Ngày hôm sau…
Hôm nay, tiết học của khoa cận vệ Inglis và khoa hiệp sĩ Rafinha đang theo học được tổ chức ở hai nơi khác nhau.
Trong khi khoa hiệp sĩ tập luyện thực chiến sử dụng Vũ Khí Ma Ấn, thì khoa cận vệ sẽ học bảo trì và tập luyện bay cá nhân Cơ Giáp Điểu. Vào những ngày kết hợp diễn tập Cơ Giáp Điểu, chiến đấu cơ bản hay học lý thuyết, cả hai khoa sẽ học chung với nhau.
Inglis và những học sinh mới của khoa cận vệ hiện đang tập trung ở phía trước cổng chính của học viện. Đứng trước họ là một người đàn ông hói đầu có cơ bắp cuồn cuộn. Bộ đồng phục của Giáo quan trông như sắp rách toạc ra bởi đống cơ bắp đó.
“Ta là Marquez, giáo viên chủ nhiệm năm nhất của khoa hiệp sĩ! Nghe kỹ này. Hầu hết các em đều không có Vũ Khí Ma Ấn hay Ma Ấn! Tuy nhiên, chỉ với lý do đó mà đánh giá các em kém hơn bọn họ thì vẫn còn quá sớm! Trận chiến của chúng ta không chỉ mỗi chiến đấu với Ma Thạch Thú! Nếu các em không có Ma Ấn thì chỉ cần rèn luyện thể lực của bản thân để lấp đầy thiếu sót đó là được! Ta sẽ bắt em rèn luyện thể lực gấp nhiều so với khoa hiệp sĩ đấy! Trước tiên, hãy chạy đến bến cảng Cơ Giáp Điểu! Giờ thì, theo ta!”
Nói xong, Giáo quan bắt đầu chạy về phía hồ Bolt.
“Hểêêêê!?”
“Chả liên quan gì đến Cơ Giáp Điểu cả…!?”
“Nhanh quá!? Thầy ấy chạy mất hút luôn rồi!?”
“T-Tóm lại, đành phải đuổi theo thầy ấy thôi!”
Mọi người bắt đầu chạy theo sau Giáo quan Marquez.
“... Chạy thế này cũng không quá tệ.”
Giống như lời Giáo quan nói, rèn luyện thể lực là cơ bản của cơ bản. Tuy nhiên, chỉ chạy thế này thì cũng không làm nên trò trống gì.
Inglis ngay lập cố gắng tái tạo lại hiệu quả Gift của Vũ Khí Ma Ấn tạo ra trọng lực mà cô đã thấy vào ngày hôm qua, vì Inglis đã ghi nhớ rất rõ kiểu phân bố hay sự chuyển động của Mana. Tuy nhiên, nó rất phức tạp và tinh vi. Vấn đề là liệu có thể tái tạo nó hoàn chỉnh hay không.
“Hừm…”
Đầu tiên là nhắm mắt tập trung, sau đó chuyển hóa Ether thành Mana. Cô kiểm soát Mana để nó bao bọc khắp cơ thể. Không cần phải ở cấp độ cao như thi triển trọng lực trên diện rộng như ngày hôm qua. Mình chỉ cần yểm trọng lực lên bản thân là được rồi.
Inglis chỉ tái tạo một phần của Gift. Tuy nhiên, ngay cả kỹ thuật nửa vời của Inglis cũng đã…
LẢO ĐẢO! (*sfx)
Inglis có cảm giác như đôi chân đang chìm xuống mặt đất. Cô bật nhảy vài cái và cảm thấy bản thân nặng hơn so với bình thường.
“Ồ… làm được rồi…!?”
Có vẻ trọng lực đã được tăng gấp nhiều lần so với trọng lượng cơ thể? Cỡ này thì vẫn còn nhẹ chán, tuy nhiên nếu mình cải thiện kỹ thuật không biết chừng có thể làm trọng lực tăng thêm nữa. Mà, thế này hiệu quả tập luyện cao hơn nhiều so với không làm gì.
“Được rồi…! Thế này là đủ rồi.”
Inglis xuất phát và bứt tốc từ cuối hàng vả lại còn yểm thêm trọng lực, tuy nhiên trước khi mọi người nhận ra thì cô đã đuổi kịp Giáo quan Marquez.
“Ha ha ha ha! Các em đừng có cố quá đó nha! Mới đầu không đuổi kịp ta cũng là điều hiển nhiên thôi! Những ai để mất dấu ta, có thể hỏi đường người dân ở gần để đến bến cảngggggggg!? Từ lúc nào màaaaa!?”
“Giáo quan, thầy không phiền khi em đi trước chứ?”
“K-Không sao, nhưng em có biết đường không vậy?”
“... Thầy nói em mới nhớ, em không có biết đường. Vậy thì, hôm nay em sẽ theo thầy vậy.”
Inglis có chút không hài lòng, nhưng vẫn cố chạy theo trong khi thử xem có thể tăng thêm trọng lực được nữa hay không.
… Và rồi, có một hình bóng xuất hiện phía sau Inglis.
“Hộc hộccc! Đợi vớiiiiii!”
Đó là một chàng trai thấp bé đang có vẻ mặt đầy sự hiếu thắng. Nhờ sự cố gắng, cậu đã bắt kịp nhóm Inglis. Cậu đã từng tham gia tập luyện cùng Inglis ở đấu trường trọng lực ngày hôm qua… Tên cậu là Lahti.
“Ồ, giỏi quá.”
Cậu ta không có Ma Ấn, cũng không phải Thần Hiệp Sĩ giống như Inglis, chỉ là một người bình thường. Chắc đơn thuần là cậu có một đôi chân nhanh nhẹn. Mà cái dáng vẻ cậu cố gắng chạy trông mắc cười thật đó.
“Cậu suốt ngày làm cái vẻ mặt phởn đời chết tiệt đó…! Đằng này thì mệt sắp chết đi này…!”
“Ha ha ha. Khoa cận vệ năm nay coi bộ cũng có vài người triển vọng nhỉ! Khá lắm, khá lắm!”
“Bọn mình bị lãng quên rồi.”
“Đúng vậy, đời nào có thể bắt kịp mấy người này chứ!”
Một chàng trai tóc đỏ và tóc xanh đang đuổi theo nhóm Inglis. Màu tóc đối nghịch nhau, nhưng nét mặt lại rất giống nhau. Có vẻ là sinh đôi. Bằng cách nào đó, Inglis nhớ khuôn mặt của hai người họ. Hình như, hai người họ đã bảo vệ Liselotte như là tùy tùng của cô trong buổi tập luyện dưới trọng lực hôm qua.
Tức là, Liselotte cũng thuộc khoa cận vệ. Ma Ấn của cả hai đang phát sáng lên, là loại Ấn Trung Cấp. Tất nhiên, cả hai có thể vào khoa hiệp sĩ, nhưng tương lai sẽ phục vụ Liselotte nên cả hai đã lựa chọn khoa cận vệ.
Cũng có những người khác sở hữu Ma Ấn, nhưng hầu hết đều là Ấn Hạ Cấp. Nghe nói Liselotte là con gái của Tể Tướng Arica, cánh tay phải của Quốc Vương. Cô là con gái của người đủ sức có thể gây ra biến động lớn trong đất nước, vì vậy những cận vệ cũng đang cố lấy lòng cô.
Cả hai đều mang theo Vũ Khí Ma Ấn. Vũ Khí Ma Ấn khi phát động sức mạnh, nó sẽ tăng khả năng thể chất của chủ sở hữu. Chắc hẳn họ đã dựa vào khả năng đó để đuổi theo, Inglis cũng cảm nhận được dòng chảy Mana từ họ. Quả thực, Giáo quan Marquez, cũng không cấm sử dụng Vũ Khí Ma Ấn.
“Gưưư… Chết tiệt!”
“Ưuu…! Chết tiệt…!”
Lahti từng chút một dần tụt lại phía sau.
“Này này, đừng cố quá đó? Một đứa tầm thường như ngươi thì chạy sau hút bụi bọn này là được rồi?”
“Tạm biệt. Là người thì phải biết tự lượng sức mình.”
Hai tùy tùng của Liselotte nói vậy với Lahti. Giọng điệu của tóc đỏ có phần thô lỗ, còn tóc xanh thì có phần đạo đức giả.
“Im đi! Các ngươi không có cửa thắng ở khoa hiệp sĩ, vì vậy nên tham gia vào khoa cận vệ chỉ để muốn được oai hơn, đúng chứ! Đời nào ta lại thua mấy thằng ấu trĩ như các ngươi …!”
“Mày nói gì cơ!? Mày dám nói vậy trước mặt bọn tao à!”
“Phư… Mày nói thì hay lắm, nhưng mà có vẻ không thể chạy được nữa rồi.”
Quả thật, Lahti đã gần đến giới hạn.
“... Cậu có nhớ đường đến bến cảng không?”
Inglis tiến lại Lahti và thì thầm vào tai cậu.
“Ừ, ừm… Tớ nhớ…?”
“Vậy thì, cậu dẫn đường nha.”
Inglis nắm lấy tay Lahti rồi tăng tốc, trông như cô đang kéo lê cậu trên đường vậy.
“... Em đi trước đây.”
“ỰaAAAAA!? Nh-nhanh quá! GyaAAAA!?”
“Cố chịu đi. Cậu không muốn thua đúng chứ?”
Có một giọng nói lớn phát ra phía sau nhóm Inglis.
“Đến nơi thì lấy Cơ Giáp Điểu ra, rồi tự học bay đi nha…”
“Vâng, em rõ rồi.”
Inglis quay lại trả lời Giáo quan bằng một nụ cười rồi tiếp tục tăng tốc.
“Cái… nhanh thế!?”
“Đùa hả trời, cậu ta là thứ gì vậy!?”
Inglis đã bỏ xa cặp sinh đôi và Giáo quan trong nháy mắt.
Hôm nay, tiết học của khoa cận vệ Inglis và khoa hiệp sĩ Rafinha đang theo học được tổ chức ở hai nơi khác nhau.
Trong khi khoa hiệp sĩ tập luyện thực chiến sử dụng Vũ Khí Ma Ấn, thì khoa cận vệ sẽ học bảo trì và tập luyện bay cá nhân Cơ Giáp Điểu. Vào những ngày kết hợp diễn tập Cơ Giáp Điểu, chiến đấu cơ bản hay học lý thuyết, cả hai khoa sẽ học chung với nhau.
Inglis và những học sinh mới của khoa cận vệ hiện đang tập trung ở phía trước cổng chính của học viện. Đứng trước họ là một người đàn ông hói đầu có cơ bắp cuồn cuộn. Bộ đồng phục của Giáo quan trông như sắp rách toạc ra bởi đống cơ bắp đó.
“Ta là Marquez, giáo viên chủ nhiệm năm nhất của khoa hiệp sĩ! Nghe kỹ này. Hầu hết các em đều không có Vũ Khí Ma Ấn hay Ma Ấn! Tuy nhiên, chỉ với lý do đó mà đánh giá các em kém hơn bọn họ thì vẫn còn quá sớm! Trận chiến của chúng ta không chỉ mỗi chiến đấu với Ma Thạch Thú! Nếu các em không có Ma Ấn thì chỉ cần rèn luyện thể lực của bản thân để lấp đầy thiếu sót đó là được! Ta sẽ bắt em rèn luyện thể lực gấp nhiều so với khoa hiệp sĩ đấy! Trước tiên, hãy chạy đến bến cảng Cơ Giáp Điểu! Giờ thì, theo ta!”
Nói xong, Giáo quan bắt đầu chạy về phía hồ Bolt.
“Hểêêêê!?”
“Chả liên quan gì đến Cơ Giáp Điểu cả…!?”
“Nhanh quá!? Thầy ấy chạy mất hút luôn rồi!?”
“T-Tóm lại, đành phải đuổi theo thầy ấy thôi!”
Mọi người bắt đầu chạy theo sau Giáo quan Marquez.
“... Chạy thế này cũng không quá tệ.”
Giống như lời Giáo quan nói, rèn luyện thể lực là cơ bản của cơ bản. Tuy nhiên, chỉ chạy thế này thì cũng không làm nên trò trống gì.
Inglis ngay lập cố gắng tái tạo lại hiệu quả Gift của Vũ Khí Ma Ấn tạo ra trọng lực mà cô đã thấy vào ngày hôm qua, vì Inglis đã ghi nhớ rất rõ kiểu phân bố hay sự chuyển động của Mana. Tuy nhiên, nó rất phức tạp và tinh vi. Vấn đề là liệu có thể tái tạo nó hoàn chỉnh hay không.
“Hừm…”
Đầu tiên là nhắm mắt tập trung, sau đó chuyển hóa Ether thành Mana. Cô kiểm soát Mana để nó bao bọc khắp cơ thể. Không cần phải ở cấp độ cao như thi triển trọng lực trên diện rộng như ngày hôm qua. Mình chỉ cần yểm trọng lực lên bản thân là được rồi.
Inglis chỉ tái tạo một phần của Gift. Tuy nhiên, ngay cả kỹ thuật nửa vời của Inglis cũng đã…
LẢO ĐẢO! (*sfx)
Inglis có cảm giác như đôi chân đang chìm xuống mặt đất. Cô bật nhảy vài cái và cảm thấy bản thân nặng hơn so với bình thường.
“Ồ… làm được rồi…!?”
Có vẻ trọng lực đã được tăng gấp nhiều lần so với trọng lượng cơ thể? Cỡ này thì vẫn còn nhẹ chán, tuy nhiên nếu mình cải thiện kỹ thuật không biết chừng có thể làm trọng lực tăng thêm nữa. Mà, thế này hiệu quả tập luyện cao hơn nhiều so với không làm gì.
“Được rồi…! Thế này là đủ rồi.”
Inglis xuất phát và bứt tốc từ cuối hàng vả lại còn yểm thêm trọng lực, tuy nhiên trước khi mọi người nhận ra thì cô đã đuổi kịp Giáo quan Marquez.
“Ha ha ha ha! Các em đừng có cố quá đó nha! Mới đầu không đuổi kịp ta cũng là điều hiển nhiên thôi! Những ai để mất dấu ta, có thể hỏi đường người dân ở gần để đến bến cảngggggggg!? Từ lúc nào màaaaa!?”
“Giáo quan, thầy không phiền khi em đi trước chứ?”
“K-Không sao, nhưng em có biết đường không vậy?”
“... Thầy nói em mới nhớ, em không có biết đường. Vậy thì, hôm nay em sẽ theo thầy vậy.”
Inglis có chút không hài lòng, nhưng vẫn cố chạy theo trong khi thử xem có thể tăng thêm trọng lực được nữa hay không.
… Và rồi, có một hình bóng xuất hiện phía sau Inglis.
“Hộc hộccc! Đợi vớiiiiii!”
Đó là một chàng trai thấp bé đang có vẻ mặt đầy sự hiếu thắng. Nhờ sự cố gắng, cậu đã bắt kịp nhóm Inglis. Cậu đã từng tham gia tập luyện cùng Inglis ở đấu trường trọng lực ngày hôm qua… Tên cậu là Lahti.
“Ồ, giỏi quá.”
Cậu ta không có Ma Ấn, cũng không phải Thần Hiệp Sĩ giống như Inglis, chỉ là một người bình thường. Chắc đơn thuần là cậu có một đôi chân nhanh nhẹn. Mà cái dáng vẻ cậu cố gắng chạy trông mắc cười thật đó.
“Cậu suốt ngày làm cái vẻ mặt phởn đời chết tiệt đó…! Đằng này thì mệt sắp chết đi này…!”
“Ha ha ha. Khoa cận vệ năm nay coi bộ cũng có vài người triển vọng nhỉ! Khá lắm, khá lắm!”
“Bọn mình bị lãng quên rồi.”
“Đúng vậy, đời nào có thể bắt kịp mấy người này chứ!”
Một chàng trai tóc đỏ và tóc xanh đang đuổi theo nhóm Inglis. Màu tóc đối nghịch nhau, nhưng nét mặt lại rất giống nhau. Có vẻ là sinh đôi. Bằng cách nào đó, Inglis nhớ khuôn mặt của hai người họ. Hình như, hai người họ đã bảo vệ Liselotte như là tùy tùng của cô trong buổi tập luyện dưới trọng lực hôm qua.
Tức là, Liselotte cũng thuộc khoa cận vệ. Ma Ấn của cả hai đang phát sáng lên, là loại Ấn Trung Cấp. Tất nhiên, cả hai có thể vào khoa hiệp sĩ, nhưng tương lai sẽ phục vụ Liselotte nên cả hai đã lựa chọn khoa cận vệ.
Cũng có những người khác sở hữu Ma Ấn, nhưng hầu hết đều là Ấn Hạ Cấp. Nghe nói Liselotte là con gái của Tể Tướng Arica, cánh tay phải của Quốc Vương. Cô là con gái của người đủ sức có thể gây ra biến động lớn trong đất nước, vì vậy những cận vệ cũng đang cố lấy lòng cô.
Cả hai đều mang theo Vũ Khí Ma Ấn. Vũ Khí Ma Ấn khi phát động sức mạnh, nó sẽ tăng khả năng thể chất của chủ sở hữu. Chắc hẳn họ đã dựa vào khả năng đó để đuổi theo, Inglis cũng cảm nhận được dòng chảy Mana từ họ. Quả thực, Giáo quan Marquez, cũng không cấm sử dụng Vũ Khí Ma Ấn.
“Gưưư… Chết tiệt!”
“Ưuu…! Chết tiệt…!”
Lahti từng chút một dần tụt lại phía sau.
“Này này, đừng cố quá đó? Một đứa tầm thường như ngươi thì chạy sau hút bụi bọn này là được rồi?”
“Tạm biệt. Là người thì phải biết tự lượng sức mình.”
Hai tùy tùng của Liselotte nói vậy với Lahti. Giọng điệu của tóc đỏ có phần thô lỗ, còn tóc xanh thì có phần đạo đức giả.
“Im đi! Các ngươi không có cửa thắng ở khoa hiệp sĩ, vì vậy nên tham gia vào khoa cận vệ chỉ để muốn được oai hơn, đúng chứ! Đời nào ta lại thua mấy thằng ấu trĩ như các ngươi …!”
“Mày nói gì cơ!? Mày dám nói vậy trước mặt bọn tao à!”
“Phư… Mày nói thì hay lắm, nhưng mà có vẻ không thể chạy được nữa rồi.”
Quả thật, Lahti đã gần đến giới hạn.
“... Cậu có nhớ đường đến bến cảng không?”
Inglis tiến lại Lahti và thì thầm vào tai cậu.
“Ừ, ừm… Tớ nhớ…?”
“Vậy thì, cậu dẫn đường nha.”
Inglis nắm lấy tay Lahti rồi tăng tốc, trông như cô đang kéo lê cậu trên đường vậy.
“... Em đi trước đây.”
“ỰaAAAAA!? Nh-nhanh quá! GyaAAAA!?”
“Cố chịu đi. Cậu không muốn thua đúng chứ?”
Có một giọng nói lớn phát ra phía sau nhóm Inglis.
“Đến nơi thì lấy Cơ Giáp Điểu ra, rồi tự học bay đi nha…”
“Vâng, em rõ rồi.”
Inglis quay lại trả lời Giáo quan bằng một nụ cười rồi tiếp tục tăng tốc.
“Cái… nhanh thế!?”
“Đùa hả trời, cậu ta là thứ gì vậy!?”
Inglis đã bỏ xa cặp sinh đôi và Giáo quan trong nháy mắt.
Danh sách chương