoshita đang yên lặng lắng nghe từ nãy tới giờ, nhưng cô ấy vẫn đang ôm lấy đôi vai mình, cứ như muốn tìm một chút hơi ấm.
Yuigahama sụt sịt và vuốt nước mắt đi. Rồi cô ấy rưng rưng nói.
"Nhưng nếu cậu chẳng nói gì, cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được…"
"Ừ… Nghĩ rằng cậu có thể hiểu được dù họ không nói gì chỉ là ảo tưởng. Nhưng… Nhưng tớ…"
Tôi lùng sục ngôn từ để nói tiếp, ánh mắt của tôi đảo quanh.
Tuy nhiên, tôi không tìm ra nổi. Thứ duy nhất phản chiếu trong mắt tôi chỉ có đôi mắt đang đỏ hồng do dụi mắt quá nhiều, chân dung của cô gái với đôi mi dài ủ rũ nhìn từ bên hông.
Và khung cảnh đó đột nhiên nhòe đi.
"Tớ…"
Dù đã mở miệng lại lần nữa, tôi vẫn không biết phải nói gì.
Tôi nên nói gì đây? Tất cả những gì tôi muốn nói thì tôi đã nói rồi. Những ngôn từ miêu tả suy nghĩ và tình cảm của tôi, tôi đều đã thổ lộ. Tôi muốn bắt đầu lại từ đầu, xây dựng lại từ đống đổ nát. Tôi đã luôn suy nghĩ, tìm lời để nói chỉ vì mục đích đó. Chẳng còn lại gì nữa. Tôi đã không còn lựa chọn nào khả thi.
───Ahh, tôi hiểu rồi. Cuối cùng, những thứ tôi muốn nói, dù là trong hoàn cảnh gì hay là tôi vắt óc suy nghĩ ra sao, những lời tuôn ra chỉ là những suy nghĩ, lập luận logic, tính toán, đo đạc và những thủ đoạn, sách lược mà thôi.
Thế nhưng, tôi vẫn đang tìm kiếm những lời tôi cần phải nói, thứ tôi khát khao được bày tỏ, dù đến chính bản thân tôi cũng không hiểu rõ. Tuy nhiên, dù tôi nói ra, chưa chắc họ đã hiểu. Có thể nói ra chỉ là hành động vô ích.
Cái tôi muốn không phải là lời nói. Chắc chắn là tôi muốn một cái gì đó khác.
Và tôi chắc chắn rằng chúng không phải những thứ kiểu như 'thấu hiểu lẫn nhau', 'hòa đồng với nhau', 'trò chuyện cùng nhau', 'ở cùng nhau'. Tôi không muốn được thấu hiểu. Tôi hiểu rằng sẽ chẳng bao giờ có ai hiểu được tôi, và tôi nghĩ rằng bản thân mình cũng không muốn được ai thấu hiểu. Cái tôi muốn khắc nghiệt và tàn khốc hơn kia. Tôi muốn thấu hiểu. Tôi muốn hiểu rõ. Tôi muốn biết. Tôi muốn cảm thấy an tâm sau khi biết rõ. Tôi muốn sự an bình trong tâm hồn. Đó là bởi vì tôi sợ hãi những thứ tôi không hiểu được. Khao khát muốn hiểu rõ tường tận, đó là một mong muốn quá mức độc đoán, quá mức ngạo mạn tự phụ. Một ước nguyện nông cạn khiến người người chán ghét. Bản thân tôi cũng khinh bỉ chính mình khi có một ước muốn như vậy.
Tuy nhiên, nếu… nếu như tất cả chúng ta đều suy nghĩ tương tự thì sao?
Nếu chúng ta có thể gượng ép sự ngạo mạn khó coi này lên người khác, và nếu những mối quan hệ cho phép sự ngạo mạn này thật sự tồn tại thì sao.
Tôi biết đây là điều không thể. Tôi biết rằng đây là thứ mà đôi tay này sẽ chẳng bao giờ vươn tới được.
Nho không hái được chắc chắn là nho chua.
Nhưng tôi không cần thứ trái cây ngọt ngào tới mức giả tạo. Tôi không cần sự thấu hiểu giả tạo, mối quan hệ dối trá.
Cái tôi muốn chính là những trái nho chua đó.
Dù cho nó có chua, dù cho nó có đắng, dù cho nó có khó ăn, dù cho nó chứa đầy độc dược, dù cho nó không tồn tại, dù cho tôi chẳng bao giờ chạm tay được vào nó, dù cho tôi không được phép khát khao có chúng.
"Cho dù như vậy…"
Cả tôi cũng biết rằng những thanh âm phát ra từ cổ họng của mình lúc này đang run rẩy.
"Cho dù như vậy, tớ…"
Tôi liều mạng nuốt vào tiếng nức nở mà tôi muốn gào thét ra. Mặc dù tôi đã cố nuốt hết thanh âm và lời nói của mình, chúng vẫn cứ tiếp tục tuôn ra, từng mảnh từng mảnh một. Răng tôi nghiến chặt lại, lời nói cứ tự động trào ra.
"Tớ muốn những thứ thật chân thực."
Khóe mắt tôi nóng cháy, tầm nhìn trước mắt nhòe đi. Tôi chỉ còn nghe được tiếng hít thở của chính mình.
Cả Yukinoshita và Yugahama đều nhìn tôi với vẻ mặt sững sờ của riêng họ.
Thật là khó coi. Giở giọng khóc lóc và đáng thương hại đó ra để đòi hỏi này nọ từ người khác. Tôi không muốn thừa nhận 'tôi' lúc này. Tôi không muốn bất kỳ ai nhìn thấy nó. Kể cả những lời tôi nói cũng thật rời rạc. Chẳng có tí logic nào, cũng chẳng có quan hệ nhân quả nào ở đây. Chỉ là nói hươu nói vượn,
Hơi thở ẩm ướt và ấm nóng khiến cổ họng tôi run rẩy. Mỗi khi tiếng nói chực bật ra khỏi họng, tôi lại liều mạng nuốt nó xuống.
“Hikki…”
Yuigahama gọi tên tôi, nhẹ nhàng vươn tay ra. Tuy nhiên, khoảng cách giữa chúng tôi không đủ gần để chạm tới chỗ tôi. Cánh tay duỗi ra nhưng không tới được, chỉ còn cách yếu ớt thõng xuống.
Không chỉ là cánh tay. Tôi cũng không biết những lời cô ấy nói có tới được chỗ tôi không nữa.
Từ những lời đó, bạn có thể hiểu được cái gì đây? Họ sẽ không bao giờ hiểu được dù tôi có nói ra. Nhưng bản thân việc nói ra cũng là một hành động tự thỏa mãn bản thân rồi. Hoặc rất có thể, đây chỉ là sự lừa dối mà chúng ta đều căm ghét. Có thể đây chỉ là sự giả tạo vô nghĩa.
Tuy nhiên, dù cho tôi có suy nghĩ tới đâu, tôi vẫn không tìm được câu trả lời. Tôi thậm chí còn không biết mình nên làm gì. Chính vì vậy, thứ còn lại chỉ là mong ước này, thứ mong ước vô nghĩa của chính tôi.
"Tôi… không hiểu."
Yukinoshita bình tĩnh nói. Bàn tay đang ôm lấy vai siết chặt hơn và vẻ mặt đau thương lại càng hiện hữu.
"Tôi xin lỗi." Yukinoshita khẽ lẩm bẩm và đứng dậy. Rồi cô ấy chạy vội ra cửa, không thèm nhìn lấy chúng tôi.
“Yukinon!”
Yuigahama đứng dậy, định đuổi theo cô ấy. Nhưng do cũng lo lắng cho tôi, cô ấy quay đầu lại.
Việc duy nhất tôi làm chỉ có đứng nhìn.
Tầm mắt vẫn còn nhòe lệ, tôi ngơ ngác nhìn Yukinoshita rời đi rồi thở dài một luồng hơi nóng cháy trong ngực.
Cuối cùng cũng kết thúc. Thực ra tôi cũng cảm thấy có phần nhẹ nhõm.
“Hikki.”
Yuigahama nắm lấy tay tôi trong khi tôi ngơ ngẩn. Rồi cô ấy cố kéo tôi đi. Mặt tôi và mặt cô ấy sát sạt nhau. Yuigahama nhìn thẳng vào mắt tôi bằng đôi mắt ngấn lệ của mình.
"…Chúng ta phải đi thôi."
"Không, nhưng…"
Tôi đã đưa ra kết luận của mình. Những lời tôi cần nói, những suy nghĩ tôi cần biểu lộ, tất cả đều đã nói ra. Tôi không tự chủ được nở nụ cười tự giễu và ngoảnh mặt đi, lảng tránh Yuigahama.
Tuy vậy, Yuigahama không đầu hàng.
"Chúng ta phải đi cùng nhau…! Yukinon nói cậu ấy không hiểu. Tớ nghĩ cô ấy có lẽ cũng chẳng biết tại sao cô ấy cũng không hiểu… Kể cả tớ cũng không hiểu. Nhưng nhìn này! Chúng ta không thể cứ để thế và mặc cho mọi chuyện kết thúc! Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, và đây là lần đầu tiên tớ thấy Yukinon như vậy! Chính vì vậy chúng ta phải đi thôi, ngay lúc này..."
Nói đến đây, cô ấy thả cánh tay tôi ra rồi nắm chặt lòng bàn tay của tôi. Cánh tay đang siết chặt vào tay tôi đi thật là ấm nóng.
Yuigahama lại cố kéo tôi đi. Không mạnh như khi nãy. Đây là nỗ lực yếu ớt muốn thử nghiệm và xác nhận thì đúng hơn. Tôi chắc chắn là kể cả Yuigahama cũng không biết phải làm gì. Bàn tay vẫn nắm bàn tay, cô ấy lo lắng nhìn tôi.
Chính vì vậy tôi nhẹ nhàng gạt tay cô ấy ra.
Thấy vậy, cánh tay Yuigahama cũng yếu ớt rủ xuống, khuôn mặt cô ấy chỉ chực khóc òa lên.
Nhưng không phải vậy. Không phải vì tôi cảm thấy không thoải mái mà tôi không muốn đón lấy cánh tay của người khác. Không phải vì tôi không thể tự bước đi được mà tôi muốn sự trợ giúp của người khác. Nắm tay ư, nó giành cho dịp khác.
Ngay lúc này, tôi sẽ tự đi bằng chính đôi chân mình.
"…Tớ tự đi được. Đi thôi."
Nói xong, tôi lao ra phía cửa.
"Ừ-ừ!"
Từ đằng sau, tiếng bước chân và tiếng nói cũng dồn dập bám theo. Xác nhận rằng cô ấy đã đi theo, tôi mở cửa và chạy ra hành lang.
Khi đi ra, một bóng người đang nặng trĩu đứng đó. Đó là Isshiki Iroha.
"Ah, Senpai.. Aah, um, vốn là em định gọi anh, nhưng…"
Isshiki hấp tấp muốn nói gì đó, nhưng lúc này không phải là lúc để ý tới Isshiki.
"Iroha-chan? Xin lỗi, bọn mình nói chuyện sau nhé, được chứ?"
Yuigahama xin lỗi và vội vàng chạy đi. Tôi cũng định đuổi theo cô ấy, nhưng Isshiki cản tôi lại.
"Se-Senpai, hôm nay không có họp hành gì đâu! Em tới đây để báo… C-còn nữa,"
"Ừ, anh hiểu rồi."
Tôi không nghe hết những lời Isshiki nói, chỉ đáp lại đại khái. Đang định chạy tới chỗ Yuigahama đang chờ ở phía trước thì ống tay áo của tôi lại bị kéo giật lại.
Khi tôi quay lại nhìn, vẻ mặt Isshiki liền có phần chán nản và thở dài. Rồi em ấy chỉ lên phía trên.
"Nghe em nói hết đi mà… Yukinoshita-senpai ở đằng trên! Đằng trên!"
"Xin lỗi. Cảm ơn."
Cảm ơn Isshiki xong, tôi vội vàng gọi Yuigahama.
"Yuigahama, cô ấy ở đằng trên."
Yuigahama cũng nhanh chóng quay đầu lại và cả hai chúng tôi trèo lên cầu thang.
Khi nói bên trên, ý Isshiki hẳn là hành lang ngoài trời.
Hành lang nối liền giảng đường và tòa nhà đặc biệt không có nóc nhà, tạo thành một nơi tương đối giống sân thượng ở tầng bốn. Trong mùa đông, nơi này rất ít học sinh lui tới bởi vì trên đó gió thổi rất lạnh.
Sau khi trèo lên cầu thang, chúng tôi cũng tới được chỗ dẫn ra hành lang ngoài trời.
Ánh sáng mờ ảo từ phía tây bị tòa nhà đặc biệt chặn lại, và mặt trời buổi hoàng hôn nhuộm đỏ những tấm kính trên hành lang. Bầu trời phía đông bắt đầu tối dần.
Hành lang ngoài trời tràn ngập trong ánh tà dương, và ở đó chính là Yukinoshita.
Cô ấy đang ngẩn ngơ tựa người vào tay vịn. Mái tóc kia nhảy múa trong gió đông. Ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm sáng mái tóc đen bóng cùng làn da trắng như tuyết ấy. Đôi mắt chất chứa lo âu đang hướng thẳng về phía những tòa nhà xa xa đang dần dần sáng lên ánh đèn.
“Yukinon!”
Yuigahama chạy lại phía Yukinoshita. Theo sau cô ấy, tôi từ từ tiến lại. Tôi vẫn đang phải hít thở sâu để điều hòa lại nhịp thở sau khi chạy vội lên cầu thang không nghỉ.
"Yukinoshita…"
Tôi gọi tên cô ấy bằng thanh âm đứt quãng, nhưng Yukinoshita không quay đầu lại.
Tuy nhiên có vẻ như cô ấy đã nghe thấy, do cô ấy cũng đáp lại, nhẹ nhàng nhưng run rẩy.
"…Tôi không hiểu."
Lại một lần nữa nói ra những lời này.
Khi cô ấy thốt lên, đôi chân tôi dừng lại.
Cơn gió lạnh thổi qua, cứ như muốn chia cắt chúng tôi. Yukinoshita từ từ quay đầu lại, cứ như bị gió điều khiển. Đôi mắt ẩm ướt đó trông yếu ớt vô lực, cô ấy đứng đó hai tay siết chặt lại và đặt trước ngực.
Chẳng để tâm đến mái tóc bị gió thổi bay tán loạn, Yukinoshita hỏi tôi.
"Khi cậu nói những thứ chân thực, ý cậu là gì?"
"Cái đó…"
Kể cả tôi cũng không biết. Tới tận ngày hôm nay, tôi còn chưa từng được nhìn thấy nó, chứ đừng nói là chạm tay vào nó. Chính vì vậy tôi ở đây, không biết liệu thứ đó có phải là cái mà tôi có thể nói "chính là nó" hay không. Tất nhiên, chẳng đời nào người khác hiểu được. Tuy thế, đó là thứ tôi hằng mong muốn.
Thấy tôi đứng đó không trả lời, cứ như muốn hỗ trợ tôi, Yuigahama bước tới trước một bước và đặt tay lên vai Yukinoshita.
"Yukinon, không sao đâu."
"…Cái gì không sao?"
Khi Yukinoshita hỏi lại, Yuigahama cười có phần ngượng ngùng.
"Nói thật, tớ cũng có hiểu đâu…"
Yuigahama vò vò cục tóc trên đầu, vân ve đùa nghịch rồi rút lại nụ cười đó. Cô ấy tiến lại gần Yukinoshita và đặt tay kia lên vai Yukinoshita nốt. Và rồi, ánh mắt của Yuigahama nhìn thẳng về phía Yukinoshita.
"Chính vì vậy, tớ nghĩ nếu chúng ta trò chuyện về nó, chúng ta chắc chắn sẽ hiểu rõ nó hơn. Nhưng tớ chắc chắn rằng có những thứ chúng ta sẽ chẳng tài nào hiểu nổi. Vậy nên, chà, dù chúng ta không hiểu được, nhưng, cái đó cũng coi như là hiểu được … Được rồi, tớ thật sự không biết đó là gì... nhưng, cậu thấy đấy, tớ..."
Trên gò má Yuigahama, dòng lệ nóng chảy dài.
"Tớ không muốn mọi chuyện diễn ra thế này…"
Yuigahama ôm chầm lấy vai của Yukinoshita và bắt đầu òa khóc nức nở, cứ như sợi dây đàn căng cứng nay chợt đứt. Không thể thoát ra khỏi vòng tay đó, Yukinoshita thở dài, đôi môi cũng run rẩy.
Tôi ngoảnh mặt đi một lúc.
Dù có suy nghĩ thế nào đi chăng nữa, đáp án đó, những lời đó là thứ duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Làm thế nào mà cô ấy, làm thế nào mà Yuigahama có thể dùng phương thức ấy để nói ra cơ chứ?
Có những người lúc nào cũng oang oang lý thuyết, nhưng chúng chỉ toàn dối trá và tự mâu thuẫn với nhau?
Có những người chẳng thể truyền tải suy nghĩ thành lời nói, và thế là lựa chọn im lặng.
Không có ngôn từ, chẳng có thông điệp gì có thể được truyền tải, thế nhưng cũng vì có ngôn từ mà sai lầm cũng sẽ xuất hiện. Vậy chúng ta phải tin vào cái gì đây?
Yukinoshita Yukino giữ chặt tín niệm. Yuigahama Yui tìm kiếm quan hệ. Hikigaya Hachiman đòi hỏi điều chân thực.
Chúng có sự khác biệt như thế nào, đến bây giờ tôi vẫn không biết.
Tuy nhiên, những giọt nước mắt chân thực đó đã nói cho tôi biết. Lần này tôi không còn nhầm lẫn nữa.
Yukinoshita vuốt ve mái tóc của Yuigahama trong khi cô ấy tựa vào vai cô.
"Tại sao cậu lại là người khóc…? Cậu thật là… xảo quyệt mà."
Nói xong, Yukinoshita cũng tựa đầu lên vai Yuigahama, như thể muốn ôm chặt lấy cô ấy. Tôi cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ.
Cả Yukinoshita và Yuigahama đều đỡ nhau đứng dậy. Cuối cùng, Yukinoshita cũng thở dài một hơi và ngẩng đầu lên.
“…Hikigaya-kun.”
"Ừ."
Tôi chờ đợi cô ấy nói tiếp. Yukinoshita không nhìn về phía tôi. Thế nhưng, thanh âm cô ấy lúc này vô cùng cương quyết và kiên định.
"Tôi sẽ chấp nhận yêu cầu của cậu."
"…Xin lỗi."
Tôi khẽ cúi đầu. Chỉ 2 từ đơn giản vậy thôi, thế mà cổ họng tôi như run lẩy bẩy. Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi thấy Yuigahama cũng rời khỏi vai Yukinoshita.
"Tớ cũng sẽ giúp…"
Yuigahama quay đầu về phía tôi và nói. Khi hai mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy trao cho tôi một nụ cười.
"…Cảm ơn."
Nói xong, tôi không tự chủ được nhìn lên bầu trời.
Màu cam đang lan rộng trên bầu trời bao la.
Danh sách chương