- Hạ Dương căm thù bố như vậy, làm sao lát nữa bố có thể gặp được, nếu gặp Mị Linh, bố có cảm giác gì không? – Đại Du thắc mắc hỏi, có khi nào vừa đến hai bố con lại bị Hạ Dương cầm dao rượt đuổi không, mặc dù hắn bây giờ không sợ dao, nhưng lỡ chủ nhà có súng hoặc rocket, sơ linh cũng sợ bị bắn nát như tương.


- Từ khi có Ti Hồng, trái tim yêu thương của người bố với con gái nó lại mãnh liệt hơn các loại tình cảm khác, ba sẽ không làm gì có lỗi với con gái đâu, có lẽ vì vậy, tình cảm với Mị Linh cũng đã đông lại. Còn Hạ Dương, trong một lần đi tìm thuốc trị bệnh, bố vô tình gặp, thù hận bao nhiêu năm qua cũng bị thời gian dần dần xóa mờ, bố với Hạ Dương lại có cùng một loại đồng cảm của nam nhân, mặc dù vậy, tình cảm cũng đã không còn được hàn gắn nữa, lần này phải nhờ con rồi, xong việc này, bố có ch.ết cũng không hối hận.


Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự với khuôn viên rộng lớn, nhưng lại thiếu ánh sáng, mang vẻ âm u khó tả, rờn rợn người. Một người giúp việc với vẻ mặt lạnh lùng mở cổng, cũng không hỏi han gì nhiều, hướng dẫn đậu xe rồi dẫn hai người tiến về phòng khách. Hạ Dương, người đàn ông phong độ một thời giờ đã mang vẻ tiều tụy, mái tóc quá nửa hoa râm nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm của một người lãnh đạo tập đoàn lớn.


- Chào Hạ Dương, đây là con rể tôi, sẽ giúp được ông? – Cương Mãnh giới thiệu, định đưa tay ra để bắt nhưng nghĩ lại thôi.


Hạ Dương chẳng nhìn Cương Mãnh, làm bố vợ phải cố tỏ ra vẻ mặt bình thản, nhân sinh đau lòng là thứ khó quên nhất, Đại Du cúi chào Hạ Dương, bình thường hắn cà nháo cà nhác, nhưng đứng trước Hạ Dương, Đại Du vẫn có cảm giác thật hồi hộp khó tả, sự kính phục vì tình cảm Hạ Dương giành cho Mị Linh, hay vẻ uy nghiêm của ông ta cũng làm người khác ngột ngạt khi đứng trước mặt.


- Chào cháu, tuổi trẻ mà đã có bản lĩnh như vậy, chú đây cũng rất vui vì được biết cháu – Giọng nói trầm bổng của người đàn ông gầy gò vang lên, Đại Du phải qua mấy hơi thở mấy thích ứng kịp.
- Vâng, cháu chào chú, cháu sẽ cố gắng – Đại Du trả lời ngắn gọn.




Hạ Dương lấy chai rượu rót cho Cương Mãnh một ly, nâng ly rượu mà tay Cương Mãnh run rẩy, tiếng “Mời” từ miệng Hạ Dương phát ra cũng là lúc Cương Mãnh uống sạch ly rượu rồi nhắm mắt lại, ly rượu ân oán, hận thù, hảo hữu nuối tiếc, cũng là ly rượu Hạ Dương thay lời cảm ơn. Cương Mãnh châm điếu thuốc rồi đi ra ngoài, tâm lý của người đàn ông trung niên hiện tại vô cùng bất ổn.


Đúng lúc này, Mị Linh từ trên cầu thang đi xuống, Hạ Dương vội vàng đi tới đón lấy, dẫn nàng xuống cầu thang rồi dìu đến ghế, đó là biểu hiện của tình yêu chân thành, sau đó đóng cửa chính lại, không muốn Mị Linh gặp mặt Cương Mãnh, Cương Mãnh nghe tiếng đóng cửa, cũng hiểu ý nên ra xe ngồi trầm tư, có thể đối mặt với Hạ Dương, nhưng Cương Mãnh vẫn chưa dũng cảm để đối mặt với Mị Linh. Rót cho vợ hắn ly nước, Hạ Dương giới thiệu qua loa về Đại Du, né tránh việc hắn là con rể Cương Mãnh, chỉ nói là một người biết y thuật.


Linh trí hệ thống đột nhiên xuất hiện, ánh mắt dáo dát, nhìn về phía Mị Linh:
- Không ngờ ở địa cầu này lại xuất hiện một mảnh tàn hồn của tộc Tà La Đen, như vậy cũng dễ giải thích chuyện này rồi – Linh trí hệ thống lượn lờ, vẫn soi xét về phía Mị Linh.


- Tà La Đen, là tộc gì vậy – Đại Du thắc mắc hỏi, có lẽ linh trí hệ thống sẽ cho mình biết cái gì đó, lần đầu tiên thấy nó có tác dụng tốt à.


- Trong vùng không gian nơi ta sinh ra, có một bộ tộc cực kỳ kỳ lạ, bản thể ở trong tộc, linh hồn lại phiêu du khắp thế gian, ký sinh từ phàm nhân tới người tu tiên, chúng nuôi dưỡng linh hồn bằng oán niệm, thù hằn, bi ai, nói chung là tất cả cảm xúc tiêu cực. Ký chủ bị chúng bám vào, cả đời gặp đủ mọi chuyện đen đủi, vận hạn liên tục, phàm nhân ch.ết là chuyện thường, người tu tiên ch.ết không phải chuyện hiếm, Tà La Đen diệt cả tộc người khác, hủy hoại cả tông môn là chuyện chúng rất thích làm, ngay cả Tử Thần cũng ghét bọn chúng, ra sức truy sát chúng nhưng cũng không thể nào diệt sạch, tộc chúng từ khi sinh ra chưa có vị đại năng nào đạt tới cấp bậc có thể sáng tạo ra hệ thống, nếu không sợ là tất cả các vùng không gian đều bị chúng thâu tóm cả rồi – Linh trí hệ thống vừa kể vừa hoài niệm, có lẽ là nhớ nhà.


- Nghĩa là Mị Linh đã bị tàn hồn này ký sinh? – Đại Du hỏi lại.
- Thằng ngu, chuyện rõ như ban ngày cũng hỏi lại? – Linh trí lâu ngày chưa chửi được Đại Du, giờ ngứa mồm rồi.
- Vậy ta đoán nhé, có khi nào ngươi cũng là tàn hồn Tà La Đen – Đại Du bực tức, dám chửi bố à, bố ch.ết cho mày xem.


- Người đánh giá cao bản thân quá, chẳng tàn hồn Tà La Đen nào chịu ký sinh một người sắp ch.ết cả, có sơ muối được gì đâu, nhục chưa, ngươi phải cảm tạ ta mới đúng đó – Linh trí hệ thống cà khịa trở lại.


Nhún nhường, Đại Du cũng hiểu về tình trạng của Mị Linh, tàn hồn Tà La Đen có thể đã xâm nhập vào mẹ của nàng, sau đó lại chuyển sang Mị Linh, tai họa ập đến gia đình Mị Linh cũng từ loài súc sinh này, khi Mị Linh mang thai, tàn hồn chuyển sinh sang đứa bé, nhưng nó không ngờ rằng, khác với thế giới tiên khí, đứa bé khi còn đang mang thai ở địa cầu có thể gặp bất trắc, khi thai nhi ch.ết đi, linh hồn Tà La Đen vội vàng ký sinh trở lại cơ thể Mị Linh, chuyển sinh ngược nên hao tổn sức lực vô cùng, giờ nó đang rơi vào trạng thái ngủ đông, khi Mị Linh không thể mang thai được nữa, nó không còn cơ hội để chuyển kiếp khác, đành tồn tại trong vô vọng, cho đến khi cảm ứng với linh khí từ Đại Du, nó mới hiện ra thăm dò, vì vậy hệ thống mới phát hiện, nó dự tính, kỷ chủ tiếp theo của nó sẽ là Đại Du, linh trí hệ thống nhất quyết bảo hắn phải tóm gọn tàn hồn này, nhốt trong hệ thống, nếu không hắn cũng sẽ gặp đại họa.


Thấy Đại Du đột ngột trầm tư, Hạ Dương liền rót cho hắn ly rượu để bớt căng thẳng. Đại Du uống cạn sạch ly rượu, ngẩng đầu nhìn Hạ Dương và Mị Linh:
- Cháu có thể chữa bệnh cho chú, đồng thời làm cho cô Mị Linh có khả năng mang thai, nhưng cái giá phải trả rất đắt.


Lời Đại Du vừa phát ra, làm Hạ Dương chấn động, đôi mắt băng lãnh của Mị Linh tích tắc lóe lên tia sáng rồi rơi vào trạng thái ban đầu, Đại Du cũng không dám nhìn Mị Linh, thật sự người đàn bà này quá đẹp, băng lãnh, mặc dù đã tuổi trung niên, nhưng có lẽ không khác gì lúc trẻ, chỉ nhìn qua một tí, đã làm cả người của hắn rét run. Hạ Dương rút từ trong ví ra một chiếc thẻ, đọc mật khẩu rồi đưa về phía Đại Du:


- Số tiền này, đủ cho gia đình cháu mười đời sau không lo về kinh tế, nếu cháu thật sự làm được, một chiếc thẻ khác nữa cũng không thành vấn đề - Hạ Dương sau khi biết được khả năng của Đại Du từ Cương Mãnh, lòng tin đối với thằng nhóc này rất cao, người thực, việc thực, không thể chối cãi, ai bảo tiền có thể giải quyết mọi vấn đề, bao nhiêu năm nay, hắn nằm trên đồng tiền trong tuyệt vọng, có tiền mà không biết cách thì tiền cũng vô dụng.


- Cháu không nói về vấn đề tiền bạc, việc điều trị cho chú không thành vấn đề lớn, vấn đề lớn là điều trị cho cô Mị Linh, cháu nói ra cái giá, quyết định vẫn là của cô chú - Đại Du đẩy chiếc thẻ về phía Hạ Dương, hắn có bố mẹ vợ đại gia, không thiếu tiền à, mặc dù ăn bám cũng vô sỉ thật.


- Tiền không thành vấn đề thì cháu không cần đưa lại chiếc thẻ này cho chú, việc này, chú chưa nhận không ai bất kỳ cái gì cả, vật chú đưa ra, không thu hồi lại, nếu cháu không cần tiền, cháu có thể nói cái khác, trong khả năng, chú sẽ nhất quyết không từ chối, việc cháu giúp, đó là tâm nguyện lớn nhất của gia đình chú – Hạ Dương đẩy chiếc thẻ trở lại, dứt khoát nói.


Nói mồm thế thôi, ai chả cần tiền, đặc biệt người đang sống bám nhà thevợ như hắn, nói tiếng cảm ơn rồi đút chiếc thẻ vào túi, lát nữa nói ra cái giá phải trả, nếu Hạ Dương và Mị Linh không đồng ý, hắn trả lại cũng không muộn, hắn muốn thử cảm giác của người có tiền à nha, tuy không rõ trong thẻ bao nhiêu tiền, nhưng chắc là rất nhiều a, lần đầu cầm được số tiền lớn như thế này, trong lòng hắn cũng lâng lâng, đôi bên trao đổi, chả có gì phải ngại, Đại Du còn cần tiền để xử lý rất nhiều việc khác.


- Cái giá phải trả là cô Mị Linh chỉ có thể sống thêm mười năm, đồng thời cô ấy sẽ mất đi toàn bộ ký ức – Đại Du chậm rãi nói ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện