Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Chu Lệnh Thì thấy huyết đao cơ ngay sát mình thì sợ đến tim ngừng đập, nhưng may là hắn vẫn kịp phản ứng!

- Đi ch.ết đi!

Hắn lập tức dùng bí pháp, dẫn nổ cánh tay trái đã đứt rời của mình. Cách tay tráng kiện đó lập tức nổ tung, mang theo cương lực xung kích, máu thịt như những viên bi sắt bắn ra tung tóe khắp nơi. Một đòn nổ tung huyết nhục này uy lực vô cùng lớn, mạnh đến đủ để đánh nổ võ tu cấp 4.

Cơ Tuyết Oánh vẫn đứng yên tại chỗ không chút né tránh, toàn thân nàng bộc pháp huyết diễm, ma khí bùng nổ lên tận nóc nhà.

- Ầm!

Theo tiếng nổ lớn, đao ý bá đạo quét ngang đại sảnh, đao khí mạnh mẽ bao chặt lấy xung quanh Cơ Tuyết Oánh, chém nát hết bi huyết nhục lao đến!

Thậm chí có mấy tên ma tu cấp 3 định lao đến hỗ trợ còn không kịp lên tiếng, đã bị đao ý của nàng xung kích, trực tiếp ngất đi, toàn thân thì bị đao khí chém xuống mười mấy vết đao. Một đòn nổ tung huyết nhục kia không thể đến gần nàng.

Cơ Tuyết Oánh lóe lên, chớp mắt sau đã hiện ra sau lưng Chu Lệnh Thì, chiến đao “Kinh Tuyết” dài sáu thước vô tình quét xuống, mang theo ánh đỏ yêu dị.

Chu Lệnh Thì cảm ứng được một đao trí mạng đã đến sau lưng, sắc mặt nhăn nhó, hai mắt trừng lớn đầy tơ máu. Hắn biết Cơ Tuyết Oánh rất mạnh, vô cùng mạnh trong cùng cấp nhưng giờ đối đầu với nàng, hắn mới biết bản thân đã đánh giá thấp huyết đao cơ này! Đây là yêu ma bậc vượt vương sao? Sao lại mạnh vậy chứ, thậm chí hắn có cảm giác yêu ma bậc hoàng cũng chỉ như này mà thôi!



Cũng may là lúc này hắn đã kịp lấy ra ngọc phù, bóp nát vội sử dụng. Chớp mắt này, một tầng ánh vàng vao phủ lấy toàn thân Chu Lệnh Thì, nhưng ánh vàng này cũng không ngăn được một đao của Cơ Tuyết Oánh! Chỗ ngực bụng Chu Lệnh Thì máu văng tung tóe, để lộ một vết thương sâu hoắm, một đao này của Cơ Tuyết Oánh suýt thì chém đôi hắn, trực tiếp giết ch.ết! May là ngọc phù kịp phát huy tác dụng. Toàn thân Chu Lệnh Thì bịt kín điện quang tử kim, hắn như cầu thịt vội lao về vách tường phía sau, chạy trốn mất.

Chu Lệnh Thì vừa chạy vừa phun ra một búng máu, ánh mắt đầy khó tin. Vừa rồi hắn sử dụng kim cương phù cấp 5, là phù lục cao cấp hắn tốn rất nhiều tiền mới mua được nhưng cũng không đỡ được một đao của Cơ Tuyết Oánh.

Hắn giờ chỉ có thể điên cuồng chạy trốn, hắn biết sinh cơ duy nhất của mình là mau chạy được tới bên cạnh chú mình đang đến. Bây giờ toàn bộ huyện Ngân Nguyệt chỉ có chú hắn mới bảo vệ được hắn!

Lúc này, sau lưng Chu Lệnh Thì hiện ra hai con yêu ma hình thể to lớn đột ngột chui từ dưới đất lên. Đó là hai con tam túc nê yêu cấp 4, chúng đồng thời vung lên bàn tay to lớn, chặn lại Cơ Tuyết Oánh.

Cơ Tuyết Oánh thấy vậy thì hơi nhíu mày, nàng không ngờ Chu Lệnh Thì cẩn thận như vậy, còn bố trí hai con tam túc nê yêu cấp 4 bảo vệ đường lui.

- Giết!

Ánh mắt của nàng đầy lạnh lùng, chiến đao sáu thước vung vẩy, chém đôi hai con nê yêu này.

Nhưng lúc này, huyện úy Chu Lệnh Thì nhân cơ hội đã vội chạy xa. Thần niệm của nàng chỉ cảm ứng được khí tức của đối phương càng lúc càng xa.

Cơ Tuyết Oánh theo bản năng muốn truy kích, giết ch.ết đối phương, một phần vì báo thù, một phần vì lo lắng cho cha mẹ, anh em mình, đây là những người thân duy nhất của nàng.

Chỉ là trước khi truy kích, nàng nhìn lại sảnh đường phía sau. Trong sảnh đường, tình cảnh của đám nha dịch, bổ khoái vô cùng nguy hiểm. Nếu nàng bỏ mặc không quan tâm, chủ nhân và đồng liêu của hắn sẽ bị nguy hiểm.

Nàng không chút lo lắng cho Lâm Thập Nhị, chủ nhân của nàng gian như quỷ, độn pháp siêu tuyệt, lại có mấy trăm tấm phù dán xung quanh yểm trợ nữa. Cơ Tuyết Oánh hôm qua còn cùng luận bàn với Lâm Thập Nhị, thầm nghĩ hắn không thể thua được.

Nàng không chần chừ nữa, toàn thân bùng lên huyết diễm, dưới ánh mặt trời chiến sáng, thân hình như quỷ mị, chiến đao sáu thước trong tay nàng ánh lên tia đỏ.

- Phốc! Phốc! Phốc!

Ánh đao đỏ đi qua đâu là máu tươi bùng nổ! Cơ Tuyết Oánh chém ra tám đao từ xa, chém đến bốn con yêu ma cấp 4 và bốn con yêu ma cấp 3 gần nàng nhất. Mấy con yêu ma cấp 4 thì bị chém đến trọng thương gần ch.ết, còn yêu ma cấp 3 thì bị giết ch.ết ngay.

Sau khi chém ra tám đao này, Cơ Tuyết Oánh không chút dừng lại, thân hình lóe lên biến mất khỏi tầm nhìn của đám người. Nàng không thể trì hoãn được nữa, nếu không huyện úy Chu Lệnh Thì sẽ thoát khỏi tầm cảm ứng của nàng mất.

Thiết Kích Ứng Nguyên thấy huyết đao cơ rời đi thì khẽ thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi khi hắn thấy nàng ta dừng lại nhìn quanh, hắn đã nghĩ bản thân ch.ết chắc rồi. Huyết đao cơ kia thực lực vô cùng đáng sợ, đã đuổi sát võ tu cấp 5 – “long thuế” rồi. Nếu như nàng ta ra tay với hắn, khả năng cao là hắn không sống qua được hai chiêu.

Cho đến khi thấy Cơ Tuyết Oánh rời đi, hắn thấy như là sống lại vậy. Cảm giác sống sót sau đại nạn thật tốt.

Lúc này, hắn đang đại chiến cùng Lâm Thập Nhị, đao kích đôi bên vung vẩy chiến đấu nhưng rất ít va chạm, thỉnh thoảng với vang lên tiếng “leng keng” của kim loại va chạm.

Thiết Kích Ứng Nguyên cũng vô cùng bất ngờ với chiến lực của Lâm Thập Nhị. Hắn vốn tưởng rằng bản thân có thể đè ép đối phương dễ dàng, nhưng khi giao thủ lại thành cân sức ngang tài, nhất thời khó phân thắng bại. Dù tố chất thân thể và lực lượng của hắn hơn xa Lâm Thập Nhị, nhưng đao của Lâm Thập Nhị lại nhanh hơn hắn, thanh đao “Lôi Thần” kia cũng hơn xa song kích của hắn, mấu chốt là thanh đao này ẩn chứa lực lượng lôi đình hỏa diễm, lực công kích vô cùng mạnh. Thêm vào độn pháp của Lâm Thập Nhị rất tốt, nhảy nhót giữa lôi hỏa, như là mộng ảo vậy.

Tên kia dùng đao chiêu kết hợp hoàn mỹ với độn pháp, mỗi đao vô cùng gọn gàng, kỳ diệu tuyệt luân, không chút dấu vết để tìm kiếm.

Lâm Duệ cũng không cố chính diện tranh phong cùng Thiết Kích Ứng Nguyên, mà dùng độn pháp kết hợp đao pháp, tranh tài cùng đối phương.

Thiết Kích Ứng Nguyên thậm chí còn có cảm giác bản thân không bắt kịp đao chiêu của Lâm Thập Nhị, toàn nhờ phản ứng nhanh nhẹn để kịp thời đón đỡ, nếu sơ sẩy chút thôi thì hắn đã bị đối phương chém ch.ết rồi.

- Là Xích Thiên Ngự Lôi pháp và Xích Lôi đao?

Thiết Kích Ứng Nguyên tràn đầy khó tin, đối phương có thể luyện đao pháp cơ sở đến mức độ này! Đơn giản là không thua công pháp trung giai hắn tu hành nhiều năm.

Đối phương mới chỉ là võ tu cấp 3, vừa qua 18 tuổi không lâu đấy! Cũng may tình huống hiện tại vẫn trong kiểm soát của hắn. Thiết Kích Ứng Nguyên khẽ cười:

- Là Xích Lôi đao cấp tông sư đúng không? Nếu ngươi nói là cấp đại tông sư ta cũng tin. Xích Thiên Ngự Lôi pháp cũng rất lợi hại, ngươi đã luyện đến thuần thục, đáng tiếc là người không đủ chân khí, không thể phát huy hết uy lực độn pháp này, nếu không hôm nay ta ch.ết chắc rồi. Huyện úy đại nhân nói không sai, thiên phú của ngươi quá đang sợ!

Thân thể của hắn hơi cúi xuống, cả người như báo chuẩn bị nhào lên vồ mồi:

- Chỉ đáng tiếc là thiên phú tốt như vậy nhưng không được gặp ánh mắt trời ngày mai rồi.

Lâm Duệ cũng muốn mau chóng giải quyết đối phương. Hiện giờ tình hình trong đại sảnh không tốt, mấy đao trước khi đi của huyết đao cơ chỉ là giảm đi nguy hiểm cho bọn họ thôi.

Vấn đề là số lượng yêu ma trong đại sảnh quá nhiều! Lâm Duệ vừa thấy một vị đồng liêu, bộ khoái đai đen bị một con liêm đao ma chém vào ngực bụng, nguy hiểm sắp ch.ết. Còn bốn con yêu ma cấp 4 sắp ch.ết kia nữa, nhất định phải giết ch.ết chúng, không để chúng có cơ hội khôi phục.

Hắn nghe Thiết Kích Ứng Nguyên nói mà hai mắt lạnh lùng. Đôi bên đã thăm dò nhau được hai phút, hắn đã hiểu rõ Thiết Kích Ứng Nguyên, cũng biết chiến lực bản thân hiện tại như nào.

Hắn thầm cảm thấy may mắn, may mà đã tăng Xích Thiên Ngự Lôi pháp và Xích Lôi đao đến đại tông sư, giúp tăng mạnh chiến lực.

Lâm Duệ hít một hơi thật sâu, ánh mắt mang theo khiêu khích:

- Sao vậy? Ứng đô úy muốn phân thắng thua rồi sao? Cũng đúng lúc, ta đã hoàn thành súc thế.

Thiết Kích Ứng Nguyên nhìn hướng tay trái Lâm Thập Nhị, tay trái đối phương nắm lấy yêu đao chưa ra khỏi vỏ, thân đao bừng lên nguyên lực lôi hỏa mạnh mẽ. Hắn khẽ cười khinh thường, tên kia tụ thế cho bí chiêu, chẳng lẽ hắn không tụ thế sao? Mà đối phương còn là cấp 3, bí chiêu có thể mạnh hơn hắn sao? Nhưng hắn chợt nhớ đến một đao chém đứt tay trái huyện úy đại nhân của đối phương, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo lắng.

Hắn nghe thấy Lâm Thập Nhị lên tiếng:

- Ứng đô úy, ngài đã nghe đến xích lôi nhị thập nhất liên trảm chưa? Thiết Kích Ứng Nguyên căn bản chưa từng nghe đến, nhưng thân thể của hắn như hổ điên nhào lên, hắn đã quyết định đánh phủ đầu, không thể để Lâm Thập Nhị có cơ hội xuất thủ.

Chỉ là hắn thấy thân hình Lâm Thập Nhị lóe lên tia chớp, trực tiếp biến mất trước mặt hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện