Sau khi ngồi ở clb, tôi chuyển những bánh răng trong cơ thể sang chế độ làm việc trên đường đi tới nhà văn hóa.

Tôi chờ một lúc tại cổng đợi Isshiki tới, nhưng em ấy vẫn không xuất hiện, mặc dù mọi khi tầm giờ này em ấy vốn phải tới rồi.

Có thể em ấy đã vào trong trước. Tôi từ bỏ việc ngồi đợi Isshiki và quyết định cứ thế tới phòng Luyện tập.

Ở trong nhà văn hóa hôm nay tĩnh lặng hơn hẳn mọi khi. Người ta không nhảy nhót hát hò nữa.

Tuy nhiên, Phòng Huấn luyện mà chúng tôi mượn vẫn có tiếng trò chuyện rôm rả rò rỉ ra.

Sau khi đẩy mạnh cái cửa trượt ra, tôi đi vào trong phòng và nhận ra phần lớn tiếng nói cười đều từ Kaihin Sogo. Ngược lại, bên Sobu lại khá yên lặng.

“Chào.”

Tôi chào một tiếng và đặt túi xuống. Nhưng lúc đó, tôi chợt nhận ra rằng Isshiki vốn đã đi trước nay lại chẳng thấy đâu.

“Isshiki đâu?”

Nghe tôi hỏi, phó hội trưởng ngồi gần đó liền bối rối đáp.

“Cô ấy chưa tới đây… Cô ấy không ở cùng cậu sao?”

Tôi lắc đầu đáp và phó hội trưởng hỏi những thành viên khác.

“Các cậu có hay tin gì về cô ấy không?”

“Em cũng đã gửi một mail cho cô ấy, nhưng…”

Dựa vào cách xưng hô của cô ấy với phó hội trưởng, cô gái này hẳn vẫn năm nhất. Em ấy hẳn là thư ký hay thủ quỹ gì đó. Đeo kính và hai búi tóc, em ấy đang mặc bộ đồng phục trường, và mặc dù với vẻ ngoài đúng kiểu gái ngoan hiền, em ấy dường như lại có hơi do dự.

Mặc dù đều là năm nhất giống Isshiki, có vẻ như em ấy không được đáng yêu đến mức đó. Tôi chưa từng thấy em ấy nói chuyện lưu loát bao giờ và kể cả bây giờ em ấy cũng hỏi thăm Isshiki chỉ với một tin nhắn. Đáng lẽ phải gọi điện chứ, huh? Phức tạp thật…

Khi cô gái nhìn tôi rồi lại nhìn phó hội trưởng, cô ấy liền thở dài nói.

“Cô ấy hẳn vẫn đang ở clb.”

Khi cô ấy nói vậy, tôi mới nhớ ra, cũng có thể đấy. Trước khi Isshiki trở thành hội trưởng hội học sinh, em ấy là quản lý cho clb bóng đá. Kể cả lúc này em ấy vẫn chưa từ chức.

Nếu Isshiki vẫn đang làm những việc y hệt như việc tôi làm khi tôi tới clb, vậy hẳn là em ấy vẫn chưa kiểm tra điện thoại được. Nếu vậy, cứ trực tiếp tìm em ấy là nhanh nhất.

“Tôi sẽ đi gọi em ấy.”

“Ah, ừ. Cảm ơn.”

Phó hội trưởng nhìn bóng lưng tôi rời khỏi phòng Huấn luyện.

Từ đây, tôi lại đi ngược lại đoạn đường tôi vừa đi.

Trên xe đạp, chỉ tốn vài phút là tới được trường. Không mất quá nhiều thời gian. Tôi vội vã hướng về phía trường, đạp trên chiếc pedal khiến xe kêu kẽo kẹt.

Trên sân trường không rộng lắm, đội bóng chày, đội bóng đá, clb bóng bầu dục, clb điền kinh đều đang tập cùng nhau, vẫn như mọi khi.

Mặc dù mặt trời đã bắt đầu lặn, nhóm người kia vẫn đang hoạt động hăng say. Tôi đậu xe ở gần sân trường và chạy tới nhóm cầu thủ bóng đá đang túm tụm với nhau.

Nhìn từ đằng xa, đội bóng được chia làm hai phe và có vẻ như họ đang chơi một trận mini.

Isshiki không ở đây, nhưng một cô gái quản lý (đáng yêu) khác vẫn đang cầm còi và đồng hồ bấm giờ trên tay. Cô ấy thổi còi.

Nghe thấy vậy, những cầu thủ thả lỏng người và đi ra khỏi sân. Có vẻ như họ đang nghỉ hết hiệp và đi tiếp nước.

Trong nhóm đó, tôi nhìn thấy Tobe. Cũng để ý thấy tôi, cậu ta vẫy tay và tới chỗ tôi. Cậu bị sao vậy? Nếu cậu cứ làm vậy, mọi người sẽ nghĩ tôi với cậu là bạn đấy. Thôi đi.

“Oooh, ai đây? Không phải là Hikitani-kun sao? Có chuyện gì thế?”

Tobe nói chuyện với tôi như kiểu hai người bạn thân. Tôi không biết là do cậu ta bị ngốc hay là sao, nhưng tại sao cậu ta cứ thân thiết đến thừa thãi vậy nhỉ…? Nhưng cậu ta cũng không phải là một gã xấu bụng, vậy nên cũng không phiền lắm.

Chà, cũng vừa vặn đấy. Tôi hỏi luôn Tobe vậy.

“Isshiki có ở đây không?”

“Irohasu? Irohasu đang… huh? Không ở đây, huh? Hayato-kuun, cậu biết Irohasu đang ở đâu không?”

Tobe nhìn quanh quất để tìm Isshiki, nhưng để ý thấy em ấy không ở đây, cậu ta bèn gọi Hayama ở gần đó.

Hayama cầm chiếc khăn từ bé quản lý (đáng yêu), lau mồ hôi rồi đi về phía chúng tôi. Wow, những cô gái quản lý thật sự đưa khăn cho cậu à. Nếu có người làm vậy với tôi, tôi sẽ chỉ toát thêm mồ hôi vì quá lo lắng thôi.

“Iroha nói em ấy có việc cần làm nên đã về sớm rồi.”

Hayama đáp và Tobe nhìn tôi.

“Cậu nghe thấy rồi đấy, Hikitani-kun.”

“Tôi hiểu. Là do tôi không tìm hiểu kỹ. Gặp lại cậu sau.”

Có vẻ như chúng tôi đã đi ngang qua nhau mà không để ý. Thật là lãng phí thời gian. Tôi siết chặt tay lái xe đạp, sẵn sàng quay trở lại và cảm ơn hai người họ.

“Aah, không có chi, không có chi.”

Tobe lắc đầu và cười tươi rói. Nhưng Hayama ở bên cạnh cậu ta lại có vẻ mặt lạnh lùng.

“Tobe, trong đội hình đá mini trận tiếp theo, cậu đá thay vị trí của tớ.”

“Eh? Aah, aye, aye.”

Tobe nghe lời chỉ đạo và đi bộ quay trở lại sân. Có vẻ như cậu ta bị đuổi đi thì đúng hơn.

Ở đây quá lâu cũng không tốt lắm. Tôi đẩy xe tới trước để có thể đạp về nhà văn hóa nhanh hơn. Ngay lúc này, từ đằng sau lưng tôi có người gọi.

“…Tôi phiền cậu một lát được không?”

Khi tôi quay đầu lại, cậu ta đã ở đó.

Hayama lấy chiếc khăn trên cổ ra và xếp lại gọn gàng, rồi nói.

“Có vẻ cũng phiền nhỉ.”

Tôi không rõ cậu ta đang ám chỉ cái gì. Tôi nghiêng đầu bối rối, không hiểu ý cậu ta là gì. Thấy vẻ mặt tôi như vậy, Hayama mỉm cười.

“Cậu đang làm rất nhiều việc sau khi được hội học sinh nhờ giúp đỡ đúng không? Giúp tớ chăm sóc cho Iroha nhé.”

“Cái gì, vậy ra cậu biết à?”

Tôi cứ nghĩ rằng trăm phần trăm Isshiki sẽ giữ im lặng về chuyện này với Hayama cơ.

Hayama nở một nụ cười khổ.

“Ừ. Em ấy không nói cụ thể em ấy đang làm gì, nhưng em ấy có vẻ bận.”

Tôi hiểu. Vậy ra đây là sự phức tạp của trái tim thiếu nữ[1], khi em ấy vừa muốn tránh làm phiền người khác, lại vừa muốn mọi người biết việc mình đang làm. Tôi hiểu rõ mà. À không, tôi không hiểu.

Cái tôi không hiểu là thái độ của Hayama.

“Ừ? Vậy nếu cậu đã biết, vậy cậu nên giúp em ấy đi chứ.”

Ngay từ đầu, mối quan hệ giữa Hayama và Isshiki đã sâu đậm hơn của tôi nhiều. Isshiki đã từng nói lý do em ấy không muốn nhờ Hayama giúp, nhưng nếu như Hayama này đúng là Hayama mà tôi tưởng tượng, vậy nếu cậu ta để ý thấy em ấy đang bận, cậu ta chắc chắn sẽ đề cập đến chuyện giúp đỡ một chút.

Nhưng khi Hayama nheo mắt lại và treo một nụ cười trên mặt, cậu ta nói những lời đầy bất ngờ.

“Có phải em ấy nhờ tôi đâu. Người em ấy nhờ là cậu.”

“Em ấy chỉ đang lợi dụng tôi hết mức có thể thôi.”

“Dù sao thì nếu cậu được nhờ, cậu sẽ không từ chối.”

Lời cậu ta nói nghe có vẻ khá ấn tượng. Nhưng mặc dù nó khiến tai tôi sướng đến tê rần cả lên, nó cũng truyền tải thông điệp mỉa mai tới tôi. Chính vì vậy, tôi cũng đanh giọng lại.

“Clb của tôi là vậy đó. Dù sao cũng không có lý do để từ chối. Không giống như cậu, tôi có cả tá thời gian rảnh.”

“Vậy sao?”

“…Cậu đang muốn nói gì?”

Câu hỏi thăm dò của cậu ta khiến tôi khó chịu.

Mặc dù tôi đã hỏi lại, Hayama vẫn không trả lời, nụ cười khổ trên mặt vẫn ở đó. Đột nhiên xung quanh tĩnh lặng đến mức tôi nghe thấy được cả tiếng nói ầm ĩ từ clb khác. Kể cả vậy, nơi tôi và Hayama đứng khiến những tiếng ồn đó cứ như ở rất xa.

Sự yên lặng đâm vào tai tôi đau điếng nên tôi cố gắng xua nó đi.

“…Ngay từ đầu, cậu cũng không thể từ chối. Lý do cũng không phải là vì clb của cậu.”

“Thế à, thế mà tôi không biết đấy…”

Hayama quay mặt đi và nhìn về bầu trời phía Tây.

Những đám mây lơ lửng bắt đầu nhuộm bầu trời trong màu đỏ thẫm.

Hayama dường như đang suy nghĩ gì đó khi cậu ta im bặt và nhìn tôi. Mặc dù ánh tà dương bắt đầu rũ xuống mặt cậu ta, trên đó vẫn thiếu đi sự ấm áp, thật khó hiểu.

“…Tôi không phải là một người tốt như cậu vẫn luôn tưởng.”

Rồi cậu ta nói với giọng châm chọc. Đôi mắt lạnh lùng của cậu ta cứ găm vào người tôi.

Tôi cũng chẳng thốt nên lời.

Mặc dù những lời đó vô cùng từ tốn nhưng nó lại được bao phủ bởi sự nghiệt ngã. Cứ như thể những lời tôi đã nghe vào dịp nghỉ hè ấy. Trong màn đêm hôm ấy, phải chăng vẻ mặt của cậu ta cũng y như thế này? Tôi đứng đó mà chẳng đáp lại, và Hayama cũng vậy, chẳng nói thêm gì.

Thứ duy nhất hai chúng tôi còn trao đổi là những ánh mắt, chỉ vậy thôi. Thời gian cứ như ngừng lại. Chỉ có tiếng huyên náo của các clb khác vang lên là dấu vết duy nhất chứng tỏ thời gian vẫn chưa bị đóng băng.

Trong những tiếng ồn đó, có một giọng nói là đặc biệt to.

“Hayato-kuuun, tới lượt cậu!”

“Tớ tới ngay đây.”

Giọng ồn ồn của Tobe mang Hayama trở lại thực tại và cậu ta cũng đáp lại. Rồi cậu ta vẫy tay chào tôi và bắt đầu đi.

“Gặp cậu sau….”

“…Ừ, xin lỗi vì làm phiền cậu.”

Bỏ lại Hayama đang rời xa, tôi phóng vội xe đạp. Trong vô thức, tôi dường như dồn nhiều sức lên bàn đạp hơn nhiều.

Những cảm xúc bực tức trước thái độ đó, cái thái độ muốn tìm kiếm sự thật, cùng với cái cảm giác khó chịu khi dường như tôi đã bỏ sót gì đó. Cả hai thứ đó mọc rễ trong dạ dày tôi tới mức khiến tôi nôn nao.

Tôi có cảm giác sự bất mãn này là tới từ thái độ của Hayama.

Phải chăng tôi đã nhầm lẫn ở đâu đó trong cách nhìn nhận Hayama Hayato?

Tôi cứ tưởng cậu ta là người tốt. Nhưng tôi cũng nhận ra cậu ta chẳng là ai cả. Đôi khi để mọi người chung sống hòa thuận, cậu ta cũng sẽ lộ ra vẻ mặt lạnh lùng. Tôi cứ tưởng rằng Hayama Hayato chính là kiểu người như vậy.

Tuy nhiên, nụ cười đó thì có chút khác biệt. Nếu nhìn từ một phía, đó là nụ cười hiền từ và dịu dàng, gần như hoàn hảo. Nhưng cũng chính vì sự hoàn hảo không tì vết đó mà nó cũng ẩn chứa sự lạnh lùng vô hạn độ.

Nó cũng tương tự như thứ tôi từng thấy trước kia.

Khi tôi đang mải miết tìm kiếm câu trả lời, tôi đã tới chỗ nhà văn hóa. Khóa xe lại và đi vào trong, tôi thấy Isshiki vừa mới bước ra khỏi tiệm tạp hóa bên đường. Cái cách em ấy đi bộ chúi đầu về phía trước trông chậm chạp không thể tả.

“Isshiki.”

Khi tôi gọi, Isshiki dơ tay lên. Để ý thấy tôi, em ấy chia bớt chỗ túi đồ sang hai tay và khẽ thở dài. Rồi em ấy ngọt ngào cười.

“Ah, em xin lỗi. Em bắt anh chờ rồi à?”

“Anh còn phải đi tìm em ấy.”

“Đáng lẽ anh phải nói ‘Anh có chờ đâu, anh cũng vừa tới đây thôi’. Đúng không…?”

Isshiki không vừa lòng nói, em ấy bĩu môi hờn dỗi. Thấy vậy, tôi lặng lẽ chìa tay ra. Thấy vậy, Isshiki đột nhiên cười. Cái cách em ấy cười trông cứ như đang thở dài thì đúng hơn.

“…Hôm nay không nặng lắm nên không sao đâu.”

“Vậy sao?”

“Ừ.”

Isshiki ngắn gọn đáp. Đúng thật, bên trong túi trông cũng không nhiều lắm. Nhưng đôi tay cầm hai cái túi đó trông nặng hơn mọi khi.

“Chúng ta muộn rồi, nên nhanh vào thôi.”

Nói xong, Isshiki đi vào trong nhà văn hóa. Tôi cũng theo sau.

Đôi vai Isshiki dường như chùng xuống thấp hơn mọi khi, bờ vai của em ấy dường như cũng sụp xuống.

Aah, động lực của cô nàng cuối cùng cũng tụt, huh…? Khác với vẻ ngoài tinh ranh, em ấy lại không quá năng nổ, bất ngờ thật.

Cái đó cũng dễ hiểu thôi. Em ấy hẳn đã mệt mỏi khi sự kiện chẳng đi tới đâu và các mối quan hệ trong hội học sinh cũng chẳng được hình thành tử tế. Với một cô nàng năm nhất, tình thế của em hiện tại có hơi mệt mỏi.

Nhưng tôi cũng là một lý do đẩy em ấy vào tình cảnh này. Tôi chẳng thể giúp nhiều được, nhưng kể cả thế, tôi vẫn sẽ làm hết những gì mình cần làm để hỗ trợ.

Mặc dù hiện tại, việc duy nhất tôi có thể làm là cầm mấy túi đồ này.

× × ×

Nếu cứ cố níu kéo thì mọi chuyện có trở nên tốt lên không?

Tôi nghĩ rằng câu hỏi đó vốn là một mệnh đề vĩnh hằng không có hồi kết.

“Vẫn còn một chút nữa. Vẫn còn cứu vãn được. Cố gắng một tí nữa thôi và mình sẽ làm được…” Khi những suy nghĩ đó xuất hiện cũng là lúc mọi thứ đang đứng trên bờ vực sụp đổ. Khi bạn vẫn còn thời gian, bạn sẽ sử dụng chỗ thời gian đó để lười biếng, ăn bớt và chủ quan. Con người chính là vậy đó. Bình tĩnh ư? Luyên tha luyên thuyên! Cái đó người ta gọi là bất cẩn![2]

Kể cả lúc này, khi tình thế đã gọi là nước dâng tới cổ rồi nhưng tôi vẫn còn ngồi đây nói “vẫn còn cứu được, vẫn còn cứu được, Madgascar!”[3]

Hôm nay, chúng tôi hẹn gặp mặt với đám học sinh tiểu học ở một trường gần đó, đúng theo kế hoạch của bên Kaihin Sogo. Cho đến giờ thì vẫn chưa có thứ gì được quyết định rõ ràng, ngoại trừ chuyện quy mô sự kiện sẽ được tăng thêm.

“Từ giờ, chúng ta cùng nhau quyết định mọi chuyện nhé! Anh muốn các em cởi mở hơn và bàn bạc cùng bọn anh!”

Chàng trai thoải mái quá thể Tamanawa chào hỏi các em tiểu học bằng cái cách buồn cười như vậy đó.

Khi cậu ta làm vậy, lũ trẻ đều đồng thanh “rất vui khi được làm việc cùng các anh”.

Không nằm ngoài dự đoán, chỉ có vài em tiểu học được chọn tham gia chứ không phải là toàn thể trường, đám trẻ này hẳn là từ một nơi kiểu như hội học sinh tiểu học đi ra.

Số lượng thành viên khoảng 10 em.

Và trong nhóm đó, tôi thấy một cô bé mà tôi quen.

Bởi vì cô bé trông già dặn hơn nhiều so với lũ trẻ xung quanh, tôi chỉ liếc qua phát là nhận ra ngay. Với mái tóc đen dài, cô bé tỏa ra khí chất có phần lạnh lùng.

Tsurumi Rumi đang một mình ở đó, chẳng khác gì hồi đang nghỉ hè.

Khi tôi nhìn chằm chằm vào em ấy, em ấy dường như cũng để ý thấy tôi và nheo mắt lại. Cô bé đảo mắt đi và nhìn xuống sàn nhà.

Thái độ đó khác hẳn với lũ trẻ loi choi xung quanh em ấy và kí ức về những gì tôi đã làm với em ấy lại trồi lên trong tâm trí.

Hồi đó, ở làng Chiba trong kì nghỉ hè, tôi đã phá tan toàn bộ các mối quan hệ của đám trẻ xoay quanh Tsurumi Rumi tại hội học sinh trại hè mà lũ con gái đó tham gia. Cái đó cũng đẩy vai trò trở thành kẻ phản diện lên Hayama và những người khác.

Và kết quả ở ngay trước mắt tôi đây.

Tôi không biết là những gì tôi làm là đúng hay sai. Cũng không biết em ấy liệu có được cứu rỗi sau những gì diễn ra lúc đó không. Tất cả đều phải do em ấy quyết định.

“Senpai, có chuyện gì sao?”

Khi tôi quay về phía giọng nói, Isshiki đang tò mò hỏi.

“…Không có gì.”

Sau khi cụt lủn đáp, tôi lại nhìn về phía Rumi và đám trẻ khác.

Có vẻ như những đứa con gái khác cùng nhóm với em ấy trong buổi trại hè cũng không ở đây. Nói cách khác, tôi hoàn toàn không biết mối quan hệ giữa em ấy và những người khác hiện tại như thế nào. Có cố suy nghĩ thêm nữa cũng chỉ là những suy đoán vô căn cứ. Nếu vậy, tôi sẽ tạm dừng ở đây.

Ngay bây giờ, có việc khác tôi cần suy nghĩ. Và đó là việc ứng phó với đám trẻ tiểu học này ra sao.

Mặc dù đã gặp mặt chúng nó, chúng tôi vẫn chưa biết nên giao việc gì cụ thể cho chúng.

Có vài giáo viên cũng ở đây với vai trò cố vấn, nhưng có vẻ như họ đang định để mọi việc lại cho đám học sinh cấp ba chúng tôi. Màn chào hỏi ngắn gọn của Tamanawa có vẻ như đã thuyết phục được họ.

Và lại bàn về Tamanawa, sau bài diễn văn kia, cậu ta quay lại chỗ chúng tôi và nở một nụ cười sảng khoái.

“Được rồi, tôi có thể giao lũ trẻ cho cậu xử lý chứ?”

Gọi chúng tới chỉ để đem con bỏ chợ như vậy…. Dù cậu có bảo chúng tôi làm, chúng tôi cũng chỉ biết tán dóc với chúng vì chúng ta đã quyết định được việc gì đâu. Thêm vào đó, chúng ta cũng không thể giữ lũ trẻ lại quá lâu được. Thời gian còn sót lại cũng bị giới hạn. Tình thế lúc này có thể mô tả như “nói thật, dù chúng tớ có giữ chúng ở đây….”

“…Mmm.”

Trước yêu cầu của Tamanawa, kể cả Isshiki cũng chần chừ do dự.

Tuy nhiên, cậu ta đã hỏi trước mất rồi, vậy nên đã quá trễ để em ấy nói “xin lỗi, tớ không làm được đâu”. Tôi không rõ trong buổi bàn bạc Tamanawa đã đề cập những gì, nhưng do để việc thương lượng lại cho họ nên bên chúng tôi đã mắc nợ họ. Không cản được ý kiến của cậu ta trong buổi thảo luận tự do quả nhiên là một sai lầm chí mạng.

Nếu nổ ra một cuộc tranh cãi ở ngay đây, thiện cảm từ cả hai trường, thêm cả trường tiểu học, cùng với toàn bộ kế hoạch được rất nhiều bên đồng ý đều sẽ tan nát. Cứ như vậy, chúng tôi bị dồn đến bước đường cùng, và giờ tranh cãi chỉ tổ khiến mọi việc xấu thêm.

Nếu họ đứng lên, vậy chúng tôi sẽ ngồi xuống… Còn hơn cả ràng buộc, tất cả mọi người bọn họ đều là phù thủy, phù thủy[4]

Nếu chúng tôi không biết phải làm gì, vậy thì lũ học sinh tiểu học cũng không hơn. Mặc dù chúng tôi đã mang chúng tới đây, chúng vẫn ngơ ngác túm tụm lại không biết mình nên làm gì.

Nhưng kể cả trong nhóm đó, vẫn có một người lạc lõng hẳn, cứ như cái gai trong mắt vậy.

Không cần phải nói cũng biết đó chính là Rumi.

Mặc dù lũ trẻ đang thì thầm bàn tán gì đó, em ấy vẫn đứng yên chả tham gia cùng.

Lũ trẻ liếc nhìn chúng tôi và bắt đầu thủ thỉ vào tai nhau.

“Chúng ta có nên hỏi các anh ấy mình nên làm gì không?”

“Ai hỏi đây?”

“Kéo búa bao nhé?”

“Được rồi… Bao nhiêu người chơi đây?”

“Chờ đã. Đầu tiên ra búa à?”

Chúng cứ hồn nhiên nói, quên hẳn việc chúng đang nói thầm và thế là chúng càng lúc càng to tiếng đến mức chúng tôi nghe được.

Có một chuyện như thế này, không biết bạn có biết không? Chuyện về nét văn hóa đặc trưng trong trò Kéo búa bao khi dùng để quyết định việc gì đó. Cái này cũng tương tự như cuộc chiến giữa trắng và đen đấu bài và đặt cược tất cả mọi thứ lên bàn cược [5]. Cứ như vậy, những kẻ cô đơn mà chơi một mình thì dù có thắng cũng sẽ thành ra thế này “được rồi, người chiến thắng phải làm việc đó ~!”. Nếu vậy, không thà biểu quyết theo số đông ngay từ đầu đi, jeez. Cứ như vậy, bạn có thể từ bỏ ngay, khỏi phải hy vọng hão huyền. Ôi cái thân tôi hồi tiểu học mới tuyệt vọng làm sao.[6]

Chà, mà chuyện của tôi chẳng liên quan gì ở đây cả. Khi tôi nhìn đám học sinh tiểu học, tự hỏi không biết chúng đang làm gì, kết quả có được lại khiến tôi bất ngờ.

“…Tớ sẽ đi.”

Cô bé hẳn đã nghe thấy cuộc thảo luận của đám nhóc ở gần đó. Rumi liếc vội sang đó rồi nói. Cô bé trông không hào hứng lắm, nhưng thái độ bình tĩnh lạnh lùng của em trông áp đảo toàn bộ lũ trẻ còn lại. Chúng nó thấy Rumi rời đi thì cũng chỉ biết nói những lời gượng gạo và yếu ớt.

“Ah, được thôi…”

“Cảm ơn cậu…”

Rumi chẳng thèm đáp lại chúng và cứ thế đi về phía trước. Tất nhiên, cô bé cũng chần chừ không dám hỏi tôi, vậy nên cô bé bèn đi hỏi phó hội trưởng ở gần đó.

“Em nên làm gì?”

Mặc dù có sự chênh lệch về tuổi tác, cô bé lại rất bình tĩnh hỏi khiến phó hội trưởng của chúng ta vội vàng đáp lại.

“U-Uhhh….”

Phó hội trưởng cũng lo lắng không biết trả lời ra sao và nhìn tôi.

“Làm gì bây giờ?”

“Hỏi tôi làm gì…”

“Aah, xin lỗi.”

Phó hội trưởng gọi Isshiki đang ở gần Tamanawa lại. Isshiki xin lỗi Tamanawa và lò dò chạy tới.

“Chúng ta nên giao việc gì cho đám trẻ đây?”

Khi cậu ta hỏi, Isshiki khoanh tay lại và nghiêng đầu bối rối.

“Uuumm… Chúng ta vẫn chưa quyết được việc gì hết, đúng không…? Tốt hơn hết là nên báo với chúng biết chuyện này trước nhỉ…?”

“Không…”

Căn cứ vào tình thế của Tamanawa và những người khác lúc này, câu trả lời chỉ có thể là “giờ cậu mới hỏi sao?” Do chúng tôi bị giao cho trọng trách xử lý bọn trẻ, chúng tôi phải tự mình suy nghĩ.

“Hiện tại, anh nghĩ chúng ta nên yêu cầu chúng làm những việc cần thiết nhưng không gây quá nhiều cản trở. Kiểu kiểu như trang trí hay làm cây thông noel chẳng hạn. Còn cả mua vật liệu nữa…”

“…Chắc vậy. Okay, cứ thế đi.”

Isshiki gật đầu và nói. Em ấy liền chuyển lời lại cho đám học sinh tiểu học và Rumi.

Khối lượng công việc bây giờ vẫn đang tạm ổn. Nhưng chúng tôi phải nghĩ xem tương lai cần phải làm gì. Căn cứ vào tình huống vô vọng của bọn tôi hiện nay, chúng tôi còn phải tính xa hơn nữa. Chúng tôi phải hoàn thành khung xương của sự kiện, nếu không cả đám sẽ trở nên vô công rỗi nghề và lãng phí thời gian.

Chúng tôi để việc giải quyết lũ trẻ lại cho Isshiki và chạy lại chỗ Tamanawa. Thông thường, đây vốn là việc Isshiki phải làm, tuy nhiên ở đây có một ít phiền phức về vụ ‘hợp rơ’. Bởi vì tuổi tác cách biệt, Isshiki không thể thẳng thắn đối diện với cậu ta. Nếu vậy, tôi nên phụ em ấy.

Tôi tới chỗ Tamanawa đang trò chuyện thân mật với đám bạn mình và khẽ ho nhẹ. Thấy vậy, cậu ta quay đầu lại.

“Có chuyện gì thế?”

Tamanawa cười tươi tắn đáp. Tôi không giỏi ứng phó với kiểu người luôn tỏa ra khí chất ‘người tốt’ kiểu như thế này. Một khuôn mặt thân quen bỗng hiện ra trong tâm trí tôi[7]. Bởi vì tôi bất chấp cung cách ứng xử tồi tệ của mình mà chen vào nói, giọng của tôi nghe hơi khắc nghiệt.

“Um, dù đã có nhiều người giúp đỡ như thế này, nhưng nếu không quyết định được việc gì thì chúng ta cũng chẳng thể làm gì đâu…”

“Được rồi, vậy thì cùng suy nghĩ xem nên làm thế nào đi.”

Kể cả tôi cũng cứng họng trước câu trả lời như tin nhắn tự động của cậu ta.

“Cậu nói là ‘tất cả cùng’ ư… Nếu chúng ta cứ thảo luận một cách hời hợt thế này, chúng ta sẽ chẳng bao giờ quyết định được cái gì. Trước mắt, chúng ta cần phải thay đổi và tốt nhất là bắt đầu xem xét mọi việc từ bây giờ đi.”

“Nhưng nếu vậy tầm nhìn của chúng ta sẽ bị giới hạn, không phải sao? Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên cùng nhau tìm câu trả lời.”

Tamanawa ngắt lời tôi, còn không thèm nghe cho hết câu tôi nói. Tuy nhiên, nếu tôi lùi bước ở đây, mọi chuyện sẽ lại lặp lại. Lại một lần nữa, tôi sẽ tấn công theo hướng khác.

“Không, nhưng thời gian…”

“Đúng vậy. Chúng ta cũng nên suy nghĩ xem nên giải quyết việc đó như thế nào, cùng nhau.”

Cái này chẳng phải là làm việc thêm giờ để thảo luận tìm cách giảm bớt chuyện làm việc thêm giờ sao? Tôi nát óc suy nghĩ xem làm sao để xử lý cậu ta và gãi đầu, thấy vậy, Tamanawa hiền từ cười trước sự thiếu kiên nhẫn của tôi.

“Tôi biết là cậu đang vội, nhưng cùng cố gắng hết sức và cho tất cả cùng THAM GIA nhé.”

Tamanawa bày ra thế có hơi phóng đại rồi vỗ lên vai tôi, cứ như muốn cổ vũ tôi. Cậu ta không dùng quá nhiều sức lực, nhưng vai tôi vẫn chùng xuống.

Có vẻ như tôi có nói gì nữa cũng vô ích.

Có lẽ nhiều người sẽ bảo tôi nói đi nói lại, nhưng tôi vẫn phải nói, có một thứ gọi là ‘hợp rơ’. Nếu vậy, tôi cảm giác tôi và Tamanawa là hai người không hợp rơ với nhau nhất trên quả đất. Nhưng cũng không hẳn tất cả đều do Tamanawa.

Đúng thật. Có rất nhiều lúc khi phối hợp ý kiến và quan điểm của nhiều người lại, kết quả tạo ra sẽ vô cùng ấn tượng. Chỉ là do cái cách tôi giải quyết mọi việc luôn khác hẳn.

Hợp tác cùng người khác, dựa dẫm vào người khác, những thứ đó tốn rất nhiều thời gian. Chính vì bản thân tôi thiếu kinh nghiệm trong vấn đề đó nên tôi mới không tài nào hiểu được cách Tamanawa làm việc[8].

Tôi ở đây là do đã phạm quá nhiều sai lầm. Có thể lúc này tôi cũng đang lầm lẫn không chừng.

“…Tôi hiểu rồi. Nhưng chúng ta vẫn nên mở cuộc họp càng sớm càng tốt.”

Tôi đành cố gắng nuốt sự nghi ngờ trở lại dạ dày.

“Được rồi, thế thì mở cuộc họp ngay thôi.”

Tamanawa gọi những học sinh khác ở bên Kaihin Sogo và bắt đầu cuộc họp.

× × ×

Buổi họp ngày hôm nay mở ra để thảo luận cụ thể hơn các chi tiết trong sự kiện.

“Cho tới giờ, chúng ta đã xử lý xong phần THIẾT KẾ NỀN TẢNG, nhưng hôm nay, cùng THẢO LUẬN về vấn đề SÁNG TẠO.”

Tamanawa đứng ở vị trí lãnh đạo và bắt đầu một bài diễn văn dài dai dở.

Tất cả thành viên bên Kaihin Sogo đều gật đầu hưởng ứng.

Một người giám hộ khác của đám học sinh tiểu học và bên chúng tôi, trường Sobu, ba bên cùng tham gia buổi họp.

Cuối cùng cũng tổ chức được buổi họp thảo luận chi tiết sự kiện, tôi đoán đây cũng được coi là một bước tiến vĩ đại rồi.

Sau khi xác định rằng không có ai phản đối, Tamanawa bình tĩnh nói tiếp.

“Do chúng ta bắt đầu từ CON SỐ KHÔNG, mọi người có thể thoải mái đề xuất bất kì cái gì mọi người muốn.”

Ngay sau đó, từng cánh tay một ở bên Kaihin Sogo dơ lên.

“Hãy làm cái gì đó mang màu sắc thật Giáng sinh vào.”

“Tớ đoán chúng ta cũng không nên loại bỏ yếu tố TRUYỀN THỐNG đâu nhỉ?”

“Nhưng nó cũng phải phù hợp với học sinh cấp ba như chúng ta, phải không?”

