Bì Công sư tổ rê rê đôi đũa trên bàn ăn, rê qua rê lại năm lần bảy lượt, cũng chưa xác định buông xuống gắp miếng nào, xa xa, chúng nữ ngồi cả đám bên dòng suối nhỏ, ngước nhìn lên tán cây cao cao ngóng đợi, tầm mắt có thể thấy bóng dáng chàng ấy đang chăm chú đọc sách, xem ngọc giản, nhưng đôi lứa thì chẳng thể nào gần, có thể chàng đi bí cảnh, chúng ta ít nhung nhớ, nhưng chàng ngay trước mắt, chúng ta tối nào cũng thiếu hơi, thiệt là cũng muốn loạn tâm tình luôn rồi.


"Này, lão tổ ăn đi chứ, các món này tự tay ta nấu cho lão đấy, ngon không" - Quảng Mục Thiên Vương lắc lắc bình rượu đã cạn, cái thứ mỹ tửu đó hết thật rồi, cái gì mà một năm mới hết cơ chứ, từ ngày xuất hiện thêm lão tổ, lão ta uống ừng ực chẳng khác nào nước lạnh, lại chẳng thể chối từ mang ra, Hoa Nhạc vẫn chưa mở "Vực", suối nguồn linh khí tinh khiết đầy ắp mà không thể vào lấy, thèm rượu mà người nó cứ quay quay.


"Ăn cái gì mà ăn, ta là người, là tu giả, chứ có phải lợn đâu mà ăn nhưng món này" - Bì Công mắng chó chửi mèo, một hai hôm đầu, chúng nữ còn nấu cho hắn cùng Quảng Mục, Đống Cống ăn, đến hôm thứ ba thì kéo hết ra bờ suối ngồi ngóng phu quân, chẳng tha thiết cơm nước, chung chồng mà thân tình hơn cả chị em ruột thịt, thằng đó có gì hay ho mà lại mê mệt thế, sư tổ có hỏi han thì cũng chỉ nhận lại những tiếng rít điêu ngoa.


- Lão tổ à, có cần phải dạy dỗ khắc nghiệt thế không, chúng nó đang tuổi ăn, tuổi lớn, tuổi chơi, chúng ta cũng phải rộng lượng, bao dung một tí chứ, cho dù hắn dốt, cũng không ai bắt lão sủa đâu.


- Thằng nhãi Quảng Mục nhà ngươi, có phải cũng muốn ăn từ đồ nó nấu, muốn uống từ rượu nó chế, nên ra sức khuyên răng ta, kẻ tầm thường như ngươi làm sao hiểu được, ta là ta tính đường lâu dài, ngu ngốc như hắn, vô bí cảnh chẳng phải làm mồi cho đối thủ hay sao, Ngọc Thanh đâu rồi, sao mấy hôm nay chẳng thấy?


- Đang dưỡng thương, cái lão Thượng Thanh kia cũng thế, già mà đánh nhau hăng quá, phải đến khi các trưởng lão khác lao vào can ngăn, mới hẹn lần sau đánh tiếp, chỉ một câu của thằng đệ tử, mà hai trưởng lão ấy thề phải người ch.ết ta sống.




- Haha, thằng đệ tử thiên phú ngút trời đó, nói đúng ý ta ghê, ta đi xem thằng nhãi kia thế nào đã...
--------------------


Đại Du mấy hôm nay chăm chỉ lạ thường, hắn phát hiện ra sự khác lạ, từ lúc hấp thụ tiên thạch, hắn mở mắt, nhắm mắt, thì thân ảnh bên trong hệ thống cũng mở mắt, nhắm mắt, dường như có sự đồng sinh diệu kỳ nào đó, Vô Linh bảo đó là tiên thuật sơ đẳng, giúp đọc nhanh, nhớ nhanh mà thôi.


Sơ đẳng thì sơ đẳng, đối với hắn lại quý giá hơn bất kỳ loại công pháp nào, kể cả cái Cửu Cửu Liên Hoa của thằng đầu trọc hay tiên pháp dính phân của lão già già kia, thế là cái cảm giác học hành khi xưa trở lại, rèn giũa đèn sách, lượng kiến thức mới lạ làm trí tuệ của hắn như bước vào một chân trời mới. Lão già già kia vẫn chưa quay trở lại, chắc là còn bận bịu làm sạch mấy tờ giấy đã ố vàng, hoặc là đang vẽ lại mấy cái hình đó, lão có tiên thạch, lão cần mình, trước sau gì cũng phải vòi hết từ lão mới được, hắc hắc.


Bì Công lơ lửng trên cao, thấy hắn chăm chú, mới ba ngày mà đã học hiểu hết mấy cuốn rồi, cũng rất hài lòng, thầy giỏi thì trò dốt cũng thành tài a, ta thật là phục ta quá đi.
Tối......
Mới nhắc đã thấy xuất hiện, lão này linh thiêng quá đi, vừa thiu thiu ngủ, đã bị hắn dựng đầu dậy.


- Số ngươi thật lớn, kẻ khác đã bị ta giết ch.ết rồi, mấy hôm nay ta phải liên tục cần mỹ nữ để giải tỏa nỗi buồn bực trong lòng đây, ngươi biết tội ngươi chưa.


- Tiền bối à, không biết không có tội, ta bị giam lỏng ở đây, ngày học tối nói chuyện với lão, lão biết ta khổ sở thế nào chưa, mà còn trách tội.
- Không so đo với ngươi nữa, sách đây, bắt đầu đi.
- Nhưng ta buồn ngủ lắm rồi, sợ nói sai tiền bối lấy cái mạng nhỏ này.


Loạn Loăn lại lấy mấy viên tiên thạch ra khoe khoe trước mắt hăn, rồi bỏ vào cái bình nhỏ nhỏ, hai con mắt Đại Du lập tức sáng rực hơn cả gặp mỹ nữ lõa thể, bắt đầu nhiệm vụ gia sư tróe nghoe này...
- Như tiền bối đã biết...


- Bệnh hả, ngươi chưa chỉ cho ta cái gì, sao ta biết được, biết rồi ta cần ngươi dạy hay sao.


"À, như tiền bối không biết...", Đại Du lật qua lật lại trang sách, tiền bối này cũng sạch sẽ quá mức a, mấy hôm nay không thấy xuất hiện, hóa ra là ngồi nhà chép sách, viết chữ thì dễ, vẽ lại kinh mạch vừa khó vừa rối rắm, sự kiên trì của lão cũng đủ hiểu, nhiệt huyết với kinh mạch như thế nào a.


Mồm nói, tay chỉ từng vị trí các kinh mạch trên ảnh thể mà Loạn Loăn vẽ ra, vẽ đẹp phết, đường nét trên ảnh nữ chỉn chu sống động, thỉnh thoảng thấy có vài chỗ vẽ vị mạch bị lệch, thế là hắn phải xóa đi, điểm lại cho đúng, chút hành động này làm Loạn Loăn trong lòng an tâm, tên nhãi này cũng đứng đắn, không phải là nói bừa nói bãi a.


"Mười hai kinh mạch cũng gọi là chính kinh. Vì trong cơ thể có tâm, can, tỳ, phế, thận, tâm bào là 6 tạng; có đảm, vị, đại trường, tiểu trường, bàng quang, tam tiêu là 6 phủ, cộng 12 tạng phủ. Mỗi một tạng phủ đều có một kinh phụ thuộc nó, cộng có 12 kinh nên gọi là chính kinh. Tên gọi của chính kinh đều lấy tên tạng phủ của nó mà đặt như tâm kinh, đảm kinh, vị kinh... OA, ta buồn ngủ quá..."


Loạn Loăn lại bỏ thêm một viên tiên thạch vào cái bình nhỏ nhỏ.
"Thủ tam âm kinh... Thủ tam dương kinh... Túc tam dương kinh... Túc tam âm kinh... OA, ta phải ngủ sớm, tiền bối tuổi cao cũng ngủ sớm đê"
Loạn Loăn lại bỏ thêm một viên tiên thạch vào cái bình nhỏ nhỏ.


"Hoạt động kinh khí phụ thuộc vào hoạt động công năng của tạng phủ, hoạt động công năng của tạng phủ lại tuân theo một chu trình thời gian trong ngày, người ta đã ghi nhận được chu trình hoạt động đó thành bài ca như sau: Phế dần, đại mão, vị thìn cung. Tỳ tỵ, tâm ngọ, tiểu mùi trung. Thân bàng, dậu thận, tâm bào tuất. Hợi tam, tý đảm, sửu can thông... OA, tối mai tiếp đi, mai ta không học nỗi, lão tổ Bì Công lại đem ta ra làm xiếc đó"


Loạn Loăn lại bỏ thêm một viên tiên thạch vào cái bình nhỏ nhỏ.
.........


Mới đó mà sáu mươi chín ngày cứ thế trôi qua, cái gì không hiểu hắn lại hỏi Bì Công, sự kiên trì của hắn làm lão ăn mày cũng ngạc nhiên, thằng nhãi này lấy động lực từ đâu mà hăng hái đến thế, hay là tinh binh không có chỗ xuất nên học ngày cày đêm cho quên đi ái dục, hay là... mãi mãi Bì Công chẳng thể nào biết được.


Nhìn hắn kìa, chỉ lơ lững được trên không thôi mà đã cười toét miệng, di chuyển, bay nhảy từ cành cây này sang cành cây khác không ngừng nghỉ, dăm ba cái đơn giản thế này, tu giả nào cũng rèn luyện từ nhỏ, như một thói quen nên chẳng có gì đáng khen, thân pháp, tốc độ linh hoạt của hắn đã hơn trước nhiều rồi, chỉ có điều tay chân còn gượng gạo, rèn cho nó vài hôm nữa, thế là ta khỏi phải đi sủa rồi.


Tối......
Lão già già này đúng là thiên phú, sơ đẳng tiên thuật học hiểu gì đó cũng chẳng bằng một góc trí tuệ của lão ta, nói một lần là nhớ, nhớ một lần là hiểu, hiểu một điều là suy diễn, diễn một lần là hành động, động lần nào trơn tru lần đó.


- Đi theo ta, ta thực hiện lời hứa với người.
- Tiền bối, cho dù không giết ta thì cũng đừng chơi ác vậy chứ, bên dưới là linh thú, phía xa xa kia là lão tổ Bì Công, ta không muốn bị đánh đâu à nha, lão tổ toàn đánh vô mặt với chỗ hiểm không à.
- Nam nhân nói nhiều thì làm nên cái tích sự gì, đi.


Loạn Loăn bay ra khỏi căn nhà gỗ, tỏa ra chút khí thế là lạ, khác với tưởng tưởng của Đại Du, đàn linh thú, kể cả con hóa hình đều cúi đầu im lặng tôn kính, hắn ta là ai chứ, cũng không trách Đại Du liên tưởng kém cỏi được, tông chủ Loạn Loăn đã hơn trăm năm không xuất hiện, hắn là cái thá gì để tông chủ ra mặt gặp hắn a, trong đầu hắn chỉ nghĩ đây là cao thủ nào đó ham mê y thuật trong tông môn mà thôi, có thể là đến từ núi của Đan Linh Chân Lão Xích Đế Quân.


-------


Mộ... cấm địa tông môn, nơi đây chỉ có hai kẻ được vào, lão ăn mày Bì Công và tông chủ đương nhiệm, đến địa vị như các trưởng lão, ngay cả ngày lễ lộc gì đó mới có thể đến bái viếng, cấm hay không cấm cũng được, có trưởng lão nào thèm đến nơi âm u này đâu, nơi họ hướng đến là Tiên tinh, chẳng ai muốn ch.ết ở đây cả.


Lão ăn mày Bì Công đang ngồi ngủ gà ngủ gật trên một tấm bia mộ to lớn, chẳng thèm mở mắt mà đã mở mồm:
- Ngươi đến đây đã sáu mươi chín lần, ở đây có gì mà ngươi dày công đột nhập vào tông môn, phá vỡ trận pháp bảo hộ khu mộ địa để tìm kiếm.


- Hóa ra tiền bối đã biết từ sớm, thật thất lễ, chẳng lẽ tiền bối không biết, tiểu bối đang tìm kiếm cái gì sao?


- Ta sống vạn năm rồi, đừng có giở cái trò khôn vặt đó với ta, nói, nếu ta biết ta có thể trả lời, không nói, lần sau đến nữa, ta không chắc chắn có thể nương từ với tiểu bối như ngươi đâu, vạn năm qua, ta chưa giết ai, nhưng đã dám đột nhập vào mộ địa, ngươi hiểu ý ta chứ?


- Tiểu bối đã vào được thì sẽ ra được, tu vi tiểu bối tuy thấp, nhưng công pháp tiểu bối, không ai có thể trói buộc được cả, tiểu bối sẽ lại đến.


Thân ảnh như làn sương mờ nhanh chóng rơi xuống rồi ngấm vào đất, nháy mắt đã không thấy động tĩnh, Bì Công thở dài một hơi, nơi đây có gì, đến kẻ kiến tạo nên tông môn như lão mà lại cũng không biết chứ.
-------


Đại Du chập chững bay theo lão già già, cái cảm giác lơ lưng trên không trung ngắm nghía vạn vật thật là sảng khoái a, cứ bay một đoạn, Loạn Loăn lại đợi hắn, bay cả mấy canh giờ, cuối cùng cũng đến lưng chừng một ngọn núi nọ, sương giăng phủ trắng xóa, Loặn Loăn hai tay thi triển thủ pháp gì đó, phía trước đột nhiên gợn sóng, Đại Du chưa kịp hỏi gì đã bị lão già già phất tay bay cái vút vào bên trong.


Nơi đây có lẽ là một hang động trong lòng núi, thạch nhũ kỳ lạ tỏa ra ánh sáng, tiếng nước chảy róc rách, linh khí dồi dào, có cảm giác lành lạnh run run cả người, ngoài hắn và lão già già ra thì chẳng có một ai khác, hay là, nơi yên tĩnh thế này làm Đại Du đột nhiên liên tưởng đến chuyện xấu, có phải là lão già già này tính chơi trò ăn cháo đá bát, giết người diệt khẩu, rồi lấy lại tiên thạch hay không, còn đâu nữa mà lấy, huhu, ta non nớt quá đi, chơi với mấy lão thành tinh biết là chẳng ngon lành gì rồi.


- Người run rẩy làm cái gì thế, nơi này là cội nguồn linh khí của tông môn, ngươi ở với ta một thời gian đi, ta muốn thanh tịnh tu luyện Bát Mạch Kỳ Kinh, à không, Thập Nhị Kỳ Kinh mới đúng...
- Tiền bối là... là Tông chủ Loạn Loăn.


- Ha ha, có lẽ Quảng Mục đã kể về ta cho ngươi rồi, không cần nói nữa, ta tu luyện, cũng sẽ chỉ dạy ngươi tiên pháp này, sẵn tiện có kẻ đàm đạo về kinh mạch với ta cũng không tệ.


- Đệ tử bái kiến tông chủ, chẳng lẽ, lão gác cửa Tàng Linh các kia cũng là tông chủ giả dạng hay sao? - Đại Du chấp tay cung kính nói, kẻ trước mặt mình là ai chứ, núi cao vời vợi.
- Hài... chỉ là một chút hoài niệm thôi mà, Tiên Tinh ta gác cổng, về đây ta gác cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện