Cương Mãnh nhưng là cương bị đứt dây rồi, mặc dù địa vị xã hội cao, nhưng nam nhân bị liệt chỗ đó thì thà chọn cuộc sống của thằng ăn mày mà tinh lực sung mãnh vẫn hơn, đau khổ vô cùng, có bệnh thì vái tứ phương, dần dà cũng chỉ nhận được cái lắc đầu thương tiếc từ đông y đến tây y với cái gầm gè của sử tử nhà hắn, nhìn vẻ mặt ɖâʍ tiện của Đại Du, Cương Mãnh cũng đoán ra được lý do Hồng Diễm lại dễ dàng chấp nhận hắn như vậy, bố mày lúc trẻ cũng chả khác đách gì đâu nhé.
- Cậu còn trẻ, đừng đắc ý quá, sau này nếu giống như tôi thì đừng hối hận? – Cương Mãnh trong lòng rủa thầm, thằng nhóc con này đến nó cũng dám cà khịa mình, nói xong lại tiếp tục rửa chén, vẻ mặt ấm ức không thể tả, không hợp với tướng tá hùng dũng của mình.
Đại Du cũng biết khó có thể thuyết phục Cương Mãnh, ai lại đi tin vào cái thằng nhóc mới lớn như mình, hỏi sơ qua linh trí hệ thống, hắn vận chút linh khí vào lòng bàn tay rồi lén lén từ phía sau vỗ mạnh lên ót bố vợ làm Cương Mãnh ngã xuống bất tỉnh.
Vòng tròn nhỏ màu đỏ trên trán lấp lé ánh sáng, Bàn Tay Vàng xuất kích, toàn thân Đại Du có những đường vân đỏ lập lè như những ký tự kỳ lạ theo những quy tắc khó hiểu, Đại Du đặt tay lên trán bố vợ, một dòng linh khí nóng hổi truyền sang Cương Mãnh làm cho cơ thể to đùng không ngừng co giật, cơ thể dần dần bài tiết chất độc đen ngòm ra ngoài, giúp người giúp cho trót, Đại Du tiện tay biến hóa bảo bảo của Cương Mãnh như tên của ông ý, theo chuẩn chiều dài mười bảy cm, bán kính hai cm mà mọi thằng con trai đều mơ ước, đồng thời lấy một hạt bắp, bẻ ra một nửa, rồi nhét vào miệng, tống thêm ly nước vào bố vợ, xong mọi việc, Đại Du ngồi trên ghế thở phì phò, rửa mặt rồi tiến về phòng của Ti Hồng.
Hồng Diễm đi chợ về, vừa tiến vào bếp thấy Cương Mãnh nằm dưới sàn nhà, cả người dơ bẩn, ngáy khó khò, trong lòng vô cùng nóng giận, mình bảo đi rửa chén ai dè chun vô nhà bếp ngủ, nếu con rể mình thấy được, nhà này còn gì là gia giáo nữa chứ.
Một xô nước đổ ngay lên đầu làm Cương Mãnh bừng tỉnh, lúc nãy, hắn cảm thấy sau ót đau đau rồi lăn ra bất tỉnh, trong phòng chỉ có hai người, không phải Đại Du thì thằng nào nữa, rõ ràng thằng lưu manh này tính toán hạ nhục mình rồi, cái gì mà bài thuốc gia truyền cơ chứ, nếu nghe lời nó uống vào, có khi không lâu sau đó nằm liệt giường rồi, nhà này biến thành sân chơi của nó hay sao, người làm chính trị nham hiểm không kém, nhưng thằng nhóc con này vừa nham hiểm, vừa chơi liều, con gái ơi là con gái.
- Tại thằng Đại Du, nó… - Cương Mãnh chưa nói hết đã bị ánh mắt của Hồng Diễm làm cho run sợ, vội vàng chun vào nhà tắm, chuẩn bị tinh thần đi lau sàn nhà bếp, đồng thời tính toán cách đối phó với Đại Du.
- Vô tích sự, làm quan lớn mà bản lĩnh như vậy hả, lại còn đổ lỗi cho con rể quý hóa của bà, nó bỏ chạy thì ông liệu hồn – Hồng Diễm vừa sắp xếp đống đồ mới mua về, vừa mắng ra rả làm Cương Mãnh vô cùng uất ức, có ý định đi tu mẹ nó cho nhẹ đời.
Tắm mãi mà chả thấy mát mẻ đâu, chỉ thấy cả người nóng rực, thằng Đại Du này chắc là nó bỏ thuốc độc vô mồm mình rồi, tiểu tử nham hiểm, từ thằng con rể tới thằng nhỏ của mình đều là tai họa.
Á á á á á… Một tiếng thét dài vang lên trong phòng tắm làm kinh động cả nhà, Ti Hồng định chạy xuống xem có việc gì xảy ra thì bị Đại Du cười nham hiểm ngăn lại, tiếp tục dùng ma trảo trên người Ti Hồng.
- Cương Mãnh, ông chỉ được cái mồm to thôi, còn lại vô dụng cả, im ngay cho tôi – Hồng Diễm quát lớn.
Cương Mãnh quấn khăn tắm rồi bước ra, chỉ mặt Hồng Diễm “Bà nói ai mồm to, mồm to cho vừa vếu bà, hôm nay không làm bà quỳ dưới chân tôi, tôi thề cả đời này ra ngoài canh cổng thay hai con pitbull”.
Cương Mãnh lao tới, bế Hồng Diễm lao như bay về phía phòng ngủ, “Ông làm cái nồi gì thế” chút sức lực yếu ớt của đàn bà không cản lại được sức mạnh lão đó, chỉ biết dùng miệng chửi rủa. Quăng Hồng Diễm xuống giường, Cương Mãnh lao tới xé sạch quần áo trên người nàng, uất ức bao lâu nay, hôm nay ông mày phải trả lại hết mới được, Hồng Diễm chưa kịp phản kháng, đã thấy trong người mình chấp chứa một vật gì rất kinh khủng, chẳng lẽ lão này gắn sextoy hay sao, một cảm giác chân thật mười mấy năm chưa gặp lại đổ về, mạnh mẽ hơn trước, sung sướng ngập tràn, Hồng Diễm nằm im để Cương Mãnh dày vò, rên rỉ không thôi, sáu mươi chín tư thế truyền thuyết được cặp vợ chồng trung niên triển khai lưu loát.
Rất lâu sau đó, Hồng Diễm siêu vẹo bước ra từ phòng ngủ, tinh thần hưng phấn, thể xác như trẻ lại mười tuổi, xung phong đi nấu cơm, Cương Mãnh mặt đê tiện lại ngoắc ngoắc ngón tay, có ý làm trận nữa, sướng thì sướng thật, nhưng còn sức đâu mà chơi, Hồng Diễm vội vàng e thẹn từ chối, hẹn buối tối nay, nhìn bóng lưng vợ đi xa, lại nhìn thằng nhỏ vẫn đang dựng đứng, hai thằng nhìn nhau cười hắc hắc, cảm giác phê lòi ra.
Bữa cơm tối làm Ti Hồng ngạc nhiên cực độ, mấy chai rượu quý ông bố Cương Mãnh để dành mấy chục năm nay, đến ông ngoại, ông nội nhăm nhe đòi uống bố cũng nhất quyết từ chối, thậm chí còn gắt gỏng nói hai ông cụ đó khi nào lên bàn thờ thì sẽ đem ra cúng, chứ uống thì mơ đi, giờ đây bố nàng khui lia lịa, lại chủ động rót cho Đại Du, chén cha chén chú không nghỉ.
Mẹ Ti Hồng thì làm nàng càng ngạc nhiên hơn, vẻ hổ báo thường ngày đã biến nhất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ trên môi, vẻ mặt e thẹn khi bố mình nhìn sang, bực tực hơn, bố mẹ mình giờ chỉ chú ý tới Đại Du, con gái rượu, con gái bia gì đó ném sang một bên rồi.
- Nào nào, con rể quý, sao đến bây giờ con mới chịu ra mắt bố mẹ chứ, Ti Hồng con giữ kỹ thế là bất hiếu đó nha – Cương Mãnh vừa nâng ly vừa nói với Đại Du, ước gì mình gặp Đại Du trước chục năm, gọi nó là ông nội cũng gọi được, may sao nó đã thành con rể rồi, hậu sự sau này nhờ nó cả.
- Ông kìa, tại con gái mình chứ đâu phải tại con rể, lâu nay nó bảo ế là lừa dối mình đó - Hồng Diễm ngọt ngào nói ra.
Ti Hồng mặt mày xám xịt, từ cành ngọc lá vàng, giờ biến thành người thừa rồi, giấc mộng đè đầu cưỡi cổ thằng học sinh này giờ đã mỏng manh vô cùng, hai tay nhéo nhó Đại Du liên tục, làm hắn phải vận chút khí để bảo vệ thân thể, tiếp tục chiến đấu với bố vợ, lúc ra mắt mạnh miệng nói đô tốt, giờ không thể gục ngay được.
Một lát sau, Hồng Diễm cùng Ti Hồng dọn dẹp và rửa chén bát, nhìn mẹ mình vui khi rửa chén như chưa từng được rửa, còn mình bây giờ là lần đầu tiên rửa chén trong nhà, buồn vui không thể nói. Là con một, Ti Hồng được sự chăm sóc đặc biệt của bố mẹ, bức bách đến nỗi phải tình nguyện về dạy học ở một vùng nông thôn xa nhà để thoát khỏi sự giám sát của gia đình, nhìn gia cảnh hiện tại, nàng lại ao ước được bức bách à nhen, huhu.
- Đại Du, bài thuốc gia truyền của con có tác dụng lâu dài không? – Cương Mãnh bây giờ đang có cuộc sống trong mơ rồi, không muốn nó biến mất, lo lắng hỏi.
- Thân thể của bố giờ đã ổn rồi, có thể chiến đấu vài chục năm nữa đấy, con tặng bố cái này như quà gặp mặt, mỗi lần bố dùng một ít như nửa hạt gạo thôi nhé, không có tác dụng phụ, khi nào cần mới dùng, đây coi như quà ra mắt của con, mong bố đừng từ chối… – Đại Du vừa nói vừa lấy ra một túi bột do hắn xay nhuyễn từ trái bắp. Chưa nói hết câu, Cương Mãnh đã nhanh tay chụp lấy, cẩn thận cất kỹ trong người, từ chối thế quái nào, cái này đổi được cả gia sản í chứ, đối với tầng lớp như ông, tiền không còn là vấn đề nữa. Lời của con rể làm hắn đánh tan sự lo lắng trong lòng, vài chục năm, có khi xuống lỗ vẫn còn tác oai tác quái đấy chứ.
- Tối nay, con đi với bố một lát nhé, sau này mọi thứ trong gia đình này đều là của con rồi, chỉ mong con giúp bố một ân tình nữa – Cương Mãnh vẻ mặt áy náy nói ra.
- Bố nói rõ ra thì còn mới biết được chứ? – Đại Du thắc mắc hỏi.
- Bố tin vào con, đây là kỳ ngộ của con đấy, không lỗ vốn đâu mà lo – Vẻ mặt của Cương Mãnh làm Đại Du hiểu ra đôi phần, dù gì mới ra mắt cũng không thể từ chối được, hắn đành đồng ý, tiện tay một tí mà đã hốt được con gái nhà người ta, lại được người ta quý trọng như thế này, nếu giải quyết được vấn đề sinh mạng hiện tại của bản thân, sau này không phải sẽ sống trong nhung lụa hay sao, mẹ hắn cũng sẽ không còn khổ sở nữa, cũng có cách để bố hắn quay về, mấy thằng nhãi con trong lớp sẽ nhìn mình bằng con mắt khác, Đại Du ghi nhớ mấy thằng hắn nhờ vả trong lúc khó khăn, ai tốt ai xấu để sau này chảnh chó, hắc hắc, chuyện làm ăn này lãi to à nha.