Cuộc tranh luận lại bắt đầu có xu hướng ‘trừu tượng’ trở lại. Không ổn rồi, nếu thế này thì cuộc họp này sẽ lại trở thành cuộc thảo luận tự do thứ hai thôi.

Quả nhiên, Tamanawa lĩnh hội được hết ý của mọi người. Sau khi gật đầu, cậu ta lại nói tiếp.

“Phải có không khí Giáng Sinh trong đó, nhưng lại phù hợp với chúng ta, tớ hiểu rồi. Nhưng ví dụ chính xác là thế nào?”

Từ đây, các ý tưởng lại mọc lên như nấm.

“Tớ cảm giác TIÊU CHUẨN cho một SỰ KIỆN có tính địa phương như thế này tất nhiên phải là một BUỔI HÒA NHẠC Giáng sinh theo phong cách CỔ ĐIỂN.”

“Nhưng nếu có thể thỏa mãn nhu cầu của GIỚI TRẺ thì vẫn tốt hơn. Như một BAND NHẠC chẳng hạn.”

“Đêm Giáng sinh thì nhạc JAZZ nghe vẫn hợp hơn chứ?”

“Vậy thì biểu diễn hợp xướng đi. Chúng ta có thể mượn một cây ORGAN mà.”

Bên Kaihin Sogo có vẻ nhiệt tình lắm, khi ý tưởng của họ cứ bắn ra liên thanh. Một người đề xuất rồi một người khác sẽ phụ họa ý tưởng đó, xong rồi lại có người nghĩ ra ý tưởng hoàn toàn mới.

Nhạc cổ điển, ban nhạc, hòa nhạc jazz, hợp xướng, khiêu vũ, kịch, phim nhạc, v…v

Thân tôi vẫn mang nhiệm vụ phải ghi chép biên bản, cho nên tôi phải ghi lại hết mọi ý tưởng được đưa ra.

Chiều hướng này không tệ chút nào. Kể cả bên hội học sinh chúng tôi cũng dơ tay đề xuất vài ý tưởng. Có vẻ như nhờ buổi họp khi nãy có bầu không khí quá mức nghiêm túc nên không ai nói được, vậy nên lời trong lòng bị đè nén bây giờ mới bộc phát.

Tôi lại tiếp tục ghi thêm biên bản.

Mọi người đã cạn kiệt ý tưởng chưa? Khi tôi nhìn danh sách đề ra, tôi có thể thấy một tia hy vọng đang le lói. Nếu cứ đà này, chúng tôi có thể quyết định được những công việc cụ thể và chi tiết trước khi ngày hôm nay kết thúc.

Ngay khi tôi đang bừng bừng hy vọng, Tamanawa đã dội một gáo nước lạnh bằng cách phát biểu một câu rợn cả người.

“Tốt lắm. Giờ cùng thảo luận tất cả chúng nào.”

Đùa không vui đâu à nha! Đây có phải show hài Chibalian[9] đâu cơ chứ? Tôi nhìn Tamanawa, nhưng cậu ta trông cực kỳ nghiêm túc. Thực ra, nụ cười thoải mái của cậu ta cho thấy cậu ta đang cực kỳ hứng chí trước buổi họp rộn ràng này là đằng khác.

…Khi nói “tất cả”, ý cậu là tất cả mọi ý tưởng được đề ra á? Cụ thể là, tính toán những ưu điểm và nhược điểm của tất cả các đề xuất, từng cái từng cái một á?

Rõ ràng là chúng ta làm gì còn thời gian cho việc đó chứ. Giáng sinh chỉ còn cách có một tuần. Căn cứ vào những gì chúng ta đã quyết định xong, dựa vào lượng thời gian chúng ta cần chuẩn bị, luyện tập và phối hợp, chúng ta cần phải bắt đầu chuẩn bị ngay và luôn, nếu không sẽ phiền to.

“Sao không chọn luôn một cái đi, thế thì nhanh hơn chứ?”

Tôi kìm không đặng mà buột miệng nói, còn Tamanawa thì lại nheo mắt lại và lắc đầu.

“Thay vì loại bỏ các ý kiến quá vội vàng, chúng ta nên làm sao để kết hợp ý tưởng lại để tất cả mọi người đều hài lòng.”

“Không, tôi đã nói…”

“Chúng ta đang làm việc rất có hệ thống, vậy nên tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể làm việc này cùng nhau.”

Trước mọi nỗ lực cố phủ quyết của tôi, Tamanawa vẫn không nhíu mày gạt bỏ.

Quả thực, đúng như Tamanawa đã nói. Tìm kiếm câu trả lời vừa lòng mọi người cũng là một cách để làm việc.

Tuy nhiên, liệu như vậy có thật sự ổn không?

Cảm giác khó chịu cứ như đang cào xé dạ dày tôi.

Nhưng do tôi chẳng tìm được lời nào phản biện lại Tamanawa, buổi họp lại tiếp tục.

Từ đây, cuộc họp lại có bước chuyển mình.

“Tại sao chúng ta không kết hợp các dòng nhạc lại và tổ chức một buổi NHẠC HỘI Giáng sinh với nhiều THỂ LOẠI?”

“Nếu vậy thì nhạc và NHẠC KỊCH phối hợp với nhau khá tốt nhỉ?”

“Sao chúng ta không làm tất cả, tạo thành hẳn một bộ phim luôn?”

Có vể như mục đích của Kaihin Sogo, từ những lời của Tamanawa, chính là tìm được một câu trả lời thống nhất. Cuộc họp chuyển thành: ‘làm thế nào để tất cả ý tưởng trở thành hiện thực.’

Bản thân việc bày ra ý tưởng chả có gì xấu. Khuyến khích cuộc họp sôi nổi hơn là việc nên làm.

Tôi không phiền gì nếu họ chọn một buổi thảo luận tự do để bày ra nhiều ý tưởng.

Nhưng trong một buổi họp và thảo luận tự do nơi chúng ta không gạt bỏ bất kì ý tưởng của ai cả, vậy thì chúng ta cũng chẳng có được kết luận gì khả quan.

Buổi họp mà tôi những tưởng đang diễn ra trôi chảy lại càng lúc càng nhảm nhí.

Và tôi nhận ra, đôi tay ghi biên bản của tôi đã dừng lại. Tôi thả lỏng nắm tay dưới bàn và ngồi đó, lặng lẽ quan sát cuộc họp.

Vẻ mặt mà tôi có lúc này khác hẳn với những người đang nhiệt tình thảo luận ở kia.

Họ đều có nụ cười sáng loáng và vẻ hào hứng trên mặt.

Và đến lúc này tôi mới nhận ra.

Họ đều đang tận hưởng khoảnh khắc này. Nói cách khác, họ thích việc trao đổi qua lại với nhau thế này.

Họ không hề muốn làm việc. Họ chỉ muốn đắm chìm trong bầu không khí của công việc. Họ chỉ muốn cảm thấy rằng: ‘à, mình đang làm việc.’

Và rồi, họ sẽ cảm thấy rằng ‘mình đã làm hết tất cả những gì có thể rồi’, nhưng thực ra cuối cùng họ chẳng làm được gì cả.

––––––Aah, tôi bực mình biết bao khi thấy cảnh này diễn ra y hệt như một người nào đó ngoài kia, cứ như thể người đó đang lặp lại những sai lầm trong quá khứ vậy.

Hắn tưởng hắn đã làm được gì đó, nhưng thực ra, hắn chẳng đạt được gì cả.

Kể cả hắn cũng chẳng thấy được cái gì.

× × ×

Cuối cùng, đến tận lúc sắp hết giờ, buổi họp vẫn chẳng đi tới đâu, và kết luận đành nhường lại sang ngày khác.

Hiện tại, thứ duy nhất có thể coi là gần tới được kết luận đó là chúng tôi đã xem xét tất cả mọi ý tưởng và đến đây, chúng tôi sẽ thảo luận lại rồi giải tán.

Đám học sinh tiểu học đã về trước rồi. Chúng tôi, những người ở lại sau, cũng đang thu dọn và về nhà từng người, từng người một.

Tôi tạm biệt Isshiki và những thành viên khác trong hội học sinh và khi tôi đạp xe ra khỏi nhà văn hóa, tôi sực nhớ ra.

Tôi đói quá… Do tôi mải tập trung trong buổi họp quá nên đã quên ăn chỗ bánh kẹo bim bim kia.

Về đến nhà thì tôi luôn có sẵn bữa tối chào đón, nhưng cái bụng cồn cào này khiến tôi chịu không nổi. Ăn một tí chắc cũng không sao nhỉ… Tôi dừng xe lại một lát rồi rút điện thoại ra nhắn tin cho Komachi “hôm nay không ăn tối”.

Rồi tôi xem xem mình đang ở nơi nào, bụng mình đói tới mức nào, từ đó suy nghĩ xem nên ăn gì là tốt nhất. Người ta nói cơn đói là thứ gia vị tốt nhất, nhưng họ nhầm rồi. Tôi thì tôi thấy được người khác mời đi ăn mới là thứ gia vị tốt nhất [10]. Nhưng chà, do tôi đi có một mình, sẽ chẳng ai đãi tôi cả. Vậy nên tôi cũng phải tính toán đến độ dày mỏng của cái ví nữa.

Vậy tức là… ramen, uh.

Quyết định xong, tôi đi luôn.

Khi tôi ậm ừ khúc nhạc nền của Nausicaa, lanlan ♪lanlalalaramen ♪[11], tôi hào hứng đạp xe phóng đi trên đường.

Tôi băng qua một cầu chui và tới ngay trước Ga Inage. Nếu tôi đi quá chỗ bùng binh ở ngay trước nhà ga, phố thương mại nơi một dãy các hàng ăn, điện tử xèng, bowling và karaoke ở đó. Nếu tôi rẽ trái tại chỗ đèn xanh đèn đỏ đằng kia, tôi sẽ tới được điểm đến.

Tôi chờ đèn giao thông chuyển từ đỏ sang xanh.

Và ở đó, tôi bất ngờ thấy một người.

Mặc cái quần thể dục của trường Sobu, khoác bên ngoài chiếc áo gió và cổ quàng khăn. Đó chính là Totsuka.

Totsuka trông có vẻ như đã để ý thấy tôi. Cậu ta kéo cái túi tennis trông có vẻ nặng lên và vẫy tay với tôi.

Khi đèn chuyển màu, cậu ta để ý trái phải rồi chạy qua đây.

“Hachiman!”

Theo cùng tiếng gọi tên tôi, Totsuka phả ra một làn hơi trắng.

Bất ngờ khi vô tình gặp mặt cậu ấy giữa phố thế này, tôi cũng chỉ biết vẫy tay đáp lại.

“Yo.”

“Uh huh, yo!”

Totsuka cũng dơ tay lên lại với nụ cười bẽn lẽn, dường như cảm thấy màn chào hỏi thô lỗ của mình có hơi xấu hổ. Aaah, mình hồi sức rồi…

Cũng chẳng mấy khi gặp được Totsuka ở ngoài trường. À mà lại nói, tôi vốn chẳng bao giờ đi ra ngoài, vậy nên hôm nay, hai chúng tôi tình cờ gặp gỡ thế này khiến tôi nghĩ đây chỉ có thể là phép màu.

Chà, dù sao phép màu cũng chẳng tồn tại trên đời, ít nhất là trên thế giới này. Vậy tại sao Totsuka ở đây?

“Cậu đang làm gì ở đây?”

Khi tôi hỏi, Totsuka dơ cao cái túi tennis của mình lên.

“Tớ vừa ở trường về.”

Lại nói, Totsuka không chỉ ở trong clb tennis, cậu ấy còn đăng ký học một trường tennis. Và chắc là trường đó ở gần đây nhỉ… Đuợc rồi, từ giờ về sau, lâu lâu mình lại phải tạt qua đây vào tầm giờ này mới được, chả vì lý do gì cả. Chờ đã, nếu chúng tôi gặp nhau nhiều quá thì nghe ghê lắm, một tuần một lần thì chắc là ổn.

Khi tôi còn đang tập trung lên kế hoạch, Totsuka đã nhìn tôi với ánh mắt tò mò.

“Cậu nữa, Hachiman, cậu sao lại ở đây? Nhà cậu đâu ở hướng này, đúng không?”

“Aah, tớ chỉ muốn tìm chỗ nào đó ăn thôi.”

“Ra vậy.”

Nghe thấy tôi đáp, Totsuka tin tưởng gật đầu, rồi lại ngừng một lát để suy nghĩ. Rồi cậu ấy nghiêng đầu sang bên, nhìn tôi với ánh mắt xấu hổ.

“…Tớ đi cùng cậu được không?”

“Heh?”

Người tôi căng cứng lên khi nghe những lời đầy bất ngờ đó. Tôi còn thốt lên nghe ngốc không tả được nữa chứ.

Trong lúc đó, Totsuka đang vuốt ve cái khăn quàng cổ và thấp thỏm đợi tôi trả lời.

“Ah, ừ. Tất nhiên.”

Nghe thấy tôi nói vậy, Totsuka thở dài, như nhẹ cả người đi. Rồi cậu ấy nở nụ cười rạng rỡ.

“Yay. Vậy là tìm chỗ ăn, huh?”

“Tớ ăn gì cũng được.”

Nói xong, tôi mới nhận ra mình trả lời sao ngu quá xá. “Ăn gì cũng được” không phải là đáp án khôn ngoan khi nói chuyện với gái. Tiện đây, tôi nghe đồn rằng, nếu đám con trai mà đề xuất mấy ý tưởng như “ramen” hay “udon”, đám con gái sẽ trưng ra bộ mặt sưng sỉa đấy[12]. Nói cách khác, khi con gái hỏi bạn “Anh muốn ăn gì?”, bạn phải trả lời thứ ‘họ’ muốn ăn kìa. Trò đoán mò độ khó vô hạn này là sao vậy? Chả lẽ tụi con gái dạo này kiêm luôn chức năng huấn luyện khả năng tâm linh đọc suy nghĩ?

Nhưng Totsuka là con trai, vậy nên không sao cả.

Totsuka chớp mắt và hỏi tôi.

“Hachiman, cậu đã quyết định sẽ ăn gì chưa?”

Ăn gì á, tớ muốn ăn…. cậu đấy! Tôi đang định sử dụng lời thoại của Sói già trong Cô bé Quàng khăn đỏ, nhưng làm sao mà nói ra được. Ý tôi là, tôi là con người mà…

“Chưa. Tớ chỉ vừa mới tới đây, thế thôi. Vậy nên, ăn cái gì cũng được.”

Tôi ra vẻ lịch thiệp nói.

Mặc dù tôi đang muốn ăn ramen, nhưng lý do chỉ là vì đáp án sau khi sử dụng phương pháp loại trừ là món ấy. Do tôi thường ăn một mình, tôi đã tạo thành phản xạ vô thức là ngồi ở trong góc. Dù nếu tiệm không đông thì cũng không vấn đề gì, nhưng ngồi có một mình mà cũng chiếm nguyên một cái bàn thì tôi thấy có lỗi lắm.[13]

Bên cạnh đó, dù không được ăn ramen, chỉ cần ngồi cạnh Totsuka thì cơm thừa canh cặn cũng thành cao lương mĩ vị. Khi nãy tôi nói gia vị thượng hạng nhất là được người khác chiêu đãi, nhưng cho phép tôi rút lại nhé. Gia vị thượng hạng nhất phải là Totsuka. Nếu Momoya [14] bán lọ gia vị có dán mác “Totsuka đây” vậy thì phiền to. Vấn đề không phải là sợ bán cháy hàng mà là sợ cả doanh nghiệp sẽ bị một tập đoàn lớn khác nuốt chửng để độc chiếm thương hiệu không chừng.

Khi vẫn đang mải bàn xem nên ăn gì, Totsuka vỗ tay.

“Ah. Thế yakiniku thì sao?”

Này, này, người ta hay nói những chuyện về một trai một gái ăn yakiniku cùng nhau[15], nhưng nếu hai đứa con trai ăn cùng nhau thì sao…?

Khi tôi còn đang nghĩ vẩn vơ, Totsuka dường như nhớ ra gì đó rồi nghiêng đầu trầm ngâm.

“Nhưng yakiniku thì có hơi đắt một tí, huh?”

“Đúng vậy. Người ta hay nói, bạn ăn nó, nó ăn nhẵn ví bạn mà.”

“Quả nhiên là Hachiman ha….”

Cậu ấy cười bối rối.

Cơ mà, yakiniku, huh….

Nếu cậu muốn ăn thịt, vậy còn nhiều chỗ khác mà… Khi tôi nhìn quanh quất, tiệm đồ ăn nhanh, First Kitchen liền hiện ra. Bởi vì vị trí đắc địa của nó ở ngay trước nhà ga, cửa tiệm này cũng rất đắt khách, chủ yếu là học sinh trong vùng. Bên ngoài cửa tiệm là tấm biển hiệu treo lủng lẳng với dòng chữ “thịt nướng yakiniku” bên trên.

“Sao chúng ta không qua chỗ đó?”

Thấy chỗ tôi chỉ, mắt Totsuka lấp lánh.

“Ừ, cũng được đó!”

Sau khi Totsuka đồng ý, chúng tôi đi vào trong tiệm First Kitchen kia. Cơ mà viết tắt của First Kitchen là gì nhỉ?[16] Tự dưng tôi cảm giác đầu óc mình có hơi đen tối.

Vừa từ bên ngoài ngập tràn gió lạnh, vào bên trong cửa tiệm tôi liền cảm thấy ấm áp lạ thường. Có vẻ như cửa tiệm đang đông nghẹt những học sinh từ chỗ học thêm về nhà cũng như những người đi làm tạt ngang qua.

Khi chúng tôi xếp hàng trước quầy thu ngân, Totsuka khẽ thở dài. Rồi má cậu ấy hơi ửng hồng lên.

“Bên trong này hơi nóng nhỉ?”

Nói xong, Totsuka nắm lấy cái khăn quàng. Áo quần của cậy ấy kêu sột soạt khi cậu cởi chiếc khăn quấn quanh cổ ra, lộ ra chiếc gáy trắng ngần gợi cảm như mọi khi. Tôi vô tình để mắt thấy và thế là bắt đầu đỏ ửng hai má.

Lạ quá. Vô cùng lạ luôn. Totsuka là con trai mà. Lý do tôi đỏ mặt lúc này chắc là vì lò sưởi trong đây, hoặc có thể tôi bắt đầu bị sốt rồi. Bình tĩnh. Bình tĩnh lại và ngâm một bài thơ haiku nào!

Phải chăng mình ốm rồi, hm?

Làm gì có chuyện đó, nhỉ!

Chắc chắn rồi, yep.

…Đây chắc chắn là do mình bị cảm rồi. Chỉ có bị cảm mình mới tự dưng đi ngâm thơ haiku thế này.

Khi tôi đang hoảng loạn ở trong lòng, cuối cùng chúng tôi cũng xếp hàng tới lượt. Căn cứ vào đám đông đang xếp dài đằng sau, tôi nghĩ hai chúng tôi cùng gọi món thì nhanh hơn là gọi từng người một.

Tôi xếp hàng cạnh Totsuka và chúng tôi đều liếc nhìn thực đơn.

Totsuka chỉ vào món thịt nướng yakiniku cuốn.

“Ah, Hachiman. Ăn cái này đi.”

“Ừ. Vậy gọi món đấy vậy.”

Sau khi thanh toán và lấy món yakiniku nướng cuộn của chúng tôi, hai người leo lên tầng hai.

May quá, vẫn còn nhiều bàn trống. Chúng tôi ngồi xuống ghế và nhanh chóng sửa soạn ăn luôn. Đầu tiên chúng tôi thử món chính, món thịt nướng yakiniku cuộn.

Tôi thốt lên “ngoooooooooooooooooooooooooonnnn!” , hai mắt và miệng tuôn ra cả chùm sáng như thể vừa đi qua lỗ đen vũ trụ vậy[17]. Không phải phóng đại đâu, nhưng quả nhiên là món Totsuka giới thiệu, chà, nói chung là nó ngon.

Cơ mà ngoại trừ việc nó khá ngon ra, tôi không chắc tại sao Totsuka lại gọi món này.

“…Cơ mà, tại sao lại là yakiniku?”

Tôi đã từng ăn với Totsuka vài lần, nhưng tôi nhớ cậu ta là kiểu người ăn nhẹ, không phải những món mỡ màng thế này. Còn nữa, cậu ta rõ ràng là kiểu người thích ăn rau hơn thịt….

Khi tôi hỏi, Totsuka xấu hổ đáp.

“Tớ nghĩ món này sẽ giúp bổ sung năng lượng khi cơ thể đang mệt mỏi nên…”

Ha, tôi hiểu. Cậu ấy vừa mới tập bóng xong nên chắc cũng đói rồi. Vậy là một hình thức bổ sung protein sau buổi tập hửm. Chắc vậy.

Đấy là tôi tưởng vậy, nhưng Totsuka lại nhỏ giọng nói tiếp.

“Đó là bởi vì cậu dạo này cứ trông mệt mỏi như vậy, Hachiman…”

“Thật ư?”

Tôi biết mình đang rất mệt mỏi. Tuy nhiên, cái đó là do căng thẳng tinh thần thì đúng hơn. Chính vì vậy tôi liền ra vẻ rằng mình chẳng có vấn đề gì cả, nhưng Totsuka vẫn lắc đầu.

Đôi tay đang gắp đột nhiên dừng lại và Totsuka ngẩng đầu nhìn tôi.

“Có chuyện gì đã xảy ra ư?”

Cả đôi mắt và giọng nói của Totsuka đều rất dịu dàng. Chỉ là ánh mắt của Totsuka lúc này còn chân thành hơn lúc bình thường nhiều, và sự thành thật đó đè nặng áp lực lên tôi.

Trước khi trả lời, tôi hớp một ngụm trà ô long. Nếu không làm vậy, tôi cảm giác cổ họng mình sẽ khô không khốc và tiếng nói của mình cũng vậy mất.

“…Làm gì có. Chẳng có gì đâuuuuu.”

Nhờ nuốt xuống chỗ trà kia, lời nói của tôi nghe trôi chảy hơn tôi tưởng. Giọng của tôi hào hứng hơn bình thường và còn pha lẫn chút giọng đùa cợt để không làm Totsuka lo lắng thêm.

Tuy nhiên, trước nụ cười của tôi, vẻ mặt Totsuka lại trông khá cô đơn.

“…Tớ hiểu. Quả nhiên Hachiman sẽ không nói ra, huh?”

Tôi không biết vẻ mặt của Totsuka lúc đó là gì do cậu ấy cúi gằm xuống và chùng vai. Nhưng những câu của cậu ấy nghe ngập tràn sự thất vọng.

“Nếu là Zaimokuza, tớ tự hỏi không biết cậu ấy có biết không….?”

“Không, cậu ta chẳng liên quan gì ở đây cả.”

Khi cậu ấy đột nhiên đề cập tới một cái tên chả liên quan, tôi có hơi bất ngờ. Nhưng bên trong Totsuka, có vẻ như chuyện này có mối liên quan nào đó, do cậu ấy lắc đầu và ngẩng mặt lên.

“Nhưng cậu đã nói chuyện với Zaimokuza trước đây.”

Khi cậu ấy nói “trước đây”, tôi mới nhớ ra cậu ấy muốn nói gì.

Trong kỳ bầu cử hội học sinh, người tôi hỏi ý kiến trừ gia đình của tôi, Komachi, cũng chỉ còn Zaimokuza. Sau đó, số người hợp tác cùng tôi gia tăng do được Komachi bố trí, nhưng người tôi tự mình liên lạc chỉ có Zaimokuza. Nhưng cái đó chẳng phải là do tôi có ý đồ gì đặc biệt cả. Chỉ là do tôi gặp Zaimokuza trước và do cậu ta dễ nói chuyện, tôi cũng không ngại ngần gì nhờ cậu ta hợp tác.

Có vẻ như Totsuka đã hiểu nhầm chuyện đó theo hướng khác.

“Tớ nghĩ, nếu được như vậy thì tốt quá. Tớ thật sự rất ghen tị khi cậu có thể chuyện trò với cậu ta về những chuyện của cậu…”

Totsuka ngượng ngùng và chậm rãi nói. Cái cách cậu ấy nói khiến tôi có cảm giác hành động đó xứng đáng được khen ngợi vậy.

Nhưng sai rồi. Điều đó vốn chẳng phải là thứ tốt đẹp như Totsuka vẫn tưởng[18]. Tôi nghĩ đó là hành động còn trên cả cái gọi là ‘tự cho mình là đúng’, hành động ích kỷ chỉ chăm chăm lợi dụng lòng tốt của người khác để thỏa mãn lợi ích của bản thân.

Totsuka không hề biết gì về chuyện đó.

Chính vì vậy, kể cả lúc này cậu ấy vẫn thủ thỉ với tôi những lời thật ấm áp đó.

“Tớ cảm thấy tớ chả có ích gì, nhưng…”

Tôi nhận thấy Totsuka đang ghì chặt lấy chiếc quần dài ở dưới bàn. Đôi vai gầy gò kia khẽ run rẩy. Tôi không muốn cậu ấy lo lắng những chuyện bao đồng như thế này.

Tôi chẳng biết làm sao để xoa dịu tình hình nữa. Lắc đầu, tôi đáp.

“Không phải vậy. Thiệt tình, làm gì căng đến thế. Chỉ là Isshiki có việc nhờ tới tớ, nên tớ chỉ hơi bận một chút thôi… Về cơ bản tớ là người đặt gánh nặng hội trưởng hội học sinh lên vai em ấy, nên, chà, chuyện là thế đấy. Thế thôi.”

Tôi cố gắng tóm tắt lại tình hình một cách thẳng thắn nhất mà không hé lộ thêm chi tiết nào nữa. Do đó tôi cứ nói lắp bắp như vậy đó.

Nhưng Totsuka ngẩng đầu dậy, cứ như thể những lời đó đáng ra tôi nên nói sớm thì tốt hơn. Dường như muốn kiểm chứng lại, cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt chân thành.

“Thật chứ?”

“Ừ. Vậy nên cậu không cần lo.”

Nếu tôi chần chừ nghĩ ngợi thêm dù chỉ một chút thôi, tôi có cảm giác những lời tôi nói sẽ khác hẳn. Vậy nên tôi phải đáp lại ngay.

“Tớ hiểu.”

Cậu ấy khẽ thở dài nhẹ nhõm, rồi sau đó cầm lấy tách cà phê. Dù đã uống xong một ngụm, bàn tay cầm cốc cũng không thả ra. Cứ như muốn sưởi ấm lòng bàn tay, cậu ấy nắm chặt lấy chiếc cốc và lẩm bẩm.

“Hachiman, cậu thật sự rất ngầu đấy.”

“Ha?”

Sự kinh ngạc của tôi hẳn đã phơi bày hết lên mặt. Totsuka nhìn thấy vậy liền sửa lại.

“Tớ- tớ không có ý gì kỳ cục ở đây đâu!”

Totsuka xua cả hai tay phủ nhận. Mặt cậu ấy đỏ bừng lên rồi vân vê mái tóc mình, sau đó “um” một tiếng rồi lại nói.

“Chuyện là, cũng hơi khó nói, nhưng… Kể cả khi chuyện có khó khăn hay đau đớn thế nào, cậu vẫn cố gắng hết sức mình mà chẳng cằn nhằm gì. Tớ chỉ nghĩ là, cái đó, ngầu thật…”

Cậu ấy càng giải thích, tôi lại càng cảm thấy ngượng ngùng. Tôi chống tay lên cằm và ngoảnh đầu nhìn đi. Trong vô thức, giọng của tôi trở nên cộc lốc.

“…Làm gì có, thật tình. Tớ cũng có lúc phàn nàn và cằn nhằn mà.”

“Ahaha, đúng thật.”

Totsuka mỉm cười thư thái. Nhưng với nụ cười đó, cậu ấy lại nói với giọng chẳng thư thái lắm.

“…Nhưng, hãy nói cho tớ biết khi cậu gặp rắc rối, okay?”

Cậu ấy lại hỏi lại một lần nữa và tôi gật đầu, chẳng nói gì. Chính là vì cậu ấy chân thành đến vậy nên tôi mới có cảm giác mình không nên dễ dàng nói ra lời. Với Totsuka, người luôn coi sự tin tưởng và tương trợ là thứ gì đó thật mĩ lệ, vậy thì lúc này còn hơn cả thế nữa.

Khi tôi đồng ý, Totsuka cũng gật đầu lại.

Sau đó, sự yên lặng kì quái dâng lên. Totsuka trông có hơi xấu hổ và cúi gằm xuống.

Từ bề dày kinh nghiệm của mình, tôi hiểu rằng bầu không khí lúc này so với lúc trước thì thoải mái hơn nhiều, vậy nên tôi cũng vô tư nói.

“Muốn ăn đồ ngọt không?”

“Ah, nghe hay đấy. Gọi món tráng miệng đi.”

Totsuka liền ngẩng đầu dậy và đồng ý.

“Được rồi, tớ sẽ đi mua gì đó. Chờ ở đây nhé.”

Không đợi Totsuka hồi phục, tôi đứng dậy.

Khi tôi đi xuống, quầy lễ tân vẫn đông kín người như mọi khi. Có vẻ như phải chờ một lúc nữa mới tới lượt.

Với mật độ người vào ra lúc này, bầu không khí ở gần quầy khá là nóng. Tôi cảm giác đầu mình có hơi mụ mị đi nên tôi quyết định ra ngoài một lát.

Những đêm tháng 12 này lạnh thật, nhưng cái lạnh lại làm khuôn mặt nóng rực của tôi thấy khoan khoái hơn. Do tôi ra ngoài mà không mang theo áo khoác và khăn quàng, những cơn gió lạnh cứ thế luồn vào sau gáy. Cơ thể tôi liền run lên.

Khi tôi cứ đứng đó, run rẩy nơi góc đường, một người lạ đi ngang qua và ném cho tôi một ánh mắt kì quái. Những người khác thì chẳng thèm quan tâm.

Ngay lúc đó, những lời Totsuka nói hiện lên trong đầu tôi.

“Ngầu”, huh….

Làm gì có chuyện đó. Chỉ là do tôi quá cứng đầu thôi. Chỉ là hành động theo cảm tính, cậy mạnh mà làm thôi.

Tôi chỉ đơn giản là quá cố chấp, nên tôi luốn cố bảo vệ cái tôi, duy trì hình tượng trong lòng mình mà thôi.

Kể cả lúc này, con quái vật gớm guốc của những lý do[19], con quái vật của sự tự ý thức[20] vẫn đang làm tổ trong cái thân xác này.

Nếu tôi nhận ra được sự tồn tại của thứ đó, vậy tôi hẳn đã thẳng thừng chấp nhận những lời của Totsuka.

Nhưng nụ cười gượng gạo của Yuigahama, vẻ trầm ngâm có phần bức bối, đè nén mà Isshiki thỉnh thoảng lộ ra, sự cô đơn của Tsurumi Rumi, và trên tất cả, nụ cười yên lặng mà cũng đầy cam chịu của Yukinoshita, tất cả khiến tôi lại phải tự hỏi lại.

Liệu như vậy đã thật sự chính xác?

Tôi khẽ thở dài và ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vắng bóng sao. Che phủ khắp cả bầu trời rực sáng nhờ ánh đèn thành thị là những đám mây.

Chú thích

↑ Lấy từ Saber Maronette J

↑ Câu nói của Shishio Makoto trong Samurai X.

↑ Một câu nói đùa có nguồn gốc rất dài dòng. Bạn có thể xem video, nó bắt nguồn từ cái này, giải thích thì mệt lắm

↑ Một câu trong bài hát(link đã chết không paste được). Lời gốc là: tất cả mọi người bọn họ ai cũng là những thiếu nữ tỏa sáng!

↑ Liên quan tới Yugioh Zexal. Nói tới cuộc chiến giữa Astral và Number 96 lần lượt có hai màu là trắng và đen

↑ Mình cũng bị ăn vố này mấy lần rồi. Oẳn tù tì xong thì đám kia lại bảo: thắng thì đi mua kem đi. Đậu xanh.

↑ Chắc các bạn cũng biết nhỉ. Kiểu ‘nice guy’ trong truyện này thì còn ai vào đây nữa.

↑ Anh thì lúc nào cũng hiệu suất và chả bao giờ để ý tới hậu quả :3

↑ Chiba kết hợp với Italy

↑ Chuẩn




Thực tình thì khúc ngâm nga cũng phải bi thảm thế này mới chịu được, đúng là 8man

↑ Nhớ nhé, cái này sẽ có lại trong tập 10.5

↑ Tiệm Ramen người ta ăn trên một bàn dài, như quầy bar ấy

↑ Một hãng đồ ăn

↑ Đây là một ám chỉ tình dục, trong đó việc ăn thịt ám chỉ ham muốn xác thịt trong văn hóa Nhật. Câu nguyên gốc là “Một trai một gái ăn yakiniku cùng nhau thì sẽ làm tình là cái chắc.”

↑ First Kitchen trong tiếng nhật thì đọc tắt là Fakkin, nghĩa là gì thì bạn có thể tự đoán ra được *pacmna*

↑ Cảnh này là parody Mister Ajikko, truyện tranh về ẩm thực nổi tiếng

↑ Giống câu của Hayama nè


↑ Biệt danh do Haruno đặt ở tập 8

↑ Từ tự ý thức này xuất hiện rất nhiều, nhưng mình vẫn chưa tìm được từ nào dịch cho phù hợp, vì cả bản convert cũng dịch vậy. Bạn có thể hiểu đơn giản Hachiman luôn có một sự tự ý thức cố hữu, tức là luôn sống hiện thực, tự nhận thức được năng lực, hành động của bản thân, không bao giờ mơ mộng hão huyền, một dạng biến tướng của tự ti, sống tiêu cực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện