Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Nữ y tá Vương Tiểu Phương khẽ liếc Lâm Duệ một cái rồi ấn nút “tiếp nhận ý thức”.
“Bắt đầu tiếp nhận ý thức, giáng lâm dị thể!”
Ầm một tiếng nổ vang trong đầu Lâm Duệ! Hắn thấy tối sầm lại rồi chầm chậm khôi phục lại thị giác. Trước mắt Lâm Duệ không còn là phòng nghỉ rộng rãi của võ đạo xã đoàn nữa mà là một phòng nhỏ gạch xanh cũ kỹ.
Trong không khí tràn đầy mùi bùn đất, gỗ và thuốc đun, ánh mặt trời xuyên qua song cửa gỗ tạo thành vùng sáng loang lổ. Trong phòng chỉ có vài đồ vật đơn giản: một cái giường, hai cái ghế, một tủ treo quần áo, phía đông là một cái bếp lò nhỏ, bên trên bếp lò đang đun thuốc ùng ục.
Lâm Duệ hiểu ra linh hồn của mình đã giáng lâm Thiên Cực tinh. Kỹ thuật lượng tử của Liên Bang đã giúp đưa linh hồn Lâm Duệ vượt khoảng cách, trực tiếp xuyên qua vòng khí quyển của Thiên Cực tinh mà mấy vị nguyên soái bốn sao của Liên Bang đều kiêng sợ, trực tiếp giáng lâm xuống dị thể.
Lâm Duệ ngồi dậy đánh giá bản thân, bộ dáng dị thể giống hệt với trong khoang nuôi dưỡng hắn từng thấy, chỉ có chút khác biệt là giờ ở ngực bụng hắn băng bó vải dày, vẫn còn mùi xức thuốc. Thậm chí hắn còn cảm thấy hơi đau nhẹ ở ngực bụng, tựa như ngực bụng có một chỗ bị nứt xương vậy. Hắn thầm cảm thán, cục quản lý dị thể Liên Bang không chỉ thần thông quảng đại mà làm việc cũng rất tỉ mỉ. Lâm Thập Nhị thật hẳn cũng bị ngoại thương như này, còn về Lâm Thập Nhị đâu thì Lâm Duệ không biết được, có thể là đã tử vong, thi thể đã bị người của cục quản lý dị thể xử lý xong xuôi.
Hiện tại Lâm Duệ chính là Lâm Thập Nhị, ngũ quan, vóc người, âm thanh đều giống hệt Lâm Thập Nhị, không có chút khác biệt nào!
Bỗng Lâm Duệ đầy giật mình khi thấy cái nhẫn đầu lâu vẫn đeo trên ngón tay hắn! Sao có thể chứ! Cái nhẫn này rõ ràng đang ở trong phòng võ đạo xã đoàn của đại học Minh Đức mà! Lúc này, trong đầu hắn xuất hiện thông tin giải thích.
Lưu ý 6: Chiến Linh giới gắn kết với linh hồn của ngài!
Lâm Duệ nở nụ cười thầm nghĩ vật này quả thần kỳ, mặc kệ nó không cần để ý. Chủ yếu là hắn muốn để ý tìm tòi cũng không làm được gì nó!
Bên ngoài là một sân nhỏ chừng 60 mét vuông, hai bên trái phải đều có phòng nhỏ, cửa sổ đóng chặt, còn bị đinh đóng niêm phong lại. Theo như tin tức, cha mẹ Lâm Thập Nhị đều đã mất, hiện tại tiểu viện năm phòng này chỉ có một mình hắn ở.
Lại nhìn ra xa, có thể thấy ngoài 2km có một tường thành màu đen nguy nga, cao đến 12m, bên trên dây leo quấn quanh, màu xanh biếc uốm màu tang thương của năm tháng. Hắn thầm nghĩ đây quả thật như xã hội cổ đại của Liên Bang vậy, điểm khác biệt là kiến trúc nơi này to hơn, phù hợp với thân thể to lớn của người Thiên Cực tinh.
Lâm Duệ hít sâu một hơi, cảm nhận không khí tươi mát, mùi bùn đất hoa cỏ thấm vào toàn thân. Nhưng không khí này chỉ thích hợp với người Thiên Cực tinh, nếu nhân loại đến đây thì lại là khí độc. Hắn như trẻ nhỏ hiếu kỳ chạy nhảy khắp nơi, nhìn trái nhìn phải, thậm chí còn lục tung khắp phòng, tìm được một lỗ hổng trên xà nhà, bên trong túi tiền Lâm Thập Nhị cất giấu.
Nhưng cảm giác thú vị nhanh chóng tan đi, thay vào đó là cảm giác mờ mịt. Giáo sư Hàn để hắn tự do hoạt động, Phương Nhiễm Nhiễm và Dư Phỉ Thúy bảo hắn cố gắng sống không lý tưởng, nằm chờ thời gian qua là được, tinh lực tập trung ở võ đạo xã đoàn. Huyện nha Ngân Nguyệt huyện cũng cho hắn nghỉ phép nửa tháng… Cảm giác giống như chơi game online, vừa vào game không có nhiệm vụ tân thủ vậy, không biết phải làm gì.
“Theo như sách giáo khoa, dị thể hành giả sau khi giáng lâm phải nhanh chóng thích ứng bản thân, thích nghi võ đạo Thiên Cực tinh, sau đó thăm dò cảnh vật xung quanh, ta còn phải thừa cơ dưỡng thương, mau chóng nắm giữ ngôn ngữ Thiên Cực tinh.”
Lâm Duệ bắt đầu diễn luyện Lôi Hỏa thung công. Dư Phỉ Thúy tuy ám chỉ hắn hết sức bình thường nhưng hắn không muốn quá nát. Hơn nữa nếu muốn đảm bảo an toàn ở Thiên Cực tinh thì vũ lực là điều kiện tất yếu!
Lâm Duệ lần đầu sử dụng thân thể người Thiên Cực tinh tập võ, cảm giác rất thú vị. Hiện tại thân thể hắn cao đến 2 mét 4, có hệ thống đan điền kinh mạch hoàn chỉnh. Hơn nữa bộ dị thể này có hiệu suất rất cao nữa. Hắn nhanh chóng cảm giác ra Lôi Hỏa thung công là của người Thiên Cực tinh, rất thích hợp với thể chất của người Thiên Cực tinh. Sự thật đúng là như vậy, bộ công pháp này vốn đến từ Thiên Cực tinh, sau đó bị dị thể hành giả thay đổi, giúp thực trang võ giả của nhân loại có thể tu luyện.
Lâm Duệ cũng không rập khuôn lại Lôi Hỏa thung công, mà dựa theo hiểu biết cấp tông sư, tùy tình hình mà thay đổi. Ngay khi hắn luyện đến lần thứ ba, cơ thể hắn phát sinh từng tiếng nổ bùm bụp nhè nhẹ.
- A! Mở được hai kinh mạch cuối cùng!
Hắn một lần nữa chấn động vì thiên phú của thân thể này. Võ đạo của người Thiên Cực tinh khác với thực trang võ giả nhân loại. Thực trang võ giả nhân loại khi cấy kinh mạch và luân mạch thì thông suốt hoàn toàn rồi.
Liên Bang có kỹ thuật sinh vật rất mạnh, như vậy không cần thiết mở thông từng kinh mạch một, trực tiếp mở hết luôn, thậm chí không cần rèn luyện thân thể, mạnh mẽ dùng gen và giải phẫu để cường hóa. Để kỹ thuật khoa học nhân loại bó tay là lực lượng tinh thần. Lực lượng tinh thần quyết định có thể cấy thực trang mạnh mẽ hơn không, có thể điều khiển thân thể mạnh hơn không. Hơn nữa thực trang võ giả phát hiện bọn họ muốn giống người Thiên Cực tinh, hồn xác hợp nhất thì không thể quá ăn tắt ở bước luyện thân thể, vẫn phải rèn luyện thung công từng bước một tiến lên.
Kinh mạch và luân mạch của người Thiên Cực tinh mở ra từng bước một, bắt đầu từ dưỡng khí, thông kinh, thác mạch, luyện huyết… tiến dần lên.
Vốn Lâm Thập Nhị cũng coi như là có chút thiên phú, ba tháng trước hắn đã hoàn thành dưỡng khí, thành công tích tụ đủ chân khí trong đan điền, bước vào giai đoạn đầu của thông kinh, trước khi bị thương đã mở được mười trong mười hai kinh mạch. Vì thế Tư Mã Lâm cũng điều chỉnh tu vi dị thể dừng lại ở mức này.
Nhưng khi Lâm Duệ giáng lâm, vừa luyện mấy vòng Lôi Hỏa thung công đã trực tiếp đả thông thêm hai kinh mạch, chính thức hoàn tất giai đoạn thông kinh!
“Thân thể này thiên phú có chút biến thái, ta mới chỉ luyện thoáng qua một chút, dĩ thái nguyên tố như thủy triều ập đến thân thể ta vậy. Đây là lần đầu ta cảm nhận dĩ thái nguyên tố rõ ràng như vậy, điều này hẳn là nhờ Lôi Hỏa thung công cấp tông sư, đây là thiên phú còn chưa giác tỉnh đấy, sau khi giác tỉnh thì không biết như thế nào.”
“Không đúng! Không chỉ là thiên phú và thung công cấp tông sư, còn nhờ hoàn cảnh Thiên Cực tinh nữa, ở đây nồng độ dĩ thái nguyên tố lớn hơn nhiều ở căn cứ số 9.”
Dĩ thái nguyên tố còn được người Thiên Cực tinh gọi là nguyên khí đất trời, là ngọn nguồn chân khí, cơ sở tu hành. Đến nay các nhà khoa học vẫn chưa thể giải thích được dĩ thái nguyên tố là gì.
Sau sáu lần luyện Lôi Hỏa thung công, Lâm Duệ càng luyện càng trôi chảy, như nước chảy mây trôi, vô cùng thành thạo. Trong quá trình này, hắn thậm chí còn nhận biết được vài chỗ thiếu sót trong Lôi Hỏa thung công cũ. Đấy là nhờ giờ Lâm Duệ có đầy đủ kinh mạch luân mạch, phối hợp với công pháp này, có thể cảm nhận rõ hơn.
Lâm Duệ suýt thì mạnh mẽ đả thông được một trong tám luân mạch, tích trữ thêm lượng lớn chân khí, lực lượng tinh thần cũng theo đó tăng lên.
Lâm Duệ luyện một giờ Lôi Hỏa thung công rồi đổi sang Xích Lôi đao! Thân thể có chừng mực, không phải luyện càng lâu càng tốt. Mỗi ngày chỉ luyện một canh giờ thung công thôi, nếu vượt quá thì hiệu suất giảm mạnh.
Sau khi cảm ngộ dĩ thái nguyên tố, hắn thêm phần lý giải với Xích Lôi đao. Hắn còn cảm nhận được sức mạnh thần quyền và thiên tốc, thầm nghĩ với thiên phú và thân thể này, hắn có thể chém liên tục “Xích Lôi Cửu Trảm” đến mười bảy đao!
Nhưng ngay khi Lâm Duệ luyện Xích Lôi đao đến vòng thứ 3, hắn đột nhiên có cảm ứng, có người đang đến gần, là từ tường viện và nóc nhà xung quanh lao đến, tốc độ rất nhanh! Lúc này hắn đã không kịp trốn về nhà, chỉ kịp thu hồi mấy phần sức ở thân đao. Chốc lát sau, Lâm Duệ nghe thấy thanh âm ở ngoài cửa:
- Một chiêu Xích Lôi Vạn Cân thật tốt! Lâm Duệ nhìn hướng thanh âm, thì gặp một trung niên gương mặt hơi vàng, sống mũi cao vót, đang đứng trên cửa gỗ nhà hắn nhìn xuống. Người này một thân trang phục bộ đầu, trên bả vai còn quấn băng vải, ứ đọng vết máu.
Lâm Duệ nhanh chóng lướt duyệt tình báo cục quản lý gửi cho hắn, đây là thủ trưởng của hắn, bộ đầu Trương Thiên Thường.
Sau đó có một người chạy hồng hộc theo sau, dừng lại phía sau Trương Thiên Thường, người này cao hai mét hai, vóc người béo tốt, gương mặt hòa ái, đang nháy mắt với hắn. Đó chính là dị thể Vương Nhập Thất do Vương Sâm giáng lâm.
Ở Thiên Cực tinh, bách tính bình dân không có tên, chỉ có họ và lấy thứ tự trong nhà, hoặc tuổi tác cha mẹ, ngày tháng lúc sinh để đặt tên. Lâm Thập Nhị là sinh ngày 12 tháng 3, nên được đặt tên là Lâm Thập Nhị, còn dị thể Vương Sâm là sinh ngày 27.
Chỉ có người có chút quyền quý như Trương Thiên Thường mới có tên.
Lâm Duệ ôm quyền nói:
- Bộ đầu tốt lành!
Hắn còn có chút lo lắng, Trương Thiên Thường thấy hắn luyện võ sẽ nảy sinh nghi ngờ với hắn.