Đi trên đường, mỗi khi gặp một dân làng khác người, Qiu đều cho Ando giới thiệu một chút chủng loài và văn hóa, bối cảnh của bọn họ.
Trong lúc này Qiu có len lén quan sát khuôn mặt của Ando, xem thử thái độ của ông đối với những sinh vật có trí khôn này là như thế nào, thế nhưng Ando chỉ là bình tĩnh gật đầu, khi gặp đến nhân mã cũng chỉ là lộ ra vẻ hứng thú một chút.
“Thầy cảm thấy những sinh vật này thế nào?” Qiu không nhịn được đối với Ando hỏi.
“Hửm? Có gì mà thế nào? Xem như người bình thường mà đối đãi thôi?” Ando nhìn nhìn Qiu, không hiểu Qiu rốt cuộc là muốn hỏi thứ gì.
“Con muốn hỏi là thái độ của thầy đối với sinh vật có trí khôn không phải người này cảm thấy như thế nào?”
“Cái này nha, không cần có cái gì phiến diện, chỉ cần bọn họ không gây hại hay làm phiền đến cuộc sống êm đẹp của ta, ta vẫn sẽ đối xử bọn họ như những người khác.” Ando đối với Qiu nói ra quan điểm của bản thân:
“Đã là sinh mệnh có trí khôn, có nghĩa bọn họ có thể hiểu được lối sống, văn hóa, tri thức, có nghĩa là chỉ cần hợp lý trao đổi là có thể giải quyết đa số mâu thuẫn, ngày còn trẻ ta cũng có làm quen rất nhiều người ở các chủng loài khác nhau, tựa như Orphnoch, bởi thế ta chỉ đối với những kẻ vi phạm nguyên tắc của ta ra tay thôi.
Ví dụ như có kẻ thân là loài người, thế nhưng đối với đồng loại, đặc biệt là người yếu hơn mình không một chút nhân từ hành hạ hay giết hại, ta chắc chắn sẽ thanh trừ.
Hay hoặc là những loài đặt loài người vào thực đơn của bản thân, chắc chắn không có gì hay để nói nhiều.
Cậu phải biết, ta trên một ý nghĩa nào đó đã không thuộc về ‘người bình thường’ khi làm việc chỉ cần cân nhắc đến nguyên tắc của bản thân là được.”
“Nhưng nếu hành vi của thầy không được người khác đồng ý thì sao?”
“Ha ha ha, vậy thì phải xem thử một chút nắm đấm của ai lớn!”
Nhìn Ando cười ha hả, Qiu biểu thị đã hiểu, thế giới siêu phàm, cả thế giới lại là thời trung cổ Ando cũng không có quá nhiều tư tưởng phân biệt chủng tộc, chỉ cần dựa vào tri thức và lực lượng của bản thân hành xử là được.
Hai người đi một vòng, chợt nhận thấy mặt đất chấn động mạnh một hồi liền lại không có dấu hiệu nào biến mất.
Ando nhìn Qiu chật vật đứng dậy, mới đối Qiu nói: “Thế giới này xem ra không đơn giản, quả nhiên nồng độ ma lực trong không khí nồng đậm như thế này cũng không thể chỉ có loài người độc đại thế giới này được.”
Qiu ngạc nhiên trợn mắt nhìn lại thầy Ando, hỏi: “Làm sao thầy biết?”
“Cảm ứng ma lực nha, trong trận động đất vừa rồi ta cảm nhận được có âm lãnh ma lực đột nhiên phóng xuất ra, đầu nguồn dường như là ở sâu dưới mặt đất, vị trí cụ thể không biết, thế nhưng loại ma lực này gần giống với đám Orphnoch.”
Ando một bộ việc này rất đơn giản, nhìn Qiu thản nhiên nói.
Qiu không nói gì nhìn thầy mình, thầy thực lực cao hiển nhiên là đối với những việc này cảm thấy rất đơn giản, thế nhưng đừng nhìn cậu với ánh mắt hiển nhiên tựa như bản thân lại cố gắng một chút là có thể như ông xuyên lòng đất cảm giác được ma lực, phải biết giữa hai bên cách nhau, …
Ừm?! Nói đến, bản thân và thầy cách nhau bao nhiêu cấp nhỉ? Qiu muốn quay sang Ando hỏi thăm, lại nhìn thấy xa xa Udonna vội vàng mặc lên một bộ áo khoác đen vội vàng chạy đến một thân cây trước làng chạm vào biến mất ngay tại chỗ.
“Ồ, đây là ma pháp không gian.” Ando cũng theo ánh mắt của Qiu nhìn thấy cảnh này lẩm bẩm nói.
Qiu suy nghĩ một chút, tính toán một chút thời gian, cũng đã nên đến lúc các nhân vật chính đăng tràng, Udonna lần này đi ra chắc là muốn đi tìm năm chiến binh theo lời tiên đoán đây mà.
Nghĩ đến đây, Qiu cũng muốn nhìn một chút diễn biến sau này, dù sao trước khi xuyên qua cậu chỉ mua được vài đĩa riêng lẻ mà thôi, cũng không có xem được hết diễn biến cốt truyện, trong lòng rất tò mò chuyện sau này sẽ diễn ra như thế nào.
Không chút chờ đợi, Qiu đối với Ando nói: “Thầy tiếp tục đi dạo, con có việc cần xử lý một chút.”
Nói rồi, Qiu trực tiếp vung tay lên mở ra cổng không gian biến mất ở tại chỗ.
Ando híp híp mắt nhìn Qiu rời đi mới đi đến bên cạnh cái cây mà người phụ nữ không quen biết kia dạo vòng quanh một vòng cẩn thận xem xét, mới đặt tay lên bên trên theo đó biến mất.
…
Qiu xuất hiện ở bìa rừng Briarwood đã xa xa nhìn thấy ở đối diện tiệm băng đĩa Rock Porium có một đám người tụ tập lại với nhau, dường như đang nói chuyện điều gì.
Qiu không có tùy tiện đến gần, thò tay vào cổng không gian móc ra một cái TS4, bật chế độ ẩn thân, điều khiển nó bay lại gần xem xét tình huống.
Bọn người xung quanh vây lấy một ông lão, người đã phát tướng, trên thân mặc một bộ yếm liền quần màu xám, bên trong là áo sơ mi, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác nâu, trên đầu đội một chiếc mũ phớt cùng màu.
Lúc này, mọi người đều đang tập trung nghe ông quơ tay múa chân nói:
“Em của tôi, chúng tôi đang đi bộ trên đường thì bỗng nhiên xuất hiện một vài sinh vật kỳ lạ, tôi thật sự rất sợ hãi! Chỉ là ở ngoài thành phố, chúng đã bắt em tôi vào trong rừng.”
Thứ tự kể chuyện hỗn loạn phần nào cho thấy trong lòng ông vẫn còn sợ hãi trong lòng, thế nhưng mọi người đều hiểu được tình hình ông muốn nói, đã có người lắc đầu xoay người rời đi.
Xander cũng nhỏ giọng chế giễu đối với Vida nói: “Thử nghĩ coi V, ông ấy đang yêu cầu ai đó đi vào trong rừng.”
“V?” Không thấy bạn mình đáp lại, Xander thắc mắc gọi lại Vida, trong lòng hông khỏi dâng lên sóng lớn, không thể nào, chẳng lẽ cậu ấy muốn đi giúp ông lão kia sao?
“Không có ai giúp tôi sao?” ông lão nhìn quanh, vẫn không thấy ai đứng ra, giọng có hơi nghẹn ngào hô lên.
“Tôi sẽ giúp!” Lúc này, bên cạnh có tiếng nói vang lên, mọi người nhao nhao nhìn lại, là một thanh niên đang sửa xe ở gần đó.
“Cảm ơn cậu!” ông lão mừng rỡ đi đến bên cạnh nói.
“Chào, tôi là Xander.” Xander thấy được là người trạc tuổi mình, đi đến bên cạnh khuyên ngăn nói: “Cậu là mời mới ở đây phải không? Tôi đảm bảo cậu không biết về các sự kiện quanh đây, một lời khuyên cho cậu thôi, nếu cậu vào trong rừng, thì cậu không thể trở ra!”
“Tôi đã nghe về nó rồi, nhưng một người cần giúp đỡ thế mà không có một ai trong thành phố thèm quan tâm.” thanh niên bỏ ngoài tai lời nói của Xander quay đầu nhìn về phía ông lão, bước chân đi theo.
“Khoan đã! Tôi sẽ đi với cậu!” Vida lớn tiếng hô lên, thấy được thanh niên cùng ông lão nhao nhao quay đầu lại, liền bước lên một bước nói: “Không phải ai trong thành phố này cũng là hèn nhát cả đâu!”
“Mình cũng đi với cậu.” Chip thấy Vida lên tiếng, cũng hưng phấn đi theo nói: “Mình luôn muốn làm những nhiệm vụ nguy hiểm như trong game vậy!”
Nói rồi, Chip mới như nhận ra điều gì, quay sang Vida hỏi: “Đây là nhiệm vụ nguy hiểm, phải không?”
“Hiểm nghèo luôn đấy!”
“Thật tuyệt!” Đạt được xác nhận, Chip không khỏi trông ngóng hành trình sắp đến.
“Vậy thì đi thôi!” Thanh niên thấy được mọi chuyện đã định trước một bước xoay người rời đi.