Ngày hôm sau, chủ nhật.

Một không khí ảm đạm bao trùm bàn ăn của nhà Nagumo.

Chỉ có âm thanh của đũa và bộ đồ ăn vang lên, và thậm chí ngay cả Karen, người thường vui vẻ, cũng nhìn xuống trong im lặng.

Khi nhìn thấy điều đó, Iwato nghĩ lại.

(Haa, mình đã thực sự làm điều đó......)

Không khí này lần đầu tiên xuất hiện khi cậu từ chối Ayame. Tiếp theo là khi cậu từ chối Karen. Và lần thứ ba là tình hình hiện tại.

Điều gì xảy ra hai lần sẽ xảy ra ba lần. Iwato nghĩ chỉ có câu đó mới phù hợp với tình huống này.

[[......Cám ơn vì bữa ăn]]

Họ dường như không lên kế hoạch, nhưng cả hai đứng lên cùng một lúc, dọn dẹp, và vội vàng chạy lên phòng riêng của mình ở tầng hai.

Để lại Tsumugu người đang lấp đầy miệng mình với đồ ăn sáng và Iwato với khuôn mặt của một nhà sư.

[Này, Tsumu-san]

[…… Ng ... Nn. Sao ạ?]

Tsumugu nuốt thức ăn trong miệng và nói chuyện với nhà sư.

Nhà sư gật đầu và--

[Anh cầu xin em, làm ơn hãy làm một cái gì đó]

Cậu quỳ xuống sàn khi nói vậy.

☆☆☆

Tại sao Iwato lại gặp rắc rối như vậy? Câu trả lời tự nhiên sẽ xuất hiện nếu bạn ở vị trí của cậu ấy.

Các cô gái ấy chắc chắn rất đẹp. Ngay cả Iwato cũng có một số cảm xúc đối với họ - nhưng cảm xúc đó sẽ không thay đổi thành 『tình yêu』.

Tuy nhiên, bỏ chuyện đó qua một bên, Iwato nghĩ như thế này.

Nếu có thể, mình muốn tiếp tục một cuộc sống như mọi khi.

Sở thích, mong muốn và thậm chí cả quá khứ của cậu. Với những thứ đó, cậu nghĩ rằng cuộc sống hiện tại đang rất thú vị. Đó là lý do tại sao, ngay cả khi điều đó là không thể, Iwato không thể không hy vọng như vậy.

--Nhưng có rất nhiều vấn đề.

Trước tiên, thực tế là họ sẽ không thể ở cạnh nhau mãi mãi.

Vì Iwato đã từ chối cả Karen và Ayame, họ có lẽ sẽ tìm thấy một tình yêu mới dù có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian.

Tiếp theo, Iwato không có quyền nói bất cứ điều gì về tình yêu mới của họ, và cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc ủng hộ.

Nếu tình yêu ấy nở rộ, các cô gái sẽ rời khỏi ngôi nhà này, hay đúng hơn, Iwato đã khá ngạc nhiên bởi thực tế là hai người họ đã ăn sáng với cậu.

[Nn ... à ... nếu em là bọn họ ... em chắc chắn sẽ đi đâu đó]

[Em nói đúng ...... Anh thực sự nghĩ rằng họ sẽ trở về nhà mình......]

Iwato trả lời Tsumugu bằng những lời đó.

Tsumugu nhắm mắt lại và khoanh tay khi nghe câu trả lời, và bắt đầu suy nghĩ về vấn đề thứ hai.

Mặc dù Iwato sẽ không bao giờ nghĩ về vấn đề này, nhưng với Tsumugu, đó là một vấn đề lớn. Một thứ quan trọng.

(Mình chưa bao giờ nghĩ ... Nii-san sẽ không ... yêu)

Đúng vậy. Về vấn đề đó.

Iwato đã quyết định như vậy. Tsumugu chỉ mới biết điều đó sau khi nghe nó từ Karen hôm qua. Vì vậy, đó là một vấn đề quan trọng đối với Tsumugu, người đang nhìn vào Iwato với một cặp mắt đại bàng.

[Anh phải làm gì đây ......]

[Phải làm... gì ......]

Cứ như thế, hai người họ đang cố gắng suy nghĩ.

Mặc dù những gì họ đang nghĩ là hoàn toàn khác nhau, vì một lý do nào đó, chỉ có bầu không khí xung quanh họ là như nhau.

Sự im lặng bao trùm quanh họ và chỉ có tiếng đồng hồ vang lên.

Và--

『Bạn nhận đư『 bạn nhận được thư mới』』

[Uo !?]

Đột nhiên, hai email liên tục được gửi đến thiết bị của Iwato.

Hai bức thư. Người gửi có lẽ là Eita và Nakajima-sensei, Iwato mở thư khi nghĩ vậy và--cậu bị đóng băng.

《Komauchi Karen》

《Sumikawa Ayame》

Hai cái tên được hiển thị ở đó, nói cách khác, các email được gửi bởi hai người đó.

Iwato hướng mắt về phía Tsumugu theo bản năng.

Sau đó, cô nhanh chóng đảo mắt và lẩm bẩm điều này.

[Ah ...... aah ... em ... quên khóa ... cửa phòng. Cuộc trò chuyện của chúng ta ... có thể đã bị ... nghe trộm]

Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng bước chân phát ra từ tầng hai, và ngay sau đó là âm thanh hai cánh cửa được đóng lại.

Iwato muốn hỏi về cái wiretap (thiết bị nghe trộm diện thoại) được đặt ở tầng một, nhưng—

(À, mình nên ưu tiên cái này trước)

Iwato lẩm bẩm như vậy và nhìn vào thiết bị của mình. Rồi cậu chạm vào lá thư của Ayame.

Và dòng chữ ấy xuất hiện.

『Ý anh là gì khi nói [Xin lỗi, tôi dự định kết hôn với dầu gội]? Anh bị ngốc à? Làm ơn hãy giải thích rõ ràng. Tương tự với Karen 』

Ngay sau đó, Iwato úp mặt xuống bàn.

Đúng vậy, Iwato đã nói điều đó với Ayame. Không ngạc nhiên khi cô ấy đã khóc. Tsumugu cũng đã gặp một số rắc rối.

[Mình thua trước một chai dầu gội. Thật khủng khiếp]

Cậu nghe thấy tiếng lẩm bẩm như vậy.

Trái tim của Iwato sắp bị hạ gục.

Tuy nhiên, cậu cần phải đọc hết nó. Và nếu có thể, cậu sẽ trả lời họ. Mặt khác, sẽ không có tiến triển nào.

Iwato ngồi thẳng đứng với khuôn mặt chán nản và nhấn vào lá thư của Karen.

『Bị từ chối trước khi có thể thú nhận. Em muốn chết"

[Guhaa !?]

Kan kan kan!

Âm thanh tương tự như tiếng đấm được phát ra.

Nhân tiện, âm thanh được phát ra từ thiết bị mà Tsumugu đặt trên bàn. Dù thiết bị không có ở đây khi họ đang ăn sáng.

[Uu ...... Mình nên làm gì đây ......]

Iwato lẩm bẩm, và cùng lúc đó, Tsumugu nói điều này.

[Nii-san. Nếu có cơ hội... quá khứ của anh được tha thứ ... anh sẽ ... cưới ai?]

Iwato nhíu mày khi nghe những lời đó.

Ngay từ đầu, vì Iwato đã nói rằng cậu bé ấy là người quen của mình, cậu sẽ chỉ cảm thấy bối rối khi được hỏi như vậy.

Tuy nhiên, Iwato lại thở dài và trả lời như thể đó là trách nhiệm của cậu.

[Anh không biết vì anh không phải là cậu bé. Nhưng nếu là anh, anh sẽ không tha thứ cho cậu ta. Ngay cả khi nạn nhân tha thứ cho cậu ta, đó là một vấn đề khác. Tội lỗi sẽ không hề biến mất ngay cả khi được tha thứ, và nó sẽ tiếp tục đi theo. Do đó, để anh thích ai đó--có lẽ là không thể]

Iwato nhìn Tsumugu và nói như vậy.

Tsumugu nhắm mắt lại trong buồn bã, và vì lý do nào đó, bầu không khí tiêu cực có thể cảm nhận được từ tầng hai.

(Đừng nói rằng điều này cũng bị nghe trộm?)

Mặc dù Iwato nghĩ như vậy, câu trả lời của cậu sẽ không bao giờ thay đổi. Sẽ rất khó xử nếu cậu cho họ hy vọng rồi sau đó từ chối họ.

Do đó, sẽ tốt hơn nói rõ ràng ngay lúc này, cậu nghĩ như vậy vẫn tốt hơn một tên rác rưởi không đáp lại tình cảm của họ mà vẫn gần gũi với các cô gái.

Iwato kết luận như vậy trong khi phớt lờ trái tim đang đau nhói của mình.

--Và cùng lúc đó, hai tiếng bước chân đang chạy xuống cầu thang vang lên.

Tiếng bước chân khá lộn xộn, họ có lẽ đang chạy xuống cầu thang như thể cố gắng để đến trước. Thông thường, Iwato sẽ nói 『Nó nguy hiểm vì vậy đừng chạy』, nhưng lần này Iwato lựa chọn im lặng và nhìn về phía lối vào phòng khách.

Những người đang đứng ở đó là Karen và Ayame đang thở một cách nặng nề trong khi đặt tay lên đầu gối, và bởi vì họ đang cúi mặt xuống, Iwato không thể nhìn thấy gương mặt của họ.

[Ah ... thời gian cho cuộc chiến giữa các guild trong game online đã đên]

Tsumugu nói những lời như vậy và rời khỏi phòng khách.

Họ biết rằng Tsumugu đang cố gắng tỏ ra tử tế.

Nhưng--

(Đợi đã, Tsumu-chan !? Sao em lại để anh lại một mình trong tình huống như thế này !?)

Iwato hét lên trong đầu.

Tất nhiên, khuôn mặt cậu không thể hiện bất kỳ sự thay đổi nào, nhưng Tsumugu là em gái của Iwato. Khi rời khỏi phòng khách, cô quay lại và giơ ngón tay cái lên như thể biết Iwato đang nghĩ gì.

(Nii-san ... Chúc may mắn)

Có thể cảm nhận cô đang muốn nói như vậy từ biểu cảm của cô ấy.

☆☆☆

Lúng túng.

Đối với Iwato, đây là lần đầu tiên cậu gặp tình huống khó xử như vậy.

Nó còn khó xử hơn nhiều so với thời điểm mẹ cậu phát hiện ra chồng mình ngoại tình, và cha cậu, người ông ấy ngoại tình, mẹ cậu và cậu, bốn người họ thảo luận về vấn đề này. (0_o)

(Không, chờ đã. Lúc đó chắc chắn rất kì quặc …… nhưng nó giống như mình sợ mẹ... hơn...)

Ý nghĩ của Iwato bị gián đoạn bởi sự lúng túng.

Iwato nhớ lại thời điểm đó.

『Chồng yêu, điều này có nghĩa là gì?』

Người đầu tiên nói chuyện là mẹ cậu.

Sát ý đã bị rò rỉ ra khỏi cơ thể của cô, và người ông ấy ngoại tình chỉ là người bình thường, vậy nên cô ấy tỏ ra khá sợ hãi.

Tuy nhiên, cha cậu là một tên khốn điên rồ.

『Un, anh đã ngoại tình』

『Hai, bucchun đã được quyết định!』

Cứ như thế, cha cậu đã bị 『bucchun』.

Nhân tiện, từ 『bucchun』 được viết như『tra tấn』bởi mẹ cậu. Nhân tiện, sự tra tấn (bucchun) là đáng sợ bởi vì ngay cả khi mọi thứ đã được thú nhận, nó vẫn tiếp tục. Không khác gì một nỗi tuyệt vọng vĩnh cửu cả.

Trong khi Iwato đang nghĩ như vậy, Ayame đột nhiên nói điều này.

[Em ... Em thích Iwato-sama, anh biết chứ?]

[He? Ah, vâng]

Bởi vì nó quá đột ngột, Iwato phát ra một giọng kì lạ như vậy.

Tuy nhiên, Iwato ngay lập tức trở nên nghiêm túc, và nói những lời cậu đã nói nhiều lần.

[Nhưng tôi không thể mang lại hạnh phúc cho cô. Đó là lý do--]

Khoảnh khắc tiếp theo, cổ áo của Iwato bị nắm lấy bởi Karen.

Iwato mở to mắt ra trước hành động của cô, và ngực cậu cảm thấy đau khi thấy nước mắt lăn dài trên má cô.

[Tại sao anh lại nghĩ như thế!? Bọn em sẽ là những người sẽ hạnh phúc! Bọn em cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ đến việc được kết hôn với người mình yêu và được ở cạnh anh ấy mãi mãi! Đừng nói với em rằng anh thậm chí còn không thể làm điều đó !?]

Đây là lần đầu tiên Karen tỏ ra giận dữ với cậu.

Biểu hiện của Iwato đã thay đổi bởi những lời đó, nhưng cậu ngay lập tức trở lại bình thường, và trả lời.

[Vậy Karen, cô có thể nói rằng mình sẽ hoàn toàn hạnh phúc chỉ với việc ở bên cạnh tôi? Tôi có một quá khứ mà mình không thể nói. Có một lý do mà tôi cần phải ở trong thị trấn này. Đó là lý do tại sao, có những thứ mà tôi không thể làm được. Và tôi không thể ra khỏi thị trấn này. Tại sao cô không tìm kiếm một anh chàng khác? Cô có thể làm bất cứ điều gì với anh ta. Cô thậm chí có thể đi đâu đó cho tuần trăng mật của mình. Tôi sẽ làm điều đó xảy ra. Nếu cô thích, tôi thậm chí có thể trả tiền cho chuyến đi]

Trước khi Iwato nhận ra, cậu đã nói những thứ không cần thiết, và vào khúc cuối, cậu chắc chắn đã tự chế nhạo mình.

Hạnh phúc khi ở bên cạnh mình. Một viễn cảnh thật tốt đẹp.

Nhưng cô ấy chỉ có thể cảm thấy hạnh phúc trong một thời gian ngắn khi làm như vậy. Một khi đã quen với nó, cô ấy sẽ bắt đầu tìm kiếm một cái gì đó mới.

Và nếu như không thể, thì chắc chắn, một cái gì đó sẽ bắt đầu thay đổi.

Tuy nhiên, ngay cả khi Iwato biết điều đó, cậu rất vui vì mình đã nói vậy. Cậu hạnh phúc đến mức sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng.

Nhưng cậu không thể nào chấp nhận nó, cậu ghét『quan tài』-- thứ đang bị che giấu trong người mình.

Và cậu ghét chính bản thân mình đến nỗi không thể sống tiếp nếu không đổ lỗi cho nó.

Đã bao nhiêu lần mình nghĩ về điều này? Cậu luôn luôn đi đến cùng một kết luận.

Mình là người đàn ông không bao giờ có thể mang lại hạnh phúc cho người khác.

Mình là một thằng khốn không thể sống mà không đổ lỗi cho『cậu ta』.

Đó là lý do tại sao mình khiến mọi người cảm thấy khó chịu. Mình khiến em gái tôi lo lắng và làm tổn thương hai người yêu mình.

Bất kể mình có làm gì đi nữa, tất cả đều phản tác dụng.

Những gì mình còn lại chỉ là sức mạnh để bảo vệ ai đó.

Nhưng--

[Cô không thể hạnh phúc chỉ bằng cách ở bên tôi. Hạnh phúc sẽ không bao giờ đạt được chỉ bằng cách bảo vệ. Tôi không thể tạo ra hạnh phúc bằng sức mạnh của mình. Đó là lý do tại sao, đây là cảnh báo cuối cùng]

Cậu nói vậy trong khi nhìn vào các cô gái.

Và--

[Đừng chọn tôi]

Cậu nói với một tâm trạng buồn bã.

☆☆☆

Khi nghe được những lời đó, Karen thả cổ áo của Iwato ra.

Iwato cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy điều đó--

[Fundoraaaaa!]

[Kuhoa !?]

Cậu bị đánh.

Do diễn biến khó lường, Iwato bất ngờ bị thổi bay đi, và Karen, người đã đánh trúng Iwato, cảm thấy cơn đau trên bàn tay của mình trước khả năng phòng ngự bất ngờ của Iwato.

[Ow! Đ-Độ cứng đó là gì vậy !? Em đấm vào má anh mà, đúng chứ !? Nó hoàn toàn khác với bình thường!]

Iwato muốn hỏi rằng--

--Cô đã chạm vào má tôi khi nào?

Và cậu quyết định. Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ khóa cửa và cửa sổ phòng mình trước khi ngủ.

Iwato đứng thẳng lên trong khi xoa má, và cậu cởi cặp kính bị nghiền nát.

[Cô làm gì đột ngột thế? ...... Nhìn xem cô đã làm gì với kính của tôi này]

Sau khi nghe những lời của Iwato, Karen tỏ ra tức giận và nói--

[Sư phụ thật xảo quyệt!]

Iwato nghĩ rằng cô ấy đã dùng sai từ, nhưng cậu không nói ra điều đó. Bởi vì nó rắc rối.

Karen, người hiểu lầm thái độ im lặng của Iwato, chỉ vào cậu và nói.

[Anh sẽ không bao giờ biết nếu không thử! Nói quá nhiều lời bào chữa trước khi thử nó ...... Kể từ nào anh đã trở nên xảo quyệt như vậy! Em không nhớ đã biến anh thành một người xảo quyệt như thế! Đồ x......]

[Karen, tôi sẽ đánh cô nếu cô nói xảo quyệt thêm lần nữa]

[U-Ussu ......]

Karen trở nên chán nản ngay lập tức.

Ayame nhìn thấy từ đằng sau, thở dài và đi đến chỗ Karen.

Cô nhìn vào Iwato, người đang ngồi, và mở miệng.

[Tóm lại, bọn em sẽ là người quyết định rằng mình có cảm thấy hạnh phúc hay không. Iwato-sama chỉ cần giữ im lặng và tán tỉnh bọn em, được chứ? Xin đừng nghĩ về những điều phiền phức như vậy]

Iwato gượng cười trước những lý lẽ đơn giản đó.

[Các cô chắc chứ?]

Iwato hỏi vậy.

Cậu đã biết trước câu trả lời từ lúc bị Karen đấm.

[[Vâng]]

Đó là lý do tại sao cậu không cảm thấy ngạc nhiên trước câu trả lời ngay lập tức của họ, và cậu chỉ thở dài.

Mặc dù có thể dùng sức mạnh để thay đổi ý định của họ ngay bây giờ, nhưng nếu cậu làm thế, các cô gái sẽ không vui.

Nói cách khác, dù Iwato có lựa chọn thế nào đi nữa, những gì chờ đợi các cô gái ở phía trước chỉ là tương lai buồn phiền.

Hiển nhiên là Iwato sẽ nghĩ như vậy và kết luận mà cậu đạt được là hoàn toàn rõ ràng.

[Haa ...... cứ làm theo ý các cô muốn]

Iwato mệt mỏi thở dài và nói thế với hai người.

☆☆☆

Cùng lúc đó.

Tsumugu đứng một mình trong phòng của Iwato.

[Nn ... ừm ... tình hình đã ổn]

Cô gật đầu khi nghe thấy giọng nói qua tai nghe và đồng thời nhìn xuống cuốn sách được đặt trên bàn làm việc.

Trang này là--Shutendouji.

Tsumugu nheo mắt khi cô thấy điều đó, và cô xé trang đó.

[Nii-san ... không cần ... quá khứ này]

Cô đốt cháy trang sách bị rách với ngọn lửa trắng và quay lại mà không làm gì thêm nữa.

Ở đằng sau.

Trang còn lại trên cuốn sách đang được mở.

Bức tranh minh họa của người phụ nữ với tai cáo rung lên như thể vừa bước vào từ cửa sổ.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tsumugu đã dựng flag và phút cuối!

Phần tiếp theo, arc mới!

Vì Unknown không xuất hiện ở arc này, có lẽ đó sẽ là arc tập trung vào chiến đấu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện