Kochou Kanae im lặng thở dài, được rồi, việc này cũng không phải chưa từng làm.
“Hoa Trụ, Kochou Kanae!” Kochou Kanae dẫn đầu lên tiếng nói.
“... Thủy Trụ, Tomioka Giyuu!” Tomioka Giyuu chần chừ giây lát mới lên tiếng nói.
“Ha ha ha, Viêm Trụ, Rengoku Kyoujurou!” Rengoku Kyoujurou thấy được biểu hiện của người trước cũng không khỏi phá lên cười nói.
“Nham Trụ, Himejima Gyoumei!”
“Còn có DaiGoyou tôi, Kaoru và Hiro nữa!” Lúc này DaiGoyou cũng đi đến bên cạnh, đặt tay truyền văn lực vào trong khẩu súng, thân hình dần nhỏ lại, trực tiếp nhảy vào khoang điều khiển Samurai HaOh.
Phốc phốc phốc!
Ở bên ngoài Qiu cũng nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng biết được đã đến lúc, điều khiển T3 Arachne Megazord vừa bắn vừa lui lại bên cạnh Samurai HaOh, cũng chạm vào khẩu đại bác truyền vào văn lực.
Đây chính là ý nghĩ của cậu, thế giới Super Sentai, làm sao lại có thể thiếu tiết mục hợp sức gọi tên quen thuộc đâu? Nguyên bản Qiu còn muốn lại truyền thêm vào ma lực để đảm bảo uy lực đầy đủ, thế nhưng tỉ mỉ ngẫm lại sau liền bỏ qua.
Dù sao Qiu còn không hoàn toàn dung hợp được hai lực lượng này, tùy ý lầm bậy nói không chừng nổ không phải là Dokoku mà chính là bọn họ.
“Một luyện kim thuật sư, Qiu!”
Nòng súng năng lượng lấp lóe, bắn thẳng đến còn đang cố gắng thoát khỏi tơ nhện Dokoku.
Phanh!!!
Oanh!!!
Dokoku nổ tung, ánh sáng trắng nhuộm dần bầu trời!
Mà theo Dokoku bị xử lý, nước sông Sanzu rút lui, thuyền Rokumonsen cũng bị hút trở lại khe nứt, chìm xuống đáy sông.
“Chúng ta thành công?” Tani Chiaki không tin vào mắt mình, miệng lẩm bẩm hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta thành công!” Shiba Takeru chém đinh chặt sắt nói.
“Thành công, … Yeah! Chúng ta thành công rồi!” Ikenami Ryunosuke cầm lấy vai Tani Chiaki hưng phấn lắc lắc!”
Các Trụ nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng không khỏi mong mỏi một ngày nào đó Sát Quỷ đội của bọn họ có thể đánh bại được Kibutsuji Muzan.
Mà ở bên ngoài Shiba Kaoru và Sakakibara Hiro cũng thấy được tình cảnh này cũng không khỏi nở nụ cười, hơn mấy chục năm đấu tranh, cuối cùng cũng có một kết thúc.
…
Sau trận chiến, tất cả mọi người đều tụ tập tại nhà Shiba mở một buổi tiệc ăn mừng, Umemori Genta cũng kéo xe Sushi Gold của mình tới đãi bọn người một bữa.
Các Trụ chỉ ở lại một lúc lại trở về, bọn họ còn có việc của mình, ở đây lại tiêu tốn gấp hai lần thời gian, không thể lãng phí.
“Này Qiu, cậu không ngồi xuống ăn, cứ thế đứng dựa tường làm gì?” Trong bữa tiệc, Shiraishi Mako cũng chú ý đến Qiu tay bưng chén đứng ở một góc ăn, lại gần dò hỏi.
“Không có việc gì, đứng ăn có nhiều lợi ích, tựa như có thể đi đến những nơi tay mình không với tới, dễ dàng gắp thức ăn hay hoặc là trong lúc đi qua đi lại liền có thể tiêu hóa bớt đồ ăn, chừa chỗ trống cho các đồ ăn mới đi vào.”
Qiu đối với Shiraishi Mako ngụy biện, Qiu chỉ là tạm thời không muốn ngồi xuống mà thôi, tuy đã dùng thuốc hồi phục, trên bản chất chính mình là không có bất cứ thương thế trên người, chỉ là lúc ngồi xuống cảm giác ê mông vẫn hiện lên trong đầu.
Việc này tựa như trông thấy người khác bị đá vỡ trứng, chính mình nhìn thôi cũng đã thấy đau, chỉ là ảo giác.
Qiu cảm thấy bản thân không thích hợp để điều khiển T3 Arachne Megazord, quyết định về sau để cho HN1 dùng, chính mình chỉ cần chỉ huy chiến đấu là được rồi.
“Được thôi.” Shiraishi Mako nghe Qiu nói như vậy cũng liền thôi, trở lại bàn tiệc cùng chung vui với mọi người.
Buổi tiệc kéo dài đến đêm mới kết thúc, sáng sớm hôm sau, các Shinkenger sau khi đưa tiễn Shiba Kaoru và Tanba rời đi sau, những người khác cũng đều xách lên hành lý, tạm biệt Shiba Takeru cùng Kusakabe Hikoma lên đường về nhà.
Qiu nhìn sang đứng bên cạnh mình Umemori Genta, hỏi: “Cậu có hứng thú nghiên cứu một chút không?”
Umemori Genta đang vẫy tay tạm biệt mọi người chợt nghe được lời này cũng không đoái hoài giật bắn người lên, hoảng hốt nói:
“Không! Tôi còn phải chăm chú phát dương quang đại xe sushi dạo gia truyền, không có thời gian! Tạm biệt!” nói rồi Umemori Genta nhanh chóng xách lên xe sushi của bản thân, tức tốc chạy đi.
“Ha ha ha ha ha!” Mọi người ở đây còn đang chia tay đâu, nhìn thấy Umemori Genta tháo chạy như vậy liền bật cười, bầu không khí một hồi vui vẻ.
…
Thị trấn Tucchi, ánh mặt trời từ trên tầng mây chíu xuống, nhè nhẹ dát lên tường một tầng sơn vàng ấm áp, báo hiệu ngày mới bắt đầu.
Ando từ trên ghế mát xa tỉnh dậy, nằm yên tại chỗ chờ G1 tự động giúp bản thân vệ sinh cá nhân, mới đứng dậy hoạt động thân thể lộ ra dưới lớp áo mỏng từng khối cơ bắp.
“Nhìn đến ngày hôm nay thời tiết rất tốt, đã lâu rồi mình không xuống thị trấn đi dạo.” khoác lên áo dài, đứng bên cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài nói.
G1 đứng yên ở một chỗ không nói gì, nói cũng không thể nói, dù sao Ando cũng không thiết kế cho nó chức năng này, chỉ là duỗi ra cánh tay cầm lấy mắt kính, nón, dép đưa đến cho Ando lần lượt mặc vào.
“Được rồi, chúng ta hôm nay xuống thị trấn ăn sáng, ngươi cũng không cầm lại làm bữa sáng rồi.”
Ando ngoắc ngoắc tay để G1 theo ông xuống lầu, đợi G1 khóa cửa xong, Ando lại phất tay một cái, từng đường ma pháp trận trong hư không lấp lóe ẩn hiện, mơ hồ có thể thấy được một vòng bảo vệ bao bọc cả tháp luyện kim.
“Vậy là xong, G1, chúng ta lên đường thôi.” Ando gật đầu hài lòng nói, trước một bước đi đường.
G1 nghe đến lời chủ nhân cũng bước dài hai chân ngắn lạch bạch theo sau.
Ừ, làm sao lài có miêu tả như vậy đâu? Đó là bởi vì hai chân của G1 cũng có chức năng duỗi dài, chỉ là bình thường không sử dụng mà thôi.
Chỉ là hôm nay Ando lên hứng đi dạo, tinh thần phấn chấn bước bước như gió, bất đắc dĩ nó chỉ có thể lộ ra bấy lâu nay khổ tâm cất dấu đôi chân dài.
Không phải sao, trên đường đi nó cũng có thể phát hiện được người đi ai cũng quay đầu nhìn lại nó cùng chủ nhân.
Dần đến trung tâm thị trấn, Ando cũng dần chậm bước lại, hứng thú đánh giá xung quanh.
Đi qua tiệm bánh mì hương khói nghi ngút, Ando ngang qua ngửi mùi liền thèm, trực tiếp đi vào bên trong tham quan.
Bánh mì lúa mạch, bánh mì trắng, sandwich ở trong khay theo thứ tự xếp thành hàng, trên tường còn treo một cái đồng hồ hình bánh mì, Ando nhìn lướt qua một mắt liền nhận ra đây là tác phẩm của học trò mình, vẫn rất tự hào.
Ando nhìn một vòng cửa tiệm liền chọn một ổ bánh mì bơ, cùng một hộp mứt quả, G1 từ khoang bụng lấy ra ba đồng medal đưa cho chủ quán, mới lửng thửng theo sau Ando đi ra ngoài.
Chỉ thấy Ando tay trái cầm hộp mứt quả, tay phải cầm ổ bánh mì, không cần công cụ gì, ánh sáng chớp qua một cái, ổ bánh mì trên tay đã được trét một tầng nứt quả, mà trong hũ cũng đã vơi đi một tầng.
Đưa hộp mứt quả cho G1 cất giữ, Ando mỹ tư tư cầm lên ổ bánh mì vừa đi vừa ăn, cứ thế đi dạo một vòng, Ando cũng để ý đến đa số các cửa tiệm đều có một cái đồng hồ, hình tròn, hình chữ nhật, hay hoặc là ngoại hình riêng biệt như cửa tiệm bánh mì cũng có.
Lâu lâu có một mạo hiểm giả hay lính đánh thuê đi ngang qua trên cổ tay cũng mang theo một cái đồng hồ, xem ra việc làm ăn của học trò mình cũng không tệ lắm.
“A, hay là cũng đi thăm Qiu một cái, xem thử gần nửa tháng này học tập ra sao rồi, cũng không thể để học trò mình có tài năng như vậy lại bỏ gốc lấy ngọn, cứ chăm chú vào kiếm tiền.”
Ando chắp hai tay sau lưng đi dạo một hồi chợt nghĩ đến, càng nghĩ càng thấy hợp lý, dù sao cũng đã đi ra ngoài, tiện đường mà thôi.