- Ma Cô, ngươi xử lý đi, bọn ta về thung lũng tìm tỷ tỷ Hoa Nhạc trước đã, nơi đây ô uế quá, phía trước là một con quỷ cái, phía sau là một thằng trần truồng biến thái, ta đang đi chơi vui vẻ, ngươi bắt ta về chứng kiến cái cảnh này chi hả.


- Khà khà, không kẻ nào được đi cả, con nhóc hỉ mũi chưa sạch, dám gọi ta là quỷ cái, ch.ết đi, các ngươi thành quỷ luôn đi.


Cả người Huyết tộc chi chủ đầy gai nhọn đen thui, ba mũi tên tạo thành từ máu đỏ rực, phóng về phía đám người Ma Cô, Tông mẫu lập tức biến hóa, từ một mỹ nhân xinh như hoa biến thành một kẻ đô con như lực sỹ, đôi găng tay màu vàng lại rỏa ra ánh sáng tím rịm, vỗ một cái, ba mũi tên vỡ tan thành từng mảnh, rơi xuống đất, tạo thành một hố sâu cả chục thước, cỏ cây xanh quanh trở nên héo úa.


Gì chứ bị chửi, Hồng Nhạc làm sao chịu được, thu chiếc quạt trên tay, miệng niệm chú ngữ gì đó, xung quanh Sophie Ann xuất hiện mấy trăm cái quạt nhỏ li ti, cứ thế quất vô mặt quỷ nữ, đám gai nhọn vỡ rồi lại lành, cũng không thể phá hết chiêu thức của Hồng Nhạc. Chưa xong, không gian xung quanh quỷ nữ biến động, như những kiếm khí chém quanh người ả.


- Mẹ nó, thượng cổ thần thể, mẹ nó, pháp bảo đại năng, mẹ nó, tiên thuật không gian, các ngươi là ai, là ai.


Hết đánh dưới đất, lại phóng lên trời, trận chiến kịch liệt này làm chấn động tông môn, mười vị trưởng lão nhanh như chớp phóng tới, lở lửng trên không trung xem tình hình, nhưng cũng chẳng dám lại gần.
- Cứu ta, cứu ta...




Nghe tiếng rên đau đớn của ɖâʍ nữ Kỷ Kỷ, cứu con mẹ mày chứ cứu, lúc nãy ngon lành cành đào lắm mà, đòi giết ta mà. Cầm thanh đoản đảo trên tay, cả người tỏa ra sát khí, hắn tiến về phía ɖâʍ nữ Kỷ Kỷ, để xem giờ ai có thể bảo vệ được ngươi.


- Cứu... haha, đã muốn giết ta, bây giờ ta hϊế͙p͙ ngươi, rồi ta giết, giết xong rồi ta hϊế͙p͙, ta hiền lành quá, thì các ngươi được nước làm tới hả?


Lột tung những mảnh vải còn lại trên người Kỷ Kỷ, kẻ thù của ta, ta phải cho ngươi cái ch.ết nhục nhã nhất... à mà thôi, thân thể trọng thương, thối rửa, bốc mùi thế kia, bảo bảo lên không nổi luôn rồi, chứ đứng nói chọc với chả thọc.


Đưa thanh đoản đao màu máu lên cao, đòi móc mắt ta, để xem ai móc mắt ai, thanh đoản đao như chớp hạ xuống... đâm vào đất, à mà thôi, hắn thật sự không thể lạnh lùng kết liễu mạng sống ai đó được, huống hồ kẻ trước mắt là nữ nhân, huống hồ kẻ trước mắt cũng chỉ là kẻ bị sai khiến, ta hủy dung nhan ngươi, ta tha ngươi một mạng, ân oán nhiêu đó đủ rồi.


Vớ lấy tấm chăn trên cao, bằng tốc độ nhanh nhất, hắn bay về phía hang động cội nguồn linh khí, cuộc đời chưa lúc nào thảm hại như lúc này, chẳng còn mặt mũi gặp ai. Hắn nhớ lại, một số người nổi tiếng, lộ phim nóng trong phòng lạnh, thế là cuộc đời phút chốc tuột dốc không phanh. Còn hắn, mang tiếng bỏ vợ, đè mẹ vợ ra chơi, lọt tủm dưới cái hố sâu trơn trượt này, biết khi nào mới ngóc đầu lên nỗi.


Trước khi ánh nắng hiện lên, xung quanh Huyết tộc chi chủ Sophie Ann đen kịt, ả ta muốn chạy trốn, huyết tộc gần như bất diệt, nhưng lần này đụng phải ba đứa con gái đánh nhau hăng hái còn hơn cả đánh ghen, hẹn ngày gặp lại vậy.
- Khà khà, ba con đỹ, sớm thôi, ta sẽ san bằng cái tông môn này...


Sophie Ann trọng thương nặng nề, kêu la một câu, rồi bước vào vòng xoáy đen kịt biến mất. Ba nữ nhân còn lại nhìn đối thủ rời đi, cũng chẳng ngăn cản. Tu giả thuộc các chủng tộc tà ác, diệt mãi không hết, chúng nó còn đông và nguy hiểm hơn cả nhân tộc nhiều, trên con đường tu luyện, giữ cái thiện thì khó, chứ sa vào cái ác, từ thiện thành ác cũng chỉ là cái chớp mắt, cám dỗ, sắc dục, quyền lực, thù hận... luôn luôn rình rập.


......


Tịnh Tịnh Thỏ tinh quay về núi của Địa Thượng Thiên Tiên Lục Ngự, "Vực" của Hoa Nhạc chi chủ, chỉ có Tông mẫu Ma Cô và tiểu chủ Hồng Nhạc mới vào được, mới hôm nào nó còn là linh thú bốn chân thích gặm cà rốt, còn bây giờ nó bê bốn cái vếu, đang ngồi trên cái ghế bốn chân sang chảnh chính giữa sảnh điện, Lục Ngự xoắn xít đón tiếp, cực phẩm linh thú thuộc hệ không gian này, tôn quý không biết bao nhiêu lần so với cái chức trưởng lão be bé của hắn. Nhìn con nhóc tr.a hỏi từng linh thú hóa hình là nữ nhân, xem có bị Lục Ngự cưỡng ɖâʍ hay không mà trán hắn đổ mồ hôi hột, chạy trời cho khỏi nắng a, bị con nhỏ bốn vếu chửi ra rả mà trưởng lão như hắn chỉ biết câm mồm.


Bên dòng thác nhỏ trong thung lũng, Hoa Nhạc chi chủ vẫn đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa, Ma Cô hay Hồng Nhạc gọi thế nào cũng chẳng mở mắt, chi chủ dường như đang cảm ngộ cái gì đó, đã hết loạn thần kinh rồi hay sao.


Nhìn tờ giấy đã cũ nhưng vẫn còn thẳng tắp trong tay tỷ tỷ, Hồng Nhạc tò mò rút ra, đọc bài thơ mà thổn thức không thôi, tâm hồn ngây thơ chưa có một mối tình vắt vai như bé trở nên xúc động lạ thường. Ma Cô thấy thế cũng tò mò, con bé ngang tàn này, liệu thứ gì có thể làm cho nó yếu lòng chứ, thế là cũng mò lại đọc cùng. Chà chà, cao nhân nào viết nên một tuyệt tác như thế này, người con gái này, nàng trách chính nàng hay nàng trách người yêu?.


Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng,
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
.....
Buồn chứ sao không buồn trời.
- Ma Cô, Ma Cô, ngươi nghĩ tên Quảng Mục đầu bò kia, liệu có biết làm thơ không?
- Ha ha, làʍ ȶìиɦ hắn có thể biết, chứ hắn mà làm được thơ, ta chui qua háng hắn a.


- Cũng đúng, Hoa Nhạc tỷ tỷ chỉ ở trong thung lũng này, Quảng Mục cũng chỉ đảo đảo trong tông môn này, bài thơ này, chắc là Quảng Mục chôm được từ tay kẻ nào đó trong tông môn này thôi, kẻ đó có lẽ là đệ tử của Tam Thanh Đạo Chủ a, chẳng ngờ, cái bọn suốt ngày mồm miệng đó, lại có một kẻ kỳ tài như thế này.


- Hôm nào tìm Quảng Mục hỏi sẽ rõ, bé con, ngươi nghĩ xem, người viết nên bài thơ này, là nam nhân hay nữ nhân.
- Đừng gọi ta là cô bé, vả vô mồm bây giờ, ta nghĩ, phần nhiều là nữ nhân, nhưng cũng không chắc, tìm ra kẻ đó, nếu là nữ nhân, ta sẽ kết thành tỷ muội.


- Thế còn là là nam nhân, ngươi đã rụng động vì bài thơ của hắn, liệu ngươi có rung động vì hắn không, há há.
- Ta chẳng biết, nhưng ta cũng mong ước đó là nam nhân, nếu là nam nhân kỳ tài, đẹp trai, ta cũng sẽ suy nghĩ a.
- Có kẻ đã rung động trái tim....
- Ngươi dám chọc ta, ta chọc lét ngươi...


......
Vài ngày trôi qua....


Ban ngày, Đại Du tu luyện trong động, ban đêm hắn lại ra ngoài kiếm cái ăn. Đứng trên ngọn cây cao, phóng tầm mắt đã thấy tông môn, hắn từng ở đó, bây giờ, hắn lại là tạc zan, hắn chờ Tông mẫu Ma Cô quay lại, trao lệnh bài tông chủ Loạn Loăn gửi gắm, có lẽ rồi sẽ rời khỏi cái tông môn này, nghe đâu, Tịnh Độ tông kia, nhiều kẻ chán đời đã vô đó tu luyện à, nghĩ thôi mà muốn rớt nước mắt, kẻ mang tư tưởng vô thần vô phật như hắn, giờ đây lại nương nhờ cửa Phật.


Một chú chim nhỏ gan dạ đậu trên tay hắn, mổ mổ ít thức ăn trên tay, rồi bay đi lên bầu trời xanh thẳm, thật tự do, hắn thật muốn biết, các nữ nhân của hắn thế nào rồi, Ngọc Thanh trưởng lão hận hắn ra sao, còn sư tổ, trưởng lão, đệ đệ hắn, nghĩ thế nào.


Thi triển thủ pháp mở cửa động, việc này đã thành thục nhiều lần, hắn lấy tốc độ nhanh nhất thi triển và xông vào trong tích tắc, chẳng muốn lơ lửng trên không lâu dài, ai biết được có con linh thú nào lạc bầy rồi thấy hắn, ngứa mồm đi nói linh tinh, hắn còn biết trốn chỗ nào.


Vào bên trong hang động, cái nồi gì nữa vậy trời.... tám mắt nhìn nhau trào máu họng.
Hắn mới ra ngoài có hơn canh giờ, đã có mấy người xuất hiện trong động, Tông mẫu Ma Cô, tiểu chủ Hồng Nhạc, linh thú Tịnh Tịnh Thỏ Tinh, và một nữ nhân toàn thân chi chít vết thương, là ɖâʍ nữ Kỷ Kỷ đang nằm bất động.


Á á á... bắt nó lại, nghiệt ngã hơn, ba mỹ nhân đang trần truồng tung tăng chơi đùa bên trong một cái hồ nhỏ tràn trề linh khí, ba mỹ nhân tám cái vếu đập thẳng vào mắt hắn, ba khu rừng đen đen lộ ra, hắn thấy không sót một cái nào.


Á á á... tiếng của Hồng Nhạc hét lên chói tai, chưa đầy một nhịp thở, hắn đã bị Ma Cô dùng linh khí tóm lấy rồi ném mạnh vào thành động, đất đá lổm chổm lấp đầy cả người hắn, hắn bất tỉnh thật rồi, một kích này quá nặng.


Ba nữ nhân vội vàng mặc trang phục trở lại, cấm địa này cũng có ɖâʍ tặc lọt vào, huhu, hắn nhìn thấy hết cả rồi. Hồng Nhạc vừa khóc lóc vừa quát lớn:
- Ma Cô, cấm địa bí mật là đây hả, sao ngươi lại để người ngoài vào được đây, có phải ngươi muốn ta mất hết danh tiết hay không?.


Tông Mẫu Ma Cô nét mặt sượng sùng, cũng chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra: "Ta làm thế làm gì, nơi này chỉ có ta và Loạn Loăn được phép vào, làm gì có người thứ ba, trói hắn lại, đem tr.a khảo xong rồi giết, không ai biết nữa đâu, đừng lo".


- Huhu, thân thể của ta bị hắn thấy hết rồi, ta méc cha ta, méc cha ta, huhu, ta không muốn sống nữa - Hồng Nhạc và Tịnh Tịnh Thỏ Tinh ôm nhau khóc huhu.


- Đừng khóc nữa, tên này chúng ta đã gặp khi đối đầu với Huyết tộc, trên cổ hắn có đeo lệnh bài của Loạn Loăn, mà sao hắn không kiếm một bộ đồ tử tế mặt vào, biến thái chăng, Loạn Loăn tính làm gì.


Một xô nước lạnh tạt vào mặt Đại Du làm hắn bừng tỉnh, cả người đau nhói sau khi trúng một kích của Ma Cô, he hé con mắt bầm tím, chắc là bị đập trong lúc còn bất tỉnh, đã thấy ba mỹ nhân ngồi trước mặt, ba kẻ cao thủ khủng bố, ba đôi mắt sắc lẹm như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt.


Cái án truy nã chưa giải quyết xong, bây giờ hắn lại dính thêm trọng tội, đệch con mẹ nó, chẳng lẽ trời cao muốn diệt ta hay sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện