Sống lâu cả năm với các mỹ nhân này, chuyện giường chiếu chăn nệm mặc dù hắn cũng cố gắng hòa hợp cho các nàng vừa ý, rặng còn tranh thủ hôi của để tích trữ, lúc cần kíp có thể phòng thân, nhưng đã là phụ nữ thì mỗi người mỗi tính, đáng yêu có, hay dỗi hờn có, nóng giận có, chán đời cũng có, ngày xưa Đại Du ghét mấy câu ngôn tình xàm lìn, thế mà giờ hắn phải lục lọi lại trí nhớ để bốc phét, nói ra cũng cảm thấy mình bỉ ổi quá đi, nhưng so với đám tu giả lắm thủ đoạn tước đoạt, hắn cũng còn hiền a, quần quật trên giường để kiếm chác, Đại Du làm thế, cũng là vui vẻ hai bên, đúng ý của kẻ có của.


Vô Linh như làn khói trắng, vẫn lơ lửng ngủ say, trăn trở qua lại đủ mọi tư thế, nhìn chẳng ra cái thể thống cống rãnh gì, hai quả cầu nhỏ lấp lánh lơ lửng xoay quanh thân ảnh, hắn chẳng biết cái gì, đợi Vô Linh tỉnh lại thì hỏi vậy, làm sao để nó tỉnh đây, linh trí này, kể ra cũng thật là thương cũng không được, mà ghét cũng không xong. Thân ảnh bên trong hệ thống bây giờ đỏ hỏn hơn cả đứa bé mới đẻ, chỉ có dáng dấp là ra người lớn a.


Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm, theo ý của thất nữ, đây cũng là loại vũ khí có linh trí vừa đẹp và chảnh chọe, chứ thật chất phẩm giai ở Nữ Tích Cổ Tinh này cũng chẳng cao, chỉ khi nào chủ thể đạt đến Sơ Tiên, mới phát huy được sáu khí tức của nó một cách trôi chảy, nghĩ tới thê tử, vì thế, trong tất cả các loại tiên pháp, hắn lại luyện kiếm, nghe tên rất kiêu "Đoạt Tinh Kiếm", chỉ những kẻ có thể chất cứng rắn mới luyện được, nghe bảo, một kiếm cách không có thể chém bay một ngọn núi, phá hủy một hành tinh, chuyện đó là khi nào không biết, chứ bây giờ hắn đang múa kiếm, vừa chặt, vừa xẻ con thú mới nướng muối ớt cay xong, chia cho từng mỹ nữ, từng mỹ nữ.


Tiên Thuật gì đó thì quên đi, chỉ học được vài thứ không có phẩm cấp, giúp hắn linh hoạt, nhanh nhẹn, trốn chạy dễ hơn, còn thứ có phẩm cấp thì đòi hỏi thiên phú, hoặc phải là dị thể, mà thiên phú hay dị thể gì đó, thì hắn éo có.


Cuộc sống cứ thế nhàn hạ trôi đi, hắn biết, sự thanh bình lúc này cũng chỉ là ảo tưởng nhất thời, hắn không muốn ngồi một chỗ, chẳng khác nào đang ngồi trong quan tài cả, muốn thì muốn, nhưng giờ hắn đếch biết đi đâu, đúng là phận đàn ông mười hai bên nước.


"Ngon không, ngon không, ta làm đầu bếp để các nàng thưởng thức đó, haha"




- Ngon lắm, ngon nhức nách luôn í, không ngờ khi thoát linh khí, cảm thụ cuộc sống của phàm nhân, lại thoải mái đến thế, ước gì, chúng ta có thể đạt đến Tôn, khi đó, tự do ngao du đến các tiểu tinh có phàm nhân, xem nó thể nào - Chúng nữ xôn xao trả lời, Nữ Tích Cổ Tinh, nơi đây chẳng có phàm nhân, chỉ có tu giả, linh thú, đám lùn đủn hèn mọn chỉ có tác dụng khai mỏ và lấy tinh binh để sinh sản, trong mắt các nàng chỉ có tu giả chiến đấu sống ch.ết, tước đoạt lợi ích để thành Tôn, chẳng có nhân loại yếu đuối kia.


"Ta thấy các nàng ngon hơn a, ngon nhức mắt luôn".
- Hí hí, gia chủ lại trêu chọc nữa rồi, ngon thì mời gia chủ ăn - Thất nữ chẳng chút ngại ngùng, cùng nhau vạch bờ vai áo trễ xuống, chỉa trái bưởi trắng phau, đung đưa về phía hắn, tỏ vẻ mời gọi.


Ăn cái nào cũng gọi là ăn, ăn thịt mỹ nữ trước vậy, biển xanh cát trắng nắng vàng, trong "Vực", tiếng phành phạch cứ thế vang lên, lấn át cả tiếng gió lộng, phàm nhân có lẽ chỉ cần trải nghiệm một lần thế này thôi, ch.ết cũng chẳng hối tiếc.


"Tôn, có sức mạnh thế nào?" - Đại Du vừa gặm miếng thịt, vừa hỏi, nơi này có suối nguồn tiên khí, nhưng lại nằm sâu trong cấm địa hung hiểm, hắn vừa muốn đến đó hấp thụ, vừa muốn trồng bắp a, nơi đây chẳng có nguyên liệu để hắn nấu rượu rồi, nhưng chuyện này, chắc cũng phải từ từ, hoa hồng đẹp tí đã có gai, thiên tài địa bảo chẳng thể nằm chổng không ngoài đường để người khác nhặt.


- Sức mạnh tu giả phụ thuộc vào tu vi cùng pháp bảo và công pháp, hồn lực ký chủ, Tôn, là tu giả thoát khỏi sự ràng buộc quy tắc của các tiểu tinh, chỉ có nơi bình chướng, mới có thể giúp họ tăng tiến tu vi, nơi đó có những thứ mà Tôn cũng không cưỡng lại được, vũ vật là một trong những số đó.


- Đại khái, từ Âm Dương luân hồi trở xuống, có thể đối đầu một hay nhiều đối thủ, Sơ Tiên có thể diệt một tông môn tầm thường bằng một cái nhấc tay, Thần có thể tiêu diệt cả một lục địa, còn Tôn, tự do di chuyển trong tinh không, chỉ một chưởng từ hư không có thể bao trùm cả một tiểu tinh.


"Ôi cha, ta cảm thấy ta quá yếu a" - Đại Du thở dài một hơi, nếu thế, hắn chẳng khác nào con khỉ nằm trong lòng bàn tay Phật Tổ, tên Tiểu Thần Huyết Tộc kia bị ba nữ nhân đánh cho quẹo tay, trọng thương, nếu không, bây giờ hắn cũng mồ xanh, mả đẹp.


Thấy hắn u sầu, than thở, thất nữ lại quây quanh hắn thọc lét: "Hí hí, đã bảo gia chủ chớ nên tự ti về tu vi, chuyện đâu còn có đó, chúng nữ chúng ta tin, ngày nào đó, gia chủ có thể bảo hộ được chúng ta, nên chẳng tiếc cái gì gọi là tài vật để gia chủ tu luyện, gia chủ có thể chinh phục bảy nữ nhân như chúng ta, đã là mạnh mẽ rồi, kiếp nữ tu giả trên Nữ Tích Cổ Tinh này, nhân duyên khiến chúng ta gặp được gia chủ, hưởng thụ được hoan lạc trong truyền thuyết, thử hỏi kẻ nữ nào bằng".


"Nơi ta từng sống, nam nhân chẳng thể chăm lo, bảo vệ được nữ nhân, một là kẻ đó đang xấu hổ, tự ti, hai là kẻ đó đê tiện, ích kỷ đến mức chẳng nhận ra trách nhiệm của mình" - Hắn nghĩ về Ti Hồng, hắn đang xấu hổ, hắn đang tự ti, tự trách chính mình.


Bát Thành chủ, chẳng khác chi các trưởng lão Đông Nhạc Thái Sơn Tông, đều có nhiệm vụ riêng mỗi thành, có thành chuyên luyện đan, có thành chuyên trận pháp, có thành chuyên luyện pháp bảo... tổng hòa lại, cũng vì một mục tiêu chung, bảo vệ đại lục Nữ.


Hôm nay, họ hội tụ tại sảnh điện trung tâm đại lục, gần tháp chủ.


Một đám nữ nhân mang mạng che mặt, lớn tiếng chất vấn: "Đám thành chủ Đông Nam các người, dạo này có việc chi mà suốt ngày, suốt tháng đi mượn tiên thạch của chúng ta thế, thành của các ngươi chỉ chuyên về chỉ huy chiến thuật chiến đấu, cũng có khu mỏ riêng của thành, đâu cần nhiều thế, hay là có chuyện gì mờ ám".


"Mượn được trả được, có cần phải chất vấn bọn ta thế không?"
"Thế giờ trả lại đi"
"Giờ xài hết rồi, lấy chi trả"
"Chúng ta không phải kẻ ngu, trong thời gian ngắn, không thể hấp thụ nhanh như thế được, nếu không nói, bảy thành chủ các thành sẽ tới Đông Nam các người điều tra..."


"Thôi, thôi... bàn chuyện chính đi, chiến tranh sắp nổ ra rồi, các ngươi còn ở đó cãi vã chuyện vụn vặt, không có tiên thạch, thì lấy Cổ Khí mà trả"


"Chiến tranh sắp tới, chẳng phải chuyện lúc nào trả, mà là đang cần phải có tài vật, nếu không rành mạch, nội bộ mất đoàn kết, liệu có thể giữ cái đại lục này, hay là các ngươi muốn bị Thú Tộc, Quái Tộc đè ra hϊế͙p͙, Phù Tộc hủy dung nhan"


"Đúng, đúng, các tu giả tiến vào tu vi của Thần, đều bỏ rơi chúng ta mà đi vào Tháp Chủ cả rồi, phải đoàn kết, tự lực cánh sinh mới có hy vọng thắng, chuyện vay mượn, để trao đổi xong tình hình cấp bách hẵng nói"
"Cho đám thành chủ Đông Nam các ngươi ba ngày, chúng ta không nói đùa"


"Theo tin mật mà tiểu đoàn bóng đêm của chúng ta nhận được, lần này ba tộc kia, đạt được lợi ích chung nào đó, lấy Phù Tộc làm đầu, dự kiến sáu tháng chín ngày nữa, sẽ vượt biển tấn công chúng ta, còn về liên thủ, Thú Tộc ra cái giá quá cao...."
..................


Mười ngày hôm nay, trong lúc thất nữ đang bận tối tăm mặt mũi để tính trăm phương ngàn kế đối phó với kẻ địch, còn Đại Du thì đang rảnh rỗi ngồi chơi xơi nước hết mức có thể, bảo bảo cũng được nghỉ ngơi phục hồi tinh lực, Thập Nhị Kỳ Kinh bây giờ đã thi triển rành mạch lắm rồi, hết luyện kiếm, rèn luyện khả năng chiến đấu, hắn lại hấp thu tiên thạch và các loại khí thạch.


Nhìn bảy thân ảnh từ xa ngự pháp bảo bay tới, các nàng đã trở về rồi, tháng ngày cày bừa trên giường của hắn lại tiếp tục, hắn dang tay chào đón nữ nhân của hắn, biểu lộ tình ý vui mừng, đổi lại, thất nữ cũng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lần lượt lên má hắn, rồi tụ tập ngồi quanh chiếc bàn tròn, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, xì xào, xì xầm.


Biểu hiện của thất nữ làm Đại Du vô cùng ngạc nhiên, đương nhiên hắn không tin là thất nữ đã hết cần tới hắn, bình thường ngoài thời gian xử lý việc trong thành, các nàng đều thay phiên nhau quấn quýt cùng hắn, không cưỡng lại nỗi của ái dục, mân mê, tỉ tê của yêu đương, lần này chắc là có sự vụ rắc rối lắm đây, hắn đành lên chiếc giường vô cùng rộng rãi, êm ái, chống cằm ngồi đó, hóng chuyện.


Càng nghe, hắn càng thấy bất lực a...


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện