「Hoo? Hoo hoo hoo! 」
Người đàn ông lực lưỡng--hay cụ thể hơn, Matsubara Makoto thốt lên đầy ngưỡng mộ trong khi nhìn vào cô ấy.
「Ồ! Này lãnh đạo tối cao của Lực lượng Đặc biệt. Ngươi tưởng bọn ta không biết gì à? Ngươi hẳn đã bỏ rơi cô gái đó, ta nói đúng chứ? Hơn thế nữa, ngươi thậm chí còn định ngay lập tức giết chết cô ấy mà không để cho cô ấy có bất cứ cơ hội nào để giải thích! Vậy mà ngươi cũng dám tự nhận mình là một người mẹ? Nuhahahahaha! Ngươi đến đây để mua vui cho ta à!? Ngay cả cơ bắp của ta cũng không thể nhịn cười khi nghe thấy những lời nói đó! Như thể một ngôi sao băng--」
Hyun, một âm thanh sắc bén đột nhiên vang lên.
Sau khi nghiêng đầu để né đòn tấn công, Matsubara gượng cười và tiếp tục nói.
「Ồ! Tsukie! Đòn đó chẳng khác gì thứ được tung ra từ một shota/loli mà không có tý cơ bắp nào cả. Và giờ, ta không hiểu tại sao ngươi lại đến đây, nhưng nó hết sức lố bịch khi nói rằng lý ngươi đến đây để cứu cô ta!」
Hắn ta đang siết chặt nắm đấm của mình.
Dù lời nói đó hơi khó hiểu và mắt của hắn đang sáng lên một cách rực rỡ, rất dễ hiểu rằng bầu không khí đã thay đổi.
「--Còn giờ, với tư cách là một nhân vật phản diện. Hãy cũng trừng phạt người lớn độc ác đang cố gắng lợi dụng một đứa trẻ đó nào, cơ bắp」
Khi nghe những lời đó và nhìn thấy bóng dáng của hắn, Tsukie gượng cười theo bản năng.
Mình tự hỏi tại sao mình lại trông giống như một nhân vật phản diện độc ác.
Kẻ địch là tên tội phạm mang trong mình nhiều tội ác. Ngay cả khi thể hiện những hành động và thái độ đạo đức giả tạo, nó cũng không thể nào chuộc lại toàn bộ những tội lỗi của hắn ta, và thậm chí có thể trở thành một sự sỉ nhục với『công lý』.
Nhưng không hề có sự tò mò và giận dữ.
Thay vào đó, mình đã nhận ra một điều.
「--Quả thực là như vậy」
Cô lẩm bẩm điều đó, và lấy ra vũ khí của mình.
Cơ bắp của Matsubara run rẩy lên khi nhìn thấy con dao găm màu xám được bao trùm trong ánh sáng lấp lánh, cô nhớ lại những lời đã với con trai mình.
『Unknown chỉ gây ra tai họa. Chúng chỉ biết tàn phá và đem lại sự tuyệt vọng cho con người. Những mục tiêu cần phải loại bỏ, thứ không biết gì khác ngoài việc giết chúng ta. Đó chính là bản chất của Unknown. Dù vẻ ngoài của chúng có giống con người đến mức nào đi chăng nữa, chúng vẫn không phải con người--mà chỉ là một con quái vật』
Cô chắc chắn đã nói như vậy.
Đó là sự thật không thể nào phủ nhận. Trong thực tế, khi nghĩ rằng đứa trẻ đó là một Unknown, những chấn thương tâm lý từ thời thơ ấu của cô lại ùa về.
Thị trấn chìm trong biển lửa, và cảnh tượng cha mẹ đang cố gắng vươn tay đến cô ấy trong tuyệt vọng.
Cô nhìn thấy bản thân mình lúc đó--và Unknown khổng lồ đó đang cắn nửa dưới cơ thể họ.
Ngay cả bản thân cô ấy lúc đó cũng nhận ra được『niềm vui』đang dâng trào trong mắt nó. Khoảnh khắc nhìn thấy điều đó, cô đã tin chắc rằng.
--À, bọn chúng là『kẻ thù』.
Kể từ đó, cách sống của cô trở nên rất đơn giản, bạn có thể gói gọn nó trong một từ--trả thù.
Cô tìm kiếm sức mạnh để trả thù Unknown đã giết cha mẹ mình. Và cô đã đạt được điều đó cùng với một vị trí vững chắc.
Cô đã đào tạo các thành viên của Lực lượng Đặc biệt để họ có thể tiêu diệt những Unknown. Bằng cách thay đổi Lực lượng Đặc biệt, cô đã tiêu diệt được rất nhiều kẻ thù. Và cô làm mọi thứ mình có thể để tìm thấy nó vào một ngày nào đó.
Đối với cô, mục đích sống duy nhất của cô là tìm kiếm và giết Unknown đó.
--Nó là như thế.
「…… Trời ạ, mình đã đánh mất lý trí của mình…」
Trong khi mỉm cười gượng gạo, cô gãi đầu.
「Tôi ra lệnh với tư cách lãnh đạo tối cao của Lực Lượng Đặc Biệt. Giết Unknown sống trong ngôi nhà đó cũng như Nagumo Iwato』
Cô đã từng nói như thế.
Để loại bỏ yếu tố đe dọa gây ảnh hưởng đến sự ổn định, cô thậm chí đã cố giết con trai của mình.
Đó là lựa chọn hoàn toán đúng đắn trong tư cách Bộ trưởng Bộ Quốc phòng và lãnh đạo tối cao của Lực lượng Đặc biệt. Đến mức mà sẽ không lạ gì khi cô ấy được ca tụng.
Tuy nhiên.
Cô đã nghĩ rằng, "Tại sao mình lại đứng ở nơi này?".
Tại sao ngay cả khi đã kết hôn và sinh con, mình vẫn cố gắng giữ vị trí này? Thực sự thì mình chỉ muốn『trả thù』thôi à?
Nghĩ vậy, cô ấy cười.
「--Không đời nào nó lại là như vậy」
Và cô nhớ lại.
Không khí đầy mùi khử trùng trong bệnh viện.
Một đứa trẻ nhỏ nhắn đang nắm chặt tay cô.
Cô ướt đẫm mồ hôi và thở hổn hển trong đau đớn. Và trong khoảnh khắc nhìn thấy đứa trẻ,『số một』của cô đã được quyết định.
Do đó, cô mở mắt ra.
Trước mắt cô là Matsubara đang siết chặt nắm đấm của mình, và sau khi nhận ra bóng dáng ấy không thể nào là giả được, cô nở một nụ cười.
「Ta đã nói rồi. Ta đến đây với tư cách là một『người mẹ』」
Trả thù, tìm kiếm và hủy diệt.
Chắc chắn rằng những thứ đã trở thành mục đích sống của cô không hề thay đổi. Mọi thứ đều bắt đầu từ chúng. Không thể nào thay đổi sự thật rằng cô ấy đã xoay xở để có được hiện tại vì cái chết của cha mẹ. Tuy nhiên.
Cô đã sai.
Cô đã phạm phải sai lầm ở phần quan trọng nhất.
Vì sao cô ấy vẫn còn sống?
Không phải vì quá khứ, mà là ở thời điểm hiện tại.
Khi cô ấy đã tự hỏi rằng vì ai mà cô ấy vẫn còn sống.
--Câu trả lời đã ngay lập tức xuất hiện,『vì lợi ích của con trai mình』.
「Ta đã quên mất điều quan trọng nhất do cơn giận của mình. Ta không ngờ mình đã làm một điều ngớ ngẩn như vậy chỉ để trả thù……」
Mình thật ngu ngốc.
Cô mỉm cười gượng gạo.
Tại sao mình lại thận trọng với Unknown đến mức đó?
Có phải là vì những người sống trong thị trấn?
Cô không thể trả lời câu hỏi đó ngay được.
Khi cô nghĩ đến cảnh các Unknown xuất hiện trong thành phố và Iwato đang ở gần chúng, tâm trí của cô trở nên trống rỗng ngay lập tức.
Cô hồi tưởng lại cảnh tượng mà mình đã trải qua.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó phải trải qua một bi kịch tương tự như mình.
Cô không thể ngừng suy nghĩ về điều đó, và vội vã rời khỏi văn phòng của mình. Cô chỉ lo lắng cho Iwato.
Tại sao mình lại nói như vậy?
Mình đã sai từ lúc nào?
Chính xác thì mình muốn làm gì?
Cô cảm thấy hối hận khi nghĩ vậy.
Liệu mình đã lo lắng đến nó nhiều đến nỗi mình trở nên kỳ quặc, hay mình chỉ bị nhầm lẫn bởi sự thù hận đối với Unknown?
Cô còn rất nhiều lời biện hộ tương tự như vậy, nhưng cô không thể hàn gắn lại mối quan hệ với cậu ấy chỉ bằng cách những lời như thế.
Tuy nhiên--
「--Nhưng mà, ta vẫn là một người mẹ」
Dù nó có ghét hay thờ ơ với mình như thế nào đi chăng nữa.
Mình vẫn là người đã sinh ra nó.
Ngay cả khi mình không phải là một người mẹ tốt.
「Ngay cả khi ta không có đủ tư cách để trở thành một người như vậy, ta sẽ không buông tay đứa trẻ đó lần nào nữa」
Matsubara cười rất nhiều khi chứng kiến những từ ngữ và bóng dáng ấy.
「Nực cười, thật sự quá nực cười! Cố gắng để không phạm phải sai lầm một lần nữa! Đúng như dự đoán từ người lãnh đạo Lực Lượng Đặc Biệt! Tuy nhiên, lần đầu tiên cũng chính là lần cuối cùng. Một khi ngươi đã nói ra những lời đó, sẽ không bao giờ có lần thứ hai. Mối quan hệ của ngươi sẽ không bao giờ được hàn gắn lại!」
「……Có thể ngươi đúng. Ta không có định xuất hiện trước mặt họ với tư cách một người mẹ sau khi đã làm những điều đó. Nhưng mà--」
Cô đột nhiên mỉm cười.
Cô nhếch mép, và ánh mắt cô trở nên sắc bén.
Đó là biểu hiện khi cô ấy chắc chắn mình sẽ giành chiến thắng.
「Nhưng, đâu cần phải có tư cách mới được cứu họ, đúng chứ?」
☆☆☆
「Được rồi, ta nghĩ mình cũng không cần phải nói gì nữa」
Giọng nói của Matsubara vang lên--cùng lúc đó, sự đe dọa bao trùm xung quanh.
Tsukie bắt đầu đổ mồ hôi khi cảm nhận được cảm giác áp bức cùng áp lực áp đảo từ bầu không khí đó.
Cơ bắp của Matsubara rung lên trong khi hắn hạ thấp trọng tâm của mình.
「À, ngay từ đầu, ta chưa bao giờ nghĩ rằng cái ác và công lý có thể thấu hiểu lẫn nhau. Ta đã cố gắng giải trí bằng cách trò chuyện với ngươi, nhưng vì bất đồng quan điểm, không đời nào chúng ta lại có thể đi đến thống nhất được. Nhưng khi nghĩ kỹ lại, người xấu ở đây là Unknown đã tấn công cha mẹ ngươi」
「…… Có vẻ như ngươi đã điều tra ta nhỉ. Vậy thì người tự nhận mình là『công lý』, ngươi sẽ làm gì? Ngươi sẽ bắt giữ người mẹ tội nghiệp đã lợi dụng con trai mình à?」
Khi nghe thấy điều đó, Matsubara đã bị sốc trong một lúc.
Tuy nhiên, hắn bắt đầu cười『Gahaha』ngay lập tức, và liếc nhìn Tsukie.
Con người vừa sỉ nhục cô ấy vài phút trước, không còn ở đó nữa--
「Ngươi đang nói gì vậy? Kẻ【tàn ác】ở đây là ta mà」
Hắn lẩm bẩm điều đó với một giọng nói kỳ lạ.
Người đàn ông lực lưỡng--hay cụ thể hơn, Matsubara Makoto thốt lên đầy ngưỡng mộ trong khi nhìn vào cô ấy.
「Ồ! Này lãnh đạo tối cao của Lực lượng Đặc biệt. Ngươi tưởng bọn ta không biết gì à? Ngươi hẳn đã bỏ rơi cô gái đó, ta nói đúng chứ? Hơn thế nữa, ngươi thậm chí còn định ngay lập tức giết chết cô ấy mà không để cho cô ấy có bất cứ cơ hội nào để giải thích! Vậy mà ngươi cũng dám tự nhận mình là một người mẹ? Nuhahahahaha! Ngươi đến đây để mua vui cho ta à!? Ngay cả cơ bắp của ta cũng không thể nhịn cười khi nghe thấy những lời nói đó! Như thể một ngôi sao băng--」
Hyun, một âm thanh sắc bén đột nhiên vang lên.
Sau khi nghiêng đầu để né đòn tấn công, Matsubara gượng cười và tiếp tục nói.
「Ồ! Tsukie! Đòn đó chẳng khác gì thứ được tung ra từ một shota/loli mà không có tý cơ bắp nào cả. Và giờ, ta không hiểu tại sao ngươi lại đến đây, nhưng nó hết sức lố bịch khi nói rằng lý ngươi đến đây để cứu cô ta!」
Hắn ta đang siết chặt nắm đấm của mình.
Dù lời nói đó hơi khó hiểu và mắt của hắn đang sáng lên một cách rực rỡ, rất dễ hiểu rằng bầu không khí đã thay đổi.
「--Còn giờ, với tư cách là một nhân vật phản diện. Hãy cũng trừng phạt người lớn độc ác đang cố gắng lợi dụng một đứa trẻ đó nào, cơ bắp」
Khi nghe những lời đó và nhìn thấy bóng dáng của hắn, Tsukie gượng cười theo bản năng.
Mình tự hỏi tại sao mình lại trông giống như một nhân vật phản diện độc ác.
Kẻ địch là tên tội phạm mang trong mình nhiều tội ác. Ngay cả khi thể hiện những hành động và thái độ đạo đức giả tạo, nó cũng không thể nào chuộc lại toàn bộ những tội lỗi của hắn ta, và thậm chí có thể trở thành một sự sỉ nhục với『công lý』.
Nhưng không hề có sự tò mò và giận dữ.
Thay vào đó, mình đã nhận ra một điều.
「--Quả thực là như vậy」
Cô lẩm bẩm điều đó, và lấy ra vũ khí của mình.
Cơ bắp của Matsubara run rẩy lên khi nhìn thấy con dao găm màu xám được bao trùm trong ánh sáng lấp lánh, cô nhớ lại những lời đã với con trai mình.
『Unknown chỉ gây ra tai họa. Chúng chỉ biết tàn phá và đem lại sự tuyệt vọng cho con người. Những mục tiêu cần phải loại bỏ, thứ không biết gì khác ngoài việc giết chúng ta. Đó chính là bản chất của Unknown. Dù vẻ ngoài của chúng có giống con người đến mức nào đi chăng nữa, chúng vẫn không phải con người--mà chỉ là một con quái vật』
Cô chắc chắn đã nói như vậy.
Đó là sự thật không thể nào phủ nhận. Trong thực tế, khi nghĩ rằng đứa trẻ đó là một Unknown, những chấn thương tâm lý từ thời thơ ấu của cô lại ùa về.
Thị trấn chìm trong biển lửa, và cảnh tượng cha mẹ đang cố gắng vươn tay đến cô ấy trong tuyệt vọng.
Cô nhìn thấy bản thân mình lúc đó--và Unknown khổng lồ đó đang cắn nửa dưới cơ thể họ.
Ngay cả bản thân cô ấy lúc đó cũng nhận ra được『niềm vui』đang dâng trào trong mắt nó. Khoảnh khắc nhìn thấy điều đó, cô đã tin chắc rằng.
--À, bọn chúng là『kẻ thù』.
Kể từ đó, cách sống của cô trở nên rất đơn giản, bạn có thể gói gọn nó trong một từ--trả thù.
Cô tìm kiếm sức mạnh để trả thù Unknown đã giết cha mẹ mình. Và cô đã đạt được điều đó cùng với một vị trí vững chắc.
Cô đã đào tạo các thành viên của Lực lượng Đặc biệt để họ có thể tiêu diệt những Unknown. Bằng cách thay đổi Lực lượng Đặc biệt, cô đã tiêu diệt được rất nhiều kẻ thù. Và cô làm mọi thứ mình có thể để tìm thấy nó vào một ngày nào đó.
Đối với cô, mục đích sống duy nhất của cô là tìm kiếm và giết Unknown đó.
--Nó là như thế.
「…… Trời ạ, mình đã đánh mất lý trí của mình…」
Trong khi mỉm cười gượng gạo, cô gãi đầu.
「Tôi ra lệnh với tư cách lãnh đạo tối cao của Lực Lượng Đặc Biệt. Giết Unknown sống trong ngôi nhà đó cũng như Nagumo Iwato』
Cô đã từng nói như thế.
Để loại bỏ yếu tố đe dọa gây ảnh hưởng đến sự ổn định, cô thậm chí đã cố giết con trai của mình.
Đó là lựa chọn hoàn toán đúng đắn trong tư cách Bộ trưởng Bộ Quốc phòng và lãnh đạo tối cao của Lực lượng Đặc biệt. Đến mức mà sẽ không lạ gì khi cô ấy được ca tụng.
Tuy nhiên.
Cô đã nghĩ rằng, "Tại sao mình lại đứng ở nơi này?".
Tại sao ngay cả khi đã kết hôn và sinh con, mình vẫn cố gắng giữ vị trí này? Thực sự thì mình chỉ muốn『trả thù』thôi à?
Nghĩ vậy, cô ấy cười.
「--Không đời nào nó lại là như vậy」
Và cô nhớ lại.
Không khí đầy mùi khử trùng trong bệnh viện.
Một đứa trẻ nhỏ nhắn đang nắm chặt tay cô.
Cô ướt đẫm mồ hôi và thở hổn hển trong đau đớn. Và trong khoảnh khắc nhìn thấy đứa trẻ,『số một』của cô đã được quyết định.
Do đó, cô mở mắt ra.
Trước mắt cô là Matsubara đang siết chặt nắm đấm của mình, và sau khi nhận ra bóng dáng ấy không thể nào là giả được, cô nở một nụ cười.
「Ta đã nói rồi. Ta đến đây với tư cách là một『người mẹ』」
Trả thù, tìm kiếm và hủy diệt.
Chắc chắn rằng những thứ đã trở thành mục đích sống của cô không hề thay đổi. Mọi thứ đều bắt đầu từ chúng. Không thể nào thay đổi sự thật rằng cô ấy đã xoay xở để có được hiện tại vì cái chết của cha mẹ. Tuy nhiên.
Cô đã sai.
Cô đã phạm phải sai lầm ở phần quan trọng nhất.
Vì sao cô ấy vẫn còn sống?
Không phải vì quá khứ, mà là ở thời điểm hiện tại.
Khi cô ấy đã tự hỏi rằng vì ai mà cô ấy vẫn còn sống.
--Câu trả lời đã ngay lập tức xuất hiện,『vì lợi ích của con trai mình』.
「Ta đã quên mất điều quan trọng nhất do cơn giận của mình. Ta không ngờ mình đã làm một điều ngớ ngẩn như vậy chỉ để trả thù……」
Mình thật ngu ngốc.
Cô mỉm cười gượng gạo.
Tại sao mình lại thận trọng với Unknown đến mức đó?
Có phải là vì những người sống trong thị trấn?
Cô không thể trả lời câu hỏi đó ngay được.
Khi cô nghĩ đến cảnh các Unknown xuất hiện trong thành phố và Iwato đang ở gần chúng, tâm trí của cô trở nên trống rỗng ngay lập tức.
Cô hồi tưởng lại cảnh tượng mà mình đã trải qua.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó phải trải qua một bi kịch tương tự như mình.
Cô không thể ngừng suy nghĩ về điều đó, và vội vã rời khỏi văn phòng của mình. Cô chỉ lo lắng cho Iwato.
Tại sao mình lại nói như vậy?
Mình đã sai từ lúc nào?
Chính xác thì mình muốn làm gì?
Cô cảm thấy hối hận khi nghĩ vậy.
Liệu mình đã lo lắng đến nó nhiều đến nỗi mình trở nên kỳ quặc, hay mình chỉ bị nhầm lẫn bởi sự thù hận đối với Unknown?
Cô còn rất nhiều lời biện hộ tương tự như vậy, nhưng cô không thể hàn gắn lại mối quan hệ với cậu ấy chỉ bằng cách những lời như thế.
Tuy nhiên--
「--Nhưng mà, ta vẫn là một người mẹ」
Dù nó có ghét hay thờ ơ với mình như thế nào đi chăng nữa.
Mình vẫn là người đã sinh ra nó.
Ngay cả khi mình không phải là một người mẹ tốt.
「Ngay cả khi ta không có đủ tư cách để trở thành một người như vậy, ta sẽ không buông tay đứa trẻ đó lần nào nữa」
Matsubara cười rất nhiều khi chứng kiến những từ ngữ và bóng dáng ấy.
「Nực cười, thật sự quá nực cười! Cố gắng để không phạm phải sai lầm một lần nữa! Đúng như dự đoán từ người lãnh đạo Lực Lượng Đặc Biệt! Tuy nhiên, lần đầu tiên cũng chính là lần cuối cùng. Một khi ngươi đã nói ra những lời đó, sẽ không bao giờ có lần thứ hai. Mối quan hệ của ngươi sẽ không bao giờ được hàn gắn lại!」
「……Có thể ngươi đúng. Ta không có định xuất hiện trước mặt họ với tư cách một người mẹ sau khi đã làm những điều đó. Nhưng mà--」
Cô đột nhiên mỉm cười.
Cô nhếch mép, và ánh mắt cô trở nên sắc bén.
Đó là biểu hiện khi cô ấy chắc chắn mình sẽ giành chiến thắng.
「Nhưng, đâu cần phải có tư cách mới được cứu họ, đúng chứ?」
☆☆☆
「Được rồi, ta nghĩ mình cũng không cần phải nói gì nữa」
Giọng nói của Matsubara vang lên--cùng lúc đó, sự đe dọa bao trùm xung quanh.
Tsukie bắt đầu đổ mồ hôi khi cảm nhận được cảm giác áp bức cùng áp lực áp đảo từ bầu không khí đó.
Cơ bắp của Matsubara rung lên trong khi hắn hạ thấp trọng tâm của mình.
「À, ngay từ đầu, ta chưa bao giờ nghĩ rằng cái ác và công lý có thể thấu hiểu lẫn nhau. Ta đã cố gắng giải trí bằng cách trò chuyện với ngươi, nhưng vì bất đồng quan điểm, không đời nào chúng ta lại có thể đi đến thống nhất được. Nhưng khi nghĩ kỹ lại, người xấu ở đây là Unknown đã tấn công cha mẹ ngươi」
「…… Có vẻ như ngươi đã điều tra ta nhỉ. Vậy thì người tự nhận mình là『công lý』, ngươi sẽ làm gì? Ngươi sẽ bắt giữ người mẹ tội nghiệp đã lợi dụng con trai mình à?」
Khi nghe thấy điều đó, Matsubara đã bị sốc trong một lúc.
Tuy nhiên, hắn bắt đầu cười『Gahaha』ngay lập tức, và liếc nhìn Tsukie.
Con người vừa sỉ nhục cô ấy vài phút trước, không còn ở đó nữa--
「Ngươi đang nói gì vậy? Kẻ【tàn ác】ở đây là ta mà」
Hắn lẩm bẩm điều đó với một giọng nói kỳ lạ.
Danh sách chương