Qiu tạm biệt Ubuyashiki Kagaya sau thở phào một hơi, kế hoạch tiến triển đến đây chỉ cần chờ đợi Kibutsuji Muzan vào bẫy là được.

“Đáng tiếc vẫn không có cơ hội vào được Vô Hạn thành.” Qiu vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên đến gần góc rẽ nghe thấy được tiếng ồn ào, hấp dẫn sự chú ý của cậu.

Nhìn nhìn lại, đây không phải là Zenitsu và Kaigaku sao? “Mày nên cuốn gói cút đi, Zenitsu!” Kaigaku ngồi trên tường rào, một chân tự tại rũ xuống đong đưa, tay phải cầm một quả đào, đối với Agatsuma Zenitsu nói.

“Tại sao còn đúng ở đó, chẳng lẽ mày không hiểu à, một đứa yếu ớt mít ướt như mày ở lại đây chỉ tốn thêm thời gian của thầy thôi, đến bây giờ mà thầy vẫn còn giữ mày ở lại học kiếm, thầy ấy quả là một người tốt.”

Kaigaku nhìn lấy Agatsuma Zenitsu vẫn còn đứng đấy không nói gì, cau mày đối với Agatsuma Zenitsu quát.

“Nhưng mà ông ấy …”

Bốp!

Agatsuma Zenitsu chưa nói được gì, liền đã bị Kaigaku chọi quả đào đang ăn dở vào người, thô bạo cắt ngang nói:

“Đừng có gọi thầy là ông như thể mày thân thiết với người như thế!!

Thầy từng là một trong số các Trụ Cột, là người từng đạt danh hiệu ‘Kiếm sĩ diệt quỷ mạnh nhất’ phải may mắn lắm mới được một người từng làm Trụ Cột chỉ dạy, thế mà từ khi mày đến thầy lại dành toàn bộ thời gian bỏ ra để chỉ dạy cho mày!

Nhìn mày chướng mắt quá, cút đi! Tại sao mày lại ở đây chứ!”

Kaigaku như đang phát tiết mắng mỏ Agatsuma Zenitsu, mà Qiu ở đằng xa nhìn lấy cảnh này, trong đầu bất chợt nảy ra một ý tưởng, ánh mắt khó lường tập trung vào Kaigaku.

“Có lẽ, có thể lợi dụng tên này trực tiếp xâm nhập vào Vô Hạn thành.” Qiu lẩm bẩm, xoay người rời đi, bắt đầu đi chuẩn bị kế hoạch.

“Ừ, việc này cũng phải nói cho cựu Minh Trụ và Ubuyashiki Kagaya để họ có chuẩn bị mới được.”

Một lúc sau với sự giúp đỡ của Kakushi, Qiu ở Điệp phủ tìm được Okamoto, thành viên của Sát Quỷ đội mà Qiu gặp đầu tiên khi đến thế giới này.

“Okamoto, đã lâu không gặp.” Qiu vẫy tay chào hỏi, mà người sau ngẩn ngơ nhìn Qiu một chút mới nhận ra, đây không phải là người cậu đem về gặp chúa công sao?

“Xin chào, đúng là đã lâu không gặp.” Okamoto không biết Qiu tìm đến bản thân làm gì, thế nhưng vẫn là theo lễ phép chào hỏi lại.

Hai người trò chuyện một số tình hình gần đây, Qiu mới biết được chiến dịch vây quét núi Quỷ Nhện Natagumo vừa mới hoàn thành, Okamoto cũng là một trong những người tham gia, bây giờ đang ở trong giai đoạn nghỉ ngơi hồi sức.

Xem ra nội dung cốt truyện lại sớm xảy ra, không biết sau này Zenitsu học tập thành tài xong đi đâu để lấy kinh nghiệm đây.

Không đúng, có lẽ sau mấy tháng bọn họ cũng sẽ không lại cần trên lưỡi đao chiến đấu nữa.

Qiu từ trong hư không cầm ra vòng tay đưa cho Okamoto nói: “Cậu cầm lấy thứ này thử xem.”

“Đây không phải là vòng tay biến hình mà các Trụ và những người thừa kế của bọn họ mang theo sao?” Okamoto nhận lấy vòng tay Qiu đưa qua quan sát một phen, mới nhìn lại Qiu kinh hô hỏi.

Okamoto biết thứ này, đợt vây quét núi Natagumo vừa rồi chợt xuất hiện Hạ Huyền Ngũ, nếu không phải người thừa kế của Hoa Trụ có được thứ này mới dễ dàng giải quyết được đối phương, nếu không đoán chừng việc này qua đi cũng không mấy người còn sống.

Okamoto chính là tận mắt chứng kiến đòn tất công của tên Hạ Huyền Ngũ không để lại bất cứ vết ngấn nào trên chiến phục của người thừa kế, bất lực bị người thừa kế của Hoa Trụ đuổi giết.

Có thể thấy được thứ này biết bao nhiêu mạnh mẽ.

“Ồ, cậu đã biết thứ này rồi sao, thế thì đỡ phải giải thích, cậu giúp tôi làm một việc, thứ này xem như là thù lao.”

Qiu đối với Okamoto biết thứ này cũng hơi chút bất ngờ, nhưng có thể tiết kiệm thời gian giải thích là điều tốt, tranh thủ thời gian Kaigaku không đi ra ngoài tuần tr.a thực hiện kế hoạch.

“Được!” Okamoto biết đây là thứ tốt, do dự một chút mới gật đầu đáp ứng.

Kaigaku nhăn nhó khuôn mặt đi trên đường, tâm tình của hắn bây giờ thật không tốt, thằng nhãi Zenitsu đó có đánh có mắng như thế nào vẫn chỉ đứng đó thút thít không nói gì, xem ra muốn đuổi nó đi trong thời gian ngắn là không thể được.

“Hừ, chỉ cần đợi thêm một thời gian ngắn nữa thầy sẽ thấy thằng nhãi đó không có tài năng mà từ bỏ nó thôi, đến lúc đó ta sẽ là người thừa kế của Minh Trụ.”

Kaigaku tự mình lẩm bẩm, chợt thấy đằng xa có người đi tới liền im lặng không lên tiếng.

“A, Kaigaku gặp được cậu ở đây thì tốt quá!” Okamoto hướng phía Kaigaku vẫy tay, mỉm cười hướng đối phương đi đến.

Kaigaku nhíu mày nhìn người trước mắt, hắn không nhận biết người này, thế nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Có chuyện gì không?”

“À là chuyện chiến phục ấy mà, bây giờ lại có một tốp chiến phục mới được tạo ra, các Trụ Cột và những người thừa kế như cậu đã có rồi, bây giờ đang tập hợp những người khác để đến nhận.”

Okamoto đối với Kaigaku cười nói: “Nếu đã gặp cậu ở đây rồi làm phiền cậu đi thông báo cho nhóc Zenitsu, tôi còn phải đi thông báo những người khác.”

“Khoan đã!”

Kaigaku càng nghe càng cau mày, kéo lại đang định xoay người rời đi Okamoto, nói: “Anh nói chiến phục là cái nào?”

“Hả?!”

Okamoto giả vờ làm như không hiểu ngạc nhiên thốt lên, sau đó lộ ra dưới tay áo vòng tay cho Kaigaku xem, lại đóng mở tay thực hiện biến thân, xoay một vòng, lại giải trừ biến thân, nói:

“Chính là cái này nha, không phải cựu Minh Trụ đã đưa cho cậu rồi sao?”

Kaigaku nghe Okamoto nói xong, cả người như ngây ngốc ở tại chỗ, sắc mặt dần dần chuyển sang xanh xám.

Đây là thế nào, thầy chưa từng đưa cho mình thứ này, nghe tên lạ mặt trước mắt này nói, tất cả người thừa kế thế mà đều đã có rồi?

Chẳng lẽ là do chính mình chưa được thầy thừa nhận là người thừa kế nên mới không có?

Không đúng, bây giờ ngay cả tên nhãi Zenitsu cũng có, không thể nào mình không có được!

Hay là thầy vẫn vì việc mình mãi mà không thể thực hiện được thức thứ nhất của Hơi thở Sấm Sét mà từ chối không đưa cho bản thân thứ bảo bối này?

Suy nghĩ trong đầu Kaigaku đã hỗn loạn, không khí trầm mặc hồi lâu mới gian nan mở miệng nói: “... Tôi không có thứ đó.”

Okamoto ở đối diện chợt như cứng họng lại, cười gượng: “Ha ha ha, chắc là do cựu Minh Trụ đã già có chút đãng trí quên đưa cho cậu thôi, cậu tìm ngài ấy hỏi một chút là được ấy mà, thôi tôi còn phải đi thông báo những người khác, không ở đây làm phiền cậu nữa.”

Nói rồi, Okamoto gật đầu xem như chào hỏi rồi xoay người rời đi, cách xa một đoạn, mới như không phát giác Kaigaku đi theo sau, tự mình xoa cằm nhỏ giọng lẩm bẩm nói:

“Kỳ quái, mình nhớ hôm đó Nham Trụ có mang theo vòng tay chiến phục đi tìm Minh Trụ kia mà.”

Kaigaku nguyên bản muốn lén lút theo sau người này xem chuyện này có thật vậy hay không, hay là có người đùa cợt bản thân.

Thế nhưng nghe được đối phương lẩm bẩm, sắc mặt biến được so trước mắt càng khó coi.

"Ồ, không ngờ Okamoto còn có tài năng diễn xuất như thế!"

Qiu không khỏi cảm thán, cậu thông qua một cỗ TS2 ở gần đó thấy được cuộc đối thoại giữa hai người từ đầu đến cuối, phát hiện được sắc mặt âm trầm hiện tại của Kaigaku liền biết kế hoạch đã thành công, thông qua cổng không gian lén lút nhét vào trên người đối phương một cái định vị.

Okamoto trước sau đều không chỉ rõ điều gì, thế nhưng Kaigaku hiển nhiên là trong lòng có quỷ, tự mình nghe lén đến Nham Trụ đến gặp riêng cựu Minh Trụ liền tự động nhột, cho là sự tình mình làm lúc trước đã bại lộ.

Mà tâm lý này, chứng tỏ Kaigaku đã rơi vào kế hoạch của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện