Đời người sầu khố nhất là suy nghĩ mông lung, suy nghĩ tầm bậy rồi huyễn tưởng ra những điều tiêu cực, suy tàn, nghĩ quẩn thì dễ, chứ nghĩ cái gì tươi đẹp hóa ra lại khó vô cùng, âu là xuống dốc thì nhẹ nhàng, lên dốc thì mệt mỏi. Mỗi cây, mỗi hoa, mỗi nhà, mỗi cảnh, mỗi kẻ chọn cho mình một cách sống và tự cho đó là chân lý.
- Lão già, xa hoa, lộng lẫy, gấm nhung lụa là thế này, sao lão không chọn cuộc sống như thế, lão có quyền mà, sống chỉ cu rú trong thung lũng quanh năm suốt tháng như thế, có phải là tự hành hạ bản thân hay không, với tất cả tấm chân tình của ta dành cho lão, trưởng lão có thể xây dựng một nơi như Thượng Thanh trưởng lão hay không?
- Nhãi con, loại mi phải bóp mũi cho tắc thở từ lúc sinh ra à, mới nhỏ đã đòi đi dạy đời, ăn đòn từ sư tổ Bì Công chưa đủ hay sao, những nữ nhân nơi đây, làm gì có cửa với Hoa Nhạc chi chủ, ta chỉ thích yên tĩnh với chi chủ thôi, haha, ta là ta chờ lão Bì Công ấy nhận dạy công pháp cho ngươi, rồi ta mới dám xuất hiện a.
- Điêu ngoa với cả trưởng bối, sau này ta cũng phải học theo lão mới được, mà ta nói lão ngẫm xem, cần chi phải tự huyễn nữa, có sơ múi được gì Hoa Nhạc chi chủ đâu, chi bằng, ngày ngày lão dẫn ta tới mấy cái chốn như nơi đây đi.
- Não ngươi toàn là nòng nòng hả, loại mi thì tương lai làm được gì cho đời, muốn không, Ngọc Thanh trưởng lão đang ngồi bên kia, đi mà nói với nữ nhân đó đi, ta không rảnh.
- Làm người ai làm thế.
- Không làm thế thì im mồm đi.
Ngọn núi của Thượng Thanh Linh Bảo Thiên tôn, nơi tổ chức bữa gặp mặt thân mật cho các đệ tử đứng đầu hội đấu lần này, hay chính xác hơn là nơi khoe khoang của Thượng Thanh, hết khoe đệ tử đến khoe của, lại khoe mỹ nhân. Bình thường chí ít tu vi Thiên khí mới được đặt chân đến đây, tính ra đám Sơ Linh lần này chỉ là hưởng xái từ tên Thích Thể Hiện kia mà thôi. Nếu không đến chiêm nghiệm thì chắc cũng nghĩ nơi các lão già đó tu hành là non xanh nước biếc, mây trôi hờ hững, phong cảnh hữu tình, khiến tâm tình thanh tịnh, tới nơi rồi mới biết sôi động chẳng khác nào cái động bàn tơ, là hoàng cung nơi tiên cảnh.
Hôm nay được no mắt rồi, nhìn hàng trăm mỹ nữ hở hang đang nhảy múa để kiểu cùng với điệu nhạc từ các nhạc cụ, cố tình phơi ra những đường nét đẹp nhất trên cơ thể, biết đâu lại thu hút được sự chú ý của vị Thiên khí nào đó, sau một đêm đổ mồ hôi hột, chẳng phải sáng sớm hôm sau cuộc đời lên tiên hay sao, đất chật người đông, cao nhân thì ít, tiểu nhân thì nhiều, ai cũng mong có kẻ đỡ đầu trên con đường tu luyện, sớm mạnh mẽ để khỏi ch.ết yểu.
Đại Du ánh mắt dáo dát, thỉnh thoảng lắc đầu hùi hụi, hóa ra tầm mắt bao lâu nay của ta quá hạn hẹp, chỉ quanh quẩn ở thôn quê, thung lũng và bên dòng thác nhỏ, chưa hiểu hết cái tầm hào nhoáng của tông môn, tu tiên lúc nào khắc nghiệt thì khắc nghiệt, xả hơi thì xả hơi, trăm năm ngàn năm tu luyện, tinh thần không thể lúc nào cũng căng cứng, sống trong kiếp người, lúc nào cũng cô đơn, áp lực, buồn tẻ, đến kẻ mạnh nhất cũng phải gục.
Có thực mới vực được đạo, có minh mẫn mới tạo nên chân lý, đói sấp mặt thì minh mẫn sao nổi. Phàm giới có kẻ tự cho mình tu hành khắc khổ mới đắc đạo, có ai bắt mi khổ đâu, suốt ngày áo vàng, cầm tô, chân đất đi chầm chậm đến ngỏ này ngách nọ, khất thực là nói cho có văn hóa, chân thật chính là xin ăn, tu thế thì làm nên được lý tưởng gì cho đời. Đã thế, thấy lòng tốt bị lợi dụng quá dễ, nhiều kẻ tu cái đạo ù ù cũng giả danh sáng ra đường xin ăn, tối lên bar boa gái.
Thích Thể Hiện đang ngồi bệt chéo chân, lơ lửng trên một cánh liên hoa viền xanh màu vàng nhạt, chống tay nghiêng đầu, nhắm mắt ngẫm nghĩ cái gì đó, thần thái giống như là kẻ đã đắc đạo, lần đầu thấy thằng này không thích nổi trội à nhen, có lẽ cộng lông háng bay phất phơ trên đầu, trông có vẻ đã dài hơn một tí, cũng là dị biết để người khác chú ý tới hắn.
Bên cạnh hắn, Thượng Thanh trưởng lão đang luyên thuyên đủ kiểu với các trưởng lão khác về chiến tích trên giường với Tử Tiết Hiên Hi, có những cô nàng bán kỹ nghệ bán luôn thân thể, thế mà chẳng nam nhân nào dứt ra được. Cô Đơn Cô Độc thì chẳng màng thế sự, cứ ngẩng đầu nhìn trời, chẳng biết có mỏi cổ không, ta là ta ghét các loại lúc nào cũng tỏ ra ngầu trước mặt người khác a, ngươi thích ngầu ta chẳng cản, chớ đừng lúc nào cũng tỏ ra ngầu trước mặt ta, ngứa mắt.
- Các ngươi xem, tiên pháp đỉnh đỉnh Cửu Cửu Liên Hoa mà đệ tử ta chọn, mới một ngày mà nó đã luyện được ra một cánh, mỗi một cánh tương đương với một tu giả ngang cấp của kẻ tu luyện, loại công pháp đỉnh thiên thế này, đến Loạn Loăn cũng khóc ra nước mắt học chẳng nổi, chỉ kẻ có thiên phú như đệ tử ruột của ta mới thế a, sau này nó có thành Tiên, chẳng phải mỗi cánh hoa là một tu giả Sơ Tiên hay sao, mình nó chấp hết a.
- Các ngươi xem, kẻ nào nói tiền bạc là phù du, tiền không quan trọng, tiền không mang lại hạnh phúc, đồng tiền chia rẽ tình cảm, kẻ đó nghèo đến phân cũng chẳng dám ị vì sợ tiếc, không biết xài thì đưa ta xài, mỗi một thứ nơi đây, đều là ta sưu tầm từ các bí cảnh, từ cướp đoạt, từ đổi chác với các tông môn khác, ghế các ngươi đang ngồi là bảo vật đánh đổi từ mồ hôi nước mắt của ta đấy, cẩn thận kẻo mòn hay trầy xước là đền không nổi đâu, ăn uống cũng cẩn thận kéo rơi, không nên lãng phí.
- Các ngươi xem, Ngọc Thanh trưởng lão chủ tu tu giả là nữ nhân, cuối cùng những mỹ nhân đều tự động về núi của ta, ngày ngày chỉ mong muốn được thấy ta, đêm đêm chỉ mong muốn được ở bên ta, ta khổ lắm chứ lị, kỹ nghệ Tử Tiết Hiên Hi này, nữ nhân nào sánh bằng, chỉ có ta mới đủ sức bao nuôi, tầm như Quảng Mục Thiên Vương, một đêm là sạt nghiệp, bán cả cái thung lũng cũng không đủ được một đêm a.
- Các ngươi xem...
Dường như quá quen với cái loại bẩn tính như Thượng Thanh, các vị trưởng lão còn lại chẳng thèm để lọt lỗ tai, không phải đến chơi còn có quà mang về, bọn ta chẳng rảnh, nhanh nhanh bọn ta còn về a, kẻ hám lợi hám danh như tên này, mạnh mẽ mới lên được cái chức đó, chứ đem ra bỏ phiếu thì rớt từ vòng sơ loại.
Vài canh giờ trôi qua, ai đó có khó chịu chứ có thằng thì cực kỳ khó chịu, lần đầu tiên gặp nhiều mỹ nhân như thế này, hở hang thế kia, bố ai chịu nỗi. Bữa tiệc dập mật điếc tai kết thúc, Thượng Thanh phẩy tay một cái, đông đảo mỹ nữ, nghệ nhân, lính lác giải tán, chỉ còn lại đám trưởng lão, các đệ tử trong đợt thí luyện lần này và Tử Tiết Hiên Hi ở lại, nghe ba thằng đứng đầu cuộc đấu chọn mỹ nữ.
- Quy tắc ban đầu, các trưởng lão cũng đã thống nhất, kẻ mạnh hoặc kẻ ăn hên gì đó, đều được lựa chọn bất kỳ nữ nhân, nam nhân nào trong lòng ái mộ hay thù hận gì đó trong tông môn này về tay, khỏi dài dòng nữa, thằng đứng đầu chọn trước đi, nhanh nhanh tới hai thằng đệ tử ta nó chọn.
Nãy giờ chi mỗi trưởng lão nhà mi là dài dòng a, nếu không có đám mỹ nữ kia nhảy múa, cửa nào bắt ta ở lại, cái trò chọn nữ nhân này chẳng gì là lạ, là phần thưởng tạo động lực chiến đấu cao nhất trong mọi phần thưởng, kẻ mạnh thì kẻ đó có quyền, giây phút chờ đợi bao lâu cuối cùng cũng đã tới, Đại Du tiến tới chấp tay chào hỏi, cất lời:
- Đa tạ các trưởng lão a, ta được chọn ba nữ nhân, tạm thời ta chỉ chọn một người mà thôi, ta có nhân duyên cùng nữ nhân Bích Hà Nguyên Quân, nghe đâu cũng là đệ tử của Thượng Thanh trưởng lão.
Thượng Thanh ngoắc ngoắc cái tay, tí tẹo đã có một thân ảnh phóng tới, là quản sự đệ tử của Thượng Thanh: "Con đó là đứa nào mi?".
Quản sự đệ tử xoa xoa cái đầu, nữ nhân chỉ một núi này thôi đã nhiều vô số kể, nhớ sao hết, mà cũng không thể nói là không biết được, mất chức ngay a: "Bình thường, tiểu hạ cũng không nhớ ra được, cũng may trong lần thu nhận khí thạch từ các tiểu địa lần này về, có một nữ nhân đã bị cướp mất toàn bộ khí thạch thu gom được, đang bị tạm giam, chuẩn bị xét xử, sơ bộ, nữ nhân đó cũng là con rơi của Tông chủ Loạn Loăn với một hầu gái, trớ trêu cũng là con nuôi của linh thú Thiên khí Hắc Nha, nữ nhân đó tu vi Sơ Linh Chuẩn giai, nghe bảo, nữ nhân này chỉ thích nữ nhân, bách hợp a".
- Gì, há há, ta phục lão quá Quảng Mục Thiên Vương, lão xem thế nào, mấy trăm năm mới có thằng đệ tử duy nhất, ta đi đâu cũng nghe đàm tiếu về nó, đã yếu sinh lý lại còn thích hoa bách hợp, ăn ở sao mà gia môn bất hạnh quá a.
- Nghi với chả ngờ, có giỏi đưa thê tử chính thất của ngươi cho nó chơi xem, không banh háng mới lạ.
- Ha ha, đùa tí làm gì căng, Khoa Phụ Song Nhân, tên đệ tử này có vẻ hợp với núi của mi đó.
- Xí, xấu xí thế này, đến thằng hốt phân nơi ta ở cũng điển trai hơn, việc này của ngươi, đừng lôi ta vào nữa.
Mẹ, tưởng dễ ăn của ta lắm à, Thượng Thanh trong lòng nghĩ thầm một ý, phấn khởi không thôi: "Nhãi con, nữ nhân đó ta có thể đáp ứng nguyện vọng của ngươi, nhưng môn quy đã rõ, làm thất thoát linh thạch, trước mắt không thể thả, chí ít phải đền bù mới có thể tự do, năm mươi viên thần thạch, ta sẽ trả tự do cho nữ nhân đó".
Ặc, cắt cổ, tên này thâm hiểm quá độ, một nửa đã đưa cho đệ tử của hắn, một nửa bây giờ hắn đòi lại, tính ra hắn có mất mát cái gì đâu, củ gừng già này cay quá, nuốt không trôi của lão ta được, hệ thống đã hấp thụ gần hết thần thạch rồi, đào đâu ra năm mươi viên, Đại Du ánh mắt đẫm lệ liếc sang Quảng Mục cầu cứu, thấy lão ngó ngó đâu đó lảng tránh, chứng tỏ lão ta không thể nào có, liếc sang Ngọc Thanh, nữ trưởng lão này đang cười vô cùng thâm hiểm, nhẹ nhàng đến bên hắn mà nói thì thầm vào tai "Ngươi có bao nhiêu nữ nhân ta không cần biết, nhưng Ni Na A Min phải là chính thất, với lại cho mượn, không phải cho không".
Đại Du gật gật cái đầu, đám lão này thành tinh cả rồi, non nớt như hắn quả thật cẩn thận thể nào cũng lọt hố được, nhận thần thạch từ Ngọc Thanh, lão Thượng Thanh này cũng ngơ ngác, ả ta với thằng này có quan hệ gì, hay là ả ta hám của lạ kiếm trai bao, cũng đâu nhất thiết phải tìm thằng này chứ, ta đẹp ta giàu hơn nó kia mà, việc này trước sau cũng phải tìm hiểu cho rõ. Ngoắc ngoắc cái tay, quản sự đệ tử vội vàng đi làm cái việc của hắn, mang người về cho Đại Du.
- Xong một đứa, Thích Thể Hiện, đệ tử thiên tài của ta, bây giờ tới lượt con chọn đó.
Thằng trọc đầu lúc này mới mở mắt, xoa xoa cái đầu, vuốt vuốt cộng lông trên đó, uể oải ngáp một cái: "Nữ nhân trong tông môn này đều tầm thường, xứng sao nổi với ta, đảo mắt qua lại chỉ thấy hai mỹ nhân là Tử Tiết Hiên Hi và Ngọc Thanh Trưởng lão là đạt được yêu cầu, ta chọn hai nữ nhân này".
- Mẹ nó Thượng Thanh, giỡn mặt với ta hả, nói, đây là nó chọn hay ngươi câu kết với nó chọn ta.
- Môn quy, môn quy, đệ tử thiên tài của ta làm đúng mà.
- Môn cái con mẹ ngươi....
...........
Quảng Mục Thiên Vương xách cổ Đại Du bay ra bên ngoài, bên trong Ngọc Thanh trưởng lão đang đánh nhau dữ dội với Thượng Thanh Linh Bảo Thiên tôn, thằng đầu trọc này lại chơi ngu rồi, chọn ai không chọn, đi chọn bà la sát này, ta còn tránh không kịp, ngươi lại lựa chọn.
Đợi tí đã thấy quản sự đệ tử đã tới, bên cạnh còn có hai nữ nhân, chưa kịp nói lời ngọt ngào, Quảng Mục phất tay một cái, bốc bỏ cả đám lên một tấm vải nhỏ, đưa cả bọn về dòng suối, hai đứa bên trong đánh nhau không quyết không ch.ết thì thôi, ở lại chỉ mang vạ.