Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Công nguyên năm thứ 4161, trong căn cứ quan sát Thiên Cực tinh số 9, trên phố Long Trạch phía đông thành, Lâm Duệ đang theo đoàn sinh viên rời khỏi cổng trường, hắn theo bản năng một tay giơ cao che đi ánh mặt trời phản chiếu từ tòa nhà cao tầng trước mặt chiếu tới.
Hắn vốn đang định đi tới trạm xe buýt để về nhà thì bỗng chuyển tầm nhìn, hắn thấy một thiếu nữ đầy sức sống, ngũ quan tươi tắn tinh xảo đang vẫy tay với mình từ bên kia đường.
Lâm Duệ không khỏi bất ngờ, lập tức băng qua đám đông, đi tới gần thiếu nữ nói:
- Lâm Hi, em lại trốn học à?
Đây là em gái hắn – Lâm Hi, năm nay nàng mười sáu tuổi, học ở trường trung học phổ thông cho nữ ở gần phố Long Trạch, nàng là một cô gái mang hơi hướng phản nghịch để những giáo viên dạy nàng đau đầu không ngớt.
Lâm Hi “xì” nở nụ cười, đầy khinh thường nói:
- Em trốn có một tiết thôi mà, dù sao những thứ nhà trường dạy, em đã biết từ hai năm trước rồi.
Ánh mắt nàng hơi nghi ngờ nhìn anh của mình, ánh mắt đó hơi lóe lên rồi biến mất ngay, nàng đưa mũ bảo hiểm cho hắn rồi vỗ lên chiếc xe máy bay:
- Hừ, cố ý đến đón anh còn làm bộ không vui nữa chứ, lên xe mau!
Lâm Duệ đầy bất đắc dĩ nhìn nàng, hắn thấy trong khoang chứa đồ bên hông của xe bay đầy nguyên liệu nấu ăn, vừa lên xe, hắn vừa hỏi đầy nghi ngờ:
- Em mua thêm thức ăn à? Không phải đã nói tiền sinh hoạt tháng này không còn lại mấy mà?
- Là để bồi dưỡng thân thể cho anh đấy! Ngày mai anh tham gia kiểm tr.a thực chiến dị thể rồi, đây là ngày rất quan trọng, em muốn làm một bữa ăn ngon bồi bổ cho anh, chỉ cần anh qua kỳ thi này, gia đình chúng ta sẽ bớt khó khăn hơn.
Lâm Hi vừa khởi động xe, nhanh chóng lái xe hòa vào làn giao thông.
Lâm Duệ sau khi nghe xong thì khẽ trầm ngâm, nếu như là chủ nhân cũ của thân thể này, chắc chắn vào được top 3 của lớp trong kỳ thi này. Nhưng vấn đề Lâm Duệ hiện tại không phải là Lâm Duệ trước kia, hắn không phải người của thời đại này. Linh hồn của hắn đến từ một học sinh phổ thông mắc bệnh ung thư qua đời ở thế kỷ 21. Khi hắn qua đời thì bất ngờ xuyên qua thế giới này, mười ngày trước hắn tỉnh lại kế thừa thân thể và thân phận này.
Lâm Duệ chỉ kế thừa một chút trí nhớ vụn vặt nên giờ trong đầu hắn vẫn là một đống hỗn loạn, hắn còn đang phải thích nghi với thời đại khoa học kỹ thuật cùng với hệ thống “thực trang võ đạo” hai ngàn năm sau. Dù cho tốc độ hấp thu kiến thức của hắn rất nhanh, dù cho hắn cũng rất nỗ lực hòa nhập nhưng thời gian quá ngắn.
Lâm Duệ khẽ thở dài rồi nói:
- Em đầy tin tưởng nhỉ, thế nếu anh trượt thì sao? - Anh trượt á? Vậy thì thảm rồi! Anh sẽ bị chuyển đến ngoại thành, anh em chúng ta tạm thời phải tách ra thôi.
Lâm Hi tựa như không biết hắn thăm dò, nhún vai thản nhiên đáp lại.
- Nhưng khả năng này rất nhỏ, anh cố gắng như vậy, mấy năm nay đều đứng trong top 3 của lớp, nếu anh không qua thì trường các anh chắc trượt hết. Anh phải vững tin, ổn định vào, nhà chúng ta có thể sống khá hơn hay không dựa cả vào anh đấy!
Lâm Duệ tâm tình càng trầm trọng hơn, hắn biết vị chủ nhân trước của thân thể này cố gắng nỗ lực lớn như nào để trở thành dị thể hành giả! Dù trí nhớ hắn kế thừa được vụn vặt, nhưng trong thẻ chíp trí năng vòng tay, có ghi chép 2700 trang bút ký học tập, 5 bao cát trong nhà, 7 bộ trí năng người máy bồi tập bị đánh nổ, đây là bằng chứng nỗ lực rõ ràng không thể chối cãi…
Lâm Hi cũng hy sinh vì hắn rất nhiều. Nàng vì giúp hắn chuyên tâm tập võ nên mười bốn tuổi đã ra ngoài kiếm việc làm thêm, khi nghỉ hè còn nhận hai, ba việc cùng lúc. Thời gian gần đây, mỗi ngày buổi tối Lâm Hi đều mặc xấu như quỷ vì ra đường buổi tối không an toàn.
Anh em bọn họ cố gắng như vậy là vì muốn Lâm Duệ qua đợt kiểm tra, anh em họ còn có thể được ở cùng nhau, không bị chính phủ đuổi khỏi khu nội thành. Như vậy sao Lâm Duệ có thể nói ra mấy từ không muốn thi hay không thi được chứ?
Không lâu sau, bọn họ đã về đến một khu biệt thự, đây là tiểu khu hai anh em họ ở, là một trong những tiểu khu công chức xa hoa nhất của căn cứ số 9. Khi cha mẹ bọn họ qua đời, bọn họ được chính phủ cho phép ở lại, theo luật Liên Bang thì hai anh em họ được ở lại cho đến tuổi thành niên.
Xe vừa vào tiểu khu, hai anh em họ phát hiện năm chiến xe cảnh sát và hai chiếc xe cứu thương nhấp nháy ánh đèn, còi hú liên thanh, dừng đỗ ở căn biệt thự đầu tiên, còn có một vòng người nhốn nháo bao quanh nữa.
- Đấy không phải là nhà đại tá Tiết à? Nhà bọn họ có chuyện gì à?
Lâm Hi kinh ngạc luồn lách xe đến gần, đứng bên đám đông hóng chuyện. Quan hệ giữa những người trong khu rất xa cách, anh em bọn họ tuy ở đây nhưng không quen những người xung quanh.
Lâm Hi biết đấy là nhà đại tá Tiết, vì vị đại tá này vừa là hội trưởng khu cư dân đồng thời đảm nhiệm quản lý bảo an khu này. Lúc bọn họ còn nhỏ còn hay đến nhà họ nữa.
Âm thanh đám người bàn luận làm câu chuyện rõ rệt:
- Thật là thảm mà, một nhà năm người đều bị giết, chỉ có đứa con thứ hai đang đi làm ở căn cứ nghiên cứu khoa học thoát nạn.
- Xảy ra chuyện gì vậy? Đại tá Tiết đụng vào ai vậy?
- Ai biết được chứ? Nhưng đại tá Tiết trước khi xuất ngũ là thực trang võ giả cấp đại tá, có người nói còn có cơ hội lên chức thiếu tướng. Hung thủ có thể nhanh chóng giết ch.ết hắn, còn không làm kinh động xung quanh thì võ lực hẳn rất cao.
Lâm Duệ nghe vậy thì đầy khó tin nhìn phía cửa biệt thự. Đại tá Tiết ch.ết rồi sao? Nhưng ông ấy vẫn đang đứng ở cửa kia mà? Ở cửa biệt thự, một trung niên tuổi bốn mươi, mặc trang phục đại tá, thân thể cao lớn ưỡng thẳng, đầy hiên ngang – đấy không phải là đại tá Tiết thì là ai chứ? Nhưng hắn lập tức phát hiện cảnh sát và nhân viên y tế như là không thấy vị đại tá kia, thậm chí còn đi xuyên qua ông ấy.
Lâm Duệ không khỏi nổi da gà, chẳng lẽ là quỷ hồn? Hắn không dám nhìn nữa, lấy tay che mắt Lâm Hi:
- Bọn họ sắp nhấc thi thể ra đấy, em không nên xem, mau về thôi!
Vừa dứt lời, trước mắt hắn bỗng xuất hiện một dòng chữ: “Phát hiện chiến linh cấp đại tá, có muốn bắt lấy hay không?”
Lâm Duệ không khỏi trợn trừng mắt, gì thế này? Đây không phải là hình ảnh 3D chiếu ra từ vòng tay trí năng, mà trực tiếp xuất hiện trong đầu hắn. Là thứ gì có thể trực tiếp xuất hiện trong đầu hắn vậy?
Lâm Duệ nhanh chóng nhớ ra, nhìn về phía chiếc nhẫn hình đầu lâu trên tay, đây là một sản phẩm mỹ nghệ hắn từng mua với giá rẻ mạt 20 đồng ở một tiệm mỹ nghệ ở thế giới trước. Khi hắn thức tỉnh ở thế giới này, chiếc nhẫn này đầy quỷ dị đi theo hắn, càng quỷ dị hơn là dù hắn dùng cách nào cũng không thể tháo ra, và người khác cũng không nhìn thấy chiếc nhẫn này.
Lâm Duệ vốn hoài nghi thứ này ẩn chứa bí mật lớn, thậm chí có thể là bug của đời hắn. Đáng tiếc là mười ngày rồi mà nó không chịu thể hiện điều kỳ diệu nào.
Lúc này, dòng chữ trong đầu hắn nhấp nháy: “Phát hiện chiến linh cấp đại tá, có muốn bắt lấy hay không?”, “Chú ý! Bắt chiến linh càng sớm thì độ hoàn chỉnh càng cao!”
Lâm Duệ hơi nhướng mày, không chút suy tư, vội nghĩ: “Bắt lấy!”
Theo ý niệm của hắn, chiếc nhẫn đầu lâu bỗng lóe lên ánh huỳnh quang đen rồi hội tụ lại thành hình vòng xoáy ở chỗ miệng đầu lâu. Rất nhanh, vị đại tá Tiết hư vô kia hóa thành một ánh sáng đỏ, bị hút vào trong nhẫn, cũng ngay tích tắc này, trong đầu Lâm Duệ hiện ra một loạt tin tức.
Lâm Duệ đang muốn chăm chú nhìn thì Lâm Hi vỗ vỗ tay hắn:
- Hừ, có gì đáng sợ chứ!
Giọng của nàng mang theo thương cảm, như là đang bất bình vì thảm án của Tiết gia:
- Anh, vừa nãy em thấy thi thể của con trai chú Tiết, toàn thân đều là máu, xương cốt như là bị đánh nát, hung thủ không chỉ rất mạnh mà còn tàn bạo nữa! Không biết hung thủ có còn ở trong tiểu khu chúng ta không nữa? Thật hy vọng lần này lực lượng cảnh sát làm tốt chút, mau chóng tóm được hung thủ.
Lâm Duệ nghe vậy thì kinh ngạc nhìn em gái, nàng rõ ràng mới mười sáu tuổi mà thần kinh vững như vậy, nhìn thấy cảnh máu tanh như vậy mà không hề hấn gì.
Hắn khẽ gật đầu, dùng giọng nói chắc nịch nói:
- Quả thật rất nguy hiểm, mấy ngày nay em đừng làm ca đêm nữa, phải về nhà trước sáu giờ.
Xe máy bay dừng lại trước biệt thự ba tầng của bọn họ, xe còn chưa vào gara, Lâm Duệ đã nhảy xuống:
- Anh có việc về phòng trước!
Hắn có chút nóng lòng muốn tìm hiểu kỹ xem chuyện gì xảy ra.
Lâm Hi lái xe máy vào gara rồi đầy ngơ ngác nhìn Lâm Duệ, sắc mặt nàng tái nhợt dần, vành mắt khẽ đỏ! Anh trai nàng chắc chắn đã ch.ết rồi! Chính nàng đã thấy! Lâm Hi dùng ý niệm khởi động vòng tay trí năng, xem hình ảnh video hiện ra.
Trong video, có thể thấy anh trai nàng – Lâm Duệ đang đi ra khỏi một hẻm nhỏ, lúc này ở đầu hẻm bỗng xuất hiện một người áo đen, tay cầm súng lục điện từ bắn ba phát liên tục vào gáy Lâm Duệ, bắn nổ tung đầu hắn!
Lâm Hi nhìn video này mà nước mắt lưng tròng, trong lòng này đầy thương xót, mờ mịt sợ hãi. Nếu anh trai nàng đã ch.ết thì Lâm Duệ sinh hoạt mười ngày nay cùng nàng là ai chứ? Nàng nên làm gì đây?
Lâm Hi bỗng thấy cô đơn khủng hoảng ập đến bao lấy toàn thân, nàng lập tức lau đi nước mắt, đi tới bên bàn bếp, cầm chặt dao gọt hoa quả, ôm chặt bức ảnh chụp một nhà năm người bọn họ vào lòng. Ánh mắt của nàng đầy kiên quyết lạnh lùng nghiêm nghị, tay cầm con dao nắm chặt hơn, nàng nhất định phải biết rõ “anh trai” mình là ai!