Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Dinh thự Triệu viên ngoại vô cùng lớn, kiến trúc tứ hợp viện năm sân, bành trường hết gần nửa con đường.

Khi Lâm Duệ và Vương Sâm tới đây thì cửa lớn Triệu gia đã bu kín người, bà con xầm xì túm tụm bàn tán.

- Bộ khoái đến rồi, mau tránh ra đi!

- Thật kỳ lạ, là phó bộ đầu đấy, sao trước giờ chưa từng thấy nhỉ!

- Còn trẻ như vậy, có xử lý được không thế? Ánh mắt Lâm Duệ nhìn xuyên đám người, nhìn về Triệu viên ngoại, đấy là một vị trung niên béo tốt tuổi chừng 40, ăn mặc trang phục viên ngoại thường thấy ở Thiên Cực tinh.

Lúc này, Triệu viên ngoại đang đứng ngoài cửa, võ sư hộ viện và quận binh vây quanh bảo vệ, đề phòng trong ngoài. Bên cạnh ông là một vi quản gia, thân hình cao gầy, sắc mặt ố vàng. Hắn thấy Lâm Duệ và Vương Sâm đi tới thì nhíu mày nói:

- Trương Thiên Thường đâu? Sao hắn chỉ phái hai người tới đây? Ngươi là phó bộ đầu à? Sao ta chưa gặp nhỉ?

Lâm Duệ không trả lời, chỉ quơ quơ lệnh bài, rồi đi về hướng Triệu viên ngoại:

- Tình huống cụ thể như nào, một con yêu ma cấp 2 mà thôi, các vị không xử lý được sao?

Triệu gia này vừa nhìn đã biết có tiền, tám tên hộ viện ở xung quanh thân thể cường tráng, vũ khí tinh xảo, giáo đầu thủ lĩnh đã đến cấp 3 – hoán huyết, Lâm Duệ đứng từ xa đã cảm nhận được khí huyết mạnh mẽ của đối phương.

Hơn nữa còn có hai mươi quận binh ở đây, họ đều võ tu cấp 1, hai vị thập trưởng là võ tu cấp 2.



Lâm Duệ không thể hiểu nổi, sao bọn họ lại bị một con yêu ma cấp 2 dọa chứ? Hắn nghe đám người ngoài cửa bàn tán thì họ đa phần là người nhà và nô bộc nhà họ Triệu, cả nhà này đều đã lùi ra ngoài.

- Không phải không xử lý được, mà là không tìm được! Yêu ma này rất giỏi ẩn độn, xuất quỷ nhập thần, chúng ta tìm khắp toàn viện không thấy đâu, ngược lại còn bị nó hại ch.ết một người. Hồng mỗ xấu hổ, yêu ma này là loại gì ta cũng không biết, để tránh phát sinh bất ngờ, ta kiến nghị mọi người rút lui khỏi trạch viện trước đã.

Vị giáo đầu đầy bất đắc dĩ chắp tay nói. Hắn quay qua nhìn về hướng quận binh rồi nói tiếp:

- Vừa rồi hai vị thập trưởng cũng đã dẫn người vào tr.a xét nhưng không thu hoạch được gì.

Lâm Duệ khẽ gật đầu, vị giáo đầu hộ viện này rất chuyên nghiệp. Hắn khẽ hỏi:

- Các ngươi đều chưa từng thấy đối phương, sao kết luận nó là yêu ma cấp 2?

- Lúc nó giết người ta có cảm ứng được khí tức của nó, hơn nữa hai vị xem thi thể người ch.ết là hiểu.

Triệu viên ngoại bỗng xen lời, chắp tay hỏi:

- Xin hỏi họ tên bộ đầu?

Lâm Duệ lúc này mới thấy rõ tướng mạo Triệu viên ngoại, gương mặt béo trắng, ngũ quan đoan chính, vừa nhìn đã làm người khác nảy sinh hảo cảm. Ánh mắt của đối phương rất chân thành, rất nhiệt tình, làm Lâm Duệ bất giác nhớ đến ánh mắt Phương Nhiễm Nhiễm ngày đó. Hắn thầm nghi thương nhân đều có năng lực diễn xuất đỉnh như này… Hắn nhàn nhạt đáp lại:

- Không dám, tại hạ họ Lâm, hiện tại chỉ là bộ khoái đai đen, tạm lĩnh chức phó bộ đầu, không dám nhận xưng hô bộ đầu.

- Vậy cũng sắp là bộ đầu rồi! Người đâu, mang lễ vật lên!

Triệu viên ngoại phất tay ra hiệu, lập tức có hai vị tì nữ nâng mâm gỗ đến trước mặt Lâm Duệ và Vương Sâm.

Lâm Duệ thấy rõ ràng trên mâm gô trước mặt mình là 22 ma ngân, và một viên hạ phẩm hồn thạch.

Vương Sâm cũng được 15 ma ngân, thầm nghĩ đúng là nhà giàu ch.ết tiệt, ra tay thật hào phóng! Bọn họ còn chưa vào đã thu được tiền lì xì như tiền thưởng một con yêu ma cấp 2 rồi.

Triệu viên ngoại chắp tay nói:

- Chỉ là chút lễ mọn, mong hai vị nhận lấy. Hôm nay nếu Lâm bộ đầu có thể giải quyết con yêu ma trong nhà ta, Triệu mỗ nhất định dâng lễ trọng, tuyệt không để hai vị chịu thiệt. Nếu như không thể giải quyết, Triệu mỗ cũng không phải người không biết điều, hôm nay chuyển qua nhà khác ở tạm.

Quản gia thấy thế nhíu mày, chen miệng:

- Viên ngoại, hai người này chỉ là…

Hắn còn chưa dứt lại thì đã bị Triệu viên ngoại dùng ánh mắt lạnh lùng trừng, vội vã ngậm miệng lại.

Lâm Duệ nghe vậy thì cũng hơi biến sắc, nhưng không chút khách khí thu ma ngân và hồn thạch, cười đáp:

- Viên ngoại khách khí rồi, mời viên ngoại chờ chút, để hai người chúng ta vào kiểm tra.

Nếu như là ở căn cứ số 9, thu tiền lì xì như này là trái pháp luật nhưng ở Thiên Cực tinh thì nếu không thu thì là khác loại.

- Làm phiền hai vị! Còn không mau dẫn đường cho Lâm bộ đầu.

Triệu viên ngoại vẻ mặt cảm kích rồi ngữ khí nghiêm khắc răn quản gia. Tên ngu ngốc này, nếu không phải nhà phu nhân mang tới thì hắn đã sớm đuổi khỏi cửa rồi. Hai người Lâm Duệ được huyện lệnh đại nhân phái tới, huyện lệnh nếu thấy họ không có năng lực thì đưa tới làm gì? Hơn nữa giờ tình huống nha môn không tốt, huyện lệnh có thể đưa nhân thủ lúc này là rất coi trọng hắn rồi.

Tên quản gia vẻ mặt oan ức bất đắc dĩ dẫn Lâm Duệ, Vương Sâm vào trong. Tòa đại trạch viện này rất lớn, có chếch viện, có hoa viên… lên đơn hơn 70 phòng.

Lúc này đã vào đêm, hai người Lâm Duệ đều giơ đuốc đi theo quản gia, đồng thời quan sát, lục tìm khắp nơi, đặc biệt để tâm những góc bí mật. Vương Sâm rất cẩn thận, tr.a xét kỹ càng cả những nơi như dưới gầm giường, sau cánh tủ… Tính cách của hắn chính là như vậy, rất có ý thức trách nhiệm, đã cầm tiền của người khác thì phải tận tâm tận lực.

Chỉ là bọn họ lục soát đến hoa viên hậu viện vẫn không phát hiện gì, hiện trường án mạng cũng không thu được manh mối gì. Người ch.ết lẳng lặng nằm trên đất, trên mặt không có biểu hiện gì đặc biệt, vết thương đều là một dấu móng tay sau đầu. Bọn họ là bị tập kích bất ngờ, đâm vào tủy não, nháy mắt tử vong. Dấu vết móng vuốt khác với tay người, thi thể người ch.ết bị hút mất một phần tinh huyết, đây là lý do vị Hồng giáo đầu kia kết luận là yêu ma cấp 2 gây ra. Chỉ vì yêu ma sau khi đến cấp 3 thì sẽ hút sạch tinh huyết, thi thể để lại như xác khô.

- Thập Nhị ca có thấy không? Phương pháp ẩn núp rất cao, lại dùng móng vuốt, khá giống ẩn trảo ma nhưng không đến nỗi che giấu được võ tu cấp 3.

Hắn biết năng lực cảm ứng của Lâm Duệ rất tốt, chính là Lâm Duệ tìm ra được con ác tửu quỷ kia. Lúc huyết đao cơ tập kích, Lâm Duệ đã sớm phản ứng, lúc đó Vương Sâm còn chưa cảm giác được gì khác thường.

- Không giống lắm. Cảm giác giống loại thú, rất có thể là miêu yêu, cảm nhận của nó rất nhạy, lại rất nhanh, ngươi nhớ cẩn thận.

Lâm Duệ hơi lắc đầu, đáp lại. Lúc này ánh mắt hắn đầy nghi hoặc nhìn vị quản gia trước mặt, cơ thể dưới trạng thái liễm tức thuật đã tụ lực chờ sẵn.

Lâm Duệ phát hiện năng lực cảm giác của bản thân rất tốt, hắn phát hiện ra tung tích của huyết đao cơ, những người khác không phát hiện được. Con mắt của hắn có thể thấy một vài thứ người khác không thấy, lực lượng tinh thần có thể bao phủ bên ngoài 3 mét, những thiên phú này hẳn đến từ thánh thể chưa giác tỉnh.

Vừa rồi Lâm Duệ chú ý ở xung quanh hiện trường vụ án có vết mèo cào rất nhạt, nhưng không thoát được mắt hắn. Thiên Cực tinh không có mèo nhưng có loại động vật ngoại hình, tập tính khá giống, Liên Bang để tiện gọi nó là mèo.

Lúc này bọn họ đúng lúc đi qua kho hàng, Lâm Duệ dừng lại hỏi:

- Kia là thùng dầu sao? Quản gia, sao nơi này có nhiều dầu vậy?

Trong kho hàng, chất đống cả trăm vại nước lớn, bên ngoài bóng loáng trơn bóng.

Quản gia liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt trả lời:

- Là dầu cải, các ngươi không biết sao? Viên ngoại nhà ta là thương gia buôn dầu lớn nhất huyện đấy, mỗi năm nhà chúng ta sản xuất mấy trăm ngàn lít dầu đấy. Đó là thu hoạch năm nay, mới ép xong, còn chưa chuyển đến quận thành.

Vương Sâm nghe thấy vậy thì hơi trừng Lâm Duệ. Nhiều dầu như vậy, đừng có đốt đấy!

Nhưng vào lúc này, quản gia đã đi tới trước cổng vòm:

- Đây là hoa viên hậu viện, các ngươi theo sát ta đấy, đường bên trong rất nhiều, đi loạn khó nhớ, lạc đường thì đừng có trách ta đấy.

Quản gia dẫn đường, Vương Sâm đi ngay sát phía sau, hắn nhấc theo tấm khiên cho cho Lâm Duệ, cẩn thận đề phòng từng tí một.

Ngay khi Vương Sâm đi vào, tâm thần hắn căng lên, ngẩng đầu phát hiện một vệt bóng đen từ đầu tường nhào tới.

Là miêu yêu thật! Ở Thiên Cực tinh, loại thú ma biến gọi là yêu!

Ngay khi Vương Sâm theo bản năng ném cây đuốc, nâng lên tấm khiên chuẩn bị chống lại miêu yêu, quản gia đi trước khẽ nhếch môi, mắt hiện đắc ý. Chỉ là khi hắn đầy tự tin lấy ra tụ kiếm, chuẩn bị một kiếm xuyên cổ Vương Sâm thì cứng đờ lại, hắn đột nhiên thấy một bàn tay tụ đầu lôi đình và hỏa diệm, đột ngột xuất hiện trước mặt hắn. Ánh mắt quản gia khó mà tin nổi.

Một chưởng này là Xích Lôi Xà Thủ, là Lâm Thập Nhị kia? Nhưng sao có thể như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện